[Đam Mỹ] Thế Giới Và Đôi Mắt Em
Chương 2:
Ngài White hôm nay vẫn chưa hút máu, ngài dự tính sẽ vừa hút máu vừa làm tình, đấy luôn là sở thích của ngài. Ai nhìn vào Sở Tịch đều sẽ đoán cậu rất khỏe mạnh, lúc mới gặp cũng là đang đánh nhau, ngài nghĩ rằng hút nhiều máu chút cũng chẳng sao. Sở Tịch vốn đói quanh năm, ngoài cái liều mạng ra cậu thật sự chả có gì, cơ thể cũng ốm yếu đã lâu, nhưng nếu là ngài White hút máu, bao nhiêu cậu cũng không để ý.
“Nào, chăm sóc cho nó đi, Tịch?” Ngài White mở quần ra, để lộ cự vật to lớn đang trướng lên của mình. Sở Tịch quỳ xuống sàn nhà, mặt đỏ như cà chua mà nhìn nó, thứ này làm sao có thể vừa được, nghĩ đến cũng thấy đau mông rồi! Cậu khẽ cầm lấy nó, vuốt vuốt vài cái như khi làm cho chính mình, ngài White lại khẽ cười.
“Nó muốn thứ khác cơ.” Nói rồi đẩy đẩy vào mặt Sở Tịch, ấm nóng và căng cứng, ngài làm vẻ mặt như đang mong chờ.
Sở Tịch đã từng thấy ‘cách khác’ trong một con hẻm tối, vậy là ngài White muốn cậu ngậm nó vào cơ!
Trước mặt là người mình yêu cơ mà, cậu có thể làm bất cứ thứ gì, cậu muốn khiến cho ngài White thật sự yêu câu! Dù có chút do dự, nhưng rồi Sở Tịch vẫn từ từ ngậm nó vào, cậu khẽ liếm liếm xung quanh. Ngài White vẫn chưa thỏa mãn lắm, ngài nắm lấy mái tóc nham nhở của Sở Tịch, hông lại dùng sức, thúc mạnh vào cổ họng cậu. Sở Tịch đau đớn ê a vài câu, ‘vật nhỏ’ phía dưới của cậu không tự chủ được lại nhô lên. Sau đó ngài White rút nó ra, để Sở Tịch dựa vào giường, không đợi Sở Tịch phản ứng, lại banh miệng Sở Tịch ra, nhét nó vào rồi tiếp tục thúc mạnh liên tục. Ngài White chưa bắn mà Sở Tịch đã bắn rồi, cậu run rẩy theo nhịp điệu của ngài White, hai mắt đẫm nước mắt từ bao giờ không hay. Ngài White đã nói sẽ không thô bạo mà!
Được một lúc Sở Tịch đã bắn hai lần, ngài White rút nó ra rồi để nó cạnh má Sở Tịch, giọng nói ngài hơi khàn, mắt ngài cũng đã chuyển sang màu đỏ như máu, ngài lạnh lùng nói,“Quỳ lên giường.”
Dù đau đớn cùng sợ hãi, cánh môi đã bị rách chảy máu, nhưng Sở Tịch vẫn nghe lời, cậu quỳ trên giường, cánh mông tròn trịa để lộ trước mắt ngài White. Ngài White cho tay vào miệng Sở Tịch, thấm một chút nước bọt của cậu sau đó cho hai ngón tay vào lỗ nhỏ hồng hồng co rúm phía sau. Sở Tịch lấy tay che miệng, cả miệng và mông cậu đều đau!
“Em không thích sao? Em run rẩy quá, Tịch?” Ngài White bị Sở Tịch làm cho tức giận, ngài chỉ thích những đồ chơi ngoan ngoãn trên giường thôi, Sở Tịch lại làm như ngài đang cưỡng dâm cậu không bằng?
Sở Tịch sợ hãi, nhưng rồi vẫn mềm yếu trả lời, “Em thích... thích lắm...” Vừa nói nước mắt vừa chảy ra.
Ngài White cũng bắt đầu thấy đói rồi, mùi máu trên miệng của Sở Tịch làm ngài thấy cồn cào, mùi thật thơm và tinh khiết! Vậy nên chưa cả nới lỏng đủ, ngài White đã vội vàng đặt dương vật ở lỗ nhỏ ướt át của Sở Tịch, Sở Tịch giật mình, khẽ co nó lại. Ngài White lại không nổi giận ngay, ngài lấy hai tay bóp mạnh hai cánh mông của Sở Tịch, cảm nhận xúc cảm mềm mại hai cánh mông mang lại khiến dương vật của ngài trướng to hơn nữa. Ngài khẽ nói vào tai Sở Tịch, “Tịch của ta, em không muốn làm ta vui sao?” Lời thì thầm ấm nóng ẩm ướt, ngay lập tức làm tim Sở Tịch đập nhanh hơn, cả người cậu hồng hồng phát nhiệt, lỗ nhỏ vậy mà thả lỏng, còn kèm theo ít dịch trơn, một cơ thể trời sinh dâm đãng!
Được đà xông lên, ngài White thúc thẳng vào trong, vẫn nới lỏng chưa đủ, lỗ nhỏ của Sở Tịch làm sao vừa với dương vật của ngài White được, thế là nó rách ra, Sở Tịch đau đến rên ư ử. Cậu kẹp mông lại làm đau ngài White, thế là ngài đánh mạnh vào mông cậu, mấy tiếng chát chát vang lên làm hai cánh mông đỏ ửng toàn dấu tay, Sở Tịch khóc nức nở oan ức, mông cũng cố gắng ‘nuốt’ dương vật của ngài White.
Ngài White hài lòng lắm, ngài nắm lấy eo Sở Tịch, phía sau thúc mạnh, sâu đến nỗi bụng Sở Tịch gồ lên, mỗi lần rút ra đều kèm theo chút máu cùng dâm dịch của Sở Tịch.
Sở Tịch khóc đến sưng cả mắt, đau đớn làm cậu không ngừng rên rỉ.
Hai mắt cậu mờ đi, đây là tình yêu, là tình yêu, người cậu yêu đang thể hiện tình yêu với cậu, mẹ cậu cũng nói chỉ có tình nhân mới làm tình với nhau, ngài White cũng là yêu cậu nên mới làm tình với cậu, Sở Tịch thấy hạnh phúc, nhưng mà cậu vẫn đau đến trời đất rung chuyển!
Ngài White cứ thúc không ngừng như vậy phía sau, sau đó vươn người ra phía trước, cái lưỡi ướt át khẽ liếm cổ Sở Tịch, Sở Tịch muốn hôn ngài White, cậu quay lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp và đôi môi đỏ mọng của ngài White, cái miệng rách không phát ra nổi âm nào có nghĩa, chỉ có thể ư a rên rỉ đầy dâm đãng!
Ngài White trước giờ chưa từng hôn ai, ngài chỉ hôn người ngài yêu thôi, nên dù có thấy được tình ý nồng đậm trong đôi mắt sưng đỏ ngập nước của Sở Tịch cũng không làm ngài rung động, ngài lạnh lùng cắn phập một cái vào cổ Sở Tịch.
Xúc cảm khi máu bị rút ra không hề dễ chịu, răng của ngài White cắn sâu vào mạch máu của Sở Tịch, cậu đau đến co giật, lại bị hai tay của ngài White kẹp chặt không cho nhúc nhích! Sở Tịch cũng chẳng nhớ mình ngất đi lúc nào, đau đớn cứ dồn lên não, khiến cậu đột nhiên nghĩ rằng, ‘Chết trong tay của người mình yêu cũng tốt, cậu cũng chẳng muốn sống trong thế giới đau khổ này!”
Lúc ngài White tỉnh táo lại, Sở Tịch cũng đã im lặng được một lúc, hai mắt cậu sưng đỏ, bình thường đã chẳng xinh đẹp mà giờ nhìn lại càng xấu xí, ngài thật muốn móc hai con mắt giống với người ngài yêu ra khỏi tiện nhân dưới thân mình, nhưng rồi ngài nghĩ, đợi chơi chán rồi lấy cũng chẳng muộn.
Sở Tịch ngất rồi ngài cũng đã ăn no rồi, ngài gọi người vào mang Sở Tịch đi tắm rửa sạch sẽ rồi cho qua phòng khác, bản thân cũng tắm rửa một chút rồi đến phòng làm việc, làm đến ngoài trời tờ mờ sáng thì ngài về phòng ngủ, ga giường cũng đã thay sạch sẽ, trong phòng không còn nồng đậm mùi tinh dịch như lúc tối qua nữa mà là một mùi hoa hồng nhàn nhạt. Bông hoa hồng trắng dập nát cũng đã ở trong một bao rác nào đó, mang đi vứt ở bãi rác lớn cạnh khu ổ chuột.
Hôm đó ngài White mơ về một lần lúc nhỏ ngài đi qua khu ổ chuột cùng cha.
Ngài nhìn thấy một người phụ nữ ốm yếu đang bế một đứa bé gầy yếu trên tay. Đứa bé đói đến khóc không ra hơi, hai mắt ngập nước đến đáng thương, cơ thể yếu đuối run rẩy trong vòng tay gầy rạc của người mẹ. Ngài White vậy mà tiến lại gần, cướp đứa bé từ tay người mẹ, dù ngài còn nhỏ nhưng ngài vẫn mạnh hơn người thường rất nhiều, người mẹ muốn phản kháng thì ba lưỡi kiếm lạnh lẽo đã chĩa vào cổ bà.
Đứa bé loài người được một vampire cao cấp bế trên tay vậy mà lại im lặng không khóc nữa, nó mở mắt nhìn người trước mặt, đôi mắt trong suốt vẫn còn có chút mơ hồ với thế giới. Như thấy thứ gì đó xinh đẹp lắm, nó mỉm cười, nhưng cười không ra tiếng, bụng nó kêu vài tiếng. Nhìn vào cái bụng đã hóp lại cùng tay chân teo tóp của nó, chỉ đói thêm vài hôm nữa là kiểu gì nó cũng chết.
Ngài White không hiểu sao lại cảm thấy đứa bé này như có gì đó rất quen thuộc, ngài mở miệng, nhìn sâu vào đôi mắt đứa bé, ngài lạnh lùng nói, “Gọi nó là Tịch.”
Người mẹ nhìn sinh vật xinh đẹp tuyệt trần trước mặt một cách kì lạ, bà bữa đói bữa no, còn chưa đặt tên cho đứa bé, một vampire quý tộc lại đặt tên cho đứa bé, hắn muốn cướp con bà rồi hút máu ư? Bà đau đớn khóc lóc, hai hốc mắt lại chẳng có nước chảy ra.
Ngài White trái lại lại không cướp đứa bé, ngài trả đứa bé cho người mẹ, sau đó ra lệnh lính đưa tiền cho người mẹ, ngài muốn đứa bé này sống!
Ngài White tuy còn nhỏ nhưng đã giết rất nhiều người, ngay cả mẹ kế của ngài ngài cũng xé xác bà ta trước mặt con của bà ta, ngài máu lạnh hơn cả cha ngài, đến nỗi ngài đã không còn đếm số người mình đã giết từ lâu, trong giới quý tộc, bọn họ bàn tán sau lưng, gia tộc White đã sinh ra một con quỷ máu lạnh, con quỷ xinh đẹp Elias Robert White ấy, sau này lại vì cái đầu của một tên tiện dân bẩn thỉu mà tàn sát cả gia tộc!
“Nào, chăm sóc cho nó đi, Tịch?” Ngài White mở quần ra, để lộ cự vật to lớn đang trướng lên của mình. Sở Tịch quỳ xuống sàn nhà, mặt đỏ như cà chua mà nhìn nó, thứ này làm sao có thể vừa được, nghĩ đến cũng thấy đau mông rồi! Cậu khẽ cầm lấy nó, vuốt vuốt vài cái như khi làm cho chính mình, ngài White lại khẽ cười.
“Nó muốn thứ khác cơ.” Nói rồi đẩy đẩy vào mặt Sở Tịch, ấm nóng và căng cứng, ngài làm vẻ mặt như đang mong chờ.
Sở Tịch đã từng thấy ‘cách khác’ trong một con hẻm tối, vậy là ngài White muốn cậu ngậm nó vào cơ!
Trước mặt là người mình yêu cơ mà, cậu có thể làm bất cứ thứ gì, cậu muốn khiến cho ngài White thật sự yêu câu! Dù có chút do dự, nhưng rồi Sở Tịch vẫn từ từ ngậm nó vào, cậu khẽ liếm liếm xung quanh. Ngài White vẫn chưa thỏa mãn lắm, ngài nắm lấy mái tóc nham nhở của Sở Tịch, hông lại dùng sức, thúc mạnh vào cổ họng cậu. Sở Tịch đau đớn ê a vài câu, ‘vật nhỏ’ phía dưới của cậu không tự chủ được lại nhô lên. Sau đó ngài White rút nó ra, để Sở Tịch dựa vào giường, không đợi Sở Tịch phản ứng, lại banh miệng Sở Tịch ra, nhét nó vào rồi tiếp tục thúc mạnh liên tục. Ngài White chưa bắn mà Sở Tịch đã bắn rồi, cậu run rẩy theo nhịp điệu của ngài White, hai mắt đẫm nước mắt từ bao giờ không hay. Ngài White đã nói sẽ không thô bạo mà!
Được một lúc Sở Tịch đã bắn hai lần, ngài White rút nó ra rồi để nó cạnh má Sở Tịch, giọng nói ngài hơi khàn, mắt ngài cũng đã chuyển sang màu đỏ như máu, ngài lạnh lùng nói,“Quỳ lên giường.”
Dù đau đớn cùng sợ hãi, cánh môi đã bị rách chảy máu, nhưng Sở Tịch vẫn nghe lời, cậu quỳ trên giường, cánh mông tròn trịa để lộ trước mắt ngài White. Ngài White cho tay vào miệng Sở Tịch, thấm một chút nước bọt của cậu sau đó cho hai ngón tay vào lỗ nhỏ hồng hồng co rúm phía sau. Sở Tịch lấy tay che miệng, cả miệng và mông cậu đều đau!
“Em không thích sao? Em run rẩy quá, Tịch?” Ngài White bị Sở Tịch làm cho tức giận, ngài chỉ thích những đồ chơi ngoan ngoãn trên giường thôi, Sở Tịch lại làm như ngài đang cưỡng dâm cậu không bằng?
Sở Tịch sợ hãi, nhưng rồi vẫn mềm yếu trả lời, “Em thích... thích lắm...” Vừa nói nước mắt vừa chảy ra.
Ngài White cũng bắt đầu thấy đói rồi, mùi máu trên miệng của Sở Tịch làm ngài thấy cồn cào, mùi thật thơm và tinh khiết! Vậy nên chưa cả nới lỏng đủ, ngài White đã vội vàng đặt dương vật ở lỗ nhỏ ướt át của Sở Tịch, Sở Tịch giật mình, khẽ co nó lại. Ngài White lại không nổi giận ngay, ngài lấy hai tay bóp mạnh hai cánh mông của Sở Tịch, cảm nhận xúc cảm mềm mại hai cánh mông mang lại khiến dương vật của ngài trướng to hơn nữa. Ngài khẽ nói vào tai Sở Tịch, “Tịch của ta, em không muốn làm ta vui sao?” Lời thì thầm ấm nóng ẩm ướt, ngay lập tức làm tim Sở Tịch đập nhanh hơn, cả người cậu hồng hồng phát nhiệt, lỗ nhỏ vậy mà thả lỏng, còn kèm theo ít dịch trơn, một cơ thể trời sinh dâm đãng!
Được đà xông lên, ngài White thúc thẳng vào trong, vẫn nới lỏng chưa đủ, lỗ nhỏ của Sở Tịch làm sao vừa với dương vật của ngài White được, thế là nó rách ra, Sở Tịch đau đến rên ư ử. Cậu kẹp mông lại làm đau ngài White, thế là ngài đánh mạnh vào mông cậu, mấy tiếng chát chát vang lên làm hai cánh mông đỏ ửng toàn dấu tay, Sở Tịch khóc nức nở oan ức, mông cũng cố gắng ‘nuốt’ dương vật của ngài White.
Ngài White hài lòng lắm, ngài nắm lấy eo Sở Tịch, phía sau thúc mạnh, sâu đến nỗi bụng Sở Tịch gồ lên, mỗi lần rút ra đều kèm theo chút máu cùng dâm dịch của Sở Tịch.
Sở Tịch khóc đến sưng cả mắt, đau đớn làm cậu không ngừng rên rỉ.
Hai mắt cậu mờ đi, đây là tình yêu, là tình yêu, người cậu yêu đang thể hiện tình yêu với cậu, mẹ cậu cũng nói chỉ có tình nhân mới làm tình với nhau, ngài White cũng là yêu cậu nên mới làm tình với cậu, Sở Tịch thấy hạnh phúc, nhưng mà cậu vẫn đau đến trời đất rung chuyển!
Ngài White cứ thúc không ngừng như vậy phía sau, sau đó vươn người ra phía trước, cái lưỡi ướt át khẽ liếm cổ Sở Tịch, Sở Tịch muốn hôn ngài White, cậu quay lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp và đôi môi đỏ mọng của ngài White, cái miệng rách không phát ra nổi âm nào có nghĩa, chỉ có thể ư a rên rỉ đầy dâm đãng!
Ngài White trước giờ chưa từng hôn ai, ngài chỉ hôn người ngài yêu thôi, nên dù có thấy được tình ý nồng đậm trong đôi mắt sưng đỏ ngập nước của Sở Tịch cũng không làm ngài rung động, ngài lạnh lùng cắn phập một cái vào cổ Sở Tịch.
Xúc cảm khi máu bị rút ra không hề dễ chịu, răng của ngài White cắn sâu vào mạch máu của Sở Tịch, cậu đau đến co giật, lại bị hai tay của ngài White kẹp chặt không cho nhúc nhích! Sở Tịch cũng chẳng nhớ mình ngất đi lúc nào, đau đớn cứ dồn lên não, khiến cậu đột nhiên nghĩ rằng, ‘Chết trong tay của người mình yêu cũng tốt, cậu cũng chẳng muốn sống trong thế giới đau khổ này!”
Lúc ngài White tỉnh táo lại, Sở Tịch cũng đã im lặng được một lúc, hai mắt cậu sưng đỏ, bình thường đã chẳng xinh đẹp mà giờ nhìn lại càng xấu xí, ngài thật muốn móc hai con mắt giống với người ngài yêu ra khỏi tiện nhân dưới thân mình, nhưng rồi ngài nghĩ, đợi chơi chán rồi lấy cũng chẳng muộn.
Sở Tịch ngất rồi ngài cũng đã ăn no rồi, ngài gọi người vào mang Sở Tịch đi tắm rửa sạch sẽ rồi cho qua phòng khác, bản thân cũng tắm rửa một chút rồi đến phòng làm việc, làm đến ngoài trời tờ mờ sáng thì ngài về phòng ngủ, ga giường cũng đã thay sạch sẽ, trong phòng không còn nồng đậm mùi tinh dịch như lúc tối qua nữa mà là một mùi hoa hồng nhàn nhạt. Bông hoa hồng trắng dập nát cũng đã ở trong một bao rác nào đó, mang đi vứt ở bãi rác lớn cạnh khu ổ chuột.
Hôm đó ngài White mơ về một lần lúc nhỏ ngài đi qua khu ổ chuột cùng cha.
Ngài nhìn thấy một người phụ nữ ốm yếu đang bế một đứa bé gầy yếu trên tay. Đứa bé đói đến khóc không ra hơi, hai mắt ngập nước đến đáng thương, cơ thể yếu đuối run rẩy trong vòng tay gầy rạc của người mẹ. Ngài White vậy mà tiến lại gần, cướp đứa bé từ tay người mẹ, dù ngài còn nhỏ nhưng ngài vẫn mạnh hơn người thường rất nhiều, người mẹ muốn phản kháng thì ba lưỡi kiếm lạnh lẽo đã chĩa vào cổ bà.
Đứa bé loài người được một vampire cao cấp bế trên tay vậy mà lại im lặng không khóc nữa, nó mở mắt nhìn người trước mặt, đôi mắt trong suốt vẫn còn có chút mơ hồ với thế giới. Như thấy thứ gì đó xinh đẹp lắm, nó mỉm cười, nhưng cười không ra tiếng, bụng nó kêu vài tiếng. Nhìn vào cái bụng đã hóp lại cùng tay chân teo tóp của nó, chỉ đói thêm vài hôm nữa là kiểu gì nó cũng chết.
Ngài White không hiểu sao lại cảm thấy đứa bé này như có gì đó rất quen thuộc, ngài mở miệng, nhìn sâu vào đôi mắt đứa bé, ngài lạnh lùng nói, “Gọi nó là Tịch.”
Người mẹ nhìn sinh vật xinh đẹp tuyệt trần trước mặt một cách kì lạ, bà bữa đói bữa no, còn chưa đặt tên cho đứa bé, một vampire quý tộc lại đặt tên cho đứa bé, hắn muốn cướp con bà rồi hút máu ư? Bà đau đớn khóc lóc, hai hốc mắt lại chẳng có nước chảy ra.
Ngài White trái lại lại không cướp đứa bé, ngài trả đứa bé cho người mẹ, sau đó ra lệnh lính đưa tiền cho người mẹ, ngài muốn đứa bé này sống!
Ngài White tuy còn nhỏ nhưng đã giết rất nhiều người, ngay cả mẹ kế của ngài ngài cũng xé xác bà ta trước mặt con của bà ta, ngài máu lạnh hơn cả cha ngài, đến nỗi ngài đã không còn đếm số người mình đã giết từ lâu, trong giới quý tộc, bọn họ bàn tán sau lưng, gia tộc White đã sinh ra một con quỷ máu lạnh, con quỷ xinh đẹp Elias Robert White ấy, sau này lại vì cái đầu của một tên tiện dân bẩn thỉu mà tàn sát cả gia tộc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất