Chương 9
Cuối cùng Dương Hành Thu vẫn bị Dương Tu Văn lừa một bữa cơm. Nhìn bộ quần áo đắt tiền cùng mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ của Dương Tu Văn, cậu đưa Dương Tu Văn đến một quán ăn ven biển.
Dương Tu Văn bất đắc dĩ cười cười, không để ý mấy. Dù sao khi họ gặp nhau ở Việt Nam, có gì anh chưa từng trải qua cùng A Thu chứ? Đừng nói quán ven đường có ruồi này, ngay cả ngồi xổm ven đường ăn bún phở cũng có.
Khi đó cũng như thế này, A Thu không thích dáng vẻ nghiêm túc của anh, vì thế kéo anh đi khắp các con ngõ lớn nhỏ ở Việt Nam, thấy chỗ nào ở Việt Nam cũng có xe máy cũng giục anh đi thử. Nhìn đôi chân dài của anh phải thu lại cẩn thật đặt lên bàn đạp, khom mình lái chiếc xe nhỏ bé, cậu đứng một bên cười ngặt nghẽo không ra bộ dáng gì.
Một A Thu như thế đã lâu không gặp, trong lòng anh chỉ biết hoài niệm.
Anh lấy gói giấy ướt trong túi quần bắt đầu lau bàn, chẳng mấy chốc gói giấy ướt đã vơi đi một nửa.
Dương Hành Thu không còn gì để nói, mà người kia nhướn mày, ra hiệu cho cậu đưa tay ra.
Dương Hành Thu bĩu môi, rõ ràng cậu vừa rửa tay ở bên ngoài, bây giờ còn lau nữa sẽ lột hết da mất.
Dương Tu Văn cũng rất kiên trì: "Ngoan, lau tay em lần nữa đi."
"Vừa rửa rồi mà?"
"Lau thêm một lần đi mà, sạch sẽ không đau."
"Được rồi..." Dương Hành Thu lấy giấy ướt lau lung tung, chuẩn bị cầm menu gọi món, nhưng người bên cạnh đã giành lấy.
"Bẩn... Để anh cầm, em gọi đi." Dương Tu Văn lót một tờ giấy ướt cầm menu, giọng nói bất lực.
"Anh Tu Văn, không cần miễn cưỡng," Dương Hành Thu cười đến cong cong đôi mắt, "Nếu anh không thích ăn ở đây thì chúng ta đi quán khác, có rất nhiều hàng quán, tùy anh chọn."
Dương Tu Văn nhìn biểu cảm sinh động của người bên cạnh, cảm xúc trong lòng dâng lên, bao lâu rồi anh chưa được nhìn thấy nụ cười như thế này của A Thu?
Hai năm trước khi rời đi A Thu nhiều lần thất nghiệp, tuy rằng cậu không nói gì nhưng nụ cười nhẹ nhàng ấy đã sớm mất đi. A Thu rời xa anh, cuộc sống dễ dàng hơn so với ở bên cạnh anh. Biết được điều này, Dương Tu Văn cảm thấy mất mát, nhưng lập tức bình tĩnh lại. Chỉ cần A Thu vui vẻ là được rồi.
Anh cũng dịu dàng cười, nét căng thẳng trên mặt cũng dần giãn ra, ánh mắt lấp lánh nhìn A Thu: "Không miễn cưỡng, ăn cơm với A Thu ở đâu cũng được."
Dương Hành Thu bị ánh nhìn của anh làm cho nóng người, gò má ửng hồng, định lấy menu để gọi món đồng thời che giấu, nhưng lại đụng phải ngón tay của Dương Tu Văn. Cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay lan tràn xông thẳng lên não. Rõ ràng vừa nắm tay nhau, trước đây cũng không phải chưa từng tiến xa hơn, nhưng chìm đắm trong ánh mắt của Dương Tu Văn vẫn khiến cậu cảm thấy ngượng ngùng.
Cảm giác mềm mại qua đi, Dương Tu Văn tiếc nuối nắn vuốt ngón tay, nhìn người đang quay đầu đi không biết giả vờ nhìn cái gì. Anh than thở trong lòng, rõ ràng chuyện gì cũng làm rồi, nhưng phần hồn nhiên kiêm xấu hổ kia của A Thu chưa từng vơi đi. Anh nhìn xuống kích động muốn ôm người vào lòng, dịu dàng hỏi sang chuyện khác: "Có muốn gọi bề bề muối tiêu không?"
Người đang cố che đi sự xấu hổ kia đột nhiên quay đầu lại, gật đầu cười lớn: "Được!" Rõ ràng là ngũ quan bình thường, lúc cười lên lại tươi sáng hơn đóa hoa mùa xuân, khiến người khác không khỏi muốn tìm hiểu.
Dương Tu Văn cầm menu lên gọi thêm mấy món, đều là những món Dương Hành Thu thích ăn.
Dương Hành Thu có chút ngại ngùng, rõ ràng là cậu mời khách, tại sao tất cả đều là những món cậu thích ăn chứ. Cậu đẩy đẩy Dương Tu Văn, hơi bất mãn: "Gọi món anh thích đi."
"A Thu thích ăn anh cũng thích."
Dương Hành Thu cố gắng nghĩ lại, nhận ra ở bên nhau lâu như vậy nhưng cậu không biết Dương Tu Văn thích ăn gì, không thích ăn gì. Bản thân cậu kén ăn, không thích thứ gì đều sẽ thả vào bát của Dương Tu Văn, Dương Tu Văn đều ăn hết. Người này thật sự rất hiểu cậu, nhưng dường như suốt thời gian qua cậu chỉ biết chìm đắm trong thế giới của chính mình, chưa từng làm gì cho anh.
Cậu áy náy nhìn Dương Tu Văn: "Anh không cần nghĩ cho em, cứ gọi món nào anh thích đi."
"Thật mà. Em không biết sao, ở bên nhau lâu khẩu vị cũng sẽ giống nhau." Khi Dương Tu Văn và Dương Hành Thu gặp nhau lần đầu tiên, khẩu vị hai người rất khác biệt. A Thu thích ăn ngọt, dần dần anh cũng thay đổi theo. Mà A Thu khả năng không phát hiện khẩu vị của mình cũng thay đổi. A Thu kén ăn, nếu miếng đầu tiên không thích thì nhất định sẽ không có miếng thứ hai. Dương Tu Văn cũng vì điều này mà tốn không ít công sức.
Mặt trời lặn dần, gió biển thổi nhẹ nhàng, người đi lại cũng đông lên, trong quán ăn tiếng người nói chuyện cũng bắt đầu trở nên ồn ào. Rất nhanh các món ăn đã được dọn lên.
Dương Hành Thu yên lặng gắp một con bề bề nhưng một lúc lâu vẫn không bóc được vỏ, đành cắn mạnh một cái phát ra tiếng rắc rắc.
Dương Tu Văn khẽ cười, nói: "Sao em vẫn ăn như thế chứ, sau lại bị rách môi." Vừa nói vừa gắp bề bề đã bóc vỏ phần lưng trong bát mình đổi cho cậu.
Dương Hành Thu nhận lấy, mỗi lần ăn bề bề cậu đều bị vỏ của nó đâm vào miệng. Ban đầu Dương Tu Văn sẽ bóc sạch vỏ cho cậu, nhưng cậu cảm thấy ăn như thế không vui, vì thế Dương Tu Văn tạo thành thói quen bóc một nửa lớp vỏ. Cậu nhỏ giọng cảm ơn: "Cảm ơn anh Tu Văn." Kỷ niệm bên nhau rất khó để xóa đi, giống như có người ấy ở bên, bản thân sẽ vô thức ỷ lại anh.
Ăn tối xong cũng là lúc phố lên đèn.
Bước ra khỏi quán ăn là một con đường nhỏ uốn lượn ven biển, dọc theo con đường này sẽ đi ra bãi biển. Phóng tầm mắt ra xa có thể thấy làn nước biển trong xanh không ngừng vỗ vào bờ, bên tai là tiếng sóng vỗ rì rào nhưng lại khiến người ta cảm thấy yên tĩnh.
Buổi tối gió biển khá lớn, Dương Hành Thu chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, đi trên đường bị gió thổi đến lạnh run. Dương Tu Văn đi bên cạnh cậu, mấy lần muốn cởi áo khoác cho cậu đều bị từ chối, ngoài miệng kiên quyết: "Không cần, em cũng không phải búp bê sứ, đi hết đoạn đường này đến mặt đường bên kia là có thể bắt xe."
Dương Tu Văn bất lực: "Dương Thu Thu, nghe lời. Em quên cái lần đi thủy cung về bị cảm đến phát sốt bao lâu rồi hả?" Khi đó là chớm đông ở phương nam, thời tiết chưa quá lạnh, ra ngoài chỉ cần mặc áo khoác mỏng, khi đến thủy cung thì trời trở gió, về nhà bị cảm hơn một tuần.
Lại một cơn gió lạnh thổi qua, Dương Hành Thu hắt hơi một cái, áo khoác của Dương Tu Văn cuối cùng vẫn là rơi lên người cậu.
Dương Hành Thu cúi đầu đá lung tung vào mấy cục đá trên đường, nắm chặt chiếc áo gió lớn hơn mình một cỡ, hơi thẹn thùng: "Vậy nếu anh bị cảm em cũng không chịu trách nhiệm."
Dương Tu Văn vén mái tóc bị gió thổi bay trên trán, đặt ngón tay lên trán cúi xuống hôn cậu, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói ấm áp đáp lại: "Được."
"Này! Dương Tu Văn! Không phải nói không hôn nữa sao?" Dương Hành Thu vỗ vỗ trán, ngón tay của anh như ngọn lửa khiến trán cậu sôi trào. Cậu thậm chí còn không để ý rằng ánh mắt cậu trừng lên nhìn anh mang theo nét hờn dỗi, khuôn mặt ửng hồng, đôi môi hơi mím lại giống như là đòi hôn.
Trên mặt Dương Tu Văn lộ ra ý cười, đưa tay ra dấu: "Không hôn mà, cách một ngón tay không tính." Nói rồi xoa xoa đầu Dương Hành Thu, chỉnh lại mái tóc rối của cậu: "A Thu, ngày mai anh về Dung thị, công ty dự định thành lập một chi nhánh mới ở Lâm Thành. Em đừng chạy trốn nữa, nếu em không muốn ở bên anh, anh không ép em. Em biết không, em muốn gì anh cũng sẽ đồng ý, chỉ cần em ở nơi mà anh có thể thấy em, được không?"
Dương Hành Thu gỡ tay anh ra, tự mình hất mái tóc bù xù sang một bên, ngay cả gió biển cũng giúp cậu, thổi lại tóc về vị trí cũ. Nụ cười nhạt nhòa khi nãy còn vương trên mặt giờ đã biến mất, đôi môi mím chặt, xương hàm căng lên, má lúm đồng tiền cũng không còn. Cậu cúi đầu im lặng đi về phía trước, châm giẫm lên cát mềm như đang đi trên mây, cả người dần hoảng hốt.
Một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng, trong giọng nói có chút khó khăn: "Tại sao lại thành lập chi nhánh ở Lâm Thành? Là kế hoạch ban đầu hay là..." Cậu cắn môi, không biết phải nói thế nào. Cậu không muốn mình trở thành chướng ngại của Dương Tu Văn, nhìn thấy anh nhanh chóng đứng vững trong sự nghiệp của mình sau khi cậu rời đi, còn có một thế giới mới cho riêng mình, cậu mừng cho anh. Cậu cảm thấy rời xa chính là sự lựa chọn tốt hơn cho họ, ai nói yêu nhau nhất định sẽ ở bên nhau chứ?
Nhưng tại sao Dương Tu Văn lại chuyển công ty đến Lâm Thành, một thị trấn nhỏ ít ai biết đến?
Nghĩ đến lại tức giận, cậu dừng bước, giọng nói nghiêm trọng: "Dương Tu Văn! Có phải anh lại như thế không? Em là cái gì? Có phải chỉ cần em ở đâu cũng sẽ kéo theo sự nghiệp của anh chìm xuống như mình không?"
Dương Tu Văn bất đắc dĩ cười cười, không để ý mấy. Dù sao khi họ gặp nhau ở Việt Nam, có gì anh chưa từng trải qua cùng A Thu chứ? Đừng nói quán ven đường có ruồi này, ngay cả ngồi xổm ven đường ăn bún phở cũng có.
Khi đó cũng như thế này, A Thu không thích dáng vẻ nghiêm túc của anh, vì thế kéo anh đi khắp các con ngõ lớn nhỏ ở Việt Nam, thấy chỗ nào ở Việt Nam cũng có xe máy cũng giục anh đi thử. Nhìn đôi chân dài của anh phải thu lại cẩn thật đặt lên bàn đạp, khom mình lái chiếc xe nhỏ bé, cậu đứng một bên cười ngặt nghẽo không ra bộ dáng gì.
Một A Thu như thế đã lâu không gặp, trong lòng anh chỉ biết hoài niệm.
Anh lấy gói giấy ướt trong túi quần bắt đầu lau bàn, chẳng mấy chốc gói giấy ướt đã vơi đi một nửa.
Dương Hành Thu không còn gì để nói, mà người kia nhướn mày, ra hiệu cho cậu đưa tay ra.
Dương Hành Thu bĩu môi, rõ ràng cậu vừa rửa tay ở bên ngoài, bây giờ còn lau nữa sẽ lột hết da mất.
Dương Tu Văn cũng rất kiên trì: "Ngoan, lau tay em lần nữa đi."
"Vừa rửa rồi mà?"
"Lau thêm một lần đi mà, sạch sẽ không đau."
"Được rồi..." Dương Hành Thu lấy giấy ướt lau lung tung, chuẩn bị cầm menu gọi món, nhưng người bên cạnh đã giành lấy.
"Bẩn... Để anh cầm, em gọi đi." Dương Tu Văn lót một tờ giấy ướt cầm menu, giọng nói bất lực.
"Anh Tu Văn, không cần miễn cưỡng," Dương Hành Thu cười đến cong cong đôi mắt, "Nếu anh không thích ăn ở đây thì chúng ta đi quán khác, có rất nhiều hàng quán, tùy anh chọn."
Dương Tu Văn nhìn biểu cảm sinh động của người bên cạnh, cảm xúc trong lòng dâng lên, bao lâu rồi anh chưa được nhìn thấy nụ cười như thế này của A Thu?
Hai năm trước khi rời đi A Thu nhiều lần thất nghiệp, tuy rằng cậu không nói gì nhưng nụ cười nhẹ nhàng ấy đã sớm mất đi. A Thu rời xa anh, cuộc sống dễ dàng hơn so với ở bên cạnh anh. Biết được điều này, Dương Tu Văn cảm thấy mất mát, nhưng lập tức bình tĩnh lại. Chỉ cần A Thu vui vẻ là được rồi.
Anh cũng dịu dàng cười, nét căng thẳng trên mặt cũng dần giãn ra, ánh mắt lấp lánh nhìn A Thu: "Không miễn cưỡng, ăn cơm với A Thu ở đâu cũng được."
Dương Hành Thu bị ánh nhìn của anh làm cho nóng người, gò má ửng hồng, định lấy menu để gọi món đồng thời che giấu, nhưng lại đụng phải ngón tay của Dương Tu Văn. Cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay lan tràn xông thẳng lên não. Rõ ràng vừa nắm tay nhau, trước đây cũng không phải chưa từng tiến xa hơn, nhưng chìm đắm trong ánh mắt của Dương Tu Văn vẫn khiến cậu cảm thấy ngượng ngùng.
Cảm giác mềm mại qua đi, Dương Tu Văn tiếc nuối nắn vuốt ngón tay, nhìn người đang quay đầu đi không biết giả vờ nhìn cái gì. Anh than thở trong lòng, rõ ràng chuyện gì cũng làm rồi, nhưng phần hồn nhiên kiêm xấu hổ kia của A Thu chưa từng vơi đi. Anh nhìn xuống kích động muốn ôm người vào lòng, dịu dàng hỏi sang chuyện khác: "Có muốn gọi bề bề muối tiêu không?"
Người đang cố che đi sự xấu hổ kia đột nhiên quay đầu lại, gật đầu cười lớn: "Được!" Rõ ràng là ngũ quan bình thường, lúc cười lên lại tươi sáng hơn đóa hoa mùa xuân, khiến người khác không khỏi muốn tìm hiểu.
Dương Tu Văn cầm menu lên gọi thêm mấy món, đều là những món Dương Hành Thu thích ăn.
Dương Hành Thu có chút ngại ngùng, rõ ràng là cậu mời khách, tại sao tất cả đều là những món cậu thích ăn chứ. Cậu đẩy đẩy Dương Tu Văn, hơi bất mãn: "Gọi món anh thích đi."
"A Thu thích ăn anh cũng thích."
Dương Hành Thu cố gắng nghĩ lại, nhận ra ở bên nhau lâu như vậy nhưng cậu không biết Dương Tu Văn thích ăn gì, không thích ăn gì. Bản thân cậu kén ăn, không thích thứ gì đều sẽ thả vào bát của Dương Tu Văn, Dương Tu Văn đều ăn hết. Người này thật sự rất hiểu cậu, nhưng dường như suốt thời gian qua cậu chỉ biết chìm đắm trong thế giới của chính mình, chưa từng làm gì cho anh.
Cậu áy náy nhìn Dương Tu Văn: "Anh không cần nghĩ cho em, cứ gọi món nào anh thích đi."
"Thật mà. Em không biết sao, ở bên nhau lâu khẩu vị cũng sẽ giống nhau." Khi Dương Tu Văn và Dương Hành Thu gặp nhau lần đầu tiên, khẩu vị hai người rất khác biệt. A Thu thích ăn ngọt, dần dần anh cũng thay đổi theo. Mà A Thu khả năng không phát hiện khẩu vị của mình cũng thay đổi. A Thu kén ăn, nếu miếng đầu tiên không thích thì nhất định sẽ không có miếng thứ hai. Dương Tu Văn cũng vì điều này mà tốn không ít công sức.
Mặt trời lặn dần, gió biển thổi nhẹ nhàng, người đi lại cũng đông lên, trong quán ăn tiếng người nói chuyện cũng bắt đầu trở nên ồn ào. Rất nhanh các món ăn đã được dọn lên.
Dương Hành Thu yên lặng gắp một con bề bề nhưng một lúc lâu vẫn không bóc được vỏ, đành cắn mạnh một cái phát ra tiếng rắc rắc.
Dương Tu Văn khẽ cười, nói: "Sao em vẫn ăn như thế chứ, sau lại bị rách môi." Vừa nói vừa gắp bề bề đã bóc vỏ phần lưng trong bát mình đổi cho cậu.
Dương Hành Thu nhận lấy, mỗi lần ăn bề bề cậu đều bị vỏ của nó đâm vào miệng. Ban đầu Dương Tu Văn sẽ bóc sạch vỏ cho cậu, nhưng cậu cảm thấy ăn như thế không vui, vì thế Dương Tu Văn tạo thành thói quen bóc một nửa lớp vỏ. Cậu nhỏ giọng cảm ơn: "Cảm ơn anh Tu Văn." Kỷ niệm bên nhau rất khó để xóa đi, giống như có người ấy ở bên, bản thân sẽ vô thức ỷ lại anh.
Ăn tối xong cũng là lúc phố lên đèn.
Bước ra khỏi quán ăn là một con đường nhỏ uốn lượn ven biển, dọc theo con đường này sẽ đi ra bãi biển. Phóng tầm mắt ra xa có thể thấy làn nước biển trong xanh không ngừng vỗ vào bờ, bên tai là tiếng sóng vỗ rì rào nhưng lại khiến người ta cảm thấy yên tĩnh.
Buổi tối gió biển khá lớn, Dương Hành Thu chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, đi trên đường bị gió thổi đến lạnh run. Dương Tu Văn đi bên cạnh cậu, mấy lần muốn cởi áo khoác cho cậu đều bị từ chối, ngoài miệng kiên quyết: "Không cần, em cũng không phải búp bê sứ, đi hết đoạn đường này đến mặt đường bên kia là có thể bắt xe."
Dương Tu Văn bất lực: "Dương Thu Thu, nghe lời. Em quên cái lần đi thủy cung về bị cảm đến phát sốt bao lâu rồi hả?" Khi đó là chớm đông ở phương nam, thời tiết chưa quá lạnh, ra ngoài chỉ cần mặc áo khoác mỏng, khi đến thủy cung thì trời trở gió, về nhà bị cảm hơn một tuần.
Lại một cơn gió lạnh thổi qua, Dương Hành Thu hắt hơi một cái, áo khoác của Dương Tu Văn cuối cùng vẫn là rơi lên người cậu.
Dương Hành Thu cúi đầu đá lung tung vào mấy cục đá trên đường, nắm chặt chiếc áo gió lớn hơn mình một cỡ, hơi thẹn thùng: "Vậy nếu anh bị cảm em cũng không chịu trách nhiệm."
Dương Tu Văn vén mái tóc bị gió thổi bay trên trán, đặt ngón tay lên trán cúi xuống hôn cậu, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói ấm áp đáp lại: "Được."
"Này! Dương Tu Văn! Không phải nói không hôn nữa sao?" Dương Hành Thu vỗ vỗ trán, ngón tay của anh như ngọn lửa khiến trán cậu sôi trào. Cậu thậm chí còn không để ý rằng ánh mắt cậu trừng lên nhìn anh mang theo nét hờn dỗi, khuôn mặt ửng hồng, đôi môi hơi mím lại giống như là đòi hôn.
Trên mặt Dương Tu Văn lộ ra ý cười, đưa tay ra dấu: "Không hôn mà, cách một ngón tay không tính." Nói rồi xoa xoa đầu Dương Hành Thu, chỉnh lại mái tóc rối của cậu: "A Thu, ngày mai anh về Dung thị, công ty dự định thành lập một chi nhánh mới ở Lâm Thành. Em đừng chạy trốn nữa, nếu em không muốn ở bên anh, anh không ép em. Em biết không, em muốn gì anh cũng sẽ đồng ý, chỉ cần em ở nơi mà anh có thể thấy em, được không?"
Dương Hành Thu gỡ tay anh ra, tự mình hất mái tóc bù xù sang một bên, ngay cả gió biển cũng giúp cậu, thổi lại tóc về vị trí cũ. Nụ cười nhạt nhòa khi nãy còn vương trên mặt giờ đã biến mất, đôi môi mím chặt, xương hàm căng lên, má lúm đồng tiền cũng không còn. Cậu cúi đầu im lặng đi về phía trước, châm giẫm lên cát mềm như đang đi trên mây, cả người dần hoảng hốt.
Một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng, trong giọng nói có chút khó khăn: "Tại sao lại thành lập chi nhánh ở Lâm Thành? Là kế hoạch ban đầu hay là..." Cậu cắn môi, không biết phải nói thế nào. Cậu không muốn mình trở thành chướng ngại của Dương Tu Văn, nhìn thấy anh nhanh chóng đứng vững trong sự nghiệp của mình sau khi cậu rời đi, còn có một thế giới mới cho riêng mình, cậu mừng cho anh. Cậu cảm thấy rời xa chính là sự lựa chọn tốt hơn cho họ, ai nói yêu nhau nhất định sẽ ở bên nhau chứ?
Nhưng tại sao Dương Tu Văn lại chuyển công ty đến Lâm Thành, một thị trấn nhỏ ít ai biết đến?
Nghĩ đến lại tức giận, cậu dừng bước, giọng nói nghiêm trọng: "Dương Tu Văn! Có phải anh lại như thế không? Em là cái gì? Có phải chỉ cần em ở đâu cũng sẽ kéo theo sự nghiệp của anh chìm xuống như mình không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất