Chương 15: Thêm wechat
Kết hôn với Lã Khánh Hầu?
Tề Cửu Tư cảm thấy nếu phải so sánh, hắn quả thực thích Lã Khánh Hầu hơn, dù sao giới tính anh ấy cũng phù hợp với sở thích của hắn.
Hắn nhìn Lã Khánh Hầu đang nở nụ cười trêu chọc, có chút bất lực thở dài nói: "Giờ không phải lúc để nói đùa."
Lã Khánh Hầu lắc đầu hỏi ngược lại: "Tôi chỗ nào nói đùa? Tôi đang nghiêm túc đấy."
Nghe thế Tề Cửu Tư đầu nóng lên, nhớ tới bên cạnh còn có một bà cô nhiều chuyện, liền cảm thấy căng thẳng. Phải biết rằng ở vùng nông thôn này, đồng tính vẫn rất hiếm thấy. Nếu một người như dì Lí biết chuyện, không biết có thêu dệt thêm chuyện không. Bản thân Tề Cửu Tư cũng không để tâm lắm, cùng lắm sau này không trở lại nữa. Nhưng lại không muốn mang phiền phức cho nhà họ Tề.
Tề Cửu Tư vội vàng quay lại nhìn dì Lí, định nói với đối phương là Lã Khánh Hầu chỉ nói đùa, nhưng lại thấy đối phương đứng yên bất động. Như thể bị ấn nút tạm dừng.
Lã Khánh Hầu như hiểu được suy nghĩ của Tề Cửu Tư, trầm giọng cười nói: "Tôi nghe bà ta nói chuyện phát phiền, vì vậy đã cho bà ta dừng lại". Vừa nói anh vừa nhìn dì Lí ra lệnh nói: "Trở về, sau này đừng đến tìm anh ấy nữa".
Nói xong, dì Lí bước ra ngoài như một con rối. Nhìn dì Lí đi xa dần, Tề Cửu tư nghĩ đến đêm hôm hắn trở về. Cũng là sau khi gặp Lã Khánh Hầu, vô tri vô giác trở về nhà. Hắn tò mò hỏi: "Ngày đó ở nhà ga, anh cũng để tôi về như vậy?" Nhưng nghĩ kĩ lại, nếu là đi bộ ngay cả khi không kiểm soát được bản thân, cũng không thể trở về trong thời gian ngắn như vậy.
Lã Khánh Hầu nhướng mày, "Tôi đưa anh trở về. Chỉ là anh không nhớ thôi".
Hèn chi!
Như vậy, đối phương thực sự là có lòng tốt.
Hiện tại mới biết sự thật, cho dù là đã sau rất nhiều ngày, nhưng Tề Cửu Tư vẫn chân thành nói cảm ơn. Nghe được lời cảm ơn của hắn, nụ cười trên mặt Lã Khánh Hầu càng đậm hơn. Rõ ràng rất thích thú. Tề Cửu Tư nhìn vậy, cảm thấy bình thường đối phương tính cách cổ quái, nhưng lại là rất dễ dỗ.
Nói chung, anh ấy cũng không đáng ghét.
Tề Cửu Tư lại hỏi: "Tại sao hôm đó anh lại hôn tôi?". Xét theo tình huống vừa rồi, nếu Lã Khánh Hầu muốn khống chế ai đó, cũng không cần phải hôn đối phương.
Lã Khánh Hầu đưa tay vén những lọn tóc rối trên trán ra sau tai, vẻ mặt bình tĩnh trả lời: "Tôi muốn".
Câu trả lời rất đơn giản và thô lỗ, nhưng Tề Cửu Tư không biết phải phản bác lại như thế nào. Lúc này Lã Khánh Hầu nhìn lại hành lí chưa mở của Tề Cửu Tư trong nhà nói: "Lấy đồ của anh mang theo, anh phải ở cùng tôi cho đến khi tìm thấy những đồng tiền cổ."
Tề Cửu Tư cũng không từ chối, vào nhà đúc máy tính xách tay vào trong vali. Sau đó kéo vali đặt vào cốp xe của Lã Khánh Hầu. Lúc này hắn cũng nhận được cuộc gọi từ Tề Chí Cương, giục hắn tới bệnh viện chăm sóc cho ông nội Tề.
Khi cả hai lên xe, Tề Cửu Tư vừa mở cửa xe, Lã Khánh Hầu gọi hắn lại hỏi: "Biết lái xe không?"
"Có bằng lái." Nhưng không có xe nên chưa từng lái.
Lã Khánh Hầu cũng là một người thông minh, không, phải nói là một con quỷ thông minh. Nghe đối phương trả lời, liền hiểu đối phương chỉ biết lái xe dựa trên lý thuyết. Anh mím môi cười rồi ném chìa khóa xe trên tay cho đối phương, "vậy anh qua lái."
Tề Cửu Tư cầm lấy chìa khóa nói: "Anh nghiêm túc chứ? Người mới lái xe không an toàn. Ngày đông còn có tuyết."
Lã Khánh Hầu nhướng mày nhàn nhạt nói: "Vậy nên anh phải cẩn thận, suy cho cùng người có thể chết trên xe cũng chỉ có anh". Anh ta là quỷ, cho dù có gặp tai nạn giao thông cũng không hề hấn gì.
Tề Cửu Tư có chút không nói nên lời, nhưng vẫn cùng đối phương đổi chỗ, tiến vào ngồi ghế lái. Trước khi khởi động xe, Tề Cửu Tư nhắc nhở: "Xe của anh không rẻ, lỡ bị đụng tôi cũng không đền nổi."
Lã Khánh Hầu ngồi ở bên cạnh, cúi đầu nghịch điện thoại, thản nhiên trả lời: "Không sao, anh có thể bán mình để trả. Đến nhà tôi, làm cha của con tôi."
Tề Cửu Tư nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, liếc nhìn Lã Khánh Hầu, cười bất lực. Sau đó cúi người vươn tay thắt dây an toàn cho anh. Khi thắt dây an toàn, tư thế có chút ái muội. Lã Khánh Hầu không ngờ Tề Cửu Tư sẽ làm như vậy, sững sờ trong chốc lát. Sau đó có chút xấu hổ quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Tôi tự làm được".
Đối mặt với lời phàn nàn của anh ấy, Tề Cửu Tư chỉ nhẹ nhàng ậm ừ, rồi hỏi Lã Khánh Hầu: "Có thể thêm Wechat không?" Hắn vừa nhìn thoáng qua thấy Lã Khánh Hầu đang trò chuyện với ai đó qua Wechat.
Quỷ dùng Wechat cũng có chút thú vị, chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, Tề Cửu Tư lại muốn thêm Wechat của đối phương.
"Có Thể". Lã Khánh Hầu đáp xong, anh đút tay vào túi Tề Cửu Tư một cách tự nhiên, định lấy điện thoại của đối phương, nhưng lại rút ra ví của mình.
Nhìn thấy chiếc ví mà Lã Khánh Hầu lấy ra, Tề Cửu Tư có chút ngại. Thế nhưng Lã Khánh Hầu không quan tâm, nhét nó vào túi của Tề Cửu Tư. Sau đó anh duỗi tay ôm lấy bụng Tề Cửu Tư, vươn tay vào túi bên kia của hắn, lấy điện thoại di động ra.
"Mật khẩu?" Lã Khánh Hầu hỏi. Tề Cửu Tư đang cẩn thận lái xe đáp: "Không có mật khẩu".
Lã Khánh Hầu mở máy lên, phát hiện thực sự không có mật khẩu. "Xem ra anh thực sự không có bí mật nào, điện thoại cũng không có mật khẩu".
Tề Cửu Tư không phản bác, để mặc đối phương kiểm tra điện thoại của mình. Lã Khánh Hầu tự mình thêm bạn vào máy của cả hai, rồi lưu số của mình vào điện thoại di động của Tề Cửu Tư.
Làm xong những việc này, Lã Khánh Hầu cũng không có trả điện thoại cho Tề Cửu Tư ngay, mà bắt đầu xem album điện thoại của hắn.
Tề Cửu Tư quay đầu liếc mắt nhìn, nhìn thấy hành động của Lã Khánh Hầu, liền cảm thấy việc riêng tư của mình bị mạo phạm. Nhưng hắn không hề tức giận, chỉ nhắc nhở: "Nhìn trộm điện thoại di động của người khác là rất mất lịch sự".
Lã Khánh Hầu nghe vậy, lời lẽ ngay thẳng trừng mắt nói: "Tôi đây mà gọi là nhìn lén sao? Tôi đây là quang minh chính đại nhìn".
"Thế anh nhìn thấy gì rồi?"
Lã Khánh Hầu tắt điện thoại của Tề Cửu Tư, lộ ra chút thất vọng, "nhàm chán, cái gì cũng đều không có, ảnh chụp tự sướng một tấm cũng đều không có".
Khóe miệng Tề Cửu Tư hơi nhếch lên, hắn nói: "Vậy sau này tôi sẽ chụp vài tấm ảnh gửi cho anh".
Nghe vậy Lã Khánh Hầu trừng hắn một cái nói: "Tôi muốn ảnh tự sướng của anh làm cái gì?"
Tề Cửu Tư không trả lời, tiếp tục chuyên tâm lái xe. Sau đó Lã Khánh Hầu vẫn cúi đầu nghịch điện thoại. Tề Cửu Tư cũng lái xe đến bệnh viện một cách an toàn.
Tề Cửu Tư cảm thấy nếu phải so sánh, hắn quả thực thích Lã Khánh Hầu hơn, dù sao giới tính anh ấy cũng phù hợp với sở thích của hắn.
Hắn nhìn Lã Khánh Hầu đang nở nụ cười trêu chọc, có chút bất lực thở dài nói: "Giờ không phải lúc để nói đùa."
Lã Khánh Hầu lắc đầu hỏi ngược lại: "Tôi chỗ nào nói đùa? Tôi đang nghiêm túc đấy."
Nghe thế Tề Cửu Tư đầu nóng lên, nhớ tới bên cạnh còn có một bà cô nhiều chuyện, liền cảm thấy căng thẳng. Phải biết rằng ở vùng nông thôn này, đồng tính vẫn rất hiếm thấy. Nếu một người như dì Lí biết chuyện, không biết có thêu dệt thêm chuyện không. Bản thân Tề Cửu Tư cũng không để tâm lắm, cùng lắm sau này không trở lại nữa. Nhưng lại không muốn mang phiền phức cho nhà họ Tề.
Tề Cửu Tư vội vàng quay lại nhìn dì Lí, định nói với đối phương là Lã Khánh Hầu chỉ nói đùa, nhưng lại thấy đối phương đứng yên bất động. Như thể bị ấn nút tạm dừng.
Lã Khánh Hầu như hiểu được suy nghĩ của Tề Cửu Tư, trầm giọng cười nói: "Tôi nghe bà ta nói chuyện phát phiền, vì vậy đã cho bà ta dừng lại". Vừa nói anh vừa nhìn dì Lí ra lệnh nói: "Trở về, sau này đừng đến tìm anh ấy nữa".
Nói xong, dì Lí bước ra ngoài như một con rối. Nhìn dì Lí đi xa dần, Tề Cửu tư nghĩ đến đêm hôm hắn trở về. Cũng là sau khi gặp Lã Khánh Hầu, vô tri vô giác trở về nhà. Hắn tò mò hỏi: "Ngày đó ở nhà ga, anh cũng để tôi về như vậy?" Nhưng nghĩ kĩ lại, nếu là đi bộ ngay cả khi không kiểm soát được bản thân, cũng không thể trở về trong thời gian ngắn như vậy.
Lã Khánh Hầu nhướng mày, "Tôi đưa anh trở về. Chỉ là anh không nhớ thôi".
Hèn chi!
Như vậy, đối phương thực sự là có lòng tốt.
Hiện tại mới biết sự thật, cho dù là đã sau rất nhiều ngày, nhưng Tề Cửu Tư vẫn chân thành nói cảm ơn. Nghe được lời cảm ơn của hắn, nụ cười trên mặt Lã Khánh Hầu càng đậm hơn. Rõ ràng rất thích thú. Tề Cửu Tư nhìn vậy, cảm thấy bình thường đối phương tính cách cổ quái, nhưng lại là rất dễ dỗ.
Nói chung, anh ấy cũng không đáng ghét.
Tề Cửu Tư lại hỏi: "Tại sao hôm đó anh lại hôn tôi?". Xét theo tình huống vừa rồi, nếu Lã Khánh Hầu muốn khống chế ai đó, cũng không cần phải hôn đối phương.
Lã Khánh Hầu đưa tay vén những lọn tóc rối trên trán ra sau tai, vẻ mặt bình tĩnh trả lời: "Tôi muốn".
Câu trả lời rất đơn giản và thô lỗ, nhưng Tề Cửu Tư không biết phải phản bác lại như thế nào. Lúc này Lã Khánh Hầu nhìn lại hành lí chưa mở của Tề Cửu Tư trong nhà nói: "Lấy đồ của anh mang theo, anh phải ở cùng tôi cho đến khi tìm thấy những đồng tiền cổ."
Tề Cửu Tư cũng không từ chối, vào nhà đúc máy tính xách tay vào trong vali. Sau đó kéo vali đặt vào cốp xe của Lã Khánh Hầu. Lúc này hắn cũng nhận được cuộc gọi từ Tề Chí Cương, giục hắn tới bệnh viện chăm sóc cho ông nội Tề.
Khi cả hai lên xe, Tề Cửu Tư vừa mở cửa xe, Lã Khánh Hầu gọi hắn lại hỏi: "Biết lái xe không?"
"Có bằng lái." Nhưng không có xe nên chưa từng lái.
Lã Khánh Hầu cũng là một người thông minh, không, phải nói là một con quỷ thông minh. Nghe đối phương trả lời, liền hiểu đối phương chỉ biết lái xe dựa trên lý thuyết. Anh mím môi cười rồi ném chìa khóa xe trên tay cho đối phương, "vậy anh qua lái."
Tề Cửu Tư cầm lấy chìa khóa nói: "Anh nghiêm túc chứ? Người mới lái xe không an toàn. Ngày đông còn có tuyết."
Lã Khánh Hầu nhướng mày nhàn nhạt nói: "Vậy nên anh phải cẩn thận, suy cho cùng người có thể chết trên xe cũng chỉ có anh". Anh ta là quỷ, cho dù có gặp tai nạn giao thông cũng không hề hấn gì.
Tề Cửu Tư có chút không nói nên lời, nhưng vẫn cùng đối phương đổi chỗ, tiến vào ngồi ghế lái. Trước khi khởi động xe, Tề Cửu Tư nhắc nhở: "Xe của anh không rẻ, lỡ bị đụng tôi cũng không đền nổi."
Lã Khánh Hầu ngồi ở bên cạnh, cúi đầu nghịch điện thoại, thản nhiên trả lời: "Không sao, anh có thể bán mình để trả. Đến nhà tôi, làm cha của con tôi."
Tề Cửu Tư nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, liếc nhìn Lã Khánh Hầu, cười bất lực. Sau đó cúi người vươn tay thắt dây an toàn cho anh. Khi thắt dây an toàn, tư thế có chút ái muội. Lã Khánh Hầu không ngờ Tề Cửu Tư sẽ làm như vậy, sững sờ trong chốc lát. Sau đó có chút xấu hổ quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Tôi tự làm được".
Đối mặt với lời phàn nàn của anh ấy, Tề Cửu Tư chỉ nhẹ nhàng ậm ừ, rồi hỏi Lã Khánh Hầu: "Có thể thêm Wechat không?" Hắn vừa nhìn thoáng qua thấy Lã Khánh Hầu đang trò chuyện với ai đó qua Wechat.
Quỷ dùng Wechat cũng có chút thú vị, chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, Tề Cửu Tư lại muốn thêm Wechat của đối phương.
"Có Thể". Lã Khánh Hầu đáp xong, anh đút tay vào túi Tề Cửu Tư một cách tự nhiên, định lấy điện thoại của đối phương, nhưng lại rút ra ví của mình.
Nhìn thấy chiếc ví mà Lã Khánh Hầu lấy ra, Tề Cửu Tư có chút ngại. Thế nhưng Lã Khánh Hầu không quan tâm, nhét nó vào túi của Tề Cửu Tư. Sau đó anh duỗi tay ôm lấy bụng Tề Cửu Tư, vươn tay vào túi bên kia của hắn, lấy điện thoại di động ra.
"Mật khẩu?" Lã Khánh Hầu hỏi. Tề Cửu Tư đang cẩn thận lái xe đáp: "Không có mật khẩu".
Lã Khánh Hầu mở máy lên, phát hiện thực sự không có mật khẩu. "Xem ra anh thực sự không có bí mật nào, điện thoại cũng không có mật khẩu".
Tề Cửu Tư không phản bác, để mặc đối phương kiểm tra điện thoại của mình. Lã Khánh Hầu tự mình thêm bạn vào máy của cả hai, rồi lưu số của mình vào điện thoại di động của Tề Cửu Tư.
Làm xong những việc này, Lã Khánh Hầu cũng không có trả điện thoại cho Tề Cửu Tư ngay, mà bắt đầu xem album điện thoại của hắn.
Tề Cửu Tư quay đầu liếc mắt nhìn, nhìn thấy hành động của Lã Khánh Hầu, liền cảm thấy việc riêng tư của mình bị mạo phạm. Nhưng hắn không hề tức giận, chỉ nhắc nhở: "Nhìn trộm điện thoại di động của người khác là rất mất lịch sự".
Lã Khánh Hầu nghe vậy, lời lẽ ngay thẳng trừng mắt nói: "Tôi đây mà gọi là nhìn lén sao? Tôi đây là quang minh chính đại nhìn".
"Thế anh nhìn thấy gì rồi?"
Lã Khánh Hầu tắt điện thoại của Tề Cửu Tư, lộ ra chút thất vọng, "nhàm chán, cái gì cũng đều không có, ảnh chụp tự sướng một tấm cũng đều không có".
Khóe miệng Tề Cửu Tư hơi nhếch lên, hắn nói: "Vậy sau này tôi sẽ chụp vài tấm ảnh gửi cho anh".
Nghe vậy Lã Khánh Hầu trừng hắn một cái nói: "Tôi muốn ảnh tự sướng của anh làm cái gì?"
Tề Cửu Tư không trả lời, tiếp tục chuyên tâm lái xe. Sau đó Lã Khánh Hầu vẫn cúi đầu nghịch điện thoại. Tề Cửu Tư cũng lái xe đến bệnh viện một cách an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất