Chương 47: | Niềm vui sướng khó diễn tả bằng lời
Ôm lấy người trước mặt, lo lắng trong mấy ngày liên tiếp của Lanto thoáng chốc bị cuốn trôi hết thảy, cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, môi Airy Gailey cọ bên tai cậu, hơi thở nóng hổi phả qua khiến tai Lanto nóng lên, cậu bất giác vùi mình vào lòng đối phương sâu hơn một chút. Nhận ra hành động xấu hổ của đối phương, Airy Gailey khẽ buông lỏng cái ôm, ngón tay giữ lấy cằm cậu khẽ nâng lên.
Máu nóng thuận theo lỗ tai thẳng một mạch chạy lên hai bên gò má Lanto, nhưng đôi mắt cậu lại không né tránh, nhìn thẳng Airy Gailey. Được người thương nhìn như vậy, hình ảnh phản chiếu lúc bị vây trong tháp chợt giày vò anh khôn cùng, Airy Gailey kìm lòng không đặng hôn lên khóe môi cậu, rồi lại ngậm chặt lấy môi ai đó.
Biển ý thức bị chặn quá lâu của Lanto như được nhìn thấy ánh sáng, cậu nhắm chặt hai mắt cảm nhận sự dịu dàng ấm áp này, hoàn toàn mở rộng đón nhận lính gác của mình. Airy Gailey khẽ mở hàm cậu ra, rồi quấn lấy đầu lưỡi cậu hôn thật sâu.
Xoáy nước tình yêu chợt trở nên cuồng dại cuốn lấy Lanto, biển ý thức của cậu bị Airy Gailey càn quét, ngang tàng phủ lên cậu một dấu ấn, Lanto dần mất sức, theo không kịp tiết tấu của anh, nướt bọt thuận theo khóe miệng tràn ra, cuối cùng Airy Gailey cũng chịu thả lỏng ai đó, lúc lùi lại còn tiện đường liếm khóe miệng cho cậu, dường như vẫn chưa thỏa mãn.
Lý trí mông lung của Lanto dần dần trở về, gương mặt cậu hồng lên, nhìn kỹ Airy Gailey rồi lại chùi miệng, nói một câu cực sát phong cảnh: "Xin lỗi, mấy ngày nay em không có tắm."
"Không sao," Airy Gailey không ngần ngại mà lại hôn lên khóe môi cậu lần nữa, "Sau khi lên anh giúp em tắm." Lanto nghẹn họng, Airy Gailey lại cong mắt cười, anh khẽ hôn hai má Lanto, đôi mắt liếc thấy con chim máy đậu trên đầu vai Lanto, hơi sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Đây là?"
Lanto hốt nhiên nhớ đến Thanh Điểu, cậu nắm chặt cánh tay Airy Gailey, hỏi: "Con chim máy này là anh mang tới à, anh gặp qua Thanh Điểu rồi sao? Cậu ấy bị bắt đi rồi."
Airy Gailey vội trấn an cậu, nói: "Đừng lo, anh đã bảo AI kiểm tra, Thanh Điểu vẫn còn ở trên hành tinh Rosma, có cơ hội chúng ta liền cứu cậu ấy về."
"Cảm ơn." Hai mắt Lanto sáng rỡ nhìn anh, chủ động ngửa đầu hôn một cái. Ánh mắt Airy Gailey lóe sáng, ngậm lấy tai ai đó bắt đầu gặm.
Nhìn mấy cử chỉ yêu đương hường phấn không chịu ngừng này, bên tai hai người lập tức truyền đến âm thanh thổn thức của người đứng xem, Doyle mệt mỏi nói: "Đủ rồi! Làm ơn ý tứ hành động giùm cái, quan tâm đến tâm trạng của người độc thân được không hả?"
"Xin lỗi." Tâm tình Airy Gailey nhẹ nhõm không ít, gương mặt dù có xin lỗi nhưng mà vẫn nở nụ cười, hơn nữa vừa nói xong, anh còn quay đầu lại hôn má Lanto một cái, có thể thấy anh mừng rỡ đến mức nào.
Doyle khó chịu hừ một tiếng, hắn liếc sang Nicole Shanna và Ebony, Nicole Shanna thì đang vui vẻ "chụt" Ebony, còn nhíu mày nhìn hắn, anh bạn cẩu FA Doyle bị chọc tức chỉ có thể kéo tay đồng minh duy nhất Norre, thảm thương mà mạnh mẽ lên án mấy cặp tình nhân lượn qua lượn lại trước mặt. Nhưng mà Norre là một tên ngốc không chút nào cảm nhận được sóng điện tình yêu, nên Doyle căn bản bắt không được tần số của cậu.
"Vậy anh bắt tôi làm gì chứ," Norre liếc nhìn Doyle dắt tay mình, kỳ quái hỏi, "Anh muốn trải nghiệm tình yêu giữa lính gác với lính gác à? Vậy anh ở phía dưới đi."
"Cút ——" Doyle hậm hực bỏ tay Norre ra, u oán nhìn chằm chằm vào hai cặp tình nhân, nói: "Đủ rồi, có thể đổi sang địa điểm sáng sủa tiếp tục trò chuyện không? Chỗ này u ám quá rồi đó."
"Ừ, đợi dẫn đường của Nina phục hồi lại tinh thần thì chúng ta liền đi."
Vừa dứt lời, Ebony lập tức đứng lên ý nói mình có thể tiếp tục đi, anh không thể nào ở cái chỗ âm u lạnh lẽo thêm giây phút nào nữa. Airy Gailey liếc nhìn Nicole Shanna hỏi ý cô, Nicole Shanna không chần chừ mà gật đầu. Mọi người liền nhanh chóng cùng nhau rời đi.
Airy Gailey và Lanto đi đằng trước, bầu không khí quen thuộc giúp Lanto cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, cậu quay đầu sang, hỏi: "Làm sao anh tìm được em vậy?"
"Nhờ Saint Carlos đó, cậu ấy nói cho bọn anh biết mấy người bọn em bị giam bên dưới lòng đất của thánh đường Saint Coca, nhưng vị trí cụ thể cậu ấy cũng không dò ra, sau đó bọn anh chia hai đường tìm mọi người, tiếp đó là nhờ em," Airy Gailey điểm tay lên chóp mũi cậu, "Mùi dẫn đường của em rất dễ nhận ra, anh vừa xuống đường hầm là ngửi thấy ngay, cả cái này mà còn không tìm được thì anh khỏi cần tự nhận mình là lính gác rồi."
Airy Gailey vẫn không buông tay Lanto ra, sau khi thấy tất cả mọi thứ ở Tháp Đen khiến anh vô cùng trân trọng quãng thời gian chung sống hiện tại. Người của mình, vẫn nên là do mình tìm thấy giữ lấy, vậy mới yên tâm. Mà điều càng khiến anh vui mừng hơn chính là, Lanto hình như cũng đã bỏ qua một số ràng buộc, bắt đầu chịu nhìn thẳng vào mối quan hệ của bọn họ, anh thật sự cảm thấy vui mừng vô cùng. Nhưng mà anh không thấy nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, lo lắng chuyện Thanh Điểu bị bắt.
Chuyện Herbert chặn ngang mang Thanh Điểu không biết là có ý gì, Liên bang Gassard đối với hành vi cá nhân này vẫn chẳng có động tĩnh chi. Airy Gailey không dám chắc chắn, rồi lại nhớ đến vị tiên sinh X thần bí mình thấy trong hình ảnh phản chiếu kia, không biết có quan hệ gì với Herbert hay không?
Đúng lúc này, giọng nói của Lanto rót vào tai anh: "Airy, vừa rồi anh nói là bảo AI tìm kiếm tung tích Thanh Điểu, có phải là Tiểu Lạc không?"
"Không phải, là cái khác cơ..." Airy Gailey còn chưa dứt lời, một hình ảnh giả lập màu đen không mời mà xuất hiện, gương mặt chán chường tựa như say rượu quanh năm suốt tháng cơ hồ dán thẳng vào mặt Lanto, gã nhếch môi nhe hàm răng trắng xác, nụ cười trông qua thật kinh hãi. Airy Gailey vội bắt lấy vai Lanto ôm vào lòng, Lanto kinh hãi, lúc này mới thấy rõ mặt mũi của AI.
Không hiểu sao Lanto cảm thấy hình ảnh AI có gu thời trang đen tối trước mắt này lại khá quen, cậu nhíu mày chần chừ, nói, "Có phải tôi đã từng thấy anh ở đâu rồi không?"
Hegel ban đầu thì mừng rỡ, sau đó nhướng mày ủy khuất, mệt mỏi hỏi: "Cậu không nhớ tôi sao? Lúc cậu và Noah bị bao vây tấn công là tôi cứu cậu đó nha~"
Bị bao vây tấn công, chẳng lẽ là lúc xảy ra chuyện khi cậu đang cố gắng chữa trị cho Noah? Lanto vỗ đầu trầm tư suy nghĩ, đáng tiếc là đoạn ký ức ngắn ngủi đó vẫn không xuất hiện, cậu tiếc nuối lắc đầu nói: "Xin lỗi, đoạn ký ức đó tôi không nhớ ra."
"Ôi~~ sao lại có thể như vậy, nhưng mà tôi vẫn nhớ cậu mà~"Hegel kéo dài âm tiết, còn muốn vươn tay chạm vào Lanto, bàn tay đưa đến được phân nửa thì đột nhiên nhận ra ánh mắt Airy Gailey đang trừng lấy mình, gã chép miệng, không tình nguyện rụt tay trở về.
Nhớ dẫn đường của anh là có ý gì? Sâu trong đáy lòng Airy Gailey khắc ngay món nợ này với Hegel, anh giải thích cho Lanto: "Đây là AI anh đem từ Tháp Đen về, nói ra thì đó là cùng một hệ thống với Tiểu Lạc, nhưng mà tính cách lại khác xa nhau. Em không cần tiếp xúc với anh ta, có chuyện gì thì cứ nói Tiểu Lạc làm là được rồi."
Airy Gailey thẳng thừng cắt đứt ý muốn nói chuyện của Hegel với Lanto, Hegel còn muốn thanh minh vài câu, hình ảnh của gã lại bị Airy cưỡng chế biến mất. Không có "bên thứ ba" gây trở ngại, Airy Gailey lấy con cá voi máy đã bị nướng thành than trong lòng ra đưa đến trước mặt Lanto, nói: "Cái này anh tìm được trong Tháp Đen, là nó đã giúp anh xem được quá khứ của em."
Lanto nhận con cá voi máy, lẩm bẩm nói: "Là con cá voi máy em làm cho Gospel, một cái cho nó, một cái cho Phoebe... Anh có phải cũng đã thấy cả Phoebe rồi không?"
"Phải rồi, từ nhỏ cho đến lớn luôn." Nhớ lại tên nhóc trụi lủi không có lông tiểu tử kia, Airy Gailey liền bật cười.
Sắc mặt Lanto hơi tối lại, biển ý thức của cậu lại không có cảm giác sự tồn tại của Phoebe, nó rốt cuộc là ở đâu? Cậu hơi chán nản, chần chừ hỏi: "Nếu như sau này em đều không thể cụ thể hóa tinh thần thể..."
Airy Gailey nghe vậy vội hôn lên mi tâm cậu, nhỏ giọng đáp: "Em ở cạnh anh là tốt rồi."
Lanto còn chưa kịp cảm động, Doyle đi ở phía sau lại bùng nổ lần nữa, giọng nói hầm hầm: "Đủ rồi! Đôi cẩu nam nam mấy người cút ra đằng sau cho tôi! Đừng có để tôi thấy hai người thân thiết nữa!" Vừa dứt lời, anh bạn độc thân lại bị chọc tức thương cảm sải bước đi qua mặt bọn họ, nhắm mắt làm ngơ mọi thứ.
Lanto gãi gãi mặt, hơi có chút ngượng ngùng, cậu đẩy cánh tay Airy Gailey ý bảo anh đi an ủi người ta mấy câu đi. Airy Gailey xoa đầu cậu khen ngợi, lập tức bước nhanh vài bước sánh vai với Doyle.
Doyle liếc mắt nhìn ai đó, hừ lạnh một tiếng: "Sao, chịu buông Lanto đến đây rồi à?"
"Nói chính sự với cậu đây," Airy Gailey lãnh đạm nói, "Phía giáo chủ không đúng cho lắm."
"Có chuyện gì sao?" Nghe thấy tin tức về giáo chủ, Doyle phản xạ có điều kiện xốc tinh thần lại ngay, Airy Gailey vừa nhìn đã nhận ra mức độ mê mẩn của hắn với giáo chủ cũng chẳng thấp hơn Nicole Shanna là bao, chỉ là không có biểu hiện ra mặt thôi.
"Còn nhớ chuyện chúng ta đi Tháp Đen lần này là thay giáo chủ tìm kiếm thầy của ngài ấy không, ngài ấy nói cho tôi biết nếu có tiến triển hay có nhu cầu gì thì có thể liên hệ trực tiếp với quan hộ vệ của ngài ấy, nhưng mà lúc trước tới Rosma, đề nghị truyền tin của tôi bị quan hộ vệ của ngài ấy từ chối, càng quá đáng ơn là ông ta còn chặn tôi luôn." Airy Gailey nói, "Dĩ nhiên là tôi có dùng chút thủ đoạn liên lạc trực tiếp với giáo chủ, nhưng chưa nói chuyện phiếm được vài câu đã bị tên quan hộ vệ kia phát hiện, mức độ nhạy bén của ông ta không thua gì so với Saint Carlos hay Hegel."
"Sao có thể như vậy?" Doyle khó hiểu hỏi, "Tên quan hộ vệ AI đó muốn tạo phản ư?"
"Chỉ e chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ." Airy Gailey vỗ vai Doyle, ủy thác trọng trách, "Chuyện bên giáo chủ giao cho cậu theo dõi, có vấn đề thì có thể báo cáo bất cứ lúc nào."
"Được, vậy giờ chúng ta phân ra hai đường?"
"Phân ra hai đường cái gì, cậu không phải bị nước ngầm úng não rồi đó chứ!" Airy Gailey vỗ đầu Doyle, "Đi tìm Thanh Điểu trước." (Ngạn: Airy, anh cho phép mình đi cứu bạn người yêu mà không cho bạn anh đi cứu người yêu là thế méo nào =)))))))
Lúc cả đoàn Airy Gailey tìm được Lanto rồi rời khỏi đường cống ngầm, bầu không khí bên trong lãnh sự quán của Liên bang Gassard được nối liền với thánh đường Saint Coca vô cùng căng thẳng. Chuyện này phải kể ngược lại từ năm ngày trước.
Mia là một trong những tai mắt Herbert bố trí trong viện bồi dưỡng ở Bergany, khi cô ta nói cho Herbert biết mình đã tìm được Noah, hắn không kiềm được kích động, quăng hết quân vụ leo lên phi thuyền tự mình chạy đến đây. Đến cả ông trời còn giúp hắn, chưa vào đến viện bồi dưỡng thì đã gặp được người mình khổ sở tìm kiếm bấy lâu.
"Ngài Noah, ngài đã được định trước là phải thuộc về ta." Herbert lẩm bẩm nhìn Thanh Điểu đã hôn mê, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt, rồi cả cổ đối phương, hơi thở chợt trở nên nặng nề hơn.
Chiếm lấy dẫn đường mạnh nhất trong lịch sử Bergany chính là ước mơ từ trước tới nay của hắn, vì giấc mộng này, hắn từ chối cả dẫn đường mà Liên bang chọn cho mình, kiên quyết kết hôn với một người phụ nữ bình thường, cho dù con hắn có được sinh ra rồi, hắn cũng không ngừng tìm kiếm, với hắn mà nói thì Noah chính là lời nguyền của hắn.
Đương lúc hắn mừng rỡ không thôi, còn cho rằng đại công cáo thành, hắn lại không ngờ rằng, Thanh Điểu lại cứ ngủ say như thế, không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào cả.
"Chuyện này là sao?! Chẳng phải nói lượng thuốc mê này sẽ không có vấn đề gì sao? Tại sao đến bây giờ vẫn chưa tỉnh nữa!" Herbert đứng cạnh buồng trị liệu giận dữ nói, hắn đã ở lại Rosma năm ngày rồi, nhưng tình hình của Thanh Điểu vẫn chẳng có mấy biến chuyển tốt đẹp.
Sĩ quan phụ tá cúi đầu vô cảm đáp: "Tướng quân, các chỉ số của ngài Noah đều bình thường, nhưng không biết vì sao vẫn cứ hôn mê bất tỉnh, có thể là do biển ý thức bị thương."
"Đang yên đang lành sao biển ý thức lại bị thương?" Herbert tức chịu không nổi, hung tợn nói: "Mia đâu! Tại sao cô ta còn chưa qua đây!"
"Phu nhân Mia còn đang hợp tác với học viện dẫn đường chuẩn bị buổi lễ tốt nghiệp, cho nên không thể rời khỏi..."
Lời giải thích của sĩ quan phụ tá còn chưa kết thúc, đã bị Herbert lạnh lùng cắt ngang, "Không thể rời khỏi? Cô ta quên là ai cất nhắc cô ta rồi à? Bảo cô ta đến đây cho ta!"
Thấy Herbert đã nổi giận đến mức chạm đến ranh giới muốn bùng nổ, sĩ quan phụ tá thức thời ngậm miệng lại, không lâu sau hắn nhận được một tin tốt, lập tức báo cho Herbert: "Tướng quân, phu nhân Mia đến rồi."
Máu nóng thuận theo lỗ tai thẳng một mạch chạy lên hai bên gò má Lanto, nhưng đôi mắt cậu lại không né tránh, nhìn thẳng Airy Gailey. Được người thương nhìn như vậy, hình ảnh phản chiếu lúc bị vây trong tháp chợt giày vò anh khôn cùng, Airy Gailey kìm lòng không đặng hôn lên khóe môi cậu, rồi lại ngậm chặt lấy môi ai đó.
Biển ý thức bị chặn quá lâu của Lanto như được nhìn thấy ánh sáng, cậu nhắm chặt hai mắt cảm nhận sự dịu dàng ấm áp này, hoàn toàn mở rộng đón nhận lính gác của mình. Airy Gailey khẽ mở hàm cậu ra, rồi quấn lấy đầu lưỡi cậu hôn thật sâu.
Xoáy nước tình yêu chợt trở nên cuồng dại cuốn lấy Lanto, biển ý thức của cậu bị Airy Gailey càn quét, ngang tàng phủ lên cậu một dấu ấn, Lanto dần mất sức, theo không kịp tiết tấu của anh, nướt bọt thuận theo khóe miệng tràn ra, cuối cùng Airy Gailey cũng chịu thả lỏng ai đó, lúc lùi lại còn tiện đường liếm khóe miệng cho cậu, dường như vẫn chưa thỏa mãn.
Lý trí mông lung của Lanto dần dần trở về, gương mặt cậu hồng lên, nhìn kỹ Airy Gailey rồi lại chùi miệng, nói một câu cực sát phong cảnh: "Xin lỗi, mấy ngày nay em không có tắm."
"Không sao," Airy Gailey không ngần ngại mà lại hôn lên khóe môi cậu lần nữa, "Sau khi lên anh giúp em tắm." Lanto nghẹn họng, Airy Gailey lại cong mắt cười, anh khẽ hôn hai má Lanto, đôi mắt liếc thấy con chim máy đậu trên đầu vai Lanto, hơi sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Đây là?"
Lanto hốt nhiên nhớ đến Thanh Điểu, cậu nắm chặt cánh tay Airy Gailey, hỏi: "Con chim máy này là anh mang tới à, anh gặp qua Thanh Điểu rồi sao? Cậu ấy bị bắt đi rồi."
Airy Gailey vội trấn an cậu, nói: "Đừng lo, anh đã bảo AI kiểm tra, Thanh Điểu vẫn còn ở trên hành tinh Rosma, có cơ hội chúng ta liền cứu cậu ấy về."
"Cảm ơn." Hai mắt Lanto sáng rỡ nhìn anh, chủ động ngửa đầu hôn một cái. Ánh mắt Airy Gailey lóe sáng, ngậm lấy tai ai đó bắt đầu gặm.
Nhìn mấy cử chỉ yêu đương hường phấn không chịu ngừng này, bên tai hai người lập tức truyền đến âm thanh thổn thức của người đứng xem, Doyle mệt mỏi nói: "Đủ rồi! Làm ơn ý tứ hành động giùm cái, quan tâm đến tâm trạng của người độc thân được không hả?"
"Xin lỗi." Tâm tình Airy Gailey nhẹ nhõm không ít, gương mặt dù có xin lỗi nhưng mà vẫn nở nụ cười, hơn nữa vừa nói xong, anh còn quay đầu lại hôn má Lanto một cái, có thể thấy anh mừng rỡ đến mức nào.
Doyle khó chịu hừ một tiếng, hắn liếc sang Nicole Shanna và Ebony, Nicole Shanna thì đang vui vẻ "chụt" Ebony, còn nhíu mày nhìn hắn, anh bạn cẩu FA Doyle bị chọc tức chỉ có thể kéo tay đồng minh duy nhất Norre, thảm thương mà mạnh mẽ lên án mấy cặp tình nhân lượn qua lượn lại trước mặt. Nhưng mà Norre là một tên ngốc không chút nào cảm nhận được sóng điện tình yêu, nên Doyle căn bản bắt không được tần số của cậu.
"Vậy anh bắt tôi làm gì chứ," Norre liếc nhìn Doyle dắt tay mình, kỳ quái hỏi, "Anh muốn trải nghiệm tình yêu giữa lính gác với lính gác à? Vậy anh ở phía dưới đi."
"Cút ——" Doyle hậm hực bỏ tay Norre ra, u oán nhìn chằm chằm vào hai cặp tình nhân, nói: "Đủ rồi, có thể đổi sang địa điểm sáng sủa tiếp tục trò chuyện không? Chỗ này u ám quá rồi đó."
"Ừ, đợi dẫn đường của Nina phục hồi lại tinh thần thì chúng ta liền đi."
Vừa dứt lời, Ebony lập tức đứng lên ý nói mình có thể tiếp tục đi, anh không thể nào ở cái chỗ âm u lạnh lẽo thêm giây phút nào nữa. Airy Gailey liếc nhìn Nicole Shanna hỏi ý cô, Nicole Shanna không chần chừ mà gật đầu. Mọi người liền nhanh chóng cùng nhau rời đi.
Airy Gailey và Lanto đi đằng trước, bầu không khí quen thuộc giúp Lanto cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, cậu quay đầu sang, hỏi: "Làm sao anh tìm được em vậy?"
"Nhờ Saint Carlos đó, cậu ấy nói cho bọn anh biết mấy người bọn em bị giam bên dưới lòng đất của thánh đường Saint Coca, nhưng vị trí cụ thể cậu ấy cũng không dò ra, sau đó bọn anh chia hai đường tìm mọi người, tiếp đó là nhờ em," Airy Gailey điểm tay lên chóp mũi cậu, "Mùi dẫn đường của em rất dễ nhận ra, anh vừa xuống đường hầm là ngửi thấy ngay, cả cái này mà còn không tìm được thì anh khỏi cần tự nhận mình là lính gác rồi."
Airy Gailey vẫn không buông tay Lanto ra, sau khi thấy tất cả mọi thứ ở Tháp Đen khiến anh vô cùng trân trọng quãng thời gian chung sống hiện tại. Người của mình, vẫn nên là do mình tìm thấy giữ lấy, vậy mới yên tâm. Mà điều càng khiến anh vui mừng hơn chính là, Lanto hình như cũng đã bỏ qua một số ràng buộc, bắt đầu chịu nhìn thẳng vào mối quan hệ của bọn họ, anh thật sự cảm thấy vui mừng vô cùng. Nhưng mà anh không thấy nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, lo lắng chuyện Thanh Điểu bị bắt.
Chuyện Herbert chặn ngang mang Thanh Điểu không biết là có ý gì, Liên bang Gassard đối với hành vi cá nhân này vẫn chẳng có động tĩnh chi. Airy Gailey không dám chắc chắn, rồi lại nhớ đến vị tiên sinh X thần bí mình thấy trong hình ảnh phản chiếu kia, không biết có quan hệ gì với Herbert hay không?
Đúng lúc này, giọng nói của Lanto rót vào tai anh: "Airy, vừa rồi anh nói là bảo AI tìm kiếm tung tích Thanh Điểu, có phải là Tiểu Lạc không?"
"Không phải, là cái khác cơ..." Airy Gailey còn chưa dứt lời, một hình ảnh giả lập màu đen không mời mà xuất hiện, gương mặt chán chường tựa như say rượu quanh năm suốt tháng cơ hồ dán thẳng vào mặt Lanto, gã nhếch môi nhe hàm răng trắng xác, nụ cười trông qua thật kinh hãi. Airy Gailey vội bắt lấy vai Lanto ôm vào lòng, Lanto kinh hãi, lúc này mới thấy rõ mặt mũi của AI.
Không hiểu sao Lanto cảm thấy hình ảnh AI có gu thời trang đen tối trước mắt này lại khá quen, cậu nhíu mày chần chừ, nói, "Có phải tôi đã từng thấy anh ở đâu rồi không?"
Hegel ban đầu thì mừng rỡ, sau đó nhướng mày ủy khuất, mệt mỏi hỏi: "Cậu không nhớ tôi sao? Lúc cậu và Noah bị bao vây tấn công là tôi cứu cậu đó nha~"
Bị bao vây tấn công, chẳng lẽ là lúc xảy ra chuyện khi cậu đang cố gắng chữa trị cho Noah? Lanto vỗ đầu trầm tư suy nghĩ, đáng tiếc là đoạn ký ức ngắn ngủi đó vẫn không xuất hiện, cậu tiếc nuối lắc đầu nói: "Xin lỗi, đoạn ký ức đó tôi không nhớ ra."
"Ôi~~ sao lại có thể như vậy, nhưng mà tôi vẫn nhớ cậu mà~"Hegel kéo dài âm tiết, còn muốn vươn tay chạm vào Lanto, bàn tay đưa đến được phân nửa thì đột nhiên nhận ra ánh mắt Airy Gailey đang trừng lấy mình, gã chép miệng, không tình nguyện rụt tay trở về.
Nhớ dẫn đường của anh là có ý gì? Sâu trong đáy lòng Airy Gailey khắc ngay món nợ này với Hegel, anh giải thích cho Lanto: "Đây là AI anh đem từ Tháp Đen về, nói ra thì đó là cùng một hệ thống với Tiểu Lạc, nhưng mà tính cách lại khác xa nhau. Em không cần tiếp xúc với anh ta, có chuyện gì thì cứ nói Tiểu Lạc làm là được rồi."
Airy Gailey thẳng thừng cắt đứt ý muốn nói chuyện của Hegel với Lanto, Hegel còn muốn thanh minh vài câu, hình ảnh của gã lại bị Airy cưỡng chế biến mất. Không có "bên thứ ba" gây trở ngại, Airy Gailey lấy con cá voi máy đã bị nướng thành than trong lòng ra đưa đến trước mặt Lanto, nói: "Cái này anh tìm được trong Tháp Đen, là nó đã giúp anh xem được quá khứ của em."
Lanto nhận con cá voi máy, lẩm bẩm nói: "Là con cá voi máy em làm cho Gospel, một cái cho nó, một cái cho Phoebe... Anh có phải cũng đã thấy cả Phoebe rồi không?"
"Phải rồi, từ nhỏ cho đến lớn luôn." Nhớ lại tên nhóc trụi lủi không có lông tiểu tử kia, Airy Gailey liền bật cười.
Sắc mặt Lanto hơi tối lại, biển ý thức của cậu lại không có cảm giác sự tồn tại của Phoebe, nó rốt cuộc là ở đâu? Cậu hơi chán nản, chần chừ hỏi: "Nếu như sau này em đều không thể cụ thể hóa tinh thần thể..."
Airy Gailey nghe vậy vội hôn lên mi tâm cậu, nhỏ giọng đáp: "Em ở cạnh anh là tốt rồi."
Lanto còn chưa kịp cảm động, Doyle đi ở phía sau lại bùng nổ lần nữa, giọng nói hầm hầm: "Đủ rồi! Đôi cẩu nam nam mấy người cút ra đằng sau cho tôi! Đừng có để tôi thấy hai người thân thiết nữa!" Vừa dứt lời, anh bạn độc thân lại bị chọc tức thương cảm sải bước đi qua mặt bọn họ, nhắm mắt làm ngơ mọi thứ.
Lanto gãi gãi mặt, hơi có chút ngượng ngùng, cậu đẩy cánh tay Airy Gailey ý bảo anh đi an ủi người ta mấy câu đi. Airy Gailey xoa đầu cậu khen ngợi, lập tức bước nhanh vài bước sánh vai với Doyle.
Doyle liếc mắt nhìn ai đó, hừ lạnh một tiếng: "Sao, chịu buông Lanto đến đây rồi à?"
"Nói chính sự với cậu đây," Airy Gailey lãnh đạm nói, "Phía giáo chủ không đúng cho lắm."
"Có chuyện gì sao?" Nghe thấy tin tức về giáo chủ, Doyle phản xạ có điều kiện xốc tinh thần lại ngay, Airy Gailey vừa nhìn đã nhận ra mức độ mê mẩn của hắn với giáo chủ cũng chẳng thấp hơn Nicole Shanna là bao, chỉ là không có biểu hiện ra mặt thôi.
"Còn nhớ chuyện chúng ta đi Tháp Đen lần này là thay giáo chủ tìm kiếm thầy của ngài ấy không, ngài ấy nói cho tôi biết nếu có tiến triển hay có nhu cầu gì thì có thể liên hệ trực tiếp với quan hộ vệ của ngài ấy, nhưng mà lúc trước tới Rosma, đề nghị truyền tin của tôi bị quan hộ vệ của ngài ấy từ chối, càng quá đáng ơn là ông ta còn chặn tôi luôn." Airy Gailey nói, "Dĩ nhiên là tôi có dùng chút thủ đoạn liên lạc trực tiếp với giáo chủ, nhưng chưa nói chuyện phiếm được vài câu đã bị tên quan hộ vệ kia phát hiện, mức độ nhạy bén của ông ta không thua gì so với Saint Carlos hay Hegel."
"Sao có thể như vậy?" Doyle khó hiểu hỏi, "Tên quan hộ vệ AI đó muốn tạo phản ư?"
"Chỉ e chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ." Airy Gailey vỗ vai Doyle, ủy thác trọng trách, "Chuyện bên giáo chủ giao cho cậu theo dõi, có vấn đề thì có thể báo cáo bất cứ lúc nào."
"Được, vậy giờ chúng ta phân ra hai đường?"
"Phân ra hai đường cái gì, cậu không phải bị nước ngầm úng não rồi đó chứ!" Airy Gailey vỗ đầu Doyle, "Đi tìm Thanh Điểu trước." (Ngạn: Airy, anh cho phép mình đi cứu bạn người yêu mà không cho bạn anh đi cứu người yêu là thế méo nào =)))))))
Lúc cả đoàn Airy Gailey tìm được Lanto rồi rời khỏi đường cống ngầm, bầu không khí bên trong lãnh sự quán của Liên bang Gassard được nối liền với thánh đường Saint Coca vô cùng căng thẳng. Chuyện này phải kể ngược lại từ năm ngày trước.
Mia là một trong những tai mắt Herbert bố trí trong viện bồi dưỡng ở Bergany, khi cô ta nói cho Herbert biết mình đã tìm được Noah, hắn không kiềm được kích động, quăng hết quân vụ leo lên phi thuyền tự mình chạy đến đây. Đến cả ông trời còn giúp hắn, chưa vào đến viện bồi dưỡng thì đã gặp được người mình khổ sở tìm kiếm bấy lâu.
"Ngài Noah, ngài đã được định trước là phải thuộc về ta." Herbert lẩm bẩm nhìn Thanh Điểu đã hôn mê, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt, rồi cả cổ đối phương, hơi thở chợt trở nên nặng nề hơn.
Chiếm lấy dẫn đường mạnh nhất trong lịch sử Bergany chính là ước mơ từ trước tới nay của hắn, vì giấc mộng này, hắn từ chối cả dẫn đường mà Liên bang chọn cho mình, kiên quyết kết hôn với một người phụ nữ bình thường, cho dù con hắn có được sinh ra rồi, hắn cũng không ngừng tìm kiếm, với hắn mà nói thì Noah chính là lời nguyền của hắn.
Đương lúc hắn mừng rỡ không thôi, còn cho rằng đại công cáo thành, hắn lại không ngờ rằng, Thanh Điểu lại cứ ngủ say như thế, không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào cả.
"Chuyện này là sao?! Chẳng phải nói lượng thuốc mê này sẽ không có vấn đề gì sao? Tại sao đến bây giờ vẫn chưa tỉnh nữa!" Herbert đứng cạnh buồng trị liệu giận dữ nói, hắn đã ở lại Rosma năm ngày rồi, nhưng tình hình của Thanh Điểu vẫn chẳng có mấy biến chuyển tốt đẹp.
Sĩ quan phụ tá cúi đầu vô cảm đáp: "Tướng quân, các chỉ số của ngài Noah đều bình thường, nhưng không biết vì sao vẫn cứ hôn mê bất tỉnh, có thể là do biển ý thức bị thương."
"Đang yên đang lành sao biển ý thức lại bị thương?" Herbert tức chịu không nổi, hung tợn nói: "Mia đâu! Tại sao cô ta còn chưa qua đây!"
"Phu nhân Mia còn đang hợp tác với học viện dẫn đường chuẩn bị buổi lễ tốt nghiệp, cho nên không thể rời khỏi..."
Lời giải thích của sĩ quan phụ tá còn chưa kết thúc, đã bị Herbert lạnh lùng cắt ngang, "Không thể rời khỏi? Cô ta quên là ai cất nhắc cô ta rồi à? Bảo cô ta đến đây cho ta!"
Thấy Herbert đã nổi giận đến mức chạm đến ranh giới muốn bùng nổ, sĩ quan phụ tá thức thời ngậm miệng lại, không lâu sau hắn nhận được một tin tốt, lập tức báo cho Herbert: "Tướng quân, phu nhân Mia đến rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất