Chương 34: Quan hệ vi diệu
Biên tập: Thư Lạc
Chỉnh sửa: June
"Đầm hoa đào rộng sâu ngàn thước, chỉ ước gì được ngủ với Sơn Thanh..."
♦ Quan hệ vi diệu ♦
Hôm sau, Trần Diệu nhạy bén phát hiện ra bầu không khí giữa tổ tông mới tới và anh Sơn cứ là lạ thế nào. Trong lúc ăn sáng hai người không thèm liếc nhau lấy một cái. Biểu cảm của hai người này khá ít, bình thường có vui vẻ hay mất hứng thì vẫn cứ bình thản như không, đúng thật là không nhìn ra được gì từ cái mặt ấy.
Nhưng trước đây ánh mắt của hai người luôn giao lưu với nhau, lại còn giao hòa đến lạ kỳ. Thế mà ngày hôm nay người này lại tránh né ánh mắt của người kia.
Thậm chí bầu không khí giữa họ cũng trở nên đối nghịch.
Trần Diệu hơi tò mò nhưng hắn không dám hỏi vì sao.
Kỷ Sơn Thanh đi nhanh, Triệu Ý không đi cùng bọn họ. Trần Diệu tìm được cơ hội túm lấy Từ Hữu Vi, giọng nhỏ như muỗi kêu hỏi: "Êy, lão Từ, cậu nói xem hôm nay anh Sơn với người mới kia bị gì thế, tôi cứ thấy cái tình trạng này quái lắm."
Từ Hữu Vi lạnh lùng gạt cái tay đang túm lấy áo mình đi, trưng ra bản mặt quan tài vạn năm không đổi, hờ hững đáp: "Muốn biết thì tự cậu đi hỏi còn dễ hơn."
Trần Diệu hừ hừ, hắn len lén ngó Kỷ Sơn Thanh đang đi trước, kinh sợ kinh sợ nói: "Tôi nào dám."
Nghiêm Thắng lườm hắn, cảm thấy cái dáng vẻ hóng hớt ấy của hắn nhìn đau mắt quá, kìm chẳng được phải lên tiếng: "Cậu quan tâm người mới kia ghê nhỉ."
"Không phải tôi quan tâm cậu ta." Trần Diệu tặc lưỡi, ném cho Nghiêm Thắng ánh nhìn kiểu "Chú không hiểu đâu", nói: "Anh không nhận ra à, quan hệ giữa anh Sơn với cái cậu kia hơi bị vi diệu đấy."
"Không." Nghiêm Thắng không chừa mặt mũi cho hắn.
"Xời, thế tôi hỏi anh nhá, nếu anh mà lỡ mất giờ cơm thì anh Sơn có để phần cho anh không?" Trần Diệu vịn tay lên vai Nghiêm Thắng, nói đầy mờ ám: "Thôi không nói chuyện đó, nhưng ngay cả mới đầu cũng khác biệt lắm nhớ. Anh đã thấy giáo viên mới tới nào mà có thể yêu cầu anh Sơn của chúng ta tự mình đến đón chưa? Có giáo viên mới nào mà khiến anh Sơn phải liếc mắt nhiều hơn một lần chưa? Bình thường có người mới nào đến mà chúng ta chưa phân việc cho thì anh Sơn cũng chỉ lẳng lặng nhìn, đến cả rắm cũng không buồn thả cho một cái. Thế mà người này vừa tới, chúng ta chưa ừ hử gì thì đã bị đập cho một trận. Như vậy mà còn chưa rõ à?"
"Lý lẽ lần trước anh Sơn nói cũng đúng đấy." Từ Hữu Vi nói: "Không phải vì Triệu Ý."
Trần Diệu cười hi hí: "Thế tại sao sớm không nói muộn không nói, lại nhè lúc Triệu Ý đến mới nói?"
Nghiêm Thắng hất cánh tay đang đè trên vai xuống, còn đưa tay phủi phủi: "Cậu đừng có đoán lung tung nữa." Hắn ngước nhìn Trần Diệu một cái: "Đừng có để cái miệng gây họa, lỡ mà anh Sơn nghe thấy cậu hạnh họe anh ấy như vậy thì sau này đẹp mặt đấy."
Trần Diệu nghe thế thì cứng đờ cả mặt, giơ tay làm động tác khóa miệng, bày tỏ mình sẽ nín ngay.
Vì thế ngày hôm đó, Kỷ Sơn Thanh và Triệu Ý không trao đổi lấy một lời, ngay cả khi ánh mắt vô tình bắt gặp nhau thì đều thản nhiên dời đi.
Nhưng dù gì cũng là người sống cùng một mái nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, sớm muộn gì cũng phải trò chuyện. Huống chi, Triệu Ý mới tới, có rất nhiều chuyện cần có người hướng dẫn.
Trong trường này ngoại trừ lão Lý thì chẳng có ai muốn dẫn dắt hắn cả, mà chưa nói chuyện đó, xem chừng dù là ai hướng dẫn Triệu Ý thì hắn cũng không ưng.
Tuổi lão Lý lớn hơn họ, thuộc thế hệ khác với những người ở đây. Kỷ Sơn Thanh không muốn làm phiền ông vì mấy chuyện vặt vãnh nên có một số việc Kỷ Sơn Thanh không hướng dẫn không được.
Vậy nên cuộc chiến tranh lạnh này chỉ kéo dài được hai mươi tư tiếng.
Ngày hôm sau, Triệu Ý được Kỷ Sơn Thanh chở trên con xe... ba bánh đi vào thị trấn.
Vào cuối tuần, trường học cũng sẽ cử người lên thị trấn để mua sắm một số đồ dùng. Thường thì sẽ do Kỷ Sơn Thanh đi mua, thế nên lần này cũng không ngoại lệ. Về phần tại sao lại đưa Triệu Ý theo, thì đây là tự cậu yêu cầu.
Cho dù cậu không muốn ra khỏi thôn với Kỷ Sơn Thanh cũng không được. Cậu tới đây đã được nửa tháng, quần áo mang theo đều đã mặc hết. Mà một cậu ấm như cậu, lớn đến từng này rồi nhưng chưa phải tự giặt quần áo một lần nào nên đương nhiên là giặt không sạch. Chịu đựng mặc lại bộ áo quần vừa ẩm vừa không sạch mấy lần thì Triệu Ý cuối cùng cũng nổi cáu lên.
Mà khổ nỗi là trong thôn này trước giờ chẳng có lấy một cửa hàng bán quần áo, cho dù có đặt mua giao hàng siêu tốc trên mạng thì cũng không giao đến đây. Thế nên muốn mua quần áo thì chỉ còn một con đường duy nhất là lên thị trấn.
Quần áo là thứ thiết yếu, huống chi Triệu Ý muốn mua đồ để bổ sung thiếu sót có rất nhiều. Lúc mới đến thôn không có điều kiện để mua cái này cái kia nên cậu phải ráng chịu. Bây giờ đã biết có chỗ để mua đồ thì đương nhiên muốn đi theo ngắm nghía.
So sánh với cuộc sống thoải mái ngày sau thì cái lần bất hòa với Kỷ Sơn Thanh đó chả nhằm nhò vào đâu hết.
Chuyện bé cứ xé ra to làm gì không biết, không làm bạn tình được thì còn có thể làm đồng nghiệp mà, đều ở chung một tòa nhà cả. Triệu Ý không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.
Dù là thế, nhưng nếu mà có thể thì cậu vẫn muốn phát sinh mối quan hệ đồng nghiệp mập mờ với anh chàng đang lái xe ba bánh trước mặt này.
Có điều chuyện giường chiếu mà lại phải liên quan đến tình cảm thì hơi phiền đấy. Triệu Ý nhìn bả vai rộng đầy co dãn của người trước mắt, cắn cắn phần thịt mềm bên trong môi... Chậc chậc chậc... Đáng tiếc.
Vân Tình Cung
Chỉnh sửa: June
"Đầm hoa đào rộng sâu ngàn thước, chỉ ước gì được ngủ với Sơn Thanh..."
♦ Quan hệ vi diệu ♦
Hôm sau, Trần Diệu nhạy bén phát hiện ra bầu không khí giữa tổ tông mới tới và anh Sơn cứ là lạ thế nào. Trong lúc ăn sáng hai người không thèm liếc nhau lấy một cái. Biểu cảm của hai người này khá ít, bình thường có vui vẻ hay mất hứng thì vẫn cứ bình thản như không, đúng thật là không nhìn ra được gì từ cái mặt ấy.
Nhưng trước đây ánh mắt của hai người luôn giao lưu với nhau, lại còn giao hòa đến lạ kỳ. Thế mà ngày hôm nay người này lại tránh né ánh mắt của người kia.
Thậm chí bầu không khí giữa họ cũng trở nên đối nghịch.
Trần Diệu hơi tò mò nhưng hắn không dám hỏi vì sao.
Kỷ Sơn Thanh đi nhanh, Triệu Ý không đi cùng bọn họ. Trần Diệu tìm được cơ hội túm lấy Từ Hữu Vi, giọng nhỏ như muỗi kêu hỏi: "Êy, lão Từ, cậu nói xem hôm nay anh Sơn với người mới kia bị gì thế, tôi cứ thấy cái tình trạng này quái lắm."
Từ Hữu Vi lạnh lùng gạt cái tay đang túm lấy áo mình đi, trưng ra bản mặt quan tài vạn năm không đổi, hờ hững đáp: "Muốn biết thì tự cậu đi hỏi còn dễ hơn."
Trần Diệu hừ hừ, hắn len lén ngó Kỷ Sơn Thanh đang đi trước, kinh sợ kinh sợ nói: "Tôi nào dám."
Nghiêm Thắng lườm hắn, cảm thấy cái dáng vẻ hóng hớt ấy của hắn nhìn đau mắt quá, kìm chẳng được phải lên tiếng: "Cậu quan tâm người mới kia ghê nhỉ."
"Không phải tôi quan tâm cậu ta." Trần Diệu tặc lưỡi, ném cho Nghiêm Thắng ánh nhìn kiểu "Chú không hiểu đâu", nói: "Anh không nhận ra à, quan hệ giữa anh Sơn với cái cậu kia hơi bị vi diệu đấy."
"Không." Nghiêm Thắng không chừa mặt mũi cho hắn.
"Xời, thế tôi hỏi anh nhá, nếu anh mà lỡ mất giờ cơm thì anh Sơn có để phần cho anh không?" Trần Diệu vịn tay lên vai Nghiêm Thắng, nói đầy mờ ám: "Thôi không nói chuyện đó, nhưng ngay cả mới đầu cũng khác biệt lắm nhớ. Anh đã thấy giáo viên mới tới nào mà có thể yêu cầu anh Sơn của chúng ta tự mình đến đón chưa? Có giáo viên mới nào mà khiến anh Sơn phải liếc mắt nhiều hơn một lần chưa? Bình thường có người mới nào đến mà chúng ta chưa phân việc cho thì anh Sơn cũng chỉ lẳng lặng nhìn, đến cả rắm cũng không buồn thả cho một cái. Thế mà người này vừa tới, chúng ta chưa ừ hử gì thì đã bị đập cho một trận. Như vậy mà còn chưa rõ à?"
"Lý lẽ lần trước anh Sơn nói cũng đúng đấy." Từ Hữu Vi nói: "Không phải vì Triệu Ý."
Trần Diệu cười hi hí: "Thế tại sao sớm không nói muộn không nói, lại nhè lúc Triệu Ý đến mới nói?"
Nghiêm Thắng hất cánh tay đang đè trên vai xuống, còn đưa tay phủi phủi: "Cậu đừng có đoán lung tung nữa." Hắn ngước nhìn Trần Diệu một cái: "Đừng có để cái miệng gây họa, lỡ mà anh Sơn nghe thấy cậu hạnh họe anh ấy như vậy thì sau này đẹp mặt đấy."
Trần Diệu nghe thế thì cứng đờ cả mặt, giơ tay làm động tác khóa miệng, bày tỏ mình sẽ nín ngay.
Vì thế ngày hôm đó, Kỷ Sơn Thanh và Triệu Ý không trao đổi lấy một lời, ngay cả khi ánh mắt vô tình bắt gặp nhau thì đều thản nhiên dời đi.
Nhưng dù gì cũng là người sống cùng một mái nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, sớm muộn gì cũng phải trò chuyện. Huống chi, Triệu Ý mới tới, có rất nhiều chuyện cần có người hướng dẫn.
Trong trường này ngoại trừ lão Lý thì chẳng có ai muốn dẫn dắt hắn cả, mà chưa nói chuyện đó, xem chừng dù là ai hướng dẫn Triệu Ý thì hắn cũng không ưng.
Tuổi lão Lý lớn hơn họ, thuộc thế hệ khác với những người ở đây. Kỷ Sơn Thanh không muốn làm phiền ông vì mấy chuyện vặt vãnh nên có một số việc Kỷ Sơn Thanh không hướng dẫn không được.
Vậy nên cuộc chiến tranh lạnh này chỉ kéo dài được hai mươi tư tiếng.
Ngày hôm sau, Triệu Ý được Kỷ Sơn Thanh chở trên con xe... ba bánh đi vào thị trấn.
Vào cuối tuần, trường học cũng sẽ cử người lên thị trấn để mua sắm một số đồ dùng. Thường thì sẽ do Kỷ Sơn Thanh đi mua, thế nên lần này cũng không ngoại lệ. Về phần tại sao lại đưa Triệu Ý theo, thì đây là tự cậu yêu cầu.
Cho dù cậu không muốn ra khỏi thôn với Kỷ Sơn Thanh cũng không được. Cậu tới đây đã được nửa tháng, quần áo mang theo đều đã mặc hết. Mà một cậu ấm như cậu, lớn đến từng này rồi nhưng chưa phải tự giặt quần áo một lần nào nên đương nhiên là giặt không sạch. Chịu đựng mặc lại bộ áo quần vừa ẩm vừa không sạch mấy lần thì Triệu Ý cuối cùng cũng nổi cáu lên.
Mà khổ nỗi là trong thôn này trước giờ chẳng có lấy một cửa hàng bán quần áo, cho dù có đặt mua giao hàng siêu tốc trên mạng thì cũng không giao đến đây. Thế nên muốn mua quần áo thì chỉ còn một con đường duy nhất là lên thị trấn.
Quần áo là thứ thiết yếu, huống chi Triệu Ý muốn mua đồ để bổ sung thiếu sót có rất nhiều. Lúc mới đến thôn không có điều kiện để mua cái này cái kia nên cậu phải ráng chịu. Bây giờ đã biết có chỗ để mua đồ thì đương nhiên muốn đi theo ngắm nghía.
So sánh với cuộc sống thoải mái ngày sau thì cái lần bất hòa với Kỷ Sơn Thanh đó chả nhằm nhò vào đâu hết.
Chuyện bé cứ xé ra to làm gì không biết, không làm bạn tình được thì còn có thể làm đồng nghiệp mà, đều ở chung một tòa nhà cả. Triệu Ý không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.
Dù là thế, nhưng nếu mà có thể thì cậu vẫn muốn phát sinh mối quan hệ đồng nghiệp mập mờ với anh chàng đang lái xe ba bánh trước mặt này.
Có điều chuyện giường chiếu mà lại phải liên quan đến tình cảm thì hơi phiền đấy. Triệu Ý nhìn bả vai rộng đầy co dãn của người trước mắt, cắn cắn phần thịt mềm bên trong môi... Chậc chậc chậc... Đáng tiếc.
Vân Tình Cung
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất