Chương 1: Vạn năm sám hối
Mạc Trường Không, nguyên thân là tà kiếm kiếm linh, được tiên quân ở Vô Kiếm Phong thu làm đệ tử, dạy dỗ ngàn năm, thế nhưng lại lòng lang dạ sói, khinh nhục sư môn, thủ đoạn tàn độc, đi ngược với đạo lý luân thường.
Sau khi bị phát giác, hắn liền phản bội rời khỏi tiên môn, tự phong là Vạn Yêu Chi Tôn, tính tình bạo ngược, giết người như ngóe, đã vậy còn dẫn lửa Viêm Sơn đồ sát chín thành, làm hại vô số sinh mạng, không hề biết hối cải.
Đáng giết!
Đáng giết!
Đáng giết!
...
Yêu tà tội nghiệt đầy thân khiến trời cao căm phẫn, làm tam giới liên thủ trừ ma. Sau một trận huyết chiến, thây chất tựa núi, máu chảy thành sông. Thần quan chưởng hình đem xích khóa yêu xuyên qua xương bả vai cùng xương sườn của Mạc Trường Không, dùng tám con cự long kéo hắn vào luyện ngục Vô Gian, đem thanh tà kiếm ngạo ngược khó thuần ghim chặt trên vách Trảm Yêu Nhai.
Trảm Yêu Nhai là nơi thi hành cực hình đối với đại yêu phạm tội.
Bị thiên lôi bẻ gãy kiếm cốt, hủy đi linh phách, đưa vào luyện ngục, chịu vạn năm hành hình, lại bị bỏ đi yêu thân, đoạt đi tu vi, đưa vào luân hồi, chịu trăm ngàn khổ đau chốn nhân gian, vĩnh viễn không được giải thoát.
Nơi đâu trong luyện ngục cũng tràn ngập tuyệt vọng và máu tanh.
Mạc Trường Không trên người chồng chất vết thương, nhưng vẫn kéo mớ xiềng xích trên cơ thể, ngạo nghễ mà cười, không hề tỏ ra ăn năn. Hắn trời sinh xấu xa, là ác đồ hết đường cứu chữa, hiện giờ theo ý mọi người, phạm phải tội ác tày trời, kết cục như vậy không phải thích hợp sao?
Giết chóc, khát máu, tàn nhẫn, vô tình...
Chúng thần cho hắn phán quyết này không có gì là sai.
Cái sai duy nhất chính là ông trời đáng lẽ nên thẳng tay giết chết thứ súc sinh này khi vừa mới được sinh ra, miễn cho hắn lớn lên làm ngược ý trời, đảo lộn âm dương, vong ơn bội nghĩa, điên cuồng cưỡng cầu thứ tình cảm không nên có, đau khổ dây dưa quấy rầy người khác, tự mua dây buộc mình, càng lún càng sâu, buồn cười đến cực điểm.
Hiện giờ, hồn phi phách tán cũng tốt, mà luân hồi chịu khổ cũng được.
Hắn căn bản không thèm để ý.
......
Mây đen dần dần tụ lại, bên trong ánh lên tia điện của lôi kiếp, trông như linh xà bơi lội, nhưng không biết vì sao, hình phạt vốn nên thi hành từ lâu lại cứ bị trì hoãn, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.
Mạc Trường Không bỗng nhiên nhớ tới, trước khi thi hành án tử của Thiên Đình, có cho phép thân nhân hoặc tôn trưởng trong nhà đến đưa tiễn tội nhân...
Chỉ là, người kia sẽ đến sao?
Mạc Trường Không bất giác thôi giãy giụa, hắn mở to đôi mắt đỏ hoe, nỗ lực nhìn về nơi xa, nhưng trong bóng tối cái gì cũng không thấy, chỉ có sự yên tĩnh đến chết lặng.
Hắn không nên mong chờ gì.
Mạc Trường Không nhớ tới người kia, trong lòng cảm thấy hơi chua xót. Khi còn là kiếm linh mới hóa thần trí, hắn không hề biết gì về nhân tình thế thái, cứ như dã thú đi đánh nhau khắp nơi, hung tàn thô bạo. Là cái người lúc nào cũng mặc bộ bố y hơi cũ, thoạt nhìn như vô tâm vô phế kia nhặt hắn về, hung dữ đánh hắn một trận, đánh xong lại chăm sóc hắn chu đáo, khiến hắn từ dã thú dần dần trở thành hình người.
Y cầm bàn chải, cười nói: "Ta tên Lục Vân Chân, về sau sẽ là sư tôn của con."
Mạc Trường Không từ bồn tắm giãy giụa tránh ra, tạt cho y cả mặt toàn nước, đáp lại một chữ: "Phì!"
Ban đầu gặp gỡ thật sự rất khó chịu, bị buộc phải tắm rửa, chải đầu, rửa tay, mặc quần áo, ngồi có dáng ăn có tướng, không được dùng tay bốc thịt, không được đánh nhau gây sự, nói lời thô tục mắng chửi người khác cũng sẽ bị dùng thước đánh vào tay, còn phải đọc thơ viết chữ, một lần không thuộc đều phải học lại cả trăm lần... Mạc Trường Không mỗi ngày đều tính xem nên xử lý sư tôn thế nào, còn dùng nét chữ như gà bới của mình viết cả đống kế hoạch trong cuốn vở nhỏ, bao gồm cả cách đem sư tôn ăn luôn....
Lúc ấy hắn thật sự đánh không lại y.
Sư tôn lấy kiếm chứng đạo, phi thăng thành tiên, có được kiếm pháp vô song thiên hạ, mỗi lần hắn đánh lén hoặc là chạy trốn, sư tôn đều không bực, cười tủm tỉm bắt hắn về, còn khen hắn là đứa bé ngoan.
"Trường Không không có trộm cắp, thật nghe lời."
"Trường Không rốt cuộc cũng hiểu ra là không được mắng con gái rồi."
"Trường Không nhận ra chữ trên lệnh truy nã, biết nó không phải viết về mình, có tiến bộ."
"Đồ đệ nhà ta là tốt nhất thiên hạ."
"..."
Mắt sư tôn nhất định có vấn đề! Làm sao y có thể nói ra mấy lời không biết xấu hổ như vậy?
Mạc Trường Không trốn rất nhiều lần, bị bắt lại cũng rất nhiều lần, cuối cùng thành thói quen.
Kiếm pháp của sư tôn sắc bén, nhưng diện mạo lại thanh tú ôn hòa, hoàn toàn không nghiêm túc như những tiên quân khác, y thích cười, lúc cười rộ lên cực kỳ đẹp, đôi mắt nhiễm chút lười biếng tựa hoa đào tháng ba, đuôi mắt hơi rũ xuống, cong cong như vầng trăng khuyết, bên khóe miệng còn thấp thoáng hai cái má lúm đồng tiền, rất dễ khiến người ta vừa nhìn đã thích.
Mạc Trường Không thích nhìn sư tôn cười, nhưng hắn không thích sư tôn cười với người khác, mỗi khi thấy là lại không vui, nhất định phải làm gì đó để sư tôn lại chú ý đến mình mới chịu.
Chỉ là sư tôn tính tình rộng lượng hào sảng, hay giúp đỡ mọi người, thích cười thích đùa, thích uống rượu, nấu cơm còn rất ngon, bạn bè của y trải rộng khắp Tứ Hải Bát Hoang, từ thần quân đế tôn cho tới ăn mày phàm tục, mọi người đều thật lòng quý mến Vân Chân tiên quân, Vô Kiếm Phong lúc nào cũng tấp nập kẻ đến người đi, vô cùng náo nhiệt, đã thế về sau y lại thu thêm hai đồ đệ hay thích gây chuyện y như hắn...Tóm lại là cực kỳ ngứa mắt.
Mạc Trường Không càng lớn tính tình càng tệ, hắn cũng không biết vì sao mình lại trở nên như vậy...
Cuối cùng, hắn phát hiện ra bản thân có mơ ước đối với sư tôn, loại tình cảm bị thế gian ngăn cấm này khiến hắn không có cách nào bày tỏ lòng mình, mỗi ngày đều bị sự ghen ghét đố kỵ cùng dục vọng tra tấn, ác niệm trong lòng càng ngày càng lớn, lại trở về dáng vẻ như thú dữ lúc ban đầu, định làm ra việc trời đất không dung.
Mọi người mơ hồ nhận ra ý định của hắn, báo cho sư tôn, nói Mạc Trường Không là một con sói hoang ăn cháo đá bát.
Sư tôn luôn không tin, nói bản chất của hắn không xấu, vẫn tin hắn như trước.
Sự thật chứng minh, sư tôn nhìn lầm người rồi.
Hắn là thứ súc sinh vong ân phụ nghĩa, lợi dụng lòng tốt và tình yêu thương của sư tôn, dùng đủ mọi thủ đoạn, kéo vị kiếm tiên tựa vầng trăng sáng trên núi cao kia vào vực sâu dục vọng, làm vấy bẩn danh xưng thầy trò, khiến y nằm dưới thân mình, một lần lại một lần, mãi cho đến khi sự việc bị vạch trần...
Sư tôn khiếp sợ đến mức nói không ra lời, đành bỏ trốn.
Ha, xấu xa vẫn mãi là xấu xa thôi.
Hắn sớm đã không có thuốc nào cứu được nữa rồi...
...
Xiềng xích giam cầm luồng yêu lực di chuyển trong cơ thể, những cơn đau dữ dội khiến đầu óc Mạc Trường Không trở nên hỗn loạn, liền nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Thần quan chưởng hình trước khi rời đi, đen mặt nhìn hắn nói: "Ngươi nhất định sẽ hối hận."
Mạc Trường Không cảm thấy thật buồn cười, đời này hắn tùy ý làm bậy, cũng không biết hối hận là gì. Hắn dám phạm phải tội ác ngập trời, cũng dám gánh vác hậu quả của nó. Chỉ vạn năm giam cầm, luân hồi chịu khổ, chẳng đáng là bao.
Thân thể sư tôn, tư vị tuyệt vời.
Đời này của hắn đáng giá.
Diêm La Điện và sư tôn từ xưa luôn giữ mối quan hệ tốt, buông lời muốn cho hắn đời đời kiếp kiếp phải đầu thai vào súc sinh đạo.
Hắn khen Diêm La Điện quyết định cũng thật hay.
Súc sinh vào súc sinh đạo, quá phù hợp rồi.
Mạc Trường Không cười vài tiếng, bỗng nhiên phát hiện trong bóng tối phía xa xa xuất hiện một ngọn đèn dầu, tia sáng le lói như ánh sao mờ ảo đang chậm rãi tới gần. Sau đó hắn nghe thấy được từng tiếng bước chân nặng nề, có chút hỗn loạn, lại như lảo đảo, nhưng càng đến gần lại dần thong thả vững vàng hơn.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, âm thanh làm lòng hắn rối loạn.
Mạc Trường Không cảm thấy cả người cứng đờ, đau đớn như đã biến mất, hắn theo bản năng lôi kéo xiềng xích trên vách đá, nhưng đôi tay bị trường đinh cố định, máu chảy đầm đìa cũng không thoát ra được, che không nổi những nhếch nhác trên người. Sư tôn thích sạch sẽ, ghét lôi thôi, trên người hắn bây giờ chỉ toàn bùn và máu đen, quá bẩn thỉu. Hắn muốn đi xử lý cho sạch sẽ chút, kẻo lại bị người kia nói mãi, bắt đi tắm rửa.
Ánh đèn đang đến gần.
Đây là một ngọn đèn dầu nhỏ bình thường, chỉ có thể chiếu sáng cảnh vật ba thước xung quanh, loáng thoáng chiếu rọi ra gương mặt tái nhợt như không còn chút máu của sư tôn.
Sư tôn gầy đi, tiều tụy rồi.
Chuyện y bị nghịch đồ vấy bẩn đã lan truyền khắp Thiên Đình, tuy phần lớn mọi người đều thông cảm với y, nhưng dưới cả đống tin đồn nhảm nhí đó, mấy ngày nay người sống cũng chẳng dễ chịu phải không?
Mạc Trường Không thôi giãy giụa, nhìn một lát, lại nghĩ nghĩ, khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa, huýt sáo ngả ngớn nói: "Sư tôn tốt của ta, sao còn nhớ tới gặp ta thế này? Không phải là do ở trên giường bị ta chơi đến sướng quá nên nhớ mãi không quên đấy chứ? Muốn trước lúc chia tay lại đến làm thêm một lần?"
Lục Vân Chân im lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Trong lòng ngươi không phải ý này, không cần cố tình nói những lời gây hiểu lầm như vậy."
Ánh mắt của y trong trẻo, bên trong không hề có oán hận.
Mạc Trường Không hơi quay đầu đi chỗ khác, tránh đi tầm mắt của đối phương, cười lạnh nói: "Ta còn có thể có ý gì?"
Lục Vân Chân chậm rãi đến gần, lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, thay hắn lau đi vết máu đầy mặt, vén mấy sợi tóc dài bị xõa xuống, lộ ra má trái xăm hoa văn màu đen bên trên.
Đây là thần văn đồ đằng từ thời thượng cổ, giống hệt như hai con rắn đen nằm ở trên mặt, mang nghĩa là "Ác" và "Tội", sẽ cùng với linh hồn vĩnh viễn tiến vào luân hồi.
Mạc Trường Không bị nhìn như vậy cực kỳ khó chịu, định trào phúng vài câu như ngày thường, nhưng lời đến miệng làm thế nào cũng không nói ra được.
"Đây có lẽ là lần cuối cùng sư đồ chúng ta gặp nhau." Lục Vân Chân nghiêm túc hỏi, "Lời ngươi thật sự muốn nói với ta là gì?"
Đúng vậy, đây là lần cuối cùng...
Mạc Trường Không cúi đầu, yêu hận trong lòng cùng ngàn lời muốn nói, cuối cùng lại chỉ cô đọng thành một câu rầu rĩ: "Sư tôn...Bảo trọng..."
Lục Vân Chân cuối cùng cũng nở nụ cười, y muốn nâng tay lên xoa đầu người trước mắt, nâng lên lại phát hiện hắn đã sớm không còn là đứa bé năm xưa, quá cao rồi, hai người cũng đã phát sinh loại quan hệ như vậy, rất nhiều chuyện quen làm lại trở nên không phù hợp.
Y ngượng ngùng thu tay lại: "Vi sư thay ngươi cầu tình...Miễn đi đau khổ tước kiếm cốt, chịu xong vạn năm trừng phạt, sẽ không cần phải nhập luân hồi..."
Mạc Trường Không ngạc nhiên, Thiên Đạo vô tình, luôn công bằng công chính, sao có thể chấp nhận lời cầu tình, phạt nhẹ một tên tội ác đầy trời như hắn? Trong lòng hắn bỗng dưng có dự cảm không lành.
Sắc mặt Lục Vân Chân ngày càng tái nhợt, ho nhẹ hai tiếng. Y nhanh chóng che miệng lại, giả vờ lơ đãng hạ thấp đèn lồng trong tay xuống, mang ánh sáng chiếu sang nơi khác.
Mùi máu tươi trong luyện ngục quá nặng, khiến khứu giác nhạy bén của Mạc Trường Không như tê liệt đi, bóng tối bao phủ khiến tầm mắt trở nên mơ hồ, bây giờ hắn mới phát hiện mùi máu tươi nhàn nhạt truyền đến từ trên người Lục Vân Chân.
Mạc Trường Không nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn dùng hết sức rút tay khỏi trường đinh, mặc kệ gân đứt xương gãy, nháy mặt bắt lấy cơ thể của Lục Vân Chân.
Đây không phải là công kích gì.
Chỉ là, kiếm tiên thân thủ bất phàm lại mất đi năng lực né tránh, khó khăn lùi nửa bước, bị hắn bắt lấy kéo vào ngực dễ như trở bàn tay.
Lục Vân Chân không nghĩ tới hắn còn có thể thoát khỏi cốt đinh, hoảng loạn định đẩy ra, nhưng lại không còn chút sức nào.
Đèn lồng giấy nho nhỏ rơi trên mặt đất, nhanh chóng bốc cháy khiến xung quanh sáng bừng lên.
Lục Vân Chân trách mắng: "Buông ta ra."
Mạc Trường Không trầm mặt, duỗi tay hướng chỗ bản thân không nhìn thấy sờ loạn, phát hiện người trong lòng mình phía sau lưng máu đã loang lổ trên lớp thanh y cũ, có vết đã khô kết thành khối, có vết còn đang không ngừng chảy.
Vết thương này là...
Mạc Trường Không kinh giận hỏi: "Sư tôn! Kiếm cốt của người đâu?"
Kiếm tiên tu thành, trên người sẽ có một đoạn kiếm cốt cực kỳ cứng rắn, là nơi mệnh môn, kiếm cốt gãy, nhẹ thì mất sạch tu vi, nặng thì mạng cũng khó giữ được.
Kiếm cốt trên người Lục Vân Chân không phải bị gãy, mà là còn sống sờ sờ bị khoét ra, có thể làm ra việc như vậy, chỉ có chính y.
Mạc Trường Không không dám tin: "Đây là cách cầu tình của người?"
Thiên phạt miễn đi hình phạt đánh gãy kiếm cốt, là bởi sư tôn chịu thay hắn, miễn đi án phạt luân hồi, là bởi...
"Ngươi phạm phải sai lầm, vi sư cũng có trách nhiệm," Lục Vân Chân nhận ra không giấu được nữa, cũng không nhiều lời, trực tiếp đem lòng bàn tay đặt trên ngực Mạc Trường Không, trên tay ẩn giấu huyết chú phát ra kim quang mờ ảo, hút lấy những tội nghiệt vô hình vào chính cơ thể mình, y trầm giọng nói: "Rất nhiều chuyện là vi sư chưa dạy ngươi cho tốt, để ngươi đi vào đường sai, ta cũng phải cùng gánh tội."
Đồ đệ phạm sai lầm, cần phải phạt.
Vạn năm lao ngục tuy rằng thống khổ nhưng còn có cơ hội nhìn lại ánh sáng, vĩnh nhập luân hồi, lại chẳng có tương lai.
Y tới nơi này không phải là vì tạm biệt, mà là để đem đến cho Mạc Trường Không một con đường sống, một cơ hội sửa sai. Y đau khổ cầu xin cũng không phải để giảm bớt hình phạt, mà là nhận tội thay, đem hết những tội nghiệt bê bối đạo đức sư đồ lẫn tội dạy trò không nghiêm ôm cả lên người mình, rút đi kiếm cốt, gánh chịu án phạt luân hồi.
Mạc Trường Không tưởng chừng như điên rồi: "Ác đồ như ta đã làm hết mọi điều xấu, ta sẽ không nhận sai đâu! Không cần người phải cứu ta!"
"Trường Không, bản tính của ngươi...không xấu đến thế." thanh âm của Lục Vân Chân càng ngày càng nhỏ, hơi thở càng lúc càng yếu, "Là do vi sư làm sai quá nhiều chuyện... Khiến ngươi đi tới ngày hôm nay..."
"Sư tôn, người không hận ta sao..."
"Không hận..."
"Sư tôn, ta..."
Hắn cả đời kiêu ngạo tùy hứng, không biết thế nào là hối hận. Hiện giờ biết được thế nào là hối hận tột cùng lại đã quá muộn màng, quay đầu nhìn lại quá khứ, hắn chưa từng nói một lời chân thành nào, cho dù là khi ở trên giường cũng vì sợ bị từ chối mà làm ra đủ loại động tác, hại người hại mình, chưa từng chân chính thổ lộ tình cảm thật sự.
"Sư tôn, ta thích người..."
"Từ nhỏ đến lớn đều tâm tâm niệm niệm..."
Ngọn đèn trên mặt đất đã tắt, xung quanh lại lần nữa bị bóng tối bao trùm.
Mạc Trường Không ôm thật chặt người trong ngực, cẩn thận nói ra lời trong lòng: "Tình cảm của ta là tội nghiệt thế gian không thể dung thứ, ta không dám cho người biết, chỉ là..."
Hắn dừng lại.
Hơi thở của người trong lòng đã sớm tắt.
Thân thể dần lạnh đi.
Không kịp nữa...
Lời nên nói lại không nói, bây giờ đã muộn rồi.
Thiên lôi cuối cùng cũng rơi xuống, không ngừng tra tấn linh phách mang đến đau đớn tột độ, Mạc Trường Không gắt gao ôm thi thể lạnh băng trong lồng ngực, không rên một tiếng.
Hắn ôm thật chặt, cơ hồ muốn khảm vào trong thân thể.
Không ai có thể cướp đi sư tôn từ trong lòng hắn.
...
Luyện ngục Vô Gian, không cảm nhận được dòng chảy của thời gian.
Qua nhiều năm tháng, thi thể trong lồng ngực hóa thành xương trắng, từ xương trắng biến thành cát sỏi, cuối cùng tan biến ở lòng bàn tay, làm cách nào cũng không níu lại được nữa...
"Sư tôn, ta sai rồi."
"Sư tôn, về sau ta sẽ nghe lời người dạy."
"Sư tôn, ta không làm chuyện xấu nữa đâu."
"Sư tôn..."
Nam tử cao lớn trên Trảm yêu đài cuối cùng cũng gục đầu xuống.
Nếu còn có cơ hội quay lại, nếu còn có thể gặp lại người kia.
Hắn không cầu.
Hắn không bao giờ cầu.
Sau khi bị phát giác, hắn liền phản bội rời khỏi tiên môn, tự phong là Vạn Yêu Chi Tôn, tính tình bạo ngược, giết người như ngóe, đã vậy còn dẫn lửa Viêm Sơn đồ sát chín thành, làm hại vô số sinh mạng, không hề biết hối cải.
Đáng giết!
Đáng giết!
Đáng giết!
...
Yêu tà tội nghiệt đầy thân khiến trời cao căm phẫn, làm tam giới liên thủ trừ ma. Sau một trận huyết chiến, thây chất tựa núi, máu chảy thành sông. Thần quan chưởng hình đem xích khóa yêu xuyên qua xương bả vai cùng xương sườn của Mạc Trường Không, dùng tám con cự long kéo hắn vào luyện ngục Vô Gian, đem thanh tà kiếm ngạo ngược khó thuần ghim chặt trên vách Trảm Yêu Nhai.
Trảm Yêu Nhai là nơi thi hành cực hình đối với đại yêu phạm tội.
Bị thiên lôi bẻ gãy kiếm cốt, hủy đi linh phách, đưa vào luyện ngục, chịu vạn năm hành hình, lại bị bỏ đi yêu thân, đoạt đi tu vi, đưa vào luân hồi, chịu trăm ngàn khổ đau chốn nhân gian, vĩnh viễn không được giải thoát.
Nơi đâu trong luyện ngục cũng tràn ngập tuyệt vọng và máu tanh.
Mạc Trường Không trên người chồng chất vết thương, nhưng vẫn kéo mớ xiềng xích trên cơ thể, ngạo nghễ mà cười, không hề tỏ ra ăn năn. Hắn trời sinh xấu xa, là ác đồ hết đường cứu chữa, hiện giờ theo ý mọi người, phạm phải tội ác tày trời, kết cục như vậy không phải thích hợp sao?
Giết chóc, khát máu, tàn nhẫn, vô tình...
Chúng thần cho hắn phán quyết này không có gì là sai.
Cái sai duy nhất chính là ông trời đáng lẽ nên thẳng tay giết chết thứ súc sinh này khi vừa mới được sinh ra, miễn cho hắn lớn lên làm ngược ý trời, đảo lộn âm dương, vong ơn bội nghĩa, điên cuồng cưỡng cầu thứ tình cảm không nên có, đau khổ dây dưa quấy rầy người khác, tự mua dây buộc mình, càng lún càng sâu, buồn cười đến cực điểm.
Hiện giờ, hồn phi phách tán cũng tốt, mà luân hồi chịu khổ cũng được.
Hắn căn bản không thèm để ý.
......
Mây đen dần dần tụ lại, bên trong ánh lên tia điện của lôi kiếp, trông như linh xà bơi lội, nhưng không biết vì sao, hình phạt vốn nên thi hành từ lâu lại cứ bị trì hoãn, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.
Mạc Trường Không bỗng nhiên nhớ tới, trước khi thi hành án tử của Thiên Đình, có cho phép thân nhân hoặc tôn trưởng trong nhà đến đưa tiễn tội nhân...
Chỉ là, người kia sẽ đến sao?
Mạc Trường Không bất giác thôi giãy giụa, hắn mở to đôi mắt đỏ hoe, nỗ lực nhìn về nơi xa, nhưng trong bóng tối cái gì cũng không thấy, chỉ có sự yên tĩnh đến chết lặng.
Hắn không nên mong chờ gì.
Mạc Trường Không nhớ tới người kia, trong lòng cảm thấy hơi chua xót. Khi còn là kiếm linh mới hóa thần trí, hắn không hề biết gì về nhân tình thế thái, cứ như dã thú đi đánh nhau khắp nơi, hung tàn thô bạo. Là cái người lúc nào cũng mặc bộ bố y hơi cũ, thoạt nhìn như vô tâm vô phế kia nhặt hắn về, hung dữ đánh hắn một trận, đánh xong lại chăm sóc hắn chu đáo, khiến hắn từ dã thú dần dần trở thành hình người.
Y cầm bàn chải, cười nói: "Ta tên Lục Vân Chân, về sau sẽ là sư tôn của con."
Mạc Trường Không từ bồn tắm giãy giụa tránh ra, tạt cho y cả mặt toàn nước, đáp lại một chữ: "Phì!"
Ban đầu gặp gỡ thật sự rất khó chịu, bị buộc phải tắm rửa, chải đầu, rửa tay, mặc quần áo, ngồi có dáng ăn có tướng, không được dùng tay bốc thịt, không được đánh nhau gây sự, nói lời thô tục mắng chửi người khác cũng sẽ bị dùng thước đánh vào tay, còn phải đọc thơ viết chữ, một lần không thuộc đều phải học lại cả trăm lần... Mạc Trường Không mỗi ngày đều tính xem nên xử lý sư tôn thế nào, còn dùng nét chữ như gà bới của mình viết cả đống kế hoạch trong cuốn vở nhỏ, bao gồm cả cách đem sư tôn ăn luôn....
Lúc ấy hắn thật sự đánh không lại y.
Sư tôn lấy kiếm chứng đạo, phi thăng thành tiên, có được kiếm pháp vô song thiên hạ, mỗi lần hắn đánh lén hoặc là chạy trốn, sư tôn đều không bực, cười tủm tỉm bắt hắn về, còn khen hắn là đứa bé ngoan.
"Trường Không không có trộm cắp, thật nghe lời."
"Trường Không rốt cuộc cũng hiểu ra là không được mắng con gái rồi."
"Trường Không nhận ra chữ trên lệnh truy nã, biết nó không phải viết về mình, có tiến bộ."
"Đồ đệ nhà ta là tốt nhất thiên hạ."
"..."
Mắt sư tôn nhất định có vấn đề! Làm sao y có thể nói ra mấy lời không biết xấu hổ như vậy?
Mạc Trường Không trốn rất nhiều lần, bị bắt lại cũng rất nhiều lần, cuối cùng thành thói quen.
Kiếm pháp của sư tôn sắc bén, nhưng diện mạo lại thanh tú ôn hòa, hoàn toàn không nghiêm túc như những tiên quân khác, y thích cười, lúc cười rộ lên cực kỳ đẹp, đôi mắt nhiễm chút lười biếng tựa hoa đào tháng ba, đuôi mắt hơi rũ xuống, cong cong như vầng trăng khuyết, bên khóe miệng còn thấp thoáng hai cái má lúm đồng tiền, rất dễ khiến người ta vừa nhìn đã thích.
Mạc Trường Không thích nhìn sư tôn cười, nhưng hắn không thích sư tôn cười với người khác, mỗi khi thấy là lại không vui, nhất định phải làm gì đó để sư tôn lại chú ý đến mình mới chịu.
Chỉ là sư tôn tính tình rộng lượng hào sảng, hay giúp đỡ mọi người, thích cười thích đùa, thích uống rượu, nấu cơm còn rất ngon, bạn bè của y trải rộng khắp Tứ Hải Bát Hoang, từ thần quân đế tôn cho tới ăn mày phàm tục, mọi người đều thật lòng quý mến Vân Chân tiên quân, Vô Kiếm Phong lúc nào cũng tấp nập kẻ đến người đi, vô cùng náo nhiệt, đã thế về sau y lại thu thêm hai đồ đệ hay thích gây chuyện y như hắn...Tóm lại là cực kỳ ngứa mắt.
Mạc Trường Không càng lớn tính tình càng tệ, hắn cũng không biết vì sao mình lại trở nên như vậy...
Cuối cùng, hắn phát hiện ra bản thân có mơ ước đối với sư tôn, loại tình cảm bị thế gian ngăn cấm này khiến hắn không có cách nào bày tỏ lòng mình, mỗi ngày đều bị sự ghen ghét đố kỵ cùng dục vọng tra tấn, ác niệm trong lòng càng ngày càng lớn, lại trở về dáng vẻ như thú dữ lúc ban đầu, định làm ra việc trời đất không dung.
Mọi người mơ hồ nhận ra ý định của hắn, báo cho sư tôn, nói Mạc Trường Không là một con sói hoang ăn cháo đá bát.
Sư tôn luôn không tin, nói bản chất của hắn không xấu, vẫn tin hắn như trước.
Sự thật chứng minh, sư tôn nhìn lầm người rồi.
Hắn là thứ súc sinh vong ân phụ nghĩa, lợi dụng lòng tốt và tình yêu thương của sư tôn, dùng đủ mọi thủ đoạn, kéo vị kiếm tiên tựa vầng trăng sáng trên núi cao kia vào vực sâu dục vọng, làm vấy bẩn danh xưng thầy trò, khiến y nằm dưới thân mình, một lần lại một lần, mãi cho đến khi sự việc bị vạch trần...
Sư tôn khiếp sợ đến mức nói không ra lời, đành bỏ trốn.
Ha, xấu xa vẫn mãi là xấu xa thôi.
Hắn sớm đã không có thuốc nào cứu được nữa rồi...
...
Xiềng xích giam cầm luồng yêu lực di chuyển trong cơ thể, những cơn đau dữ dội khiến đầu óc Mạc Trường Không trở nên hỗn loạn, liền nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Thần quan chưởng hình trước khi rời đi, đen mặt nhìn hắn nói: "Ngươi nhất định sẽ hối hận."
Mạc Trường Không cảm thấy thật buồn cười, đời này hắn tùy ý làm bậy, cũng không biết hối hận là gì. Hắn dám phạm phải tội ác ngập trời, cũng dám gánh vác hậu quả của nó. Chỉ vạn năm giam cầm, luân hồi chịu khổ, chẳng đáng là bao.
Thân thể sư tôn, tư vị tuyệt vời.
Đời này của hắn đáng giá.
Diêm La Điện và sư tôn từ xưa luôn giữ mối quan hệ tốt, buông lời muốn cho hắn đời đời kiếp kiếp phải đầu thai vào súc sinh đạo.
Hắn khen Diêm La Điện quyết định cũng thật hay.
Súc sinh vào súc sinh đạo, quá phù hợp rồi.
Mạc Trường Không cười vài tiếng, bỗng nhiên phát hiện trong bóng tối phía xa xa xuất hiện một ngọn đèn dầu, tia sáng le lói như ánh sao mờ ảo đang chậm rãi tới gần. Sau đó hắn nghe thấy được từng tiếng bước chân nặng nề, có chút hỗn loạn, lại như lảo đảo, nhưng càng đến gần lại dần thong thả vững vàng hơn.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, âm thanh làm lòng hắn rối loạn.
Mạc Trường Không cảm thấy cả người cứng đờ, đau đớn như đã biến mất, hắn theo bản năng lôi kéo xiềng xích trên vách đá, nhưng đôi tay bị trường đinh cố định, máu chảy đầm đìa cũng không thoát ra được, che không nổi những nhếch nhác trên người. Sư tôn thích sạch sẽ, ghét lôi thôi, trên người hắn bây giờ chỉ toàn bùn và máu đen, quá bẩn thỉu. Hắn muốn đi xử lý cho sạch sẽ chút, kẻo lại bị người kia nói mãi, bắt đi tắm rửa.
Ánh đèn đang đến gần.
Đây là một ngọn đèn dầu nhỏ bình thường, chỉ có thể chiếu sáng cảnh vật ba thước xung quanh, loáng thoáng chiếu rọi ra gương mặt tái nhợt như không còn chút máu của sư tôn.
Sư tôn gầy đi, tiều tụy rồi.
Chuyện y bị nghịch đồ vấy bẩn đã lan truyền khắp Thiên Đình, tuy phần lớn mọi người đều thông cảm với y, nhưng dưới cả đống tin đồn nhảm nhí đó, mấy ngày nay người sống cũng chẳng dễ chịu phải không?
Mạc Trường Không thôi giãy giụa, nhìn một lát, lại nghĩ nghĩ, khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa, huýt sáo ngả ngớn nói: "Sư tôn tốt của ta, sao còn nhớ tới gặp ta thế này? Không phải là do ở trên giường bị ta chơi đến sướng quá nên nhớ mãi không quên đấy chứ? Muốn trước lúc chia tay lại đến làm thêm một lần?"
Lục Vân Chân im lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Trong lòng ngươi không phải ý này, không cần cố tình nói những lời gây hiểu lầm như vậy."
Ánh mắt của y trong trẻo, bên trong không hề có oán hận.
Mạc Trường Không hơi quay đầu đi chỗ khác, tránh đi tầm mắt của đối phương, cười lạnh nói: "Ta còn có thể có ý gì?"
Lục Vân Chân chậm rãi đến gần, lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, thay hắn lau đi vết máu đầy mặt, vén mấy sợi tóc dài bị xõa xuống, lộ ra má trái xăm hoa văn màu đen bên trên.
Đây là thần văn đồ đằng từ thời thượng cổ, giống hệt như hai con rắn đen nằm ở trên mặt, mang nghĩa là "Ác" và "Tội", sẽ cùng với linh hồn vĩnh viễn tiến vào luân hồi.
Mạc Trường Không bị nhìn như vậy cực kỳ khó chịu, định trào phúng vài câu như ngày thường, nhưng lời đến miệng làm thế nào cũng không nói ra được.
"Đây có lẽ là lần cuối cùng sư đồ chúng ta gặp nhau." Lục Vân Chân nghiêm túc hỏi, "Lời ngươi thật sự muốn nói với ta là gì?"
Đúng vậy, đây là lần cuối cùng...
Mạc Trường Không cúi đầu, yêu hận trong lòng cùng ngàn lời muốn nói, cuối cùng lại chỉ cô đọng thành một câu rầu rĩ: "Sư tôn...Bảo trọng..."
Lục Vân Chân cuối cùng cũng nở nụ cười, y muốn nâng tay lên xoa đầu người trước mắt, nâng lên lại phát hiện hắn đã sớm không còn là đứa bé năm xưa, quá cao rồi, hai người cũng đã phát sinh loại quan hệ như vậy, rất nhiều chuyện quen làm lại trở nên không phù hợp.
Y ngượng ngùng thu tay lại: "Vi sư thay ngươi cầu tình...Miễn đi đau khổ tước kiếm cốt, chịu xong vạn năm trừng phạt, sẽ không cần phải nhập luân hồi..."
Mạc Trường Không ngạc nhiên, Thiên Đạo vô tình, luôn công bằng công chính, sao có thể chấp nhận lời cầu tình, phạt nhẹ một tên tội ác đầy trời như hắn? Trong lòng hắn bỗng dưng có dự cảm không lành.
Sắc mặt Lục Vân Chân ngày càng tái nhợt, ho nhẹ hai tiếng. Y nhanh chóng che miệng lại, giả vờ lơ đãng hạ thấp đèn lồng trong tay xuống, mang ánh sáng chiếu sang nơi khác.
Mùi máu tươi trong luyện ngục quá nặng, khiến khứu giác nhạy bén của Mạc Trường Không như tê liệt đi, bóng tối bao phủ khiến tầm mắt trở nên mơ hồ, bây giờ hắn mới phát hiện mùi máu tươi nhàn nhạt truyền đến từ trên người Lục Vân Chân.
Mạc Trường Không nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn dùng hết sức rút tay khỏi trường đinh, mặc kệ gân đứt xương gãy, nháy mặt bắt lấy cơ thể của Lục Vân Chân.
Đây không phải là công kích gì.
Chỉ là, kiếm tiên thân thủ bất phàm lại mất đi năng lực né tránh, khó khăn lùi nửa bước, bị hắn bắt lấy kéo vào ngực dễ như trở bàn tay.
Lục Vân Chân không nghĩ tới hắn còn có thể thoát khỏi cốt đinh, hoảng loạn định đẩy ra, nhưng lại không còn chút sức nào.
Đèn lồng giấy nho nhỏ rơi trên mặt đất, nhanh chóng bốc cháy khiến xung quanh sáng bừng lên.
Lục Vân Chân trách mắng: "Buông ta ra."
Mạc Trường Không trầm mặt, duỗi tay hướng chỗ bản thân không nhìn thấy sờ loạn, phát hiện người trong lòng mình phía sau lưng máu đã loang lổ trên lớp thanh y cũ, có vết đã khô kết thành khối, có vết còn đang không ngừng chảy.
Vết thương này là...
Mạc Trường Không kinh giận hỏi: "Sư tôn! Kiếm cốt của người đâu?"
Kiếm tiên tu thành, trên người sẽ có một đoạn kiếm cốt cực kỳ cứng rắn, là nơi mệnh môn, kiếm cốt gãy, nhẹ thì mất sạch tu vi, nặng thì mạng cũng khó giữ được.
Kiếm cốt trên người Lục Vân Chân không phải bị gãy, mà là còn sống sờ sờ bị khoét ra, có thể làm ra việc như vậy, chỉ có chính y.
Mạc Trường Không không dám tin: "Đây là cách cầu tình của người?"
Thiên phạt miễn đi hình phạt đánh gãy kiếm cốt, là bởi sư tôn chịu thay hắn, miễn đi án phạt luân hồi, là bởi...
"Ngươi phạm phải sai lầm, vi sư cũng có trách nhiệm," Lục Vân Chân nhận ra không giấu được nữa, cũng không nhiều lời, trực tiếp đem lòng bàn tay đặt trên ngực Mạc Trường Không, trên tay ẩn giấu huyết chú phát ra kim quang mờ ảo, hút lấy những tội nghiệt vô hình vào chính cơ thể mình, y trầm giọng nói: "Rất nhiều chuyện là vi sư chưa dạy ngươi cho tốt, để ngươi đi vào đường sai, ta cũng phải cùng gánh tội."
Đồ đệ phạm sai lầm, cần phải phạt.
Vạn năm lao ngục tuy rằng thống khổ nhưng còn có cơ hội nhìn lại ánh sáng, vĩnh nhập luân hồi, lại chẳng có tương lai.
Y tới nơi này không phải là vì tạm biệt, mà là để đem đến cho Mạc Trường Không một con đường sống, một cơ hội sửa sai. Y đau khổ cầu xin cũng không phải để giảm bớt hình phạt, mà là nhận tội thay, đem hết những tội nghiệt bê bối đạo đức sư đồ lẫn tội dạy trò không nghiêm ôm cả lên người mình, rút đi kiếm cốt, gánh chịu án phạt luân hồi.
Mạc Trường Không tưởng chừng như điên rồi: "Ác đồ như ta đã làm hết mọi điều xấu, ta sẽ không nhận sai đâu! Không cần người phải cứu ta!"
"Trường Không, bản tính của ngươi...không xấu đến thế." thanh âm của Lục Vân Chân càng ngày càng nhỏ, hơi thở càng lúc càng yếu, "Là do vi sư làm sai quá nhiều chuyện... Khiến ngươi đi tới ngày hôm nay..."
"Sư tôn, người không hận ta sao..."
"Không hận..."
"Sư tôn, ta..."
Hắn cả đời kiêu ngạo tùy hứng, không biết thế nào là hối hận. Hiện giờ biết được thế nào là hối hận tột cùng lại đã quá muộn màng, quay đầu nhìn lại quá khứ, hắn chưa từng nói một lời chân thành nào, cho dù là khi ở trên giường cũng vì sợ bị từ chối mà làm ra đủ loại động tác, hại người hại mình, chưa từng chân chính thổ lộ tình cảm thật sự.
"Sư tôn, ta thích người..."
"Từ nhỏ đến lớn đều tâm tâm niệm niệm..."
Ngọn đèn trên mặt đất đã tắt, xung quanh lại lần nữa bị bóng tối bao trùm.
Mạc Trường Không ôm thật chặt người trong ngực, cẩn thận nói ra lời trong lòng: "Tình cảm của ta là tội nghiệt thế gian không thể dung thứ, ta không dám cho người biết, chỉ là..."
Hắn dừng lại.
Hơi thở của người trong lòng đã sớm tắt.
Thân thể dần lạnh đi.
Không kịp nữa...
Lời nên nói lại không nói, bây giờ đã muộn rồi.
Thiên lôi cuối cùng cũng rơi xuống, không ngừng tra tấn linh phách mang đến đau đớn tột độ, Mạc Trường Không gắt gao ôm thi thể lạnh băng trong lồng ngực, không rên một tiếng.
Hắn ôm thật chặt, cơ hồ muốn khảm vào trong thân thể.
Không ai có thể cướp đi sư tôn từ trong lòng hắn.
...
Luyện ngục Vô Gian, không cảm nhận được dòng chảy của thời gian.
Qua nhiều năm tháng, thi thể trong lồng ngực hóa thành xương trắng, từ xương trắng biến thành cát sỏi, cuối cùng tan biến ở lòng bàn tay, làm cách nào cũng không níu lại được nữa...
"Sư tôn, ta sai rồi."
"Sư tôn, về sau ta sẽ nghe lời người dạy."
"Sư tôn, ta không làm chuyện xấu nữa đâu."
"Sư tôn..."
Nam tử cao lớn trên Trảm yêu đài cuối cùng cũng gục đầu xuống.
Nếu còn có cơ hội quay lại, nếu còn có thể gặp lại người kia.
Hắn không cầu.
Hắn không bao giờ cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất