[Đam Mỹ, Huyết Hải Diên] Trả Thù
Chương 2:
Duẫn La Phong thấy được sự sợ hãi của cậu, khóe miệng nhếch lên. Sau đó buông cậu ra,từ lấy trong túi áo lấy ra vật gì đó:
-Trừng phạt thế nào đây? Kích điện được không?
Anh thản nhiên nói, cậu càng run rẩy hơn. Duẫn La Phong mạnh tay cắm vào phân thân cậu một cái ống khiến cậu giãy dụa.
- Cứ ba phút điện kích một lần. Đàm Liễm, mày cứ tận tình hưởng thụ nhé!
Anh cười ác ý, xoay người đi đến ngồi vào bàn thưởng thức ly trà nóng, ánh mắt thích thú nhìn cậu đang kịch liệt đau đớn, thống khổ.
“Ư….”, Đàm Liễm vô lực buông rũ đầu xuống, mồ hôi chảy xuống thành dòng. Sợi tóc ẩm ướt dính bết vào gương mặt nhợt nhạt. Cứ ba phút đồng hồ điện kích một lần, quả thực như muốn lấy cái mạng của cậu. Cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền từ nơi yếu nhất khiến cậu co giật liên hồi. Hòa cùng những giọt mồ hôi là nước mắt của cậu. Đàm Liễm không thể nhớ rõ bản thân cậu đã khóc bao nhiêu lần.
"A...", dòng điện cực kì lớn chạy qua thân thể cậu, cậu thét lên và không thể tiếp tục duy trì tư thế quỳ thẳng nữa, cậu nằm sấp xuống nền xi măng lạnh lẽo.
Đã một tiếng trôi qua, cơ thể cậu đã tê rần, chẳng còn cảm giác gì nữa. Chợt, Duẫn La Phong di chuyển, tay phải cầm theo một cái roi nhỏ, dài gần một mét đi về phía cậu. Khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm nhìn cậu. Đàm Liễm biết Duẫn La Phong sẽ làm gì tiếp theo, cậu chỉ có thể cắn chặt miệng vải bên miệng mà chịu đựng.
"Chát"! Một thanh âm sắc nhọn vang lên, roi vụt qua không khí nhanh như điện. Một roi hạ xuống, từ ngang lưng đến trên mông lập tức hiện ra một vết bầm đỏ thẫm. "Ưm...", Đàm Liễm phát ra tiếng rên rỉ không thành, hiện giờ cậu cảm giác được một roi anh đánh lên cậu dù không thấy máu nhưng cảm giác đau đớn lại đau gấp mấy lần điện kích lên từ hạ thân. Duẫn La Phong nhìn thoáng qua vết thương kia, cũng không có chút do dự, tay lại nâng lên lần nữa, một vết roi khác lại hạ xuống, chiều dài vừa khít vết roi đầu tiên, một li cũng không lệch.
Cơ thể vừa phải chịu điện giật vừa phải chịu đựng đòn roi đau rát của anh, Đàm Liễm đau đớn không thể chịu nổi nữa. Cậu chỉ biết dùng ánh mắt xinh đẹp, yếu ớt để van xin anh dừng lại. Duẫn La Phong trầm giọng:
-Ngồi dậy!
Đàm Liễm không dám làm trái lời anh. Mặc dù chẳng còn chút sức lực nhưng cậu vẫn phải một lần nữa quỳ rạp trên mặt đất, mồ hôi và nước mắt rơi liên tục, từng dòng từng dòng ướt đẫm trán cậu. Tiếp tục roi thứ ba đánh xuống lần này đánh vào dương vật. Tiếng thét của cậu vang lên dữ dội, đau đớn từ hoa huyệt yếu ớt còn mãnh liệt hơn vài phần, khiến cậu tê dại, rã rời, mệt mỏi.
Kia không chỉ là đau đớn. Cùng đau đớn trên lưng mà so sánh, thứ đau đớn này là xé rách đến chết lặng, cả khớp xương như muốn vỡ ra, thân thể như bị xé nát đau đến một mảnh hắc ám...Đàm Liễm thở hổn hển, nếu miệng không phải bị ngăn trụ, cậu có thể cắn đứt đầu lưỡi!
Dừng tay lại, Duẫn La Phong lấy cái ống kích điện trong phân thân cậu ra cùng tấm vải bịt miệng cậu.
Miệng được tự do nhưng cậu cũng không dám lên tiếng cầu xin anh dừng lại chỉ cúi thấp đầu, thở dốc.
Tuy rằng hiện tại Duẫn La Phong biết cậu xác thực rất yếu ớt, nhưng mà anh sẽ không cho cậu một chút ít cơ hội thở dốc. Anh giơ cao tay, hạ xuống roi thứ tư. Lần này đánh lên gương mặt diễm lệ của cậu. Má phải hiện lên một vệt ấn đỏ. Đàm Liễm cắn răng chịu đựng cố khắc chế âm thanh từ miệng vang lên, sợ làm phật ý Duẫn La Phong.
Còn Duẫn La Phong khi thấy biểu hiện của cậu, anh nở nụ cười thích thú. Tay trái nâng cằm cậu lên hỏi:
-Nói tao biết thân phận của mày?
Vừa hỏi vừa siết chặt chiếc cằm tinh tế kia, cậu đau đớn nhíu đôi lông mày, run rẩy trả lời:
-Tôi...tôi là...nô lệ của anh...
Giọng nói thều thào yếu ớt vang lên. Đàm Liễm là nô lệ của Duẫn La Phong. Đây là cuộc sống suốt gần hai năm của cậu. Làm một nô lệ không có tôn nghiêm, không có tự do. Hai mắt vô thần của cậu nhìn Duẫn La Phong. Trong suốt gần hai năm khi Duẫn La Phong bắt cậu về, giam giữ cậu dưới tầng hầm tối tăm, lạnh lẽo. Thời điểm Duẫn La Phong có mặt ở nhà là lúc cậu chịu đòn nhiều nhất. Tù túng, gông xiềng trói buộc, đánh đập, hành hạ, cho ăn không khác gì nuôi một con chó trong nhà...Cậu từng nghĩ sẽ chạy trốn khi khỏi đây và đã thực hiện một lần nhưng bị thủ hạ anh phát hiện và bắt trở về. Duẫn La Phong khi đó tức giận sai người dùng cây gậy làm từ gỗ mộc cứng như sắt đánh đứt gân xương đùi phải sau đó dùng roi quất lên tấm lưng nhỏ bé kia năm mươi roi cực hình, roi là do hình đặc chế chuyên dùng đánh vào trên da thịt, chỉ có đau đớn chứ không chảy máu hay lưu lại sẹo. Sau cùng cậu không chịu nổi mà ngất xỉu hôn mê hai ngày liền, chân phải cũng đến hơn một tháng mới hoàn toàn khỏi. Từ đó cậu không dám bỏ trốn nữa.
Đàm Liễm nhớ rõ cái ngày đó Duẫn La Phong đã nói :"Tao chỉ cần cái thân thể sống dở chết dở này của mày, không cần chân tay mày. Để tao đánh gãy hoàn toàn hết xương tay, xương chân của mày rồi gọi mười tên nam nhân đến thượng mày...". Vừa tỉnh lại nghe xong câu nói đó, sắc mặt cậu trắng bệch, cậu đã bình sinh dùng hết sức lực cuối cùng bò lết trên nền đá lạnh ôm lấy chân Duẫn La Phong, dập đầu không biết bao nhiêu lần để cầu xin. Và đổi lại Duẫn La Phong dùng đế giày nâng cằm cậu lên không chút nhân từ:"Lần này là cảnh báo!".
Đây cũng không phải lần đầu cậu muốn tự sát. Sau lần tự sát đầu tiên, Duẫn La Phong đã tra tấn cậu bằng những thứ đồ chơi tình dục kinh khủng...
Duẫn La Phong đã ép chết cha mẹ cậu xong còn đe dọa sẽ giết chết bạn bè cậu và cậu cũng phải ngoan ngoãn nghe lời Duẫn La Phong. Để mặc thân xác mình cho anh thỏa sức hành hạ.
Hồi chiều nay cậu đã lặp lại điều đó. Khi Duẫn La Phong không ở đây, mấy tên thủ hạ theo lời hắn đánh cậu hai mươi roi. Thân thể phải chịu đau đớn cậu không nghĩ đến hậu quả một lần nữa cắn lưỡi tự tử nhưng không thành.
Bây giờ đối diện với Duẫn La Phong, một con người tàn nhẫn không chút nhân tính, trong lòng cậu nảy lên sợ hãi đến tột cùng. Không biết Duẫn La Phong sẽ làm gì cậu tiếp theo đây? Cậu biết anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Suốt hai năm hành hạ cậu không biết chán, không tự sát được cậu nghĩ đến khi nào Duẫn La Phong "chơi" chán cậu anh ta sẽ tự tay ném đi lúc đó cậu sẽ tự do nhưng cậu đã lầm. Càng ngày Duẫn La Phong càng thích thú hơn.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đau khổ của cậu. Rốt cuộc...phải sao để anh vừa lòng? Phải làm sao...? anh quẳng tôi đi, để tôi cả đời lang thang...để tôi chết cũng được! Đàm Liễm lệ rơi đầy mặt. Duẫn La Phong nhìn lên gương mặt đẹp đẽ mà khốn khổ này tự dưng trong lòng anh có chút thương tiếc. Nhưng rất nhanh, Duẫn La Phong đập tan suy nghĩ đó, tay bóp mạnh hai má cậu đến sưng tím. Giọng anh lạnh lùng:
- Khóc cái gì? Thôi ngay cho tao, gương mặt mày giống hệt ả đàn bà đã quyến rũ cha mày, mày cũng như ả thôi...
Bị lăng nhục, Đàm Liễm đau khổ mà cố gắng kiềm chế những giọt nước đang chảy dài trên mặt cậu. Nhưng cậu không điều khiển được chúng. Những giọt nước mắt long lanh cứ tự tuôn ra. Duẫn La Phong cực kì khinh bỉ:
-Cái loại con của ả đàn bà bán thân không biết thân phận, tao ghê tởm!
Duẫn La Phong liên tục lăng nhục đến người mẹ của cậu. Đàm Liễm không chỉ đau đớn ở thể xác bên ngoài mà trái tim nhỏ bé của cậu cũng bị tổn thương. Cậu biết mẹ cậu đã quyến rũ cha Duẫn La Phong rồi bỏ rơi mẹ con anh. Nhưng mẹ cậu cũng vì hoàn cảnh xô đẩy mà làm vậy thôi. Dù gì Duẫn La Phong cũng sai thủ hạ bắn chết mẹ cậu ngay trước mặt cậu, còn gì đau khổ hơn khi phải nghe những lời lăng nhục đó.
Cậu không cam lòng, cắn môi đến rỉ máu, gan dạ mà ngẩng đầu lên nói:
- Anh có thể đánh tôi, hành hạ tôi nhưng xin anh đừng vũ nhục người mẹ đã mất của tôi.
Duẫn La Phong kinh ngạc sau lời nói của cậu. Thấy Đàm Liễm ngẩng đầu đối diện chính mình mà nói, Duẫn La Phong cười nham hiểm:
-Phải rồi! Chuyện là do mẹ mày gây nên nhưng ả ta chết rồi nên mày gánh tội lỗi thay cho ả. Sao, không muốn tao lăng nhục ả nữa. Nực cười. Mày không có quyền ngăn cản ở đây.
Nói xong, ngay lập tức một roi vụt đến vào bụng cậu. Cậu chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng cố không thét ra tiếng. Với gương mặt kiên quyết của cậu, Duẫn La Phong cho rằng cậu vẫn còn chống đối anh. Bực tức ném roi sang một bên. "Chát"! Nhanh tay cho cậu một cái tát cực mạnh. Cậu mất đà, ngã bệt xuống sàn. Trên má phải trắng nõn của cậu xuất hiện dấu năm ngón tay đỏ rực. Đầu óc cậu chóng mặt quay cuồng cảm giác phi thường khó chịu. Ra tay xong, Duẫn La Phong không nghĩ ngợi gì dùng sức trên người Đàm Liễm đá thật mạnh.
Duẫn La Phong đá liên hồi mấy cước vào bụng cậu. Cậu cảm giác lục ngũ phủ tạng bị đâm thủng hết rồi. Đau đớn từ bụng truyền tới, cậu khẽ rên rỉ một hồi xong hai mắt tối sầm lại lâm vào bất tỉnh.
Duẫn La Phong thấy cậu ngất đi mới dừng lại. Hai mắt uy lực nhìn chằm chằm thân thể trần trụi kia, không ai biết trong thâm tâm Duẫn La Phong đang nghĩ cái gì. Không có sự cho phép của Duẫn La Phong vậy mà cậu dám ngất đi thường ngày anh sẽ dội một xô nước lạnh xuống hay kích điện ép cậu tỉnh lại tiếp tục hành hạ. Nhưng bây giờ Duẫn La Phong không làm vậy, ánh mắt nhìn cậu có vẻ không nỡ. Anh tỏ vẻ chán ghét, "hừ" lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
*1973 từ*
-Trừng phạt thế nào đây? Kích điện được không?
Anh thản nhiên nói, cậu càng run rẩy hơn. Duẫn La Phong mạnh tay cắm vào phân thân cậu một cái ống khiến cậu giãy dụa.
- Cứ ba phút điện kích một lần. Đàm Liễm, mày cứ tận tình hưởng thụ nhé!
Anh cười ác ý, xoay người đi đến ngồi vào bàn thưởng thức ly trà nóng, ánh mắt thích thú nhìn cậu đang kịch liệt đau đớn, thống khổ.
“Ư….”, Đàm Liễm vô lực buông rũ đầu xuống, mồ hôi chảy xuống thành dòng. Sợi tóc ẩm ướt dính bết vào gương mặt nhợt nhạt. Cứ ba phút đồng hồ điện kích một lần, quả thực như muốn lấy cái mạng của cậu. Cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền từ nơi yếu nhất khiến cậu co giật liên hồi. Hòa cùng những giọt mồ hôi là nước mắt của cậu. Đàm Liễm không thể nhớ rõ bản thân cậu đã khóc bao nhiêu lần.
"A...", dòng điện cực kì lớn chạy qua thân thể cậu, cậu thét lên và không thể tiếp tục duy trì tư thế quỳ thẳng nữa, cậu nằm sấp xuống nền xi măng lạnh lẽo.
Đã một tiếng trôi qua, cơ thể cậu đã tê rần, chẳng còn cảm giác gì nữa. Chợt, Duẫn La Phong di chuyển, tay phải cầm theo một cái roi nhỏ, dài gần một mét đi về phía cậu. Khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm nhìn cậu. Đàm Liễm biết Duẫn La Phong sẽ làm gì tiếp theo, cậu chỉ có thể cắn chặt miệng vải bên miệng mà chịu đựng.
"Chát"! Một thanh âm sắc nhọn vang lên, roi vụt qua không khí nhanh như điện. Một roi hạ xuống, từ ngang lưng đến trên mông lập tức hiện ra một vết bầm đỏ thẫm. "Ưm...", Đàm Liễm phát ra tiếng rên rỉ không thành, hiện giờ cậu cảm giác được một roi anh đánh lên cậu dù không thấy máu nhưng cảm giác đau đớn lại đau gấp mấy lần điện kích lên từ hạ thân. Duẫn La Phong nhìn thoáng qua vết thương kia, cũng không có chút do dự, tay lại nâng lên lần nữa, một vết roi khác lại hạ xuống, chiều dài vừa khít vết roi đầu tiên, một li cũng không lệch.
Cơ thể vừa phải chịu điện giật vừa phải chịu đựng đòn roi đau rát của anh, Đàm Liễm đau đớn không thể chịu nổi nữa. Cậu chỉ biết dùng ánh mắt xinh đẹp, yếu ớt để van xin anh dừng lại. Duẫn La Phong trầm giọng:
-Ngồi dậy!
Đàm Liễm không dám làm trái lời anh. Mặc dù chẳng còn chút sức lực nhưng cậu vẫn phải một lần nữa quỳ rạp trên mặt đất, mồ hôi và nước mắt rơi liên tục, từng dòng từng dòng ướt đẫm trán cậu. Tiếp tục roi thứ ba đánh xuống lần này đánh vào dương vật. Tiếng thét của cậu vang lên dữ dội, đau đớn từ hoa huyệt yếu ớt còn mãnh liệt hơn vài phần, khiến cậu tê dại, rã rời, mệt mỏi.
Kia không chỉ là đau đớn. Cùng đau đớn trên lưng mà so sánh, thứ đau đớn này là xé rách đến chết lặng, cả khớp xương như muốn vỡ ra, thân thể như bị xé nát đau đến một mảnh hắc ám...Đàm Liễm thở hổn hển, nếu miệng không phải bị ngăn trụ, cậu có thể cắn đứt đầu lưỡi!
Dừng tay lại, Duẫn La Phong lấy cái ống kích điện trong phân thân cậu ra cùng tấm vải bịt miệng cậu.
Miệng được tự do nhưng cậu cũng không dám lên tiếng cầu xin anh dừng lại chỉ cúi thấp đầu, thở dốc.
Tuy rằng hiện tại Duẫn La Phong biết cậu xác thực rất yếu ớt, nhưng mà anh sẽ không cho cậu một chút ít cơ hội thở dốc. Anh giơ cao tay, hạ xuống roi thứ tư. Lần này đánh lên gương mặt diễm lệ của cậu. Má phải hiện lên một vệt ấn đỏ. Đàm Liễm cắn răng chịu đựng cố khắc chế âm thanh từ miệng vang lên, sợ làm phật ý Duẫn La Phong.
Còn Duẫn La Phong khi thấy biểu hiện của cậu, anh nở nụ cười thích thú. Tay trái nâng cằm cậu lên hỏi:
-Nói tao biết thân phận của mày?
Vừa hỏi vừa siết chặt chiếc cằm tinh tế kia, cậu đau đớn nhíu đôi lông mày, run rẩy trả lời:
-Tôi...tôi là...nô lệ của anh...
Giọng nói thều thào yếu ớt vang lên. Đàm Liễm là nô lệ của Duẫn La Phong. Đây là cuộc sống suốt gần hai năm của cậu. Làm một nô lệ không có tôn nghiêm, không có tự do. Hai mắt vô thần của cậu nhìn Duẫn La Phong. Trong suốt gần hai năm khi Duẫn La Phong bắt cậu về, giam giữ cậu dưới tầng hầm tối tăm, lạnh lẽo. Thời điểm Duẫn La Phong có mặt ở nhà là lúc cậu chịu đòn nhiều nhất. Tù túng, gông xiềng trói buộc, đánh đập, hành hạ, cho ăn không khác gì nuôi một con chó trong nhà...Cậu từng nghĩ sẽ chạy trốn khi khỏi đây và đã thực hiện một lần nhưng bị thủ hạ anh phát hiện và bắt trở về. Duẫn La Phong khi đó tức giận sai người dùng cây gậy làm từ gỗ mộc cứng như sắt đánh đứt gân xương đùi phải sau đó dùng roi quất lên tấm lưng nhỏ bé kia năm mươi roi cực hình, roi là do hình đặc chế chuyên dùng đánh vào trên da thịt, chỉ có đau đớn chứ không chảy máu hay lưu lại sẹo. Sau cùng cậu không chịu nổi mà ngất xỉu hôn mê hai ngày liền, chân phải cũng đến hơn một tháng mới hoàn toàn khỏi. Từ đó cậu không dám bỏ trốn nữa.
Đàm Liễm nhớ rõ cái ngày đó Duẫn La Phong đã nói :"Tao chỉ cần cái thân thể sống dở chết dở này của mày, không cần chân tay mày. Để tao đánh gãy hoàn toàn hết xương tay, xương chân của mày rồi gọi mười tên nam nhân đến thượng mày...". Vừa tỉnh lại nghe xong câu nói đó, sắc mặt cậu trắng bệch, cậu đã bình sinh dùng hết sức lực cuối cùng bò lết trên nền đá lạnh ôm lấy chân Duẫn La Phong, dập đầu không biết bao nhiêu lần để cầu xin. Và đổi lại Duẫn La Phong dùng đế giày nâng cằm cậu lên không chút nhân từ:"Lần này là cảnh báo!".
Đây cũng không phải lần đầu cậu muốn tự sát. Sau lần tự sát đầu tiên, Duẫn La Phong đã tra tấn cậu bằng những thứ đồ chơi tình dục kinh khủng...
Duẫn La Phong đã ép chết cha mẹ cậu xong còn đe dọa sẽ giết chết bạn bè cậu và cậu cũng phải ngoan ngoãn nghe lời Duẫn La Phong. Để mặc thân xác mình cho anh thỏa sức hành hạ.
Hồi chiều nay cậu đã lặp lại điều đó. Khi Duẫn La Phong không ở đây, mấy tên thủ hạ theo lời hắn đánh cậu hai mươi roi. Thân thể phải chịu đau đớn cậu không nghĩ đến hậu quả một lần nữa cắn lưỡi tự tử nhưng không thành.
Bây giờ đối diện với Duẫn La Phong, một con người tàn nhẫn không chút nhân tính, trong lòng cậu nảy lên sợ hãi đến tột cùng. Không biết Duẫn La Phong sẽ làm gì cậu tiếp theo đây? Cậu biết anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Suốt hai năm hành hạ cậu không biết chán, không tự sát được cậu nghĩ đến khi nào Duẫn La Phong "chơi" chán cậu anh ta sẽ tự tay ném đi lúc đó cậu sẽ tự do nhưng cậu đã lầm. Càng ngày Duẫn La Phong càng thích thú hơn.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đau khổ của cậu. Rốt cuộc...phải sao để anh vừa lòng? Phải làm sao...? anh quẳng tôi đi, để tôi cả đời lang thang...để tôi chết cũng được! Đàm Liễm lệ rơi đầy mặt. Duẫn La Phong nhìn lên gương mặt đẹp đẽ mà khốn khổ này tự dưng trong lòng anh có chút thương tiếc. Nhưng rất nhanh, Duẫn La Phong đập tan suy nghĩ đó, tay bóp mạnh hai má cậu đến sưng tím. Giọng anh lạnh lùng:
- Khóc cái gì? Thôi ngay cho tao, gương mặt mày giống hệt ả đàn bà đã quyến rũ cha mày, mày cũng như ả thôi...
Bị lăng nhục, Đàm Liễm đau khổ mà cố gắng kiềm chế những giọt nước đang chảy dài trên mặt cậu. Nhưng cậu không điều khiển được chúng. Những giọt nước mắt long lanh cứ tự tuôn ra. Duẫn La Phong cực kì khinh bỉ:
-Cái loại con của ả đàn bà bán thân không biết thân phận, tao ghê tởm!
Duẫn La Phong liên tục lăng nhục đến người mẹ của cậu. Đàm Liễm không chỉ đau đớn ở thể xác bên ngoài mà trái tim nhỏ bé của cậu cũng bị tổn thương. Cậu biết mẹ cậu đã quyến rũ cha Duẫn La Phong rồi bỏ rơi mẹ con anh. Nhưng mẹ cậu cũng vì hoàn cảnh xô đẩy mà làm vậy thôi. Dù gì Duẫn La Phong cũng sai thủ hạ bắn chết mẹ cậu ngay trước mặt cậu, còn gì đau khổ hơn khi phải nghe những lời lăng nhục đó.
Cậu không cam lòng, cắn môi đến rỉ máu, gan dạ mà ngẩng đầu lên nói:
- Anh có thể đánh tôi, hành hạ tôi nhưng xin anh đừng vũ nhục người mẹ đã mất của tôi.
Duẫn La Phong kinh ngạc sau lời nói của cậu. Thấy Đàm Liễm ngẩng đầu đối diện chính mình mà nói, Duẫn La Phong cười nham hiểm:
-Phải rồi! Chuyện là do mẹ mày gây nên nhưng ả ta chết rồi nên mày gánh tội lỗi thay cho ả. Sao, không muốn tao lăng nhục ả nữa. Nực cười. Mày không có quyền ngăn cản ở đây.
Nói xong, ngay lập tức một roi vụt đến vào bụng cậu. Cậu chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng cố không thét ra tiếng. Với gương mặt kiên quyết của cậu, Duẫn La Phong cho rằng cậu vẫn còn chống đối anh. Bực tức ném roi sang một bên. "Chát"! Nhanh tay cho cậu một cái tát cực mạnh. Cậu mất đà, ngã bệt xuống sàn. Trên má phải trắng nõn của cậu xuất hiện dấu năm ngón tay đỏ rực. Đầu óc cậu chóng mặt quay cuồng cảm giác phi thường khó chịu. Ra tay xong, Duẫn La Phong không nghĩ ngợi gì dùng sức trên người Đàm Liễm đá thật mạnh.
Duẫn La Phong đá liên hồi mấy cước vào bụng cậu. Cậu cảm giác lục ngũ phủ tạng bị đâm thủng hết rồi. Đau đớn từ bụng truyền tới, cậu khẽ rên rỉ một hồi xong hai mắt tối sầm lại lâm vào bất tỉnh.
Duẫn La Phong thấy cậu ngất đi mới dừng lại. Hai mắt uy lực nhìn chằm chằm thân thể trần trụi kia, không ai biết trong thâm tâm Duẫn La Phong đang nghĩ cái gì. Không có sự cho phép của Duẫn La Phong vậy mà cậu dám ngất đi thường ngày anh sẽ dội một xô nước lạnh xuống hay kích điện ép cậu tỉnh lại tiếp tục hành hạ. Nhưng bây giờ Duẫn La Phong không làm vậy, ánh mắt nhìn cậu có vẻ không nỡ. Anh tỏ vẻ chán ghét, "hừ" lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
*1973 từ*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất