Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 92

Trước Sau
Cuộc sống làm việc của Tô Cẩm Lê đã chính thức bắt đầu.

Bọn họ đến sân bay vào buổi tối, đi chuyến bay vào buổi tối đến thành phố nơi họ cần quay.

Bước vào sân bay giống như một buổi rèn luyện, phải khống chế fans, còn phải phối hợp quay chụp.

Tô Cẩm Lê chưa bao giờ thấy ngồi trên máy bay còn có phóng viên quay chụp. Thậm chí sẽ có phóng viên thậm chí sẽ lao về phía trước bất kể chướng ngại vật, máy ảnh gần như dán chặt vào mặt Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê sững sờ một lúc, Địch Địch nhắc nhở cậu phải giữ hình tượng của mình, cậu chỉ có thể duy trì trạng thái của mình và luôn mỉm cười..

Tô Cẩm Lê sợ độ cao, cậu nghĩ mình sẽ ổn nếu không ngồi ở cửa sổ máy bay, nhưng tại thời điểm cất cánh và hạ cánh, tim cậu còn đập nhanh hơn.

Xuống máy bay, khó chịu đến mức phải có người nâng.

Nhưng mà đi ra ngoài ngay lập tức phải thay đổi trạng thái, thể hiện tràn đầy năng lượng, chào hỏi fans.

Sau khi đến khách sạn trong thành phố nơi cậu quay phim, đã gần 12 giờ mà vẫn có một nhóm fan đang đợi ở cửa.

“Làm sao họ biết về hành trình của tôi? Không phải buổi chiều mới dự định sao?” Tô Cẩm Lê dưới sự bảo vệ của những người khác vào khách sạn, không nhịn được hỏi Địch Địch.

“Bình thường, fans bây giờ có các ứng dụng đặc biệt để truy tinh, còn có không ít hội viên đăng ký trang web chuyên bán tư liệu của minh tinh, Đó là lý do tại sao Ô Vũ bị mắc kẹt ở ga tàu cao tốc lần trước.” Địch Địch trả lời, “Cậu đây là còn đỡ, còn có không ít nghệ sĩ còn bị tập kích trong nhà, An thiếu đã trải qua.”

“Hả? Có chuyện gì?”

“Hai năm trước, khi An thiếu nổi tiếng nhất, anh ấy về nhà đã cảm thấy có gì đó không ổn, vừa bước vào đã thấy một fan khỏa thân nằm trên giường của mình. An ninh nơi An thiếu ở đã rất tốt rồi, nhưng anh ấy vẫn không thể đề phòng những fan tư sinh này, họ như đang điều tra tội phạm vậy.”

Tô Cẩm Lê gật gật đầu, lại nghi hoặc: “Nhưng … chúng tôi cũng dựa vào sự ủng hộ của họ, vì vậy không thể có địch ý mà.”

“Sau khi trở thành thần tượng, cậu phải biết, fan cuồng và fan chân ái là hai khái niệm khác nhau. Fan chân ái là fans ủng hộ cậu, họ sẽ không bao giờ mang đến cho cậu bất kỳ rắc rối nào, đều là những thiên thần nhỏ. Nhưng fan cuồng cực đoan sẽ làm xáo trộn cuộc sống của cậu, khi cậu đụng phải fan cuồng như vậy, đừng bao giờ mềm lòng chỉ vì họ là fan của cậu”

“Ừm……” Tô Cẩm Lê gật đầu, vẫn cảm thấy hơi không ổn.

“Ví dụ như chuyện An thiếu gặp kia, nếu An thiếu cảm thấy cô ta là fan của mình, nương tay, thì sau đó phải làm sao đây? Vạn nhất bị truyền thành bạn gái anh ấy thì sao? Hoặc là bị fans nữ vu khống c**ng hi3p, muốn anh ấy chịu trách nhiệm làm sao bây giờ? Chẳng phải là rất oan uổng?”

Địch Địch vẫn kiên nhẫn giải thích với  Tô Cẩm Lê giải thích, hy vọng Tô Cẩm Lê có thể xử lý tốt trong tương lai.

“Có thể là do tôi chưa nhận ra được điều gì. Ý tưởng của tôi là muốn fans cảm thấy mình xứng đáng được yêu thích. Nếu có thể, tôi sẽ cố gắng hết sức để gặp họ khi họ đến. Tôi muốn bảo vệ fans của mình”

Địch Địch nghe xong Tô Cẩm Lê nói, gật đầu khoát khoát tay: “Được, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu rằng fan cũng giống như con, có thể sủng nhưng không thể nuông chiều.”

“Fans của tôi đều là phụ huynh ……”

“Đúng vậy, tôi biết, fan mẹ của cậu rất mạnh.” Địch Địch không nhịn được cười ha hả.

*

Hôm sau Tô Cẩm bắt đầu quay phim.

Đại ngôn này là quảng cáo cho một sản phẩm chăm sóc da, nội dung rất đơn giản, để Tô Cẩm Lê biểu diễn trên sân khấu, trong đó có một đoạn hy vọng lúc quay sẽ có hiệu ứng mưa rơi.

Địch Địch nhìn cuốn sổ, lập tức liên lạc đến nhiếp ảnh gia.

Trong kế hoạch đưa ra lúc đầu không nói sẽ có cảnh mưa, vì vậy An Tử Yến và những người khác đồng ý quay. Nhưng sắp xếp đột ngột như vậy khiến họ có chút không thể chấp nhận được.

Trước khi đến Địch Địch đã được dặn dò cơ thể của Tô Cẩm Lê không được chạm vào nước, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Cho nên sau khi tới bàn bạc với tổ quay phim hủy bỏ cảnh này.

Tô Cẩm Lê lúc này mới yên lòng.

Mặc dù người ta nói quảng cáo có thể chỉ dài 2 phút.



Nhưng việc quay quảng cáo kéo dài 21 giờ không ngủ nghỉ. Đây là buổi quay quảng cáo đầu tiên của Tô Cẩm Lê, cậu không thể nhập diễn nhưng cũng rất cố phối hợp.

Trên thực tế, hầu hết các cảnh quay là cảnh Tô Cẩm Lê biểu diễn trên sân khấu, còn có một đoạn sinh hoạt đời sống, cảnh cuối cùng là cảnh Tô Cẩm Lê cầm các sản phẩm chăm sóc da rồi nói vài câu trước ống kính.

Chủ đề của quảng cáo là cậu thả mình trên sân khấu và thích sự trầm lặng trong cuộc sống, các sản phẩm chăm sóc da của XXX cho phép cậu thể hiện con người thật của mình, v.v.

Quảng cáo này rất phổ biến, nội dung được đánh giá tốt và mọi người đều thích nó.

Gian nan quay chụp xong, Tô Cẩm Lê mệt mỏi đến mức ngã gục xuống ghế.

Bobo thấy trạng thái của Tô Cẩm Lê có chút đau lòng, lấy đồ tới để Tô Cẩm Lê cứ ngồi như vậy mà tẩy trang.

Địch Địch ở một bên gửi tin cho Giang Bình Thu, báo cáo công việc.

Địch Địch: Anh Giang, kỹ thuật diễn của ông chủ Tô không tốt lắm, luôn không tự nhiên, có mấy màn ảnh đạo diễn vẫn không hài lòng, chúng ta có nên quay bù vào ngày mai không, hay tiếp tục bay đến thành phố tiếp theo theo lịch trình?

Giang Bình Thu: Quảng cáo này có khó không? Hầu Dũng nói thế nào.

Địch Địch: Anh Dũng hy vọng lại tiếp tục quay, không thể đánh mất danh tiếng.

Giang Bình Thu: Ừm, cậu hỗ trợ điều chỉnh, giải thích với bên kia đi. Kỹ thuật diễn không tốt đến mức nào?

Địch Địch: Chính là…… em nhìn còn thấy giả.

Tô Cẩm Lê cũng biết kỹ thuật diễn của mình rất kém cỏi, cậu cũng thấy khó xử, nhìn lại vẻ mặt nhân viên công tác là biết mình đã gây rắc rối cho họ.  

Trong quảng cáo này, ngoại trừ màn trình diễn trên sân khấu, việc quay phim đã hoàn thành rất nhanh, còn phần sau thì lại rất khó khăn.

Trong đó có một đoạn là Tô Cẩm Lê buổi sáng thức dậy, sau đó xuống dưới lầu uống một ly sữa bò, có cảnh cậu nằm phơi nắng trong khu vườn nhỏ, cậu đã quay vô số lần những cảnh đơn giản như vậy.

Tứ chi cứng đờ, biểu tình mất tự nhiên.

Sau đó dứt khoát đổi thành quay kiểu phim đèn chiếu, phần xuống lầu bỏ hết, chỉ quay thức dậy, uống sữa bò trong phòng bếp, phơi nắng trong vườn.

Nếu không phải cần thiết chụp làn da, nhiếp ảnh gia nói không chừng sẽ đổi thành chỉ chụp thân thể, không chụp cận cảnh.

Sau khi Tô Cẩm Lê tẩy trang xong, đạo diễn lại tiến vào, hy vọng câu thông với đoàn đội Tô Cẩm Lê một chút.

Đạo diễn cũng không nổi danh, bọn họ bên này lại là Truyền Kỳ Thế Gia, công ty lớn, cho nên lúc tới cũng rất khách khí.

Điều mà đạo diễn không ngờ tới chính là, anh vừa mới đi vào, Tô Cẩm Lê đã đứng dậy xin lỗi: “Đạo diễn, thật xin lỗi, chuyện này tôi còn chưa học được, đã gây phiền phức cho anh rồi.”

Địch Địch và những người khác cũng đặt điện thoại xuống vội vã đi tới.

Trên thực tế, 21 giờ quay phim liên tục đối với họ được coi là quá nhiều, dù sao trong hợp đồng có ghi rằng không được vượt quá 16 giờ, điều này đã vượt quá nghiêm trọng.

Bọn họ cũng biết Tô Cẩm Lê ngày mai còn có công việc, cũng muốn dùng một lần hoàn thành, nhưng cuối cùng họ vẫn không hài lòng.

Tuy nhiên bọn họ cũng thấy thái độ của Tô Cẩm Lê vẫn luôn rất tốt, chưa bao giờ mất kiên nhẫn, hơn nữa nói cái gì cũng sẽ nỗ lực phối hợp, làm không tốt còn biết xin lỗi.

Điều này khiến ấn tượng đầu tiên của đạo diễn đối với Tô Cẩm Lê cực kì tốt, tính cách cùng thái độ này đúng là hiếm có.

“Chúng tôi đã xem các cảnh hậu kỳ rồi, trong đó phần thức dậy vẫn hơi khiếm khuyết, quảng cáo của chúng tôi cần phải hoàn thành trong một khoảng thời gian rất ngắn. Cậu xem khi nào có thể thực hiện một cảnh quay khác cho chúng tôi??” Đạo diễn bên có ý này.

Tô Cẩm Lê cũng có chút khó xử, cậu rất muốn quay tốt nhưng lại sợ chậm trễ công việc khác, nhìn Hầu Dũng.

Địch Địch bên này đã báo xong rồi, Giang Bình Thu cũng không thể làm chủ, qua xin chỉ thị từ An Tử Yến.

Đợi một hồi, Địch Địch lấy điện thoại ra nghe, sau khi xác nhận không có vấn đề gì cậu mới mở tin nhắn thoại công khai.

Là giọng An Tử Yến: “Chưa huấn luyện cho Tô Cẩm Lê mà đã đi quay phim là vấn đề bên chúng tôi. Mọi người tích cực phối hợp quay chụp, hoàn toàn vừa lòng rồi hãy bàn công việc khác. Sau đó có tổn thất gì thì Truyền Kỳ Thế Gia gánh.”



Nếu An Tử Yến cũng nói như vậy, đạo diễn rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó cổ vũ Tô Cẩm Lê, tỏ vẻ để Tô Cẩm Lê nghỉ ngơi nửa ngày, ăn cơm, ngủ điều chỉnh trạng thái, buổi chiều lại tiếp tục quay.

Sau khi xác nhận,  Hầu Dũng ngay lập tức đến gặp tổ quay tiếp theo để thảo luận về vấn đề thời gian.

Địch Địch luôn ở bên cạnh Hầu Dũng, nghe nội dung cuộc nói chuyện để xác định thời gian, sau đó đến gặp đạo diễn ở đây, cuối cùng xác nhận thời gian đổi vé của đoàn.

Tô Cẩm Lê nhìn bọn họ bận rộn, đột nhiên cảm thấy cho dù mình đi ngủ cũng không ngủ được.

Cậu ngồi trong phòng hóa trang, ăn bữa sáng Tiểu Mễ mua tới, ăn mà không biết mùi vị gì.

Lúc này điện thoại vang lên, là An Tử Yến nhắn tin: Không sao, vừa mới bắt đầu quay chụp kinh nghiệm không đủ, chúng ta từ từ rèn luyện.

Tô Cẩm Lê nhìn màn hình, thật lâu sau mới nhắn lại: Tôi hơi áy náy, toàn đội đều tăng ca vì tôi, nhân viên công tác cũng làm nhiều hơn, biểu diễn của tôi lại vẫn không lý tưởng.

An Tử Yến: Là chúng ta sai, quá nóng lòng cầu thành, em vừa mới kết thúc thi đấu đã bắt đầu quay chụp quảng cáo, làm khó em rồi.

Tô Cẩm Lê bắt đầu gửi tin nhắn thoại cho An Tử Yến hỏi làm thế nào để thức dậy một cách tự nhiên.

An Tử Yến: Em thường thức dậy như thế nào?

Tô Cẩm Lê: Mở mắt thôi, nhưng bọn họ yêu cầu tôi ngủ với nụ cười trên môi và trông thật đẹp trai khi thức dậy, còn phải tươi tắn tự nhiên.

Một lúc sau, An Tử Yến gửi một đoạn video ngắn.

Đoạn video lẽ ra phải được quay trên màn hình máy tính, không rõ ràng lắm, nó chiếu cảnh An Tử Yến tỉnh dậy trong một bộ phim truyền hình do An Tử Yến quay.

An Tử Yến: Loại cảnh quay này là cảnh quay phổ biến nhất, vì nội dung rất đơn giản và đời thường nên nó được chọn làm cảnh quay đầu tiên.

Tô Cẩm Lê nhìn An Tử Yến trong video, đánh chữ dò hỏi: Anh có thường thức dậy như thế này không?

An Tử Yến: Không, hẳn là tỉnh rồi lau ghèn nhỉ?

Tô Cẩm Lê: Kỳ thật tôi cũng vậy.

An Tử Yến: Em không phải là bò dậy từ dưới đất, kéo chăn lên giường sao?

Tô Cẩm Lê: Không phải! Tôi ngủ rất thành thật!

An Tử Yến: Anh không tin.

Tô Cẩm Lê: Hừ.

An Tử Yến: Em đi ngủ trên giường quay đi, lưu ý trạng thái thức dậy.

Tô Cẩm Lê: Ồ được.

Tô Cẩm Lê thật sự nghe An Tử Yến nói, đi ngủ trên chiếc giường mà đoàn làm phim đã chuẩn bị.

Kỳ thật cái giường này một chút cũng không thoải mái, hai mặt thông gió, đều là camera, trên không cũng chạm rỗng.

Nếu không phải Tô Cẩm Lê thật sự mệt mỏi, lại thêm ngồi máy bay không quá thoải mái, có lẽ cũng sẽ không ngủ.

Cậu tỉnh dậy một cách bất thường, cả người đều ngã xuống đất, sau đó đầu óc quay cuồng bò dậy, mê mang nhìn chung quanh.

Sau đó liền nghe được đạo diễn nói: “OK! Hoàn mỹ! Cực kì tự nhiên, dùng đoạn này! Kết thúc công việc.”

Tô Cẩm Lê sợ hãi…… Quay chụp gần một ngày cũng chưa chụp được, cậu ngủ một giấc dậy thì lại hoàn thành?

Chẳng lẽ lúc cậu ngủ, cả đoàn phim đều nhìn cậu ngủ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau