Đám Nhân Vật Phản Diện Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 40: Anh Là Con Lừa
Bùi Du Xuyên nhếch mép cười: "Đúng vậy, dù sao trên pháp luật chúng ta cũng không có quan hệ nhận nuôi gì, tuy rằng em ba tuổi đã đến ở đây, chúng ta đã ở cùng một chỗ hai mươi năm, nhưng em vẫn ở cùng một hộ khẩu với cha mẹ sinh ra mình, chỉ cần xóa bỏ cánh cửa trong lòng, chúng ta kết hôn cũng không phải không có khả năng."
Chân Kiều Sở Sở mềm oặt.
Cô đặt mông ngồi lên ghế, lúng ta lúng túng nói: "Các anh nói thật với em đi, có phải các anh thật sự mua bảo hiểm cho em rồi không?"
Đôi mắt Bùi Uyên âm u: "Anh lặp lại một lần cuối cùng với em, với tình hình kinh tế nhà của chúng ta không cần lừa đảo bảo hiểm, nếu em nói gì thêm, anh sẽ tức giận."
Kiều Sở Sở: "..."
[Vậy thì vì gì chứ!]
[Làm sao chuyện này có thể xảy ra chứ!!]
[Con mẹ nó có phải khiến mình điên không?!]
Bùi Du Xuyên đủng đỉnh ung dung nhìn cô: "Kiều Sở Sở, có phải em vui mừng đến sắp điên không?"
[Em vui mừng cái mọe đinh rỉ gì!]
Kiều Sở Sở hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn bọn họ: "Thật ra, ngay tại ban nãy em nhảy lầu tự sát, em đã hiểu thông suốt, em quy y cửa Phật, em không thích các anh!"
Bùi Uyên nhếch mày sắc, cũng không ngoài dự đoán: "Cho nên em không có loại cảm giác này với bọn anh?"
Kiều Sở Sở gật đầu thật mạnh: "Lúc trước em thực sự rất hồ đồ, có nhiều người đàn ông tốt như vậy mà em không theo đuổi, lại theo đuổi bảy người các anh, em thật sự có mắt như mù."
Bùi Uyên: "? Sao câu này anh nghe vào lại rất khó chịu."
"Anh đừng khó chịu, anh!" Kiều Sở Sở đi bước dài vọt tới trước mặt anh, nắm chặt tay anh: "Anh cả, trong lòng em anh chính là mẹ em."
Bùi Uyên: "?"
Cô lại đi đến trước mặt Bùi Triệt: "Anh hai, anh chính là cha em!"
Bùi Triệt: "..."
Cô đi đến trước mặt Bùi Du Xuyên.
Bùi Du Xuyên chờ mong: "Anh là gì đó?"
Kiều Sở Sở: "Anh là con lừa."
Bùi Du Xuyên: "?"
Kiều Sở Sở nghiêm mặt đi đến trước mặt bọn họ, hít sâu một hơi, cúi đầu chín mươi độ!
"Em muốn nói lời xin lỗi với các anh!"
"Em không nên nảy sinh tình cảm kỳ quái với các anh, về sau em cũng không dám nữa, cũng hy vọng các anh có thể tha thứ cho hành vi cách ứng xử của em trong quá khứ."
"Sau này các anh đi con đường xán lạn của các anh, em đi đường cống thoát nước của em, chúng ta cứ duy trì mối quan hệ trong quá khứ của chúng ta, không làm phiền nhau, không can thiệp chuyện của nhau, ngày lễ ngày Tết tặng đường cam, cứ vậy đi, tạm biệt."
Kiều Sở Sở co cẳng bỏ chạy!
Bùi Uyên túm cô trở về bằng một tay: "Có thể nghe thấy em nói như vậy, anh thật sự rất vui mừng, Kiều Sở Sở."
Kiều Sở Sở kinh ngạc quay người lại, giãy giụa mấy lần cũng không giãy ra được.
Người này làm sao có thể vừa nắm chặt cánh tay cô vừa nghiêm túc nói chuyện với cô thế!
Bùi Uyển ung dung nắm chặt cổ tay cô: "Vậy từ giờ trở đi, bảy anh em bọn anh thay nhau đi theo bên cạnh em, bồi dưỡng tình anh em đã mất hơn mười năm."
Kiều Sở Sở: "?"
[Không phải, mình cũng đã nói mình không thích bọn họ mà!]
"Bởi vì không thích, cho nên hẳn là chúng ta nên khôi phục tình cảm trong quá khứ." Bùi Uyên khẩu Phật tâm xà: "Tìm kiếm cái chúng ta mất đi hơn mười năm quay về, em nói đúng hay không?"
Kiều Sở Sở chấn động không nói được thành lời.
[Mình cảm thấy không đúng, nhưng mình càng nhận thấy, dù cho mình nói cái gì, bọn họ cũng không định buông tha mình.]
Bùi Uyên cười thành tiếng.
Đúng vậy.
Anh sẽ không buông tha cô.
Chân Kiều Sở Sở mềm oặt.
Cô đặt mông ngồi lên ghế, lúng ta lúng túng nói: "Các anh nói thật với em đi, có phải các anh thật sự mua bảo hiểm cho em rồi không?"
Đôi mắt Bùi Uyên âm u: "Anh lặp lại một lần cuối cùng với em, với tình hình kinh tế nhà của chúng ta không cần lừa đảo bảo hiểm, nếu em nói gì thêm, anh sẽ tức giận."
Kiều Sở Sở: "..."
[Vậy thì vì gì chứ!]
[Làm sao chuyện này có thể xảy ra chứ!!]
[Con mẹ nó có phải khiến mình điên không?!]
Bùi Du Xuyên đủng đỉnh ung dung nhìn cô: "Kiều Sở Sở, có phải em vui mừng đến sắp điên không?"
[Em vui mừng cái mọe đinh rỉ gì!]
Kiều Sở Sở hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn bọn họ: "Thật ra, ngay tại ban nãy em nhảy lầu tự sát, em đã hiểu thông suốt, em quy y cửa Phật, em không thích các anh!"
Bùi Uyên nhếch mày sắc, cũng không ngoài dự đoán: "Cho nên em không có loại cảm giác này với bọn anh?"
Kiều Sở Sở gật đầu thật mạnh: "Lúc trước em thực sự rất hồ đồ, có nhiều người đàn ông tốt như vậy mà em không theo đuổi, lại theo đuổi bảy người các anh, em thật sự có mắt như mù."
Bùi Uyên: "? Sao câu này anh nghe vào lại rất khó chịu."
"Anh đừng khó chịu, anh!" Kiều Sở Sở đi bước dài vọt tới trước mặt anh, nắm chặt tay anh: "Anh cả, trong lòng em anh chính là mẹ em."
Bùi Uyên: "?"
Cô lại đi đến trước mặt Bùi Triệt: "Anh hai, anh chính là cha em!"
Bùi Triệt: "..."
Cô đi đến trước mặt Bùi Du Xuyên.
Bùi Du Xuyên chờ mong: "Anh là gì đó?"
Kiều Sở Sở: "Anh là con lừa."
Bùi Du Xuyên: "?"
Kiều Sở Sở nghiêm mặt đi đến trước mặt bọn họ, hít sâu một hơi, cúi đầu chín mươi độ!
"Em muốn nói lời xin lỗi với các anh!"
"Em không nên nảy sinh tình cảm kỳ quái với các anh, về sau em cũng không dám nữa, cũng hy vọng các anh có thể tha thứ cho hành vi cách ứng xử của em trong quá khứ."
"Sau này các anh đi con đường xán lạn của các anh, em đi đường cống thoát nước của em, chúng ta cứ duy trì mối quan hệ trong quá khứ của chúng ta, không làm phiền nhau, không can thiệp chuyện của nhau, ngày lễ ngày Tết tặng đường cam, cứ vậy đi, tạm biệt."
Kiều Sở Sở co cẳng bỏ chạy!
Bùi Uyên túm cô trở về bằng một tay: "Có thể nghe thấy em nói như vậy, anh thật sự rất vui mừng, Kiều Sở Sở."
Kiều Sở Sở kinh ngạc quay người lại, giãy giụa mấy lần cũng không giãy ra được.
Người này làm sao có thể vừa nắm chặt cánh tay cô vừa nghiêm túc nói chuyện với cô thế!
Bùi Uyển ung dung nắm chặt cổ tay cô: "Vậy từ giờ trở đi, bảy anh em bọn anh thay nhau đi theo bên cạnh em, bồi dưỡng tình anh em đã mất hơn mười năm."
Kiều Sở Sở: "?"
[Không phải, mình cũng đã nói mình không thích bọn họ mà!]
"Bởi vì không thích, cho nên hẳn là chúng ta nên khôi phục tình cảm trong quá khứ." Bùi Uyên khẩu Phật tâm xà: "Tìm kiếm cái chúng ta mất đi hơn mười năm quay về, em nói đúng hay không?"
Kiều Sở Sở chấn động không nói được thành lời.
[Mình cảm thấy không đúng, nhưng mình càng nhận thấy, dù cho mình nói cái gì, bọn họ cũng không định buông tha mình.]
Bùi Uyên cười thành tiếng.
Đúng vậy.
Anh sẽ không buông tha cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất