Chương 15: Ăn cơm
Cái ôm ấm áp cùng lời nói an ủi, tay Nhung Hách vẫn còn đặt trên lưng y chậm rãi vỗ về, nhịp điệu như thể đang dỗ trẻ con đi ngủ.
Mãi tới khi Nhung Hách ra ngoài Sở Mộ cũng không nói với hắn y không phải gặp ác mộng. Nhưng nguyên nhân thật sự khiến y rơi lệ lại khó mà nói ra miệng, y cũng không muốn nhắc tới nữa.
Y không dám ao ước cao xa, ít nhất y có thể thấy được sự dịu dàng mà Nhung Hách dành cho mình không phả giả vờ, vậy là đủ lắm rồi.
Bóng dáng cao lớn của nam nhân dần khuất khỏi tầm mắt, ánh nhìn của Sở Mộ vẫn dừng tại nơi ấy thêm một lúc lâu.
Ngoài cửa lều xuất hiện bóng người, từ ngoài vọng lại một tiếng gọi khẽ, “Điện hạ.”
Sở Mộ chậm rãi hoàn hồn, “Vào đi.”
Thạch Trúc bưng một chén canh giải rượu đi vào đứng cạnh mép giường, sau đó đưa chén qua cho Sở Mộ, “Điện hạ, canh giải rượu đây ạ.”
Sở Mộ nhận lấy, ngửa đầu uống cạn.
Bưng cái chén không, Thạch Trúc chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được dặn dò thêm một câu, “Điện hạ sau này đừng uống nhiều rượu như vậy nữa.”
Trong lòng Sở Mộ dâng lên một chút ấm áp, y gật đầy, “Cảm ơn.”
Thạch Trúc cứng người, cúi đầu có hơi sợ hãi, “Tiểu nhân không dám.”
Lúc Thạch Trúc bước tới cửa Sở Mộ bỗng nhớ tới vài chuyện, gọi anh lại dặn mấy câu, Thạch Trúc có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhớ kỹ rồi mới lui xuống.
Từ khi mẫu phi qua đời Thạch Trúc vẫn luôn chăm sóc Sở Mộ, so với các hoàng huynh dối trá của y thì anh càng giống anh trai của Sở Mộ hơn, nhưng vì cách biệt thân phận nên giữa hai người vẫn luôn có một khoảng cách nhất định.
Đợi tới lúc Nhung Hách quay về lần nữa quả nhiên đã là buổi tối, gió lạnh tịch mịch thổi cho ánh nến lay lay, Sở Mộ đã ăn xong cơm chiều đang chuẩn bị tắm, nhìn thấy bóng dáng nam nhân y thuận miệng hỏi một câu, “Ngài ăn cơm chưa?”
Nhưng Hách vừa bước vào lều cũng không ngờ được Sở Mộ sẽ hỏi hắn câu này, lắc đầu đáp: “Còn chưa.”
Trong lều đột nhiên im lặng, Sở Mộ chợt dừng bước.
Nhung Hách thấy hơi lạ thì nhìn qua, phát hiện ra mặt Sở Mộ đỏ bừng, nghĩ tới chuyện y say rượu trưa nay, hắn bước nhanh qua sờ sờ trán y, có hơi nóng, hắn gấp gáp nói: “Mộ Mộ, em sốt rồi…”
Mặt Sở Mộ càng đỏ hơn, mau chóng lắc đầu, lắp bắp nói: “Không, không có gì đâu…”
Nhưng Hách hơi không muốn tin, nắm chặt lấy vai y.
Thấy hắn vẫn đứng yên như vậy Sở Mộ cũng hết cách, đành phải trừng mắt liếc hắn một cái, hung dữ bảo: “Em thật sự không sao hết mà!”
Chỉ là vừa rồi y cảm thấy hai người trò chuyện y như vợ chồng già nên mới không nhịn được đỏ mặt, ai biết tên ngốc này lại cho rằng mình sốt đâu chứ.
Cổ họng Nhung Hách bỗng chốc hơi khô, Sở Mộ trừng làm hắn thấy như thể đang bị con mèo nhỏ cào nhẹ, đôi mắt trong veo còn phủ một chút hơi nước, cực kỳ quyến rũ.
Sở Mộ bị hắn nhìn chằm chằm tới không biết phải trốn đi đâu, đành phải ngượng ngùng nói: “Ngài không định đi ăn cơm sao?”
Trước đây Nhung Hách đều ăn ở ngoài xong mới trở về, hôm nay có hơi khác thường.
Cũng không phải chuyện gì đặc biệt, chỉ là Nhung Hách muốn nhìn thấy Sở Mộ sớm sớm mộ chút thôi, chuyện Sở Mộ làm hắn đã nghe được rồi.
Tơ lụa và đồ sứ nước Sở đưa qua đây Sở Mộ đều dùng danh nghĩa của hắn phát ra ngoài, ngay cả dược liệu cũng quyên hết cho y quán, bọn họ có thói quen du mục, hơn nữa vì nguyên nhân khí hậu nên y sư trong tộc ở phương Bắc rất ít, dược liệu càng khó tìm hơn, hành động của Sở Mộ hiển nhiên chính là một sự giúp đỡ rất lớn.
Bảo Nhung Hách không cảm động tất nhiên là giả, hắn muốn nhìn thấy y sớm một chút nên còn chưa kịp ăn cơm chiều đã chạy trở về.
Nhưng mà hiện giờ Nhung Hách cũng không còn tâm trạng nào mà đi ăn cơm, suy nghĩ làm sao để ăn được người trước mặt này đã choáng hết cả đầu hắn.
Hắn chợt bế bổng Sở Mộ lên bước về phía màn.
Sở Mộ bị động tác này của hắn dọa sợ, đành phải ôm lấy cổ hắn, “Phu quân…”
Nhưng Hách đặt y lên giường, đưa tay cởi quần áo y để lộ ra làn da trắng sứ, bởi vì ba ngày nay không chạm tới y nên dấu vết hắn để lại đã biến mất không còn, hai điểm trước ngực vẫn đỏ hồng như cũ, đặc biệt chói mắt.
Nhung Hách cúi đầu muốn ngậm lấy một đóa hoa, nhưng còn chưa kịp ngậm vào thì một tiếng vang kỳ quái bỗng dưng phát ra.
Sở Mộ vốn đang xấu hổ tới nhắm nghiền mắt, lúc nghe được âm thanh này cũng mở mắt ra, ngốc ngốc nhìn chằm chằm Nhung Hách.
Nhung Hách đã cứng lên rồi mà chả ngờ được bản thân mình sẽ như vậy.
Nhìn thấy hắn còn ngốc hơn cả mình, cuối cùng Sở Mộ không nhịn được bật cười, “Phu quân vẫn nên đi ăn cơm trước đi.”
Nhung Hách sượng sờ quay mặt đi chỗ khác, lỗ tai khẽ ửng đỏ, không đáp lời.
Thấy được nơi đã đỏ hồng kia, Sở Mộ dịu giọng nói: “Ai đói bụng cũng sẽ như vậy mà, không sao đâu.”
Nghe được câu này khiến toàn bộ lỗ tai Nhung Hách đều đỏ hết lên, tay chân luống cuống giúp Sở Mộ mặc lại quần áo, giữa chặt tay y, cứng ngắc nói: “Em ăn cùng ta nhé.”
Nhung Hách cao hơn y cả cái đầu, cao cao to to như vậy nhưng hiện giờ bỗng dưng Sở Mộ lại cảm thấy hắn có hơi đáng yêu, y nhẹ trở tay nắm lại cái tay kia, cười đồng ý: “Được.”
Sai người chuẩn bị ít đồ ăn, hai người ngồi đợi trên chủ vị.
Sức ăn của Nhung Hách luôn rất lớn, động tác ăn cơm cũng mang vẻ dũng mãnh của thảo nguyên nhưng lại không khó coi.
Sở Mộ ngồi cạnh cùng hắn, thi thoảng sẽ được nam nhân đút cho một miếng thịt, Sở Mộ chậm rãi nhai nhai, đột nhiên nhớ tới tin đồn thủ lĩnh dị tộc Nhung Hách là quái vật ăn thịt sống uống máu tươi ở nước Sở.
Y cười thầm trong lòng, lời đồn quả nhiên không thể tin được.
Cơm nước xong xuôi, hai mắt Nhung Hách sáng quắc nhìn chằm chằm Sở Mộ, Sở Mộ hiểu được ý hắn, lắc lắc đầu: “Không đươc, phải đi tắm đã.”
Nhung Hách chợt nhớ buổi chiều hắn ở bên ngoài lâu như vậy, trên người khẳng định dính bụi bẩn, đành phải gật gật đầu theo Sở Mộ đi tắm.
Trời đêm mùa hạ vẫn được điểm xuyết đầy sao như cũ.
Hai con ngựa rong ruổi gặm cỏ giữa đêm, Sở Mộ liếc mắt một cái đã thấy ngay chúng nó.
Tiểu Hắc của Nhung Hách và Tiểu Hạt của y…
Mãi tới khi Nhung Hách ra ngoài Sở Mộ cũng không nói với hắn y không phải gặp ác mộng. Nhưng nguyên nhân thật sự khiến y rơi lệ lại khó mà nói ra miệng, y cũng không muốn nhắc tới nữa.
Y không dám ao ước cao xa, ít nhất y có thể thấy được sự dịu dàng mà Nhung Hách dành cho mình không phả giả vờ, vậy là đủ lắm rồi.
Bóng dáng cao lớn của nam nhân dần khuất khỏi tầm mắt, ánh nhìn của Sở Mộ vẫn dừng tại nơi ấy thêm một lúc lâu.
Ngoài cửa lều xuất hiện bóng người, từ ngoài vọng lại một tiếng gọi khẽ, “Điện hạ.”
Sở Mộ chậm rãi hoàn hồn, “Vào đi.”
Thạch Trúc bưng một chén canh giải rượu đi vào đứng cạnh mép giường, sau đó đưa chén qua cho Sở Mộ, “Điện hạ, canh giải rượu đây ạ.”
Sở Mộ nhận lấy, ngửa đầu uống cạn.
Bưng cái chén không, Thạch Trúc chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được dặn dò thêm một câu, “Điện hạ sau này đừng uống nhiều rượu như vậy nữa.”
Trong lòng Sở Mộ dâng lên một chút ấm áp, y gật đầy, “Cảm ơn.”
Thạch Trúc cứng người, cúi đầu có hơi sợ hãi, “Tiểu nhân không dám.”
Lúc Thạch Trúc bước tới cửa Sở Mộ bỗng nhớ tới vài chuyện, gọi anh lại dặn mấy câu, Thạch Trúc có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhớ kỹ rồi mới lui xuống.
Từ khi mẫu phi qua đời Thạch Trúc vẫn luôn chăm sóc Sở Mộ, so với các hoàng huynh dối trá của y thì anh càng giống anh trai của Sở Mộ hơn, nhưng vì cách biệt thân phận nên giữa hai người vẫn luôn có một khoảng cách nhất định.
Đợi tới lúc Nhung Hách quay về lần nữa quả nhiên đã là buổi tối, gió lạnh tịch mịch thổi cho ánh nến lay lay, Sở Mộ đã ăn xong cơm chiều đang chuẩn bị tắm, nhìn thấy bóng dáng nam nhân y thuận miệng hỏi một câu, “Ngài ăn cơm chưa?”
Nhưng Hách vừa bước vào lều cũng không ngờ được Sở Mộ sẽ hỏi hắn câu này, lắc đầu đáp: “Còn chưa.”
Trong lều đột nhiên im lặng, Sở Mộ chợt dừng bước.
Nhung Hách thấy hơi lạ thì nhìn qua, phát hiện ra mặt Sở Mộ đỏ bừng, nghĩ tới chuyện y say rượu trưa nay, hắn bước nhanh qua sờ sờ trán y, có hơi nóng, hắn gấp gáp nói: “Mộ Mộ, em sốt rồi…”
Mặt Sở Mộ càng đỏ hơn, mau chóng lắc đầu, lắp bắp nói: “Không, không có gì đâu…”
Nhưng Hách hơi không muốn tin, nắm chặt lấy vai y.
Thấy hắn vẫn đứng yên như vậy Sở Mộ cũng hết cách, đành phải trừng mắt liếc hắn một cái, hung dữ bảo: “Em thật sự không sao hết mà!”
Chỉ là vừa rồi y cảm thấy hai người trò chuyện y như vợ chồng già nên mới không nhịn được đỏ mặt, ai biết tên ngốc này lại cho rằng mình sốt đâu chứ.
Cổ họng Nhung Hách bỗng chốc hơi khô, Sở Mộ trừng làm hắn thấy như thể đang bị con mèo nhỏ cào nhẹ, đôi mắt trong veo còn phủ một chút hơi nước, cực kỳ quyến rũ.
Sở Mộ bị hắn nhìn chằm chằm tới không biết phải trốn đi đâu, đành phải ngượng ngùng nói: “Ngài không định đi ăn cơm sao?”
Trước đây Nhung Hách đều ăn ở ngoài xong mới trở về, hôm nay có hơi khác thường.
Cũng không phải chuyện gì đặc biệt, chỉ là Nhung Hách muốn nhìn thấy Sở Mộ sớm sớm mộ chút thôi, chuyện Sở Mộ làm hắn đã nghe được rồi.
Tơ lụa và đồ sứ nước Sở đưa qua đây Sở Mộ đều dùng danh nghĩa của hắn phát ra ngoài, ngay cả dược liệu cũng quyên hết cho y quán, bọn họ có thói quen du mục, hơn nữa vì nguyên nhân khí hậu nên y sư trong tộc ở phương Bắc rất ít, dược liệu càng khó tìm hơn, hành động của Sở Mộ hiển nhiên chính là một sự giúp đỡ rất lớn.
Bảo Nhung Hách không cảm động tất nhiên là giả, hắn muốn nhìn thấy y sớm một chút nên còn chưa kịp ăn cơm chiều đã chạy trở về.
Nhưng mà hiện giờ Nhung Hách cũng không còn tâm trạng nào mà đi ăn cơm, suy nghĩ làm sao để ăn được người trước mặt này đã choáng hết cả đầu hắn.
Hắn chợt bế bổng Sở Mộ lên bước về phía màn.
Sở Mộ bị động tác này của hắn dọa sợ, đành phải ôm lấy cổ hắn, “Phu quân…”
Nhưng Hách đặt y lên giường, đưa tay cởi quần áo y để lộ ra làn da trắng sứ, bởi vì ba ngày nay không chạm tới y nên dấu vết hắn để lại đã biến mất không còn, hai điểm trước ngực vẫn đỏ hồng như cũ, đặc biệt chói mắt.
Nhung Hách cúi đầu muốn ngậm lấy một đóa hoa, nhưng còn chưa kịp ngậm vào thì một tiếng vang kỳ quái bỗng dưng phát ra.
Sở Mộ vốn đang xấu hổ tới nhắm nghiền mắt, lúc nghe được âm thanh này cũng mở mắt ra, ngốc ngốc nhìn chằm chằm Nhung Hách.
Nhung Hách đã cứng lên rồi mà chả ngờ được bản thân mình sẽ như vậy.
Nhìn thấy hắn còn ngốc hơn cả mình, cuối cùng Sở Mộ không nhịn được bật cười, “Phu quân vẫn nên đi ăn cơm trước đi.”
Nhung Hách sượng sờ quay mặt đi chỗ khác, lỗ tai khẽ ửng đỏ, không đáp lời.
Thấy được nơi đã đỏ hồng kia, Sở Mộ dịu giọng nói: “Ai đói bụng cũng sẽ như vậy mà, không sao đâu.”
Nghe được câu này khiến toàn bộ lỗ tai Nhung Hách đều đỏ hết lên, tay chân luống cuống giúp Sở Mộ mặc lại quần áo, giữa chặt tay y, cứng ngắc nói: “Em ăn cùng ta nhé.”
Nhung Hách cao hơn y cả cái đầu, cao cao to to như vậy nhưng hiện giờ bỗng dưng Sở Mộ lại cảm thấy hắn có hơi đáng yêu, y nhẹ trở tay nắm lại cái tay kia, cười đồng ý: “Được.”
Sai người chuẩn bị ít đồ ăn, hai người ngồi đợi trên chủ vị.
Sức ăn của Nhung Hách luôn rất lớn, động tác ăn cơm cũng mang vẻ dũng mãnh của thảo nguyên nhưng lại không khó coi.
Sở Mộ ngồi cạnh cùng hắn, thi thoảng sẽ được nam nhân đút cho một miếng thịt, Sở Mộ chậm rãi nhai nhai, đột nhiên nhớ tới tin đồn thủ lĩnh dị tộc Nhung Hách là quái vật ăn thịt sống uống máu tươi ở nước Sở.
Y cười thầm trong lòng, lời đồn quả nhiên không thể tin được.
Cơm nước xong xuôi, hai mắt Nhung Hách sáng quắc nhìn chằm chằm Sở Mộ, Sở Mộ hiểu được ý hắn, lắc lắc đầu: “Không đươc, phải đi tắm đã.”
Nhung Hách chợt nhớ buổi chiều hắn ở bên ngoài lâu như vậy, trên người khẳng định dính bụi bẩn, đành phải gật gật đầu theo Sở Mộ đi tắm.
Trời đêm mùa hạ vẫn được điểm xuyết đầy sao như cũ.
Hai con ngựa rong ruổi gặm cỏ giữa đêm, Sở Mộ liếc mắt một cái đã thấy ngay chúng nó.
Tiểu Hắc của Nhung Hách và Tiểu Hạt của y…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất