Đám Động Vật Thần Kỳ Của Đại Lão Phật Hệ
Chương 10: Quyển 1Chương 10
????????
"Đừng lo lắng, cứ giao cho tôi." La Điệt nói, "Cậu ở đây chờ, tôi đi tìm thử xem có thứ gì có thể sử dụng hay không."
Đường Kỷ Chi rơi vào mờ mịt biết mình đi theo cũng thêm phiền phức, cậu bèn gật đầu, ôm bé thỏ ngồi ở bên cạnh: "Anh cẩn thận nhé."
Cậu mò tới cái tai mềm mại của bé thỏ, lấy bản vẽ trong túi ra. Cậu rất muốn lập tức vẽ tiếp một thứ để chứng thực suy đoán của mình, đến cùng cậu cũng nhịn lại -- Bây giờ không phải là thời cơ tốt.
Đột nhiên, một luồng trực giác mãnh liệt khiến cho cậu ngẩng đầu, gió biển gào thét thổi qua, thổi rối loạn tóc của cậu, cũng khiến mắt cậu nhòe đi.
Gió biển ngoài khơi gào thét tạo nên từng cuộn sóng, mơ hồ có rất nhiều thứ xẹt qua đáy biển, Đường Kỷ Chi nheo mắt lại, chậm rãi đứng dậy, trong tầm mắt cậu ở ngoài khơi một bóng người đang bơi đến.
Mái tóc dài màu đen nhu thuận, làn da trắng nõn trơn bóng. Tựa hồ cảm giác được tầm mắt của cậu, Lam Đồng khẽ ngẩng đầu, con ngươi màu xanh băng khóa lại thân ảnh của cậu.
Đường Kỷ Chi: "..."
Một giây sau, Lam Đồng lặn vào trong nước, lúc thò đầu ra thì người đã đến đá ngầm. Anh bước ra từ trong biển, trên eo vẫn quấn một mảnh vải đơn sơ như trước.
Nghe thấy tiếng động, La Điệt cảnh giác đi ra từ bên cạnh. Sau khi thấy rõ là Lam Đồng, sát ý trên người hắn biến mất, chủ động nói: "Xin chào, tôi là La Điệt."
Lam Đồng liếc hắn một cái, vứt ra câu "Lam Đồng", sau đó trực tiếp đi đến trước mặt Đường Kỷ Chi. Anh nhìn con thỏ trong ngực của cậu, cau mày: "Đây là cái gì?"
"Thỏ." Đường Kỷ Chi nói, "Một bé thỏ bình thường có thể ăn, thỏ trắng bự ấy."
Cậu để trống một cái tay, sau đó đặt tay lên đỉnh đầu, cong hai ngón tay lại giật giật.
Lam Đồng bị động tác của cậu hút mắt, trong đôi mắt xẹt qua một vệt nghi hoặc, rất nhanh đã khôi phục lại sự băng lãnh.
Lúc này La Điệt cũng tiếp lời: "... Không phải anh bắt nó sao?"
Lam Đồng nhìn Đường Kỷ Chi, trả lời La Điệt: "Không phải."
Bầu không khí có chút lúng túng.
"Không quản nó làm sao tới, dù sao con thỏ này chúng ta có thể ăn." Đường Kỷ Chi đánh vỡ lúng túng.
La Điệt thấp giọng nói: "Thế nhưng không tìm được đồ có thể dùng."
Đường Kỷ Chi giải thích với Lam Đồng: "Nơi này không có thứ gì cả, không có ăn cũng không có uống." Cậu cố gắng dùng lời Lam Đồng có thể hiểu để giải thích.
Lam Đồng nghe hiểu ý cậu, tóc dài của anh dán ở phía sau, còn đang chảy nước, thuận eo trượt vào miếng vải. Đường Kỷ Chi dời mắt, lại nghe anh nói: "Thu dọn xong, tôi mang hai người về chỗ cũ."
Hai người không có dị nghị, nghe theo sự sắp xếp của Lam Đồng. La Điệt cho Đường Kỷ Chi một ánh mắt đừng lo lắng, hắn cũng không hỏi ma vật dưới biển-- Vừa nãy đã tận mắt nhìn thấy Lam Đồng bước ra từ trong biển.
Thu dọn đồ xong, Lam Đồng vào nước trước, dưới chân anh tựa như có lực chống đỡ vô hình, dễ như ăn cháo mà đứng trong nước. Tiếp đó tới La Điệt vào nước, hai người chờ Đường Kỷ Chi.
Đường Kỷ Chi: "..."
Cậu bây giờ nói mình không biết bơi có phải không ổn lắm không?
"Cậu không biết bơi?" La Điệt hỏi.
Đường Kỷ Chi ôm thỏ bự, gãi gãi lỗ tai nó mạnh miệng nói một câu: "... Tôi từng ngâm trong bồn tắm."
Làn đạn cười ầm lên, đặc biệt là có mấy người sử dụng sức mạnh của VIP, xoát làm đạn màu đỏ không che được, đầy bình luận đều là ha ha ha ha ha màu đỏ.
"Tôi mang cậu." La Điệt nói.
Dứt lời, Đường Kỷ Chi đã vào nước -- Lam Đồng duỗi cánh tay dài siết cậu lại, thân hình hơi động, như một con cá, trong nháy mắt đi tới vài mét.
"..." Đồng tử La Điệt co rụt lại.
Đây là... tốc độ của con người sao?
Đường Kỷ Chi đột nhiên không kịp chuẩn bị mà rơi xuống nước, chỉ kịp giơ hai tay lên cao để tránh lông thỏ bị ướt. Lúc cậu còn chưa kịp cảm nhận những thứ khác, thì đã tới nơi muốn tới.
Đứng trên bờ, Đường Kỷ Chi quay đầu lại, mới phát hiện La Điệt bị bỏ lại một đoạn xa, mà một cái tay khác của Lam Đồng đang lôi một con cá bự cực kỳ xấu xí.
Đường Kỷ Chi: "???"
Lam Đồng mím môi nói: "... Kéo nhầm rồi."
Giờ khắc này La Điệt vẫn còn liều mạng bơi trong biển, Đường Kỷ Chi nhỏ giọng nói: "Lam Đồng, có thể nhờ anh giúp đỡ kéo anh ta lên không?"
Lam Đồng vừa xuống nước thì tốc độ của anh cực kỳ nhanh, vài giây sau đã đến bên người La Điệt, nhưng anh cũng không kéo La Điệt đi, mà trực tiếp bơi ra phía sau La Điệt.
Đường Kỷ Chi đứng trên bờ bỗng đổi sắc mặt, trong tầm mắt của cậu, ngoài khơi phía sau La Điệt có một bóng đen thật lớn đang nhanh chóng bơi sang bên này.
Ngay tại thời khắc nguy cấp đó, con cá cực kỳ xấu xí bị Lam Đồng vứt qua một bên thế mà nhếch miệng vùng tới chỗ Đường Kỷ Chi. Đường Kỷ Chi cuống quít lùi về sau, tốc độ của con cá quỷ kia rất nhanh, cậu lăn khỏi chỗ đứng, sau đó nhặt lên một tảng đá đập tới.
Vừa vặn đập phải mắt cá quỷ.
Con cá quỷ kia nằm trên đất giãy đành đạch không ngừng. Đường Kỷ Chi cẩn thận từng li từng tí để bé thỏ qua một bên, đoạn nhặt lên cục đá liên hoàn đập con cá xấu xí kia một trận. Đợi sau khi đập xong, cậu ngẩng đầu --
Ngoài khơi khôi phục lại yên tĩnh, Lam Đồng và La Điệt đã lên bờ, hai người đang nhìn cậu.
Đường Kỷ Chi ném cục đá đi, phủi tay một cái, làm như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi: "Vừa nãy đó là cái gì?"
Lam Đồng không nói gì, La Điệt thở một hơi, đoạn nói: "Hẳn là cá mập trắng biến dị."
"Lam Đồng đánh lui nó." Lòng hắn tràn đầy bội phục.
Đường Kỷ Chi từng thấy Lam Đồng dùng tay không tách đầu ma vật, nên đối với lực chiến đấu của anh có tưởng tượng nhất định, vì vậy cũng không phải đặc biệt kinh ngạc.
"Chúng nó sẽ lên bờ à?"
"Không lên."
Cá ma vật ngoài biển sẽ không lên bờ, ma vật trên đảo sẽ không xuống biển, đây là một loại quy tắc vô hình.
Đường Kỷ Chi thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng sức đạp cái con cá xấu xí bị cậu đập chết xuống biển. Tiếp đó, cậu phát hiện sắc mặt Lam Đồng bỗng trắng bệch, thế là thân thiết hỏi: "Anh có phải bị thương rồi không?"
Tầm mắt lạnh như băng của Lam Đồng chuyển sang chỗ cậu, khiến da đầu Đường Kỷ Chi tê rần.
"Không có." Giọng nói cũng lạnh lẽo vô cùng.
Lại sau đó, Đường Kỷ Chi nghe thấy tiếng "ọt ọt" -- Phát ra từ chính bụng anh.
"..."
Im lặng quỷ dị kéo dài tầm nửa phút, Đường Kỷ Chi vỗ tay một cái, thẳng thắn phất lên làm người phát ngôn: "Chúng ta ăn thức ăn để bổ sung thể lực trước đã. La Điệt trên người anh có thương tích nên nghỉ ngơi tại chỗ, Lam Đồng, anh có thể xử lý thỏ không?"
"Ừm."
"Được, vậy tôi đi qua đó nhặt nhánh cây."
La Điệt không yên lòng: "Tôi đi cùng cậu."
Ngay tại lúc này, Đường Kỷ Chi nghe được thanh âm quen thuộc:
- - "Đây không phải là nhân loại lần trước à."
- - "Anh ta thế mà vẫn chưa chết."
- - "Muốn ăn anh ta hem?"
- - "Vừa mới ăn xong, bây giờ no quá, không ăn được."
- - "Vậy thì nhìn thử xem?"
Là Dây Leo Quỷ cậu gặp phải khi vừa lên đảo, chúng nó ở quanh khu vực này. Từ trong đoạn đối thoại kia có thể tổng kết ra, chúng nó vừa ăn xong, việc này có nghĩa là nơi này không lâu trước đây vừa xảy ra tranh đấu, có thể là người và ma vật, có thể là người với người, cũng có thể là ma vật và ma vật.
Nhưng mà, đã có Dây Leo Quỷ đáng yêu này ở đây, nói rõ nơi này rất an toàn.
"Không cần, anh nghỉ ngơi đi." Đường Kỷ Chi cười híp mắt nói với La Điệt, "Nơi này rất an toàn."
La Điệt nhìn thấy trong mắt cậu loại bình tĩnh rất đỗi quen thuộc kia.
"Được." Hắn tin.
Đường Kỷ Chi thuận theo hướng phát ra âm thanh mà đi, lại không phát hiện tung tích của Dây Leo Quỷ. Cậu nhìn một vòng, chúng nó luôn ẩn mình trong bùn đất dưới chân. Bỗng cậu thấy trên mặt đất có vết sẫm màu, là máu.
Dừng một chút, càng đi về phía trước, cậu gặp phải một cái hố cạn, vui mừng chính là bên trong có hai cây súng, một cái ba lô, trên ba lô dính không ít vết máu.
Vốn không ôm ý nghĩ có thể nhặt được đồ, không ngờ tới sẽ thu hoạch được niềm vui ngoài ý muốn.
Đường Kỷ Chi vui vẻ nhảy xuống.
Mở ba lô ra, cậu phát hiện bên trong có quần áo sạch, còn có một ít dụng cụ cắt gọt, đúng là thứ bọn họ đang cần.
Đường Kỷ Chi nhét khẩu súng vào. Lúc chuẩn bị ra ngoài, cậu suy nghĩ một chút, bèn gõ nhẹ dưới đất: "Dây leo nhỏ, đã lâu không gặp, tụi mày có khỏe không?"
Một lát sau, trong đất nhô lên một cọng dây leo: "Anh hông sợ tụi tui ăn anh hả?!"
Đường Kỷ Chi cười đến cực kỳ hòa ái dễ gần: "Tụi mày không phải đã ăn no rồi sao, làm sao còn ăn được tao."
"Làm sao anh biết tụi tui đã ăn no!"
Bốn phía nhô lên bảy, tám cọng dây leo, Đường Kỷ Chi chú ý thấy thân tụi nó lớn hơn so với lúc trước gấp mấy lần. Mới mấy ngày không gặp, chúng nó đã cao lớn hơn không ít.
Đường Kỷ Chi: "Muốn biết nguyên nhân?"
Dây leo: "Muốn!"
Đường Kỷ Chi thở dài: "Nhưng bây giờ tao rất đói, cần phải tìm nhánh cây nướng đồ ăn, tao ăn no mới có sức nói với tụi mày."
Lúc này theo sự giao lưu của cậu và dây leo, làn đạn đã sôi sùng sục.
Ban đầu lúc dây leo xuất hiện, có khán giả suy đoán Đường Kỷ Chi mở chức năng có thể triệu hoán dây leo, mà một ít khán giả khác lại chỉ nói là trùng hợp.
Nhưng bây giờ hơn một ngàn con mắt nhìn thấy, người mới này có thể giao lưu với dây leo, hơn nữa còn đang dụ dỗ đám Dây Leo Quỷ nghe đâu sức chiến đấu cực lợi hại, mấu chốt là Dây Leo Quỷ thế mà mắc câu?!
【 Tôi nghi ngờ tôi mở nhầm live stream rồi. 】
【 Tôi có phải là vào sai chủ đề rồi không. 】
【 Người mới này trâu bò như vậy sao? 】
【 Tại sao anh ta có thể giao lưu với Dây Leo Quỷ? 】
【 Các chú không cảm thấy Dây Leo Quỷ này có hơi đáng yêu sao? Ngốc ngốc bị người mới lừa. 】
【 Tôi cảm thấy người mới này không đơn giản, anh ta vẽ con thỏ, thế mà liền xuất hiện một con thỏ, bây giờ còn đang dụ dỗ Dây Leo Quỷ, tôi nghi anh ta... 】
【 Người anh em lầu trên, chú nói cho hết câu rồi hẳn lăn đi có được không? Nghi anh ta cái gì? 】
Người sử dụng vừa phát làn đạn kia đột ngột biến mất.
Làn đạn bên này ào ào như ong vỡ tổ, Đường Kỷ Chi lại không biết. Cậu nhìn Dây Leo Quỷ vẫn ngây thơ vô lo như trước, chúng nó đáng yêu hỏi: "Cho nên anh muốn nhánh cây hả?"
Sau khi nhận được đáp án khẳng định, không lâu sau, một bó cây to nhô ra từ trong đất, còn được buộc lại vô cùng tri kỷ và tỉ mỉ.
Khóe miệng Đường Kỷ Chi mất khống chế cong lên, thực sự là càng xem đám dây leo này càng thấy đáng yêu.
"Cám ơn tụi mày nha."
Vác balo lên, ôm bó cây chuẩn bị ra khỏi hố đất, bất thình lình vừa ngẩng đầu lên, cậu bỗng đối diện với một đôi mắt màu xanh băng.
Dây leo lặng yên không một tiếng động biến mất.
Lam Đồng yên lặng nhìn cậu hồi lâu, sau đó đưa tay về phía trước.
Đường Kỷ Chi hơi nhướng mày, bởi vì phương hướng Lam Đồng đưa tay cũng không phải là cậu, mà là ở bên cạnh.
Người ta rõ ràng đang ở trước mắt, không đến nỗi đưa sai vị trí chứ.
Ngay lúc Đường Kỷ Chi cho là mắt Lam Đồng có thể xảy ra vấn đề, cái tay kia đột nhiên chuyển hướng, đưa đến trước mặt cậu.
"..."
Đường Kỷ Chi nắm chặt tay anh, trong lòng run lên, tay Lam Đồng lạnh lẽo như không có bất kỳ nhiệt độ nào.
Mượn lực đi lên, hai người yên tĩnh trở về. Thỏ đã được xử lý sạch sẽ, đặt trên một tảng đá, nhìn thấy bọn họ bình an trở về, La Điệt thở phào nhẹ nhõm: "Vừa nãy không thấy cậu đâu, Lam Đồng liền đi tìm cậu."
Đường Kỷ Chi nhìn sang Lam Đồng, người sau trực tiếp ngồi xuống bên cạnh, dáng vẻ người sống chớ lại gần.
Bên trong balo ngoại trừ quần áo, dụng cụ cắt gọt và súng, còn tìm một cái bật lửa, có thứ này nên động tác Đường Kỷ Chi nhanh hơn, cậu xiên thỏ vào nhánh cây rồi nướng lên.
Cậu thuận tiện đắp một cái bếp đơn giản, dùng vỏ dừa làm nồi, cắt chân thỏ đem luộc lên.
Một mình cậu trông chừng hai bên nhưng không hề loạn, La Điệt không xen tay vào được, nên chỉ ngồi ở bên cạnh nhìn.
Đợi đến khi thịt thỏ nướng và canh thịt thỏ nước dừa thơm lừng mùi vị, ngay cả Lam Đồng vẫn luôn nhìn ra ngoài khơi cũng quay đầu, con ngươi màu xanh băng lạnh lùng nhìn nhìn chằm chằm vào thỏ nướng.
Da thỏ sau khi nướng đã biến thành màu vàng óng, mỡ chảy ra nhiễu lên đống lửa phát ra tiếng xèo xèo, hương vị nồng nặc phả vào mặt.
Cách đó không xa trong bùn đất nhô lên hai cọng dây leo --
"Nhân loại kia đang làm gì á."
"Thơm quá thơm quá!"
"Muốn ăn!!!"
...
Trong mùi thơm nồng nàn, Lam Đồng bỗng nhiên nói: "Có thứ đến."
Dứt lời, mặt đất bên phải phía sau chấn động, ngay sau đó một chiếc xe bọc thép lái tới.
Một lát sau, cửa xe mở ra, một người trẻ tuổi nhảy xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Ngu xuẩn! Có biết thịt ma vật không thể ăn hay không!"
Trong tay người trẻ tuổi không có súng, La Điệt lặng lẽ lên nòng cây súng vừa mới nhặt lên.
"Chúng tôi đương nhiên biết thịt ma vật không thể ăn." Đường Kỷ Chi giơ thỏ nướng, nháy mắt một cái, "Cho nên đây không phải thịt ma vật đó."
Người trẻ tuổi: "?"
"Ực" một tiếng, ánh mắt người trẻ tuổi xẹt qua thỏ nướng vàng óng ánh, cuống họng mất khống chế nuốt một cái.
Tác giả có lời muốn nói:
Đứa nhỏ cách vách (Dây Leo Quỷ) đều thèm phát khóc ~
--- Hết chương 10
Bù quà hôm lễ Thất Tịch nhieeeee
"Đừng lo lắng, cứ giao cho tôi." La Điệt nói, "Cậu ở đây chờ, tôi đi tìm thử xem có thứ gì có thể sử dụng hay không."
Đường Kỷ Chi rơi vào mờ mịt biết mình đi theo cũng thêm phiền phức, cậu bèn gật đầu, ôm bé thỏ ngồi ở bên cạnh: "Anh cẩn thận nhé."
Cậu mò tới cái tai mềm mại của bé thỏ, lấy bản vẽ trong túi ra. Cậu rất muốn lập tức vẽ tiếp một thứ để chứng thực suy đoán của mình, đến cùng cậu cũng nhịn lại -- Bây giờ không phải là thời cơ tốt.
Đột nhiên, một luồng trực giác mãnh liệt khiến cho cậu ngẩng đầu, gió biển gào thét thổi qua, thổi rối loạn tóc của cậu, cũng khiến mắt cậu nhòe đi.
Gió biển ngoài khơi gào thét tạo nên từng cuộn sóng, mơ hồ có rất nhiều thứ xẹt qua đáy biển, Đường Kỷ Chi nheo mắt lại, chậm rãi đứng dậy, trong tầm mắt cậu ở ngoài khơi một bóng người đang bơi đến.
Mái tóc dài màu đen nhu thuận, làn da trắng nõn trơn bóng. Tựa hồ cảm giác được tầm mắt của cậu, Lam Đồng khẽ ngẩng đầu, con ngươi màu xanh băng khóa lại thân ảnh của cậu.
Đường Kỷ Chi: "..."
Một giây sau, Lam Đồng lặn vào trong nước, lúc thò đầu ra thì người đã đến đá ngầm. Anh bước ra từ trong biển, trên eo vẫn quấn một mảnh vải đơn sơ như trước.
Nghe thấy tiếng động, La Điệt cảnh giác đi ra từ bên cạnh. Sau khi thấy rõ là Lam Đồng, sát ý trên người hắn biến mất, chủ động nói: "Xin chào, tôi là La Điệt."
Lam Đồng liếc hắn một cái, vứt ra câu "Lam Đồng", sau đó trực tiếp đi đến trước mặt Đường Kỷ Chi. Anh nhìn con thỏ trong ngực của cậu, cau mày: "Đây là cái gì?"
"Thỏ." Đường Kỷ Chi nói, "Một bé thỏ bình thường có thể ăn, thỏ trắng bự ấy."
Cậu để trống một cái tay, sau đó đặt tay lên đỉnh đầu, cong hai ngón tay lại giật giật.
Lam Đồng bị động tác của cậu hút mắt, trong đôi mắt xẹt qua một vệt nghi hoặc, rất nhanh đã khôi phục lại sự băng lãnh.
Lúc này La Điệt cũng tiếp lời: "... Không phải anh bắt nó sao?"
Lam Đồng nhìn Đường Kỷ Chi, trả lời La Điệt: "Không phải."
Bầu không khí có chút lúng túng.
"Không quản nó làm sao tới, dù sao con thỏ này chúng ta có thể ăn." Đường Kỷ Chi đánh vỡ lúng túng.
La Điệt thấp giọng nói: "Thế nhưng không tìm được đồ có thể dùng."
Đường Kỷ Chi giải thích với Lam Đồng: "Nơi này không có thứ gì cả, không có ăn cũng không có uống." Cậu cố gắng dùng lời Lam Đồng có thể hiểu để giải thích.
Lam Đồng nghe hiểu ý cậu, tóc dài của anh dán ở phía sau, còn đang chảy nước, thuận eo trượt vào miếng vải. Đường Kỷ Chi dời mắt, lại nghe anh nói: "Thu dọn xong, tôi mang hai người về chỗ cũ."
Hai người không có dị nghị, nghe theo sự sắp xếp của Lam Đồng. La Điệt cho Đường Kỷ Chi một ánh mắt đừng lo lắng, hắn cũng không hỏi ma vật dưới biển-- Vừa nãy đã tận mắt nhìn thấy Lam Đồng bước ra từ trong biển.
Thu dọn đồ xong, Lam Đồng vào nước trước, dưới chân anh tựa như có lực chống đỡ vô hình, dễ như ăn cháo mà đứng trong nước. Tiếp đó tới La Điệt vào nước, hai người chờ Đường Kỷ Chi.
Đường Kỷ Chi: "..."
Cậu bây giờ nói mình không biết bơi có phải không ổn lắm không?
"Cậu không biết bơi?" La Điệt hỏi.
Đường Kỷ Chi ôm thỏ bự, gãi gãi lỗ tai nó mạnh miệng nói một câu: "... Tôi từng ngâm trong bồn tắm."
Làn đạn cười ầm lên, đặc biệt là có mấy người sử dụng sức mạnh của VIP, xoát làm đạn màu đỏ không che được, đầy bình luận đều là ha ha ha ha ha màu đỏ.
"Tôi mang cậu." La Điệt nói.
Dứt lời, Đường Kỷ Chi đã vào nước -- Lam Đồng duỗi cánh tay dài siết cậu lại, thân hình hơi động, như một con cá, trong nháy mắt đi tới vài mét.
"..." Đồng tử La Điệt co rụt lại.
Đây là... tốc độ của con người sao?
Đường Kỷ Chi đột nhiên không kịp chuẩn bị mà rơi xuống nước, chỉ kịp giơ hai tay lên cao để tránh lông thỏ bị ướt. Lúc cậu còn chưa kịp cảm nhận những thứ khác, thì đã tới nơi muốn tới.
Đứng trên bờ, Đường Kỷ Chi quay đầu lại, mới phát hiện La Điệt bị bỏ lại một đoạn xa, mà một cái tay khác của Lam Đồng đang lôi một con cá bự cực kỳ xấu xí.
Đường Kỷ Chi: "???"
Lam Đồng mím môi nói: "... Kéo nhầm rồi."
Giờ khắc này La Điệt vẫn còn liều mạng bơi trong biển, Đường Kỷ Chi nhỏ giọng nói: "Lam Đồng, có thể nhờ anh giúp đỡ kéo anh ta lên không?"
Lam Đồng vừa xuống nước thì tốc độ của anh cực kỳ nhanh, vài giây sau đã đến bên người La Điệt, nhưng anh cũng không kéo La Điệt đi, mà trực tiếp bơi ra phía sau La Điệt.
Đường Kỷ Chi đứng trên bờ bỗng đổi sắc mặt, trong tầm mắt của cậu, ngoài khơi phía sau La Điệt có một bóng đen thật lớn đang nhanh chóng bơi sang bên này.
Ngay tại thời khắc nguy cấp đó, con cá cực kỳ xấu xí bị Lam Đồng vứt qua một bên thế mà nhếch miệng vùng tới chỗ Đường Kỷ Chi. Đường Kỷ Chi cuống quít lùi về sau, tốc độ của con cá quỷ kia rất nhanh, cậu lăn khỏi chỗ đứng, sau đó nhặt lên một tảng đá đập tới.
Vừa vặn đập phải mắt cá quỷ.
Con cá quỷ kia nằm trên đất giãy đành đạch không ngừng. Đường Kỷ Chi cẩn thận từng li từng tí để bé thỏ qua một bên, đoạn nhặt lên cục đá liên hoàn đập con cá xấu xí kia một trận. Đợi sau khi đập xong, cậu ngẩng đầu --
Ngoài khơi khôi phục lại yên tĩnh, Lam Đồng và La Điệt đã lên bờ, hai người đang nhìn cậu.
Đường Kỷ Chi ném cục đá đi, phủi tay một cái, làm như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi: "Vừa nãy đó là cái gì?"
Lam Đồng không nói gì, La Điệt thở một hơi, đoạn nói: "Hẳn là cá mập trắng biến dị."
"Lam Đồng đánh lui nó." Lòng hắn tràn đầy bội phục.
Đường Kỷ Chi từng thấy Lam Đồng dùng tay không tách đầu ma vật, nên đối với lực chiến đấu của anh có tưởng tượng nhất định, vì vậy cũng không phải đặc biệt kinh ngạc.
"Chúng nó sẽ lên bờ à?"
"Không lên."
Cá ma vật ngoài biển sẽ không lên bờ, ma vật trên đảo sẽ không xuống biển, đây là một loại quy tắc vô hình.
Đường Kỷ Chi thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng sức đạp cái con cá xấu xí bị cậu đập chết xuống biển. Tiếp đó, cậu phát hiện sắc mặt Lam Đồng bỗng trắng bệch, thế là thân thiết hỏi: "Anh có phải bị thương rồi không?"
Tầm mắt lạnh như băng của Lam Đồng chuyển sang chỗ cậu, khiến da đầu Đường Kỷ Chi tê rần.
"Không có." Giọng nói cũng lạnh lẽo vô cùng.
Lại sau đó, Đường Kỷ Chi nghe thấy tiếng "ọt ọt" -- Phát ra từ chính bụng anh.
"..."
Im lặng quỷ dị kéo dài tầm nửa phút, Đường Kỷ Chi vỗ tay một cái, thẳng thắn phất lên làm người phát ngôn: "Chúng ta ăn thức ăn để bổ sung thể lực trước đã. La Điệt trên người anh có thương tích nên nghỉ ngơi tại chỗ, Lam Đồng, anh có thể xử lý thỏ không?"
"Ừm."
"Được, vậy tôi đi qua đó nhặt nhánh cây."
La Điệt không yên lòng: "Tôi đi cùng cậu."
Ngay tại lúc này, Đường Kỷ Chi nghe được thanh âm quen thuộc:
- - "Đây không phải là nhân loại lần trước à."
- - "Anh ta thế mà vẫn chưa chết."
- - "Muốn ăn anh ta hem?"
- - "Vừa mới ăn xong, bây giờ no quá, không ăn được."
- - "Vậy thì nhìn thử xem?"
Là Dây Leo Quỷ cậu gặp phải khi vừa lên đảo, chúng nó ở quanh khu vực này. Từ trong đoạn đối thoại kia có thể tổng kết ra, chúng nó vừa ăn xong, việc này có nghĩa là nơi này không lâu trước đây vừa xảy ra tranh đấu, có thể là người và ma vật, có thể là người với người, cũng có thể là ma vật và ma vật.
Nhưng mà, đã có Dây Leo Quỷ đáng yêu này ở đây, nói rõ nơi này rất an toàn.
"Không cần, anh nghỉ ngơi đi." Đường Kỷ Chi cười híp mắt nói với La Điệt, "Nơi này rất an toàn."
La Điệt nhìn thấy trong mắt cậu loại bình tĩnh rất đỗi quen thuộc kia.
"Được." Hắn tin.
Đường Kỷ Chi thuận theo hướng phát ra âm thanh mà đi, lại không phát hiện tung tích của Dây Leo Quỷ. Cậu nhìn một vòng, chúng nó luôn ẩn mình trong bùn đất dưới chân. Bỗng cậu thấy trên mặt đất có vết sẫm màu, là máu.
Dừng một chút, càng đi về phía trước, cậu gặp phải một cái hố cạn, vui mừng chính là bên trong có hai cây súng, một cái ba lô, trên ba lô dính không ít vết máu.
Vốn không ôm ý nghĩ có thể nhặt được đồ, không ngờ tới sẽ thu hoạch được niềm vui ngoài ý muốn.
Đường Kỷ Chi vui vẻ nhảy xuống.
Mở ba lô ra, cậu phát hiện bên trong có quần áo sạch, còn có một ít dụng cụ cắt gọt, đúng là thứ bọn họ đang cần.
Đường Kỷ Chi nhét khẩu súng vào. Lúc chuẩn bị ra ngoài, cậu suy nghĩ một chút, bèn gõ nhẹ dưới đất: "Dây leo nhỏ, đã lâu không gặp, tụi mày có khỏe không?"
Một lát sau, trong đất nhô lên một cọng dây leo: "Anh hông sợ tụi tui ăn anh hả?!"
Đường Kỷ Chi cười đến cực kỳ hòa ái dễ gần: "Tụi mày không phải đã ăn no rồi sao, làm sao còn ăn được tao."
"Làm sao anh biết tụi tui đã ăn no!"
Bốn phía nhô lên bảy, tám cọng dây leo, Đường Kỷ Chi chú ý thấy thân tụi nó lớn hơn so với lúc trước gấp mấy lần. Mới mấy ngày không gặp, chúng nó đã cao lớn hơn không ít.
Đường Kỷ Chi: "Muốn biết nguyên nhân?"
Dây leo: "Muốn!"
Đường Kỷ Chi thở dài: "Nhưng bây giờ tao rất đói, cần phải tìm nhánh cây nướng đồ ăn, tao ăn no mới có sức nói với tụi mày."
Lúc này theo sự giao lưu của cậu và dây leo, làn đạn đã sôi sùng sục.
Ban đầu lúc dây leo xuất hiện, có khán giả suy đoán Đường Kỷ Chi mở chức năng có thể triệu hoán dây leo, mà một ít khán giả khác lại chỉ nói là trùng hợp.
Nhưng bây giờ hơn một ngàn con mắt nhìn thấy, người mới này có thể giao lưu với dây leo, hơn nữa còn đang dụ dỗ đám Dây Leo Quỷ nghe đâu sức chiến đấu cực lợi hại, mấu chốt là Dây Leo Quỷ thế mà mắc câu?!
【 Tôi nghi ngờ tôi mở nhầm live stream rồi. 】
【 Tôi có phải là vào sai chủ đề rồi không. 】
【 Người mới này trâu bò như vậy sao? 】
【 Tại sao anh ta có thể giao lưu với Dây Leo Quỷ? 】
【 Các chú không cảm thấy Dây Leo Quỷ này có hơi đáng yêu sao? Ngốc ngốc bị người mới lừa. 】
【 Tôi cảm thấy người mới này không đơn giản, anh ta vẽ con thỏ, thế mà liền xuất hiện một con thỏ, bây giờ còn đang dụ dỗ Dây Leo Quỷ, tôi nghi anh ta... 】
【 Người anh em lầu trên, chú nói cho hết câu rồi hẳn lăn đi có được không? Nghi anh ta cái gì? 】
Người sử dụng vừa phát làn đạn kia đột ngột biến mất.
Làn đạn bên này ào ào như ong vỡ tổ, Đường Kỷ Chi lại không biết. Cậu nhìn Dây Leo Quỷ vẫn ngây thơ vô lo như trước, chúng nó đáng yêu hỏi: "Cho nên anh muốn nhánh cây hả?"
Sau khi nhận được đáp án khẳng định, không lâu sau, một bó cây to nhô ra từ trong đất, còn được buộc lại vô cùng tri kỷ và tỉ mỉ.
Khóe miệng Đường Kỷ Chi mất khống chế cong lên, thực sự là càng xem đám dây leo này càng thấy đáng yêu.
"Cám ơn tụi mày nha."
Vác balo lên, ôm bó cây chuẩn bị ra khỏi hố đất, bất thình lình vừa ngẩng đầu lên, cậu bỗng đối diện với một đôi mắt màu xanh băng.
Dây leo lặng yên không một tiếng động biến mất.
Lam Đồng yên lặng nhìn cậu hồi lâu, sau đó đưa tay về phía trước.
Đường Kỷ Chi hơi nhướng mày, bởi vì phương hướng Lam Đồng đưa tay cũng không phải là cậu, mà là ở bên cạnh.
Người ta rõ ràng đang ở trước mắt, không đến nỗi đưa sai vị trí chứ.
Ngay lúc Đường Kỷ Chi cho là mắt Lam Đồng có thể xảy ra vấn đề, cái tay kia đột nhiên chuyển hướng, đưa đến trước mặt cậu.
"..."
Đường Kỷ Chi nắm chặt tay anh, trong lòng run lên, tay Lam Đồng lạnh lẽo như không có bất kỳ nhiệt độ nào.
Mượn lực đi lên, hai người yên tĩnh trở về. Thỏ đã được xử lý sạch sẽ, đặt trên một tảng đá, nhìn thấy bọn họ bình an trở về, La Điệt thở phào nhẹ nhõm: "Vừa nãy không thấy cậu đâu, Lam Đồng liền đi tìm cậu."
Đường Kỷ Chi nhìn sang Lam Đồng, người sau trực tiếp ngồi xuống bên cạnh, dáng vẻ người sống chớ lại gần.
Bên trong balo ngoại trừ quần áo, dụng cụ cắt gọt và súng, còn tìm một cái bật lửa, có thứ này nên động tác Đường Kỷ Chi nhanh hơn, cậu xiên thỏ vào nhánh cây rồi nướng lên.
Cậu thuận tiện đắp một cái bếp đơn giản, dùng vỏ dừa làm nồi, cắt chân thỏ đem luộc lên.
Một mình cậu trông chừng hai bên nhưng không hề loạn, La Điệt không xen tay vào được, nên chỉ ngồi ở bên cạnh nhìn.
Đợi đến khi thịt thỏ nướng và canh thịt thỏ nước dừa thơm lừng mùi vị, ngay cả Lam Đồng vẫn luôn nhìn ra ngoài khơi cũng quay đầu, con ngươi màu xanh băng lạnh lùng nhìn nhìn chằm chằm vào thỏ nướng.
Da thỏ sau khi nướng đã biến thành màu vàng óng, mỡ chảy ra nhiễu lên đống lửa phát ra tiếng xèo xèo, hương vị nồng nặc phả vào mặt.
Cách đó không xa trong bùn đất nhô lên hai cọng dây leo --
"Nhân loại kia đang làm gì á."
"Thơm quá thơm quá!"
"Muốn ăn!!!"
...
Trong mùi thơm nồng nàn, Lam Đồng bỗng nhiên nói: "Có thứ đến."
Dứt lời, mặt đất bên phải phía sau chấn động, ngay sau đó một chiếc xe bọc thép lái tới.
Một lát sau, cửa xe mở ra, một người trẻ tuổi nhảy xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Ngu xuẩn! Có biết thịt ma vật không thể ăn hay không!"
Trong tay người trẻ tuổi không có súng, La Điệt lặng lẽ lên nòng cây súng vừa mới nhặt lên.
"Chúng tôi đương nhiên biết thịt ma vật không thể ăn." Đường Kỷ Chi giơ thỏ nướng, nháy mắt một cái, "Cho nên đây không phải thịt ma vật đó."
Người trẻ tuổi: "?"
"Ực" một tiếng, ánh mắt người trẻ tuổi xẹt qua thỏ nướng vàng óng ánh, cuống họng mất khống chế nuốt một cái.
Tác giả có lời muốn nói:
Đứa nhỏ cách vách (Dây Leo Quỷ) đều thèm phát khóc ~
--- Hết chương 10
Bù quà hôm lễ Thất Tịch nhieeeee
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất