[Đam Mỹ] Diễm Cốt

Chương 38

Trước Sau
Kỹ quán đệ nhất Thanh Châu hiển nhiên có điểm đặc biệt hơn những nơi khác, ít nhất trang hoàng rất khác lạ. Mấy thứ đồ chơi trang trí mới mẻ ở đây mọi người đều không biết là gì, có lẽ là đồ mua từ các thương nhân ngoại tộc.

Tú bà đưa bọn họ lên tầng trên, vừa đi vừa giới thiệu: “Cứ mỗi mùng một và mười lăm hàng tháng, tiểu thư Mai Tạp Gia của quán chúng ta sẽ lên đài hiến nghệ. Lát nữa, các vị có thể mở cửa sổ nhã gian ra, từ trên tầng xem nàng biểu diễn.”

Hàn Nhạn Khởi có hỏi Úy Thành Bích, nữ tử Man tộc kia múa rất đẹp sao? Úy Thành Bích đáp, đẹp thì đẹp thật, nhưng không đến mức tuyệt đỉnh vô song. Trên đời này, người múa giỏi hơn nàng rất nhiều, chỉ là nàng có dáng dấp đặc biệt nên mới chiếm được vị trí hoa khôi.

Thế nên lòng hiếu kỳ của Hàn Nhạn Khởi đối với Mai Tạp Gia ít đi một chút.

Hắn vừa đi vừa đánh giá nơi này, hỏi: “Cô nương của các ngươi am hiểu những thứ gì?”

Tú bà ngầm hiểu, cười nói: “Cô nương Như Ý Lâu chúng ta cái gì cũng giỏi, công phu tay và phía sau đều trên cả tuyệt vời.”

Minh Thịnh Lan suýt bị sặc nước miếng, nói: “Phía… phía sau?” Hắn không nghe sai đúng không? Chỗ này không phải kỹ quán sao?”

Tú bà trấn định hỏi: “Vị khách quan này, chắc không hay đến kỹ quán nhỉ?”

Minh Thịnh Lan xấu hổ nói: “Đúng vậy.”

“Thảo nào, thảo nào.” Ý tú bà là, khó trách ngươi ngây thơ đến vậy, bà ta nói tiếp:“Chuyện này cũng không quá đặc biệt. Chẳng phải khi mây mưa, tiểu quan phải dùng ‘mặt sau’ sao, tiểu quan có thể, cô nương của chúng ta đều có thể, tiểu quan không thể, cô nương chúng ta lại càng có thể.”

Khóe miệng Minh Thịnh Lan co rút, không nói nên lời.

Này… Này chẳng khác nào giật mối làm ăn của tiểu quan quán…

Tề Tiểu Bạch bỗng nhiên nói: “Tiểu quan có thể chịch nữ nhân, cô nương của các ngươi làm được à?”

Tú bà bình tĩnh liếc Tề Tiểu Bạch một cái, rõ ràng cho rằng hắn đang gây sự. Làm gì có tiểu quan nào đi chịch nữ nhân, nhưng tú bà vẫn đứng đắn trả lời: “Hằng năm Như Ý lâu chúng ta đều chuẩn bị giác tiên sinh*, nếu muốn ‘Tiểu thư Ma kính’* cũng có thể sai người gọi đến.”



Tề Tiểu Bạch nghẹn lời, hoàn toàn bị đánh bại.

Thâu Hương Thiết Ngọc nhìn nhau nở nụ cười, các nàng được Kim Kiều Tiêu bồi dưỡng, nên rất quen thuộc với các kỹ xảo tú bà vừa nói.

Hàn Nhạn Khởi đứng kế bên vui vẻ hóng chuyện, từ đầu hắn đã đoán được Minh Thịnh Lan và Tề Tiểu Bạch sẽ không thắng nổi tú bà. Tú bà đã lăn lộn trong giới phong trần nhiều năm, mấy đề tài này sao bọn họ nói lại bà ta.

Đi đến nhã gian, tú bà vỗ tay một cái, hai tiểu tỳ nữ tay chân lanh lợi, tướng mạo đẹp đẽ bưng trà bánh trái cây tới, rồi khoanh tay chờ hầu một bên.

Tú bà cười nói: “Trừ Úy công tử ra, các vị đều là lần đầu tới đây. Ta đã gọi các cô nương này thay các vị. Hay các vị muốn ta gọi thêm vài người đến để tự mình chọn?”

Tề Tiểu Bạch nói: “Gọi hoa khôi đến đây.”

Tú bà ngạc nhiên, người này chắc chưa bao giờ đến kỹ quán rồi, hắn nghĩ hoa khôi có thể dễ dàng thấy sao: “Khách quan, hoa khôi của Như Ý Lâu chúng ta gặp khách cũng có quy tắc.”

Từ trước đến nay Tề Tiểu Bạch chả thích tuân theo quy tắc gì cả, lười biếng nói: “Quy tắc gì, nói thử xem?”

Tú bà cười, nói: “Như Ý Lâu chúng ta có bốn hoa khôi, mỗi người đều có quy tắc riêng. Người thứ nhất, tên Tiễn Tiếu Tiếu, hoa danh là “Thiên Kim Tiếu”, nàng có gặp khách hay không, còn phải xem khách dám chi bao nhiêu tiền, nếu nhiều, đương nhiên nàng sẽ gặp. Thứ hai là Ngọc Tư Dung, hoa danh “Cầm Nhất Tiên”, chỉ cần ai nghe hiểu ý nghĩa trong khúc đàn của nàng, nàng sẽ gặp. Tiếp theo là Đường Hồng Lăng, hoa danh “Nhất Hộc Châu”, công phu đao kiếm rất lợi hại, nếu võ công ngươi vừa ý nàng thì nàng gặp. Cuối cùng là Cơ Tương Tư, hoa danh “Xuân Phong Quy”. Yêu cầu gặp khách của nàng vô cùng quái lạ, chỉ cần đến từ Dương Châu, nếu nàng nhìn thuận mắt, nàng sẽ gặp người đó.”

Hàn Nhạn Khởi kỳ quái hỏi: “Sao lại phải đến từ Dương Châu.”



Tú bà nói: “Bốn người hoa khôi của lâu chúng ta, chỉ có Xuân Phong Quy là được mua từ Dương Châu. Vốn chỉ có ba hoa khôi, sau này mới có thêm nàng. Nàng là một người yêu quê hương, lúc nào cũng vì nhớ quê mà mặt ủ mày chau, người càng lúc càng gầy. Lão bản vì thương nàng nên mới đồng ý quy tắc đó.”

Úy Thành Bích nói: “Nhưng nàng là người được yêu thích nhất ở Như Ý Lâu.”

Minh Thịnh Lan nói: “Vì sao? Nàng chỉ gặp người Dương Châu, lại suốt ngày mặt ủ mày chau, gương mặt sầu khổ, sao lại được người khác thích nhất?”

Hàn Nhạn Khởi cười nói: “Chuyện này nên để Thâu Hương Thiết Ngọc giải thích.”

Thâu Hương Thiết Ngọc sôi nổi nói: “Đúng vậy, đây là nghề của chúng ta.”

Minh Thịnh Lan nói: “Được, vậy các ngươi nói đi.”

Thâu Hương Thiết Ngọc nói: “Ba hoa khôi của Như Ý Lâu đều có đối tượng để nhắm vào. Thứ nhất, Thiên Kim Tiếu, khách nhân của nàng đa phần là phú thương quan lớn. Thứ hai, Cầm Nhất Tiên, khách nhân lại là các văn nhân nhã sĩ. Còn thứ ba, Cầm Nhất Tiên, vì thích quơ đao múa kiếm nên khách nhân sẽ bao gồm nhân sĩ giang hồ. Đương nhiên, đó chỉ là đa số khách nhân của các nàng, không nhất định tất cả đều như vậy.”

“Mà Xuân Phong Quy, nàng không thể so bằng ba hoa khôi trước ở lâu năm trong Như Ý quán, nàng từ Dương Châu tới, hoàn toàn mới mẻ. Nàng nhớ cố hương nên không gặp người khác, chỉ gặp đồng hương, điều này sẽ khiến nhiều người rất tò mò. Xuân Phong Quy cũng có chút bản lĩnh, tâm lý người bình thường đều thương tiếc những nữ tử nhu nhược yếu đuối, nàng nổi lên là điều dễ hiểu.”

Không chỉ có mấy người Minh Thịnh Lan thán phục, tú bà nghe xong cũng ngạc nhiên, chớp chớp mắt, cười nói: “Hai vị cô nương đây, đúng là giúp ta mở rộng tầm mắt.”

Thâu Hương Thiết Ngọc nói: “Chúng ta chỉ là người qua đường, nói lung tung vậy thôi, khiến mọi người chê cười rồi. Chúng ta chỉ là tò mò, cô nương Xuân Phong Quy lợi hại ở điểm nào?”

Tú bà vừa nghe ba chữ “người qua đường” lập tức hiểu ý Thâu Hương Thiết Ngọc, nghĩa là các nàng tới đây chỉ vì tò mò, sẽ không mở kỹ quán ở Thanh Châu đoạt chuyện làm ăn của Như Ý Lâu, nên đừng để trong lòng. Vì thế tú bà lập tức an tâm, vẻ mặt như thường nói: “Các ngươi nghĩ lại xem, Xuân Phong Quy đến từ Dương Châu, mà ở Dương Châu cái gì nổi tiếng nhất?”

Thâu Hương Thiết Ngọc không kịp trả lời, Hàn Nhạn Khởi đã lên tiếng: “Ngựa gầy”

“Đúng vậy!” Tú bà vỗ tay một cái, nói: “Là ngựa gầy Dương Châu, Xuân Phong Quy chính là ngựa gầy đệ nhất thiên hạ, bất kể ngâm thơ vẽ tranh, thổi sáo đánh đàn, chơi xúc sắc đánh bài, hay múa kiếm đá cầu, cái gì cũng đều thông thạo.”

Nữ nhân như vậy mang ra ngoài rất có thể diện.

Thâu Hương Thiết Ngọc nghi hoặc nói: “Nhưng ngựa gầy Dương Châu chỉ thường bán cho các quý nhân đại quan làm…”

Ngựa gầy Dương Châu đa phần bán cho tư nhân, nuôi trong nhà để chơi đùa. Những ngựa gầy thứ phẩm không được chọn, mới phải lưu lạc trốn trăng hoa. Xuân Phong Quy nếu thật sự ngựa gầy thượng phẩm thì sao lại lạc đến đây, còn giữ chức vị hoa khôi?

Tú bà che miệng cười, nói: “Bởi vì các khách cầu thì chúng ta phải cung thôi. Hơn nữa bản lĩnh của Xuân Phong Quy không phải chỉ có vậy, nàng từng luyện tập các công phu giường chiếu ở Khi Hoa Lâu-Dương Châu, lão bản chúng ta phải mất rất nhiều công sức mới mời được nàng về.”

Ba chữ “Khi Hoa Lâu”, trong ngành chính là chiêu bài vàng. Nhắc tới Khi Hoa Lâu, người ta đều nghĩ tới ôn hương nhuyễn ngọc, ngợp trong vàng son, nơi tiêu tiền bậc nhất.

Khi tú bà dứt lời, ngoại trừ Úy Thành Bích, ánh mắt mọi người đều phiêu đến người Hàn Nhạn Khởi.

Hàn Nhạn Khởi nâng má, như suy tư điều gì đó, nói: “Chẳng trách tên nghe sao quen tai thế.”

Tú bà thấy vậy hỏi: “Các vị có vấn đề gì sao?”

Úy Thành Bích nói: “Ha ha, có phải vì Nhạn Khởi là người Dương Châu nên các ngươi muốn để hắn ra mặt, gọi Xuân Phong Quy đến?”

Hàn Nhạn Khởi cười, nói: “Ta cũng có ý này, tú bà, ngươi về nói với Xuân Phong Quy, Vô Nhan Hiên công tử cầu kiến.”

Tú bà gật đầu, nói: “Đợi một chút rồi ta đi, các vị khách quan còn muốn gọi cô nương nào không?”

Úy Thành Bích nói: “Vậy ngươi chọn mấy người xinh đẹp sạch sẽ tới đây hầu hạ đi, ta muốn giữ mắt chờ xem hoa khôi.”

Tú bà vâng dạ, xoay người đi xuống.

Hàn Nhạn Khởi cười hì hì, nói: “Muốn xem hoa khôi, chẳng bằng Thành Bích tự ôm gương soi, ngươi không kém hoa khôi chút nào.”

Xưa nay Úy Thành Bích vui giận thất thường, nhưng Hàn Nhạn Khởi nói thế hắn không hề tức giận, ngược lại cười nói: “Ta thấy ngươi đang hâm mộ ghen ghét đó.”



Hàn Nhạn Khởi cười gật đầu.

Úy Thành Bích hỏi: “Vừa nãy, ngươi nói ‘Vô Nhan Hiên’, đó là chỗ nào?”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Nơi ta ở gọi là Vô Nhan Hiên.” Vô Nhan Hiên (Hiên Trung), không quan tâm ngươi bình thường xấu hay đẹp, chỉ nhìn kỹ thuật giường chiếu, trên người có danh khí hay không.

Úy Thành Bích nói: “Ồ? Ngươi đã quen biết Xuân Phong Quy từ lâu?”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Ừ, đúng thật có chút giao tình, nàng đã từng ở Hiên Trung của ta một thời gian.”

Úy Thành Bích nói: “Ta thấy hơi tò mò, đó là nơi nào mà có cả ngựa gầy Dương Châu?”

Hàn Nhạn Khởi cười mà không nói.

Úy Thành Bích cũng không truy vấn, hỏi: “Vậy ngươi nói xem, ngày thường Xuân Phong Quy thế nào?”

Hàn Nhạn Khởi nghĩ nghĩ, nói: “Chắc là cũng không tồi…”

Úy Thành Bích bật cười nói: “Hay là ngươi quên rồi?”

Hàn Nhạn Khởi xấu hổ nói: “Ừm… Không nhớ rõ lắm…”

Úy Thành Bích lẩm bẩm nói: “Vậy xem ra, bộ dạng của Xuân Phong Quy chắc không đẹp lắm, nên ngươi mới không nhớ.”

Lúc này cửa phòng mở ra, tú bà mang theo bốn tiểu kỹ tử xinh xắn đến, cười khanh khách nói: “Các vị khách quan, ta đã báo cho tỳ nữ Xuân Phong Quy, lát nữa sẽ có câu trả lời.”

Bà ta vung tay lên, bốn kỹ tử chia nhau ngồi bên cạnh bốn người.

Hàn Nhạn Khởi nói: “Vậy cảm ơn.”

Tú bà chỉnh đốn trang phục, cười nói: “Đây là chuyện nên làm, các vị khách quan cứ chơi đi, ta đi xuống trước.” Dứt lời, bà xoay người ra cửa.

Trừ Úy Thành Bích, ba người đều không chạm vào nữ nhân bên cạnh.

Minh Thịnh Lan mặt lộ vẻ khó xử nói: “Người mang công vụ nghiêm cấm đến kỹ quán chơi. Ta bồi Nhạn Khởi tới đây đã sai rồi, không thể sai càng thêm sai.”

Ừ thì, ai biểu ngươi là thần bộ thiên hạ đệ nhất, tuy rằng mọi người đều biết luật là để lách nhưng cũng không thể bắt người khác tự hủy danh dự.

Lại nhìn về phía Tề Tiểu Bạch.

Tề Tiểu Bạch không hứng thú nói: “Xấu quá…”

Nhìn đi, hắn chính là một người kén chọn, ghét bỏ kỹ tử không đẹp, thế nên không thể bức ép người ta chấp nhận.

Cuối cùng là Hàn Nhạn Khởi.

Hàn Nhạn Khởi thở dài, nói: “Aizz… Ta có chuyện cần hỏi Xuân Phong Quy, giờ ngồi ôm nữ nhân thì thành ra cái gì?”

Ừm, hắn là muốn ôn chuyện, người ta chưa tới bản thân đã ngồi ôm gái thì coi sao được?

Thấy vậy, Úy Thành Bích cũng không có hứng thú nữa, phất phất tay, nói: “Các ngươi ngồi bên kia đánh đàn ca hát đi.”

Vì thế, bốn kỹ tử đều không cảm lòng mà đứng dậy đi ra chỗ khác, nhất là kỹ tử bên cạnh Úy Thành Bích, nàng đã bị đôi mắt lam của hắn làm cho ba hồn bảy phách bay đi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau