Chương 121: Ngoại truyện 3 Phần 01: Lần gặp đầu
Ngoại truyện 3
(CP: Lục Thành An x Moore)
Tiếng gõ cửa bỗng vang lên bên ngoài văn phòng của Trưởng khoa Y hệ Dẫn đường. Tiêu Thước đặt tài liệu đang cầm xuống, ngẩng đầu nói: “Mời vào.”
Người đẩy cửa bước vào chính là cậu sinh viên bà yêu quý nhất, Moore, đồng thời cũng là học trò út của bà.
Gia cảnh Moore rất đáng thương, mất cả cha lẫn mẹ năm 16 tuổi, thức tỉnh thành Dẫn đường, một mình tới Hiệp hội Dẫn đường ở hành tinh Thủ đô đăng ký thông tin, hoàn thành chương trình học của Viện Thánh chỉ trong một năm, sau đó thi đỗ vào khoa Y, hệ Dẫn đường của Học viện Quân sự.
Anh có thiên phú sức mạnh tinh thần cấp A, kém hơn Dẫn đường cấp S rất nhiều. Nhưng trong quá trình học tập, anh lúc nào cũng cần cù chịu khó, nghiêm túc nỗ lực, gần như dốc toàn bộ sức lực cho việc học. Thế nên, trong mỗi kỳ thi, anh luôn đạt điểm số tuyệt đối ở tất cả các môn, không hề lép vế so với các Dẫn đường cấp S cùng khóa.
Lúc lên năm 3, sinh viên cần lựa chọn giảng viên hướng dẫn, lúc điền nguyện vọng, Moore đã viết tên giảng viên anh kính trọng nhất, Tiêu Thước, vào tờ đăng ký. Anh vốn chẳng hy vọng quá nhiều, không ngờ Tiêu Thước lại nhìn trúng tính cách chịu thương chịu khó, nhận anh làm học trò út, đích thân hướng dẫn anh hai năm.
Hiện giờ, anh đã chuẩn bị tốt nghiệp.
Thấy là cậu học trò bà quý nhất, Tiêu Thước nở một nụ cười hiếm hoi, chỉ chiếc ghế sô pha trước mặt, nói: “Ngồi đi. Đã cân nhắc kỹ định hướng công việc sau khi tốt nghiệp chưa?
Moore đẩy kính, nghiêm túc nói: “Cô ạ, em muốn ra tiền tuyền.”
Tiêu Thước hơi nhíu mày: “Tiền tuyến rất nguy hiểm, rất dễ gặp chuyện bất trắc. Cô vẫn mong em sẽ ở lại trường, làm trợ giảng cho khoa Y chúng ta. Em chính là sinh viên ưu tú nhất cô hướng dẫn trong mấy năm gần đây, cô tin em cũng sẽ trở thành một giảng viên giỏi.”
Con người Moore vốn ôn hòa, tính cách cũng rất tốt, Tiêu Thước thực sự đã bồi dưỡng anh như người nối nghiệp mình. Không ngờ Moore lại muốn ra tiền tuyến, bà vẫn mong anh sẽ cân nhắc lại.
Moore nhìn Trưởng khoa Tiêu, giải thích: “Cô ạ, em biết cô lo lắng cho em. Nhưng em là một quân nhân, em hy vọng có thể áp dụng những kiến thức mình học được giúp đỡ cho nhiều Lính gác hơn. Em không còn cha mẹ, không có gì phải vướng bận nên cũng không sợ hy sinh, cô cứ để em đi đi.”
Tiêu Thước im lặng một lát rồi mới nói: “Nếu em đã quyết định rồi thì cô sẽ ủng hộ em. Thế này đi, vừa hay tháng sau Dẫn đường đồng hành của Đội đặc chiến Liệp Ưng sẽ xuất ngũ, cô sẽ tiến cử em sang đó, tiếp nhận vị trí của cô ấy. Em về chuẩn bị một chút, tuần sau tới chiến đội trình diện.”
Hai mắt Moore sáng ngời, anh lập tức gật đầu: “Vâng, em cảm ơn cô.”
Anh đã nghe về Đội đặc chiến Liệp Ưng từ lâu. Đây là lực lượng tinh nhuệ của Quân đoàn Liệp Ưng, toàn bộ Lính gác trong đội đều có thiên phú cấp A trở lên, hình như đội trưởng là một Lính gác cấp S, cháu trai của Tướng quân Lục, cụ thể tên là gì thì anh không nhớ rõ.
Với thiên phú của anh, chữa trị cho Lính gác cấp A hẳn không phải vấn đề. Tuy anh chưa có kinh nghiệm thực tiễn nhưng Dẫn đường đang làm việc còn một tháng nữa mới xuất ngũ, anh có thể thực tập trước trong đội.
Sau khi về ký túc xá, Moore nhanh nhẹn sắp xếp hành lý rồi đi hoàn thành thủ tục tốt nghiệp với học viện.
Trong đợt tốt nghiệp lần này, anh thuộc top 3 sinh viên ưu tú, năm nào cũng giành được học bổng. Thế nên sau khi xem hồ sơ của anh, Tướng quân Lục Đình Ngự cũng rất vừa lòng, lập tức đồng ý sự tiến cử của Tiêu Thước, cũng nói chuyện này với cháu trai mình, Lục Thành An.
Sáng thứ Hai, Moore tới trụ sở làm việc tại hành tinh Thủ đô của Quân đoàn Liệp Ưng để giải quyết thủ tục nhậm chức theo lời dặn của Trưởng khoa Tiêu.
Sau khi vào văn phòng của bộ phận nhân sự, anh lập tức trông thấy Lính gác đang đứng ở đó.
Lính gác kia mặc trên mình bộ quân phục màu đen phối viền vàng, thân hình cao lớn, diện mạo đẹp trai. Ngay khoảnh khắc chạm mắt nhau, tim Moore bỗng trật nhịp. Lính gác nở nụ cười tươi rói, chủ động bước tới trước mặt anh, vươn tay ra: “Cậu chính là Moore?”
Tính cách Moore vốn hướng nội, dễ ngại ngùng, bị đối phương cười tươi nhìn thẳng vào như thế, vành tai anh đỏ lên, vội vàng cúi đầu, căng thẳng bắt tay Lính gác kia, đáp: “Chào… Chào ngài, ngài là trưởng bộ phận nhân sự phải không? Tôi tới trình diện.”
Lính gác bật cười: “Tôi không phải người của bộ phận nhân sự. Tôi là Đội trưởng của cậu.”
Moore giật mình, ngẩng đầu nhìn đối phương bằng ánh mắt kinh ngạc: “Đội… Đội trưởng?”
Lính gác gật đầu, nói: “Làm quen chút nhé, tôi tên Lục Thành An. Tôi đã xem hồ sơ của cậu rồi, vừa hay hôm nay rảnh rỗi nên đích thân tới đây đón cậu.”
Lúc này Moore mới chú ý tới trên vai áo quân phục của Lính gác đối diện có ba ngôi sao: Là quân hàm Thiếu tướng của Liên bang. Mới trẻ như vậy mà đã lên đến quân hàm Thiếu tướng, quả nhiên chính là cháu ruột của Tướng quân Lục, Đội trưởng Đội đặc chiến Liệp Ưng, Lục Thành An.
Được coi trọng như vậy khiến Moore vừa mừng vừa sợ, anh đứng thật thẳng lưng, chào Lục Thành An theo nghi thức quân đội: “Tướng… Tướng quân Lục!”
Lục Thành An thấy anh căng thẳng đến tái cả mặt, không khỏi buồn cười: “Trông tôi đáng sợ lắm à?”
Moore giật mình, vội đáp: “Không đâu.”
Lục Thành An trêu đùa: “Vậy mặt mũi cậu trông cứ như gặp phải kẻ địch thế này là sao?”
Moore: “…”
Mấy năm qua anh chỉ biết vùi đầu vào học hành ở khoa Y hệ Dẫn đường, rất hiếm khi gặp Lính gác cấp cao. Lần đầu tiên tiếp xúc với một tướng quân Lính gác cấp S, quả thật anh khá căng thẳng. Moore đưa tay đẩy nhẹ gọng kính, hít thở sâu, nói: “Xin lỗi, tôi chỉ… hơi căng thẳng thôi.”
Lục Thành An cúi đầu nhìn về phía thực thể tinh thần bên cạnh Moore.
Đó là một con hươu trắng với vầng sáng trắng dịu mắt bao quanh người, trông vừa đáng yêu, vừa thánh khiết. Chỉ có điều, chịu ảnh hưởng từ cảm xúc của chủ nhân, lúc này chú hươu cũng căng thẳng nấp vào sau lưng Moore, chỉ lộ ra nửa cái đầu.
Lục Thành An cảm thấy rất thú vị, không khỏi ngắm nghía chú hươu kia nhiều hơn.
Kết quả, sau khi bị hắn nhìn chằm chằm, hươu ta rụt nốt nửa cái đầu lại, giấu tiệt bản thân đi.
Dẫn đường hiện đang làm việc tại Đội đặc chiến Liệp Ưng có tính cách cởi mở, thẳng thắn, đã thân thiết với các Lính gác trong đội từ lâu. Không ngờ người kế nhiệm do Trưởng khoa Tiêu tiến cử lại ngại ngùng dễ thẹn đến thế, nói có mấy câu thôi mà mặt đã đỏ chót cả ra.
Lục Thành An hắng giọng một tiếng, cố gắng nói chuyện bằng ngữ điệu ôn hòa nhất có thể: “Cậu đừng căng thẳng, thực ra tôi hòa đồng lắm. Cậu đã là Dẫn đường đồng hành của Đội đặc chiến Liệp Ưng rồi, sau này chúng ta chúng là đều chiến hữu với nhau cả.”
Hắn quay người, lấy một tờ khai trên bàn, nói: “Giờ làm thủ tục trước đã, điền thông tin nhé.”
Moore bước đến trước bàn làm việc, cúi đầu, nhanh chóng điền đầy đủ thông tin.
Lúc này, một nữ sĩ quan thuộc bộ phận nhân sự tiến vào văn phòng, đưa một túi đồ lớn cho Lục Thành An.
Lục Thành An cầm túi đồ, chuyển vào tay Moore, cười nói: “Đây là quân phục may riêng theo số đo của cậu. Hoan nghênh gia nhập Đội đặc chiến Liệp Ưng.”
Moore lễ phép đón lấy bằng hai tay: “Cảm ơn Tướng quân.”
Lục Thành An giao tờ khai đã điền cho bộ phận nhân sự đóng dấu, xong xuôi mới dẫn Moore rời khỏi tòa nhà văn phòng.
Moore vốn định quay về trường nhưng Lục Thành An lại bảo anh lên xe bay của hắn, nói: “Đưa cậu tới xem ký túc xá mới. Tôi đã bố trí xong xuôi chỗ ở cho cậu tại Tháp Trắng rồi.”
Không ngờ đội trưởng lại coi trọng lính mới là anh đến thế, thậm chí còn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa thay anh.
Moore rất cảm động nhưng anh không giỏi biểu đạt cảm xúc, lại còn là người khá chậm nhiệt thế nên suốt quãng đường xe đi đến Tháp Trắng, Moore chỉ cúi đầu ngoan ngoãn ngồi ở ghế phó lái, không nói một câu nào. Dường như thực thể tinh thần hươu trắng của anh đã nhận thấy Lính gác bên cạnh không có gì uy hiếp đến nó nên cũng chịu ló đầu ra.
Một người một hươu ngồi ngoan như pho tượng. Lục Thành An nghiêng đầu liếc nhìn cả hai, cảm thấy Dẫn đường này ít nói đến lạ kỳ.
Lục Thành An ho một cái đánh tiếng, chủ động bắt chuyện: “À thì, để tôi nói cậu nghe tình huống đại khái của Đội đặc chiến Liệp Ưng chúng ta. Hiện tại, ngoại trừ tôi, đội còn có 105 Lính gác, 100 người cấp A, 5 người cấp A+. Tôi xem hồ sơ của cậu rồi, là Dẫn đường loại hình chữa trị có sức mạnh cấp A. Dẫn đường cũ của đội chúng ta tháng sau mới xuất ngũ, cậu đi theo chị ấy học hỏi một thời gian, chắc đến khi chị ấy đi là cậu cũng học được hòm hòm rồi.”
Moore gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.”
Lục Thành An hỏi: “Đồ đạc trong phòng ký túc ở Tháp Trắng ai cũng giống ai. Lúc ra ngoài làm nhiệm vũ, tuy không gian trên phi thuyền hữu hạn nhưng vẫn có phòng đơn cho mỗi người, cậu còn cần gì khác thì cứ nói với tôi.”
Moore đáp: “Không cần đâu.”
Lục Thành An: “…”
Nói chuyện với người hướng nội thế này mệt chết đi được, cứ được một tí là lại rơi vào ngõ cụt. Lục Thành An không nói nữa, tập trung lái xe thẳng vào Tháp Trắng, dẫn Moore tới ký túc xá rồi mới rời đi.
Ngay lúc hắn vừa quay người, Moore bất chợt lên tiếng: “À thì… Tướng quân Lục, hôm nay, cảm ơn ngài.”
Lục Thành An ngoảnh lại, bắt gặp một đôi mắt trong veo.
Vẻ chân thành và cảm kích hiện hữu đầy trong đôi mắt ấy, chỉ là vành tai anh vẫn đỏ hồng, có vẻ rất ngượng.
“Làm phiền ngài phải dành thời gian tới đón tôi.” Moore nghiêm túc nói.
“… Không phiền.” Lục Thành An mỉm cười, vỗ vai anh, “Sau này gặp tôi đừng gọi Tướng quân Lục, cũng đừng dùng kính ngữ “ngài” này “ngài” kia. Cứ gọi Đội trưởng Lục hoặc anh Lục là được. Tôi chỉ hơn cậu vài tuổi tôi, không cần câu nệ quá như thế.”
“Vâng… vâng ạ.”
“Nghỉ ngơi sớm đi nhé. Nhớ đúng 8 giờ sáng mai tập trung tại sân bay phi thuyền cùng cả đội.” Lục Thành An cười cười, quay người rời đi.
Moore nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn, chẳng biết sao tim bỗng đập nhanh.
Sau khi đóng cửa ký túc, anh mới hít thở sâu cho nhịp tim bình ổn trở lại, nói trong thế giới tinh thần: “Không ngờ Thiếu tướng Lục Thành An lại có tính cách như vậy, chẳng làm cao gì cả, mà rất thân thiện, cởi mở…”
Hươu khẽ nói: “Anh ấy khác biệt thật đấy, ánh mắt ban nãy nhìn em cũng rất ôn hòa.”
Moore vốn tưởng rằng Lục Thành An là Lính gác cấp S, lại là cháu ruột của Tướng quân Lục, Quân đoàn trưởng Quân đoàn Liệp Ưng, thân phận hiển hách như thế thì sẽ rất ngạo mạn, khó gần.
Nhưng sau khi gặp Lục Thành An hôm nay, anh phát hiện Lục Thành An rất hay cười, tính cách sáng sủa, hoạt ngôn, thái độ dành cho anh không có chút khinh thường nào mà rất lại rất nhiệt tình.
Nghĩ đến chuyện Lục Thành An đích thân lái xe đưa mình đến Tháp Trắng, cảm giác ấm áp bỗng dâng lên trong lòng Moore, anh mỉm cười: “Anh ấy đúng là một người rất tốt. Sau này được đi theo người đội trưởng như vậy, hẳn sẽ rất thoải mái.”
Hươu nhỏ lo lắng hỏi: “Nhưng anh ấy là Lính gác cấp S. Chủ nhân, anh có thể chải vuốt tinh thần cho anh ấy không?”
Moore ngẫm nghĩ, nói: “Với sức mạnh tinh thần của anh, sẽ rất khó để chữa trị toàn diện cho Lính gác cấp S. Nhưng nếu anh ấy đồng ý tin tưởng anh, chủ động buông lỏng phòng bị thì chắc chải vuốt tinh thần thông thường không khó đâu.”
Moore sắp xếp qua hành lý vào ký túc xá rồi đi ngủ.
Anh mơ thấy một cảnh tượng rất kỳ lạ, dường như có một người đang cười với anh. Anh cố gắng tiền lại gần đối phương, đến khi nhìn được rõ khuôn mặt ấy, vóc dáng cao to, ngũ quan anh tuấn, nụ cười xán lạn, rực rỡ, không ngờ lại chính là Lục Thành An mới quen.
Moore giật mình choàng tỉnh, hai má nóng bừng bừng.
Quái lạ, sao lại mơ thấy Tướng quân Lục? Moore thấy vừa xấu hổ vừa hoang mang.
Anh chưa bao giờ yêu đương, cũng không tin vào tình yêu sét đánh. Nhưng kể từ năm 16 tuổi đã bơ vơ không nơi nương tựa tới giờ, quả thực anh có ấn tượng đặc biệt tốt với Lục Thành An vừa gặp hôm qua.
Có lẽ vì vị đội trưởng ấy đích thân tới đón khi anh đến trình diện đội, thái độ dành cho anh cũng rất chu đáo nên mới khiến anh mơ thấy chăng?
Moore cũng không nghĩ nhiều nữa, quay đi rửa mặt bằng nước lạnh rồi mới tới tập trung tại sân bay phi thuyền.
(CP: Lục Thành An x Moore)
Tiếng gõ cửa bỗng vang lên bên ngoài văn phòng của Trưởng khoa Y hệ Dẫn đường. Tiêu Thước đặt tài liệu đang cầm xuống, ngẩng đầu nói: “Mời vào.”
Người đẩy cửa bước vào chính là cậu sinh viên bà yêu quý nhất, Moore, đồng thời cũng là học trò út của bà.
Gia cảnh Moore rất đáng thương, mất cả cha lẫn mẹ năm 16 tuổi, thức tỉnh thành Dẫn đường, một mình tới Hiệp hội Dẫn đường ở hành tinh Thủ đô đăng ký thông tin, hoàn thành chương trình học của Viện Thánh chỉ trong một năm, sau đó thi đỗ vào khoa Y, hệ Dẫn đường của Học viện Quân sự.
Anh có thiên phú sức mạnh tinh thần cấp A, kém hơn Dẫn đường cấp S rất nhiều. Nhưng trong quá trình học tập, anh lúc nào cũng cần cù chịu khó, nghiêm túc nỗ lực, gần như dốc toàn bộ sức lực cho việc học. Thế nên, trong mỗi kỳ thi, anh luôn đạt điểm số tuyệt đối ở tất cả các môn, không hề lép vế so với các Dẫn đường cấp S cùng khóa.
Lúc lên năm 3, sinh viên cần lựa chọn giảng viên hướng dẫn, lúc điền nguyện vọng, Moore đã viết tên giảng viên anh kính trọng nhất, Tiêu Thước, vào tờ đăng ký. Anh vốn chẳng hy vọng quá nhiều, không ngờ Tiêu Thước lại nhìn trúng tính cách chịu thương chịu khó, nhận anh làm học trò út, đích thân hướng dẫn anh hai năm.
Hiện giờ, anh đã chuẩn bị tốt nghiệp.
Thấy là cậu học trò bà quý nhất, Tiêu Thước nở một nụ cười hiếm hoi, chỉ chiếc ghế sô pha trước mặt, nói: “Ngồi đi. Đã cân nhắc kỹ định hướng công việc sau khi tốt nghiệp chưa?
Moore đẩy kính, nghiêm túc nói: “Cô ạ, em muốn ra tiền tuyền.”
Tiêu Thước hơi nhíu mày: “Tiền tuyến rất nguy hiểm, rất dễ gặp chuyện bất trắc. Cô vẫn mong em sẽ ở lại trường, làm trợ giảng cho khoa Y chúng ta. Em chính là sinh viên ưu tú nhất cô hướng dẫn trong mấy năm gần đây, cô tin em cũng sẽ trở thành một giảng viên giỏi.”
Con người Moore vốn ôn hòa, tính cách cũng rất tốt, Tiêu Thước thực sự đã bồi dưỡng anh như người nối nghiệp mình. Không ngờ Moore lại muốn ra tiền tuyến, bà vẫn mong anh sẽ cân nhắc lại.
Moore nhìn Trưởng khoa Tiêu, giải thích: “Cô ạ, em biết cô lo lắng cho em. Nhưng em là một quân nhân, em hy vọng có thể áp dụng những kiến thức mình học được giúp đỡ cho nhiều Lính gác hơn. Em không còn cha mẹ, không có gì phải vướng bận nên cũng không sợ hy sinh, cô cứ để em đi đi.”
Tiêu Thước im lặng một lát rồi mới nói: “Nếu em đã quyết định rồi thì cô sẽ ủng hộ em. Thế này đi, vừa hay tháng sau Dẫn đường đồng hành của Đội đặc chiến Liệp Ưng sẽ xuất ngũ, cô sẽ tiến cử em sang đó, tiếp nhận vị trí của cô ấy. Em về chuẩn bị một chút, tuần sau tới chiến đội trình diện.”
Hai mắt Moore sáng ngời, anh lập tức gật đầu: “Vâng, em cảm ơn cô.”
Anh đã nghe về Đội đặc chiến Liệp Ưng từ lâu. Đây là lực lượng tinh nhuệ của Quân đoàn Liệp Ưng, toàn bộ Lính gác trong đội đều có thiên phú cấp A trở lên, hình như đội trưởng là một Lính gác cấp S, cháu trai của Tướng quân Lục, cụ thể tên là gì thì anh không nhớ rõ.
Với thiên phú của anh, chữa trị cho Lính gác cấp A hẳn không phải vấn đề. Tuy anh chưa có kinh nghiệm thực tiễn nhưng Dẫn đường đang làm việc còn một tháng nữa mới xuất ngũ, anh có thể thực tập trước trong đội.
Sau khi về ký túc xá, Moore nhanh nhẹn sắp xếp hành lý rồi đi hoàn thành thủ tục tốt nghiệp với học viện.
Trong đợt tốt nghiệp lần này, anh thuộc top 3 sinh viên ưu tú, năm nào cũng giành được học bổng. Thế nên sau khi xem hồ sơ của anh, Tướng quân Lục Đình Ngự cũng rất vừa lòng, lập tức đồng ý sự tiến cử của Tiêu Thước, cũng nói chuyện này với cháu trai mình, Lục Thành An.
Sáng thứ Hai, Moore tới trụ sở làm việc tại hành tinh Thủ đô của Quân đoàn Liệp Ưng để giải quyết thủ tục nhậm chức theo lời dặn của Trưởng khoa Tiêu.
Sau khi vào văn phòng của bộ phận nhân sự, anh lập tức trông thấy Lính gác đang đứng ở đó.
Lính gác kia mặc trên mình bộ quân phục màu đen phối viền vàng, thân hình cao lớn, diện mạo đẹp trai. Ngay khoảnh khắc chạm mắt nhau, tim Moore bỗng trật nhịp. Lính gác nở nụ cười tươi rói, chủ động bước tới trước mặt anh, vươn tay ra: “Cậu chính là Moore?”
Tính cách Moore vốn hướng nội, dễ ngại ngùng, bị đối phương cười tươi nhìn thẳng vào như thế, vành tai anh đỏ lên, vội vàng cúi đầu, căng thẳng bắt tay Lính gác kia, đáp: “Chào… Chào ngài, ngài là trưởng bộ phận nhân sự phải không? Tôi tới trình diện.”
Lính gác bật cười: “Tôi không phải người của bộ phận nhân sự. Tôi là Đội trưởng của cậu.”
Moore giật mình, ngẩng đầu nhìn đối phương bằng ánh mắt kinh ngạc: “Đội… Đội trưởng?”
Lính gác gật đầu, nói: “Làm quen chút nhé, tôi tên Lục Thành An. Tôi đã xem hồ sơ của cậu rồi, vừa hay hôm nay rảnh rỗi nên đích thân tới đây đón cậu.”
Lúc này Moore mới chú ý tới trên vai áo quân phục của Lính gác đối diện có ba ngôi sao: Là quân hàm Thiếu tướng của Liên bang. Mới trẻ như vậy mà đã lên đến quân hàm Thiếu tướng, quả nhiên chính là cháu ruột của Tướng quân Lục, Đội trưởng Đội đặc chiến Liệp Ưng, Lục Thành An.
Được coi trọng như vậy khiến Moore vừa mừng vừa sợ, anh đứng thật thẳng lưng, chào Lục Thành An theo nghi thức quân đội: “Tướng… Tướng quân Lục!”
Lục Thành An thấy anh căng thẳng đến tái cả mặt, không khỏi buồn cười: “Trông tôi đáng sợ lắm à?”
Moore giật mình, vội đáp: “Không đâu.”
Lục Thành An trêu đùa: “Vậy mặt mũi cậu trông cứ như gặp phải kẻ địch thế này là sao?”
Moore: “…”
Mấy năm qua anh chỉ biết vùi đầu vào học hành ở khoa Y hệ Dẫn đường, rất hiếm khi gặp Lính gác cấp cao. Lần đầu tiên tiếp xúc với một tướng quân Lính gác cấp S, quả thật anh khá căng thẳng. Moore đưa tay đẩy nhẹ gọng kính, hít thở sâu, nói: “Xin lỗi, tôi chỉ… hơi căng thẳng thôi.”
Lục Thành An cúi đầu nhìn về phía thực thể tinh thần bên cạnh Moore.
Đó là một con hươu trắng với vầng sáng trắng dịu mắt bao quanh người, trông vừa đáng yêu, vừa thánh khiết. Chỉ có điều, chịu ảnh hưởng từ cảm xúc của chủ nhân, lúc này chú hươu cũng căng thẳng nấp vào sau lưng Moore, chỉ lộ ra nửa cái đầu.
Lục Thành An cảm thấy rất thú vị, không khỏi ngắm nghía chú hươu kia nhiều hơn.
Kết quả, sau khi bị hắn nhìn chằm chằm, hươu ta rụt nốt nửa cái đầu lại, giấu tiệt bản thân đi.
Dẫn đường hiện đang làm việc tại Đội đặc chiến Liệp Ưng có tính cách cởi mở, thẳng thắn, đã thân thiết với các Lính gác trong đội từ lâu. Không ngờ người kế nhiệm do Trưởng khoa Tiêu tiến cử lại ngại ngùng dễ thẹn đến thế, nói có mấy câu thôi mà mặt đã đỏ chót cả ra.
Lục Thành An hắng giọng một tiếng, cố gắng nói chuyện bằng ngữ điệu ôn hòa nhất có thể: “Cậu đừng căng thẳng, thực ra tôi hòa đồng lắm. Cậu đã là Dẫn đường đồng hành của Đội đặc chiến Liệp Ưng rồi, sau này chúng ta chúng là đều chiến hữu với nhau cả.”
Hắn quay người, lấy một tờ khai trên bàn, nói: “Giờ làm thủ tục trước đã, điền thông tin nhé.”
Moore bước đến trước bàn làm việc, cúi đầu, nhanh chóng điền đầy đủ thông tin.
Lúc này, một nữ sĩ quan thuộc bộ phận nhân sự tiến vào văn phòng, đưa một túi đồ lớn cho Lục Thành An.
Lục Thành An cầm túi đồ, chuyển vào tay Moore, cười nói: “Đây là quân phục may riêng theo số đo của cậu. Hoan nghênh gia nhập Đội đặc chiến Liệp Ưng.”
Moore lễ phép đón lấy bằng hai tay: “Cảm ơn Tướng quân.”
Lục Thành An giao tờ khai đã điền cho bộ phận nhân sự đóng dấu, xong xuôi mới dẫn Moore rời khỏi tòa nhà văn phòng.
Moore vốn định quay về trường nhưng Lục Thành An lại bảo anh lên xe bay của hắn, nói: “Đưa cậu tới xem ký túc xá mới. Tôi đã bố trí xong xuôi chỗ ở cho cậu tại Tháp Trắng rồi.”
Không ngờ đội trưởng lại coi trọng lính mới là anh đến thế, thậm chí còn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa thay anh.
Moore rất cảm động nhưng anh không giỏi biểu đạt cảm xúc, lại còn là người khá chậm nhiệt thế nên suốt quãng đường xe đi đến Tháp Trắng, Moore chỉ cúi đầu ngoan ngoãn ngồi ở ghế phó lái, không nói một câu nào. Dường như thực thể tinh thần hươu trắng của anh đã nhận thấy Lính gác bên cạnh không có gì uy hiếp đến nó nên cũng chịu ló đầu ra.
Một người một hươu ngồi ngoan như pho tượng. Lục Thành An nghiêng đầu liếc nhìn cả hai, cảm thấy Dẫn đường này ít nói đến lạ kỳ.
Lục Thành An ho một cái đánh tiếng, chủ động bắt chuyện: “À thì, để tôi nói cậu nghe tình huống đại khái của Đội đặc chiến Liệp Ưng chúng ta. Hiện tại, ngoại trừ tôi, đội còn có 105 Lính gác, 100 người cấp A, 5 người cấp A+. Tôi xem hồ sơ của cậu rồi, là Dẫn đường loại hình chữa trị có sức mạnh cấp A. Dẫn đường cũ của đội chúng ta tháng sau mới xuất ngũ, cậu đi theo chị ấy học hỏi một thời gian, chắc đến khi chị ấy đi là cậu cũng học được hòm hòm rồi.”
Moore gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.”
Lục Thành An hỏi: “Đồ đạc trong phòng ký túc ở Tháp Trắng ai cũng giống ai. Lúc ra ngoài làm nhiệm vũ, tuy không gian trên phi thuyền hữu hạn nhưng vẫn có phòng đơn cho mỗi người, cậu còn cần gì khác thì cứ nói với tôi.”
Moore đáp: “Không cần đâu.”
Lục Thành An: “…”
Nói chuyện với người hướng nội thế này mệt chết đi được, cứ được một tí là lại rơi vào ngõ cụt. Lục Thành An không nói nữa, tập trung lái xe thẳng vào Tháp Trắng, dẫn Moore tới ký túc xá rồi mới rời đi.
Ngay lúc hắn vừa quay người, Moore bất chợt lên tiếng: “À thì… Tướng quân Lục, hôm nay, cảm ơn ngài.”
Lục Thành An ngoảnh lại, bắt gặp một đôi mắt trong veo.
Vẻ chân thành và cảm kích hiện hữu đầy trong đôi mắt ấy, chỉ là vành tai anh vẫn đỏ hồng, có vẻ rất ngượng.
“Làm phiền ngài phải dành thời gian tới đón tôi.” Moore nghiêm túc nói.
“… Không phiền.” Lục Thành An mỉm cười, vỗ vai anh, “Sau này gặp tôi đừng gọi Tướng quân Lục, cũng đừng dùng kính ngữ “ngài” này “ngài” kia. Cứ gọi Đội trưởng Lục hoặc anh Lục là được. Tôi chỉ hơn cậu vài tuổi tôi, không cần câu nệ quá như thế.”
“Vâng… vâng ạ.”
“Nghỉ ngơi sớm đi nhé. Nhớ đúng 8 giờ sáng mai tập trung tại sân bay phi thuyền cùng cả đội.” Lục Thành An cười cười, quay người rời đi.
Moore nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn, chẳng biết sao tim bỗng đập nhanh.
Sau khi đóng cửa ký túc, anh mới hít thở sâu cho nhịp tim bình ổn trở lại, nói trong thế giới tinh thần: “Không ngờ Thiếu tướng Lục Thành An lại có tính cách như vậy, chẳng làm cao gì cả, mà rất thân thiện, cởi mở…”
Hươu khẽ nói: “Anh ấy khác biệt thật đấy, ánh mắt ban nãy nhìn em cũng rất ôn hòa.”
Moore vốn tưởng rằng Lục Thành An là Lính gác cấp S, lại là cháu ruột của Tướng quân Lục, Quân đoàn trưởng Quân đoàn Liệp Ưng, thân phận hiển hách như thế thì sẽ rất ngạo mạn, khó gần.
Nhưng sau khi gặp Lục Thành An hôm nay, anh phát hiện Lục Thành An rất hay cười, tính cách sáng sủa, hoạt ngôn, thái độ dành cho anh không có chút khinh thường nào mà rất lại rất nhiệt tình.
Nghĩ đến chuyện Lục Thành An đích thân lái xe đưa mình đến Tháp Trắng, cảm giác ấm áp bỗng dâng lên trong lòng Moore, anh mỉm cười: “Anh ấy đúng là một người rất tốt. Sau này được đi theo người đội trưởng như vậy, hẳn sẽ rất thoải mái.”
Hươu nhỏ lo lắng hỏi: “Nhưng anh ấy là Lính gác cấp S. Chủ nhân, anh có thể chải vuốt tinh thần cho anh ấy không?”
Moore ngẫm nghĩ, nói: “Với sức mạnh tinh thần của anh, sẽ rất khó để chữa trị toàn diện cho Lính gác cấp S. Nhưng nếu anh ấy đồng ý tin tưởng anh, chủ động buông lỏng phòng bị thì chắc chải vuốt tinh thần thông thường không khó đâu.”
Moore sắp xếp qua hành lý vào ký túc xá rồi đi ngủ.
Anh mơ thấy một cảnh tượng rất kỳ lạ, dường như có một người đang cười với anh. Anh cố gắng tiền lại gần đối phương, đến khi nhìn được rõ khuôn mặt ấy, vóc dáng cao to, ngũ quan anh tuấn, nụ cười xán lạn, rực rỡ, không ngờ lại chính là Lục Thành An mới quen.
Moore giật mình choàng tỉnh, hai má nóng bừng bừng.
Quái lạ, sao lại mơ thấy Tướng quân Lục? Moore thấy vừa xấu hổ vừa hoang mang.
Anh chưa bao giờ yêu đương, cũng không tin vào tình yêu sét đánh. Nhưng kể từ năm 16 tuổi đã bơ vơ không nơi nương tựa tới giờ, quả thực anh có ấn tượng đặc biệt tốt với Lục Thành An vừa gặp hôm qua.
Có lẽ vì vị đội trưởng ấy đích thân tới đón khi anh đến trình diện đội, thái độ dành cho anh cũng rất chu đáo nên mới khiến anh mơ thấy chăng?
Moore cũng không nghĩ nhiều nữa, quay đi rửa mặt bằng nước lạnh rồi mới tới tập trung tại sân bay phi thuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất