Chương 1: Hòa thân
Gió càng lúc càng lớn, tấm ván gỗ trên xe ngựa cũng bị thổi cho lung lay kẽo kẹt, cờ xí phần phật tung bay trong gió phô ra chữ “Sở” mạ vàng bên trên, thế chữ sắc bén, nét bút tựa nhưng một lưỡi đao nhọn.
Phía bên kia xe ngựa cắm một lá cờ khác, trên mặt in một cái đầu sói có đôi mắt đỏ như máu, đứng cùng cờ nước Sở không hề bị áp đảo chút nào, mà ngược lại còn khí thế hơn mấy phần, khí tức sát phạt tràn ra không dứt trên lá cờ khiến lòng người e dè, không dám nhìn thẳng.
Phàm đã cắm lá cờ này lên thì cho dù là thổ phỉ lợi hại nhất cũng chỉ có thể đi đường vòng.
Dị tộc nổi tiếng là hiếu chiến, hiện giờ thế lực ở phương Bắc càng ngày càng lớn, chỉ có kẻ không sợ chết mới dám dây vào.
Tiến vào đại mạc, đoàn người thật dài cắt qua gió cát mà đi, tựa như dãy lụa đỏ.
Đây là đoàn người hòa thân.
Hoàng đế nước Sở nhát gan lại sợ phiền, vừa thấy được sự phát triển vượt tầm của phương Bắc đã lập tức mang đứa con trai nhỏ nhất của mình gả ra ngoài.
Thời đại này nam tử cưới nhau là chuyện bình thường, nói là hòa thân nhưng thực ra chỉ là bán con trai cầu bình an mà thôi.
Còn tiểu hoàng tử à? Từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, lớn lên lại đẹp, tiếc rằng có một người cha thế kia, cho dù y không tình nguyện thì sao chứ, dị tộc đã đồng ý mà đội ngũ hòa thân cũng đã lên đường rồi.
Áo cưới màu đỏ ánh lên gương mặt trắng nõn của hoàng tử nhỏ, càng tôn lên gương mặt tuấn tiếu của y, lông mi dài mảnh cong vút, con ngươi đen bóng, trong suốt tới nỗi có thể nhìn thấy được bóng dáng vạn vật phản chiếu trong đó.
So với sự tiếc thương của người ngoài thì lòng y thật ra lại rất bình tĩnh.
Tựa như đã biết trước bản thân sẽ đi đến bước này từ sớm.
Nghe tiếng gió bên ngoài, Sở Mộ biết được y đã đến đại mạc rồi, chờ sau khi xuyên qua đại mạc sẽ lập tức bước vào địa bàn của dị tộc.
Nghe nói nơi ấy có thảo nguyên xinh đẹp nhất cùng với tuấn mã cao lớn nhất, hoàng hôn và bình minh thay nhau ôm ấp thảo nguyên, mọi người sẽ quây quần một chỗ ca hát nhảy múa, tiếng ca hòa vào gió bay xa mang theo lời chúc phúc tốt lành.
Đây là Sở Mộ đọc được trong sách, bản thân y chưa từng tận mắt thấy.
Đây cũng là lý do mà y thản nhiên chấp nhận chuyện hòa thân như vậy.
Y chán ghét cảnh vật nơi hoàng thành, mỗi cành cây ngọn cỏ bên trong đều mang theo cảm giác mục nát gò bó của lễ tiết giáo điều.
Sở Mộ không thích nơi đó, y muốn thoát ra nhìn thử cảnh vật bên ngoài.
Y muốn đi xem vùng đất khiến y cảm thấy thật tự do xinh đẹp kia.
Mẫu phi thân thiết nhất của y rời xa thế gian mấy năm trước, bên trong hoàng thành đã không còn thứ gì khiến y lưu luyến.
Hơn nữa phu quân của y là thủ lĩnh, Sở Mộ trước giờ đều luôn ngoan ngoãn, y thấy nếu mình biết nghe lời thì sẽ được nhìn ngắm hết những cảnh vật trong sách kia, có lẽ còn có được quyền lợi rất lớn nữa.
Nhắc tới phu quân của mình Sở Mộ cũng không nén nổi tò mò.
Qua lời người khác thì thủ lĩnh dị tộc Nhung Hách là tên quái vật vô tình, uống máu tươi ăn thịt sống, vẻ ngoài cũng khiến cho người ta sợ hãi nên tới bây giờ mới chưa thành thân.
Dĩ nhiên là Sở Mộ không tin, loại người như vậy chỉ tồn tại trong truyện thần quái, người ít đọc sách mới bị lừa thôi.
Sở Mộ cảm thấy Nhung Hách hẳn là một người đàn ông tài giỏi, nếu không sao có thể lập nên vương triều phương Bắc cường thịnh như vậy chứ.
Nếu mẫu phi Sở Mộ vẫn còn trên đời, biết được suy nghĩ này của y chắc chắn sẽ nhéo mũi y, trêu y còn chưa gả tới cửa đã bắt đầu nói giúp trượng phu rồi.
Không khí trên đại mạc cực kỳ khô nóng, người hầu đi theo đã rót thêm nước cho y vài lần.
“Điện hạ, cố chịu một chút, sắp tới nơi rồi,”
Sở Mộ gật gật đầu, ngửa cổ uống cạn nước.
Đã sắp tới rồi à…
Trong lòng Sở Mộ ẩn ẩn mong chờ, nhưng vẫn xen lẫn một chút bất an.
Lỡ như phu quân y không thích y thì phải làm sao đây?
Sở Mộ nắm lấy vạt áo màu đỏ, y đã từng gặp rất nhiều phi tần vì không được sủng ái mà khổ sở, thậm chí có người tới chết vẫn không nhìn thấy được phụ hoàng y lấy một lần.
Y thân là nam nhân, tuy rằng không có ý định đi tranh sủng nhưng vẫn sợ mình sẽ bước vào một cái lồng giam khác, cả đời này không thể nào thấy được cảnh vật mà mình muốn xem.
Y cứ ôm tâm trạng thấp thỏm bất an như vậy.
Gió dần dần dịu lại.
Mùi hương cỏ xanh như có như không mạnh mẽ tràn vào cánh mũi Sở Mộ.
Y biết mình đã bước chân vào địa bàn của dị tộc.
Thảo nguyên bao la nơi đây nuôi dưỡng máu thịt dị tộc cùng vô số sinh linh, bọn họ lớn lên ở đây, cũng chết đi ở đây, xương cốt vùi vào đất đai để rồi tiếp tục nuôi dưỡng sinh linh nơi ấy.
Bàn tay trắng ngọc lặng lẽ vén một góc màn xe lên, lát sau, thêm một cặp mắt đem ló ra từ nơi đó.
Sở Mộ đang nhìn lén.
Màu xanh lục trải dài hiện lên trước mắt khiến y ngây ngẩn, nơi này quả nhiên đẹp hệt như trong sách nói, làm y không nhịn được muốn chạy ra lăn mấy vòng trên cỏ.
Đoàn người vẫn tiến về phía trước, mặt trời dần dần rơi xuống, ráng chiều nhuộm đỏ cả một khoảng trời.
Một đợt tiếng vó ngựa vang lên, từ phương xa tiến lại đây.
Sở Mộ tò mò nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Y thấy được một bóng người cao lớn dưới ánh nắng chiều, người nọ cưỡi trên lưng ngựa, hông đeo loan đao, tay phất roi ngựa mau chóng chạy đến gần.
Sau lưng hắn là lang kỳ phần phật trong gió.
Cả đời Sở Mộ ắt sẽ không quên được hình ảnh ấy.
Vì trong hoàng hôn ngày đó, y được nam nhân kia đón về nhà, cánh tay hắn mạnh mẽ nhưng lồng ngực lại ấm áp.
Nhung Hách bế Sở Mộ lên, thúc tuấn mã nghênh đón thê tử của hắn.
Bọn họ đạp lên tiếng ca.
Ca từ dùng thứ ngôn ngữ mà Sở Mộ nghe không hiểu.
Phía bên kia xe ngựa cắm một lá cờ khác, trên mặt in một cái đầu sói có đôi mắt đỏ như máu, đứng cùng cờ nước Sở không hề bị áp đảo chút nào, mà ngược lại còn khí thế hơn mấy phần, khí tức sát phạt tràn ra không dứt trên lá cờ khiến lòng người e dè, không dám nhìn thẳng.
Phàm đã cắm lá cờ này lên thì cho dù là thổ phỉ lợi hại nhất cũng chỉ có thể đi đường vòng.
Dị tộc nổi tiếng là hiếu chiến, hiện giờ thế lực ở phương Bắc càng ngày càng lớn, chỉ có kẻ không sợ chết mới dám dây vào.
Tiến vào đại mạc, đoàn người thật dài cắt qua gió cát mà đi, tựa như dãy lụa đỏ.
Đây là đoàn người hòa thân.
Hoàng đế nước Sở nhát gan lại sợ phiền, vừa thấy được sự phát triển vượt tầm của phương Bắc đã lập tức mang đứa con trai nhỏ nhất của mình gả ra ngoài.
Thời đại này nam tử cưới nhau là chuyện bình thường, nói là hòa thân nhưng thực ra chỉ là bán con trai cầu bình an mà thôi.
Còn tiểu hoàng tử à? Từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, lớn lên lại đẹp, tiếc rằng có một người cha thế kia, cho dù y không tình nguyện thì sao chứ, dị tộc đã đồng ý mà đội ngũ hòa thân cũng đã lên đường rồi.
Áo cưới màu đỏ ánh lên gương mặt trắng nõn của hoàng tử nhỏ, càng tôn lên gương mặt tuấn tiếu của y, lông mi dài mảnh cong vút, con ngươi đen bóng, trong suốt tới nỗi có thể nhìn thấy được bóng dáng vạn vật phản chiếu trong đó.
So với sự tiếc thương của người ngoài thì lòng y thật ra lại rất bình tĩnh.
Tựa như đã biết trước bản thân sẽ đi đến bước này từ sớm.
Nghe tiếng gió bên ngoài, Sở Mộ biết được y đã đến đại mạc rồi, chờ sau khi xuyên qua đại mạc sẽ lập tức bước vào địa bàn của dị tộc.
Nghe nói nơi ấy có thảo nguyên xinh đẹp nhất cùng với tuấn mã cao lớn nhất, hoàng hôn và bình minh thay nhau ôm ấp thảo nguyên, mọi người sẽ quây quần một chỗ ca hát nhảy múa, tiếng ca hòa vào gió bay xa mang theo lời chúc phúc tốt lành.
Đây là Sở Mộ đọc được trong sách, bản thân y chưa từng tận mắt thấy.
Đây cũng là lý do mà y thản nhiên chấp nhận chuyện hòa thân như vậy.
Y chán ghét cảnh vật nơi hoàng thành, mỗi cành cây ngọn cỏ bên trong đều mang theo cảm giác mục nát gò bó của lễ tiết giáo điều.
Sở Mộ không thích nơi đó, y muốn thoát ra nhìn thử cảnh vật bên ngoài.
Y muốn đi xem vùng đất khiến y cảm thấy thật tự do xinh đẹp kia.
Mẫu phi thân thiết nhất của y rời xa thế gian mấy năm trước, bên trong hoàng thành đã không còn thứ gì khiến y lưu luyến.
Hơn nữa phu quân của y là thủ lĩnh, Sở Mộ trước giờ đều luôn ngoan ngoãn, y thấy nếu mình biết nghe lời thì sẽ được nhìn ngắm hết những cảnh vật trong sách kia, có lẽ còn có được quyền lợi rất lớn nữa.
Nhắc tới phu quân của mình Sở Mộ cũng không nén nổi tò mò.
Qua lời người khác thì thủ lĩnh dị tộc Nhung Hách là tên quái vật vô tình, uống máu tươi ăn thịt sống, vẻ ngoài cũng khiến cho người ta sợ hãi nên tới bây giờ mới chưa thành thân.
Dĩ nhiên là Sở Mộ không tin, loại người như vậy chỉ tồn tại trong truyện thần quái, người ít đọc sách mới bị lừa thôi.
Sở Mộ cảm thấy Nhung Hách hẳn là một người đàn ông tài giỏi, nếu không sao có thể lập nên vương triều phương Bắc cường thịnh như vậy chứ.
Nếu mẫu phi Sở Mộ vẫn còn trên đời, biết được suy nghĩ này của y chắc chắn sẽ nhéo mũi y, trêu y còn chưa gả tới cửa đã bắt đầu nói giúp trượng phu rồi.
Không khí trên đại mạc cực kỳ khô nóng, người hầu đi theo đã rót thêm nước cho y vài lần.
“Điện hạ, cố chịu một chút, sắp tới nơi rồi,”
Sở Mộ gật gật đầu, ngửa cổ uống cạn nước.
Đã sắp tới rồi à…
Trong lòng Sở Mộ ẩn ẩn mong chờ, nhưng vẫn xen lẫn một chút bất an.
Lỡ như phu quân y không thích y thì phải làm sao đây?
Sở Mộ nắm lấy vạt áo màu đỏ, y đã từng gặp rất nhiều phi tần vì không được sủng ái mà khổ sở, thậm chí có người tới chết vẫn không nhìn thấy được phụ hoàng y lấy một lần.
Y thân là nam nhân, tuy rằng không có ý định đi tranh sủng nhưng vẫn sợ mình sẽ bước vào một cái lồng giam khác, cả đời này không thể nào thấy được cảnh vật mà mình muốn xem.
Y cứ ôm tâm trạng thấp thỏm bất an như vậy.
Gió dần dần dịu lại.
Mùi hương cỏ xanh như có như không mạnh mẽ tràn vào cánh mũi Sở Mộ.
Y biết mình đã bước chân vào địa bàn của dị tộc.
Thảo nguyên bao la nơi đây nuôi dưỡng máu thịt dị tộc cùng vô số sinh linh, bọn họ lớn lên ở đây, cũng chết đi ở đây, xương cốt vùi vào đất đai để rồi tiếp tục nuôi dưỡng sinh linh nơi ấy.
Bàn tay trắng ngọc lặng lẽ vén một góc màn xe lên, lát sau, thêm một cặp mắt đem ló ra từ nơi đó.
Sở Mộ đang nhìn lén.
Màu xanh lục trải dài hiện lên trước mắt khiến y ngây ngẩn, nơi này quả nhiên đẹp hệt như trong sách nói, làm y không nhịn được muốn chạy ra lăn mấy vòng trên cỏ.
Đoàn người vẫn tiến về phía trước, mặt trời dần dần rơi xuống, ráng chiều nhuộm đỏ cả một khoảng trời.
Một đợt tiếng vó ngựa vang lên, từ phương xa tiến lại đây.
Sở Mộ tò mò nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Y thấy được một bóng người cao lớn dưới ánh nắng chiều, người nọ cưỡi trên lưng ngựa, hông đeo loan đao, tay phất roi ngựa mau chóng chạy đến gần.
Sau lưng hắn là lang kỳ phần phật trong gió.
Cả đời Sở Mộ ắt sẽ không quên được hình ảnh ấy.
Vì trong hoàng hôn ngày đó, y được nam nhân kia đón về nhà, cánh tay hắn mạnh mẽ nhưng lồng ngực lại ấm áp.
Nhung Hách bế Sở Mộ lên, thúc tuấn mã nghênh đón thê tử của hắn.
Bọn họ đạp lên tiếng ca.
Ca từ dùng thứ ngôn ngữ mà Sở Mộ nghe không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất