Chương 11: Một đôi
Nhìn thấy bóng người xa xa, Sở Mộ sợ tới mức đuỗi tay ôm lấy Nhung Hách, mặt chôn vào giữa cổ hắn, trán bị lớp mồ hôi mỏng trên người nam nhân dây vào, trong mũi tràn ngập mùi xạ hương.
Mồ hôi cả hai trộn lẫn với nhau vốn nên là chuyện không thoải mái, nhưng Sở Mộ lại cảm thấy an tâm khó tả.
Nhận ra Nhung Hách đang đi tới nơi có mấy bóng người, Sở Mộ vội chui ra từ lòng ngực hắn, giãy giụa mấy cái hoảng sợ nói: “Phu… phu quân…”
Dị tộc không có cách gọi như vậy, đây là xưng hô của riêng mỗi mình Sở Mộ dành cho hắn.
Giọng nói thiếu niên nhỏ như muỗi kêu nhưng Nhung Hách vẫn nghe thấy được, hắn cũng không ép Sở Mộ nữa, hôn một cái lên trán rồi thả y xuống đất, dắt tay y đi qua.
Khoảng khắc cảm giác mềm mại kia lướt qua khiến Sở Mộ đỏ cả mặt, chầm chậm đi theo sau Nhung Hách.
Bàn tay to rộng bao lấy toàn bộ tay Sở Mộ, thật nóng nhưng Sở Mộ cũng không muốn rút tay ra.
Chỗ Nhung Hách muốn tới hẳn là một cái chuồng ngựa, bên trong nhốt không ít ngựa, vài người phụ nữ tới lui bên trong đang chải lông cho đám ngựa.
Tiếng ngựa hí bỗng vang lên bên cạnh, con ngựa Nhung Hách đang dắt đột nhiên chồm lên thoát khỏi dây cương, chạy băng băng tới lại đó.
Ngựa đột ngột vuột dây làm Sở Mộ có hơi sợ, y ngẩng đầu lên nhìn Nhung Hách, lúc nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của nam nhân thì lo lắng vừa dâng lên trong lòng cũng biến mất.
Tuy rằng Sở Mộ không hiểu biết về ngựa nhưng y có thể nhìn ra kia nhất định là một con ngựa tốt, bốn chân cường tráng, da lông đen bóng dưới ánh mặt trời, con ngựa kia quả nhiên chạy tới chuồng ngựa rồi dừng lại trước mặt một con ngựa nâu, đầu ngựa cúi xuống cọ cọ vào mặt con ngựa kia, miệng phát ra tiếng kêu to vui sướng.
Sở Mộ xấu hổ đỏ bừng mặt không dám nhìn thêm nữa, y len lén quan sát vẻ mặt Nhung Hách, nhận ra hắn vẫn không tỏ vẻ gì, dường như đã biết trước mọi chuyện rồi.
Mấy người phụ nữ thấy ngựa đen tiến vào cũng buông đồ trên tay xuống, cùng nhau đi tới cửa chuồng ngựa, xem ra là đợi hai người Nhung Hách qua đây.
Người phụ nữ đứng đầu trên trán đeo sợi dây chuỗi, ở giữa khảm một viên đá quý màu xanh lục, màu của viên đá xanh biên biếc hệt như đôi mắt bà, tóc quăn xõa tung trên vai, dịu dàng nhìn về phía Nhung Hách.
Đôi mắt kia cực kỳ giống với mắt Nhung Hách, khi vừa nhìn thấy Sở Mộ đã có thể đoán được thân phận của bà.
Mẫu thân Nhung Hách, mỹ nhân nổi tiếng dị tộc, nhưng ngoài đôi mắt kia thì Nhung Hách không thừa hưởng được vẻ đẹp của bà, so với mẹ thì Nhung Hách có vẻ giống cha hơn.
Nhưng Sở Mộ cũng không thể tự mình đi xác thực được chuyện này, vì phụ thân Nhung Hách mấy năm trước đã chết trong tay kẻ phản bội.
Càng tiến lại gần Sở Mộ càng căng thẳng hơn, nhận thấy tay Sở Mộ nắm ngày càng chặt, Nhung Hách dừng bước quay đầu lại nhìn y chăm chú, an ủi y, “Yên tâm, mẫu thân là người rất tốt.”
Sở Mộ lắc lắc đầu với hắn, y dù gì cũng là một hoàng từ, chưa tới mức chút dũng khí này cũng không có, chỉ là người kia là mẫu thân Nhung Hách nên y vẫn muốn để lại ấn tượng tốt thôi.
Sau khi cảm thấy Sở Mộ không có vấn đề Nhung Hách mới tiếp tục nắm tay y bước tới, đi thẳng đến trước mặt mấy người kia.
Vài người phụ nữ đứng sau hành lễ với bọn họ, Nhung Hách dùng tiếng dị tộc nói với họ mấy câu, Sở Mộ nghe không hiểu nhưng y có thể nghe ra được xưng hô của Nhung Hách với mẫu thân, phát âm tương tự như “A Mẫu.”
Đợi tới khi bọn họ nói chuyện xong, Sở Mộ mới ngoan ngoãn chào người phụ nữ đứng đầu kia một tiếng.
Người phụ nữ mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ lên trán y, “Đứa nhỏ ngoan.”
Chuyện bà nói được tiếng Sở này Sở Mộ cũng không thấy bất ngờ.
Mẫu thân Nhung Hách thật sự dịu dàng giống lời của hắn, không bởi vì chuyện Sở Mộ lấy thân nam tử đi hòa thân mà khinh thường y, trong mắt bà đong đầy sự dịu dàng, có lẽ bởi vì đã mất đi trượng phu nên sâu trong đôi mắt ấy còn hàm chứa một chút đau thương khó mà thấy được.
Lúc hai người rời đi cũng dắt con ngựa nâu kia theo, trên trán Sở Mộ lại có thêm một dây chuỗi khảm đá quý, đây là vật mà các đời tháp tang truyền lại, nếu chưa có tháp tang kế tiếp thì Sở Mộ sẽ luôn đeo nó, coi như là vật tượng trưng cho thân phận.
Mấy người phụ nữ trông theo bóng họ rời đi.
Ánh nắng mặt trời bao phủ lấy hai người, hai con ngựa dụi cổ với nhau lướt đi cạnh bọn họ, mãi tới khi đã khuất bóng những người kia mới từ từ thu lại ánh mắt.
Chuyện cũ của bà kết thúc ở đây.
Con ngựa nâu kia là tặng cho Sở Mộ, là một con ngựa cái, tính tình tương đối ôn hòa.
Cơ bản không thể nào lờ đi hai con ngựa đang đùa vui bên cạnh, đột nhiên Sở Mộ có hơi nghi ngờ là có phải Nhung Hách cố ý chọn cho y con ngựa này không, nhưng vẻ mặt Nhung Hách lại quá đứng đắn, gần như không thể nhìn ra được ý gì khác.
“Chúng nó…”
“Ừm, chúng nó là một đôi.” Giọng điệu của Nhung Hách thật bình tĩnh.
Sở Mộ ngậm miệng lại, đột nhiên nhìn thấy ngựa đen liếm liếm mặt ngựa nâu, y vội nhìn sang chỗ khác, mặt đỏ tim đập, đầu bốc khói.
Chuyện bị ăn cơm ngựa gì gì đó Sở Mộ không muốn thừa nhận đâu.
Nhìn lại Nhung Hách, hắn vẫn không có biểu cảm gì hết.
Sở Mộ vò vò vạt áo, cắn môi.
Hắn… cuối cùng là hắn có hiểu hay không đây…
Nhung Hách không nhận ra vẻ mặt khác thường của Sở Mộ, hồi lâu sau hắn mới nghe được tiếng của Sở Mộ.
“Chúng nó có tên không?”
Tên? Nhung Hách lắc lắc đầu.
Xem ra dị tộc không có thói quen đặt tên cho ngựa.
“Vậy một con gọi là Tiểu Hắc, con kia là Tiểu Hạt được chứ?”
Cũng không phải cái tên hay ho gì, nhưng vì là do Sở Mộ đặt nên Nhung Hách vẫn gật đầu chấp nhận.
Sở Mộ không nhịn được cười.
Dưa ngốc. ngôn tình hài
Còn có Tiểu Hách nữa…
Mồ hôi cả hai trộn lẫn với nhau vốn nên là chuyện không thoải mái, nhưng Sở Mộ lại cảm thấy an tâm khó tả.
Nhận ra Nhung Hách đang đi tới nơi có mấy bóng người, Sở Mộ vội chui ra từ lòng ngực hắn, giãy giụa mấy cái hoảng sợ nói: “Phu… phu quân…”
Dị tộc không có cách gọi như vậy, đây là xưng hô của riêng mỗi mình Sở Mộ dành cho hắn.
Giọng nói thiếu niên nhỏ như muỗi kêu nhưng Nhung Hách vẫn nghe thấy được, hắn cũng không ép Sở Mộ nữa, hôn một cái lên trán rồi thả y xuống đất, dắt tay y đi qua.
Khoảng khắc cảm giác mềm mại kia lướt qua khiến Sở Mộ đỏ cả mặt, chầm chậm đi theo sau Nhung Hách.
Bàn tay to rộng bao lấy toàn bộ tay Sở Mộ, thật nóng nhưng Sở Mộ cũng không muốn rút tay ra.
Chỗ Nhung Hách muốn tới hẳn là một cái chuồng ngựa, bên trong nhốt không ít ngựa, vài người phụ nữ tới lui bên trong đang chải lông cho đám ngựa.
Tiếng ngựa hí bỗng vang lên bên cạnh, con ngựa Nhung Hách đang dắt đột nhiên chồm lên thoát khỏi dây cương, chạy băng băng tới lại đó.
Ngựa đột ngột vuột dây làm Sở Mộ có hơi sợ, y ngẩng đầu lên nhìn Nhung Hách, lúc nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của nam nhân thì lo lắng vừa dâng lên trong lòng cũng biến mất.
Tuy rằng Sở Mộ không hiểu biết về ngựa nhưng y có thể nhìn ra kia nhất định là một con ngựa tốt, bốn chân cường tráng, da lông đen bóng dưới ánh mặt trời, con ngựa kia quả nhiên chạy tới chuồng ngựa rồi dừng lại trước mặt một con ngựa nâu, đầu ngựa cúi xuống cọ cọ vào mặt con ngựa kia, miệng phát ra tiếng kêu to vui sướng.
Sở Mộ xấu hổ đỏ bừng mặt không dám nhìn thêm nữa, y len lén quan sát vẻ mặt Nhung Hách, nhận ra hắn vẫn không tỏ vẻ gì, dường như đã biết trước mọi chuyện rồi.
Mấy người phụ nữ thấy ngựa đen tiến vào cũng buông đồ trên tay xuống, cùng nhau đi tới cửa chuồng ngựa, xem ra là đợi hai người Nhung Hách qua đây.
Người phụ nữ đứng đầu trên trán đeo sợi dây chuỗi, ở giữa khảm một viên đá quý màu xanh lục, màu của viên đá xanh biên biếc hệt như đôi mắt bà, tóc quăn xõa tung trên vai, dịu dàng nhìn về phía Nhung Hách.
Đôi mắt kia cực kỳ giống với mắt Nhung Hách, khi vừa nhìn thấy Sở Mộ đã có thể đoán được thân phận của bà.
Mẫu thân Nhung Hách, mỹ nhân nổi tiếng dị tộc, nhưng ngoài đôi mắt kia thì Nhung Hách không thừa hưởng được vẻ đẹp của bà, so với mẹ thì Nhung Hách có vẻ giống cha hơn.
Nhưng Sở Mộ cũng không thể tự mình đi xác thực được chuyện này, vì phụ thân Nhung Hách mấy năm trước đã chết trong tay kẻ phản bội.
Càng tiến lại gần Sở Mộ càng căng thẳng hơn, nhận thấy tay Sở Mộ nắm ngày càng chặt, Nhung Hách dừng bước quay đầu lại nhìn y chăm chú, an ủi y, “Yên tâm, mẫu thân là người rất tốt.”
Sở Mộ lắc lắc đầu với hắn, y dù gì cũng là một hoàng từ, chưa tới mức chút dũng khí này cũng không có, chỉ là người kia là mẫu thân Nhung Hách nên y vẫn muốn để lại ấn tượng tốt thôi.
Sau khi cảm thấy Sở Mộ không có vấn đề Nhung Hách mới tiếp tục nắm tay y bước tới, đi thẳng đến trước mặt mấy người kia.
Vài người phụ nữ đứng sau hành lễ với bọn họ, Nhung Hách dùng tiếng dị tộc nói với họ mấy câu, Sở Mộ nghe không hiểu nhưng y có thể nghe ra được xưng hô của Nhung Hách với mẫu thân, phát âm tương tự như “A Mẫu.”
Đợi tới khi bọn họ nói chuyện xong, Sở Mộ mới ngoan ngoãn chào người phụ nữ đứng đầu kia một tiếng.
Người phụ nữ mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ lên trán y, “Đứa nhỏ ngoan.”
Chuyện bà nói được tiếng Sở này Sở Mộ cũng không thấy bất ngờ.
Mẫu thân Nhung Hách thật sự dịu dàng giống lời của hắn, không bởi vì chuyện Sở Mộ lấy thân nam tử đi hòa thân mà khinh thường y, trong mắt bà đong đầy sự dịu dàng, có lẽ bởi vì đã mất đi trượng phu nên sâu trong đôi mắt ấy còn hàm chứa một chút đau thương khó mà thấy được.
Lúc hai người rời đi cũng dắt con ngựa nâu kia theo, trên trán Sở Mộ lại có thêm một dây chuỗi khảm đá quý, đây là vật mà các đời tháp tang truyền lại, nếu chưa có tháp tang kế tiếp thì Sở Mộ sẽ luôn đeo nó, coi như là vật tượng trưng cho thân phận.
Mấy người phụ nữ trông theo bóng họ rời đi.
Ánh nắng mặt trời bao phủ lấy hai người, hai con ngựa dụi cổ với nhau lướt đi cạnh bọn họ, mãi tới khi đã khuất bóng những người kia mới từ từ thu lại ánh mắt.
Chuyện cũ của bà kết thúc ở đây.
Con ngựa nâu kia là tặng cho Sở Mộ, là một con ngựa cái, tính tình tương đối ôn hòa.
Cơ bản không thể nào lờ đi hai con ngựa đang đùa vui bên cạnh, đột nhiên Sở Mộ có hơi nghi ngờ là có phải Nhung Hách cố ý chọn cho y con ngựa này không, nhưng vẻ mặt Nhung Hách lại quá đứng đắn, gần như không thể nhìn ra được ý gì khác.
“Chúng nó…”
“Ừm, chúng nó là một đôi.” Giọng điệu của Nhung Hách thật bình tĩnh.
Sở Mộ ngậm miệng lại, đột nhiên nhìn thấy ngựa đen liếm liếm mặt ngựa nâu, y vội nhìn sang chỗ khác, mặt đỏ tim đập, đầu bốc khói.
Chuyện bị ăn cơm ngựa gì gì đó Sở Mộ không muốn thừa nhận đâu.
Nhìn lại Nhung Hách, hắn vẫn không có biểu cảm gì hết.
Sở Mộ vò vò vạt áo, cắn môi.
Hắn… cuối cùng là hắn có hiểu hay không đây…
Nhung Hách không nhận ra vẻ mặt khác thường của Sở Mộ, hồi lâu sau hắn mới nghe được tiếng của Sở Mộ.
“Chúng nó có tên không?”
Tên? Nhung Hách lắc lắc đầu.
Xem ra dị tộc không có thói quen đặt tên cho ngựa.
“Vậy một con gọi là Tiểu Hắc, con kia là Tiểu Hạt được chứ?”
Cũng không phải cái tên hay ho gì, nhưng vì là do Sở Mộ đặt nên Nhung Hách vẫn gật đầu chấp nhận.
Sở Mộ không nhịn được cười.
Dưa ngốc. ngôn tình hài
Còn có Tiểu Hách nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất