[Đam Mỹ] Hòa Thân

Chương 13: Mất mát

Trước Sau
Mặt trời mọc rồi lặn.

Ba ngày trôi qua trong chớp mắt, gió nhẹ phất qua mang theo mùi cỏ xanh thơm ngát.

Tấm màn của lều vải bị xốc lên, gió thổi vào trong khiến Sở Mộ khẽ nheo mắt lại, vẻ mặt rất sảng khoái.

Khó có khi Nhung Hách không ra ngoài như hôm nay, hắn ngồi trên chủ vị phủ da lông đọc sách, trong sách đều là chữ viết thông dụng của dị tộc, thoạt nhìn còn phức tạp hơn cả chữ Sở, gần đây Sở Mộ đã học một chút, hiện tại có thể nhận biết được mấy chữ đơn giản.

Nhác thấy vẻ mặt như mèo con của Sở Mộ, Nhung Hách hơi ngẩn người, chờ tới lúc hắn lấy lại phản ứng thì tay đã sắp chạm tới đầu Sở Mộ.

Sở Mộ lập tức mở to mắt nhìn hắn, đối diện với đôi mắt sạch sẽ kia làm động tác của Nhung Hách khựng lại, chầm chậm thu tay về tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Nhận thấy cái tay kia không tiếp tục phủ xuống nữa, Sở Mộ cũng cúi đầu giấu đi một tia mất mát trong mắt, tiếp tục viết lên tờ giấy trắng mấy món đồ mà Thạch Trúc đã thu dọn ra, nét chữ hiện lên thật xinh đẹp dưới ngòi bút.

Trong lều trở nên an tĩnh, thi thoảng lại vang lên tiếng lật sách.

Tới khi nét bút cuối cùng được viết xong, Sở Mộ đặt bút trên tay xuống cầm lấy tờ giấy thổi nhẹ, nhìn mực nước dần khô y mới len lén liếc sang Nhung Hách.

Hôm nay Nhung Hách không khoác da lông mà vận một bộ trang phục dị tộc, hình vẽ bên trên lấy đầu sói làm chủ, có hươu có nai, tổng cộng chính loài, đại biểu cho chín tộc của dị tộc. Tóc quăn màu nâu được bện thành bím sau gáy như cũ, trên tay đeo một chiếc nhẫn đầu sói, ý nghĩa tương tự như dây đeo trên trán Sở Mộ, là đồ vật biểu thị cho thân phận thủ lĩnh, so với cách ăn mặc trước đây thì lúc này hiện ra mấy phần quý khí.

Sở Mộ nhìn một lát lại không thể rời mắt được.

Trong ba ngày nay ban ngày Sở Mộ rất ít khi gặp được Nhung Hách, mặc dù buổi tối hắn có trở về nhưng cũng là lập tức ôm y đi ngủ, trên người còn mang theo hơi nước vừa mới tắm gội sạch sẽ.

So với bộ dạng của ngày đầu tiên thì quả thật đứng đắn như thể không cùng một người vậy.

Tối hôm qua y còn cố ý không mặc quần áo, ánh mắt nam nhân chỉ tối đi một chút rồi cũng không làm gì y.



Ngẫm nghĩ, cái tai trắng nõn của Sở Mộ khẽ ửng hồng, có hơi xấu hổ không chịu được, lập tức dẹp bỏ ý định vừa nhen nhóm trong lòng, y không thèm mong chờ cái gì đâu nhá, chỉ là muốn thử hắn thôi.

Phát hiện sự khác thường của người bên cạnh, Nhung Hách buông quyển sách trên tay xuống, có hơi dò hỏi nhìn qua.

Đối diện với con ngươi lục thẫm kia, Sở Mộ run run chìa tờ giấy đang cầm trong tay ra, xoay mặt sang một bên nhỏ tiếng nói: “Đây là đồ em mang từ nước Sở tới đây, còn có một ít là đồ mẫu phi để lại cho em, em đều viết hết vào danh sách rồi, ngài nhận lấy đi.”

Từ góc độ này của Nhung Hách vừa vặn có thể nhìn thấy vành tai hồng hồng nho nhỏ kia, như đang mời gọi người ta ngậm lấy nó, hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào đó nhưng lại không đưa tay nhận tờ giấy.

Hắn đã nhịn hết mấy ngày rồi, vì thuốc cho Sở Mộ dùng hôm nay mới tới, chuyên dùng để bảo dưỡng hậu huyệt, chỗ đó của Sở Mộ quá yếu ớt, không chịu nổi chuyện quá kịch liệt.

“Ơ?” Thấy không ai nhận tờ giấy trong tay mình, Sở Mộ nghi hoặc quay đầu sang, mảnh đỏ hồng kia cũng đã biến mất.

Nhung Hách nhìn thoáng qua nội dung trên giấy, thật sự là đồ mang từ nước Sở qua đây, nhiều nhất là tơ lụa và đồ sứ, hắn hiểu được ý Sở Mộ, hẳn là muốn giao hết mấy thứ này cho dị tộc.

“Ta không cần.”

Nhung Hách cũng không định lấy, hiện giờ dị tộc binh hùng tướng mạnh, không hề thiếu tiền.

Sở Mộ gần như đã mang hết tài sản đưa ra ngoài lại nghe được câu nói lạnh lùng này của nam nhân, y lập tức thấy khó chịu trong lòng, im lặng rút tay về.

Nhận ra cảm xúc của Sở Mộ đột nhiên chùn xuống, Nhung Hách khẽ mở miệng rồi lại không biết nên an ủi thế nào, đành phải cùng y tiếp tục trầm mặc.

Sở Mộ hít hít mũi, y thấy rằng mình đã biểu hiện rõ như vậy rồi thì Nhung Hách cũng nên nói gì đi chứ, kết quả đợi hết nửa ngày cũng không đợi được câu nào.

Một trận gió thổi qua, sách bị thổi lật vài trang vang lên tiếng loạt xoạt.

Sở Mộ vừa như không có chuyện gì ôm tờ giây vào ngực, ngoan ngoãn cười cười, “Vậy em cứ giữ ở đó vậy, chờ phu quân…”



Đột nhiên Nhung Hách kéo y vào lòng mình, trong giọng nói mang theo ngữ điệu chân thành xin lỗi, “Xin lỗi, ta… ta không có ý đó… đồ này em cứ giữ lại… đây là đồ của em… ta không thể nhận được…”

Đây là câu nói dài nhất Sở Mộ nghe được từ Nhung Hách tính tới giờ, trong lòng y khẽ chua xót, lắc lắc đầu, “Không sao đâu, em hiểu rồi.”

Nghe được Sở Mộ nói như vậy Nhung Hách cũng không biết nên nói gì tiếp, hắn siết chặt cánh tay rồi vùi đầu lên vai Sở Mộ.

Sở Mộ lặng lẽ tựa vào ngực Nhung Hách, lắng nghe nhịp tim nam nhân.

Nhớ tới chuyện Nhung Hách làm mấy ngày nay, hắn đang chán ghét mình sao?

Sở Mộ không dám tưởng tượng nữa.

Một đợt tiếng ồn vọng lại từ bên ngoài, đủ loại tiếng nói dị tộc trộn lẫn vào nhau làm Sở Mộ không nghe rõ. ngôn tình tổng tài

Lát sau, một nam tử cao gầy bước vào, hắn mặc quần áo thêu đồ án hình nai, trông hơi phong trần mệt mỏi.

Sở Mộ nhìn đến mặt nam tử, đó là một gương mặt thật xinh đẹp, có cảm giác hơi không phân rõ nam nữ, nhưng trên gương mặt kia mang theo sự tức giận rõ ràng.

Hắn dùng tiếng dị tộc cao giọng nói một câu.

Những lời này Sở Mộ nghe hiểu.

Bởi vì y nói một câu.

“Nhung hách”

Đây là câu đầu tiên mà Sở Mộ học được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau