Chương 8
Editor: chentranho
Liễu Triệt ngồi trước máy tính xem camera theo dõi nhìn chằm chằm vào Trình Tinh, trong chốc lát có lúc hai người như là đang nhìn nhau, nhưng loại cảm giác này quá mức ngắn ngủi, giống như linh cảm lướt qua, hắn cũng không thể xác định đó có phải là ảo giác hay không.
Nhìn thấy Trình Tinh đã ngủ say hắn mới đi xuống lầu vào tầng hầm.
Hà Lệ trên ghế mặt xám như tro tàn, rũ đầu mất hết hy vọng, chỉ cầu bản thân có thể kết thúc cuộc đời thống khổ này sớm một chút.
Liễu Triệt mang bao tay sau đó nâng cằm Hà Lệ lên, cả người hắn tản ra hơi thở nguy hiểm: "Cảnh sát đang tìm cô."
Lời nói vừa dứt, lông mi Hà Lệ khẽ chớp, mở to mắt, trong mắt lóe lên một tia hy vọng.
Liễu Triệt thấy vậy thì phụt cười to nói: "Không phải cô thật sự cho rằng bọn họ có thể tìm được cô chứ? Trước kia không phải cô nói ở đây không quen ai sao? Tôi hận nhất là người khác nói dối tôi." Ngón tay Liễu Triệt bóp chặt cằm Hà Lệ, càng ngày càng dùng sức.
"Hà Lệ à, bạn trai cũ còn rất quan tâm đến cô đấy, tôi định tặng cho hắn một phần lễ vật, sau khi hắn nhìn thấy phần lễ vật này nhất định sẽ vô cùng vui vẻ cho xem." Liễu Triệt chậm rãi nói, khóe miệng dần dần cong lên, trên mặt dần dần hiện ra nụ cười đáng sợ và độc ác.
#13: Không muốn biết yêu
Hung thủ lại lần nữa vứt thi, trong chiếc túi đen là một cái xác lớn với phần thịt gần như bị cắt rời. Hung thủ lại ở dưới camera theo dõi vứt thi thể, hàng rào bảo vệ đã được bao quanh để tách hiện trường khỏi quần chúng.
Trình Tinh che miệng ghét bỏ nhìn về cái túi phía cách đó không xa, nhìn bác sĩ pháp y lấy đầu người ra, sau đó nhìn thấy trên lớp da đầu bị lột ra có vẽ huyết án Tử Điểu.
Pháp y nói: "Thịt trên thi thể gần như đã bị lóc hết," Hắn lại cẩn thận kiểm tra một lượt rồi mới nói: "Bước đầu giám định cho thấy thời gian tử vong trong khoảng 11 giờ, giống như hiện trạng người bị hại thứ hai."
Đội trưởng gật gật đầu: "Này Lục Khoa, cậu dẫn theo người tới phụ cận lấy băng ghi hình về đi."
Trở lại văn phòng, Trình Tinh cùng một đám người cùng nhau nhìn về phía trên máy tính đang phát camera theo dõi, lặng thần xem xét, hung thủ vẫn như cũ bọc đến kín mít, ăn mặc rất dày, cùng lần trước giống nhau như đúc, mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, hắn đem túi đặt ở dưới camera theo dõi sau đó liền đứng bất động.
Lúc này đây, hắn không phất tay mà chỉ đứng ở đó.
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, bọn họ phảng phất như nhìn thấy tròng mắt hung thủ dưới mũ lưỡi trai đang gắt gao trừng mắt nhìn bọn họ.
Lục Khoa đi đến sau máy tính, tay gác lên trên máy: "Đội pháp y nói rằng đống xương cốt hôm nay và hai cái túi trước cơ bản có thể ghép thành hình người hoàn chỉnh rồi...... Chỉ là thiếu mấy cái xương sườn nữa thôi."
Cơn lạnh bò lên sống lưng của mỗi người.
Trình Tinh mở to miệng nói ra suy nghĩ trong lòng mọi người: "Hắn đem xương sườn làm thành món sườn để ăn à?"
Lục Khoa nhướng mày: "Có khả năng lắm, số thịt tìm được trước kia vẫn luôn không hoàn chỉnh, lúc này đến cả xương cốt cũng không hoàn chỉnh nốt, tên sát nhân này thật đáng chết."
Mọi người sôi nổi tán đồng câu nói của Lục Khoa, đều đối với tên hung thủ này căm thù đến tận xương tuỷ.
Di động của Trình Tinh vang lên một tiếng, cậu mở ra liền thấy là tin nhắn của Liễu Triệt chia sẻ cho cậu một vị trí, còn nói -- ngày mai tôi ở chỗ này mở triển lãm tranh, tan tầm thì đến xem, tôi sẽ luôn ở chỗ này chờ cậu.
Trình Tinh do dự một hồi lâu mới nhắn tin trả lời "Được".
Sau khi tan tầm cậu đi rất chậm, tựa hồ không muốn trở về, đi đến cửa biệt thự số 43 cậu chậm rì rì lấy ra chìa khóa, khi chìa khóa đối diện với lỗ khóa, cậu hồi lâu vẫn không cắm vào.
Một âm thanh du dương truyền đến, điện thoại của Trình Tinh vang lên, cậu lấy di động ra thì thấy là Chu Kính Vũ. Cậu nhìn chằm chằm màn hình di động hai giây, tựa hồ đã hạ quyết tâm liền đem chìa khóa thả lại vào trong túi, từ chối cuộc gọi của Chu Kính Vũ.
Cậu gọi điện thoại cho Liễu Triệt: "A lô Liễu Triệt à, hôm nay tôi tăng ca...... nên không về nhà đâu."
"Thật đáng tiếc, tôi còn tự mình nấu một bàn đồ ăn riêng cho cậu đó, vậy xong việc thì nghỉ ngơi sớm nhé."
"Anh cứ ăn hết đi rồi nghỉ ngơi sớm một chút, tôi cúp máy đây."
Trình Tinh cúp điện thoại sau đó gọi lại cho Chu Kính Vũ, một bên rời đi một bên nói chuyện, thanh âm của cậu trong đêm đen yên tĩnh phá lệ có chút vang dội.
Bên trong rèm cửa tầng hai của biệt thự số 43, Liễu Triệt nắm lấy di động trong tay, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông rời đi dưới ngọn đèn đường, hắn nghiến răng nghiến lợi, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, phát ra tiếng vang nhỏ đến khó phát hiện.
Trình Tinh đi đến chỗ ở của Chu Kính Vũ ấn chuông cửa, sau khi cửa mở liền đi vào ngồi trên sô pha ngáp một cái thật lớn: "Anh ngủ trên sô pha là được rồi."
"Anh, chúng ta cùng nhau ngủ cũng không có vấn đề gì mà, lại không phải chưa từng ngủ cùng nhau."
"Muộn thế này đã quấy rầy em mà còn bắt em chia cho nửa cái giường thì thật là không biết xấu hổ, không phải sao?"
Chu Kính Vũ ngồi ở bên người cậu: "Không sao, cái sô pha này quá nhỏ không đủ cho anh ngủ...... Mà sao anh lại tới chỗ em, có chuyện gì à?"
Trình Tinh lắc đầu: "Không xảy ra việc gì, chỉ là...... Ở nơi đó, anh luôn có một loại cảm giác bị rình coi, đặc biệt là khi tắm rửa và lúc nằm trên giường, hơn nữa khi ngủ còn thường có cảm giác như bị quỷ áp giường vậy."
Chu Kính Vũ nhíu mày: "Anh, anh dọn ra ở cùng em đi."
Trình Tinh lắc đầu: "Thế đâu có được, chỗ em cũng không có chỗ cho anh ngủ, em mau về phòng đi, sớm nghỉ ngơi một chút."
"Chính là...... chủ nhà anh rất nguy hiểm." Chu Kính Vũ kéo tay áo của Trình Tinh lại.
Trình Tinh suy tư nhìn Chu Kính Vũ, thật lâu sau mới nói: "Anh cũng cảm thấy cảm xúc của anh ta không ổn định, có đôi khi giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, bất quá còn chưa tới nỗi nguy hiểm, chỉ là có chút kỳ quái thôi...... không nói chuyện này nữa, có thể là do anh quá nhạy cảm thôi." Cậu cùng Chu Kính Vũ hàn huyên vài câu liền đi tắm rửa, sau đó quấn khăn tắm bước ra ngoài, bọt nước trong suốt ở trên cơ bụng xinh đẹp của cậu chảy xuống làm cho mắt Chu Kính Vũ trừng to không dám chớp.
Chu Kính Vũ nuốt nuốt yết hầu, dời đi tầm mắt chính mình: "Đi thôi."
Trình Tinh cười nhẹ: "Em ở phòng khách chờ anh làm gì? Anh cũng sẽ không bay đi mất mà." Đi vào phòng Chu Kính Vũ, nhìn thấy đồ vật đặt trên bàn sách Trình Tinh khẽ há to miệng, sau đó lại nhíu mày đem xương bướm trên bàn sách cầm lên, dưới ánh sáng cẩn thận quan sát: "Mô hình sao?"
"Đúng, là mô hình, trong thật quá nhỉ."
"Chuẩn rồi, nhưng em đặt thứ này trong phòng mà không sợ sao?"
Chu Kính Vũ cười nói: "Không sợ, thực ra em rất thích xương cốt, đặc biệt là xương cốt bị chôn dưới đất, em cảm thấy mỗi một cái xương đều tràn ngập một câu chuyện xưa cho nên anh xem, em còn có rất nhiều này." Cậu kéo ra một ngăn tủ, bên trong tràn đầy xương cốt, "Có rất nhiều mô hình, còn có nhiều cái là em nhặt được."
Trình Tinh đem xương bướm trong tay buông xuống: "Sở thích này của em cũng đủ dọa người, trước kia không nói cho anh biết là sợ dọa anh sợ à?"
"Ừm, trước đây em lo nếu nói cho anh biết sau này anh sẽ không để ý đến em nữa."
Trình Tinh nhướng mày: "Thế sao giờ không lo lắng nữa?" Thấy Chu Kính Vũ đáp không được cậu liền nói: "Trước mặt anh em có thể là bất kỳ bộ dáng nào, hoàn toàn có thể yên tâm mà đem bộ mặt chân thật nhất bày ra cho anh xem mà."
Chu Kính Vũ cười đến thực vui vẻ: "Vậy nếu anh sợ hãi mà chạy trốn thì làm sao bây giờ?"
"Anh sợ sao? Làm sao có khả năng ấy, em cũng đâu có đáng sợ đến vậy?" Trình Tinh vừa nói vừa nằm xuống giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Đi ngủ sớm một chút nào."
Chu Kính Vũ ngọt ngào cười, sau khi gật đầu liền bò lên trên giường, cùng Trình Tinh nằm nghiêng mặt đối mặt, cậu nhẹ giọng nói một câu "Lạnh quá" sau đó lớn mật ôm lấy Trình Tinh, trái tim cậu mãnh liệt nhảy lên, phảng phất như muốn lao ra khỏi lồng ngực.
"Rất ngứa." Trình Tinh tuy rằng nói như vậy nhưng cũng ôm lấy Chu Kính Vũ, sau đó cười nói: "Sao em lại giống như trẻ con vậy."
Chu Kính Vũ càng thêm đến gần trước mắt cậu: "Anh cho em làm trẻ con trước mặt anh được không?"
"Được rồi, em là trẻ con, anh là ba của em." Trình Tinh mở miệng vui đùa, không chú ý tới đôi mắt đột nhiên thương tâm của Chu Kính Vũ, "Ai da, chúng ta ôm nhau như vậy cũng quá buồn nôn rồi." Trình Tinh buông tay, ngay sau đó lại muốn lấy tay Chu Kính Vũ ra.
Chính là Chu Kính Vũ không buông tay, ngược lại càng ôm chặt hơn nữa, cậu đem mặt chôn ở trên vai Trình Tinh, hai chân cùng Trình Tinh đan vào nhau, thanh âm khàn khàn: "Em lạnh, thật sự rất lạnh, anh đừng đi."
"Anh ở chỗ này, anh không đi, nhưng như vậy ngủ không thoải mái."
"Thoải mái."
- ----------------------------
【 Tác gia có lời muốn nói: 】
Nửa đêm thức dậy được hôn hôn hít hít thật tốt, ai cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé!
#14: Lễ vật đến từ địa ngục
Buổi sáng sau khi rửa mặt Trình Tinh liền đi vào phòng bếp nấu mì, bưng ra thì thấy Chu Kính Vũ đang xem TV, cậu liếc mắt nhìn TV một cái sau đó nói: "Chào buổi sáng, đang xem tin tức à."
Chu Kính Vũ cười nói: "Là phát lại của hôm qua thôi."
Trên tin tức truyền đến giọng nói của người dẫn chương trình: "Hai ngày trước, bảo vật Hải Hoa Đồ hơn hai ngàn năm trước đã bị trộm, căn cứ vào điều tra của cảnh sát cho rằng ăn trộm Hải Hoa Đồ chính là tổ chức đạo tặc nổi danh -- Thiên Minh, tổ chức này từ lâu trước kia đã bắt đầu trộm đủ loại văn vật, không chỉ có thế, bọn họ còn đào mộ......"
Chu Kính Vũ như không thấy liền tắt TV cùng Trình Tinh ăn bữa sáng.
Hôm nay sau khi Trình Tinh tan tầm đã là 8 giờ rưỡi, cậu đúng hẹn đi tới địa điểm mà ngày hôm qua Liễu Triệt đã share vị trí, đi qua một đại sảnh sáng sủa, xuyên qua cửa kính liền nhìn thấy Liễu Triệt đang cùng một người đàn ông nói chuyện phiếm, hai người nhìn qua giống như đang cãi nhau.
Trình Tinh không nhanh không chậm đi về phía đại sảnh, nhìn thẳng vào bóng dáng người đàn ông đó, cảm thấy rất quen thuộc nhưng lại không thể nhận ra đó là ai.
Liễu Triệt đã thấy cậu tới, sau đó không biết hắn cùng người đàn ông kia nói gì mà anh ta không quay đầu lại mà từ cửa sau rời đi, từ đầu đến cuối đều không cho Trình Tinh cơ hội thấy mặt, thậm chí đến cả sườn mặt cũng không thấy được.
Trình Tinh vừa tiến vào đại sảnh Liễu Triệt đã cười chào đón: "Mau ngồi đi, bây giờ mọi người đều về hết rồi, chỉ còn tôi với anh thôi, muốn cùng uống cà phê không? Hay muốn đi tham quan trước?"
Mắt Trình Tinh nhìn một vòng các bức họa trên tường sau đó lắc đầu: "Tôi không uống cà phê, tôi rất mệt, để tôi ngồi nghỉ một chút rồi đi xem là được rồi." Nói xong lập tức ngồi xuống một cái bàn trắng, trên bàn có một đống đá băng trong suốt.
Ngón tay mảnh khảnh của Liễu Triệt cầm lấy một khối băng, chậm rãi đem khối băng hàm ở trong miệng, ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Trình Tinh, nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu Trình Tinh tê dại.
Liễu Triệt khẽ nhếch khóe miệng, chậm rãi đi đến phía sau Trình Tinh, đặt hai tay lên vai Trình Tinh, thả viên nước đá xuống người cậu, khối băng rét lạnh bóng loáng trượt tự do trên cổ Trình Tinh.
Trình Tinh bị cái lạnh bất thình lình kích thích đến giật mình một cái, cậu trừng lớn hai mắt, còn không kịp phản ứng thì khối băng lạnh lẽo kia đã chui vào quần áo cậu, lập tức từ xương quai xanh lướt qua cơ bụng, lướt qua bụng nhỏ xuống bụng dưới lưu lại một vệt nước trơn trượt lạnh băng.
Trình Tinh lập tức đứng lên, khối băng rơi xuống, cậu nhíu mày xoay người: "Anh làm gì vậy!"
Liễu Triệt mặt không biểu tình nghiêng đầu nói: "Tại sao ngày hôm qua cậu lại nói dối tôi?" Hắn vừa nói vừa tới gần Trình Tinh.
Một loại cảm giác áp bách khó hiểu đánh úp tới, Trình Tinh chậm rãi lui về phía sau, eo dựa vào bàn, cậu đã không thể lui được nữa nhưng Liễu Triệt vẫn hướng về phía cậu đến gần, cậu đành phải chống đôi tay xuống bàn, thân thể hơi hơi ngửa ra sau.
Hai người đối diện lẫn nhau, Trình Tinh như động vật ăn cỏ cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương, mà Liễu Triệt lại giống như vị vua của rừng rậm.........
Đột nhiên, Liễu Triệt cười nhẹ: "Tôi nói rồi, tôi không thích người khác nói dối tôi, về sau đừng làm như vậy nữa." Hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy cần cổ yếu ớt của Trình Tinh, "Vừa rồi nhìn thấy cổ của cậu tôi đột nhiên muốn làm chuyện này thôi, xin lỗi đã làm cậu sợ nhé. "
Hầu kết Trình Tinh trên dưới lăn lộn, khóe miệng run rẩy một chút: "Không...... Không sao."
"Ừ, không sao thì tốt." Liễu Triệt ôn nhu cười, tầm mắt dời về phía bức tường: "9 giờ."
Trình Tinh tùy tiện tham quan triển lãm tranh rồi ngồi lên xe Liễu Triệt trở về, dọc theo đường đi cậu đều nhìn về phía ngoài cửa sổ, không chủ động cùng Liễu Triệt nói chuyện phiếm, đều là Liễu Triệt hỏi thì cậu đáp.
Về đến nhà cậu nói không muốn ăn cơm liền trở lại phòng mình tắm rửa.
Liễu Triệt rũ mắt, không nói chuyện, cũng trở về phòng mình.
Trong phòng tắm, Trình Tinh sững sờ đứng ở trước gương, thân thể cậu chậm rãi nghiêng người về phía trước, cách gương càng ngày càng gần, cậu nhìn thẳng chính mình trong gương, đồng thời cũng nhìn thẳng vào Liễu Triệt sau gương.
Liễu Triệt vốn đang ngồi trên ghế, nhìn cậu càng ngày càng gần trong gương liền đứng lên đi tới trước gương, cũng cách gương rất gần, chuẩn xác mà nói là cách Trình Tinh rất gần, khóe miệng hắn chậm rãi nhếch lên, hai con mắt trợn to, nhìn chằm chằm vào Trình Tinh sau gương.
Liễu Triệt ngồi trước máy tính xem camera theo dõi nhìn chằm chằm vào Trình Tinh, trong chốc lát có lúc hai người như là đang nhìn nhau, nhưng loại cảm giác này quá mức ngắn ngủi, giống như linh cảm lướt qua, hắn cũng không thể xác định đó có phải là ảo giác hay không.
Nhìn thấy Trình Tinh đã ngủ say hắn mới đi xuống lầu vào tầng hầm.
Hà Lệ trên ghế mặt xám như tro tàn, rũ đầu mất hết hy vọng, chỉ cầu bản thân có thể kết thúc cuộc đời thống khổ này sớm một chút.
Liễu Triệt mang bao tay sau đó nâng cằm Hà Lệ lên, cả người hắn tản ra hơi thở nguy hiểm: "Cảnh sát đang tìm cô."
Lời nói vừa dứt, lông mi Hà Lệ khẽ chớp, mở to mắt, trong mắt lóe lên một tia hy vọng.
Liễu Triệt thấy vậy thì phụt cười to nói: "Không phải cô thật sự cho rằng bọn họ có thể tìm được cô chứ? Trước kia không phải cô nói ở đây không quen ai sao? Tôi hận nhất là người khác nói dối tôi." Ngón tay Liễu Triệt bóp chặt cằm Hà Lệ, càng ngày càng dùng sức.
"Hà Lệ à, bạn trai cũ còn rất quan tâm đến cô đấy, tôi định tặng cho hắn một phần lễ vật, sau khi hắn nhìn thấy phần lễ vật này nhất định sẽ vô cùng vui vẻ cho xem." Liễu Triệt chậm rãi nói, khóe miệng dần dần cong lên, trên mặt dần dần hiện ra nụ cười đáng sợ và độc ác.
#13: Không muốn biết yêu
Hung thủ lại lần nữa vứt thi, trong chiếc túi đen là một cái xác lớn với phần thịt gần như bị cắt rời. Hung thủ lại ở dưới camera theo dõi vứt thi thể, hàng rào bảo vệ đã được bao quanh để tách hiện trường khỏi quần chúng.
Trình Tinh che miệng ghét bỏ nhìn về cái túi phía cách đó không xa, nhìn bác sĩ pháp y lấy đầu người ra, sau đó nhìn thấy trên lớp da đầu bị lột ra có vẽ huyết án Tử Điểu.
Pháp y nói: "Thịt trên thi thể gần như đã bị lóc hết," Hắn lại cẩn thận kiểm tra một lượt rồi mới nói: "Bước đầu giám định cho thấy thời gian tử vong trong khoảng 11 giờ, giống như hiện trạng người bị hại thứ hai."
Đội trưởng gật gật đầu: "Này Lục Khoa, cậu dẫn theo người tới phụ cận lấy băng ghi hình về đi."
Trở lại văn phòng, Trình Tinh cùng một đám người cùng nhau nhìn về phía trên máy tính đang phát camera theo dõi, lặng thần xem xét, hung thủ vẫn như cũ bọc đến kín mít, ăn mặc rất dày, cùng lần trước giống nhau như đúc, mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, hắn đem túi đặt ở dưới camera theo dõi sau đó liền đứng bất động.
Lúc này đây, hắn không phất tay mà chỉ đứng ở đó.
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, bọn họ phảng phất như nhìn thấy tròng mắt hung thủ dưới mũ lưỡi trai đang gắt gao trừng mắt nhìn bọn họ.
Lục Khoa đi đến sau máy tính, tay gác lên trên máy: "Đội pháp y nói rằng đống xương cốt hôm nay và hai cái túi trước cơ bản có thể ghép thành hình người hoàn chỉnh rồi...... Chỉ là thiếu mấy cái xương sườn nữa thôi."
Cơn lạnh bò lên sống lưng của mỗi người.
Trình Tinh mở to miệng nói ra suy nghĩ trong lòng mọi người: "Hắn đem xương sườn làm thành món sườn để ăn à?"
Lục Khoa nhướng mày: "Có khả năng lắm, số thịt tìm được trước kia vẫn luôn không hoàn chỉnh, lúc này đến cả xương cốt cũng không hoàn chỉnh nốt, tên sát nhân này thật đáng chết."
Mọi người sôi nổi tán đồng câu nói của Lục Khoa, đều đối với tên hung thủ này căm thù đến tận xương tuỷ.
Di động của Trình Tinh vang lên một tiếng, cậu mở ra liền thấy là tin nhắn của Liễu Triệt chia sẻ cho cậu một vị trí, còn nói -- ngày mai tôi ở chỗ này mở triển lãm tranh, tan tầm thì đến xem, tôi sẽ luôn ở chỗ này chờ cậu.
Trình Tinh do dự một hồi lâu mới nhắn tin trả lời "Được".
Sau khi tan tầm cậu đi rất chậm, tựa hồ không muốn trở về, đi đến cửa biệt thự số 43 cậu chậm rì rì lấy ra chìa khóa, khi chìa khóa đối diện với lỗ khóa, cậu hồi lâu vẫn không cắm vào.
Một âm thanh du dương truyền đến, điện thoại của Trình Tinh vang lên, cậu lấy di động ra thì thấy là Chu Kính Vũ. Cậu nhìn chằm chằm màn hình di động hai giây, tựa hồ đã hạ quyết tâm liền đem chìa khóa thả lại vào trong túi, từ chối cuộc gọi của Chu Kính Vũ.
Cậu gọi điện thoại cho Liễu Triệt: "A lô Liễu Triệt à, hôm nay tôi tăng ca...... nên không về nhà đâu."
"Thật đáng tiếc, tôi còn tự mình nấu một bàn đồ ăn riêng cho cậu đó, vậy xong việc thì nghỉ ngơi sớm nhé."
"Anh cứ ăn hết đi rồi nghỉ ngơi sớm một chút, tôi cúp máy đây."
Trình Tinh cúp điện thoại sau đó gọi lại cho Chu Kính Vũ, một bên rời đi một bên nói chuyện, thanh âm của cậu trong đêm đen yên tĩnh phá lệ có chút vang dội.
Bên trong rèm cửa tầng hai của biệt thự số 43, Liễu Triệt nắm lấy di động trong tay, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông rời đi dưới ngọn đèn đường, hắn nghiến răng nghiến lợi, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, phát ra tiếng vang nhỏ đến khó phát hiện.
Trình Tinh đi đến chỗ ở của Chu Kính Vũ ấn chuông cửa, sau khi cửa mở liền đi vào ngồi trên sô pha ngáp một cái thật lớn: "Anh ngủ trên sô pha là được rồi."
"Anh, chúng ta cùng nhau ngủ cũng không có vấn đề gì mà, lại không phải chưa từng ngủ cùng nhau."
"Muộn thế này đã quấy rầy em mà còn bắt em chia cho nửa cái giường thì thật là không biết xấu hổ, không phải sao?"
Chu Kính Vũ ngồi ở bên người cậu: "Không sao, cái sô pha này quá nhỏ không đủ cho anh ngủ...... Mà sao anh lại tới chỗ em, có chuyện gì à?"
Trình Tinh lắc đầu: "Không xảy ra việc gì, chỉ là...... Ở nơi đó, anh luôn có một loại cảm giác bị rình coi, đặc biệt là khi tắm rửa và lúc nằm trên giường, hơn nữa khi ngủ còn thường có cảm giác như bị quỷ áp giường vậy."
Chu Kính Vũ nhíu mày: "Anh, anh dọn ra ở cùng em đi."
Trình Tinh lắc đầu: "Thế đâu có được, chỗ em cũng không có chỗ cho anh ngủ, em mau về phòng đi, sớm nghỉ ngơi một chút."
"Chính là...... chủ nhà anh rất nguy hiểm." Chu Kính Vũ kéo tay áo của Trình Tinh lại.
Trình Tinh suy tư nhìn Chu Kính Vũ, thật lâu sau mới nói: "Anh cũng cảm thấy cảm xúc của anh ta không ổn định, có đôi khi giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, bất quá còn chưa tới nỗi nguy hiểm, chỉ là có chút kỳ quái thôi...... không nói chuyện này nữa, có thể là do anh quá nhạy cảm thôi." Cậu cùng Chu Kính Vũ hàn huyên vài câu liền đi tắm rửa, sau đó quấn khăn tắm bước ra ngoài, bọt nước trong suốt ở trên cơ bụng xinh đẹp của cậu chảy xuống làm cho mắt Chu Kính Vũ trừng to không dám chớp.
Chu Kính Vũ nuốt nuốt yết hầu, dời đi tầm mắt chính mình: "Đi thôi."
Trình Tinh cười nhẹ: "Em ở phòng khách chờ anh làm gì? Anh cũng sẽ không bay đi mất mà." Đi vào phòng Chu Kính Vũ, nhìn thấy đồ vật đặt trên bàn sách Trình Tinh khẽ há to miệng, sau đó lại nhíu mày đem xương bướm trên bàn sách cầm lên, dưới ánh sáng cẩn thận quan sát: "Mô hình sao?"
"Đúng, là mô hình, trong thật quá nhỉ."
"Chuẩn rồi, nhưng em đặt thứ này trong phòng mà không sợ sao?"
Chu Kính Vũ cười nói: "Không sợ, thực ra em rất thích xương cốt, đặc biệt là xương cốt bị chôn dưới đất, em cảm thấy mỗi một cái xương đều tràn ngập một câu chuyện xưa cho nên anh xem, em còn có rất nhiều này." Cậu kéo ra một ngăn tủ, bên trong tràn đầy xương cốt, "Có rất nhiều mô hình, còn có nhiều cái là em nhặt được."
Trình Tinh đem xương bướm trong tay buông xuống: "Sở thích này của em cũng đủ dọa người, trước kia không nói cho anh biết là sợ dọa anh sợ à?"
"Ừm, trước đây em lo nếu nói cho anh biết sau này anh sẽ không để ý đến em nữa."
Trình Tinh nhướng mày: "Thế sao giờ không lo lắng nữa?" Thấy Chu Kính Vũ đáp không được cậu liền nói: "Trước mặt anh em có thể là bất kỳ bộ dáng nào, hoàn toàn có thể yên tâm mà đem bộ mặt chân thật nhất bày ra cho anh xem mà."
Chu Kính Vũ cười đến thực vui vẻ: "Vậy nếu anh sợ hãi mà chạy trốn thì làm sao bây giờ?"
"Anh sợ sao? Làm sao có khả năng ấy, em cũng đâu có đáng sợ đến vậy?" Trình Tinh vừa nói vừa nằm xuống giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Đi ngủ sớm một chút nào."
Chu Kính Vũ ngọt ngào cười, sau khi gật đầu liền bò lên trên giường, cùng Trình Tinh nằm nghiêng mặt đối mặt, cậu nhẹ giọng nói một câu "Lạnh quá" sau đó lớn mật ôm lấy Trình Tinh, trái tim cậu mãnh liệt nhảy lên, phảng phất như muốn lao ra khỏi lồng ngực.
"Rất ngứa." Trình Tinh tuy rằng nói như vậy nhưng cũng ôm lấy Chu Kính Vũ, sau đó cười nói: "Sao em lại giống như trẻ con vậy."
Chu Kính Vũ càng thêm đến gần trước mắt cậu: "Anh cho em làm trẻ con trước mặt anh được không?"
"Được rồi, em là trẻ con, anh là ba của em." Trình Tinh mở miệng vui đùa, không chú ý tới đôi mắt đột nhiên thương tâm của Chu Kính Vũ, "Ai da, chúng ta ôm nhau như vậy cũng quá buồn nôn rồi." Trình Tinh buông tay, ngay sau đó lại muốn lấy tay Chu Kính Vũ ra.
Chính là Chu Kính Vũ không buông tay, ngược lại càng ôm chặt hơn nữa, cậu đem mặt chôn ở trên vai Trình Tinh, hai chân cùng Trình Tinh đan vào nhau, thanh âm khàn khàn: "Em lạnh, thật sự rất lạnh, anh đừng đi."
"Anh ở chỗ này, anh không đi, nhưng như vậy ngủ không thoải mái."
"Thoải mái."
- ----------------------------
【 Tác gia có lời muốn nói: 】
Nửa đêm thức dậy được hôn hôn hít hít thật tốt, ai cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé!
#14: Lễ vật đến từ địa ngục
Buổi sáng sau khi rửa mặt Trình Tinh liền đi vào phòng bếp nấu mì, bưng ra thì thấy Chu Kính Vũ đang xem TV, cậu liếc mắt nhìn TV một cái sau đó nói: "Chào buổi sáng, đang xem tin tức à."
Chu Kính Vũ cười nói: "Là phát lại của hôm qua thôi."
Trên tin tức truyền đến giọng nói của người dẫn chương trình: "Hai ngày trước, bảo vật Hải Hoa Đồ hơn hai ngàn năm trước đã bị trộm, căn cứ vào điều tra của cảnh sát cho rằng ăn trộm Hải Hoa Đồ chính là tổ chức đạo tặc nổi danh -- Thiên Minh, tổ chức này từ lâu trước kia đã bắt đầu trộm đủ loại văn vật, không chỉ có thế, bọn họ còn đào mộ......"
Chu Kính Vũ như không thấy liền tắt TV cùng Trình Tinh ăn bữa sáng.
Hôm nay sau khi Trình Tinh tan tầm đã là 8 giờ rưỡi, cậu đúng hẹn đi tới địa điểm mà ngày hôm qua Liễu Triệt đã share vị trí, đi qua một đại sảnh sáng sủa, xuyên qua cửa kính liền nhìn thấy Liễu Triệt đang cùng một người đàn ông nói chuyện phiếm, hai người nhìn qua giống như đang cãi nhau.
Trình Tinh không nhanh không chậm đi về phía đại sảnh, nhìn thẳng vào bóng dáng người đàn ông đó, cảm thấy rất quen thuộc nhưng lại không thể nhận ra đó là ai.
Liễu Triệt đã thấy cậu tới, sau đó không biết hắn cùng người đàn ông kia nói gì mà anh ta không quay đầu lại mà từ cửa sau rời đi, từ đầu đến cuối đều không cho Trình Tinh cơ hội thấy mặt, thậm chí đến cả sườn mặt cũng không thấy được.
Trình Tinh vừa tiến vào đại sảnh Liễu Triệt đã cười chào đón: "Mau ngồi đi, bây giờ mọi người đều về hết rồi, chỉ còn tôi với anh thôi, muốn cùng uống cà phê không? Hay muốn đi tham quan trước?"
Mắt Trình Tinh nhìn một vòng các bức họa trên tường sau đó lắc đầu: "Tôi không uống cà phê, tôi rất mệt, để tôi ngồi nghỉ một chút rồi đi xem là được rồi." Nói xong lập tức ngồi xuống một cái bàn trắng, trên bàn có một đống đá băng trong suốt.
Ngón tay mảnh khảnh của Liễu Triệt cầm lấy một khối băng, chậm rãi đem khối băng hàm ở trong miệng, ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Trình Tinh, nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu Trình Tinh tê dại.
Liễu Triệt khẽ nhếch khóe miệng, chậm rãi đi đến phía sau Trình Tinh, đặt hai tay lên vai Trình Tinh, thả viên nước đá xuống người cậu, khối băng rét lạnh bóng loáng trượt tự do trên cổ Trình Tinh.
Trình Tinh bị cái lạnh bất thình lình kích thích đến giật mình một cái, cậu trừng lớn hai mắt, còn không kịp phản ứng thì khối băng lạnh lẽo kia đã chui vào quần áo cậu, lập tức từ xương quai xanh lướt qua cơ bụng, lướt qua bụng nhỏ xuống bụng dưới lưu lại một vệt nước trơn trượt lạnh băng.
Trình Tinh lập tức đứng lên, khối băng rơi xuống, cậu nhíu mày xoay người: "Anh làm gì vậy!"
Liễu Triệt mặt không biểu tình nghiêng đầu nói: "Tại sao ngày hôm qua cậu lại nói dối tôi?" Hắn vừa nói vừa tới gần Trình Tinh.
Một loại cảm giác áp bách khó hiểu đánh úp tới, Trình Tinh chậm rãi lui về phía sau, eo dựa vào bàn, cậu đã không thể lui được nữa nhưng Liễu Triệt vẫn hướng về phía cậu đến gần, cậu đành phải chống đôi tay xuống bàn, thân thể hơi hơi ngửa ra sau.
Hai người đối diện lẫn nhau, Trình Tinh như động vật ăn cỏ cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương, mà Liễu Triệt lại giống như vị vua của rừng rậm.........
Đột nhiên, Liễu Triệt cười nhẹ: "Tôi nói rồi, tôi không thích người khác nói dối tôi, về sau đừng làm như vậy nữa." Hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy cần cổ yếu ớt của Trình Tinh, "Vừa rồi nhìn thấy cổ của cậu tôi đột nhiên muốn làm chuyện này thôi, xin lỗi đã làm cậu sợ nhé. "
Hầu kết Trình Tinh trên dưới lăn lộn, khóe miệng run rẩy một chút: "Không...... Không sao."
"Ừ, không sao thì tốt." Liễu Triệt ôn nhu cười, tầm mắt dời về phía bức tường: "9 giờ."
Trình Tinh tùy tiện tham quan triển lãm tranh rồi ngồi lên xe Liễu Triệt trở về, dọc theo đường đi cậu đều nhìn về phía ngoài cửa sổ, không chủ động cùng Liễu Triệt nói chuyện phiếm, đều là Liễu Triệt hỏi thì cậu đáp.
Về đến nhà cậu nói không muốn ăn cơm liền trở lại phòng mình tắm rửa.
Liễu Triệt rũ mắt, không nói chuyện, cũng trở về phòng mình.
Trong phòng tắm, Trình Tinh sững sờ đứng ở trước gương, thân thể cậu chậm rãi nghiêng người về phía trước, cách gương càng ngày càng gần, cậu nhìn thẳng chính mình trong gương, đồng thời cũng nhìn thẳng vào Liễu Triệt sau gương.
Liễu Triệt vốn đang ngồi trên ghế, nhìn cậu càng ngày càng gần trong gương liền đứng lên đi tới trước gương, cũng cách gương rất gần, chuẩn xác mà nói là cách Trình Tinh rất gần, khóe miệng hắn chậm rãi nhếch lên, hai con mắt trợn to, nhìn chằm chằm vào Trình Tinh sau gương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất