Chương 24: Bị chó giành cơm?
Tác giả: Dự Sinh || Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chương 25: Bị chó giành cơm?
Giáo viên ở đây ăn cơm rất nhanh, cơm tối còn tàm tạm, đồ ăn sáng và cơm trưa thì chỉ cần mười lăm phút là tàn cuộc. Triệu Ý ăn cơm chậm, nhai từng chút từng chút, cẩn thận cực kỳ, cơm rau dưa thôi cũng bị cậu ăn như đồ ăn năm sao cho nên rời bàn trễ nhất là cậu. Sáng nay Triệu Ý muộn giờ cơm, ai ai cũng ăn cơm rất nhanh chóng. Lúc Triệu Ý mở cánh cửa phòng ăn nhỏ thì bên trong chỉ còn mỗi Thạch Đầu.
Triệu Ý vẫn vui vẻ nói đôi câu với cậu ta.
Cậu đứng ở cửa chứ không đi vào, mở miệng gọi: "Bé Thạch Đầu."
Thạch Đầu còn đang cắm đầu lau bàn, ngẩng đầu lên nở nụ cười với cậu rồi hô: "Anh Triệu!'
Hừm, thằng bé này đúng là thích cười, nói chuyện cũng được, cũng vui.
Triệu Ý cười với cậu ta, Thạch Đầu càng mê mang hơn, nội tâm sóng gió không ngừng. Anh Triệu đẹp trai quá đẹp trai quá, đúng là quá đẹp trai!
"Anh Sơn của em đâu?" Triệu Ý hỏi.
"Anh Sơn đang rửa bát." Thạch Đầu cầm cái khăn trả lời cậu, còn như sợ cậu không nghe thấy.
Phòng bếp cách đó không xa, cuống họng thằng bé như thế, chắc là người đứng trong cũng đã nghe được lâu rồi.
"Rồi rồi, lau bàn cho sạch đi. Anh đi thăm anh Sơn của em một chút đây." Triệu Ý khoát tay áo, đi về phía nhà bếp.
Đúng là Kỷ Sơn Thanh đang rửa bát. Cửa phòng bếp hơi mở, cách cái khe hở đó Triệu Ý thấy người kia đang đứng nghiêng rửa bát còn Kỷ Sơn Thanh lại không phát hiện ra cậu.
Cửa chỉ mở he hé, phòng bếp cũng quá nhỏ, lộ ra Kỷ Sơn Thanh cao lớn đang chen chúc bên trong.
Triệu Ý đưa tay đẩy cửa, không dùng nhiều sức, nhưng cánh cửa vẫn phát ra tiếng 'kẽo kẹt'
Người ta cứ rửa bát ào ào, không hề ngẩng mặt lên một cái.
Tiếng nói của Thạch Đầu to như vậy, chắc chắn là hắn nghe thấy, vậy mà không thèm để ý đến cậu.
Triệu Ý bấm ngón tay, gõ hai phát bên cánh cửa.
Đúng là không biết xấu hổ, vào cũng vào rồi, còn gõ cái đéo gì nữa.
Kỷ Sơn Thanh đang rửa tô, đặt từng cái một bên bếp lò, tay kia chốt vòi nước.
"Thạch Đầu nói anh ở đây." Triệu Ý cũng không thèm để ý chuyện hắn bơ mình, bước lên nói: "Tôi nói này, còn cơm không?"
"Qua giờ cơm rồi." Kỷ Sơn Thanh rửa tay, trả lời qua loa với Triệu Ý.
Nghe rồi đấy, đúng là Kỷ Sơn Thanh bơ cậu thật.
Lúc đầu Triệu Ý thấy mình không phải kẻ dính người yêu đương nồng cháy, nhưng hôm nay chợt nghe Kỷ Sơn Thanh nói, tự dưng cậu muốn dính dính thêm chút xem sao.
Cậu bước ba bước vào phòng bếp, vốn phòng đã không rộng, cậu đi vài bước đã thấy hết đồ trong phòng, thấy trong nồi còn một chút cháo gạo.
"Anh không để phần đồ ăn cho tôi sao?" Cậu im lặng dời mắt đi, ánh mắt rơi xuống cái bồn rửa bên cạnh rồi lại hướng lên cơ thể người kia.
Lướt sang cái tay, to phết, cảm giác tay rất mạnh, tay như vậy mà lại đi rửa chén.
"Lão Lý không nói rõ quy củ cho cậu à?" Kỷ Sơn Thanh không ngẩng đầu, mở vòi sen, nước ào ào xuống rửa bọt trên tay mình.
"Nói rồi." Triệu Ý không hề dời mắt đi chỗ khác. Tay Kỷ Sơn Thanh không giống như tay của cậu, ngón tay hắn dài, bàn tay lớn, vết chai rất nhiều.
Không bao giờ Triệu Ý để tay của mình giống tay Kỷ Sơn Thanh đâu.
"Vậy qua giờ ăn rồi nên không có cơm cho cậu đâu." Tay kia khóa vòi nước, Kỷ Sơn Thanh xoay người, cuối cùng cũng nhìn cậu.
Ánh mắt Triệu Ý cũng dời từ tay lên mặt Kỷ Sơn Thanh: "Lão Lý có nói quy củ cho tôi, nhưng anh thì không nói gì với tôi hết. Tôi chỉ nghe anh thôi, nếu anh nói quy củ lại cho tôi thì tôi nghe."
Lúc cậu nói đôi mắt sáng lấp lánh sao trời, khóe miệng còn cười cười nhìn có vẻ rất chân thành.
Kỷ Sơn Thanh bật cười một tiếng, nhẹ nhàng híp mắt: "Triệu Ý, lúc cậu nói chuyện cứ nói một đằng nghĩ một nẻo vậy sao?"
"Nói một đằng nghĩ một nẻo?" Triệu Ý nghiêng đầu, có vẻ đang hoài nghi: "Anh biết tôi nghĩ thế nào không? Vậy đoán xem tôi muốn ngủ với anh là thật hay giả nào?"
"Cậu thích thì làm đi." Kỷ Sơn Thanh hừ một tiếng, nói xong thì đi.
Triệu Ý duỗi tay ra cản hắn lại, Kỷ Sơn Thanh nghiêng đầu nhìn cậu, im lặng quan sát.
"Vậy rốt cuộc anh có chừa cơm cho tôi không? Tôi đói rồi."
Kỷ Sơn Thanh cười lạnh: "Không có."
"Tôi vừa thấy trong nồi có cháo gạo đó."
"Cái đó để cho Đại Thánh."
"Đại Thánh là ai?" Triệu Ý không hề có ấn tượng với ai như vậy? Tên tình địch này từ đâu ra thế?
"Là con chó cỏ nhà hiệu trưởng, mới dắt tới hôm qua, mới cột phía sau tòa nhà, cậu không thấy à?"
"???"
Triệu Ý: Kỷ Sơn Thanh, tôi xxx cả đời anh.
Ngay trong giây phút đó, Triệu Ý thấy mình sống còn không bằng một con chó cỏ.
Chương 25: Bị chó giành cơm?
Giáo viên ở đây ăn cơm rất nhanh, cơm tối còn tàm tạm, đồ ăn sáng và cơm trưa thì chỉ cần mười lăm phút là tàn cuộc. Triệu Ý ăn cơm chậm, nhai từng chút từng chút, cẩn thận cực kỳ, cơm rau dưa thôi cũng bị cậu ăn như đồ ăn năm sao cho nên rời bàn trễ nhất là cậu. Sáng nay Triệu Ý muộn giờ cơm, ai ai cũng ăn cơm rất nhanh chóng. Lúc Triệu Ý mở cánh cửa phòng ăn nhỏ thì bên trong chỉ còn mỗi Thạch Đầu.
Triệu Ý vẫn vui vẻ nói đôi câu với cậu ta.
Cậu đứng ở cửa chứ không đi vào, mở miệng gọi: "Bé Thạch Đầu."
Thạch Đầu còn đang cắm đầu lau bàn, ngẩng đầu lên nở nụ cười với cậu rồi hô: "Anh Triệu!'
Hừm, thằng bé này đúng là thích cười, nói chuyện cũng được, cũng vui.
Triệu Ý cười với cậu ta, Thạch Đầu càng mê mang hơn, nội tâm sóng gió không ngừng. Anh Triệu đẹp trai quá đẹp trai quá, đúng là quá đẹp trai!
"Anh Sơn của em đâu?" Triệu Ý hỏi.
"Anh Sơn đang rửa bát." Thạch Đầu cầm cái khăn trả lời cậu, còn như sợ cậu không nghe thấy.
Phòng bếp cách đó không xa, cuống họng thằng bé như thế, chắc là người đứng trong cũng đã nghe được lâu rồi.
"Rồi rồi, lau bàn cho sạch đi. Anh đi thăm anh Sơn của em một chút đây." Triệu Ý khoát tay áo, đi về phía nhà bếp.
Đúng là Kỷ Sơn Thanh đang rửa bát. Cửa phòng bếp hơi mở, cách cái khe hở đó Triệu Ý thấy người kia đang đứng nghiêng rửa bát còn Kỷ Sơn Thanh lại không phát hiện ra cậu.
Cửa chỉ mở he hé, phòng bếp cũng quá nhỏ, lộ ra Kỷ Sơn Thanh cao lớn đang chen chúc bên trong.
Triệu Ý đưa tay đẩy cửa, không dùng nhiều sức, nhưng cánh cửa vẫn phát ra tiếng 'kẽo kẹt'
Người ta cứ rửa bát ào ào, không hề ngẩng mặt lên một cái.
Tiếng nói của Thạch Đầu to như vậy, chắc chắn là hắn nghe thấy, vậy mà không thèm để ý đến cậu.
Triệu Ý bấm ngón tay, gõ hai phát bên cánh cửa.
Đúng là không biết xấu hổ, vào cũng vào rồi, còn gõ cái đéo gì nữa.
Kỷ Sơn Thanh đang rửa tô, đặt từng cái một bên bếp lò, tay kia chốt vòi nước.
"Thạch Đầu nói anh ở đây." Triệu Ý cũng không thèm để ý chuyện hắn bơ mình, bước lên nói: "Tôi nói này, còn cơm không?"
"Qua giờ cơm rồi." Kỷ Sơn Thanh rửa tay, trả lời qua loa với Triệu Ý.
Nghe rồi đấy, đúng là Kỷ Sơn Thanh bơ cậu thật.
Lúc đầu Triệu Ý thấy mình không phải kẻ dính người yêu đương nồng cháy, nhưng hôm nay chợt nghe Kỷ Sơn Thanh nói, tự dưng cậu muốn dính dính thêm chút xem sao.
Cậu bước ba bước vào phòng bếp, vốn phòng đã không rộng, cậu đi vài bước đã thấy hết đồ trong phòng, thấy trong nồi còn một chút cháo gạo.
"Anh không để phần đồ ăn cho tôi sao?" Cậu im lặng dời mắt đi, ánh mắt rơi xuống cái bồn rửa bên cạnh rồi lại hướng lên cơ thể người kia.
Lướt sang cái tay, to phết, cảm giác tay rất mạnh, tay như vậy mà lại đi rửa chén.
"Lão Lý không nói rõ quy củ cho cậu à?" Kỷ Sơn Thanh không ngẩng đầu, mở vòi sen, nước ào ào xuống rửa bọt trên tay mình.
"Nói rồi." Triệu Ý không hề dời mắt đi chỗ khác. Tay Kỷ Sơn Thanh không giống như tay của cậu, ngón tay hắn dài, bàn tay lớn, vết chai rất nhiều.
Không bao giờ Triệu Ý để tay của mình giống tay Kỷ Sơn Thanh đâu.
"Vậy qua giờ ăn rồi nên không có cơm cho cậu đâu." Tay kia khóa vòi nước, Kỷ Sơn Thanh xoay người, cuối cùng cũng nhìn cậu.
Ánh mắt Triệu Ý cũng dời từ tay lên mặt Kỷ Sơn Thanh: "Lão Lý có nói quy củ cho tôi, nhưng anh thì không nói gì với tôi hết. Tôi chỉ nghe anh thôi, nếu anh nói quy củ lại cho tôi thì tôi nghe."
Lúc cậu nói đôi mắt sáng lấp lánh sao trời, khóe miệng còn cười cười nhìn có vẻ rất chân thành.
Kỷ Sơn Thanh bật cười một tiếng, nhẹ nhàng híp mắt: "Triệu Ý, lúc cậu nói chuyện cứ nói một đằng nghĩ một nẻo vậy sao?"
"Nói một đằng nghĩ một nẻo?" Triệu Ý nghiêng đầu, có vẻ đang hoài nghi: "Anh biết tôi nghĩ thế nào không? Vậy đoán xem tôi muốn ngủ với anh là thật hay giả nào?"
"Cậu thích thì làm đi." Kỷ Sơn Thanh hừ một tiếng, nói xong thì đi.
Triệu Ý duỗi tay ra cản hắn lại, Kỷ Sơn Thanh nghiêng đầu nhìn cậu, im lặng quan sát.
"Vậy rốt cuộc anh có chừa cơm cho tôi không? Tôi đói rồi."
Kỷ Sơn Thanh cười lạnh: "Không có."
"Tôi vừa thấy trong nồi có cháo gạo đó."
"Cái đó để cho Đại Thánh."
"Đại Thánh là ai?" Triệu Ý không hề có ấn tượng với ai như vậy? Tên tình địch này từ đâu ra thế?
"Là con chó cỏ nhà hiệu trưởng, mới dắt tới hôm qua, mới cột phía sau tòa nhà, cậu không thấy à?"
"???"
Triệu Ý: Kỷ Sơn Thanh, tôi xxx cả đời anh.
Ngay trong giây phút đó, Triệu Ý thấy mình sống còn không bằng một con chó cỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất