[Đam Mỹ, Huyết Hải Diên] Trả Thù
Chương 5:
Tối muộn, Duẫn La Phong đem cậu về ngôi biệt thự, anh sai thủ hạ nhốt cậu xuống tầng hầm. Sau đó anh vào phòng để gặp Bạch Tử Diêu.
Trong phòng khách, Bạch Tử Diêu ngồi trên sofa thưởng thức ly trà nóng, Anh đi đến cúi chào. Hắn thấy anh vội bảo anh ngồi xuống. Anh ngồi đối diện hắn. Hắn nhìn thấy má phải anh còn sưng đỏ liền hỏi:
- Con, mặt con sao thế?
Duẫn La Phong lạ lùng đưa tay lên chạm vào mặt, bất ngờ mỉm cười:
- Không sao ạ! Đây là quà trước khi xuống địa ngục mà ông ta để lại cho con.
Khóe miệng Bạch Tử Diêu khẽ nhếch lên:
- Con giết Đàm Hoàn Lãng rồi?
- Vâng! Con ép ông ta tự sát! Nhưng...
- Nhưng sao...
Duẫn La Phong hơi cúi đầu, hai ngón tay nắm cằm tỏ vẻ hoài nghi:
- Ông ta dùng dao đâm thẳng vào tim. Con đã xác nhận đã chết, sau đó đuổi theo tìm thằng nhãi của ông ta với ả tình nhân. Lúc quay lại thì...cái xác đã biến mất chỉ còn thi thể của ả tình nhân...
- Chuyện này...đúng là kì lạ.
- Vâng...Con đã cho người đi tìm khắp cái vùng đó cũng không thể tìm được. Con đang nghĩ không biết liệu ông ta còn sống...
- Được rồi. Việc truy tìm xác của hắn để ta giúp con...Phải rồi chúng còn có hài tử. Con định giải quyết nó thế nào?
Anh trả lời không chút do dự:
- Con bắt nó về, từ từ hành hạ nó!
Bạch Tử Diêu bật cười, đứng dậy vỗ vai anh:
- Không uổng công của ta mà. Nếu con thích thì cứ tra tấn nó cho hả cơn giận. Thôi cũng muộn rồi, không làm phiền con nữa. Ta sẽ quay lại sau.
- Vâng!
Duẫn La Phong tiễn hắn ra tận cửa. Xong đi xuống tầng hầm, nơi giam giữ Đàm Liễm.
Cậu nằm bất tỉnh trên sàn xi măng, hai tay bị dây thừng trói chặt sau lưng. Bất chợt một xô nước lạnh dội xuống, cậu trong vô thức tỉnh lại. Cậu vô cùng hoảng sợ khi thấy rõ anh ngồi trên nghế, xung quanh là người hầu đang dùng đá lạnh chườm vào vết sưng đỏ trên mặt anh. Anh thấy cậu tỉnh, cười nói:
- Cha mày lợi hại lắm! Trước khi đi còn dám tặng cho ta cái tát...
Đàm Liễm lo sợ, cậu ngồi dậy giọng run run:
- Anh...anh muốn làm gì?...
Tay đặt lên cằm, Duẫn La Phong điềm nhiên trả lời:
- "Làm gì", một câu hỏi vô nghĩa. Tao nói rồi, sẽ làm cho mày sống không bằng chết!
- Không...làm ơn...tha cho tôi...
Cậu liên tục lắc đầu, anh bước đến gần cậu nói:
- Mày biết tao là ai rồi mà, cả chuyện mà cha mày đã làm với mẹ con tao. Bây giờ tao sẽ trả lại cả vốn lẫn lời...
Thấy vẻ mặt sợ hãi của cậu, anh vui vẻ siết chặt cằm cậu nói tiếp:
- Tao đã làm công ty của lão phá sản và giờ lão còn nợ tiền tao nữa. Mà lão thì chết rồi, mày thay lão dùng thân mà trả nợ, công việc giống mẹ mày đúng không? Cả đời mày, tao sẽ hành hạ mày đến chết!
Nói xong, không thương tiếc anh dùng tay xé rách hết quần áo của cậu. Cả người cậu bây giờ không một mảnh che thân. Cậu đỏ mặt hét lên:
- Đừng mà...van cầu anh đừng làm vậy, tha cho tôi...làm ơn!
Anh mặt không cảm tình:
- Mày từ giờ sẽ là con cho tao nuôi, vật nuôi đương nhiên không cần quần áo!
Vừa nói vừa tiếp tục siết mạnh cằm cậu, nhưng Duẫn La Phong cảm thấy lòng bàn tay phải tê rần. Đàm Liễm hết sức cắn mạnh vào tay anh..."Chát!", Duẫn La Phong tức giận vung tay giáng cho cậu một cái tát. Anh đánh rất mạnh. Cậu ngã áp mặt xuống sàn xi măng lạnh lẽo, mặt cậu in dấu năm ngón tay đỏ rực, khóe miệng cũng rỉ máu. Cậu cảm giác choáng váng mơ hồ đến mức não muốn nổ tung. Duẫn La Phong nhìn bàn tay vừa đánh cậu, do đánh hết sức lòng bàn tay cũng đỏ lên, tay cũng in hằn mấy vết răng...Cơn giận lên đến tột cùng, Duẫn La Phong gằn lên từng chữ:
- Đúng là tiện nhân! Mày giống hệt con điếm đã quyến rũ lão ta! Giỏi cho một con chó còn dám cắn chủ, tao sẽ cho mày cảm nhận cái cảm giác bị hiếp tập thể...
Cậu không khỏi rùng mình trước lời nói tàn nhẫn của anh. Duẫn La Phong cười nham hiểm:
- Chắc là lần đầu tiên của mày nhỉ? Thử nhé?...
- Không...xin anh...tôi xin lỗi...
Bỗng nhiên từ phía cửa xuất hiện ba tên nam nhân cao lớn, lực lưỡng bức vào, một tên nói:
- Quả là mỹ nhân, lão đại, ngài thực sự để bọn tôi chơi sao?
Duẫn La Phong thản nhiên:
- Giao cho các ngươi đấy, giữ lại cái mạng của nó là được!
Cả ba tên đồng thanh:
- Tuân lệnh!
Nói xong Duẫn La Phong rời đi, để lại ba tên nam nhân chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cậu.
- Ta không chờ được nữa...
Một tên trong số đó nói, hắn thấy cậu hoàn toàn xích lõa đã thèm khát không kiềm được. Hắn nâng cậu lên, tự cởi quần mình rồi đem dục vọng đang ngẩng cao đâm mạnh vào cơ thể cậu.
- AAAA...
Chưa bao giờ Đàm Liễm phải chịu đau đớn như vậy, cậu cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị đâm thủng hết rồi. Một tên khác dùng tay vuốt ve, xoa nắn phân thân của cậu khiến cậu rên càng thống khổ.
- Nơi này của cưng thật chặt...Không biết có thể chứa được lớn hơn không?
Nói rồi hắn xuyên thêm một ngón tay vào. Cậu thét chói tai:"KHÔNG!...Dừng lại...van xin các người..."
- Nhẫn nại chút, sắp vào được rồi.
Hắn tàn nhẫn cười, tay cũng tiếp tục cắm vào. Một dòng máu từ hậu huyệt của cậu chảy ra dọc theo bắp đùi. Đôi mắt đã phủ kín một tầng hơi nước, Đàm Liễm khẽ chớp mắt, hai hàng nước chảy dài trên gương mặt tội nghiệp của cậu.
Đau quá!!! Thật muốn chết! Đó là suy nghĩ lúc này của cậu.
Trong khi hai tên kia đang đùa nghịch bên dưới của cậu thì tên còn lại nâng cằm cậu lên, vuốt ve khuôn mặt đầy nước của cậu:
- Nín đi, lát nữa cưng sẽ cảm thấy hưng phấn thôi...
Cậu không muốn nghe hắn nói. Hắn cúi đầu hôn lên miệng cậu. Nhưng hắn kêu "Á!" một tiếng rồi buông cậu ra. Đàm Liễm mở miệng vươn đầu lưỡi hung hăng cắn mạnh xuống. Bất ngờ miệng bị nắm lại, chỉ nghe "lạp", hàm răng bị hắn thô bạo mở ra.
Thật đau! Khớp hàm bị kéo mạnh khiến cậu giãy giụa. Chết không được, cậu run rẩy nhắm mắt lại.
Tên kia siết chặt khớp hàm cậu, quát:
- Đáng ghét, nó muốn cắn lưỡi tự sát...
- Bịt miệng nó lại, nhanh!
Một tên khác nói. Tên còn lại nắm cằm cậu đồng thời tay bóp chặt yết hầu khiến cậu phải hé miệng, một tấm vải được nhét vào, miệng cậu bị bịt kín.
(Ps: Các bạn đang đọc truyện "Trả thù" ở wattpad của tác giả Huyết Hải Diên!!!)
- Nguy quá, tí nữa thôi là nó chết rồi!
Một tên thở thào nói, xong xoa đầu cậu an ủi:
- Cưng không cần làm thế đâu. Bọn anh sẽ nhẹ nhàng mà...
Thế nhưng hoàn toàn trái ngược với lời nói, hắn sau khi đem hai ngón tay cắm vào hậu huyệt cậu để khuếch trương lại đem âm hành của hắn xuyên thẳng vào, tiểu huyệt non nớt đồng thời nuốt hai dương khối.
"ƯM...", cậu thống khổ rên rỉ, khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Đàm Liễm cố gắng giãy giụa để thoát khỏi nhưng lại bị chúng vững vàng đè ép xuống, giãy giụa chỉ khiến cậu thêm đau đớn hơn. Cậu cảm thấy cơ thể như bị xé làm hai, cả khớp xương như muốn vỡ ra...Cậu thở hổn hển, nếu miệng không phải bị ngăn trụ thì cậu có thể cắn đứt đầu lưỡi...
Đàm Liễm tuyệt vọng, bất lực nhìn hai tên đang tàn độc điên cuồng xâm chiếm cậu. Một tên khác đưa tay xoa nắn, nghịch hoa nhũ đỏ hồng trên ngực cậu. Hắn nói:
- Hai ngươi làm nhanh chút rồi đổi cho ta.
Thế là cả ba tên luân phiên nhau để tiến vào cậu. Sự tra tấn này kéo dài suốt bốn tiếng đồng hồ. Khi cả ba đều bắn tinh thẳng vào trong hạ thể cậu chúng mới dừng lại. Bên dưới của cậu đầy ắp tinh dịch của chúng. Máu cùng tinh dịch từ hậu huyệt cậu chảy ra rất nhiều... Cậu mệt mỏi nằm sấp xuống không thể ngẩng đầu lên. Hai mắt cậu vì khóc mà sưng đỏ, trên mặt và trên người cũng dính mồ hôi cùng tinh dịch của nam nhân... Trông cậu vô cùng đáng thương, khổ sở...
1524 từ
Trong phòng khách, Bạch Tử Diêu ngồi trên sofa thưởng thức ly trà nóng, Anh đi đến cúi chào. Hắn thấy anh vội bảo anh ngồi xuống. Anh ngồi đối diện hắn. Hắn nhìn thấy má phải anh còn sưng đỏ liền hỏi:
- Con, mặt con sao thế?
Duẫn La Phong lạ lùng đưa tay lên chạm vào mặt, bất ngờ mỉm cười:
- Không sao ạ! Đây là quà trước khi xuống địa ngục mà ông ta để lại cho con.
Khóe miệng Bạch Tử Diêu khẽ nhếch lên:
- Con giết Đàm Hoàn Lãng rồi?
- Vâng! Con ép ông ta tự sát! Nhưng...
- Nhưng sao...
Duẫn La Phong hơi cúi đầu, hai ngón tay nắm cằm tỏ vẻ hoài nghi:
- Ông ta dùng dao đâm thẳng vào tim. Con đã xác nhận đã chết, sau đó đuổi theo tìm thằng nhãi của ông ta với ả tình nhân. Lúc quay lại thì...cái xác đã biến mất chỉ còn thi thể của ả tình nhân...
- Chuyện này...đúng là kì lạ.
- Vâng...Con đã cho người đi tìm khắp cái vùng đó cũng không thể tìm được. Con đang nghĩ không biết liệu ông ta còn sống...
- Được rồi. Việc truy tìm xác của hắn để ta giúp con...Phải rồi chúng còn có hài tử. Con định giải quyết nó thế nào?
Anh trả lời không chút do dự:
- Con bắt nó về, từ từ hành hạ nó!
Bạch Tử Diêu bật cười, đứng dậy vỗ vai anh:
- Không uổng công của ta mà. Nếu con thích thì cứ tra tấn nó cho hả cơn giận. Thôi cũng muộn rồi, không làm phiền con nữa. Ta sẽ quay lại sau.
- Vâng!
Duẫn La Phong tiễn hắn ra tận cửa. Xong đi xuống tầng hầm, nơi giam giữ Đàm Liễm.
Cậu nằm bất tỉnh trên sàn xi măng, hai tay bị dây thừng trói chặt sau lưng. Bất chợt một xô nước lạnh dội xuống, cậu trong vô thức tỉnh lại. Cậu vô cùng hoảng sợ khi thấy rõ anh ngồi trên nghế, xung quanh là người hầu đang dùng đá lạnh chườm vào vết sưng đỏ trên mặt anh. Anh thấy cậu tỉnh, cười nói:
- Cha mày lợi hại lắm! Trước khi đi còn dám tặng cho ta cái tát...
Đàm Liễm lo sợ, cậu ngồi dậy giọng run run:
- Anh...anh muốn làm gì?...
Tay đặt lên cằm, Duẫn La Phong điềm nhiên trả lời:
- "Làm gì", một câu hỏi vô nghĩa. Tao nói rồi, sẽ làm cho mày sống không bằng chết!
- Không...làm ơn...tha cho tôi...
Cậu liên tục lắc đầu, anh bước đến gần cậu nói:
- Mày biết tao là ai rồi mà, cả chuyện mà cha mày đã làm với mẹ con tao. Bây giờ tao sẽ trả lại cả vốn lẫn lời...
Thấy vẻ mặt sợ hãi của cậu, anh vui vẻ siết chặt cằm cậu nói tiếp:
- Tao đã làm công ty của lão phá sản và giờ lão còn nợ tiền tao nữa. Mà lão thì chết rồi, mày thay lão dùng thân mà trả nợ, công việc giống mẹ mày đúng không? Cả đời mày, tao sẽ hành hạ mày đến chết!
Nói xong, không thương tiếc anh dùng tay xé rách hết quần áo của cậu. Cả người cậu bây giờ không một mảnh che thân. Cậu đỏ mặt hét lên:
- Đừng mà...van cầu anh đừng làm vậy, tha cho tôi...làm ơn!
Anh mặt không cảm tình:
- Mày từ giờ sẽ là con cho tao nuôi, vật nuôi đương nhiên không cần quần áo!
Vừa nói vừa tiếp tục siết mạnh cằm cậu, nhưng Duẫn La Phong cảm thấy lòng bàn tay phải tê rần. Đàm Liễm hết sức cắn mạnh vào tay anh..."Chát!", Duẫn La Phong tức giận vung tay giáng cho cậu một cái tát. Anh đánh rất mạnh. Cậu ngã áp mặt xuống sàn xi măng lạnh lẽo, mặt cậu in dấu năm ngón tay đỏ rực, khóe miệng cũng rỉ máu. Cậu cảm giác choáng váng mơ hồ đến mức não muốn nổ tung. Duẫn La Phong nhìn bàn tay vừa đánh cậu, do đánh hết sức lòng bàn tay cũng đỏ lên, tay cũng in hằn mấy vết răng...Cơn giận lên đến tột cùng, Duẫn La Phong gằn lên từng chữ:
- Đúng là tiện nhân! Mày giống hệt con điếm đã quyến rũ lão ta! Giỏi cho một con chó còn dám cắn chủ, tao sẽ cho mày cảm nhận cái cảm giác bị hiếp tập thể...
Cậu không khỏi rùng mình trước lời nói tàn nhẫn của anh. Duẫn La Phong cười nham hiểm:
- Chắc là lần đầu tiên của mày nhỉ? Thử nhé?...
- Không...xin anh...tôi xin lỗi...
Bỗng nhiên từ phía cửa xuất hiện ba tên nam nhân cao lớn, lực lưỡng bức vào, một tên nói:
- Quả là mỹ nhân, lão đại, ngài thực sự để bọn tôi chơi sao?
Duẫn La Phong thản nhiên:
- Giao cho các ngươi đấy, giữ lại cái mạng của nó là được!
Cả ba tên đồng thanh:
- Tuân lệnh!
Nói xong Duẫn La Phong rời đi, để lại ba tên nam nhân chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cậu.
- Ta không chờ được nữa...
Một tên trong số đó nói, hắn thấy cậu hoàn toàn xích lõa đã thèm khát không kiềm được. Hắn nâng cậu lên, tự cởi quần mình rồi đem dục vọng đang ngẩng cao đâm mạnh vào cơ thể cậu.
- AAAA...
Chưa bao giờ Đàm Liễm phải chịu đau đớn như vậy, cậu cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị đâm thủng hết rồi. Một tên khác dùng tay vuốt ve, xoa nắn phân thân của cậu khiến cậu rên càng thống khổ.
- Nơi này của cưng thật chặt...Không biết có thể chứa được lớn hơn không?
Nói rồi hắn xuyên thêm một ngón tay vào. Cậu thét chói tai:"KHÔNG!...Dừng lại...van xin các người..."
- Nhẫn nại chút, sắp vào được rồi.
Hắn tàn nhẫn cười, tay cũng tiếp tục cắm vào. Một dòng máu từ hậu huyệt của cậu chảy ra dọc theo bắp đùi. Đôi mắt đã phủ kín một tầng hơi nước, Đàm Liễm khẽ chớp mắt, hai hàng nước chảy dài trên gương mặt tội nghiệp của cậu.
Đau quá!!! Thật muốn chết! Đó là suy nghĩ lúc này của cậu.
Trong khi hai tên kia đang đùa nghịch bên dưới của cậu thì tên còn lại nâng cằm cậu lên, vuốt ve khuôn mặt đầy nước của cậu:
- Nín đi, lát nữa cưng sẽ cảm thấy hưng phấn thôi...
Cậu không muốn nghe hắn nói. Hắn cúi đầu hôn lên miệng cậu. Nhưng hắn kêu "Á!" một tiếng rồi buông cậu ra. Đàm Liễm mở miệng vươn đầu lưỡi hung hăng cắn mạnh xuống. Bất ngờ miệng bị nắm lại, chỉ nghe "lạp", hàm răng bị hắn thô bạo mở ra.
Thật đau! Khớp hàm bị kéo mạnh khiến cậu giãy giụa. Chết không được, cậu run rẩy nhắm mắt lại.
Tên kia siết chặt khớp hàm cậu, quát:
- Đáng ghét, nó muốn cắn lưỡi tự sát...
- Bịt miệng nó lại, nhanh!
Một tên khác nói. Tên còn lại nắm cằm cậu đồng thời tay bóp chặt yết hầu khiến cậu phải hé miệng, một tấm vải được nhét vào, miệng cậu bị bịt kín.
(Ps: Các bạn đang đọc truyện "Trả thù" ở wattpad của tác giả Huyết Hải Diên!!!)
- Nguy quá, tí nữa thôi là nó chết rồi!
Một tên thở thào nói, xong xoa đầu cậu an ủi:
- Cưng không cần làm thế đâu. Bọn anh sẽ nhẹ nhàng mà...
Thế nhưng hoàn toàn trái ngược với lời nói, hắn sau khi đem hai ngón tay cắm vào hậu huyệt cậu để khuếch trương lại đem âm hành của hắn xuyên thẳng vào, tiểu huyệt non nớt đồng thời nuốt hai dương khối.
"ƯM...", cậu thống khổ rên rỉ, khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Đàm Liễm cố gắng giãy giụa để thoát khỏi nhưng lại bị chúng vững vàng đè ép xuống, giãy giụa chỉ khiến cậu thêm đau đớn hơn. Cậu cảm thấy cơ thể như bị xé làm hai, cả khớp xương như muốn vỡ ra...Cậu thở hổn hển, nếu miệng không phải bị ngăn trụ thì cậu có thể cắn đứt đầu lưỡi...
Đàm Liễm tuyệt vọng, bất lực nhìn hai tên đang tàn độc điên cuồng xâm chiếm cậu. Một tên khác đưa tay xoa nắn, nghịch hoa nhũ đỏ hồng trên ngực cậu. Hắn nói:
- Hai ngươi làm nhanh chút rồi đổi cho ta.
Thế là cả ba tên luân phiên nhau để tiến vào cậu. Sự tra tấn này kéo dài suốt bốn tiếng đồng hồ. Khi cả ba đều bắn tinh thẳng vào trong hạ thể cậu chúng mới dừng lại. Bên dưới của cậu đầy ắp tinh dịch của chúng. Máu cùng tinh dịch từ hậu huyệt cậu chảy ra rất nhiều... Cậu mệt mỏi nằm sấp xuống không thể ngẩng đầu lên. Hai mắt cậu vì khóc mà sưng đỏ, trên mặt và trên người cũng dính mồ hôi cùng tinh dịch của nam nhân... Trông cậu vô cùng đáng thương, khổ sở...
1524 từ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất