[Đam Mỹ] Thế Giới Và Đôi Mắt Em
Chương 8:
Sở Tịch cùng ngài White cứ như đôi vợ chồng trẻ, ngày ngày quấn lấy nhau không rời, cậu hạnh phúc đến mức mỗi ngày đều cười như một tên ngốc, Vĩ Thành nhìn cậu cũng không muốn nói gì nữa. Mỗi sáng Sở Tịch thức dậy đều là khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của ngài White trước mắt, mỗi tối cũng đều ở dưới thân ngài White mà sướng đến rên rỉ!
“Em gái... muốn...gặp...” Sở Tịch nằm trong lòng ngài White sau trận làm tình như vũ bão.
Ngài White đang tận lực bóp cái mông to tròn của Sở Tịch, nghe vậy thì dừng lại một chút.
“Không được.”
Sở Tịch trùng hai mắt xuống, cậu muốn gặp em gái, nhưng lại không dám cãi lại ngài White.
“Sao vậy? Giận rồi?” Ngài White nhìn dáng vẻ vùi mặt vào lòng mình của Sở Tịch, trái tim như mềm nhũn ra. Ngài ôm lấy cái eo thon của Sở Tịch mà xoa xoa, “Em lại gầy đi rồi.”
Sở Tịch vẫn im lặng, cậu quả thật gầy đi rất nhiều.
Ngài White hôn trán cậu, “Ta đang định đưa em đi gặp người thân... nhưng nhìn em nào... em lại dám giận dỗi với ta?”
Sở Tịch ngước lên nhìn ngài White, đôi mắt cậu tràn ngập ánh sáng. Cậu vòng tay qua hôn ngài White, “Em yêu Elias.”
Sáng hôm sau ngài White cùng Sở Tịch cùng nhau đi xe ngựa đến nhà mới của mẹ và em gái. Cả người cậu là trang phục tinh xảo đắt tiền, cùng với ngài White xinh đẹp như thiên sứ ngồi cạnh nhau.
Nhà mới của mẹ và em gái ở khá xa, lúc đến nơi cũng đã giữa trưa nắng gắt, ngài White ngồi lại trên xe ngựa còn Sở Tịch đi vào, “Trở về sớm.”
Đứng trước cửa, Sở Tịch khẽ chỉnh lại trang phục một chút rồi gõ cửa.
Đợi một lúc, cánh cửa khẽ mở ra.
“Sở Hy... anh về thăm mẹ và em.” Sở Tịch nói trôi chảy, khi đứng trước người thân của mình, cậu thấy rất thoải mái, nói chuyện cũng tự nhiên hơn hẳn.
Cô gái tóc đen mắt đen xinh đẹp trước cửa nhìn cậu, một thân quần áo đắt tiền của cậu khiến cô khẽ nheo mắt.
“Anh có vẻ làm ăn phát đạt?” Sở Hy lạnh lùng nhìn Sở Tịch, người anh trai đã mất tích nửa năm của cô đang đứng trước mặt cô mà tươi cười như không có chuyện gì. Cô vẫn nhớ người mang anh trai của cô đi là một vampire tóc vàng nhạt. Sau đó cô và mẹ được cấp cho rất nhiều tiền, đại khái là, “Lãnh chúa nhìn trúng anh trai cô, đây là tiền bán thân của hắn. Cầm lấy rồi cút thật xa đi.”
Mẹ cô hỏi tin tức Sở Tịch, cô vì sợ lũ vampire nên nói anh trai đã đi làm xa. Cứ như vậy đã nửa năm, không một tin tức, cô còn tưởng anh trai mình đã chết, mẹ cô cũng vì nhớ Sở Tịch mà đau buồn. Nhưng nhìn con người trước mặt, hóa ra sống rất tốt.
Sở Tịch vì câu nói của Sở Hy mà chột dạ, em gái cậu rất thông minh, cậu sợ mình không lừa được em gái.
“Mẹ đâu rồi? Anh muốn nói chuyện với bà một chút...” Cậu lảng tránh, cậu sợ đôi mắt tinh ranh của em gái.
Sở Hy lại không chịu nhượng bộ, cô là một người rất cứng rắn, dù cho cô rất nhớ Sở Tịch nhưng vẫn phải tra hỏi cậu rõ ràng.
“Anh nằm dưới thân vampire!” Sở Hy nói chắc nịch, “Nhìn anh xem, anh không khác gì mấy tên bán thân ngoài đường! Anh nghĩ anh lừa được em?!” Sở Hy yêu quý anh trai mình, nên cô không thể chấp nhận người anh trai mạnh mẽ kiên cường của mình nằm dưới thân tên đàn ông khác, nhất là vampire! Cô hận vampire!
Sở Tịch như bị hận ý của Sở Hy làm cho đông cứng, cậu sợ hãi không biết trả lời ra sao, Sở Hy rất ghét vampire, Sở Hy sẽ không chấp nhận cậu tiếp xúc với vampire. Cậu vẫn nhớ dáng vẻ bất lực mà khóc của Sở Hy. Sở Hy dù có đói khát hay ốm yếu cũng không khóc, nhưng lại khóc vì Sở Tịch rất nhiều. Sở Tịch cũng vì vậy mà rất yêu thương em gái, luôn muốn dành hết mọi thứ tốt đẹp cho em gái.
“Không có, tên vampire kia hoàn toàn không để ý anh, hắn chỉ uống thử máu của anh, uống xong liền giao cho anh làm quét dọn.” Ngừng một chút, cậu nói tiếp, “Em nhìn anh vừa ngu vừa thô kệch, ai sẽ vừa mắt anh được?” Cậu gấp gáp, khuôn mặt đáng thương mà nói.
Sở Hy nhìn vào mắt Sở Tịch, trực trào nước mắt nhưng vẫn kiên cường, “Anh còn nói dối nữa thì đi đi! Em không muốn nhìn anh nữa!” Tay cô khẽ giữ cửa, thật sự có ý định đóng cửa lại.
Sở Tịch biết lần này có lẽ do vừa được thỏa mãn nên ngài White mới đồng ý với cậu dễ dàng như vậy, lần sau... có thể sẽ không có lần sau...
“Anh thật sự nằm dưới thân vampire... nhưng do tên đó thích đôi mắt của anh... anh và hắn không có tình cảm... anh bị ép buộc... Sau này, chơi chán anh rồi... hắn sẽ thả anh.” Sở Tịch đau đớn mà phủ nhận tình cảm của cậu, đứng trước đứa em gái mà cậu vô cùng yêu thương, cậu không dám nói ra sự thật. Cậu thầm xin lỗi ngài White trong lòng, “Anh không thích vampire, anh không thích lũ quái vật kinh tởm đấy! Anh vẫn nhớ chúng ta bị đày đọa thế nào...! Em tin anh được không?” Nói mà giọng cậu run rẩy, cậu đang xỉ nhục người mình yêu và tình yêu của hai người!
Sở Hy nhìn dáng vẻ gấp gáp của Sở Tịch, “Được rồi, mẹ đang ở trong, mẹ cũng nhớ anh lắm, nhưng mẹ vẫn đang ngủ.”
Mẹ hai người đang nằm trên giường, tóc đã bạc phân nửa nhưng trông có sức sống hơn trước, có lẽ đo được chăm sóc tốt và ăn uống đầy đủ dinh dưỡng. Cậu ngồi xuống giường, nhìn khuôn mặt hồng hào của mẹ mà cười. Cậu muốn nói chuyện với mẹ, nhưng rồi lại sợ bị mẹ biết bản thân đã làm gì nửa năm qua.
Sở Hy nhìn thật kĩ Sở Tịch, anh trai của cô trắng ra không ít, mái tóc dài hơn, dáng người cũng gầy đi một vòng, nghĩ rằng Sở Tịch sống cũng không hề dễ chịu nên bắt đầu thấy hối hận với hành vi hận thù mù quáng lúc nãy của mình. Ngoài lòng căm hận vampire ra, cô chính là một cô gái hiền lành tốt bụng.
Cứ như vậy một lúc, Sở Tịch sợ ngài White đợi lâu nên không dám nán lại, “Anh phải trở về.”
“Bao giờ anh quay lại?” Sở Hy khẽ hỏi, “Em sắp kết hôn với một người rất tốt, anh có thể tham dự vào ngày ấy không? Hơn nữa hôm nay mẹ cũng không thấy mặt anh.”
“Tạm thời anh chưa thể nói trước, nhưng em an tâm, anh sẽ gửi thư cho em tiếp.” Sở Tịch dịu dàng cười, “Anh biết chữ rồi.”
Sở Hy nhìn dáng Sở Tịch dần biến mất sau cánh cửa, lại thắc mắc, ‘tiếp’ nghĩa là gì? Cả nửa năm nay cô không hề có tin tức của Sở Tịch, nhưng Sở Tịch lại nói như thể cậu từng gửi thư cho cô vậy?
Sở Tịch mang dáng vẻ hạnh phúc mà trở về xe ngựa, cậu định sẽ kể với ngài White người thân của cậu bây giờ sống rất tốt, muốn cảm ơn ngài White, ôm ngài rồi hôn ngài từ mắt tới cổ! Lúc ngài White nói yêu cậu, cậu còn có chút sợ hãi, nhưng rõ ràng sau đó ngài đã thay đổi, khi làm tình nếu thấy cậu đau sẽ nhẹ nhàng lại, khiến cậu cùng sướng chứ không đau đớn giống lúc trước. Đến Vĩ Thành còn phải xem xét lại những câu nói lúc trước của hắn!
Viễn tưởng càng hạnh phúc thì thực tế càng khốc liệt, khi Sở Tịch trở lại xe ngựa, đám lính nhìn cậu với ánh mắt thương hại cực điểm, Dương Thanh nhìn cậu muốn nói gì đó, nhưng rồi vẫn im bặt.
“Elias, em gái cùng mẹ em đều sống rất tốt...” Sở Tịch ngồi vào lòng ngài White mà cười, tay vòng qua cổ ngài White mà hôn lấy hôn để, “Em yêu Elias! Em yêu Elias!” Cậu hạnh phúc mà hôn hôn đôi môi đỏ như máu của ngài White, hai chân cuốn lấy eo ngài White, bình thường ngài White rất thích Sở Tịch chủ động như vậy, còn thường nói mấy câu chọc ghẹo đầy tình ý mê hoặc làm Sở Tịch say ngất!
Ngài White lúc này trái lại lại không hưng phấn mà đáp lại Sở Tịch. Ngài nhìn con người đang quấn lấy ngài mà quyến rũ ngài, đôi mắt đỏ như máu tràn ngập tức giận như biển lửa sôi sục, nhưng hành động cùng lời nói vẫn rất nhẹ nhàng. Ngài xoa lấy cái eo nhỏ của Sở Tịch, khẽ hôn lên trán Sở Tịch.
“Ta nghe hết lời hay ý đẹp của em rồi.” Ngài trìu mến mà ôm lấy Sở Tịch, cậu nhìn đôi mắt của ngài, một cảm giác lạnh lẽo như đứng giữa hầm băng.
“Em nói xem, em rất ghét thứ kinh tởm đang ôm em hả, Tịch yêu quý?” Lời nói thành công khiến Sở Tịch cứng họng, cả người đột nhiên run rẩy không dám cử động.
“Tốt lắm. Em vẫn biết sợ.” Ngài White khẽ cười rồi thì thầm vào tai Sở Tịch, “Đến lúc ta phải dạy dỗ lại em rồi, Tịch của ta dám mắng chửi ‘chủ nhân’ thâm tệ như vậy, còn dám mở miệng nói yêu ta?”
“Không cần sợ, em nên trân trọng những phút giây cuối cùng ta còn dịu dàng với em đi. Khi về đến đinh thự... ta sẽ không dịu dàng nữa đâu.”
Sở Tịch sợ đến chảy nước mắt, khuôn mặt vô cùng đáng thương mà nhìn ngài White, nhìn người cậu yêu lạnh lùng đến cực điểm với cậu.
Ngài White lau nước mắt cho Sở Tịch, “Từ giờ về sau, nước mắt của em với ta không còn giá trị nữa.” Ngài cực kì tức giận, chưa từng tức giận như vậy, nhu tình mật ý của ngài lại bị một con người thấp kém sỉ nhục, ngài chỉ muốn xem thử tình nhân bé nhỏ của ngài nói như thế nào về ngài, lại không ngờ nghe được những lời nói như mũi dao đâm vào tim ngài. Vật nhỏ mỗi ngày đều nói yêu ngài, hóa ra sau lưng lại chửi rủa ngài như một con quái vật kinh tởm! Ngài đã trao đi tình yêu của mình, không ngờ lại bị sỉ nhục đến câm lặng! Sự khát máu trong ngài trỗi dậy, “Thôi nào, ta đâu có định giết em. Ta yêu em, Tịch của ta.”
“Em gái... muốn...gặp...” Sở Tịch nằm trong lòng ngài White sau trận làm tình như vũ bão.
Ngài White đang tận lực bóp cái mông to tròn của Sở Tịch, nghe vậy thì dừng lại một chút.
“Không được.”
Sở Tịch trùng hai mắt xuống, cậu muốn gặp em gái, nhưng lại không dám cãi lại ngài White.
“Sao vậy? Giận rồi?” Ngài White nhìn dáng vẻ vùi mặt vào lòng mình của Sở Tịch, trái tim như mềm nhũn ra. Ngài ôm lấy cái eo thon của Sở Tịch mà xoa xoa, “Em lại gầy đi rồi.”
Sở Tịch vẫn im lặng, cậu quả thật gầy đi rất nhiều.
Ngài White hôn trán cậu, “Ta đang định đưa em đi gặp người thân... nhưng nhìn em nào... em lại dám giận dỗi với ta?”
Sở Tịch ngước lên nhìn ngài White, đôi mắt cậu tràn ngập ánh sáng. Cậu vòng tay qua hôn ngài White, “Em yêu Elias.”
Sáng hôm sau ngài White cùng Sở Tịch cùng nhau đi xe ngựa đến nhà mới của mẹ và em gái. Cả người cậu là trang phục tinh xảo đắt tiền, cùng với ngài White xinh đẹp như thiên sứ ngồi cạnh nhau.
Nhà mới của mẹ và em gái ở khá xa, lúc đến nơi cũng đã giữa trưa nắng gắt, ngài White ngồi lại trên xe ngựa còn Sở Tịch đi vào, “Trở về sớm.”
Đứng trước cửa, Sở Tịch khẽ chỉnh lại trang phục một chút rồi gõ cửa.
Đợi một lúc, cánh cửa khẽ mở ra.
“Sở Hy... anh về thăm mẹ và em.” Sở Tịch nói trôi chảy, khi đứng trước người thân của mình, cậu thấy rất thoải mái, nói chuyện cũng tự nhiên hơn hẳn.
Cô gái tóc đen mắt đen xinh đẹp trước cửa nhìn cậu, một thân quần áo đắt tiền của cậu khiến cô khẽ nheo mắt.
“Anh có vẻ làm ăn phát đạt?” Sở Hy lạnh lùng nhìn Sở Tịch, người anh trai đã mất tích nửa năm của cô đang đứng trước mặt cô mà tươi cười như không có chuyện gì. Cô vẫn nhớ người mang anh trai của cô đi là một vampire tóc vàng nhạt. Sau đó cô và mẹ được cấp cho rất nhiều tiền, đại khái là, “Lãnh chúa nhìn trúng anh trai cô, đây là tiền bán thân của hắn. Cầm lấy rồi cút thật xa đi.”
Mẹ cô hỏi tin tức Sở Tịch, cô vì sợ lũ vampire nên nói anh trai đã đi làm xa. Cứ như vậy đã nửa năm, không một tin tức, cô còn tưởng anh trai mình đã chết, mẹ cô cũng vì nhớ Sở Tịch mà đau buồn. Nhưng nhìn con người trước mặt, hóa ra sống rất tốt.
Sở Tịch vì câu nói của Sở Hy mà chột dạ, em gái cậu rất thông minh, cậu sợ mình không lừa được em gái.
“Mẹ đâu rồi? Anh muốn nói chuyện với bà một chút...” Cậu lảng tránh, cậu sợ đôi mắt tinh ranh của em gái.
Sở Hy lại không chịu nhượng bộ, cô là một người rất cứng rắn, dù cho cô rất nhớ Sở Tịch nhưng vẫn phải tra hỏi cậu rõ ràng.
“Anh nằm dưới thân vampire!” Sở Hy nói chắc nịch, “Nhìn anh xem, anh không khác gì mấy tên bán thân ngoài đường! Anh nghĩ anh lừa được em?!” Sở Hy yêu quý anh trai mình, nên cô không thể chấp nhận người anh trai mạnh mẽ kiên cường của mình nằm dưới thân tên đàn ông khác, nhất là vampire! Cô hận vampire!
Sở Tịch như bị hận ý của Sở Hy làm cho đông cứng, cậu sợ hãi không biết trả lời ra sao, Sở Hy rất ghét vampire, Sở Hy sẽ không chấp nhận cậu tiếp xúc với vampire. Cậu vẫn nhớ dáng vẻ bất lực mà khóc của Sở Hy. Sở Hy dù có đói khát hay ốm yếu cũng không khóc, nhưng lại khóc vì Sở Tịch rất nhiều. Sở Tịch cũng vì vậy mà rất yêu thương em gái, luôn muốn dành hết mọi thứ tốt đẹp cho em gái.
“Không có, tên vampire kia hoàn toàn không để ý anh, hắn chỉ uống thử máu của anh, uống xong liền giao cho anh làm quét dọn.” Ngừng một chút, cậu nói tiếp, “Em nhìn anh vừa ngu vừa thô kệch, ai sẽ vừa mắt anh được?” Cậu gấp gáp, khuôn mặt đáng thương mà nói.
Sở Hy nhìn vào mắt Sở Tịch, trực trào nước mắt nhưng vẫn kiên cường, “Anh còn nói dối nữa thì đi đi! Em không muốn nhìn anh nữa!” Tay cô khẽ giữ cửa, thật sự có ý định đóng cửa lại.
Sở Tịch biết lần này có lẽ do vừa được thỏa mãn nên ngài White mới đồng ý với cậu dễ dàng như vậy, lần sau... có thể sẽ không có lần sau...
“Anh thật sự nằm dưới thân vampire... nhưng do tên đó thích đôi mắt của anh... anh và hắn không có tình cảm... anh bị ép buộc... Sau này, chơi chán anh rồi... hắn sẽ thả anh.” Sở Tịch đau đớn mà phủ nhận tình cảm của cậu, đứng trước đứa em gái mà cậu vô cùng yêu thương, cậu không dám nói ra sự thật. Cậu thầm xin lỗi ngài White trong lòng, “Anh không thích vampire, anh không thích lũ quái vật kinh tởm đấy! Anh vẫn nhớ chúng ta bị đày đọa thế nào...! Em tin anh được không?” Nói mà giọng cậu run rẩy, cậu đang xỉ nhục người mình yêu và tình yêu của hai người!
Sở Hy nhìn dáng vẻ gấp gáp của Sở Tịch, “Được rồi, mẹ đang ở trong, mẹ cũng nhớ anh lắm, nhưng mẹ vẫn đang ngủ.”
Mẹ hai người đang nằm trên giường, tóc đã bạc phân nửa nhưng trông có sức sống hơn trước, có lẽ đo được chăm sóc tốt và ăn uống đầy đủ dinh dưỡng. Cậu ngồi xuống giường, nhìn khuôn mặt hồng hào của mẹ mà cười. Cậu muốn nói chuyện với mẹ, nhưng rồi lại sợ bị mẹ biết bản thân đã làm gì nửa năm qua.
Sở Hy nhìn thật kĩ Sở Tịch, anh trai của cô trắng ra không ít, mái tóc dài hơn, dáng người cũng gầy đi một vòng, nghĩ rằng Sở Tịch sống cũng không hề dễ chịu nên bắt đầu thấy hối hận với hành vi hận thù mù quáng lúc nãy của mình. Ngoài lòng căm hận vampire ra, cô chính là một cô gái hiền lành tốt bụng.
Cứ như vậy một lúc, Sở Tịch sợ ngài White đợi lâu nên không dám nán lại, “Anh phải trở về.”
“Bao giờ anh quay lại?” Sở Hy khẽ hỏi, “Em sắp kết hôn với một người rất tốt, anh có thể tham dự vào ngày ấy không? Hơn nữa hôm nay mẹ cũng không thấy mặt anh.”
“Tạm thời anh chưa thể nói trước, nhưng em an tâm, anh sẽ gửi thư cho em tiếp.” Sở Tịch dịu dàng cười, “Anh biết chữ rồi.”
Sở Hy nhìn dáng Sở Tịch dần biến mất sau cánh cửa, lại thắc mắc, ‘tiếp’ nghĩa là gì? Cả nửa năm nay cô không hề có tin tức của Sở Tịch, nhưng Sở Tịch lại nói như thể cậu từng gửi thư cho cô vậy?
Sở Tịch mang dáng vẻ hạnh phúc mà trở về xe ngựa, cậu định sẽ kể với ngài White người thân của cậu bây giờ sống rất tốt, muốn cảm ơn ngài White, ôm ngài rồi hôn ngài từ mắt tới cổ! Lúc ngài White nói yêu cậu, cậu còn có chút sợ hãi, nhưng rõ ràng sau đó ngài đã thay đổi, khi làm tình nếu thấy cậu đau sẽ nhẹ nhàng lại, khiến cậu cùng sướng chứ không đau đớn giống lúc trước. Đến Vĩ Thành còn phải xem xét lại những câu nói lúc trước của hắn!
Viễn tưởng càng hạnh phúc thì thực tế càng khốc liệt, khi Sở Tịch trở lại xe ngựa, đám lính nhìn cậu với ánh mắt thương hại cực điểm, Dương Thanh nhìn cậu muốn nói gì đó, nhưng rồi vẫn im bặt.
“Elias, em gái cùng mẹ em đều sống rất tốt...” Sở Tịch ngồi vào lòng ngài White mà cười, tay vòng qua cổ ngài White mà hôn lấy hôn để, “Em yêu Elias! Em yêu Elias!” Cậu hạnh phúc mà hôn hôn đôi môi đỏ như máu của ngài White, hai chân cuốn lấy eo ngài White, bình thường ngài White rất thích Sở Tịch chủ động như vậy, còn thường nói mấy câu chọc ghẹo đầy tình ý mê hoặc làm Sở Tịch say ngất!
Ngài White lúc này trái lại lại không hưng phấn mà đáp lại Sở Tịch. Ngài nhìn con người đang quấn lấy ngài mà quyến rũ ngài, đôi mắt đỏ như máu tràn ngập tức giận như biển lửa sôi sục, nhưng hành động cùng lời nói vẫn rất nhẹ nhàng. Ngài xoa lấy cái eo nhỏ của Sở Tịch, khẽ hôn lên trán Sở Tịch.
“Ta nghe hết lời hay ý đẹp của em rồi.” Ngài trìu mến mà ôm lấy Sở Tịch, cậu nhìn đôi mắt của ngài, một cảm giác lạnh lẽo như đứng giữa hầm băng.
“Em nói xem, em rất ghét thứ kinh tởm đang ôm em hả, Tịch yêu quý?” Lời nói thành công khiến Sở Tịch cứng họng, cả người đột nhiên run rẩy không dám cử động.
“Tốt lắm. Em vẫn biết sợ.” Ngài White khẽ cười rồi thì thầm vào tai Sở Tịch, “Đến lúc ta phải dạy dỗ lại em rồi, Tịch của ta dám mắng chửi ‘chủ nhân’ thâm tệ như vậy, còn dám mở miệng nói yêu ta?”
“Không cần sợ, em nên trân trọng những phút giây cuối cùng ta còn dịu dàng với em đi. Khi về đến đinh thự... ta sẽ không dịu dàng nữa đâu.”
Sở Tịch sợ đến chảy nước mắt, khuôn mặt vô cùng đáng thương mà nhìn ngài White, nhìn người cậu yêu lạnh lùng đến cực điểm với cậu.
Ngài White lau nước mắt cho Sở Tịch, “Từ giờ về sau, nước mắt của em với ta không còn giá trị nữa.” Ngài cực kì tức giận, chưa từng tức giận như vậy, nhu tình mật ý của ngài lại bị một con người thấp kém sỉ nhục, ngài chỉ muốn xem thử tình nhân bé nhỏ của ngài nói như thế nào về ngài, lại không ngờ nghe được những lời nói như mũi dao đâm vào tim ngài. Vật nhỏ mỗi ngày đều nói yêu ngài, hóa ra sau lưng lại chửi rủa ngài như một con quái vật kinh tởm! Ngài đã trao đi tình yêu của mình, không ngờ lại bị sỉ nhục đến câm lặng! Sự khát máu trong ngài trỗi dậy, “Thôi nào, ta đâu có định giết em. Ta yêu em, Tịch của ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất