Chương 12
Nhưng chưa kịp đi ăn như đã hứa thì Dương Hành Thu bị bệnh.
Sau khi ở một mình, bởi vì không có ai giám sát nên cậu thường xuyên bỏ bữa, chỉ ăn uống linh tinh, dạ dày thi thoảng đau là chuyện thường. Cậu nằm trên giường, chốc thì rét run, chốc lại nóng bừng, dường như con mèo biết cậu không khỏe nên đi xung quanh người kêu meo meo.
Cậu ôm mèo vào lòng, nhắm mắt lại cưỡng ép bản thân ngủ thiếp đi, theo thói quen uống thuốc dạ dày ngủ một giấc dậy là khỏe.
Đang mơ màng thì điện thoại đổ chuông, cậu lấy điện thoại từ dưới gối ra nhấn nút nghe, nhưng dạ dày đau đến thắt lại, chỉ có thể phát ra những tiếng thở dốc.
Người bên kia dường như rất sốt ruột, nhưng Dương Hành Thu không nghe rõ người đó nói gì, cả người cuộn tròn lại, tay không cầm chắc được điện thoại.
"A Thu?" Giọng nói đầu bên kia dồn dập vang lên, sau đó là tiếng gõ cửa: "A Thu, anh đang ở ngoài, em chịu đựng thêm một chút ra mở cửa cho anh." Dương Tu Văn cầm một bó hoa, định tạo cho A Thu một bất ngờ nhưng bây giờ trong lòng chỉ toàn là lo lắng.
Con mèo không ngừng kêu bên cạnh Dương Hành Thu, nghe thấy tiếng động liền chạy về phía cửa, dường như đang đáp lại tiếng gõ cửa của Dương Tu Văn, anh gõ một cái nó meo một tiếng.
Dương Hành Thu nghe tiếng mèo kêu bèn vuốt trán, cố gắng chịu đựng ra mở cửa, vừa mở ra liền không chống đỡ nổi nữa cả người mềm nhũn, may là có Dương Tu Văn nhanh tay đỡ lấy cậu.
Dương Tu Văn ném bó hoa sang một bên, bế cậu lên, cân nặng của người trong lòng khiến tim anh thắt lại, sống mũi cay cay, có lẽ mấy ngày anh không ở đây, một mình A Thu chẳng ăn được bữa cơm nào tử tế.
May là sau khi nội soi chỉ bị viêm dạ dày và hạ đường huyết, truyền dịch ở bệnh viện xong thì đi mua thuốc rồi về nhà.
Nhưng sau khi đưa người về nhà, Dương Tu Văn không rời đi. Anh coi nhà của Dương Hành Thu giống như nhà mình, đầu tiên tìm một cái nồi để đun nước, lấy hai cái cốc rót nước sôi đến khi đạt độ ấm vừa phải, giám sát Dương Hành Thu ăn xong rồi uống thuốc đầy đủ. Sau đó anh rất tự nhiên mở tủ lạnh ra kiểm tra, cau mày khi thấy bên trong rỗng tuếch, chỉ có mấy gói rau cải muối và gia vị.
Dương Hành Thu không khỏi cảm thấy chột dạ, sờ sờ mũi, lớn tiếng nói: "Em không sao, anh mau về đi, trời tối rồi em chuẩn bị đi ngủ đây."
Dương Tu Văn đóng cửa tủ lại, ngồi xuống bên cạnh Dương Hành Thu. Anh sờ trán Dương Tu Văn, dễ dàng tìm được ánh mắt của Dương Hành Thu đang lảng tránh mình, ánh mắt anh nghiêm túc: "A Thu, anh tạm thời có thể chấp nhận việc em không đồng ý quay lại với anh, nhưng em không thể chăm sóc bản thân như thế này được."
"Tủ lạnh mới hết đồ ăn nên em chưa kịp mưa..." Dương Hành Thu cố gắng giải thích trước ánh mắt nghi ngờ của Dương Tu Văn.
"Em buồn ngủ thì đi ngủ trước, lát nữa dậy ăn cơm. Hôm nay anh ở lại đây." Dương Tu Văn quả quyết, hiển nhiên là không để cho cậu từ chối.
Dương Hành Thu cuống hết lên, trong nhà chỉ có một cái giường thôi... Tay cậu siết chặt cái cốc, làn da nhợt nhạt của cậu bây giờ cũng lấm tấm hồng, ngoài mạnh trong yếu phản bác: "Dương Tu Văn, đây là nhà em! Em không muốn.."
Chưa nói hết cái cốc trong tay đã bị lấy đi, tiếp theo cả người cậu bay lên không trung. Dương Tu Văn bế cậu vào phòng ngủ: "Không muốn như thế nào? Được rồi, người bệnh không được phép suy nghĩ lung tung, ngủ đi." Nói xong đặt cậu lên giường, đắp chăn cho cậu, kéo rèm cửa sổ, sau đó bật đèn ngủ con thỏ bên cạnh lên.
Dương Hành Thu còn muốn nói điều gì, nhưng vừa chạm vào gối mệt mỏi ập đến, cậu nhanh chóng quên đi chuyện mà mình xoắn xuýt, ngủ thiếp đi.
Dương Thu Văn ngồi bên cạnh giường nhìn khuôn mặt điềm tĩnh đang say ngủ của cậu, hơi sững sờ. A Thu thật sự gầy đi rất nhiều, trước đây gò má phúng phính như trẻ con bây giờ đã hóp lại, gương mặt trắng nõn vì thiếu dinh dưỡng mà trắng bệch như tờ giấy. Trong lòng anh chua xót như trái tim người mẹ, một lát sau anh khẽ thở dài, hôn lên trán A Thu sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Dương Hành Thu bị mùi thơm của cháo đánh thức, cái bụng đói ngửi thấy mùi đồ ăn lập tức kêu ùng ục.
Lúc này Dương Tu Văn mở cửa phòng ngủ ra, con mèo chen vào nhảy lên giường, dụi đầu vào cậu kêu meo meo. Cậu xoa đầu con mèo nói với nó: "Đói bụng rồi đúng không con mèo nhỏ tham ăn?"
Dương Tu Văn cưng chiều nhìn cậu, đi đến xoa xoa đầu, giọng nói mang theo ý cười: "Đói bụng không, dậy ăn thôi A Thu bảo bảo."
Dương Hành Thu nóng mặt, vén chăn lên ôm mèo đi ra ngoài, trong miệng lầu bầu: "Bảo bảo cái đầu anh." Vành tai cậu ửng đỏ, không biết là do ngủ đè lên hay là do xấu hổ.
Dương Tu Văn nhìn người phía trước chạy trốn, xoa xoa ngón tay, cảm giác mềm mại vẫn phảng phất. Anh chậm rãi đi sau Dương Hành Thu, nhìn cậu đang ôm mèo rồi vội vàng cho nó ăn, rốt cục lên tiếng: "Cho mèo ăn xong rồi nhanh đi rửa mặt đi, ngoan, anh nấu cháo củ từ."
Dương Hành Thu rửa mặt xong im lặng ngồi xuống bàn ăn, trên bàn đặt một bó hoa hồng đỏ chắc là Dương Tu Văn mới mua, phía dưới phủ một tấm khăn trải bàn, ngoài cháo ra còn một vài món khác mà cậu đều thích.
Củ từ nghiền thật mịn rồi nấu cùng với cháo, cho thêm thịt băm và rau củ, mang đến hương thơm cùng độ sánh quen thuộc trong miệng. Trước đây mỗi khi cậu bị đau dạ dày, Dương Tu Văn sẽ nấu cháo này cho cậu ăn, tốt cho dạ dày lại nhiều chất dinh dưỡng. Sau khi ăn một bát cháo ấm, dạ dày cuối cùng cũng đỡ hơn, nhìn người ngồi đối diện vừa ăn cháo vừa quan tâm nhìn mình, lòng cậu càng ấm áp.
Dương Tu Văn thấy sắp ăn xong thì lấy thuốc, theo hướng dẫn bẻ thuốc đặt vào tay cậu, ra hiệu cho cậu uống hết. Các ngón tay của anh thẳng tắp, thon dài, nhưng ngón đeo nhẫn có một vết sẹo nhô lên ở đốt tay.
Dương Hành Thu hơi rùng mình, cậu nhớ vết sẹo này là do cậu đột nhiên muốn ăn thịt kho cải muối* nhưng miếng thịt quá cứng, Dương Tu Văn cầm dao không cẩn thận cắt vào tay. Anh chỉ băng bó qua loa sau đó tiếp tục nấu cơm, nói với cậu rằng chỉ sượt qua mà thôi, không nghiêm trọng, chờ cậu ăn cơm xong mới đến bệnh viện. Kết quả là vết thương quá sâu, phải khâu mất ba mũi, sau khi cắt chỉ vết sẹo này vẫn không biến mất.
*Gốc là khâu nhục cải muối (梅菜扣肉) là món thịt kho có nguồn gốc từ Quảng Đông, Trung Quốc. 扣 ("Khâu") có nghĩa là "hấp đến mềm rục", còn 肉 ("nhục") có nghĩa là "thịt". (Wiki)
Người này vẫn luôn đối xử với cậu như vậy, giống như cậu ở đây, anh sẽ gác lại mọi chuyện riêng của bản thân mình.
Cậu vô thức đưa tay ra, không phải lấy thuốc mà là ngơ ngác sờ lên vết sẹo kia, hốc mắt nóng lên: "Còn đau không?"
Dương Tu Văn đứng lên, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Dương Hành Thu, hương thơm cây cỏ thanh mát quen thuộc bao bọc lấy cậu, cậu cảm nhận được bầu không khí mập mờ nên hơi rút tay ra, dời tầm mắt xuống con mèo đang nằm ngoan ngoãn dưới chân mình.
Dương Tu Văn hôn một cái lên gò má ửng hồng của cậu, nắm lấy và mở bàn tay cậu ra dốc thuốc lên trên, lắc đầu: "Không đau nữa, vốn cũng không cảm thấy gì. A Thu ngoan, uống thuốc trước được không?"
Dương Hành Thu nghe lời ăn xong rồi uống thuốc, uống nước xong nhẹ nhàng đặt cốc lên bàn, sau đó cúi đầu ngồi ở bàn ăn. Hai bàn tay trên đầu gối vô thức đan vào nhau, vành tai ửng hồng. Chính cậu cũng không biết tại sao mình lại chạm vào vết sẹo trên tay Dương Tu Văn.
Dương Tu Văn nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, trong lòng mềm nhũn, không tự chủ bế người trước mặt lên, tách chân người đó ra đặt lên đùi mình, trán kề trán. Nhung nhớ bị đè nén bấy lâu theo ánh mắt sâu thẳm của anh ào tới: "A Thu, anh nhớ em lắm..."
Dương Hành Thu bị mãnh liệt trong mắt anh làm nóng người, cậu cắn môi, do dự một lúc rồi vuốt ve lưng Dương Tu Văn.
Phía trên Dương Tu Văn càng siết chặt người trong lòng, trái tim anh bị sự đáp lại của A Thu kích động, trong mắt không kìm nén nổi lửa nóng. Những ngày A Thu rời đi, anh đều cảm thấy mình như đang bước trên mây, thế giới mờ mịt, cho đến giây phút này mới có một tia chân thực. Anh như con chim mệt nhoài bay về tổ, tựa lên vai Dương Hành Thu hít một hơi thật sâu, cảm xúc quay cuồng trong lòng hóa thành một lời yêu thương: "A Thu, anh yêu em..."
"Em biết..." Trước đây Dương Tu Văn luôn hoài nghi, cậu tách biệt bản thân với thế giới bên ngoài, không tin bất cứ điều gì, không tin Dương Tu Văn, cũng không tin chính mình. Cậu xây lên một bức tường băng, trong lòng vừa khát khao ấm áp, vừa sợ hãi ấm áp. Thế nhưng người bên cạnh này vẫn luôn yêu thương cậu, kiên trì phá bỏ phía bên kia bức tường băng, mà có thể là cậu yếu đuối, có thể là cậu cảm thấy cô đơn, trên bức tường ấy rốt cuộc cũng tan ra một lỗ hổng...
Dưới ánh đèn ấm áp, một con mèo nằm dài ở ở gầm bàn lười biếng liếm móng vuốt. Còn bên kia hai con người đang ngồi trong lòng nhau, đầu tựa sát vào nhau giống như đôi uyên ương, trao đổi những nụ hôn và tình yêu chân thành không thể che giấu.
Dương Tu Văn men theo vạt áo Dương Hành Thu luồn vào trong, cảm giác mềm mại từ lòng bàn tay khiến anh mất tập trung.
Đúng lúc đó Dương Hnfh Thu bắt được bàn tay đang làm loạn, xuống khỏi người anh, đứng dậy lau miệng, ánh mắt dao động: "Anh... anh... em,em chỉ có một cái giường, anh, anh về nhà đi."
Hơi thở của A Thu vẫn vương vấn quanh môi, Dương Tu Văn luyến tiếc liếm môi, cũng đứng lên nhưng không rời đi. Anh thu dọn bát đũa trên bàn, nhìn A Thu hoảng hốt, cúi đầu cười nhưng vẫn đồng ý: "Được rồi, anh dọn xong sẽ về."
Dương Hành Thu tiễn anh ra cửa, đang định đóng lại thì anh tiến lên kéo cậu vào trong ngực, sau đó là liên tiếp những nụ hôn nồng cháy.
Dương Hành Thu bị hôn không kịp thở, môi cậu ngứa ngứa, đoán là sưng lên rồi. Cậu đẩy Dương Tu Văn ra, trong lúc nụ hôn bị gián đoạn lên tiếng kháng nghị: "Anh, anh không giữ lời..." Nhưng lại bị Dương Tu Văn nhân cơ hội đi vào trong, quấn quít lấy môi lưỡi cậu, đầu lưỡi ướt mềm mạnh mẽ chạm đến từng tấc thịt mềm mại trong khoang miệng.
Cậu bị hôn đến cả người mềm nhũn trong lồng ngực Dương Tu Văn, chỉ có thể bám lấy cổ anh. Nụ hôn chưa dứt thì cậu cảm giác một luồng nhiệt nóng ấm truyền đến giữa hai chân mình. Cậu bất lực nhéo Dương Tu Văn, đẩy người ra, tức giận nói: "Dương Tu Văn!"
Dương Tu Văn biết mình bắt nạt người quá đáng, ngượng ngùng kéo cậu vào lòng, hôn lên đỉnh đầu A Thu, giọng nói khàn khàn: "Không bắt nạt em nữa, ngày mai gặp nhé?" Nói xong anh quay người đi, vẫy tay rồi đóng cửa lại.
Dương Hành Thu dựa vào cửa, sờ đôi tai đỏ ửng của mình, nhìn con mèo đang duỗi dài bên cạnh, nở một nụ cười ngọt ngào.
Sau khi ở một mình, bởi vì không có ai giám sát nên cậu thường xuyên bỏ bữa, chỉ ăn uống linh tinh, dạ dày thi thoảng đau là chuyện thường. Cậu nằm trên giường, chốc thì rét run, chốc lại nóng bừng, dường như con mèo biết cậu không khỏe nên đi xung quanh người kêu meo meo.
Cậu ôm mèo vào lòng, nhắm mắt lại cưỡng ép bản thân ngủ thiếp đi, theo thói quen uống thuốc dạ dày ngủ một giấc dậy là khỏe.
Đang mơ màng thì điện thoại đổ chuông, cậu lấy điện thoại từ dưới gối ra nhấn nút nghe, nhưng dạ dày đau đến thắt lại, chỉ có thể phát ra những tiếng thở dốc.
Người bên kia dường như rất sốt ruột, nhưng Dương Hành Thu không nghe rõ người đó nói gì, cả người cuộn tròn lại, tay không cầm chắc được điện thoại.
"A Thu?" Giọng nói đầu bên kia dồn dập vang lên, sau đó là tiếng gõ cửa: "A Thu, anh đang ở ngoài, em chịu đựng thêm một chút ra mở cửa cho anh." Dương Tu Văn cầm một bó hoa, định tạo cho A Thu một bất ngờ nhưng bây giờ trong lòng chỉ toàn là lo lắng.
Con mèo không ngừng kêu bên cạnh Dương Hành Thu, nghe thấy tiếng động liền chạy về phía cửa, dường như đang đáp lại tiếng gõ cửa của Dương Tu Văn, anh gõ một cái nó meo một tiếng.
Dương Hành Thu nghe tiếng mèo kêu bèn vuốt trán, cố gắng chịu đựng ra mở cửa, vừa mở ra liền không chống đỡ nổi nữa cả người mềm nhũn, may là có Dương Tu Văn nhanh tay đỡ lấy cậu.
Dương Tu Văn ném bó hoa sang một bên, bế cậu lên, cân nặng của người trong lòng khiến tim anh thắt lại, sống mũi cay cay, có lẽ mấy ngày anh không ở đây, một mình A Thu chẳng ăn được bữa cơm nào tử tế.
May là sau khi nội soi chỉ bị viêm dạ dày và hạ đường huyết, truyền dịch ở bệnh viện xong thì đi mua thuốc rồi về nhà.
Nhưng sau khi đưa người về nhà, Dương Tu Văn không rời đi. Anh coi nhà của Dương Hành Thu giống như nhà mình, đầu tiên tìm một cái nồi để đun nước, lấy hai cái cốc rót nước sôi đến khi đạt độ ấm vừa phải, giám sát Dương Hành Thu ăn xong rồi uống thuốc đầy đủ. Sau đó anh rất tự nhiên mở tủ lạnh ra kiểm tra, cau mày khi thấy bên trong rỗng tuếch, chỉ có mấy gói rau cải muối và gia vị.
Dương Hành Thu không khỏi cảm thấy chột dạ, sờ sờ mũi, lớn tiếng nói: "Em không sao, anh mau về đi, trời tối rồi em chuẩn bị đi ngủ đây."
Dương Tu Văn đóng cửa tủ lại, ngồi xuống bên cạnh Dương Hành Thu. Anh sờ trán Dương Tu Văn, dễ dàng tìm được ánh mắt của Dương Hành Thu đang lảng tránh mình, ánh mắt anh nghiêm túc: "A Thu, anh tạm thời có thể chấp nhận việc em không đồng ý quay lại với anh, nhưng em không thể chăm sóc bản thân như thế này được."
"Tủ lạnh mới hết đồ ăn nên em chưa kịp mưa..." Dương Hành Thu cố gắng giải thích trước ánh mắt nghi ngờ của Dương Tu Văn.
"Em buồn ngủ thì đi ngủ trước, lát nữa dậy ăn cơm. Hôm nay anh ở lại đây." Dương Tu Văn quả quyết, hiển nhiên là không để cho cậu từ chối.
Dương Hành Thu cuống hết lên, trong nhà chỉ có một cái giường thôi... Tay cậu siết chặt cái cốc, làn da nhợt nhạt của cậu bây giờ cũng lấm tấm hồng, ngoài mạnh trong yếu phản bác: "Dương Tu Văn, đây là nhà em! Em không muốn.."
Chưa nói hết cái cốc trong tay đã bị lấy đi, tiếp theo cả người cậu bay lên không trung. Dương Tu Văn bế cậu vào phòng ngủ: "Không muốn như thế nào? Được rồi, người bệnh không được phép suy nghĩ lung tung, ngủ đi." Nói xong đặt cậu lên giường, đắp chăn cho cậu, kéo rèm cửa sổ, sau đó bật đèn ngủ con thỏ bên cạnh lên.
Dương Hành Thu còn muốn nói điều gì, nhưng vừa chạm vào gối mệt mỏi ập đến, cậu nhanh chóng quên đi chuyện mà mình xoắn xuýt, ngủ thiếp đi.
Dương Thu Văn ngồi bên cạnh giường nhìn khuôn mặt điềm tĩnh đang say ngủ của cậu, hơi sững sờ. A Thu thật sự gầy đi rất nhiều, trước đây gò má phúng phính như trẻ con bây giờ đã hóp lại, gương mặt trắng nõn vì thiếu dinh dưỡng mà trắng bệch như tờ giấy. Trong lòng anh chua xót như trái tim người mẹ, một lát sau anh khẽ thở dài, hôn lên trán A Thu sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Dương Hành Thu bị mùi thơm của cháo đánh thức, cái bụng đói ngửi thấy mùi đồ ăn lập tức kêu ùng ục.
Lúc này Dương Tu Văn mở cửa phòng ngủ ra, con mèo chen vào nhảy lên giường, dụi đầu vào cậu kêu meo meo. Cậu xoa đầu con mèo nói với nó: "Đói bụng rồi đúng không con mèo nhỏ tham ăn?"
Dương Tu Văn cưng chiều nhìn cậu, đi đến xoa xoa đầu, giọng nói mang theo ý cười: "Đói bụng không, dậy ăn thôi A Thu bảo bảo."
Dương Hành Thu nóng mặt, vén chăn lên ôm mèo đi ra ngoài, trong miệng lầu bầu: "Bảo bảo cái đầu anh." Vành tai cậu ửng đỏ, không biết là do ngủ đè lên hay là do xấu hổ.
Dương Tu Văn nhìn người phía trước chạy trốn, xoa xoa ngón tay, cảm giác mềm mại vẫn phảng phất. Anh chậm rãi đi sau Dương Hành Thu, nhìn cậu đang ôm mèo rồi vội vàng cho nó ăn, rốt cục lên tiếng: "Cho mèo ăn xong rồi nhanh đi rửa mặt đi, ngoan, anh nấu cháo củ từ."
Dương Hành Thu rửa mặt xong im lặng ngồi xuống bàn ăn, trên bàn đặt một bó hoa hồng đỏ chắc là Dương Tu Văn mới mua, phía dưới phủ một tấm khăn trải bàn, ngoài cháo ra còn một vài món khác mà cậu đều thích.
Củ từ nghiền thật mịn rồi nấu cùng với cháo, cho thêm thịt băm và rau củ, mang đến hương thơm cùng độ sánh quen thuộc trong miệng. Trước đây mỗi khi cậu bị đau dạ dày, Dương Tu Văn sẽ nấu cháo này cho cậu ăn, tốt cho dạ dày lại nhiều chất dinh dưỡng. Sau khi ăn một bát cháo ấm, dạ dày cuối cùng cũng đỡ hơn, nhìn người ngồi đối diện vừa ăn cháo vừa quan tâm nhìn mình, lòng cậu càng ấm áp.
Dương Tu Văn thấy sắp ăn xong thì lấy thuốc, theo hướng dẫn bẻ thuốc đặt vào tay cậu, ra hiệu cho cậu uống hết. Các ngón tay của anh thẳng tắp, thon dài, nhưng ngón đeo nhẫn có một vết sẹo nhô lên ở đốt tay.
Dương Hành Thu hơi rùng mình, cậu nhớ vết sẹo này là do cậu đột nhiên muốn ăn thịt kho cải muối* nhưng miếng thịt quá cứng, Dương Tu Văn cầm dao không cẩn thận cắt vào tay. Anh chỉ băng bó qua loa sau đó tiếp tục nấu cơm, nói với cậu rằng chỉ sượt qua mà thôi, không nghiêm trọng, chờ cậu ăn cơm xong mới đến bệnh viện. Kết quả là vết thương quá sâu, phải khâu mất ba mũi, sau khi cắt chỉ vết sẹo này vẫn không biến mất.
*Gốc là khâu nhục cải muối (梅菜扣肉) là món thịt kho có nguồn gốc từ Quảng Đông, Trung Quốc. 扣 ("Khâu") có nghĩa là "hấp đến mềm rục", còn 肉 ("nhục") có nghĩa là "thịt". (Wiki)
Người này vẫn luôn đối xử với cậu như vậy, giống như cậu ở đây, anh sẽ gác lại mọi chuyện riêng của bản thân mình.
Cậu vô thức đưa tay ra, không phải lấy thuốc mà là ngơ ngác sờ lên vết sẹo kia, hốc mắt nóng lên: "Còn đau không?"
Dương Tu Văn đứng lên, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Dương Hành Thu, hương thơm cây cỏ thanh mát quen thuộc bao bọc lấy cậu, cậu cảm nhận được bầu không khí mập mờ nên hơi rút tay ra, dời tầm mắt xuống con mèo đang nằm ngoan ngoãn dưới chân mình.
Dương Tu Văn hôn một cái lên gò má ửng hồng của cậu, nắm lấy và mở bàn tay cậu ra dốc thuốc lên trên, lắc đầu: "Không đau nữa, vốn cũng không cảm thấy gì. A Thu ngoan, uống thuốc trước được không?"
Dương Hành Thu nghe lời ăn xong rồi uống thuốc, uống nước xong nhẹ nhàng đặt cốc lên bàn, sau đó cúi đầu ngồi ở bàn ăn. Hai bàn tay trên đầu gối vô thức đan vào nhau, vành tai ửng hồng. Chính cậu cũng không biết tại sao mình lại chạm vào vết sẹo trên tay Dương Tu Văn.
Dương Tu Văn nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, trong lòng mềm nhũn, không tự chủ bế người trước mặt lên, tách chân người đó ra đặt lên đùi mình, trán kề trán. Nhung nhớ bị đè nén bấy lâu theo ánh mắt sâu thẳm của anh ào tới: "A Thu, anh nhớ em lắm..."
Dương Hành Thu bị mãnh liệt trong mắt anh làm nóng người, cậu cắn môi, do dự một lúc rồi vuốt ve lưng Dương Tu Văn.
Phía trên Dương Tu Văn càng siết chặt người trong lòng, trái tim anh bị sự đáp lại của A Thu kích động, trong mắt không kìm nén nổi lửa nóng. Những ngày A Thu rời đi, anh đều cảm thấy mình như đang bước trên mây, thế giới mờ mịt, cho đến giây phút này mới có một tia chân thực. Anh như con chim mệt nhoài bay về tổ, tựa lên vai Dương Hành Thu hít một hơi thật sâu, cảm xúc quay cuồng trong lòng hóa thành một lời yêu thương: "A Thu, anh yêu em..."
"Em biết..." Trước đây Dương Tu Văn luôn hoài nghi, cậu tách biệt bản thân với thế giới bên ngoài, không tin bất cứ điều gì, không tin Dương Tu Văn, cũng không tin chính mình. Cậu xây lên một bức tường băng, trong lòng vừa khát khao ấm áp, vừa sợ hãi ấm áp. Thế nhưng người bên cạnh này vẫn luôn yêu thương cậu, kiên trì phá bỏ phía bên kia bức tường băng, mà có thể là cậu yếu đuối, có thể là cậu cảm thấy cô đơn, trên bức tường ấy rốt cuộc cũng tan ra một lỗ hổng...
Dưới ánh đèn ấm áp, một con mèo nằm dài ở ở gầm bàn lười biếng liếm móng vuốt. Còn bên kia hai con người đang ngồi trong lòng nhau, đầu tựa sát vào nhau giống như đôi uyên ương, trao đổi những nụ hôn và tình yêu chân thành không thể che giấu.
Dương Tu Văn men theo vạt áo Dương Hành Thu luồn vào trong, cảm giác mềm mại từ lòng bàn tay khiến anh mất tập trung.
Đúng lúc đó Dương Hnfh Thu bắt được bàn tay đang làm loạn, xuống khỏi người anh, đứng dậy lau miệng, ánh mắt dao động: "Anh... anh... em,em chỉ có một cái giường, anh, anh về nhà đi."
Hơi thở của A Thu vẫn vương vấn quanh môi, Dương Tu Văn luyến tiếc liếm môi, cũng đứng lên nhưng không rời đi. Anh thu dọn bát đũa trên bàn, nhìn A Thu hoảng hốt, cúi đầu cười nhưng vẫn đồng ý: "Được rồi, anh dọn xong sẽ về."
Dương Hành Thu tiễn anh ra cửa, đang định đóng lại thì anh tiến lên kéo cậu vào trong ngực, sau đó là liên tiếp những nụ hôn nồng cháy.
Dương Hành Thu bị hôn không kịp thở, môi cậu ngứa ngứa, đoán là sưng lên rồi. Cậu đẩy Dương Tu Văn ra, trong lúc nụ hôn bị gián đoạn lên tiếng kháng nghị: "Anh, anh không giữ lời..." Nhưng lại bị Dương Tu Văn nhân cơ hội đi vào trong, quấn quít lấy môi lưỡi cậu, đầu lưỡi ướt mềm mạnh mẽ chạm đến từng tấc thịt mềm mại trong khoang miệng.
Cậu bị hôn đến cả người mềm nhũn trong lồng ngực Dương Tu Văn, chỉ có thể bám lấy cổ anh. Nụ hôn chưa dứt thì cậu cảm giác một luồng nhiệt nóng ấm truyền đến giữa hai chân mình. Cậu bất lực nhéo Dương Tu Văn, đẩy người ra, tức giận nói: "Dương Tu Văn!"
Dương Tu Văn biết mình bắt nạt người quá đáng, ngượng ngùng kéo cậu vào lòng, hôn lên đỉnh đầu A Thu, giọng nói khàn khàn: "Không bắt nạt em nữa, ngày mai gặp nhé?" Nói xong anh quay người đi, vẫy tay rồi đóng cửa lại.
Dương Hành Thu dựa vào cửa, sờ đôi tai đỏ ửng của mình, nhìn con mèo đang duỗi dài bên cạnh, nở một nụ cười ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất