Chương 11
Editor: chentranho
Chu Kính Vũ lập tức gắp thêm đồ ăn cho Trình Tinh: "Anh à, thịt quá nhiều dầu mỡ, anh ăn thêm một ít rau này đi."
Trình Tinh mắt nhìn chằm chằm hai người kia, bất đắc dĩ nhún vai: "Hai tên quỷ ấu trĩ này, ăn cơm thì đương nhiên phải chay mặn phối hợp rồi." Cậu gắp đồ ăn cho Liễu Triệt, lại gắp thịt cho Chu Kính Vũ: "Đừng chỉ có gắp đồ ăn cho tôi, cả hai người cũng ăn nhiều một chút đi."
( Cảnh này làm nhớ đến phim Như ý cát tường hồi nhỏ tui mê coi quá:3)
#18: Nhịn không được muốn hôn cậu
Sau khi ăn xong, Chu Kính Vũ liền cùng Trình Tinh trở về phòng.
Trình Tinh vừa đi tới cửa phòng liền lo lắng hỏi: "Sao hôm nay em lại tới?"
Chu Kính Vũ trong tay cầm một bức tranh, mở ra rồi cười nói: "Hôm bữa em không chuẩn bị quà sinh nhật gì cho anh, cái này coi như là quà tặng sinh nhật anh, đây là văn vật hơn hai ngàn năm trước."
Tay Trình Tinh chậm rãi sờ lên bức họa trước mắt, trong bức tranh là một biển hoa trong đêm đen nơi vách núi, còn có rất nhiều đom đóm lóe sáng, nhưng kỳ quái chính là bức họa này dường như từng bị xé rách rất nhiều lần, từng mảnh từng mảnh được dính vào nhau.
Tay cậu sờ soạng trong chốc lát trên mặt tranh sau đó lông mày nhíu lại, nhỏ đến khó phát hiện ra, nhỏ giọng nói thầm: "Đồ giả."
Chu Kính Vũ không nghe rõ: "Cái gì?"
Trình Tinh lập tức ý thức được chính mình vừa rồi nói cái gì liền cười cười lắc đầu: "Không có gì, bức tranh này tên là gì thế?"
"Không biết, không có tên, nếu không anh cho nó một cái tên đi."
Trình Tinh suy tư hồi lâu mới nói: "Vậy gọi là ' hoa tiền nguyệt hạ ' đi."
( Hoa tiền nguyệt hạ- trước hoa dưới trăng: ban đầu dùng để chỉ nơi có phong cảnh đẹp để thư giãn nghỉ ngơi, sau đó dùng để chỉ nơi có phong cảnh hữu tình tuyệt đẹp để những người đàn ông và phụ nữ gặp gỡ hẹn hò, nói chuyện yêu đương.)
Chu Kính Vũ cười tủm tỉm: "Có chút đất ở đây này, hơn nữa trong tranh cũng không có ánh trăng."
"Đất? Vậy theo em nên đặt tên là gì?"
Nụ cười trên mặt Chu Kính Vũ chậm rãi tan đi, cậu nhìn chằm chằm Trình Tinh, ánh mắt trở nên ngọt ngào, rồi nghiêm túc nói: "Vậy cứ gọi là ' Trình Tinh ' đi."
Trình Tinh cười ha ha: "Trình Tinh, nhưng có ngôi sao nào trong tranh đâu."
Chu Kính Vũ bước nhanh về phía trước, đi đến bên cạnh Trình Tinh, rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào môi anh trai, hơi nóng mà cậu thở ra dường như chui vào miệng Trình Tinh, thanh âm khàn khàn: "Nhưng trong mắt anh có." Nói xong cậu liền chậm rãi tiến lại gần.
Vừa định hôn lên môi Trình Tinh thì Trình Tinh đột nhiên quay mặt đi: "Kính...... Kính vũ, anh là anh trai em."
Chu Kính Vũ tiếp tục tiến lên phía trước hôn lên mặt Trình Tinh, hô hấp càng thêm nặng: "Cũng không phải là anh em ruột."
Trình Tinh lập tức lui về phía sau hai bước, kéo dãn khoảng cách cùng Chu Kính Vũ: "Chỉ là chúng ta đều là nam."
"Vậy thì thế nào?"
Trình Tinh mấp máy miệng: "Chính là rất kỳ quái."
"Trình Tinh, anh không dám đối mặt với lòng mình, nếu anh không thích em, tại sao lại giúp em đi học? Vì cái gì phải viết nhiều thư cho em như vậy? Vì cái gì trước kia muốn cùng em nói chuyện thời gian dài như vậy? Bây giờ lại còn xuất hiện trong thế giới của em."
Trình Tinh dường như có chút tức giận: "Đủ rồi! Đừng nói nữa, anh có thể xem như vừa rồi em chưa từng nói những lời đó, anh đi tắm trước đây."
Đến khi cậu tắm xong quay lại thì thấy Chu Kính Vũ đang đọc cuốn tâm lí học tội phạm của mình.
Chu Kính Vũ ngẩng đầu nhìn về phía cậu: "Anh, anh đã đẹp hơn nhiều so với trước kia."
"Đó là đương nhiên rồi, mấy năm nay anh đều chăm chỉ tự luyện tập cơ thể đấy, mau đi tắm rửa đi, để anh lấy áo ngủ cho em."
"Vâng."
Chu Kính Vũ mới vừa tiến vào phòng tắm một lát liền gọi to Trình Tinh: "Anh, anh mau tới đây."
Trình Tinh do dự mà đi vào trong, tay ở trên then cửa ấn một chút, nhẹ nhàng đem cửa mở ra: "Sao em lại không khóa cửa?"
Chu Kính Vũ đứng ở trước gương, ngón trỏ chỉ vào mặt kính: "Ở cùng anh thì không cần khóa cửa." Cậu buông ngón tay chỉ vào mặt kính rồi đối mặt nói với Trình Tinh: "Anh, anh dọn ra ngoài ở cùng em đi."
"Không được, anh không muốn làm phiền em, hơn nữa chỗ em lại chỉ có một phòng ngủ, anh đã tính rồi, một tuần nữa sau khi có lương anh sẽ dọn đi."
"...... Ừm, vậy cũng được, nhưng về sau khi tắm rửa anh nhớ che cái gương này lại."
"Hả? Tại sao?"
Chu Kính Vũ do dự hai giây: "Anh, cái gương này là kính một chiều, nói cách khác từ mặt trái của gương có thể nhìn thấy người ở mặt trước của gương."
Trình Tinh kinh ngạc nói: "Ý của em là Liễu Triệt thông qua cái mặt gương này rình coi anh, này làm sao mà có khả năng chứ? Liễu Triệt không giống loại người như vậy đâu."
"Em chưa nói hắn rình coi anh, nhưng cái gương này thật sự là mặt kính một chiều, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Trình Tinh gật gật đầu, sau khi ra khỏi phòng tắm cậu đi loanh quanh tại chỗ vài bước, sau đó ra khỏi phòng ngủ gõ cửa phòng Liễu Triệt, một hồi lâu sau mới thấy Liễu Triệt ra mở cửa.
Trình Tinh nhìn về phía sau cửa phòng ngủ.
Thấy vậy Liễu Triệt liền nghiêng người tránh sang một bên: "Vào trong ngồi đi."
Trình Tinh gật gật đầu đi vào, bên trong thực sự khá rộng, cậu nhìn về vách tường tương thông với phòng tắm của mình, ở đó chỉ có giá sách và bàn làm việc, bên trên tường còn treo vài bức tranh hoa cỏ bình thường.
Liễu Triệt ngồi ở trên ghế, nghiêng đầu hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
"À, không có gì, tùy tiện nhìn một chút đó mà, thôi tôi về đây."
"Vừa tới đã muốn về sao? Muộn như thế này tìm tôi, tôi còn tưởng rằng cậu muốn cùng tôi ngủ một đêm chứ."
Trình Tinh sững sờ tại chỗ, vội lắc đầu: "Sao thế được chứ."
"Chỉ đùa một chút thôi, đừng khẩn trương như vậy, tới cũng tới rồi sao không ngồi xuống nói chuyện với tôi một chút."
"Anh muốn nói chuyện gì?"
"À...... Tôi muốn biết vụ án của các cậu tiến triển đến đâu rồi, hôm nay các cậu tới Họa Điểu Gia Viên chắc là thu hoạch được rất nhiều nhỉ."
Trình Tinh gật gật đầu: "Chúng tôi đã xin cấp trên lệnh điều tra rồi."
"Ồ...... Chúc mừng nhé." Liễu Triệt đứng lên: "Hình như là cậu đang tránh né không dám nhìn tôi, không phải là vì chuyện tối qua chứ? Đối với mọi người mà nói thì hôn môi mang ý nghĩa tình yêu, nhưng tôi không có loại khái niệm này, cũng không thể lý giải được thứ tình cảm đó, thực xin lỗi đã làm cậu hiểu lầm."
Trình Tinh hít sâu một hơi: "Một người không thể tùy tiện hôn môi người khác."
"Này tôi biết rồi, nhưng ngày hôm qua chính là tôi cứ muốn hôn cậu thôi, nhịn không được."
Trình Tinh siết chặt tay, xoay người nhanh chóng rời đi, trở lại phòng bên cạnh mới nói với Chu Kính Vũ việc không nhìn thấy mặt gương nào trong phòng ngủ của Liễu Triệt để em trai đừng quá lo lắng.
Tối nay, cậu cùng Chu Kính Vũ một người ngủ ở đầu giường, một người ngủ ở cuối giường.
Ngày hôm sau mới vừa đi đến Cục cảnh sát không lâu, Trình Tinh liền cùng các hình cảnh khác đến hiện trường bên kia.
Trên con phố phía bắc xuất hiện một thi thể nữ, bên ngoài dây cảnh giới tụ tập đầy quần chúng cùng cánh truyền thông. Trải qua đối chiếu ảnh chụp, cảnh sát xác nhận thi thể nữ này chính là Hà Lệ, trên ngực thi thể còn cắm một con dao găm, cô ấy không chỉ không còn một lỗ tai, mà hơn thế nữa trên tay mười ngón đều đã bị cắt đứt đoạn, da đầu nữ thi thể bị lột ra, trên hộp sọ vẽ huyết đồ của Tử Điểu.
Trình Tinh đứng ở trạm phía xa, cậu không định tới nhìn thảm trạng của Hà Lệ, vốn còn tưởng rằng bản thân có thể tìm được Hà Lệ rồi cứu được cô ấy.
Lục Khoa đứng ở bên cạnh cậu, an ủi vỗ vỗ phía sau lưng Trình Tinh: "Lại xảy ra thêm một vụ án mạng, ngày hôm qua chúng ta đã xin lệnh điều tra rồi, hôm nay cục trưởng nhất định sẽ ký lệnh chính thức, hung thủ sẽ bị bắt sớm thôi."
Trình Tinh gật gật đầu, nụ cười tươi đến cứng đờ: "Phải!"
Sau khi đem thi thể về Cục, Trình Tinh liền nhìn thấy bạn trai cũ của Hà Lệ, còn có cha mẹ nạn nhân từ quê nhà chạy lên đang ôm cửa phòng giám định pháp y khóc lớn, cậu cúi đầu né qua những người này, thật sự không dám đối mặt với người nhà của Hà Lệ.
Hà Lệ đã chết, dường như cả một gia đình cũng chết theo.
Ngồi ở vị trí làm việc của mình, Trình Tinh không nói một lời, nhìn chằm chằm máy tính phát ngốc.
Lục Khoa mới từ phòng pháp y đi ra: "Hà Lệ tử vong vào lúc 8 đến 9 giờ tối qua, sau khi đối chiếu thì hình vẽ trên đầu lâu cùng với hai hình trước thập phần tương tự, là cùng một người vẽ. Còn có, nguyên nhân cái chết của Hà Lệ là cây dao găm trên ngực kia, đáng tiếc là trên dao không có vân tay, cũng không tìm thấy ở trên người Hà Lệ tế bào da của một người nào khác."
Trình Tinh gật đầu.
Đột nhiên có người đi tới lớn tiếng kêu: "Lục đội, lệnh điều tra đã đưa xuống rồi."
#19: Ở trên đường đi trúng thuốc mê
Trình Tinh như ở trong mộng ngẩng đầu tỉnh dậy, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng, cậu cùng mọi người đi vào Họa Điểu Gia Viên, bọn họ ở trong tủ lạnh phòng bếp phát hiện mười đoạn ngón tay của Hà Lệ liền đem Trần Viên mang về trại tạm giam giam giữ.
Phòng thẩm vấn nội bộ.
Trình Tinh phụ trách ghi chú, Lục Khoa phụ trách dò hỏi.
"Cô là người giết hay là tên A Võ kia?"
"Đều là tôi giết, hắn chỉ giúp tôi vứt thi thể."
Lúc sau Lục Khoa lại dò hỏi rất nhiều chi tiết của vụ án, Trần Viên đều có thể đối đáp trôi chảy.
"Vì sao cô lại muốn giết Hà Lệ?"
"Bởi vì cô ta đã thấy tủ lạnh chứa đầu người của tôi."
Trình Tinh một bên ghi chép một bên lại cảm thấy kỳ quái, sau khi trở lại trong cục, cậu lục camera theo dõi cảnh vứt thi thể trước kia ra xem, A Võ là một tên ngốc nhưng lần đầu tiên vứt thi thể lại còn vẫy tay, không giống như việc một tên ngốc có thể làm được, nếu là tên ngốc vẫy tay thì nhất định sẽ rất nhanh chứ không phải là chậm rì rì, không nhanh không chậm như thế.
Cậu nhìn về phía Lục Khoa bên cạnh nói: "Tôi luôn cảm thấy người trong này không phải là A Võ."
Lục Khoa nhìn cậu rồi lại nhìn hình ảnh trong camera theo dõi: "Chiều cao hay hình thể thoạt nhìn đều là của A Võ mà. Chắc là do cậu quá mệt mỏi rồi, hôm nay chúng ta về nhà sớm một chút đi, hôm nào tôi dẫn cậu ra ngoài thả lỏng, cái chết của Hà Lệ cũng không phải lỗi của cậu, cậu không cần quá khổ sở." Lục Khoa nói xong liền cầm áo khoác rời đi.
Trình Tinh gật đầu sau đó cũng rời khỏi Cục Công An, đang đi trên đường thì đột nhiên có mấy bóng người cao lớn lao tới, dùng một chiếc khăn bịt kín mũi miệng cậu, bên trên khăn có tẩm thuốc mê khiến cậu rất nhanh liền hôn mê bất tỉnh.
......
Trình Tinh chậm rãi mở mắt ra liền thấy được hai khuôn mặt đáng khinh trước mặt, một người là đội trưởng, còn một người là tên phó cục trưởng kia, cậu nhìn bốn phía phát hiện chính mình đang ở trong một phòng KTV.
Phó cục trưởng hắc hắc cười nói: "Tiểu Trần à, lần này cậu làm thực không tồi đó, án giết người bị cậu phá, người tôi muốn cậu cũng mang đến, khẳng định cậu sẽ tiền đồ vô lượng lắm đây." Nói xong, hắn đưa bàn tay to phì thô ráp lên sờ làn da trắng nõn và bóng loáng trên mặt Trình Tinh.
Trình Tinh muốn né tránh nhưng cậu bị trói trên một cái ghế nên không thể nào trốn được, trong miệng bị nhét khăn chắn đến tận cổ họng làm cậu cảm thấy cực kỳ ghê tởm, nhưng chính là làm thế nào cậu cũng không thể đem cái khăn phun ra.
Đội trưởng cười nói: "Chỉ cần là ngài thích, tôi đều sẽ mang đến cho ngài hết."
"Ha ha ha ha, tôi rất thích những người biết thức thời như cậu đấy."
"Ô ô ô." Trình Tinh nỗ lực kêu to, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Phó cục trưởng cười hắc hắc, "Roẹt" một tiếng xé rách áo của cậu.
Đội trưởng ngượng ngùng nói: "Vương cục, vậy tôi xin phép ra ngoài trước."
"Không cần, cậu cứ ở lại đây đi, tôi phải để cậu xem cho kỹ, cái loại ăn cứng mà không chịu ăn mềm này sẽ phát dâm ở dưới thân tôi như thế nào." Phó cục trưởng bóp mặt Trình Tinh, cưỡng bách cậu nhìn chính mình: "Chậc chậc, ngoan ngoãn nghe lời không phải đã tốt rồi sao?"
Nói xong, phó cục trưởng đứng thẳng dậy, sau đó hung hăng đá vào cánh tay của Trình Tinh.
"Hự!" Trình Tinh với ghế cùng ngã xuống mặt đất, cánh tay cậu bị đá thật sự rất đau.
Phó cục trưởng lại đi đến trước người cậu, đưa chân đạp vài cái: "Ai bảo mày không nghe lời, ăn cứng mà không ăn mềm, có phải mày cho rằng mình thanh cao, cao thượng lắm phải không, loại tiện nhân như mày tao thấy nhiều rồi!"
Trình Tinh toàn thân đau đến co rút, nước mắt bất giác rơi xuống.
Phó cục trưởng đá đủ rồi liền ngồi xổm xuống nắm lấy tóc cậu, sau đó cười nói: "Đồ kỹ nữ đê tiện, vinh hoa phú quý mày không cần, lại cố tình muốn bị đánh à." Hắn túm đầu tóc cậu hung hăng dí xuống mặt đất, vứa dí vừa nghiền rất nhiều lần sau đó mới thở phì phò đứng dậy.
Tiếp theo, phó cục trưởng lại một chân dẫm lên trên mặt Trình Tinh, còn không ngừng chuyển động lòng bàn chân chà đạp gương mặt anh tuấn kia: "Ha ha ha, cậu xem thứ vật nhỏ này, ngày thường cười đến giả tạo như vậy, hiện tại thì cười không nổi nữa rồi nhỉ."
Đội trưởng xấu hổ "Ha ha" cười nói: "Đúng vậy."
Phó cục trưởng tựa hồ cảm thấy còn chưa đã ghiền liền duỗi tay: "Đem thứ kia tới đây." Đội trưởng ngay lập tức cầm một bình chất lỏng cho hắn.
Hắn lại lần nữa ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt dơ bẩn của Trình Tinh tử khí thâm trầm mà cười nhạo ra tiếng, sau đó đút bình chất lỏng vào miệng Trình Tinh.
Trình Tinh đáy mắt u ám, trừng mắt nhìn tên trung niên xấu xí trước mặt.
"Bốp" một tiếng, cậu lập tức bị phó cục trưởng giáng xuống một bạt tai, trên mặt tức khắc xuất hiện một dấu tay đỏ rực nóng rát.
"Còn dám trừng tao! Đợi lát nữa xem mày còn trừng được không, còn cầu xin tao *** mày chứ ở đấy mà trừng." Phó cục trưởng bóp chặt gương mặt cậu, đem hết chất lỏng bên trong bình rót thẳng xuống yết hầu cậu, rất nhiều chất lỏng đều từ trong miệng tràn ra ngoài, óng ánh trên làn da xanh tím của cậu.
Thân thể Trình Tinh lập tức cứng lên, toàn thân tê dại đến khó chịu.
Chu Kính Vũ lập tức gắp thêm đồ ăn cho Trình Tinh: "Anh à, thịt quá nhiều dầu mỡ, anh ăn thêm một ít rau này đi."
Trình Tinh mắt nhìn chằm chằm hai người kia, bất đắc dĩ nhún vai: "Hai tên quỷ ấu trĩ này, ăn cơm thì đương nhiên phải chay mặn phối hợp rồi." Cậu gắp đồ ăn cho Liễu Triệt, lại gắp thịt cho Chu Kính Vũ: "Đừng chỉ có gắp đồ ăn cho tôi, cả hai người cũng ăn nhiều một chút đi."
( Cảnh này làm nhớ đến phim Như ý cát tường hồi nhỏ tui mê coi quá:3)
#18: Nhịn không được muốn hôn cậu
Sau khi ăn xong, Chu Kính Vũ liền cùng Trình Tinh trở về phòng.
Trình Tinh vừa đi tới cửa phòng liền lo lắng hỏi: "Sao hôm nay em lại tới?"
Chu Kính Vũ trong tay cầm một bức tranh, mở ra rồi cười nói: "Hôm bữa em không chuẩn bị quà sinh nhật gì cho anh, cái này coi như là quà tặng sinh nhật anh, đây là văn vật hơn hai ngàn năm trước."
Tay Trình Tinh chậm rãi sờ lên bức họa trước mắt, trong bức tranh là một biển hoa trong đêm đen nơi vách núi, còn có rất nhiều đom đóm lóe sáng, nhưng kỳ quái chính là bức họa này dường như từng bị xé rách rất nhiều lần, từng mảnh từng mảnh được dính vào nhau.
Tay cậu sờ soạng trong chốc lát trên mặt tranh sau đó lông mày nhíu lại, nhỏ đến khó phát hiện ra, nhỏ giọng nói thầm: "Đồ giả."
Chu Kính Vũ không nghe rõ: "Cái gì?"
Trình Tinh lập tức ý thức được chính mình vừa rồi nói cái gì liền cười cười lắc đầu: "Không có gì, bức tranh này tên là gì thế?"
"Không biết, không có tên, nếu không anh cho nó một cái tên đi."
Trình Tinh suy tư hồi lâu mới nói: "Vậy gọi là ' hoa tiền nguyệt hạ ' đi."
( Hoa tiền nguyệt hạ- trước hoa dưới trăng: ban đầu dùng để chỉ nơi có phong cảnh đẹp để thư giãn nghỉ ngơi, sau đó dùng để chỉ nơi có phong cảnh hữu tình tuyệt đẹp để những người đàn ông và phụ nữ gặp gỡ hẹn hò, nói chuyện yêu đương.)
Chu Kính Vũ cười tủm tỉm: "Có chút đất ở đây này, hơn nữa trong tranh cũng không có ánh trăng."
"Đất? Vậy theo em nên đặt tên là gì?"
Nụ cười trên mặt Chu Kính Vũ chậm rãi tan đi, cậu nhìn chằm chằm Trình Tinh, ánh mắt trở nên ngọt ngào, rồi nghiêm túc nói: "Vậy cứ gọi là ' Trình Tinh ' đi."
Trình Tinh cười ha ha: "Trình Tinh, nhưng có ngôi sao nào trong tranh đâu."
Chu Kính Vũ bước nhanh về phía trước, đi đến bên cạnh Trình Tinh, rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào môi anh trai, hơi nóng mà cậu thở ra dường như chui vào miệng Trình Tinh, thanh âm khàn khàn: "Nhưng trong mắt anh có." Nói xong cậu liền chậm rãi tiến lại gần.
Vừa định hôn lên môi Trình Tinh thì Trình Tinh đột nhiên quay mặt đi: "Kính...... Kính vũ, anh là anh trai em."
Chu Kính Vũ tiếp tục tiến lên phía trước hôn lên mặt Trình Tinh, hô hấp càng thêm nặng: "Cũng không phải là anh em ruột."
Trình Tinh lập tức lui về phía sau hai bước, kéo dãn khoảng cách cùng Chu Kính Vũ: "Chỉ là chúng ta đều là nam."
"Vậy thì thế nào?"
Trình Tinh mấp máy miệng: "Chính là rất kỳ quái."
"Trình Tinh, anh không dám đối mặt với lòng mình, nếu anh không thích em, tại sao lại giúp em đi học? Vì cái gì phải viết nhiều thư cho em như vậy? Vì cái gì trước kia muốn cùng em nói chuyện thời gian dài như vậy? Bây giờ lại còn xuất hiện trong thế giới của em."
Trình Tinh dường như có chút tức giận: "Đủ rồi! Đừng nói nữa, anh có thể xem như vừa rồi em chưa từng nói những lời đó, anh đi tắm trước đây."
Đến khi cậu tắm xong quay lại thì thấy Chu Kính Vũ đang đọc cuốn tâm lí học tội phạm của mình.
Chu Kính Vũ ngẩng đầu nhìn về phía cậu: "Anh, anh đã đẹp hơn nhiều so với trước kia."
"Đó là đương nhiên rồi, mấy năm nay anh đều chăm chỉ tự luyện tập cơ thể đấy, mau đi tắm rửa đi, để anh lấy áo ngủ cho em."
"Vâng."
Chu Kính Vũ mới vừa tiến vào phòng tắm một lát liền gọi to Trình Tinh: "Anh, anh mau tới đây."
Trình Tinh do dự mà đi vào trong, tay ở trên then cửa ấn một chút, nhẹ nhàng đem cửa mở ra: "Sao em lại không khóa cửa?"
Chu Kính Vũ đứng ở trước gương, ngón trỏ chỉ vào mặt kính: "Ở cùng anh thì không cần khóa cửa." Cậu buông ngón tay chỉ vào mặt kính rồi đối mặt nói với Trình Tinh: "Anh, anh dọn ra ngoài ở cùng em đi."
"Không được, anh không muốn làm phiền em, hơn nữa chỗ em lại chỉ có một phòng ngủ, anh đã tính rồi, một tuần nữa sau khi có lương anh sẽ dọn đi."
"...... Ừm, vậy cũng được, nhưng về sau khi tắm rửa anh nhớ che cái gương này lại."
"Hả? Tại sao?"
Chu Kính Vũ do dự hai giây: "Anh, cái gương này là kính một chiều, nói cách khác từ mặt trái của gương có thể nhìn thấy người ở mặt trước của gương."
Trình Tinh kinh ngạc nói: "Ý của em là Liễu Triệt thông qua cái mặt gương này rình coi anh, này làm sao mà có khả năng chứ? Liễu Triệt không giống loại người như vậy đâu."
"Em chưa nói hắn rình coi anh, nhưng cái gương này thật sự là mặt kính một chiều, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Trình Tinh gật gật đầu, sau khi ra khỏi phòng tắm cậu đi loanh quanh tại chỗ vài bước, sau đó ra khỏi phòng ngủ gõ cửa phòng Liễu Triệt, một hồi lâu sau mới thấy Liễu Triệt ra mở cửa.
Trình Tinh nhìn về phía sau cửa phòng ngủ.
Thấy vậy Liễu Triệt liền nghiêng người tránh sang một bên: "Vào trong ngồi đi."
Trình Tinh gật gật đầu đi vào, bên trong thực sự khá rộng, cậu nhìn về vách tường tương thông với phòng tắm của mình, ở đó chỉ có giá sách và bàn làm việc, bên trên tường còn treo vài bức tranh hoa cỏ bình thường.
Liễu Triệt ngồi ở trên ghế, nghiêng đầu hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
"À, không có gì, tùy tiện nhìn một chút đó mà, thôi tôi về đây."
"Vừa tới đã muốn về sao? Muộn như thế này tìm tôi, tôi còn tưởng rằng cậu muốn cùng tôi ngủ một đêm chứ."
Trình Tinh sững sờ tại chỗ, vội lắc đầu: "Sao thế được chứ."
"Chỉ đùa một chút thôi, đừng khẩn trương như vậy, tới cũng tới rồi sao không ngồi xuống nói chuyện với tôi một chút."
"Anh muốn nói chuyện gì?"
"À...... Tôi muốn biết vụ án của các cậu tiến triển đến đâu rồi, hôm nay các cậu tới Họa Điểu Gia Viên chắc là thu hoạch được rất nhiều nhỉ."
Trình Tinh gật gật đầu: "Chúng tôi đã xin cấp trên lệnh điều tra rồi."
"Ồ...... Chúc mừng nhé." Liễu Triệt đứng lên: "Hình như là cậu đang tránh né không dám nhìn tôi, không phải là vì chuyện tối qua chứ? Đối với mọi người mà nói thì hôn môi mang ý nghĩa tình yêu, nhưng tôi không có loại khái niệm này, cũng không thể lý giải được thứ tình cảm đó, thực xin lỗi đã làm cậu hiểu lầm."
Trình Tinh hít sâu một hơi: "Một người không thể tùy tiện hôn môi người khác."
"Này tôi biết rồi, nhưng ngày hôm qua chính là tôi cứ muốn hôn cậu thôi, nhịn không được."
Trình Tinh siết chặt tay, xoay người nhanh chóng rời đi, trở lại phòng bên cạnh mới nói với Chu Kính Vũ việc không nhìn thấy mặt gương nào trong phòng ngủ của Liễu Triệt để em trai đừng quá lo lắng.
Tối nay, cậu cùng Chu Kính Vũ một người ngủ ở đầu giường, một người ngủ ở cuối giường.
Ngày hôm sau mới vừa đi đến Cục cảnh sát không lâu, Trình Tinh liền cùng các hình cảnh khác đến hiện trường bên kia.
Trên con phố phía bắc xuất hiện một thi thể nữ, bên ngoài dây cảnh giới tụ tập đầy quần chúng cùng cánh truyền thông. Trải qua đối chiếu ảnh chụp, cảnh sát xác nhận thi thể nữ này chính là Hà Lệ, trên ngực thi thể còn cắm một con dao găm, cô ấy không chỉ không còn một lỗ tai, mà hơn thế nữa trên tay mười ngón đều đã bị cắt đứt đoạn, da đầu nữ thi thể bị lột ra, trên hộp sọ vẽ huyết đồ của Tử Điểu.
Trình Tinh đứng ở trạm phía xa, cậu không định tới nhìn thảm trạng của Hà Lệ, vốn còn tưởng rằng bản thân có thể tìm được Hà Lệ rồi cứu được cô ấy.
Lục Khoa đứng ở bên cạnh cậu, an ủi vỗ vỗ phía sau lưng Trình Tinh: "Lại xảy ra thêm một vụ án mạng, ngày hôm qua chúng ta đã xin lệnh điều tra rồi, hôm nay cục trưởng nhất định sẽ ký lệnh chính thức, hung thủ sẽ bị bắt sớm thôi."
Trình Tinh gật gật đầu, nụ cười tươi đến cứng đờ: "Phải!"
Sau khi đem thi thể về Cục, Trình Tinh liền nhìn thấy bạn trai cũ của Hà Lệ, còn có cha mẹ nạn nhân từ quê nhà chạy lên đang ôm cửa phòng giám định pháp y khóc lớn, cậu cúi đầu né qua những người này, thật sự không dám đối mặt với người nhà của Hà Lệ.
Hà Lệ đã chết, dường như cả một gia đình cũng chết theo.
Ngồi ở vị trí làm việc của mình, Trình Tinh không nói một lời, nhìn chằm chằm máy tính phát ngốc.
Lục Khoa mới từ phòng pháp y đi ra: "Hà Lệ tử vong vào lúc 8 đến 9 giờ tối qua, sau khi đối chiếu thì hình vẽ trên đầu lâu cùng với hai hình trước thập phần tương tự, là cùng một người vẽ. Còn có, nguyên nhân cái chết của Hà Lệ là cây dao găm trên ngực kia, đáng tiếc là trên dao không có vân tay, cũng không tìm thấy ở trên người Hà Lệ tế bào da của một người nào khác."
Trình Tinh gật đầu.
Đột nhiên có người đi tới lớn tiếng kêu: "Lục đội, lệnh điều tra đã đưa xuống rồi."
#19: Ở trên đường đi trúng thuốc mê
Trình Tinh như ở trong mộng ngẩng đầu tỉnh dậy, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng, cậu cùng mọi người đi vào Họa Điểu Gia Viên, bọn họ ở trong tủ lạnh phòng bếp phát hiện mười đoạn ngón tay của Hà Lệ liền đem Trần Viên mang về trại tạm giam giam giữ.
Phòng thẩm vấn nội bộ.
Trình Tinh phụ trách ghi chú, Lục Khoa phụ trách dò hỏi.
"Cô là người giết hay là tên A Võ kia?"
"Đều là tôi giết, hắn chỉ giúp tôi vứt thi thể."
Lúc sau Lục Khoa lại dò hỏi rất nhiều chi tiết của vụ án, Trần Viên đều có thể đối đáp trôi chảy.
"Vì sao cô lại muốn giết Hà Lệ?"
"Bởi vì cô ta đã thấy tủ lạnh chứa đầu người của tôi."
Trình Tinh một bên ghi chép một bên lại cảm thấy kỳ quái, sau khi trở lại trong cục, cậu lục camera theo dõi cảnh vứt thi thể trước kia ra xem, A Võ là một tên ngốc nhưng lần đầu tiên vứt thi thể lại còn vẫy tay, không giống như việc một tên ngốc có thể làm được, nếu là tên ngốc vẫy tay thì nhất định sẽ rất nhanh chứ không phải là chậm rì rì, không nhanh không chậm như thế.
Cậu nhìn về phía Lục Khoa bên cạnh nói: "Tôi luôn cảm thấy người trong này không phải là A Võ."
Lục Khoa nhìn cậu rồi lại nhìn hình ảnh trong camera theo dõi: "Chiều cao hay hình thể thoạt nhìn đều là của A Võ mà. Chắc là do cậu quá mệt mỏi rồi, hôm nay chúng ta về nhà sớm một chút đi, hôm nào tôi dẫn cậu ra ngoài thả lỏng, cái chết của Hà Lệ cũng không phải lỗi của cậu, cậu không cần quá khổ sở." Lục Khoa nói xong liền cầm áo khoác rời đi.
Trình Tinh gật đầu sau đó cũng rời khỏi Cục Công An, đang đi trên đường thì đột nhiên có mấy bóng người cao lớn lao tới, dùng một chiếc khăn bịt kín mũi miệng cậu, bên trên khăn có tẩm thuốc mê khiến cậu rất nhanh liền hôn mê bất tỉnh.
......
Trình Tinh chậm rãi mở mắt ra liền thấy được hai khuôn mặt đáng khinh trước mặt, một người là đội trưởng, còn một người là tên phó cục trưởng kia, cậu nhìn bốn phía phát hiện chính mình đang ở trong một phòng KTV.
Phó cục trưởng hắc hắc cười nói: "Tiểu Trần à, lần này cậu làm thực không tồi đó, án giết người bị cậu phá, người tôi muốn cậu cũng mang đến, khẳng định cậu sẽ tiền đồ vô lượng lắm đây." Nói xong, hắn đưa bàn tay to phì thô ráp lên sờ làn da trắng nõn và bóng loáng trên mặt Trình Tinh.
Trình Tinh muốn né tránh nhưng cậu bị trói trên một cái ghế nên không thể nào trốn được, trong miệng bị nhét khăn chắn đến tận cổ họng làm cậu cảm thấy cực kỳ ghê tởm, nhưng chính là làm thế nào cậu cũng không thể đem cái khăn phun ra.
Đội trưởng cười nói: "Chỉ cần là ngài thích, tôi đều sẽ mang đến cho ngài hết."
"Ha ha ha ha, tôi rất thích những người biết thức thời như cậu đấy."
"Ô ô ô." Trình Tinh nỗ lực kêu to, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Phó cục trưởng cười hắc hắc, "Roẹt" một tiếng xé rách áo của cậu.
Đội trưởng ngượng ngùng nói: "Vương cục, vậy tôi xin phép ra ngoài trước."
"Không cần, cậu cứ ở lại đây đi, tôi phải để cậu xem cho kỹ, cái loại ăn cứng mà không chịu ăn mềm này sẽ phát dâm ở dưới thân tôi như thế nào." Phó cục trưởng bóp mặt Trình Tinh, cưỡng bách cậu nhìn chính mình: "Chậc chậc, ngoan ngoãn nghe lời không phải đã tốt rồi sao?"
Nói xong, phó cục trưởng đứng thẳng dậy, sau đó hung hăng đá vào cánh tay của Trình Tinh.
"Hự!" Trình Tinh với ghế cùng ngã xuống mặt đất, cánh tay cậu bị đá thật sự rất đau.
Phó cục trưởng lại đi đến trước người cậu, đưa chân đạp vài cái: "Ai bảo mày không nghe lời, ăn cứng mà không ăn mềm, có phải mày cho rằng mình thanh cao, cao thượng lắm phải không, loại tiện nhân như mày tao thấy nhiều rồi!"
Trình Tinh toàn thân đau đến co rút, nước mắt bất giác rơi xuống.
Phó cục trưởng đá đủ rồi liền ngồi xổm xuống nắm lấy tóc cậu, sau đó cười nói: "Đồ kỹ nữ đê tiện, vinh hoa phú quý mày không cần, lại cố tình muốn bị đánh à." Hắn túm đầu tóc cậu hung hăng dí xuống mặt đất, vứa dí vừa nghiền rất nhiều lần sau đó mới thở phì phò đứng dậy.
Tiếp theo, phó cục trưởng lại một chân dẫm lên trên mặt Trình Tinh, còn không ngừng chuyển động lòng bàn chân chà đạp gương mặt anh tuấn kia: "Ha ha ha, cậu xem thứ vật nhỏ này, ngày thường cười đến giả tạo như vậy, hiện tại thì cười không nổi nữa rồi nhỉ."
Đội trưởng xấu hổ "Ha ha" cười nói: "Đúng vậy."
Phó cục trưởng tựa hồ cảm thấy còn chưa đã ghiền liền duỗi tay: "Đem thứ kia tới đây." Đội trưởng ngay lập tức cầm một bình chất lỏng cho hắn.
Hắn lại lần nữa ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt dơ bẩn của Trình Tinh tử khí thâm trầm mà cười nhạo ra tiếng, sau đó đút bình chất lỏng vào miệng Trình Tinh.
Trình Tinh đáy mắt u ám, trừng mắt nhìn tên trung niên xấu xí trước mặt.
"Bốp" một tiếng, cậu lập tức bị phó cục trưởng giáng xuống một bạt tai, trên mặt tức khắc xuất hiện một dấu tay đỏ rực nóng rát.
"Còn dám trừng tao! Đợi lát nữa xem mày còn trừng được không, còn cầu xin tao *** mày chứ ở đấy mà trừng." Phó cục trưởng bóp chặt gương mặt cậu, đem hết chất lỏng bên trong bình rót thẳng xuống yết hầu cậu, rất nhiều chất lỏng đều từ trong miệng tràn ra ngoài, óng ánh trên làn da xanh tím của cậu.
Thân thể Trình Tinh lập tức cứng lên, toàn thân tê dại đến khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất