Đám Nhân Vật Phản Diện Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 30: Không Tránh Được
Bùi Du Xuyên giận không có chỗ trút: "Bà ta bị bệnh hả! Quay đầu ở bãi đỗ xe lại không nhìn xe, xe đã ngừng rồi bà ta còn đụng vào được, không phải là bà ta muốn ăn vạ đấy chứ!"
Toàn thân Lâm Thanh cứng đờ, run rẩy tóm lấy cánh tay Bùi Du Xuyên: "Không phải ăn vạ."
Cô ấy run dữ dội hơn, cũng không biết là lạnh hay sợ, dùng giọng cực kỳ yếu ớt nói: "Là tôi... không trốn thoát nổi nội dung cốt truyện của tôi."
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Không trốn thoát nội dung cốt truyện?
Vậy bọn họ thì sao?
Một chiếc xe hàng lớn ở ven đường chạy nhanh qua, một cục đá đột nhiên bay về phía Kiều Sở Sở.
Kiều Sở Sở đưa tay lên đỡ.
Cục đá đập vào lòng bàn tay của cô.
Cô đau đến mức kêu lên: "Ối!"
Những người khác kinh ngạc nhìn về phía Kiều Sở Sở, Kiều Sở Sở hồn nhiên không biết, ôm tay trái bị đập đau của mình, không nhịn được nức nở nghẹn ngào: [Đúng là một chút thời gian để thở cũng không có, thả lỏng lười biếng một chút sẽ bị "nội dung cốt truyện" loại bỏ.]
[Đáng lẽ mình nên tự sát chết nhưng lại sống đến bây giờ, cho nên thế giới này ước gì mình chết đi.]
Biểu cảm của mọi người đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Rất hiển nhiên tất cả đều đang ám chỉ bọn họ.
Một bên là "bọn họ không chạy thoát nội dung cốt truyện".
Một bên là "Kiều Sở Sở vốn nên tự sát đang bị thế giới này loại bỏ".
Trong lòng của bọn họ đều sinh ra một suy nghĩ.
Sự suy bại của một gia tộc thật sự không phải ngày một ngày hai gây nên, mà là đủ loại chuyện tạo thành.
Kiều Sở Sở là người duy nhất biết rõ tất cả sự kiện xảy ra với bọn họ.
Chỉ khi bảo vệ được Kiều Sở Sở mới có thể bảo vệ được bản thân.
Dần dần, Kiều Sở Sở cảm giác không khí xung quanh thay đổi.
Tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm cô.
Bao gồm anh trai của cô và cha con nhà họ Lâu cùng với Lâm Thanh.
Ánh mắt bọn họ nhìn cô như đang nhìn một chiến lợi phẩm bắt buộc phải có.
Kiều Sở Sở bị nhìn tới nổi da gà: "... Vì sao lại nhìn em như vậy? Trên mặt em có gì sao?"
Hiện trường yên tĩnh, Lâm Thanh hoàn hồn trước tiên, bước một bước lớn đi tới trước mặt cô, dứt khoát cho cô một cái ôm chầm.
"Ôi cục cưng em không sao chứ? Tay em thế nào rồi, vết thương có nặng hơn không?"
Kiều Sở Sở được yêu thương mà lo sợ, há to miệng, không đợi cô nói chuyện, eo lại bị ôm lấy.
Lâu Nguyệt Tuyệt ôm eo Kiều Sở Sở thật chặt: "Chị ơi chị không sao chứ, tên tài xế kia đúng là xấu xa, nhất định em sẽ tìm được gã, bắt gã quỳ xuống xin lỗi chị!"
Kiều Sở Sở: "À không đến mức đó đâu."
Lâu Thính Tứ ở bên cạnh khẩu Phật tâm xà nói: "Một chiếc xe vận tải trong nội thành sao có thể chạy nhanh như vậy, tôi sẽ đi tố cáo tên tài xế kia chạy quá tốc độ."
Kiều Sở Sở: "... Chỉ là ngoài ý muốn thôi, mọi người không cần căng thẳng như vậy."
"Để anh xem có gãy xương không." Bùi Uyên cầm lấy tay của cô, cẩn thận kiểm tra.
Kiều Sở Sở được yêu thương mà lo sự, vội vàng rút tay về: "Đau thì đau, nhưng nhất định không sao, chúng ta nên giải quyết vị phu nhân té xỉu này trước đi."
Mấy người nghe vậy thì thái độ quay ngoắt đột ngột, lạnh lẽo nhìn người phụ nữ hôn mê ngã dưới đất.
Lâm Thanh chán ghét khó nhịn, giọng điệu giảm thẳng tám độ: "Tôi tìm người tới cứu bà ta, thuận tiện kêu luật sư của tôi tới đây, đừng hòng lừa tôi, là tự bà ta đụng vào."
…
Toàn thân Lâm Thanh cứng đờ, run rẩy tóm lấy cánh tay Bùi Du Xuyên: "Không phải ăn vạ."
Cô ấy run dữ dội hơn, cũng không biết là lạnh hay sợ, dùng giọng cực kỳ yếu ớt nói: "Là tôi... không trốn thoát nổi nội dung cốt truyện của tôi."
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Không trốn thoát nội dung cốt truyện?
Vậy bọn họ thì sao?
Một chiếc xe hàng lớn ở ven đường chạy nhanh qua, một cục đá đột nhiên bay về phía Kiều Sở Sở.
Kiều Sở Sở đưa tay lên đỡ.
Cục đá đập vào lòng bàn tay của cô.
Cô đau đến mức kêu lên: "Ối!"
Những người khác kinh ngạc nhìn về phía Kiều Sở Sở, Kiều Sở Sở hồn nhiên không biết, ôm tay trái bị đập đau của mình, không nhịn được nức nở nghẹn ngào: [Đúng là một chút thời gian để thở cũng không có, thả lỏng lười biếng một chút sẽ bị "nội dung cốt truyện" loại bỏ.]
[Đáng lẽ mình nên tự sát chết nhưng lại sống đến bây giờ, cho nên thế giới này ước gì mình chết đi.]
Biểu cảm của mọi người đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Rất hiển nhiên tất cả đều đang ám chỉ bọn họ.
Một bên là "bọn họ không chạy thoát nội dung cốt truyện".
Một bên là "Kiều Sở Sở vốn nên tự sát đang bị thế giới này loại bỏ".
Trong lòng của bọn họ đều sinh ra một suy nghĩ.
Sự suy bại của một gia tộc thật sự không phải ngày một ngày hai gây nên, mà là đủ loại chuyện tạo thành.
Kiều Sở Sở là người duy nhất biết rõ tất cả sự kiện xảy ra với bọn họ.
Chỉ khi bảo vệ được Kiều Sở Sở mới có thể bảo vệ được bản thân.
Dần dần, Kiều Sở Sở cảm giác không khí xung quanh thay đổi.
Tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm cô.
Bao gồm anh trai của cô và cha con nhà họ Lâu cùng với Lâm Thanh.
Ánh mắt bọn họ nhìn cô như đang nhìn một chiến lợi phẩm bắt buộc phải có.
Kiều Sở Sở bị nhìn tới nổi da gà: "... Vì sao lại nhìn em như vậy? Trên mặt em có gì sao?"
Hiện trường yên tĩnh, Lâm Thanh hoàn hồn trước tiên, bước một bước lớn đi tới trước mặt cô, dứt khoát cho cô một cái ôm chầm.
"Ôi cục cưng em không sao chứ? Tay em thế nào rồi, vết thương có nặng hơn không?"
Kiều Sở Sở được yêu thương mà lo sợ, há to miệng, không đợi cô nói chuyện, eo lại bị ôm lấy.
Lâu Nguyệt Tuyệt ôm eo Kiều Sở Sở thật chặt: "Chị ơi chị không sao chứ, tên tài xế kia đúng là xấu xa, nhất định em sẽ tìm được gã, bắt gã quỳ xuống xin lỗi chị!"
Kiều Sở Sở: "À không đến mức đó đâu."
Lâu Thính Tứ ở bên cạnh khẩu Phật tâm xà nói: "Một chiếc xe vận tải trong nội thành sao có thể chạy nhanh như vậy, tôi sẽ đi tố cáo tên tài xế kia chạy quá tốc độ."
Kiều Sở Sở: "... Chỉ là ngoài ý muốn thôi, mọi người không cần căng thẳng như vậy."
"Để anh xem có gãy xương không." Bùi Uyên cầm lấy tay của cô, cẩn thận kiểm tra.
Kiều Sở Sở được yêu thương mà lo sự, vội vàng rút tay về: "Đau thì đau, nhưng nhất định không sao, chúng ta nên giải quyết vị phu nhân té xỉu này trước đi."
Mấy người nghe vậy thì thái độ quay ngoắt đột ngột, lạnh lẽo nhìn người phụ nữ hôn mê ngã dưới đất.
Lâm Thanh chán ghét khó nhịn, giọng điệu giảm thẳng tám độ: "Tôi tìm người tới cứu bà ta, thuận tiện kêu luật sư của tôi tới đây, đừng hòng lừa tôi, là tự bà ta đụng vào."
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất