[Đam Mỹ] Hòa Thân

Chương 12: Mộ Mộ

Trước Sau
Trên vòm trời vạn dặm không mây, tầm mắt có thể phóng đi rất xa, còn có thể thấp thoáng nhìn thấy được núi tuyết.

Dưới vòm trời đồng cỏ trải dài bất tận, mấy cái lều vải cắm rễ trên thảo nguyên, người dân dị tộc tới lui trong đó, làm việc đi lại, cực kỳ náo nhiệt.

Cảnh sắc nơi này không hề giống với nước Sở.

Nhung Hách dắt Sở Mộ vòng trở lại trường luyện binh, giao hai con ngựa cho Á Lam rồi lại dẫn Sở Mộ đi về hướng lều vải.

Bước chân Sở Mộ sắp không đuổi kịp hắn, đá quý xanh biếc trên trán theo đó đong đưa, ánh nắng chiếu vào nó rồi hắt lên sườn mặt Nhung Hách, bước chân nam nhân hơi chậm lại, cái tay đang nắm lấy Sở Mộ siết chặt thêm một chút.

Sở Mộ ngoan ngoãn đi theo cạnh hắn, cũng không hỏi hắn tại sao lại gấp như vậy.

Khi sắp tới lều vải, Nhung Hách đột nhiên bế bổng Sở Mộ lên, thiếu niên trong lòng ngực kêu lên mấy tiếng, “Phu quân?”

Nhung Hách không đáp lời, hắn vén màn đi vào rồi đặt Sở Mộ lên giường, đôi mắt lục thẫm gắt gao nhìn chằm chằm y.

Đêm qua Sở Mộ đã nhìn thấy được ánh mắt này, tựa như muốn nuốt y vào bụng vậy.

Vì đang là mùa hè nên phía dưới Sở Mộ chỉ mặc một cái quần lót, Nhung Hách dễ dàng cởi miếng vải mỏng kia ra, kèm theo giày vớ đều bị ném sang một bên.

Sở Mộ nhũn chân, y biết rõ được chuyện gì sắp xảy ra, vừa rồi y cho là dục vọng của Nhung Hách đã biến mất rồi, không ngờ là không hề mất, chỉ là nhịn tới bây giờ mà thôi, nhưng mông của y vẫn còn đau, hiện tại không thể nào có khả năng làm được chuyện kia.

Y ra vẻ khẩn cầu nhìn thẳng vào mắt Nhung Hách, giọng nói mềm mại vang lên: “Phu quân, mông em đau…”

Nhung Hách cởi quần để lộ dương v*t cương cứng, hắn tiến lên nắm lấy chân Sở Mộ, vén vạt áo y lên cắm dương v*t vào giữa hai chân y nhẹ nhàng lay động, quy đầu trơn láng chọc vào đáy chậu Sở Mộ, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc y, gỡ trang sức trên đầu xuống đặt qua bên cạnh gối đầu.

Thân hình to lớn phủ lên người Sở Mộ, kín kẽ đè y lại, tuy rằng không tiến vào nhưng Sở Mộ vẫn có cảm giác hoàn toàn bị nam nhân chiếm lấy, mồ hôi Nhung Hách nhỏ giọt lên người y, mùi vị của nam nhân từng tấc một xâm chiếm lấy cảm quan Sở Mộ.

Nhung Hách nắm lấy vuốt ve dương v*t hồng hồng của Sở Mộ khiến y không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ, “A… phu… phu quân…”

Hai điểm sưng đỏ trước ngực theo động tác đâm chọc cọ xát lên thảm truyền tới cảm giác ngứa ngáy, Sở Mộ không chịu nổi đưa tay lên nắm lấy, ngón tay trắng ngọc kẹp lấy núm vú xoa xoa muốn giảm bớt cái ngứa, “Ha…”



Nhung Hách không ngờ tới Sở Mộ sẽ làm ra chuyện như vậy, hắn bị kích thích tới đỏ cả mắt, kề sát tai Sở Mộ nặng nề hít thở, “Mộ… Mộ Mộ…”

Sở Mộ lập tức ngây người khi nghe được cái xưng hô này, dương v*t của nam nhân từ đáy chậu chọc tới tinh hoàn, đâm cho y run lên, lúc này y mới kịp hoàn hồn lại.

Vừa nãy Nhung Hách gọi mình là gì?

Mộ Mộ…?

Rất lâu rồi Sở Mộ không nghe được cách gọi thân mật này, y đỏ bừng mặt vùi vào thảm, bị nam nhân đỉnh về phía trước, lông tơ mềm mảnh dán lên gương mặt hồng nhuận của y, cũng giấu đi một tia quấn quýt trong mắt y.

Chân Sở Mộ kẹp ngày càng chặt, y mờ mịt ngẩng đầu lên, trong cổ họng bật ra một tiếng rên rỉ dài, dương v*t nảy lên hai cái sau đó bắn trong tay Nhung Hách, có thể do đêm qua đã làm mấy lần nên tinh dịch lần này rất loãng.

Động tác của nam nhân cũng không dừng lại, da non giữa hai chân Sở Mộ bị cọ tới đỏ lên truyền tới cảm giác hơi đau, trong giọng nói của y bắt đầu xen lẫn tiếng khóc nức nở, “Nhanh… nhanh lên…”

Nhung Hách không ngờ Sở Mộ sẽ yêu cầu như vậy, hắn tăng tốc độ đâm chọc lên, đỉnh Sở Mộ tới không khóc nổi nữa, tiếng rên rỉ của thiếu niên nghẹn trong cổ họng, y nắm lấy tấm thảm dưới thân, biết là Nhung Hách đã hiểu lầm mình rồi, rõ ràng y muốn bảo hắn bắn nhanh nhanh lên kia mà.

Sở Mộ lập tức thấy vừa ức lại vừa đau, y cắn răng rầm rì mấy tiếng, “Chậm một chút… ngài chậm một chút đi mà…”

Nhung Hách không thể hiểu được rốt cuộc là Sở Mộ muốn nhanh hay chậm nữa, hắn bèn không để ý tới Sở Mộ, cứ đâm chọc theo nhịp độ của bản thân là được. Chất lỏng nhớp nháp dính lên giữa hai chân khiến chuyện đâm chọc càng dễ dàng hơn. Nhung Hách cúi xuống nhìn thử, từ đây có thể nhìn thấy được cánh mông trắng tuyết cùng với cửa huyệt nhỏ sưng đỏ ở giữa. Rõ ràng tối qua chỉ mới làm một lần mà cái miệng nhỏ này đã biến thành như vậy, quả nhiên hơi bị yếu đuối quá rồi.

Chờ tới lúc giữa hai chân Sở Mộ nóng rát phát đau thì Nhung Hách mới chịu tiết ra, tinh dịch bắn lên mảng da non đỏ ửng.

Nhung Hách lấy lại nhịp thở đang dồn dập, hắn rút dương v*t từ giữa hai chân Sở Mộ ra, sau đó gọi người mang một chậu nước tới, bên ngoài lập tức có tiếng đáp lại.

Nghe được tiếng nói rõ ràng này, Sở Mộ bỗng đơ cả người.

Bên ngoài vẫn luôn có người sao…

Nghĩ tới tiếng rên rỉ không dứt của mình vừa rồi, lập tức Sở Mộ cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp ai hết.

Đây… đây không phải là đã cho người ta nghe trọn một màn đông cung sống sao?

Nhung Hách không biết được Sở Mộ lại có chuyện gì nữa, chỉ thấy được thiếu niên tự mình rụt vào chăn mỏng rồi cuộn tròn thành một cục.



Đợi tới khi nước được bưng lên Nhung Hách mới ôm Sở Mộ ra từ trong chăn, thiếu niên hai mắt mê ly nhìn hắn, khóe mắt còn thấp thoáng ánh nước, đôi môi hồng nhuận của y khẽ hé, dường như không dám lớn tiếng, nhỏ giọng gọi hắn một tiếng phu quân.

Lúc này Nhung Hách đã mặt xong quần áo, hắn ôm Sở Mộ vào ngực giúp y lau người, lúc cọ trúng đùi Sở Mộ run lên bần bật, thấy vậy động tác trên tay Nhung Hách chậm lại, nhè nhẹ lao hết tinh dịch trên người y sau đó mới bôi thuốc lên.

Hắn bế Sở Mộ lên giường, bưng chậu nước kia ra ngoài.

Chuyến này đi vậy mà lại không thấy trở về.

Sở Mộ không cần nghĩ cũng biết bản thân hiện giờ không đi lại được, y nằm trên giường, nhìn thấy đây đeo bên gối bèn đưa tay cầm lên, mảnh màu xanh lục kia phản chiếu vào mắt y.

Y đột nhiên nhớ tới lời mà mẫu thân Nhung Hách nói với mình.

Bà bảo: “Ta biết hình tượng của Hách nhi trong mắt người Sở ra sao.”

Nghe tới đây Sở Mộ có hơi xấu hổ, hình tượng của Nhung Hách ở chỗ y thật sự không được tốt lắm.

Bà cũng không nổi giận, bình tĩnh nói tiếp: “Nó ấy à, từ nhỏ tới lớn vẫn luôn không thích nói chuyện, điều gì cũng tự mình giấu ở trong lòng, cho dù người khác có bàn tán về nó thế nào thì nó cũng không mở miệng đính chính lấy một lời.”

“Con là đứa trẻ ngoan, con phải hiểu cho nó một chút, Hách nhi không phải người xấu, chỉ là nó không tìm ra cách để bày tỏ mà thôi.”

Sự kiệm lời của Nhung Hách Sở Mộ đã biết được, bọn họ ở chung lâu như vậy mà Nhung Hách chỉ nói mấy câu đơn giản với y.

Câu nói cuối cùng là tiếng gọi Mộ Mộ kia…

Mang theo ngữ điệu đặc trưng của Nhung Hách.

Sở Mộ đặt dây đeo lên ngực, vành tai đỏ ửng.

Mệt mỏi ập lại đây, y dần dần thiếp đi.

“Con à, hiện tại con đã là tháp tang của dị tộc, là vợ Hách nhi, vận mệnh dị tộc đã được giao vào tay các con, sau này phải cùng Hách nhi vui vẻ bên nhau…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau