Chương 36:
Sau khi ngủ dậy, có không ít người đến thăm hắn.
Giản Kiệu chắc chắn là phải đến rồi, đoàn mưu sĩ cũng cử mấy đại diện đến, còn tặng chút đồ ăn nữa. Tiêu Dung nhướng mày, nhận hết.
Chỉ cần bọn họ không có ý xấu gì, Tiêu Dung vẫn sẵn lòng hòa thuận với bọn họ.
Nhưng đến buổi tối, khi sắp đi ngủ, đột nhiên lại có một người nữa đến.
Hắn ta tự xưng là Ngu Thiệu Tiếp.
Tiêu Dung chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng lại cảm thấy có chút quen tai. Hắn bảo A Thụ dẫn người đó vào, lúc này Tiêu Dung mới biết, đây chính là vị anh hùng đã chỉ thẳng vào mũi Khuất Vân Diệt mà mắng y là đầu sỏ gây tội.
Tiêu Dung vội bảo A Thụ dọn chỗ cho vị anh hùng này ngồi xuống.
Vị anh hùng này tuổi không lớn, khoảng hơn hai mươi, tướng mạo thanh tú, hoàn toàn không nhìn ra hắn ta còn có một mặt sắc sảo như vậy. Hắn ta đến là để cảm ơn, nhưng khi nói chuyện với Tiêu Dung thì hắn ta lại rất câu nệ, dường như không quen làm những chuyện thế này.
Nhưng Tiêu Dung lại rất nhiệt tình, bởi vì hắn quá tò mò, rốt cuộc người này có gì đặc biệt mà có thể khiến hắn trực tiếp thổ huyết luôn.
Khi Tiêu Dung nhiệt tình thì không mấy ai có thể chống đỡ được. Hắn vốn đã đẹp, lại còn hay cười, dùng đôi mắt đầy mong đợi mà tha thiết nhìn ngươi, quả thực là sát thủ nhân gian.
Ngu Thiệu Tiếp ít khi gặp người nguyện ý nói chuyện nhiều với mình, cũng dần mở lời. Hắn ta nói, hắn ta là người Vĩnh Gia, vào năm mười hai tuổi thì ra ngoài vân du bái sư, hai mươi tuổi học hàng thành tài, một đường lưu lạc, cuối cùng đến quận Nhạn Môn này.
Trấn Bắc quân chiến công hiển hách, bảo vệ được phía bắc Hoài Thủy, đuổi được lũ người Hồ ra khỏi biên ải, hắn ta ngưỡng mộ uy danh của Trấn Bắc quân nên mới đầu quân cho Trấn Bắc vương.
Nhưng ai ngờ y lại là một võ phu không nghe lời khuyên bảo, cứ thế thì sớm muộn gì y cũng tự đào mộ chôn mình mà thôi.
Tiêu Dung nghe xong, thần sắc khó hiểu.
Chỉ có vậy thôi sao? Quá trình bình thường, xuất thân bình thường, kiến giải bình thường. Với cái đức hạnh kia của Khuất Vân Diệt, chỉ cần thông minh một chút là có thể nhìn ra y sẽ không đi xa được.
Điều duy nhất khiến Tiêu Dung thấy hơi thú vị chính là quá trình của người này rất giống với quá trình của hắn – trên danh nghĩa.
Hắn thay thế thân phận của một người khác, mới có thể kiếm được cho mình một cái bối cảnh, mà người bị hắn thay thế cũng giống như Ngu Thiệu Tiếp - mười tuổi ra ngoài vân du bái sư, mười tám tuổi học thành tài, định tìm một minh chủ để thi triển hoài bão, sau đó lúc hơn mười tám tuổi thì mắc bệnh dịch mà đi đời nhà ma.
Cứ thế, hai người tiếp tục trò chuyện, dần dần nói đến người nhà của nhau. Tiêu Dung nói mình còn có một đệ đệ và tổ mẫu, hiện đang ở lại Nam Ung sinh sống, Ngu Thiệu Tiếp vô cùng kinh ngạc, bởi vì hắn ta cũng phát hiện ra mình và Tiêu Dung rất giống nhau.
Mặc dù hắn ta không có tổ mẫu nhưng hắn ta lại có một đệ đệ. Đệ đệ được hưởng phúc ấm của cha, hiện đang làm hộ quân đô úy ở Kim Lăng. Cha mẹ bọn họ mất sớm, hai anh em nương tựa vào nhau, vốn cái chức hộ quân đô úy kia hẳn là do hắn ta kế thừa, nhưng đệ đệ hắn ta thích đao thương côn bổng, hắn ta lại không thích, cho nên mới nhường cho đệ đệ. Nhưng vì chuyện này mà đệ đệ hắn ta luôn cảm thấy nợ hắn ta, thường xuyên viết thư cho hắn ta, nói muốn từ bỏ chức quan này để đến tìm hắn ta.
Nói đến đệ đệ, Ngu Thiệu Tiếp có chút ngượng ngùng, trong lời kể của hắn ta, đệ đệ hắn ta là một tiểu tử ngoan ngoãn đáng yêu, hết lòng nỗ lực phấn đấu trong quân đội cũng là vì muốn hai anh em có thể sống những ngày tháng tốt đẹp.
Tiêu Dung mỉm cười gật đầu, hắn cầm lấy một chén trà, nói: “Sau khi cha mẹ không còn, trên đời này người thân thiết nhất với mình cũng chỉ có huynh đệ tỷ muội mà thôi. Đệ đệ nhà ta tuy còn nhỏ nhưng lại là người thích lo toan, đôi khi ta còn cảm thấy, nó mới là ca ca, còn ta mới là đệ đệ.”
“Đúng rồi, không biết đệ đệ ngươi tên gì?”
Ngu Thiệu Tiếp cười nói: “Hắn tên là Ngu Thiệu Thừa.”
Tiêu Dung đang uống trà, nghe thấy cái tên này thì phụt một tiếng, hắn phun hết trà vào mặt Ngu Thiệu Tiếp.
Ngu Thiệu Thừa?
Là cái kẻ như chó điên trong lịch sử kia ư, là cái kẻ mà ai cũng không đánh, chỉ đuổi theo đánh mỗi Trấn Bắc quân kia ư?!
*
Giản Kiệu chắc chắn là phải đến rồi, đoàn mưu sĩ cũng cử mấy đại diện đến, còn tặng chút đồ ăn nữa. Tiêu Dung nhướng mày, nhận hết.
Chỉ cần bọn họ không có ý xấu gì, Tiêu Dung vẫn sẵn lòng hòa thuận với bọn họ.
Nhưng đến buổi tối, khi sắp đi ngủ, đột nhiên lại có một người nữa đến.
Hắn ta tự xưng là Ngu Thiệu Tiếp.
Tiêu Dung chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng lại cảm thấy có chút quen tai. Hắn bảo A Thụ dẫn người đó vào, lúc này Tiêu Dung mới biết, đây chính là vị anh hùng đã chỉ thẳng vào mũi Khuất Vân Diệt mà mắng y là đầu sỏ gây tội.
Tiêu Dung vội bảo A Thụ dọn chỗ cho vị anh hùng này ngồi xuống.
Vị anh hùng này tuổi không lớn, khoảng hơn hai mươi, tướng mạo thanh tú, hoàn toàn không nhìn ra hắn ta còn có một mặt sắc sảo như vậy. Hắn ta đến là để cảm ơn, nhưng khi nói chuyện với Tiêu Dung thì hắn ta lại rất câu nệ, dường như không quen làm những chuyện thế này.
Nhưng Tiêu Dung lại rất nhiệt tình, bởi vì hắn quá tò mò, rốt cuộc người này có gì đặc biệt mà có thể khiến hắn trực tiếp thổ huyết luôn.
Khi Tiêu Dung nhiệt tình thì không mấy ai có thể chống đỡ được. Hắn vốn đã đẹp, lại còn hay cười, dùng đôi mắt đầy mong đợi mà tha thiết nhìn ngươi, quả thực là sát thủ nhân gian.
Ngu Thiệu Tiếp ít khi gặp người nguyện ý nói chuyện nhiều với mình, cũng dần mở lời. Hắn ta nói, hắn ta là người Vĩnh Gia, vào năm mười hai tuổi thì ra ngoài vân du bái sư, hai mươi tuổi học hàng thành tài, một đường lưu lạc, cuối cùng đến quận Nhạn Môn này.
Trấn Bắc quân chiến công hiển hách, bảo vệ được phía bắc Hoài Thủy, đuổi được lũ người Hồ ra khỏi biên ải, hắn ta ngưỡng mộ uy danh của Trấn Bắc quân nên mới đầu quân cho Trấn Bắc vương.
Nhưng ai ngờ y lại là một võ phu không nghe lời khuyên bảo, cứ thế thì sớm muộn gì y cũng tự đào mộ chôn mình mà thôi.
Tiêu Dung nghe xong, thần sắc khó hiểu.
Chỉ có vậy thôi sao? Quá trình bình thường, xuất thân bình thường, kiến giải bình thường. Với cái đức hạnh kia của Khuất Vân Diệt, chỉ cần thông minh một chút là có thể nhìn ra y sẽ không đi xa được.
Điều duy nhất khiến Tiêu Dung thấy hơi thú vị chính là quá trình của người này rất giống với quá trình của hắn – trên danh nghĩa.
Hắn thay thế thân phận của một người khác, mới có thể kiếm được cho mình một cái bối cảnh, mà người bị hắn thay thế cũng giống như Ngu Thiệu Tiếp - mười tuổi ra ngoài vân du bái sư, mười tám tuổi học thành tài, định tìm một minh chủ để thi triển hoài bão, sau đó lúc hơn mười tám tuổi thì mắc bệnh dịch mà đi đời nhà ma.
Cứ thế, hai người tiếp tục trò chuyện, dần dần nói đến người nhà của nhau. Tiêu Dung nói mình còn có một đệ đệ và tổ mẫu, hiện đang ở lại Nam Ung sinh sống, Ngu Thiệu Tiếp vô cùng kinh ngạc, bởi vì hắn ta cũng phát hiện ra mình và Tiêu Dung rất giống nhau.
Mặc dù hắn ta không có tổ mẫu nhưng hắn ta lại có một đệ đệ. Đệ đệ được hưởng phúc ấm của cha, hiện đang làm hộ quân đô úy ở Kim Lăng. Cha mẹ bọn họ mất sớm, hai anh em nương tựa vào nhau, vốn cái chức hộ quân đô úy kia hẳn là do hắn ta kế thừa, nhưng đệ đệ hắn ta thích đao thương côn bổng, hắn ta lại không thích, cho nên mới nhường cho đệ đệ. Nhưng vì chuyện này mà đệ đệ hắn ta luôn cảm thấy nợ hắn ta, thường xuyên viết thư cho hắn ta, nói muốn từ bỏ chức quan này để đến tìm hắn ta.
Nói đến đệ đệ, Ngu Thiệu Tiếp có chút ngượng ngùng, trong lời kể của hắn ta, đệ đệ hắn ta là một tiểu tử ngoan ngoãn đáng yêu, hết lòng nỗ lực phấn đấu trong quân đội cũng là vì muốn hai anh em có thể sống những ngày tháng tốt đẹp.
Tiêu Dung mỉm cười gật đầu, hắn cầm lấy một chén trà, nói: “Sau khi cha mẹ không còn, trên đời này người thân thiết nhất với mình cũng chỉ có huynh đệ tỷ muội mà thôi. Đệ đệ nhà ta tuy còn nhỏ nhưng lại là người thích lo toan, đôi khi ta còn cảm thấy, nó mới là ca ca, còn ta mới là đệ đệ.”
“Đúng rồi, không biết đệ đệ ngươi tên gì?”
Ngu Thiệu Tiếp cười nói: “Hắn tên là Ngu Thiệu Thừa.”
Tiêu Dung đang uống trà, nghe thấy cái tên này thì phụt một tiếng, hắn phun hết trà vào mặt Ngu Thiệu Tiếp.
Ngu Thiệu Thừa?
Là cái kẻ như chó điên trong lịch sử kia ư, là cái kẻ mà ai cũng không đánh, chỉ đuổi theo đánh mỗi Trấn Bắc quân kia ư?!
*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất