Dẫn Đường Của Vua

Chương 18: | Kẻ theo đuổi không chính thức của giáo chủ

Trước Sau
So với những lính đánh thuê hành động tự do, tình hình của Alanca có thể nói là cực kỳ xấu, cả người gọn gàng trau chuốt của gã bây giờ lại giống như con chó chết bị bắt ngồi xổm một góc phòng, mà vợ của gã, một dẫn đường hiếm có lại bị đám quân báo thù Torrek kéo lại đùa giỡn, từng lời lẽ ô uế khuếch đại trong tai gã, sắc mặt gã tái xanh, hai tay bị trói lại phía sau không giãy giụa được, nếu như hiện tại tinh thần thể của gã có mặt thì có lẽ đã xông lên cắn đứt cổ của đám người kia rồi.

Không được, gã phải nhịn. Alanca nghiến răng, gã chợt cảm thấy có chút may mắn vì đã phái người theo dõi hành tung của Hackl, nếu không đã bị đám quân báo thù này diệt sạch rồi.

Lúc Alanca chọn cách im lặng nhẫn nhịn, tinh thần Lianna lại phải chịu giày vò, cô bị một đám người Torrek đeo mặt nạ vây xung quanh, tuyệt vọng co rúc người lại, mà trục cột của cô, chỗ dựa của cô, bây giờ lại trừng mắt nhìn cô bị sỉ nhục, cái cảm giác kêu trời trời không biết gọi đất đất chẳng hay này khiến trong đầu cô nảy sinh một suy nghĩ muốn tự sát.

Lẽ nào không có ai có thể mau mau đến cứu cô hay sao!

"Cmn tụi bây xong chưa hả." Lúc này, một người nhảy từ trên thuyền xuống khách sạn đi đến, mặc đồ da màu đen, trên đó còn đính thêm mấy cây định nhọn hoắt, một đôi giày màu đen cùng chất liệu với áo da, hắn không có đeo mặt na, nhưng trên mặt xăm ký hiệu của Torrek, con ngươi đỏ hồng quét mắt nhìn Lianna như thứ đã chết rồi, Lianna sợ run cả người, mồ hôi rơi như mưa.

"Cái loại hàng này mà tụi bây cũng không thấy ngại đùa giỡn sao, có thể nào ôm hy vọng cao hơn chút được không, mắt nhìn xa hơn tí được không? Phải nghĩ đến vị giáo chủ lạnh lẽo cô quạnh quanh năm cấm dục kia mới đúng, đó mới là mục tiêu của cuộc sống chứ!" Gã đàn ông mắt đỏ này xem chừng là thuyền trưởng của chiếc tàu kia rồi, hắn vừa lên tiếng, toàn bộ thuộc hạ đồng loạt đứng ngay ngắn lại, đồng thanh đáp: "Dạ! Lão đại!"

"Matthew Voves?" Trong góc phòng, có một tiếng kinh hô không kiềm nén được tức giận vang lên, cái người mắt đỏ bị điểm danh trừng mắt lên, mắng: "Cmn đứa nào dám gọi thẳng tên của ông đây hả?"

Nương theo tiếng gọi nhìn qua, rất nhanh sau đó ánh mắt Matthew đã tập trung trên người Alanca, hắn cười lạnh, lười biếng nói: "Ông đây còn tưởng đứa nào, thì ra là mày à, con cún đen."

"Cmn mày dám nói nữa tao đâm chết cái mặt lợn bị thọc tiết của mày!"

"Cmn mày dám lặp lại lần nữa không?!"

Alanca vừa mới muốn khoe tài, đã bị Matthew đá một cước xuống, gã vừa định đứng dậy, lại bị Matthew hung hăng giẫm lên mặt, cả không khí cũng không hít được. Alanca biết cái tên đứng đầu của đám quân báo thù thực ra cũng là vừa khéo, hoặc nên nói rằng, gã hoàn toàn không ngờ tới được, kẻ đã từng là bạn học khi đó đã nghỉ học rồi chuyển sang đầu quân cho quân báo thù bây giờ lại chạy đến địa bàn của mình, rốt cuộc là do gã khinh địch rồi. Gã cáu giận nghĩ.

"Anh ơi ——" Lianna không kiềm được hét to, nước mắt không ngừng tuôn rơi, tiết mục sến súa tình cảm này không khiến đám quân báo thù này cảm động tí nào, Matthew quét mắt về phía Lianna, cười lạnh nói: "À, thì ra là dẫn đường của mày, tao còn đang suy nghĩ, con mắt của mày mù rồi hay sao mà lại chọn cái thứ hàng này, nhưng mà quả thực là quá xứng đôi vừa lứa với mày rồi."

"Câm cái miệng thối của mày lại!" Alanca đỏ mặt nghẹn họng cắn răng nghiến lợi nói.

"Cố gắng nguy hiểm hả, mày không biết tình cảnh của mình bây giờ à?" Matthew dùng chân nghiến mặt gã một cái, tàn bạo nói, "Mày có tin bây giờ tao cho thuộc hạ cưỡng con đàn bà dẫn đường của mày không, để cho tụi mày nếm thử mùi vị sống không bằng chết?" Đối với lính gác dẫn đường thì ấn ký cuối cùng chính là thứ đi theo cả một đời, bất luận có biến cố gì xảy ra cũng sẽ biến thành thương tổn nặng nề cho cả hai, trong lòng bọn họ đều biết rõ chuyện này.

Sắc mặt Alanca có chút trắng bệch, mà Lianna đã sớm không kiềm chế nổi, òa khóc: "Không được! Alanca, cứu em, mau cứu em ——"

Nghe thấy tiếng khóc của cô, dây thần kinh trên trán Alanca đập không ngừng. Cứu cô? Lẽ nào gã lại không muốn sao? Nhưng mà mẹ nó tự thân gã còn khó bảo toàn được thì còn cứu cái nỗi gì? Alanca oán hận nghĩ, người gã phái đi ra ngoài đâu cả rồi, sao đến giờ vẫn chưa có hồi âm, cái lầu này bị cắt thành hai khúc rồi, động tĩnh lớn như vậy mà đám đó còn chưa có phản ứng ư? Không lẽ là trốn đi rồi?



"Có phải mày đang mong thuộc hạ của mày đến cứu viện đúng không?" Matthew khẽ nhấc chân lên giống như là bố thí cho tí không khí, hỏi. Alanca cứng người, sợ hãi nhìn về phía Matthew.

Con ngươi màu đỏ của Matthew toát ra sắc thái khinh bỉ, hắn phất tay, chốc lát sau, vài tên hải quân bị bắt sống được đem tới, cả đám người không còn ai tỉnh táo cả, mấy cái mặt đều mờ mịt nhìn đi đâu đó. Tròng mắt Alanca như muốn trừng cả ra ngoài, "Sao có thể như vậy được?"

"Khi nãy đám thuộc hạ ngu xuẩn của mày đều bị người ta đánh ngất xỉu ném vào nhà vệ sinh rồi, mày lại còn trông ngóng bọn chúng tới cứu à, thế thì tao càng chắc chắn mày chỉ là thứ rác rưởi mà thôi."

"Matthew Voves ——"

"Đủ rồi, ông đây biết mình tên gì, không cần mày phải lặp lại từng chữ đâu," Matthew không kiềm được đá gã lộn ngược một cái, hình như không vui khi cùng gã ôn chuyện cũ, hắn giẫm chân nói, "Cái màn sinh ly tử biệt này cũng diễn xong rồi, chúng ta phải làm chuyện chính thôi, đem dẫn đường lên thuyền, còn đám rác rưởi ở lại này ném hết đi."

"Rõ!"

Lianna không thể nào chịu được sự thật này, tê tâm liệt phế quát lên: "Alanca! Tôi là vợ của anh, anh phải cứu tôi!!"

Gân xanh trên trán Alanca hằn lên, gã bây giờ giống như con rùa đen bị lật trên sàn nhà không với thân được, lòng tự tôn của gã không cho phép gã dễ dàng tha thứ tình hình trước mắt, dù rằng đã không còn lối thoát, nhưng hắn vẫn không chịu được phát ngôn bừa bãi: "Matthew! Mày cứ chờ tao! Cha tao sẽ đến tìm mày tính sổ! Liên bang hải quân Gassard sẽ truy bắt mày!"

"Cái giấy truy nã ông đây đã được dán đầy vũ trụ rồi, còn thiếu tờ của mày à?" Vẻ mặt Matthew tràn đầy ghét bỏ, khoát tay nói, "Mau đem đám rác rưởi này tống đi đi, ông đây cũng không muốn nhặt mấy thứ rác rưởi này về, nhìn bực bội."

Không quan tâm đám bắt tù binh kia khóc lóc ỉ ôi, đám quân báo thù đeo mặt nạ trực tiếp chặn miệng bắt đầu chia "rác rưởi" cho nhau, chuẩn bị trực tiếp quăng xuống thành thị tại hành tinh số 33, Lianna ngã ngồi trên mặt đất, không muốn sống nữa, thế giới tinh thần yếu đuối nhạy cảm bắt đầu đổ nát.

Đúng lúc bọn chúng cho rằng mọi chuyện đã xong, một cơn sóng biển lặng yên không một tiếng động tràn thẳng vào trong bữa tiệc, Alanca từ buồn thành vui vô cùng, phấn khởi nở nụ cười, thật tốt quá, đây là chấn động tinh thần của giáo chủ, người đó không chết! Lianna thất thần giật giật mắt, cô cũng như chồng mình, cùng đưa mắt nhìn về phía cửa phòng.

Theo sau chấn động tinh thần ôn nhu an ủi là một bóng người phong trần nhưng trang trọng cao quý tiến vào, mặc dù trên người không mặc áo chùng trắng, vầng sáng thánh khiết vẫn vây quanh Hackl như cũ, khiến người ta vô thức bị hấp dẫn. Anh quét mắt nhìn con tin bị bắt cóc một vòng, khẽ nhíu mày lộ ra ánh mắt hơi thương xót. Con cá heo nhảy ra khỏi nước, ngâm lên một tiếng thật dài.

Matthew mừng rỡ như điên nghiêng đầu nhìn, không đợi người nọ mở miệng đã vội bước đến, hắn điên cuồng xoa hai cánh tay, không để ý đống trang sức nhọn hoắt trên bộ đồ, da mặt giật giật quỳ một chân trên mặt đất. Tinh thần thể của hắn —— một con lợn rừng dài hơn hai mét cũng thuận theo tình hình mà nhảy cẫng lên, nhưng mà Hackl nhìn cái điệu nhảy này của nó lại giống như một con heo......đang nổi điên.

Chí ít thì lời Alanca nói cũng không sai, cái tên này chính là cái mặt lợn bị thọc tiết.

"Giáo chủ đại nhân yêu dấu của tôi, em cuối cùng cũng đến gặp tôi!"

Matthew lớn tiếng gọi, thanh âm du dương trầm bổng như ngâm thơ. Mà biển ý thức điên cuồng của hắn khiến cho Hackl dường như nhìn thấy được tiếng "gào thét" của Edward Munch. Hackl bình tĩnh lại, định bình tĩnh biển ý thức của đối phương, ai dè đối phương lại cuồng loạn như dâng trào cơn sóng thần, không thể nào ngăn lại được.

Phản ứng này trước nay chưa từng thấy nên đã khiến Hackl thất kinh, mà vẻ mặt của Matthew lại càng giống như con nghiện bị sốc thuốc, hưng phấn đến điên cuồng: "Trời ơi.... Giáo chủ yêu dấu, em vậy mà lại chủ động vuốt ve biển ý thức của tôi, em càng làm vậy thì lại khiến tôi càng không kiềm nén được, hận không thể ôm em, hôn em, mạnh bạo áp em dưới thân làm em khóc...."



"Câm miệng!" Hackl bị mấy lời thoại trắng trợn này làm cho kinh sợ, anh đã đánh giá thấp độ thần kinh cấp bậc lũy thừa của cái tên lính gác này rồi, anh trầm mặt nói: "Mau thả những người vô tội này!"

Vẻ mặt say mê của Matthew chợt biến mất, hắn chán ghét bĩu môi: "Giáo chủ đại nhân, em quá nhân từ, bọn chúng chỉ là rác rưởi, còn tôi chỉ là nhân viên vệ sinh của vũ trụ thôi."

Matthew thay đổi chóng mặt như vậy khiến cho Hackl hơi nhíu mày, anh mơ hồ cảm thấy tên này khá là khó giải quyết, nhưng vẫn ráng dịu giọng tiếp tục nói: "Chẳng cần biết ngươi là ai...."

"Giáo chủ đại nhân em không nhớ tôi sao?" Matthew ngắt lời anh, vội nói: "Tôi gửi cho em nhiều thư tỏ tình như vậy, còn có kèm theo cả chân dung toàn thân của tôi! Có phải là do giáo hội không cho em yêu tôi? Tôi biết là cái giáo hội chết tiệt kia đã trói em vào một cái lồng mà, em đừng sợ, hôm nay tôi đến đón em đi."

"Thư tỏ tình?" Hackl nhíu mày, dường như là khiến anh nhớ lại hình ảnh gớm ghiếc nào đó, "Có phải là một đống đồ nhảm nhí và mấy bức thư giấy đó là do ngươi gửi?"

"Thì ra là em đã nhận được!"

"Xin lỗi ta đốt hết rồi." Hackl kiềm chế nỗi lòng muốn chửi thề, lùi về sau mấy bước giống như là đang né một cái thứ vũ khí sinh hóa kinh khủng nào đó vậy, "Ta không ngờ đó là ngươi, nếu như biết là ngươi thì ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện."

"Giáo chủ đại nhân, sao em lại không hiểu lòng tôi như vậy? Tôi cũng là vì rất yêu em mà!"

Matthew từng bước ép sát, Hackl không lui được nữa, mà anh lại không dám tùy tiện xâm nhập biển ý thức của đối phương, tránh cho người ta lại giống như được tiêm thêm một liều kíƈɦ ŧɦíƈɦ nữa. Anh lấy tay đưa lên bên tai chạm vào thiết bị liên lạc nhờ giúp đỡ: "Mấy người có thể ra sân trước thời hạn được không, ta có hơi.....không đỡ được."

Thực ra trước khi Hackl gọi giúp đỡ, Nicole Shanna đã sớm phát hỏa vì nam thần của cô bị săm soi, hận không thể xé nát cái tên biếи ŧɦái điên khùng này.

Mà Doyle đợi ở chỗ khác nghe lén cũng thiếu chút nữa đã nổ tung, hắn và Airy Gailey còn là bạn học cùng khóa với tên này nên biết tiếng tăm mặt dày của tên đó, trong trường học Matthew công khai muốn làm những chuyện bất kính với giáo chủ nên khiến người khác khinh thường vô cùng, mà cái tên khốn kiếp kia lại lấy lý do là hành động vì nghệ thuật! Về sau bởi vì hành vi của hắn thái quá đến mức đến nỗi sức học không lấy được cả con điểm không nên đã bị học viện đuổi đi, thật không ngờ.....

Doyle ấn thiết bị thông tin nói với Airy Gailey: "Chết tiệt, cái tên ngu xuẩn này sao lại nhảy ra đây, lại còn nhảy chung với đám Torrek nữa là sao? Đám đó chuyên nhận mấy tên tâm thần à?"

"Đám đó có nhận mấy tên tâm thần không thì tôi không biết, tôi chỉ biết là, mấy người có thể động thủ." Airy Gailey trầm giọng nói, "Đừng để cái tên đầu heo kia làm bẩn giáo chủ."

"Tôi cũng có thể lên sân khấu không!" Doyle phấn khích vén tay áo lên.

"Đương nhiên có thể, đây cũng không phải vũ hội hóa trang, cứ thoả thích gọi Coco ra dọa người đi."

Nhận được thông tin hành động, tập thể lính đánh thuê dốc toàn lực, mục tiêu —— đập chết cái tên vô liêm sỉ kia!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau