[Đam Mỹ] Em Là Ánh Sáng Của Anh
Chương 40: Trần Nhân bị dọa
Nói là hết sốt nhưng đầu vẫn còn rất đau và ho nhiều. Cả buổi làm việc hết người này tới người khác hỏi thăm tới mức mà bây giờ cứ nghe tiếng bước chân lại gần mình là Hòa An liền cảm thấy khó chịu.
Trần Nhân thì còn nhiệt tình hơn cả ngàn lần bình thường. Cực kỳ giống như một tiểu đồng ngoan ngoãn. Cứ một chút lại rót nước ấm, một chút lại hỏi han anh có cần gì không.
Công việc bị dồn lại là khó chịu nhất. Nếu anh ở nhà thêm ba ngày nữa không chừng còn không biết phải bắt đầu giải quyết từ đâu. Nhưng vì đang không khỏe nên không ai dám nhờ anh nhiều.
Tuấn Khải hôm nay cũng kéo rèm phòng của mình lên. Vì phòng anh được ngăn cách với bên ngoài bằng kính và rèm. Nếu muốn theo dõi bên ngoài thì cứ việc kéo lên. Bình thường anh không thích đang làm việc mà bị nhìn ngắm nên luôn kéo kín. Hôm nay lại làm cho mọi người một phen bất ngờ.
Gần tới giờ ăn Hòa An nhận được tin nhắn.
“Thuốc buổi trưa ở phòng tôi!”
Hòa An vừa đọc tin nhắn vừa mỉm cười đưa mắt nhìn vào bên trong. Tuấn Khải vừa gửi xong tin nhắn là ngay lập tức làm việc. Cũng quá là ôn nhu rồi đi.
Lúc ăn trưa cảm giác khẩu vị một chút cũng không có. Không dám ăn cơm chỉ có thể ăn cháo dinh dưỡng. Cái này đúng là không thể nuốt nổi.
“Khó ăn lắm sao anh?” Trần Nhân nhìn thấy nét mặt nhăn nhó của Hòa An liền lên tiếng hỏi.
“Cực kỳ!” Hòa An đáp hai chữ ngắn gọn.
Không ăn được nhiều nhưng cũng cố gắng ăn để uống thuốc. Lúc trở về đã thấy Tuấn Khải đã ở yên trong phòng từ lúc nào rồi và vẫn đang làm việc. Rèm lúc này cũng đã được đóng kín.
“Anh không nghỉ trưa sao?” Hòa An vừa đi lại vừa hỏi.
“Chẳng phải là nhờ cậu sao? Thuốc ở trên bàn uống xong cứ nghỉ ngơi ở sofa.” Tuấn Khải nhỏ giọng nữa đùa vừa thật.
Hòa An có chút áy náy. Đúng là vừa công tác về liền phải chăm ngay mình. “À, cháo hai ngày nay anh mua cho tôi ở đâu thế, trưa nay ăn cháo ở đây mới thấy đồ anh mua chính là cao sơn mỹ vị.”
“Tôi nấu.” Tuấn Khải trả lời rõ ràng từng chữ.
Hòa An liền quay phắt sang mở to mắt ngạc nhiên. “Anh nấu?”
“Tin hay không tùy cậu.”
Không dám không tin. Chỉ là không tin một con người có thể hoàn mỹ tới như vậy. Hòa An lại tiếp tục tự mình thẩn thờ. Uống thuốc xong lại bắt đầu có cảm giác buồn ngủ. Không nói hai lời liền chợp mắt.
Tới giờ làm việc Hòa An vẫn không có dấu hiệu thức. Tuấn Khải cũng không gọi mà ngồi yên tiếp tục công việc. Trong lòng tự nghĩ ngợi. “Mệt tới như vậy còn cố làm gì..”
Trần Nhân đi sang bộ phận sản xuất lấy tài liệu lúc về không thấy Hòa An ở đâu liền như gà con lạc mẹ nháo nhào cả phòng.
“Này này này, mọi người. Anh Hòa An đâu rồi. Có ai thấy không vậy.”
“Cậu cũng quá ầm ĩ rồi. Chắc là ở phòng y tế, cậu ấy mệt như vậy. Nên nghĩ nhiều hơn một chút.” Một đồng nghiệp khác vỗ vỗ lên vai Trần Nhân.
“Em đi hỏi trưởng phòng vậy. Lo chết đi được mà.” Vẫn thái độ gấp gáp đó Trần Nhân quên cả gõ cửa liền đẩy mạnh cừa phòng Tuấn Khải bước vào. Ngay lập tức cảnh tượng đang diễn ra lúc này quả thật có thể lập tức chọc mù mắt của cậu ta.
Trước mắt của cậu là hình ảnh Hòa An đang nhắm nghiền mắt. Còn Tuấn Khải đang ở bên cạnh. Một tay giữ chặt cổ, một tay nâng hai chân của Hòa An nhẹ nhàng đặt lên sofa. Cái giết người ở đây chính là ánh mắt của Tuấn Khải. Ánh mắt ôn nhu tới khó có thể nào tưởng tượng ra được anh ta sẽ dùng nó để nhìn người khác.
Tuấn Khải không ý thức được có người đang nhìn mình. Còn Trần Nhân thì giống như bị điểm huyệt bất động cứ mãi đứng đó nhìn một chút cũng không dám nhúc nhích. Khi Hòa An đã yên vị ngoan ngoãn nằm ngay ngắn trên sofa Tuấn Khải mới quay sang. Lâp tức nhìn thấy Trần Nhân đang đứng như trời trồng ở phía cửa. Tuấn Khải không đổi sắc mặt chỉ đổi ánh mắt nhỏ tiếng hỏi.
“Cậu có việc gì không?”
Trần Nhân lắp ba lắp bắp trả lời cũng không tròn câu. “Không…em không có gì…em định…à…em đi ra bây giờ đây!” Nói xong liền lập tức xoay người bước đi ra ngoài.
Nhìn sắc mặt xanh mét của Trần Nhân mọi người cũng lo lắng theo.
“Gì vậy? Hòa An bị gì sao? Sắc mặt cậu cũng quá là tệ rồi nha.”
“Không..không..Anh Hòa An không sao, chỉ là…nếu mọi người…à…mọi người không…không có gì quan..trọng..thì đừng vào phòng…phòng của trưởng phòng.”
Lúc trở về bàn của mình cậu ta vẫn tiếp tục ngẩn người đến chừng hơn mười phút sau chưa tập trung làm việc được.
Hòa An cũng hơn một giờ sau mới tỉnh dậy. Lúc thức dậy đầu óc vẫn ong ong nhưng cảm giác khá hơn rất nhiều. Chỉ là thấy có gì đó không đúng. Ngước lên thấy Tuấn Khải đang tập trung làm việc. Ngước nhìn đồng hồ mới bật đầu ngồi dậy.
“Sao anh không đánh thức tôi?” Hòa An vội vội vàng vàng đứng dậy định bước ra ngoài thì bị Tuấn Khải gọi lại.
“Giải quyết đống số liệu này trước cho tôi. Những ngày này cứ ở đây làm việc. Tôi cần cậu giúp.” Tuấn Khải đẩy máy tính cá nhân của mình lên phía trước.
“Nhưng mà…” Hòa An có chút phân vân. Tính ra thứ anh đang cần nhất chính là yên tĩnh làm việc. Với cả bây giờ mà mang bộ mặt này bước ra ngoài quả thật có chút khó giải thích rồi. Không nói thêm anh bước trở lại lấy máy tính ngồi xuống sofa tập trung làm việc.
Trần Nhân thì còn nhiệt tình hơn cả ngàn lần bình thường. Cực kỳ giống như một tiểu đồng ngoan ngoãn. Cứ một chút lại rót nước ấm, một chút lại hỏi han anh có cần gì không.
Công việc bị dồn lại là khó chịu nhất. Nếu anh ở nhà thêm ba ngày nữa không chừng còn không biết phải bắt đầu giải quyết từ đâu. Nhưng vì đang không khỏe nên không ai dám nhờ anh nhiều.
Tuấn Khải hôm nay cũng kéo rèm phòng của mình lên. Vì phòng anh được ngăn cách với bên ngoài bằng kính và rèm. Nếu muốn theo dõi bên ngoài thì cứ việc kéo lên. Bình thường anh không thích đang làm việc mà bị nhìn ngắm nên luôn kéo kín. Hôm nay lại làm cho mọi người một phen bất ngờ.
Gần tới giờ ăn Hòa An nhận được tin nhắn.
“Thuốc buổi trưa ở phòng tôi!”
Hòa An vừa đọc tin nhắn vừa mỉm cười đưa mắt nhìn vào bên trong. Tuấn Khải vừa gửi xong tin nhắn là ngay lập tức làm việc. Cũng quá là ôn nhu rồi đi.
Lúc ăn trưa cảm giác khẩu vị một chút cũng không có. Không dám ăn cơm chỉ có thể ăn cháo dinh dưỡng. Cái này đúng là không thể nuốt nổi.
“Khó ăn lắm sao anh?” Trần Nhân nhìn thấy nét mặt nhăn nhó của Hòa An liền lên tiếng hỏi.
“Cực kỳ!” Hòa An đáp hai chữ ngắn gọn.
Không ăn được nhiều nhưng cũng cố gắng ăn để uống thuốc. Lúc trở về đã thấy Tuấn Khải đã ở yên trong phòng từ lúc nào rồi và vẫn đang làm việc. Rèm lúc này cũng đã được đóng kín.
“Anh không nghỉ trưa sao?” Hòa An vừa đi lại vừa hỏi.
“Chẳng phải là nhờ cậu sao? Thuốc ở trên bàn uống xong cứ nghỉ ngơi ở sofa.” Tuấn Khải nhỏ giọng nữa đùa vừa thật.
Hòa An có chút áy náy. Đúng là vừa công tác về liền phải chăm ngay mình. “À, cháo hai ngày nay anh mua cho tôi ở đâu thế, trưa nay ăn cháo ở đây mới thấy đồ anh mua chính là cao sơn mỹ vị.”
“Tôi nấu.” Tuấn Khải trả lời rõ ràng từng chữ.
Hòa An liền quay phắt sang mở to mắt ngạc nhiên. “Anh nấu?”
“Tin hay không tùy cậu.”
Không dám không tin. Chỉ là không tin một con người có thể hoàn mỹ tới như vậy. Hòa An lại tiếp tục tự mình thẩn thờ. Uống thuốc xong lại bắt đầu có cảm giác buồn ngủ. Không nói hai lời liền chợp mắt.
Tới giờ làm việc Hòa An vẫn không có dấu hiệu thức. Tuấn Khải cũng không gọi mà ngồi yên tiếp tục công việc. Trong lòng tự nghĩ ngợi. “Mệt tới như vậy còn cố làm gì..”
Trần Nhân đi sang bộ phận sản xuất lấy tài liệu lúc về không thấy Hòa An ở đâu liền như gà con lạc mẹ nháo nhào cả phòng.
“Này này này, mọi người. Anh Hòa An đâu rồi. Có ai thấy không vậy.”
“Cậu cũng quá ầm ĩ rồi. Chắc là ở phòng y tế, cậu ấy mệt như vậy. Nên nghĩ nhiều hơn một chút.” Một đồng nghiệp khác vỗ vỗ lên vai Trần Nhân.
“Em đi hỏi trưởng phòng vậy. Lo chết đi được mà.” Vẫn thái độ gấp gáp đó Trần Nhân quên cả gõ cửa liền đẩy mạnh cừa phòng Tuấn Khải bước vào. Ngay lập tức cảnh tượng đang diễn ra lúc này quả thật có thể lập tức chọc mù mắt của cậu ta.
Trước mắt của cậu là hình ảnh Hòa An đang nhắm nghiền mắt. Còn Tuấn Khải đang ở bên cạnh. Một tay giữ chặt cổ, một tay nâng hai chân của Hòa An nhẹ nhàng đặt lên sofa. Cái giết người ở đây chính là ánh mắt của Tuấn Khải. Ánh mắt ôn nhu tới khó có thể nào tưởng tượng ra được anh ta sẽ dùng nó để nhìn người khác.
Tuấn Khải không ý thức được có người đang nhìn mình. Còn Trần Nhân thì giống như bị điểm huyệt bất động cứ mãi đứng đó nhìn một chút cũng không dám nhúc nhích. Khi Hòa An đã yên vị ngoan ngoãn nằm ngay ngắn trên sofa Tuấn Khải mới quay sang. Lâp tức nhìn thấy Trần Nhân đang đứng như trời trồng ở phía cửa. Tuấn Khải không đổi sắc mặt chỉ đổi ánh mắt nhỏ tiếng hỏi.
“Cậu có việc gì không?”
Trần Nhân lắp ba lắp bắp trả lời cũng không tròn câu. “Không…em không có gì…em định…à…em đi ra bây giờ đây!” Nói xong liền lập tức xoay người bước đi ra ngoài.
Nhìn sắc mặt xanh mét của Trần Nhân mọi người cũng lo lắng theo.
“Gì vậy? Hòa An bị gì sao? Sắc mặt cậu cũng quá là tệ rồi nha.”
“Không..không..Anh Hòa An không sao, chỉ là…nếu mọi người…à…mọi người không…không có gì quan..trọng..thì đừng vào phòng…phòng của trưởng phòng.”
Lúc trở về bàn của mình cậu ta vẫn tiếp tục ngẩn người đến chừng hơn mười phút sau chưa tập trung làm việc được.
Hòa An cũng hơn một giờ sau mới tỉnh dậy. Lúc thức dậy đầu óc vẫn ong ong nhưng cảm giác khá hơn rất nhiều. Chỉ là thấy có gì đó không đúng. Ngước lên thấy Tuấn Khải đang tập trung làm việc. Ngước nhìn đồng hồ mới bật đầu ngồi dậy.
“Sao anh không đánh thức tôi?” Hòa An vội vội vàng vàng đứng dậy định bước ra ngoài thì bị Tuấn Khải gọi lại.
“Giải quyết đống số liệu này trước cho tôi. Những ngày này cứ ở đây làm việc. Tôi cần cậu giúp.” Tuấn Khải đẩy máy tính cá nhân của mình lên phía trước.
“Nhưng mà…” Hòa An có chút phân vân. Tính ra thứ anh đang cần nhất chính là yên tĩnh làm việc. Với cả bây giờ mà mang bộ mặt này bước ra ngoài quả thật có chút khó giải thích rồi. Không nói thêm anh bước trở lại lấy máy tính ngồi xuống sofa tập trung làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất