[Đam Mỹ] Trói Buộc

Chương 37: Rời đi

Trước Sau
sau khi hắn đưa Thiệu Hoa vào nhà, một lúc sau cũng quay lại hắn nhìn thấy cậu đang ngồi trên sofa “anh với cậu ta thật sự chỉ là bạn?”

“đúng vậy” hắn thẳng thắn đáp

“vậy tôi và anh là quan hệ gì?” cậu trong lòng chua xót giọng nói có vài phần nghẹn ngào nhìn hắn

hắn bất ngờ trước câu hỏi của cậu, có lẽ hắn không ngờ được là cậu sẽ hỏi hắn câu hỏi như vậy, hắn hơi lúng túng nhất thời không biết phải trả lời câu hỏi của cậu như thế nào, cậu nhìn hắn lúng túng không trả lời được trong lòng cười khổ kìm nén những giọt nước mắt để không rơi xuống trước mặt hắn “Lam Dung Ly chúng ta dừng lại đi”

hắn trong lòng không muốn dừng lại và không muốn chấm dứt với cậu ngay tại đây, nhưng hắn lại không biết nên trả lời cậu thế nào, hắn thật sự rất muốn trả lời cho cậu biết quan hệ hiện tại của cậu và hắn là quan hệ gì, nhưng ngay cả bản thân hắn còn không biết được cậu với hắn rốt cuộc là quan hệ gì thì sao có thể trả lời đây

hắn im lặng đi đến đưa tay lên định chạm vào người cậu nhưng đã bị cậu lạnh nhạt hất ra “đừng chạm vào tôi, tôi ngại bẩn”

lời nói vừa nói ra sắc mặt của hắn đột nhiên biến sắc, tay bị cậu vừa hất ra mạnh bạo bóp chặt miệng cậu “bẩn? em lại dám chê tôi bẩn”

“đúng vậy, tôi kinh tởm mùi pheromone trên người anh, mùi pheromone trên người anh làm tôi buồn nôn”

hắn tức giận một bàn tay đang giơ lên không trung, định đánh xuống mặt cậu thì dừng lại, ánh mắt cậu có chút kinh ngạc sững sốt. anh ấy định đánh mình? anh ấy muốn đánh mình chỉ vì mình chê bai mùi pheromone của cậu ta trên người anh ấy “Lam Dung Ly anh đánh đi, nếu đánh tôi làm anh thấy thoải mái hơn thì anh xuống tay đi” cậu nhìn hắn ánh mắt kiên định không chút run sợ

sắc mặt hắn cực kỳ khó coi và rất tức giận tay đang bóp miệng cậu buông ra sau đó cầm áo khoác lên bỏ đi

cậu khụy xuống ngồi xuống sàn nhà, nước mắt bất chợt rơi xuống. mình và Thiên Quân chỉ là bạn nhưng anh ấy lại vì những tấm ảnh không rõ ràng kia lại dày vò mình cả tuần, bây giờ lại vì người bạn thuở nhỏ của anh ấy lại muốn ra tay đánh mình, cậu hiện tại rất đau lòng với những gì đã xảy ra, tim cậu đau nhói khi tận mắt nhìn thấy hắn thân mật với cậu ta

…----------------…



đã hai tuần trôi qua kể từ ngày cậu và hắn cãi nhau, trong hai tuần này hắn hoàn toàn không hề về nhà và cậu cũng không nhìn thấy hắn, trong khoảng thời gian này cậu đã suy nghĩ rất nhiều

cậu để mảnh giấy cùng chìa khóa và thẻ tín dụng lên bàn sau đó kéo vali ra cửa, cậu rời đi không mang theo bất kỳ thứ gì mà hắn đã cho cậu, cậu trước khi rời đi còn không quên quay lại nhìn nơi đã khiến cậu hạnh phúc vui vẻ trong suốt thời gian qua

có lẽ cậu không biết rằng căn nhà này vốn đã là của cậu từ lâu, cái ngày hắn đưa chìa khóa cho cậu thì căn nhà này đã được đứng dưới tên cậu, nên cậu không cần thiết phải rời đi

cậu tiếc nuối nhìn căn nhà lần cuối sau đó kéo vali rời đi, cậu vốn muốn nói vài lời tạm biệt với hắn nhưng cậu lại không nhìn thấy hắn và hắn cũng không có xuất hiện, có lẽ hắn cũng không muốn nhìn thấy cậu nên mới không về đây trong suốt hai tuần qua, nên cậu chỉ có thể lặng lẽ mà rời đi

cậu nhìn bầu trời trong xanh ánh nắng chói mắt, nhưng không khí thời tiết mùa đông lại rất lạnh lẽo, cậu kéo vali đi trên con đường quen thuộc trái tim cậu bỗng trở nên nặng trĩu, đôi chân lê bước đi trông vô cùng nặng nề, cậu thuê một căn nhà ngoài ngoại ô cách xa thành phố và nơi cậu dạy học khoảng một tiếng

nơi này rất yên tĩnh những người ở đây cũng khá thân thiện, căn nhà khá nhỏ so với căn trung cư cao cấp kia và cũng không có nhiều đồ dùng đắt tiền chỉ đơn giản là những đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt

cùng lúc này tại một nơi khác, bầu không khí vô cùng căng thẳng, những người có mặt ở đây đều đổ mồ hôi sợ hãi, trong suốt hai tuần qua họ ngày nào cũng làm việc trong áp lực từ hắn mang lại

“Boss dự án này đã được chỉnh sửa ba lần rồi, có cần xem xét chỉnh sửa thêm không?” áp lực quá không biết boss với người kia cãi nhau đến bao giờ thì làm hòa nữa, cứ mãi thế này chắc mọi người trong công ty có ngày sẽ chết vì áp lực mất

“các người càng ngày càng ngày càng vô dụng chỉ một dự án mà phải chỉnh sửa đến ba lần” hắn vừa xem dự án trên bàn vừa nói

họ nghe hắn nói mà chỉ có thể im lặng nhưng trong lòng không khỏi nổi cáu, những dự án này họ đều làm như yêu cầu từ trước đến giờ, nhưng đột nhiên hai tuần nay hắn đột ngột như kẻ điên, yêu cầu khắt khe và hiệu xuất làm việc bỗng tăng lên khiến họ dường như sắp lên tăng xông với những yêu cầu vô lý từ hắn

nhưng họ lại không thể làm gì khác chỉ có thể im lặng làm theo những yêu cầu từ hắn vì hắn là chủ của họ, và họ cũng đã ký hợp đồng với công ty nếu nghỉ việc ngang sẽ phải bồi thường số tiền rất lớn. và hắn cũng trả lương cho họ cao gấp đôi với những công ty ngoài kia nên họ chỉ có thể chịu đựng trong khoảng thời gian này

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau