Chương 46: Kết thúc
Edit: Pa
[Em nguyện ý]
***
Vai trò chọn món vẫn giao cho Hàn Hành Chu, sau khi ngồi vào chỗ Thẩm Cảnh Duyên lại lôi điện thoại ra chơi, nghe thấy Hàn Hành Chu nói: "Cảm ơn", cậu mới ngẩng đầu lên hỏi: "Chọn xong chưa?"
"Rồi." Hàn Hành Chu nói, "Anh gọi thêm một cái bánh cho em."
"Ồ!" Thẩm Cảnh Duyên rất vui, Hàn Hành Chu thích dùng bánh ngọt để dỗ cậu vui vẻ.
Thẩm Cảnh Duyên rút mấy bông hoa từ chiếc bình bên cạnh ra đưa cho Hàn Hành Chu.
"Đây là quà đáp lễ."
Hàn Hành Chu nhận lấy rồi cắm vào trong lọ, "Đừng làm thế."
"Thế thì không còn gì nữa." Tất nhiên Thẩm Cảnh Duyên biết Hàn Hành Chu đang ám chỉ điều gì, "Em không thể tham lam."
"Tốt lắm." Hàn Hành Chu nói, "Vậy thì tôi phải quay lại để nhận lại quà đáp lễ rồi."
Hàn Hành Chu gọi hai phần ăn giống nhau, đẩy một suất nhỉnh hơn cho Thẩm Cảnh Duyên. Thẩm Cảnh Duyên cắt miếng bít tết rồi nói:
"Thực ra, từ đầu em vốn không thích ăn những thứ này."
"Anh biết." Phần ăn của Hàn Hành Chu không có salad mà thay bằng khoai tây nghiền, "Thấy em ăn salad mà nhăn mày nhăn mặt."
Thẩm Cảnh Duyên không nhớ nổi lúc đó cậu có biểu hiện rõ ràng đến mức như thế hay không, cậu cười ngượng, "Tại salad không hợp khẩu vị của em, em thích món xào hơn."
"Thế nên anh không gọi món đó cho em, yên tâm ăn đi nhé."
Cậu nhớ lại lần đầu tiên mình nhìn thấy Hàn Hành Chu, cảm nhận sâu sắc về sự khác biệt giữa hai người, từ thói quen ăn uống đến tính cách. Có lẽ nghề nghiệp của Hàn Hành Chu quá uy quyền, Thẩm Cảnh Duyên bất mãn với Hàn Hành Chu, cậu cũng muốn biết đối phương nhìn mình như thế nào.
"Lúc đó anh có thấy em quá... ấu trĩ không?"
Hàn Hành Chu thẳng thắn thừa nhận: "Có."
"Ồ." Thẩm Cảnh Duyên chọc chọc vào đĩa khoai tây nghiền, điều này cũng có thể hiểu được, nếu Trần Ngạn thấy cậu ấu trĩ, đó là tại Trần Ngạn ngứa đòn, nếu Hàn Hành Chu thấy thế... thì anh ấy có tư cách đó.
"Bây giờ, anh không nghĩ như vậy nữa."
"Ví dụ?" Thẩm Cảnh Duyên đặt bộ đồ ăn xuống, chăm chú lắng nghe.
"Em là một đứa nhỏ chăm chỉ."
Cậu là một đứa nhỏ có thể mang đến cho anh hết bất ngờ này tới bất ngờ khác trong suốt khoảng thời gian đã qua. Thoạt nhìn có vẻ lông bông, đã tốt nghiệp đại học mấy năm nhưng tính tình vẫn còn trẻ con. Thế nhưng, khi gặp được người mình thích có thể mạnh dạn thử ôm, hôn; sau khi tìm được mục tiêu, có thể cố gắng gạt bỏ mọi lo lắng ở phía sau, để vững vàng tiến về phía trước; chẳng hạn, sau khi nhận được rất nhiều lời khen từ mọi người, vẫn duy trì sự khiêm tốn, tự nhủ không được nóng vội, kiên định làm tốt từng chuyện một.
Tất cả những điều bất ngờ đều không thể xuất hiện cả trong lần gặp lần đầu tiên của họ. Vậy nên thỉnh thoảng Hàn Hành Chu thấy vô cùng cảm kích, sau khi gặp Thẩm Cảnh Duyên - người không thèm là (ủi) áo khi gặp nhau lần đầu, anh lại có nhiều cơ hội để tiếp xúc thấu đáo với nhau hơn, rồi cuối cùng cũng thành chính quả [1].
"A." Thẩm Cảnh Duyên cúi đầu ăn tiếp nhưng lỗ tai đã đỏ bừng rồi.
"Còn anh thì sao?" Hàn Hành Chu hỏi.
"Anh biết rồi đấy." Thẩm Cảnh Duyên lẩm bẩm, vì cậu cảm thấy Hàn Hành Chu quá cổ hủ, cảm giác như mình đã tìm được một người bố vậy.
"Là thấy anh thật nhàm chán à?"
"Ừm." Lúc đầu, Thẩm Cảnh Duyên luôn thẳng lưng khi ngồi ăn với Hàn Hành Chu, còn ngồi thẳng hơn lúc ăn cơm cùng bố mẹ.
"Anh cũng nghĩ vậy." Khi Hàn Hành Chu thừa nhận khuyết điểm của mình, sẽ cực kỳ thẳng thắn.
"Thực ra em biết anh không phải là người như vậy, bây giờ, em còn thấy khá thú vị." Thẩm Cảnh Duyên tự bào chữa, "Dĩ nhiên, thỉnh thoảng anh cũng rất lưu manh."
"Không phải em nói anh nên như thế sao?" Hàn Hành Chu giả ngu, "Muốn gì thì phải nói."
"..."
Bữa ăn này bình yên hơn nhiều so với lần đầu tiên, ít nhất thì cái mùi thuốc súng vô hình lúc đó đã biến mất.
Tới lúc tính tiền, Hàn Hành Chu nhanh chân ra quầy thanh toán trước, Thẩm Cảnh Duyên nói:
"Lát nữa em mời anh uống trà sữa."
"Là em muốn uống thì có." Hàn Hành Chu cất ví, nắm tay Thẩm Cảnh Duyên, "Hôm nay không uống, đã ăn bánh ngọt rồi em còn muốn uống trà sữa nữa à?"
"Anh đã thay đổi rồi." Thẩm Cảnh Duyên thở ngắn than dài, "Thậm chí em còn không có quyền tự do uống trà sữa."
"Ngày mai uống." Hàn Hành Chu sẽ không nhượng bộ những vấn đề này. Hôm qua, Thẩm Cảnh Duyên đã uống một cốc rồi, tận 100% đường, nói gì đi nữa thì cũng phải cách một ngày nữa mới được uống tiếp.
"Ò." Thẩm Cảnh Duyên vùi đầu cọ cọ cánh tay Hàn Hành Chu, "Đúng là em tự tìm thêm một ông bố nữa cho mình mà."
"Đó là trách nhiệm của một ông chồng." Hàn Hành Chu nói lời chính trực.
Thẩm Cảnh Duyên vươn tay nhéo má Hàn Hành Chu, "Hừ hừ."
Sau khi ăn xong, họ đến trung tâm thương mại dạo một vòng cho tiêu cơm. Sống với nhau một thời gian, gánh nặng ban đầu của hai người đều đã được gỡ bỏ. Vốn dĩ Thẩm Cảnh Duyên còn lo lắng Hàn Hành Chu sẽ không thích đi dạo phố với mình, dẫu sao thì trông đối phương đâu có giống kiểu người thích đi lang thang. Kết quả, có một hôm, Hàn Hành Chu nói với cậu rằng, thật ra chuyện đi dạo cùng cậu rất mới mẻ. Bấy giờ, Thẩm Cảnh Duyên mới trút bỏ được gánh nặng tâm lý để lượn phố với Hàn Hành Chu.
"Cái áo này đẹp ghê!" Thẩm Cảnh Duyên đi ngang qua một cửa hàng quần áo nam, "Mua hai chiếc sẽ được giảm giá 10%..."
Cậu nhìn Hàn Hành Chu, ý tứ rất rõ ràng... "Anh cũng mua một cái cho đủ số lượng đi."
Hàn Hành Chu không bình luận, anh cầm áo khoác lên nhìn, lông mày vô thức nhíu lại.
Thẩm Cảnh Duyên đưa tay lên vuốt chân mày Hàn Hành Chu, "Đừng cau mày!"
"Cái này có hợp không...?"
Thẩm Cảnh Duyên cũng mua cho Hàn Hành Chu mấy bộ quần áo, chủ yếu là quần áo thể thao và mấy bộ mặc thường ngày. Nhưng vì tính chất công việc nên Hàn Hành Chu vẫn mặc sơ mi và quần tây, anh chỉ mặc mấy bộ đó những lúc đi chơi cùng Thẩm Cảnh Duyên.
"Đẹp thật đấy!" Thẩm Cảnh Duyên chọn hai màu đen và trắng, "Anh lấy màu đen và em lấy màu trắng, có thể mặc lúc đi ra ngoài."
Hàn Hành Chu đi thử áo khoác, lập tức vẻ ngoài của anh tươi sáng hơn rất nhiều, cảm giác giây tiếp theo đã chuẩn bị leo lên núi, "Hình như cũng không tồi."
"Em bảo mà." Thẩm Cảnh Duyên rất hài lòng, "Vậy thì mua nhé?"
"Được."
Sau khi thanh toán xong, một tay Thẩm Cảnh Duyên xách túi mua một tay dắt Hàn Hành Chu, cậu nói:
"Chúng mình còn chưa mua đồ đôi."
"Cái vừa rồi không tính sao?"
"Đây là đồ đôi đầu tiên, phải mặc nhiều một chút".
"Được."
"Mình đi đâu tiếp?" Trong trung tâm thương mại cũng chẳng có gì chơi, chẳng hiểu vì sao, Thẩm Cảnh Duyên cứ cảm thấy Hàn Hành Chu muốn làm chuyện gì đó.
"Đi xem phim nhé." Hàn Hành Chu nói.
"Dạ?" Thẩm Cảnh Duyên không ngờ Hàn Hành Chu sẽ chủ động rủ cậu đi xem phim, gần đây có một bộ phim khoa học viễn tưởng mới phát hành, mấy ngày trước, Thẩm Cảnh Duyên định gọi Lục Dương đi xem cùng.
"Không phải em muốn xem series Kỷ Nguyên à?"
"Em..." Thẩm Cảnh Duyên nhớ tới chuyện Hàn Hành Chu ngồi cạnh khi cậu và Lục Dương đang buôn chuyện. Nhưng mà, Hàn Hành Chu không nhiệt tình với phim ảnh lắm Thẩm nên Tinh Di tự động phớt lờ anh luôn, "Anh mua vé vì em sao?"
"Anh chưa mua, nhưng phim này có nhiều suất chiếu lắm, kiểu gì cũng mua được."
"Vậy chúng mình đi xem nhé." Thẩm Cảnh Duyên nghĩ thầm, cùng lắm là sau này xem thêm lần nữa với Lục Dương sau, "Anh đừng có chê nhàm chán với ấu trĩ đấy nhớ."
"Anh sẽ không thế đâu." Hàn Hành Chu đã chuẩn bị sẵn kungfu cho mình, anh nói:
"Anh đã đọc tóm tắt những phần trước ở trên mạng, anh biết phim chiếu cái gì mà."
Thẩm Cảnh Duyên sửng sốt một lát vì câu trả lời ấy, "Anh được lắm nha! Hàn Hành Chu."
"Ừm." Hàn Hành Chu nhận lấy lời khen.
"Không nghĩ rằng anh lại tích cực như vậy."
Vì muốn có chung một chủ đề với em.
Hàn Hành Chu không nói gì cả, anh không muốn vô cớ tạo gánh nặng cho Thẩm Cảnh Duyên, nếu không về nhà đối phương nhất định sẽ bắt đầu nghiên cứu thị trường chứng khoán và tài chính.
"Đó là điều nên làm!"
Thẩm Cảnh Duyên bắt đầu phổ cập khoa học cho anh, Hàn Hành Chu chăm chú lắng nghe.
Nói được một nửa, Thẩm Cảnh Duyên đột nhiên tỉnh táo lại, cậu chăm chú nhìn góc nghiêng của Hàn Hành Chu. Giờ cậu mới nhận ra rằng, Hàn Hành Chu đang chủ động tìm hiểu sở thích của mình, anh dành riêng cho cậu một sự tôn trọng. Thế là Thẩm Cảnh Duyên ngừng nói, cậu kéo Hàn Hành Chu đến một góc khuất, ít người qua lại, ngẩng đầu hôn lên môi đối phương.
"Sao vậy?"
"Không có gì đâu." Tâm trạng Thẩm Cảnh Duyên tốt hơn, "Tự nhiên em muốn hôn."
Thẩm Cảnh Duyên đã đọc một số bài phê bình về bộ phim này từ trước nên rất kỳ vọng vào nó, cuối cùng cũng không làm cậu thất vọng. Trong lúc xem phim, Thẩm Cảnh Duyên chỉ mải xem một mình, đến nỗi không kịp chú ý tới phản ứng của Hàn Hành Chu.
Đến khi bộ phim kết thúc, Thẩm Cảnh Duyên mới nhớ tới Hàn Hành Chu:
"Anh thấy phim thế nào?"
"Không tệ, trông em rất thích thú."
"Còn hay hơn em tưởng!" Thẩm Cảnh Duyên kích động vỗ Hàn Hành Chu mấy cái, "Anh có để ý tới những người đột biến ở đó không? Đó là điềm báo của biên kịch, em nói anh nghe..."
Hàn Hành Chu im lặng lắng nghe, ước chừng sự phấn khích của Thẩm Cảnh Duyên phải một lúc nữa mới dừng lại, như thế cũng tốt, điên cuồng một lúc sẽ rất nhanh đói.
Hai người dạo quanh trung tâm thương mại một lúc, rốt cuộc, Thẩm Cảnh Duyên cũng bình tĩnh lại, cậu hỏi:
"Chúng ta đi đâu nữa? Về nhà ạ?"
"Tối nay anh đã đặt bàn ở nhà hàng."
"Sao anh lại đặt bàn ở nhà hàng?" Thẩm Cảnh Duyên hồ nghi hỏi anh:
"Có chuyện gì ạ?"
"Đến nơi rồi biết."
Thẩm Cảnh Duyên đoán rằng là chuyện nhà hàng có liên quan gì đó với họ, nhưng cậu không nghĩ ra lý do gì cả.
Khi Hàn Hành Chu dừng lại, Thẩm Cảnh Duyên nhìn mặt tiền của nhà hàng, rồi nhận ra - đó là nhà hàng mà Hàn Hành Chu đã cầu hôn cậu.
Gian riêng mà Hàn Hành Chu đã đặt thực ra là phòng cho nhiều người giống hệt như lúc anh cầu hôn, Thẩm Cảnh Duyên đoán Hàn Hành Chu phải bỏ thêm tiền mới đặt được gian phòng này.
"Anh định làm gì thế?" Thẩm Cảnh Duyên nghĩ lại, lúc đó vô cùng xấu hổ. Rõ là biết Hàn Hành Chu định cầu hôn mà phải diễn như kiểu không hề hay biết. Lúc đó, cậu và Hàn Hành Chu không có quan hệ gì, đối với thứ gọi là cầu hôn cũng đâu có cảm giác gì.
"Anh muốn cầu hôn lại à?" Thẩm Cảnh Duyên hỏi, nhưng nhẫn trao từ lúc ở trên thuyền rồi mà.
"Cũng không hẳn, anh chỉ muốn nói mấy câu thôi." Hàn Hành Chu đặt túi xuống, kéo Thẩm Cảnh Duyên tới chỗ trống bên cạnh bàn ăn, "Lần đầu tiên cầu hôn, anh đã không chuẩn bị kỹ càng, tới khi định trao nhẫn lại càng vội vàng hơn... Kỳ thực, anh luôn muốn tìm cơ hội để làm lại những chuyện lúc trước, anh cảm thấy có thể cùng nhau lấp đi những khoảnh khắc đó."
Thẩm Cảnh Duyên cười đápi: "Thực ra trước đây rất tốt, hiện tại cũng rất tốt. Không có tương lai nào phát triển được mà không có quá khứ."
"Anh hiểu, nhưng bây giờ, anh vẫn muốn chính thức hỏi lại..."
Thẩm Cảnh Duyên hiểu, hai lần trải nghiệm trước đây đối với Hàn Hành Chu đều không hoàn hảo, nên đối phương muốn tìm cách bù đắp.
"Em sẽ nguyện ý ở bên anh cả đời chứ?"
Lời thoại của Hàn Hành Chu rất đơn giản, chẳng hiểu sao Thẩm Cảnh Duyên lại có cảm giác đối phương đã luyện tập rất lâu. Người khác có thể nói dài dòng, nhưng Hàn Hành Chu chỉ cần nói một câu thôi, Thẩm Cảnh Duyên đã thấy đủ rồi. Bởi vì người đó là Hàn Hành Chu, cho nên trọng lượng trong câu nói ấy không thể đong đếm bằng độ dài hay số chữ.
"Em nguyện ý." Thẩm Cảnh Duyên mỉm cười, cậu cho Hàn Hành Chu xem chiếc nhẫn đang đeo trên ngón áp út, rồi ngẩng lên và hôn nó. Môi và răng quyện vào nhau, không ngừng nói những lời yêu thương.
Lời vừa nói ra, dường như Thẩm Cảnh Duyên phảng phất thấy bao nhiêu chuyện lướt qua tâm trí cậu.
Lần đầu tiên họ gặp nhau, Hàn Hành Chu đã nói lời tạm biệt sau khi thanh toán, tới khi cả hai phải khuất phục trước thực tại để rồi phải bước đến thỏa thuận về "mối quan hệ hợp tác"; sau đó, Hàn Hành Chu tặng hoa vì một câu "hoa rất đẹp" của Thẩm Cảnh Duyên, chỉ vì anh cảm thấy lời cầu hôn đầu tiên không hoàn hảo nên bí mật đi mua một chiếc nhẫn rồi giấu nó đi, đợi đến thời điểm thích hợp mới cầu hôn lại một lần nữa; sau khi hai người đã tỏ lòng nhau, Hàn Hành Chu luôn bên cậu trong suốt thời gian qua, anh sẽ nói: "Đừng nôn nóng" mỗi lúc Thẩm Cảnh Duyên rơi vào bế tắc trong quá trình sáng tác, sẽ nói "Em thật lợi hại" khi cậu nhận được sự tán thưởng của người khác.
Không ai biết những chuyện đã xảy ra trước đó. Đây là bí mật của hai người. Thẩm Cảnh Duyên hy vọng để lại mặt tốt đẹp nhất trong tình yêu của họ cho mọi người thấy, còn tình yêu trọn vẹn đó là của riêng họ.
Những người có cùng tính cách, sở thích chưa chắc đã thu hút những người giống họ, những người có tính cách hoàn toàn khác biệt cũng không nhất thiết sẽ bài trừ lẫn nhau. Thẩm Cảnh Duyên biết rằng, trong mắt Hàn Hành Chu, cậu là người sôi nổi, hoạt bát; còn với cậu, Hàn Hành Chu là người cổ hủ, trong ngoài bất nhất nhưng họ lại là một cặp trái dấu cực kỳ phù hợp.
Có thể đó chính là lực hấp dẫn.
_____
[1] Chính quả: Kết quả tu hành đắc đạo, theo quan niệm của đạo Phật
[Em nguyện ý]
***
Vai trò chọn món vẫn giao cho Hàn Hành Chu, sau khi ngồi vào chỗ Thẩm Cảnh Duyên lại lôi điện thoại ra chơi, nghe thấy Hàn Hành Chu nói: "Cảm ơn", cậu mới ngẩng đầu lên hỏi: "Chọn xong chưa?"
"Rồi." Hàn Hành Chu nói, "Anh gọi thêm một cái bánh cho em."
"Ồ!" Thẩm Cảnh Duyên rất vui, Hàn Hành Chu thích dùng bánh ngọt để dỗ cậu vui vẻ.
Thẩm Cảnh Duyên rút mấy bông hoa từ chiếc bình bên cạnh ra đưa cho Hàn Hành Chu.
"Đây là quà đáp lễ."
Hàn Hành Chu nhận lấy rồi cắm vào trong lọ, "Đừng làm thế."
"Thế thì không còn gì nữa." Tất nhiên Thẩm Cảnh Duyên biết Hàn Hành Chu đang ám chỉ điều gì, "Em không thể tham lam."
"Tốt lắm." Hàn Hành Chu nói, "Vậy thì tôi phải quay lại để nhận lại quà đáp lễ rồi."
Hàn Hành Chu gọi hai phần ăn giống nhau, đẩy một suất nhỉnh hơn cho Thẩm Cảnh Duyên. Thẩm Cảnh Duyên cắt miếng bít tết rồi nói:
"Thực ra, từ đầu em vốn không thích ăn những thứ này."
"Anh biết." Phần ăn của Hàn Hành Chu không có salad mà thay bằng khoai tây nghiền, "Thấy em ăn salad mà nhăn mày nhăn mặt."
Thẩm Cảnh Duyên không nhớ nổi lúc đó cậu có biểu hiện rõ ràng đến mức như thế hay không, cậu cười ngượng, "Tại salad không hợp khẩu vị của em, em thích món xào hơn."
"Thế nên anh không gọi món đó cho em, yên tâm ăn đi nhé."
Cậu nhớ lại lần đầu tiên mình nhìn thấy Hàn Hành Chu, cảm nhận sâu sắc về sự khác biệt giữa hai người, từ thói quen ăn uống đến tính cách. Có lẽ nghề nghiệp của Hàn Hành Chu quá uy quyền, Thẩm Cảnh Duyên bất mãn với Hàn Hành Chu, cậu cũng muốn biết đối phương nhìn mình như thế nào.
"Lúc đó anh có thấy em quá... ấu trĩ không?"
Hàn Hành Chu thẳng thắn thừa nhận: "Có."
"Ồ." Thẩm Cảnh Duyên chọc chọc vào đĩa khoai tây nghiền, điều này cũng có thể hiểu được, nếu Trần Ngạn thấy cậu ấu trĩ, đó là tại Trần Ngạn ngứa đòn, nếu Hàn Hành Chu thấy thế... thì anh ấy có tư cách đó.
"Bây giờ, anh không nghĩ như vậy nữa."
"Ví dụ?" Thẩm Cảnh Duyên đặt bộ đồ ăn xuống, chăm chú lắng nghe.
"Em là một đứa nhỏ chăm chỉ."
Cậu là một đứa nhỏ có thể mang đến cho anh hết bất ngờ này tới bất ngờ khác trong suốt khoảng thời gian đã qua. Thoạt nhìn có vẻ lông bông, đã tốt nghiệp đại học mấy năm nhưng tính tình vẫn còn trẻ con. Thế nhưng, khi gặp được người mình thích có thể mạnh dạn thử ôm, hôn; sau khi tìm được mục tiêu, có thể cố gắng gạt bỏ mọi lo lắng ở phía sau, để vững vàng tiến về phía trước; chẳng hạn, sau khi nhận được rất nhiều lời khen từ mọi người, vẫn duy trì sự khiêm tốn, tự nhủ không được nóng vội, kiên định làm tốt từng chuyện một.
Tất cả những điều bất ngờ đều không thể xuất hiện cả trong lần gặp lần đầu tiên của họ. Vậy nên thỉnh thoảng Hàn Hành Chu thấy vô cùng cảm kích, sau khi gặp Thẩm Cảnh Duyên - người không thèm là (ủi) áo khi gặp nhau lần đầu, anh lại có nhiều cơ hội để tiếp xúc thấu đáo với nhau hơn, rồi cuối cùng cũng thành chính quả [1].
"A." Thẩm Cảnh Duyên cúi đầu ăn tiếp nhưng lỗ tai đã đỏ bừng rồi.
"Còn anh thì sao?" Hàn Hành Chu hỏi.
"Anh biết rồi đấy." Thẩm Cảnh Duyên lẩm bẩm, vì cậu cảm thấy Hàn Hành Chu quá cổ hủ, cảm giác như mình đã tìm được một người bố vậy.
"Là thấy anh thật nhàm chán à?"
"Ừm." Lúc đầu, Thẩm Cảnh Duyên luôn thẳng lưng khi ngồi ăn với Hàn Hành Chu, còn ngồi thẳng hơn lúc ăn cơm cùng bố mẹ.
"Anh cũng nghĩ vậy." Khi Hàn Hành Chu thừa nhận khuyết điểm của mình, sẽ cực kỳ thẳng thắn.
"Thực ra em biết anh không phải là người như vậy, bây giờ, em còn thấy khá thú vị." Thẩm Cảnh Duyên tự bào chữa, "Dĩ nhiên, thỉnh thoảng anh cũng rất lưu manh."
"Không phải em nói anh nên như thế sao?" Hàn Hành Chu giả ngu, "Muốn gì thì phải nói."
"..."
Bữa ăn này bình yên hơn nhiều so với lần đầu tiên, ít nhất thì cái mùi thuốc súng vô hình lúc đó đã biến mất.
Tới lúc tính tiền, Hàn Hành Chu nhanh chân ra quầy thanh toán trước, Thẩm Cảnh Duyên nói:
"Lát nữa em mời anh uống trà sữa."
"Là em muốn uống thì có." Hàn Hành Chu cất ví, nắm tay Thẩm Cảnh Duyên, "Hôm nay không uống, đã ăn bánh ngọt rồi em còn muốn uống trà sữa nữa à?"
"Anh đã thay đổi rồi." Thẩm Cảnh Duyên thở ngắn than dài, "Thậm chí em còn không có quyền tự do uống trà sữa."
"Ngày mai uống." Hàn Hành Chu sẽ không nhượng bộ những vấn đề này. Hôm qua, Thẩm Cảnh Duyên đã uống một cốc rồi, tận 100% đường, nói gì đi nữa thì cũng phải cách một ngày nữa mới được uống tiếp.
"Ò." Thẩm Cảnh Duyên vùi đầu cọ cọ cánh tay Hàn Hành Chu, "Đúng là em tự tìm thêm một ông bố nữa cho mình mà."
"Đó là trách nhiệm của một ông chồng." Hàn Hành Chu nói lời chính trực.
Thẩm Cảnh Duyên vươn tay nhéo má Hàn Hành Chu, "Hừ hừ."
Sau khi ăn xong, họ đến trung tâm thương mại dạo một vòng cho tiêu cơm. Sống với nhau một thời gian, gánh nặng ban đầu của hai người đều đã được gỡ bỏ. Vốn dĩ Thẩm Cảnh Duyên còn lo lắng Hàn Hành Chu sẽ không thích đi dạo phố với mình, dẫu sao thì trông đối phương đâu có giống kiểu người thích đi lang thang. Kết quả, có một hôm, Hàn Hành Chu nói với cậu rằng, thật ra chuyện đi dạo cùng cậu rất mới mẻ. Bấy giờ, Thẩm Cảnh Duyên mới trút bỏ được gánh nặng tâm lý để lượn phố với Hàn Hành Chu.
"Cái áo này đẹp ghê!" Thẩm Cảnh Duyên đi ngang qua một cửa hàng quần áo nam, "Mua hai chiếc sẽ được giảm giá 10%..."
Cậu nhìn Hàn Hành Chu, ý tứ rất rõ ràng... "Anh cũng mua một cái cho đủ số lượng đi."
Hàn Hành Chu không bình luận, anh cầm áo khoác lên nhìn, lông mày vô thức nhíu lại.
Thẩm Cảnh Duyên đưa tay lên vuốt chân mày Hàn Hành Chu, "Đừng cau mày!"
"Cái này có hợp không...?"
Thẩm Cảnh Duyên cũng mua cho Hàn Hành Chu mấy bộ quần áo, chủ yếu là quần áo thể thao và mấy bộ mặc thường ngày. Nhưng vì tính chất công việc nên Hàn Hành Chu vẫn mặc sơ mi và quần tây, anh chỉ mặc mấy bộ đó những lúc đi chơi cùng Thẩm Cảnh Duyên.
"Đẹp thật đấy!" Thẩm Cảnh Duyên chọn hai màu đen và trắng, "Anh lấy màu đen và em lấy màu trắng, có thể mặc lúc đi ra ngoài."
Hàn Hành Chu đi thử áo khoác, lập tức vẻ ngoài của anh tươi sáng hơn rất nhiều, cảm giác giây tiếp theo đã chuẩn bị leo lên núi, "Hình như cũng không tồi."
"Em bảo mà." Thẩm Cảnh Duyên rất hài lòng, "Vậy thì mua nhé?"
"Được."
Sau khi thanh toán xong, một tay Thẩm Cảnh Duyên xách túi mua một tay dắt Hàn Hành Chu, cậu nói:
"Chúng mình còn chưa mua đồ đôi."
"Cái vừa rồi không tính sao?"
"Đây là đồ đôi đầu tiên, phải mặc nhiều một chút".
"Được."
"Mình đi đâu tiếp?" Trong trung tâm thương mại cũng chẳng có gì chơi, chẳng hiểu vì sao, Thẩm Cảnh Duyên cứ cảm thấy Hàn Hành Chu muốn làm chuyện gì đó.
"Đi xem phim nhé." Hàn Hành Chu nói.
"Dạ?" Thẩm Cảnh Duyên không ngờ Hàn Hành Chu sẽ chủ động rủ cậu đi xem phim, gần đây có một bộ phim khoa học viễn tưởng mới phát hành, mấy ngày trước, Thẩm Cảnh Duyên định gọi Lục Dương đi xem cùng.
"Không phải em muốn xem series Kỷ Nguyên à?"
"Em..." Thẩm Cảnh Duyên nhớ tới chuyện Hàn Hành Chu ngồi cạnh khi cậu và Lục Dương đang buôn chuyện. Nhưng mà, Hàn Hành Chu không nhiệt tình với phim ảnh lắm Thẩm nên Tinh Di tự động phớt lờ anh luôn, "Anh mua vé vì em sao?"
"Anh chưa mua, nhưng phim này có nhiều suất chiếu lắm, kiểu gì cũng mua được."
"Vậy chúng mình đi xem nhé." Thẩm Cảnh Duyên nghĩ thầm, cùng lắm là sau này xem thêm lần nữa với Lục Dương sau, "Anh đừng có chê nhàm chán với ấu trĩ đấy nhớ."
"Anh sẽ không thế đâu." Hàn Hành Chu đã chuẩn bị sẵn kungfu cho mình, anh nói:
"Anh đã đọc tóm tắt những phần trước ở trên mạng, anh biết phim chiếu cái gì mà."
Thẩm Cảnh Duyên sửng sốt một lát vì câu trả lời ấy, "Anh được lắm nha! Hàn Hành Chu."
"Ừm." Hàn Hành Chu nhận lấy lời khen.
"Không nghĩ rằng anh lại tích cực như vậy."
Vì muốn có chung một chủ đề với em.
Hàn Hành Chu không nói gì cả, anh không muốn vô cớ tạo gánh nặng cho Thẩm Cảnh Duyên, nếu không về nhà đối phương nhất định sẽ bắt đầu nghiên cứu thị trường chứng khoán và tài chính.
"Đó là điều nên làm!"
Thẩm Cảnh Duyên bắt đầu phổ cập khoa học cho anh, Hàn Hành Chu chăm chú lắng nghe.
Nói được một nửa, Thẩm Cảnh Duyên đột nhiên tỉnh táo lại, cậu chăm chú nhìn góc nghiêng của Hàn Hành Chu. Giờ cậu mới nhận ra rằng, Hàn Hành Chu đang chủ động tìm hiểu sở thích của mình, anh dành riêng cho cậu một sự tôn trọng. Thế là Thẩm Cảnh Duyên ngừng nói, cậu kéo Hàn Hành Chu đến một góc khuất, ít người qua lại, ngẩng đầu hôn lên môi đối phương.
"Sao vậy?"
"Không có gì đâu." Tâm trạng Thẩm Cảnh Duyên tốt hơn, "Tự nhiên em muốn hôn."
Thẩm Cảnh Duyên đã đọc một số bài phê bình về bộ phim này từ trước nên rất kỳ vọng vào nó, cuối cùng cũng không làm cậu thất vọng. Trong lúc xem phim, Thẩm Cảnh Duyên chỉ mải xem một mình, đến nỗi không kịp chú ý tới phản ứng của Hàn Hành Chu.
Đến khi bộ phim kết thúc, Thẩm Cảnh Duyên mới nhớ tới Hàn Hành Chu:
"Anh thấy phim thế nào?"
"Không tệ, trông em rất thích thú."
"Còn hay hơn em tưởng!" Thẩm Cảnh Duyên kích động vỗ Hàn Hành Chu mấy cái, "Anh có để ý tới những người đột biến ở đó không? Đó là điềm báo của biên kịch, em nói anh nghe..."
Hàn Hành Chu im lặng lắng nghe, ước chừng sự phấn khích của Thẩm Cảnh Duyên phải một lúc nữa mới dừng lại, như thế cũng tốt, điên cuồng một lúc sẽ rất nhanh đói.
Hai người dạo quanh trung tâm thương mại một lúc, rốt cuộc, Thẩm Cảnh Duyên cũng bình tĩnh lại, cậu hỏi:
"Chúng ta đi đâu nữa? Về nhà ạ?"
"Tối nay anh đã đặt bàn ở nhà hàng."
"Sao anh lại đặt bàn ở nhà hàng?" Thẩm Cảnh Duyên hồ nghi hỏi anh:
"Có chuyện gì ạ?"
"Đến nơi rồi biết."
Thẩm Cảnh Duyên đoán rằng là chuyện nhà hàng có liên quan gì đó với họ, nhưng cậu không nghĩ ra lý do gì cả.
Khi Hàn Hành Chu dừng lại, Thẩm Cảnh Duyên nhìn mặt tiền của nhà hàng, rồi nhận ra - đó là nhà hàng mà Hàn Hành Chu đã cầu hôn cậu.
Gian riêng mà Hàn Hành Chu đã đặt thực ra là phòng cho nhiều người giống hệt như lúc anh cầu hôn, Thẩm Cảnh Duyên đoán Hàn Hành Chu phải bỏ thêm tiền mới đặt được gian phòng này.
"Anh định làm gì thế?" Thẩm Cảnh Duyên nghĩ lại, lúc đó vô cùng xấu hổ. Rõ là biết Hàn Hành Chu định cầu hôn mà phải diễn như kiểu không hề hay biết. Lúc đó, cậu và Hàn Hành Chu không có quan hệ gì, đối với thứ gọi là cầu hôn cũng đâu có cảm giác gì.
"Anh muốn cầu hôn lại à?" Thẩm Cảnh Duyên hỏi, nhưng nhẫn trao từ lúc ở trên thuyền rồi mà.
"Cũng không hẳn, anh chỉ muốn nói mấy câu thôi." Hàn Hành Chu đặt túi xuống, kéo Thẩm Cảnh Duyên tới chỗ trống bên cạnh bàn ăn, "Lần đầu tiên cầu hôn, anh đã không chuẩn bị kỹ càng, tới khi định trao nhẫn lại càng vội vàng hơn... Kỳ thực, anh luôn muốn tìm cơ hội để làm lại những chuyện lúc trước, anh cảm thấy có thể cùng nhau lấp đi những khoảnh khắc đó."
Thẩm Cảnh Duyên cười đápi: "Thực ra trước đây rất tốt, hiện tại cũng rất tốt. Không có tương lai nào phát triển được mà không có quá khứ."
"Anh hiểu, nhưng bây giờ, anh vẫn muốn chính thức hỏi lại..."
Thẩm Cảnh Duyên hiểu, hai lần trải nghiệm trước đây đối với Hàn Hành Chu đều không hoàn hảo, nên đối phương muốn tìm cách bù đắp.
"Em sẽ nguyện ý ở bên anh cả đời chứ?"
Lời thoại của Hàn Hành Chu rất đơn giản, chẳng hiểu sao Thẩm Cảnh Duyên lại có cảm giác đối phương đã luyện tập rất lâu. Người khác có thể nói dài dòng, nhưng Hàn Hành Chu chỉ cần nói một câu thôi, Thẩm Cảnh Duyên đã thấy đủ rồi. Bởi vì người đó là Hàn Hành Chu, cho nên trọng lượng trong câu nói ấy không thể đong đếm bằng độ dài hay số chữ.
"Em nguyện ý." Thẩm Cảnh Duyên mỉm cười, cậu cho Hàn Hành Chu xem chiếc nhẫn đang đeo trên ngón áp út, rồi ngẩng lên và hôn nó. Môi và răng quyện vào nhau, không ngừng nói những lời yêu thương.
Lời vừa nói ra, dường như Thẩm Cảnh Duyên phảng phất thấy bao nhiêu chuyện lướt qua tâm trí cậu.
Lần đầu tiên họ gặp nhau, Hàn Hành Chu đã nói lời tạm biệt sau khi thanh toán, tới khi cả hai phải khuất phục trước thực tại để rồi phải bước đến thỏa thuận về "mối quan hệ hợp tác"; sau đó, Hàn Hành Chu tặng hoa vì một câu "hoa rất đẹp" của Thẩm Cảnh Duyên, chỉ vì anh cảm thấy lời cầu hôn đầu tiên không hoàn hảo nên bí mật đi mua một chiếc nhẫn rồi giấu nó đi, đợi đến thời điểm thích hợp mới cầu hôn lại một lần nữa; sau khi hai người đã tỏ lòng nhau, Hàn Hành Chu luôn bên cậu trong suốt thời gian qua, anh sẽ nói: "Đừng nôn nóng" mỗi lúc Thẩm Cảnh Duyên rơi vào bế tắc trong quá trình sáng tác, sẽ nói "Em thật lợi hại" khi cậu nhận được sự tán thưởng của người khác.
Không ai biết những chuyện đã xảy ra trước đó. Đây là bí mật của hai người. Thẩm Cảnh Duyên hy vọng để lại mặt tốt đẹp nhất trong tình yêu của họ cho mọi người thấy, còn tình yêu trọn vẹn đó là của riêng họ.
Những người có cùng tính cách, sở thích chưa chắc đã thu hút những người giống họ, những người có tính cách hoàn toàn khác biệt cũng không nhất thiết sẽ bài trừ lẫn nhau. Thẩm Cảnh Duyên biết rằng, trong mắt Hàn Hành Chu, cậu là người sôi nổi, hoạt bát; còn với cậu, Hàn Hành Chu là người cổ hủ, trong ngoài bất nhất nhưng họ lại là một cặp trái dấu cực kỳ phù hợp.
Có thể đó chính là lực hấp dẫn.
_____
[1] Chính quả: Kết quả tu hành đắc đạo, theo quan niệm của đạo Phật
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất