Đám Nhân Vật Phản Diện Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 3: Kéo Lại
Bỗng nhiên cơ thể đang rơi xuống tự do của cô dừng lại, hai cánh tay truyền đến sức lực mạnh mẽ.
Cô đau đến mở mắt ra, đụng phải gương mặt có chút dữ tợn của Bùi Uyên và mấy người anh trai khác.
“Nói tỉ mỉ xem bọn anh chết không tử tế như thế nào?”
Kiều Sở Sở: “?”
[Vừa rồi ta không cẩn thận nói ra tiếng lòng của mình sao?”
Bùi Uyên nhạy bén nhướng mày.
Tiếng lòng?
Đây là tiếng lòng của cô ư?
Anh và mấy người anh em khác liếc nhau, có ý định kéo cô lên trên.
Hệ thống vội la lên: [Ký chủ, cô nhanh giãy dụa, bỏ lỡ thời gian này, cô sẽ không về được!]
Kiều Sở Sở kịp phản ứng lại, vươn tay tát lên mặt Bùi Uyên: “Để em chết đi aaaaa!”
Bùi Uyên không thèm để ý, cùng đám em trai cẩn thận kéo cô lên.
[Đám người này có tật xấu hả! Ta đã làm trời làm đất như vậy còn muốn cứu ta?]
[Mặc dù ta lưu luyến không rời, nhưng bây giờ ta càng muốn có tài sản trăm tỷ aaaa!”
Không biết vì sao cô cảm giác lực tay túm mình càng chặt!
Mặt mày Kiều Sở Sở như tro tàn bị bọn họ kéo lên.
Cô ngồi quỳ trên mặt đất, nhìn từng đôi giày da không dính hạt bụi nào, dại ra, ngẩng đầu lên: “Các anh cứu em, có phải là trong lòng các anh có em, các anh yêu em, các anh muốn cưới em!”
Bùi Uyên chán ghét nhíu mày: “Còn nói nữa anh bịt kín miệng em!”
Kiều Sở Sở hỏi lại: “Làm sao để bịt kín miệng, dùng đôi môi gợi cảm của anh sao?”
Bùi Uyên: “… Em nhảy xuống đi!”
Kiều Sở Sở: “Được!”
Cô trực tiếp bật người như cá chép nhảy long môn bay xuống lầu!
Bùi Tầm nhanh tay lẹ mắt đến ôm cô, đè cô dưới đất!
Cô giống như quả bóng bị con hàng này đè dưới người!
Kiều Sở Sở tuyệt vọng kêu khóc: “Cứu mạng, em cầu xin các anh để em chết đi!”
[Ta mà còn không chết sẽ không về được nữa, không về được ta làm sao lăn lộn ở thế giới này! Ta đã đắc tội hết với mấy người rồi aaa!]
Kiều Sở Sở tuyệt vọng mở mắt ra, nghĩ thầm: “Hệ thống mi ở đâu? Sao việc này không giống với giả thiết!”
Vốn dĩ kịch bản là: Cô trực tiếp nhảy xuống, mấy người không kịp phản ứng lại để túm cô, vì thế cô ngã chết.
Bởi vì đám người này đều cho rằng cô không dám chết.
Dù sao cô cũng thường xuyên dùng phương thức tự sát để tranh thủ sự chú ý của bọn họ.
Nhưng lần này làm sao vậy?
[Không phải mi nói ta sẽ trực tiếp ngã chết sao? Sao đám người này lại túm được ta lên?]
[Hệ thống, sao mi không để ý đến ta vậy? Không phải mi muốn quỵt nợ ta đấy chứ? Không thể nào không thể nào?]
Không có người để ý đến cô.
Cô nghe thấy hệ thống truyền đến đứt quãng, sau đó âm thanh đột nhiên im bặt.
Kiều Sở Sở: “…”
Cô đau đến mở mắt ra, đụng phải gương mặt có chút dữ tợn của Bùi Uyên và mấy người anh trai khác.
“Nói tỉ mỉ xem bọn anh chết không tử tế như thế nào?”
Kiều Sở Sở: “?”
[Vừa rồi ta không cẩn thận nói ra tiếng lòng của mình sao?”
Bùi Uyên nhạy bén nhướng mày.
Tiếng lòng?
Đây là tiếng lòng của cô ư?
Anh và mấy người anh em khác liếc nhau, có ý định kéo cô lên trên.
Hệ thống vội la lên: [Ký chủ, cô nhanh giãy dụa, bỏ lỡ thời gian này, cô sẽ không về được!]
Kiều Sở Sở kịp phản ứng lại, vươn tay tát lên mặt Bùi Uyên: “Để em chết đi aaaaa!”
Bùi Uyên không thèm để ý, cùng đám em trai cẩn thận kéo cô lên.
[Đám người này có tật xấu hả! Ta đã làm trời làm đất như vậy còn muốn cứu ta?]
[Mặc dù ta lưu luyến không rời, nhưng bây giờ ta càng muốn có tài sản trăm tỷ aaaa!”
Không biết vì sao cô cảm giác lực tay túm mình càng chặt!
Mặt mày Kiều Sở Sở như tro tàn bị bọn họ kéo lên.
Cô ngồi quỳ trên mặt đất, nhìn từng đôi giày da không dính hạt bụi nào, dại ra, ngẩng đầu lên: “Các anh cứu em, có phải là trong lòng các anh có em, các anh yêu em, các anh muốn cưới em!”
Bùi Uyên chán ghét nhíu mày: “Còn nói nữa anh bịt kín miệng em!”
Kiều Sở Sở hỏi lại: “Làm sao để bịt kín miệng, dùng đôi môi gợi cảm của anh sao?”
Bùi Uyên: “… Em nhảy xuống đi!”
Kiều Sở Sở: “Được!”
Cô trực tiếp bật người như cá chép nhảy long môn bay xuống lầu!
Bùi Tầm nhanh tay lẹ mắt đến ôm cô, đè cô dưới đất!
Cô giống như quả bóng bị con hàng này đè dưới người!
Kiều Sở Sở tuyệt vọng kêu khóc: “Cứu mạng, em cầu xin các anh để em chết đi!”
[Ta mà còn không chết sẽ không về được nữa, không về được ta làm sao lăn lộn ở thế giới này! Ta đã đắc tội hết với mấy người rồi aaa!]
Kiều Sở Sở tuyệt vọng mở mắt ra, nghĩ thầm: “Hệ thống mi ở đâu? Sao việc này không giống với giả thiết!”
Vốn dĩ kịch bản là: Cô trực tiếp nhảy xuống, mấy người không kịp phản ứng lại để túm cô, vì thế cô ngã chết.
Bởi vì đám người này đều cho rằng cô không dám chết.
Dù sao cô cũng thường xuyên dùng phương thức tự sát để tranh thủ sự chú ý của bọn họ.
Nhưng lần này làm sao vậy?
[Không phải mi nói ta sẽ trực tiếp ngã chết sao? Sao đám người này lại túm được ta lên?]
[Hệ thống, sao mi không để ý đến ta vậy? Không phải mi muốn quỵt nợ ta đấy chứ? Không thể nào không thể nào?]
Không có người để ý đến cô.
Cô nghe thấy hệ thống truyền đến đứt quãng, sau đó âm thanh đột nhiên im bặt.
Kiều Sở Sở: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất