Đám Nhân Vật Phản Diện Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 15: Cô Em Gái Kiều Sở Sở Này Nói Chuyện Thật Dễ Nghe
Kiều Sở Sở tiếp tục hỏi: "Nếu như em quen bạn trai, anh có thể chấp nhận bạn trai em có một người chị em thân thiết hơn em không?"
Bùi Du Xuyên không chút nghĩ ngợi nói: "Anh sẽ đánh gãy chân thằng nhóc đó!"
Kiều Sở Sở rất vui mừng: "Anh xem, anh cũng không chấp nhận được."
Bùi Du Xuyên căm tức: "Nguyên nhân anh không thể chấp nhận là em vậy mà yêu đương với người khác, ai dám yêu đương với em anh sẽ đánh gãy chân kẻ đó!"
Kiều Sở Sở: "... Hả?"
Bùi Du Xuyên không cảm thấy lời mình nói không đúng chỗ nào, không được tự nhiên nhìn về phía Lâm Thanh: "Vừa rồi tôi nặng lời rồi, xin lỗi."
Lâm Thanh trợn tròn mắt.
Con nghé con Bùi Du Xuyên tính tình bướng bỉnh này vậy mà nói xin lỗi sau dăm ba câu của Kiều Sở Sở?
Khi còn nhỏ anh ấy chính là con lừa bướng bỉnh cho dù bị đàn anh lớp trên chặn trong nhà vệ sinh đạp, đạp tới mặt mũi toàn là máu cũng không cầu xin, thậm chí ngậm một ngụm nước bồn cầu phun lên mặt đàn anh đó!
Lâm Thanh khiếp sợ nhìn về phía Kiều Sở Sở: "Con lừa bướng bỉnh này có em gái ngọt ngào như em đúng là kiếp trước cứu vớt ngân hà."
Kiều Sở Sở không rõ lắm, lại bị Lâm Thanh hôn một cái.
Hai mắt Lâm Thanh tỏa sáng: "Cảm ơn em đã nói chuyện giúp chị, sau này chị sẽ bảo kê em!"
Kiều Sở Sở ngơ ngác: "Chi bảo kê em thế nào?"
Lâm Thanh cười gian: "Nhà chị mở công ty truyền thông, mấy sao nam nổi tiếng đang hot đều là của nhà chị, chị có thể đưa em đi làm quen với bọn họ chơi một chút."
Kiều Sở Sở níu tay Lâm Thanh: "Chị, vậy xin chị nhất định phải bảo kê em!"
Lâm Thanh cười ha ha.
Bùi Uyên mặt mày u ám kéo Kiều Sở Sở ra: "Đợi lát nữa trên tiệc mừng thọ đừng khiến nhà họ Bùi chúng ta mất mặt, biết chưa?"
Kiều Sở Sở nghiêm mặt lại, nhẹ gật đầu, có chút lo lắng.
[Trên nội dung cốt truyện miêu tả, trong tiệc mừng thọ sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng trong kịch bản ban đầu, trong tiệc mừng thọ không có mình cũng không có mấy anh, chỉ có nam chính và nữ chính cùng nữ phụ là chị Lâm Thanh, không biết sau khi có bọn mình tham gia sẽ xảy ra chuyện gì.]
Trong mắt Lâm Thanh xẹt qua một tia mờ mịt, cô ấy nói với Bùi Uyên: "Anh cả Bùi, chúng ta nói chuyện được không?"
Bùi Uyên gật đầu, dặn dò Kiều Sở Sở: "Đợi lát nữa trên bữa tiệc, ngoại trừ việc không được ăn nói bậy bạ ra thì em còn phải nhớ kỹ cách xa hai cha con nhà họ Lâu một chút.”
Kiều Sở Sở cảm thấy hào hứng.
Đúng nhỉ, hôm nay là lần đầu tiên hai cha con nhà họ Lâu, cũng chính là bệnh tâm thần lớn và bệnh tâm thần nhỏ lên sân khấu!
Bọn họ xem như là hai nhân vật mà cô muốn gặp nhất ngoại trừ nam nữ chính và nữ phụ rồi!
Kiều Sở Sở không khỏi trở nên hưng phấn!
Thật chờ mong đôi nhân vật phản diện thần kinh này xuất hiện!
…
Trong sảnh bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, Lâu Thính Tứ lười biếng ở trên sofa vuốt vuốt bật lửa.
Bật, tắt, bật, tắt.
Lâu Nguyệt Tuyệt ở bên cạnh gương mặt nhỏ nhắn bình tĩnh, ánh mắt nhàm chán nhìn lướt qua khắp nơi: "Cha, chừng nào chúng ta mới rời khỏi nơi này?"
Lâu Thính Tứ liếc đồng hồ: "Hai tiếng sau, con ngoan ngoãn đợi, bên kia có mấy thiếu niên, con có thể tìm bọn nó chơi."
Lâu Nguyệt Tuyệt nhìn về phía mấy thiếu niên đang nghịch điện thoại, đảo mắt khinh thường: "Con không có hứng thú với bạn cùng trang lứa."
Lâu Thính Tứ không để ý tới cậu bé nữa, đứng dậy trò chuyện với những người khác, dần dần đi xa.
Bùi Du Xuyên không chút nghĩ ngợi nói: "Anh sẽ đánh gãy chân thằng nhóc đó!"
Kiều Sở Sở rất vui mừng: "Anh xem, anh cũng không chấp nhận được."
Bùi Du Xuyên căm tức: "Nguyên nhân anh không thể chấp nhận là em vậy mà yêu đương với người khác, ai dám yêu đương với em anh sẽ đánh gãy chân kẻ đó!"
Kiều Sở Sở: "... Hả?"
Bùi Du Xuyên không cảm thấy lời mình nói không đúng chỗ nào, không được tự nhiên nhìn về phía Lâm Thanh: "Vừa rồi tôi nặng lời rồi, xin lỗi."
Lâm Thanh trợn tròn mắt.
Con nghé con Bùi Du Xuyên tính tình bướng bỉnh này vậy mà nói xin lỗi sau dăm ba câu của Kiều Sở Sở?
Khi còn nhỏ anh ấy chính là con lừa bướng bỉnh cho dù bị đàn anh lớp trên chặn trong nhà vệ sinh đạp, đạp tới mặt mũi toàn là máu cũng không cầu xin, thậm chí ngậm một ngụm nước bồn cầu phun lên mặt đàn anh đó!
Lâm Thanh khiếp sợ nhìn về phía Kiều Sở Sở: "Con lừa bướng bỉnh này có em gái ngọt ngào như em đúng là kiếp trước cứu vớt ngân hà."
Kiều Sở Sở không rõ lắm, lại bị Lâm Thanh hôn một cái.
Hai mắt Lâm Thanh tỏa sáng: "Cảm ơn em đã nói chuyện giúp chị, sau này chị sẽ bảo kê em!"
Kiều Sở Sở ngơ ngác: "Chi bảo kê em thế nào?"
Lâm Thanh cười gian: "Nhà chị mở công ty truyền thông, mấy sao nam nổi tiếng đang hot đều là của nhà chị, chị có thể đưa em đi làm quen với bọn họ chơi một chút."
Kiều Sở Sở níu tay Lâm Thanh: "Chị, vậy xin chị nhất định phải bảo kê em!"
Lâm Thanh cười ha ha.
Bùi Uyên mặt mày u ám kéo Kiều Sở Sở ra: "Đợi lát nữa trên tiệc mừng thọ đừng khiến nhà họ Bùi chúng ta mất mặt, biết chưa?"
Kiều Sở Sở nghiêm mặt lại, nhẹ gật đầu, có chút lo lắng.
[Trên nội dung cốt truyện miêu tả, trong tiệc mừng thọ sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng trong kịch bản ban đầu, trong tiệc mừng thọ không có mình cũng không có mấy anh, chỉ có nam chính và nữ chính cùng nữ phụ là chị Lâm Thanh, không biết sau khi có bọn mình tham gia sẽ xảy ra chuyện gì.]
Trong mắt Lâm Thanh xẹt qua một tia mờ mịt, cô ấy nói với Bùi Uyên: "Anh cả Bùi, chúng ta nói chuyện được không?"
Bùi Uyên gật đầu, dặn dò Kiều Sở Sở: "Đợi lát nữa trên bữa tiệc, ngoại trừ việc không được ăn nói bậy bạ ra thì em còn phải nhớ kỹ cách xa hai cha con nhà họ Lâu một chút.”
Kiều Sở Sở cảm thấy hào hứng.
Đúng nhỉ, hôm nay là lần đầu tiên hai cha con nhà họ Lâu, cũng chính là bệnh tâm thần lớn và bệnh tâm thần nhỏ lên sân khấu!
Bọn họ xem như là hai nhân vật mà cô muốn gặp nhất ngoại trừ nam nữ chính và nữ phụ rồi!
Kiều Sở Sở không khỏi trở nên hưng phấn!
Thật chờ mong đôi nhân vật phản diện thần kinh này xuất hiện!
…
Trong sảnh bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, Lâu Thính Tứ lười biếng ở trên sofa vuốt vuốt bật lửa.
Bật, tắt, bật, tắt.
Lâu Nguyệt Tuyệt ở bên cạnh gương mặt nhỏ nhắn bình tĩnh, ánh mắt nhàm chán nhìn lướt qua khắp nơi: "Cha, chừng nào chúng ta mới rời khỏi nơi này?"
Lâu Thính Tứ liếc đồng hồ: "Hai tiếng sau, con ngoan ngoãn đợi, bên kia có mấy thiếu niên, con có thể tìm bọn nó chơi."
Lâu Nguyệt Tuyệt nhìn về phía mấy thiếu niên đang nghịch điện thoại, đảo mắt khinh thường: "Con không có hứng thú với bạn cùng trang lứa."
Lâu Thính Tứ không để ý tới cậu bé nữa, đứng dậy trò chuyện với những người khác, dần dần đi xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất