Chương 14: Bia Mộ
Sáng hôm sau , cậu tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp , nhìn qua kế bên mình thì cậu không thấy hắn đâu nữa . Cậu bước lại ban công kéo màn cửa , ánh sáng dịu nhẹ của ánh mặt trời chiếu rọi vào bên trong căn phòng của cậu .
Cậu mệt mỏi vươn vai một cái rồi vào bên trong nhà vệ sinh . Đứng trước chiếc gương lớn , cậu thấy mắt mình sưng đỏ lên . Cậu cũng mặc kệ rồi thay đồ xong , cậu bước xuống nhà dưới .
Cậu nhìn thấy mọi người đang rất rôm rả làm việc . Các người hầu nhìn thấy cậu liền chào hỏi một cách cung kính . Cậu thấy lạ lắm những người làm này là người mới .
- Trang , những người này . - Cậu bước lại gần cô thắc mắc hỏi .
- À họ là người giúp việc mới đó . Sau này họ sẽ phụ giúp anh làm việc nhà . - Cô vừa lau bàn vừa nói .
- Ủa , những người hôm qua nghỉ việc rồi sao ?- Cậu gãi đầu
- À họ lên phố làm ở nhà của ba mẹ bà chủ rồi . Anh đừng lo . Đúng rồi , ông bà chủ đã ăn từ sớm để đi làm rồi , anh ăn gì để tôi nấu . - Cô nhìn cậu .
- Để tôi tự nấu được không cần phiền cô đâu . Cô ăn sáng chưa để tôi nấu cho cô . - Cậu vừa đi vào bếp vừa hỏi vọng ra .
- Tôi chưa ăn , nhưng mà anh đừng có làm . Tôi ăn mì gói là được rồi . - Cô nói vọng vào bếp
- Ăn mì gói sao đủ dinh dưỡng được chứ . Để tôi nấu cho cô . - Cậu bắt đầu công việc nấu ăn của mình .
Cậu ở trong bếp , nấu một nồi nước lèo thơm phức . Tìm lấy bún khô ở trên những kệ tủ cậu đem ra nấu chính rồi vớt ra . Cậu múc nước lèo vào rồi thêm topping xong rồi mang ra hai tô cho cậu và cô .
Cậu bê bún ra , thấy mọi người đang loay hoay làm việc cậu liền gọi mọi người vào ăn .
- Mọi người dừng việc đi , mau vào ăn bún đi tôi nấu nhiều lắm . - Cậu nhìn mọi người xung quanh .
Người làm trong nhà nhìn cậu rồi lại nhìn Trang , cô gật đầu rồi tất cả người làm đều đu vào bếp để múc bún ăn .
- Anh không để phần cho ba cậu chủ sao . - Cô ngồi xuống cầm đũa lên thì sực nhớ.
- Kệ đi tôi chừa một phần cho Khải rồi . Còn hai người kia cô chứ lấy đồ ăn cô nấu cho họ ăn là được . - Cậu cấm cúi ăn .
- Anh đừng như vậy chứ để tôi vào múc riêng hai phần cho cậu hai và cậu ba .- Cô đứng lên
- Cô mau ngồi xuống ăn đi . Nếu họ trách thì cứ bảo tôi đã làm như vậy . Ai bảo họ đánh em trai mình chứ . - Cậu kéo tay cô rồi bảo cô ngồi xuống .
Thế là cô chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm với cậu , cậu cứ như con nít ấy hay hơn thua lắm .
Cậu vừa ăn thì giấc mơ tối qua lại xuất hiện trong kí ức của mình . Cậu suy nghĩ một hồi rồi quyết định tìm hiểu về bí sự việc của họ .
- Tôi ăn xong rồi . - Cậu đứng dậy đi vào bếp để dọn dẹp .
Cô cũng đi theo sau lưng cậu , hai người cùng nhau dọn bếp rồi nói chuyện rôm rả .
———————————————————
“Chíp...chíp...chíp” tiếng chim hót vang lên trong vườn hoa hồng của căn biệt thự . Cậu vươn vai hít thở không khí tươi mát xung quanh căn biệt thự . Tiến lại căn chòi quen thuộc , cậu lấy ra một bịch bánh quy nhỏ , một chai nước suối ngồi nhăm nhi .
- Ở ngoài này mát mẻ thật . - Cậu ngồi ung dung nhịp chân .
Tay cậu cầm một chiếc bánh lên định bỏ vào miệng thì tay cậu bị đưa sang một bên . Chiếc bánh trên tay bị ăn mất .
- Bánh ngon lắm bé bự à . - Hắn nhìn cậu mỉm cười .
- C..cậu làm sao lại ở đây , bánh của tôi . - Cậu quay phắc qua
- Xin chào ! Bé bự à anh phân biệt đối xử sao ?- Y tiến lại nâng mặt cậu lên .
- Phân biệt đối xử ? Tôi làm vậy khi nào chứ . - Cậu né tránh ánh mắt y
- Tại sao lại đồ ăn ngon cho mỗi thằng nhóc này còn hai chúng tôi ăn đồ từ hôm qua hâm lại hả ? - Gã tiến lại bóp lấy má cậu
- Tôi không có . - Cậu đưa mắt nhìn ra chỗ khác
- Không có sao ? Thế thì tôi phải dùng biện pháp mạnh để anh khai ra rồi . - Gã cười nhẹ rồi từ từ đưa tay xuống chạm vào cổ cậu
Bàn tay gã vừa đưa vào cổ cậu , thì hình ảnh đáng sợ tối qua liền ùa vào đầu cậu . Cậu hoảng sợ đẩy gã ra , lùi mình lại rung sợ .
- Đừng đụng vào tôi , các người ... thật đáng sợ . - Mặt cậu tái đi , tay cư quơ quạng xung quanh .
Hắn kìm tay cậu lại , an ủi vỗ về . Gã nhìn đang hoảng hốt rồi nhìn xuống tay mình .
- Anh bị sao vậy ? Đừng sợ bọn tôi không làm gì anh cả . Ngoan nào . - Hắn giữ lấy tay cậu lại
- Các người định giết tôi sao ? Đừng mà , đừng giết tôi . Tránh ra ..hức. - Cậu cố gắng đẩy hắn ra bằng hết sức lực .
- Không bọn tôi không giết anh . Ngoan nào anh cứ ngồi đây bọn tôi sẽ đi ra ngoài . - Nói rồi gã cùng hắn và y rời đi .
Cậu ôm lấy chân mình cuộn tròn trên chiếc ghế dài , người rung bần bật . Cậu vẫn còn ám ảnh bởi giấc mơ tối quá . Liệu những gì người phụ nữ ấy nói có phải sự thật . Liệu bọn đã mất hay còn sống .
Cậu quyết phải tìm được sự thật này .
“Soạt” tiếng động từ một bụi hoa gần đó khiến cậu hoàn hồn trở lại . Cậu đưa mắt nhìn qua , từ trong bụi hoa đó một con mèo đen với đôi mắt đỏ rực bước ra .
“Meo...meo...meo” tiếng kêu của con mèo vang vọng cả khu vườn . Nó kêu như thể muốn nói gì đó với cậu , tiếng kêu cứ như lời cầu cứu hoặc là lời kêu gọi từ địa phủ .
Nó bước tới gần cậu , dụi mình vào chân cậu , xong nó nhảy lên chiếc ghế nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ rực đó . Đôi chân nhỏ của nó đẩy đẩy vào người cậu . Thấy cậu nhìn nó nhảy xuống , bắt đầu kêu lên như muốn cậu theo nó .
Cậu nhìn nó rồi rời khỏi chiếc ghế , bước đi theo chú mèo kia . Nó đi len lỏi vào sâu hơn trong khu vườn , cậu tách những bụi hoa ra để vào dễ dàng đi vào bên trong .
Nó dẫn cậu đến trước những hoa hồng trắng , kì lạ thay nhưng bông hoa hồng này được đang xen vào nhau tạo thành một vòm cổng . Con mèo đi qua cánh cổng bước vào bên trong , cậu cũng đi theo vào .
Bên trong của cánh cổng là một vườn hoa trắng xoá như những bông tuyết trãi dài . Nó tiến lại gần ba bia đá nhìn có vẻ cũ kĩ , và nằm xuống bên cạnh ba bia đá đó.
Nổi bật hơn cả những gì xung quanh là ba bia đá đó , tất cả mọi thứ xung quanh đều được bao phủ bởi hoa hồng trắng nhưng riêng ba bia đá thì xung quanh chúng là nhưng bông hoa lạ đỏ rực .
Cậu tiến lại , có thứ gì đó thôi thúc cậu mau xem nhưng dòng chữ bên trên bia đá . Cậu quỳ một chân xuống , đưa tay nhẹ nhàng vạch những bông hoa màu đỏ ở bia đá nằm giữa . Những dòng chữ từ từ hiện ra , cậu nheo mắt lại để nhìn rõ hơn , miệng mấp mấy để đọc .
- Lê...Phạm...Hoàng...Khải . - Cậu mở to mắt ra ngồi sụp xuống đất .
Cậu dường như không tin vào mắt mình , tên trên bia mộ là tên người con trai cậu đang có tình cảm và là chồng trên danh nghĩa của cậu . Như nhận ra đều gì đó cậu liền chạy qua hai bia đá bên cạnh vạch ra để xem chữ trên đó .
- Lê...Phạm...Hoàng...Đức .
- Lê...Phạm...Hoàng...Minh .
Miệng cậu mấp mấy , chân rung rẩy , tại sao lại là sự thật họ thật sự đã chết . Cậu bị lừa rồi sao , cậu lại đi tin rằng bọn họ là người .
- Bé bự à . - Hắn cất tiếng gọi cậu .
Cậu quay đầu lại nhìn hắn với đôi mắt sợ hãi , cậu lùi người lại khi thấy hắn tiếng gần mình .
- Anh đừng lùi lại được không ? Em hứa sẽ không hại anh đâu làm ơn . Đừng nhìn em bằng đôi mắt đó được không . - Hắn lo lắng nhìn cậu .
- Cậu là đồ quái vật . Cậu là gì chứ tại sao chết rồi mà vẫn có thể hoạt động như người bình thường . Đừng lại gần tôi . - Cậu hét lên
- Bé bự em...em không làm anh đau đâu . Anh đừng lùi nữa mà . Anh nói gì vậy chứ ? - Nước mắt của hắn không tự chủ mà rời xuống .
Cậu nhìn hắn khóc , tim có chút nhói . Cậu muốn tiến lại gần hắn , an ủi ôm hắn vào lòng . Nhưng hắn đã lừa cậu , đã lừa cậu tất cả mọi người đã lừa cậu .
- Nói cho tôi biết , cậu thật sự đã chết rồi sao .-Cậu ngờ vực tiến lại một bước .
- Anh nói gì vậy ? Em sao lại chết được tại sao anh nói như vậy chứ ? Anh muốn em chết lắm sao ? - Hắn khóc lớn hơn .
Cậu xót xa nhìn hắn , rồi từ từ tiến lại gần .
- Cậu mau nhìn vào bia đá đó đi ? Ba bia đá đó là tên của ba người các cậu đó ? Nếu cậu chưa chết thì sao lại có bia đá này ? Mau nói đi . - Cậu nhìn chằm chằm .
- Anh mau nhìn kĩ lại đi . Bé bự à anh bị sao vậy chứ hả ? Đó đâu phải là tên của em đâu . Là tên của con trai và con gái của chủ gia tộc đời đâu tiên mà . - Hắn vừa lau nước mắt vừa nói
Cậu giậc mình nhìn xuống lại ba bia đá đó , thì thấy tên đã không còn là tên của ba người chồng của mình nữa . Cậu dụi mắt , đúng thật là không phải tên của ba người bọn họ . Nhìn xung quanh thì con mèo ban nãy cũng đã biến mất . Cậu thật sự đang bị gì thế này , sao lại đi trù ẻo ba người chồng của mình như thế chứ .
Cậu quay người lại , gãi đầu rồi nhìn hắn đôi mắt chứa đầy sự hối lỗi .
- T...tôi kh...không cố ý như vậy đâu . Tôi xin lỗi . Tại dạo này tôi hay thấy ác mộng , mà trong giấc mộng có một giọng nữ nói các cậu đã chết rồi . Tôi nghi thần nghi quỷ rồi . - Cậu tiến lại gần hắn , lau nước mắt cho hắn rồi hôn cái chóc lên má hắn .
- Bé bự à anh đừng như vậy nữa . Đi thôi tôi dẫn anh vào nhà . - Hắn mỉm cười hì hì rồi ôm eo cậu.
Cậu cũng mỉm cười nhẹ nhàng , mặt đỏ ửng cậu có lẽ đã quá đa nghi rồi . Cảm thấy vui mừng vì người cậu thích vẫn còn sống chứ không như những gì cậu nghĩ . Hắn vui vẻ nhìn cậu vừa đi vừa cười nói .
Nhưng cậu lại không để ý rằng , hắn quay đầu lại chỗ lúc nãy trên môi nở một nụ cười đáng sợ . Những bông hồng trắng tạo thành vòm cửa ban nãy từ từ đang lại vào nhau , khoá chặc nơi lúc nãy . Bia đá từ từ thay đổi chữ thành tên của ba vị thiếu gia của căn biệt thự .
Cậu mệt mỏi vươn vai một cái rồi vào bên trong nhà vệ sinh . Đứng trước chiếc gương lớn , cậu thấy mắt mình sưng đỏ lên . Cậu cũng mặc kệ rồi thay đồ xong , cậu bước xuống nhà dưới .
Cậu nhìn thấy mọi người đang rất rôm rả làm việc . Các người hầu nhìn thấy cậu liền chào hỏi một cách cung kính . Cậu thấy lạ lắm những người làm này là người mới .
- Trang , những người này . - Cậu bước lại gần cô thắc mắc hỏi .
- À họ là người giúp việc mới đó . Sau này họ sẽ phụ giúp anh làm việc nhà . - Cô vừa lau bàn vừa nói .
- Ủa , những người hôm qua nghỉ việc rồi sao ?- Cậu gãi đầu
- À họ lên phố làm ở nhà của ba mẹ bà chủ rồi . Anh đừng lo . Đúng rồi , ông bà chủ đã ăn từ sớm để đi làm rồi , anh ăn gì để tôi nấu . - Cô nhìn cậu .
- Để tôi tự nấu được không cần phiền cô đâu . Cô ăn sáng chưa để tôi nấu cho cô . - Cậu vừa đi vào bếp vừa hỏi vọng ra .
- Tôi chưa ăn , nhưng mà anh đừng có làm . Tôi ăn mì gói là được rồi . - Cô nói vọng vào bếp
- Ăn mì gói sao đủ dinh dưỡng được chứ . Để tôi nấu cho cô . - Cậu bắt đầu công việc nấu ăn của mình .
Cậu ở trong bếp , nấu một nồi nước lèo thơm phức . Tìm lấy bún khô ở trên những kệ tủ cậu đem ra nấu chính rồi vớt ra . Cậu múc nước lèo vào rồi thêm topping xong rồi mang ra hai tô cho cậu và cô .
Cậu bê bún ra , thấy mọi người đang loay hoay làm việc cậu liền gọi mọi người vào ăn .
- Mọi người dừng việc đi , mau vào ăn bún đi tôi nấu nhiều lắm . - Cậu nhìn mọi người xung quanh .
Người làm trong nhà nhìn cậu rồi lại nhìn Trang , cô gật đầu rồi tất cả người làm đều đu vào bếp để múc bún ăn .
- Anh không để phần cho ba cậu chủ sao . - Cô ngồi xuống cầm đũa lên thì sực nhớ.
- Kệ đi tôi chừa một phần cho Khải rồi . Còn hai người kia cô chứ lấy đồ ăn cô nấu cho họ ăn là được . - Cậu cấm cúi ăn .
- Anh đừng như vậy chứ để tôi vào múc riêng hai phần cho cậu hai và cậu ba .- Cô đứng lên
- Cô mau ngồi xuống ăn đi . Nếu họ trách thì cứ bảo tôi đã làm như vậy . Ai bảo họ đánh em trai mình chứ . - Cậu kéo tay cô rồi bảo cô ngồi xuống .
Thế là cô chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm với cậu , cậu cứ như con nít ấy hay hơn thua lắm .
Cậu vừa ăn thì giấc mơ tối qua lại xuất hiện trong kí ức của mình . Cậu suy nghĩ một hồi rồi quyết định tìm hiểu về bí sự việc của họ .
- Tôi ăn xong rồi . - Cậu đứng dậy đi vào bếp để dọn dẹp .
Cô cũng đi theo sau lưng cậu , hai người cùng nhau dọn bếp rồi nói chuyện rôm rả .
———————————————————
“Chíp...chíp...chíp” tiếng chim hót vang lên trong vườn hoa hồng của căn biệt thự . Cậu vươn vai hít thở không khí tươi mát xung quanh căn biệt thự . Tiến lại căn chòi quen thuộc , cậu lấy ra một bịch bánh quy nhỏ , một chai nước suối ngồi nhăm nhi .
- Ở ngoài này mát mẻ thật . - Cậu ngồi ung dung nhịp chân .
Tay cậu cầm một chiếc bánh lên định bỏ vào miệng thì tay cậu bị đưa sang một bên . Chiếc bánh trên tay bị ăn mất .
- Bánh ngon lắm bé bự à . - Hắn nhìn cậu mỉm cười .
- C..cậu làm sao lại ở đây , bánh của tôi . - Cậu quay phắc qua
- Xin chào ! Bé bự à anh phân biệt đối xử sao ?- Y tiến lại nâng mặt cậu lên .
- Phân biệt đối xử ? Tôi làm vậy khi nào chứ . - Cậu né tránh ánh mắt y
- Tại sao lại đồ ăn ngon cho mỗi thằng nhóc này còn hai chúng tôi ăn đồ từ hôm qua hâm lại hả ? - Gã tiến lại bóp lấy má cậu
- Tôi không có . - Cậu đưa mắt nhìn ra chỗ khác
- Không có sao ? Thế thì tôi phải dùng biện pháp mạnh để anh khai ra rồi . - Gã cười nhẹ rồi từ từ đưa tay xuống chạm vào cổ cậu
Bàn tay gã vừa đưa vào cổ cậu , thì hình ảnh đáng sợ tối qua liền ùa vào đầu cậu . Cậu hoảng sợ đẩy gã ra , lùi mình lại rung sợ .
- Đừng đụng vào tôi , các người ... thật đáng sợ . - Mặt cậu tái đi , tay cư quơ quạng xung quanh .
Hắn kìm tay cậu lại , an ủi vỗ về . Gã nhìn đang hoảng hốt rồi nhìn xuống tay mình .
- Anh bị sao vậy ? Đừng sợ bọn tôi không làm gì anh cả . Ngoan nào . - Hắn giữ lấy tay cậu lại
- Các người định giết tôi sao ? Đừng mà , đừng giết tôi . Tránh ra ..hức. - Cậu cố gắng đẩy hắn ra bằng hết sức lực .
- Không bọn tôi không giết anh . Ngoan nào anh cứ ngồi đây bọn tôi sẽ đi ra ngoài . - Nói rồi gã cùng hắn và y rời đi .
Cậu ôm lấy chân mình cuộn tròn trên chiếc ghế dài , người rung bần bật . Cậu vẫn còn ám ảnh bởi giấc mơ tối quá . Liệu những gì người phụ nữ ấy nói có phải sự thật . Liệu bọn đã mất hay còn sống .
Cậu quyết phải tìm được sự thật này .
“Soạt” tiếng động từ một bụi hoa gần đó khiến cậu hoàn hồn trở lại . Cậu đưa mắt nhìn qua , từ trong bụi hoa đó một con mèo đen với đôi mắt đỏ rực bước ra .
“Meo...meo...meo” tiếng kêu của con mèo vang vọng cả khu vườn . Nó kêu như thể muốn nói gì đó với cậu , tiếng kêu cứ như lời cầu cứu hoặc là lời kêu gọi từ địa phủ .
Nó bước tới gần cậu , dụi mình vào chân cậu , xong nó nhảy lên chiếc ghế nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ rực đó . Đôi chân nhỏ của nó đẩy đẩy vào người cậu . Thấy cậu nhìn nó nhảy xuống , bắt đầu kêu lên như muốn cậu theo nó .
Cậu nhìn nó rồi rời khỏi chiếc ghế , bước đi theo chú mèo kia . Nó đi len lỏi vào sâu hơn trong khu vườn , cậu tách những bụi hoa ra để vào dễ dàng đi vào bên trong .
Nó dẫn cậu đến trước những hoa hồng trắng , kì lạ thay nhưng bông hoa hồng này được đang xen vào nhau tạo thành một vòm cổng . Con mèo đi qua cánh cổng bước vào bên trong , cậu cũng đi theo vào .
Bên trong của cánh cổng là một vườn hoa trắng xoá như những bông tuyết trãi dài . Nó tiến lại gần ba bia đá nhìn có vẻ cũ kĩ , và nằm xuống bên cạnh ba bia đá đó.
Nổi bật hơn cả những gì xung quanh là ba bia đá đó , tất cả mọi thứ xung quanh đều được bao phủ bởi hoa hồng trắng nhưng riêng ba bia đá thì xung quanh chúng là nhưng bông hoa lạ đỏ rực .
Cậu tiến lại , có thứ gì đó thôi thúc cậu mau xem nhưng dòng chữ bên trên bia đá . Cậu quỳ một chân xuống , đưa tay nhẹ nhàng vạch những bông hoa màu đỏ ở bia đá nằm giữa . Những dòng chữ từ từ hiện ra , cậu nheo mắt lại để nhìn rõ hơn , miệng mấp mấy để đọc .
- Lê...Phạm...Hoàng...Khải . - Cậu mở to mắt ra ngồi sụp xuống đất .
Cậu dường như không tin vào mắt mình , tên trên bia mộ là tên người con trai cậu đang có tình cảm và là chồng trên danh nghĩa của cậu . Như nhận ra đều gì đó cậu liền chạy qua hai bia đá bên cạnh vạch ra để xem chữ trên đó .
- Lê...Phạm...Hoàng...Đức .
- Lê...Phạm...Hoàng...Minh .
Miệng cậu mấp mấy , chân rung rẩy , tại sao lại là sự thật họ thật sự đã chết . Cậu bị lừa rồi sao , cậu lại đi tin rằng bọn họ là người .
- Bé bự à . - Hắn cất tiếng gọi cậu .
Cậu quay đầu lại nhìn hắn với đôi mắt sợ hãi , cậu lùi người lại khi thấy hắn tiếng gần mình .
- Anh đừng lùi lại được không ? Em hứa sẽ không hại anh đâu làm ơn . Đừng nhìn em bằng đôi mắt đó được không . - Hắn lo lắng nhìn cậu .
- Cậu là đồ quái vật . Cậu là gì chứ tại sao chết rồi mà vẫn có thể hoạt động như người bình thường . Đừng lại gần tôi . - Cậu hét lên
- Bé bự em...em không làm anh đau đâu . Anh đừng lùi nữa mà . Anh nói gì vậy chứ ? - Nước mắt của hắn không tự chủ mà rời xuống .
Cậu nhìn hắn khóc , tim có chút nhói . Cậu muốn tiến lại gần hắn , an ủi ôm hắn vào lòng . Nhưng hắn đã lừa cậu , đã lừa cậu tất cả mọi người đã lừa cậu .
- Nói cho tôi biết , cậu thật sự đã chết rồi sao .-Cậu ngờ vực tiến lại một bước .
- Anh nói gì vậy ? Em sao lại chết được tại sao anh nói như vậy chứ ? Anh muốn em chết lắm sao ? - Hắn khóc lớn hơn .
Cậu xót xa nhìn hắn , rồi từ từ tiến lại gần .
- Cậu mau nhìn vào bia đá đó đi ? Ba bia đá đó là tên của ba người các cậu đó ? Nếu cậu chưa chết thì sao lại có bia đá này ? Mau nói đi . - Cậu nhìn chằm chằm .
- Anh mau nhìn kĩ lại đi . Bé bự à anh bị sao vậy chứ hả ? Đó đâu phải là tên của em đâu . Là tên của con trai và con gái của chủ gia tộc đời đâu tiên mà . - Hắn vừa lau nước mắt vừa nói
Cậu giậc mình nhìn xuống lại ba bia đá đó , thì thấy tên đã không còn là tên của ba người chồng của mình nữa . Cậu dụi mắt , đúng thật là không phải tên của ba người bọn họ . Nhìn xung quanh thì con mèo ban nãy cũng đã biến mất . Cậu thật sự đang bị gì thế này , sao lại đi trù ẻo ba người chồng của mình như thế chứ .
Cậu quay người lại , gãi đầu rồi nhìn hắn đôi mắt chứa đầy sự hối lỗi .
- T...tôi kh...không cố ý như vậy đâu . Tôi xin lỗi . Tại dạo này tôi hay thấy ác mộng , mà trong giấc mộng có một giọng nữ nói các cậu đã chết rồi . Tôi nghi thần nghi quỷ rồi . - Cậu tiến lại gần hắn , lau nước mắt cho hắn rồi hôn cái chóc lên má hắn .
- Bé bự à anh đừng như vậy nữa . Đi thôi tôi dẫn anh vào nhà . - Hắn mỉm cười hì hì rồi ôm eo cậu.
Cậu cũng mỉm cười nhẹ nhàng , mặt đỏ ửng cậu có lẽ đã quá đa nghi rồi . Cảm thấy vui mừng vì người cậu thích vẫn còn sống chứ không như những gì cậu nghĩ . Hắn vui vẻ nhìn cậu vừa đi vừa cười nói .
Nhưng cậu lại không để ý rằng , hắn quay đầu lại chỗ lúc nãy trên môi nở một nụ cười đáng sợ . Những bông hồng trắng tạo thành vòm cửa ban nãy từ từ đang lại vào nhau , khoá chặc nơi lúc nãy . Bia đá từ từ thay đổi chữ thành tên của ba vị thiếu gia của căn biệt thự .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất