Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 24: Món quà tận tâm

Trước Sau
Dụ Nhiên ngủ thẳng một giấc tới trưa. Lúc cậu tỉnh dậy, Lục Tắc Hiên đang ngồi đọc tài liệu ngoài phòng khách. Màn hình thực tế ảo màu xanh lam trong suốt lần lượt hiện ra sơ yếu lý lịch cá nhân của từng Lính gác. Những người này đều là những Lính gác bỗng nhiên cuồng bạo dạo gần đây, Lục Tắc Hiên xem xét thông tin của họ, muốn tìm ra chút dấu vết còn sót lại.

Chim ưng trắng nhận thấy Dụ Nhiên đã tỉnh, vội vàng thông báo trong đầu chủ nhân: “Cậu ấy tỉnh rồi tỉnh rồi!”

Lục Tắc Hiên đặt máy tính quang học xuống, đứng dậy đi đến bên giường: “Em ổn không?”Lục Tắc Hiên nhìn theo hướng chim ưng bay, quả nhiên phát hiện Dụ Nhiên đang ngồi một mình bên đó, tay cầm một cuốn sách.

Dụ Nhiên dụi mắt, đáp: “Ngủ một giấc đã ổn hơn nhiều rồi. Anh đừng lo, em chỉ tiêu hao hơi nhiều sức mạnh tinh thần nên hơi mệt thôi.”

Cáo nhỏ cũng đã nghỉ ngơi đủ, nó ra khỏi thế giới tinh thần, ghé vào vai Dụ Nhiên, vẫy đuôi thân thiện với chim ưng trắng, Chim ưng trắng thích chí lắm, hô hoán trong đầu: “Em ấy chào tôi kìa, thấy không? Cáo vẫy đuôi có ý nghĩa gì, có phải là thích tôi không?”

Lục Tắc Hiên: “Mi ngưng đi. Mi là thực thể tinh thần của Lính gác cấp S, sức mạnh thì ghê gớm đấy mà không có chỉ số thông minh của động vật cấp S.”

Chim ưng trắng: “… Tưởng tôi đầu óc đơn giản rồi mắng đểu tôi ngu à, tôi nghe hiểu đấy nhé.”

Lục Tắc Hiên mặc kệ nó, nhìn Dụ Nhiên, nói: “Chắc em đói rồi, để tôi mời em ăn trưa.”

Dụ Nhiên dậy khỏi giường, tò mò hỏi: “Trong Tháp Trắng có nhà ăn không ạ? Nếu có thì ăn tạm một chút ở đây luôn, ra ngoài lích kích lắm.”

“Cũng được, vậy tôi dẫn em tới nhà hàng buffet.”

Lục Tắc Hiên dẫn Dụ Nhiên tới nhà hàng ở tầng 100 của Tháp Trắng.

Có rất nhiều Lính gác cấp A trở lên sống trong Tháp Trắng, cứ cách 20 tầng lại có một sảnh buffet. Hiện tại đúng vào giờ cơm trưa, lúc vào nhà hàng, Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên gặp khá nhiều Lính gác đến ăn cơm, trong đó có không ít thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng.

“Đội trưởng Lục!” “Chào Đội trưởng Lục!” Các Lính gác lịch sự chào Lục Tắc Hiên, mắt lại đang liếc trộm Dụ Nhiên. Bọn họ rất tò mò tại sao Tướng quân Lục lại đưa cậu Dẫn đường này vào Tháp Trắng? Có phải hai người đã xác định quan hệ yêu đương rồi không? Thực thể tinh thần của cậu Dẫn đường này đáng yêu ghê, chắc đang hoảng nên cứ lấy đuôi che mặt mãi thôi.

Dụ Nhiên cũng căng thẳng, khẽ nói: “Đông người thế này, biết trước đã không tới…”

Lục Tắc Hiên nói: “Đừng sợ, họ không có ác ý gì với em đâu, chỉ tò mò sao em lại xuất hiện ở đây thôi. Em đi lấy đồ ăn đi, thích ăn gì cứ tự chọn.”

Dụ Nhiên đi theo Lục Tắc Hiên lấy vài món trong nhà hàng rồi tìm một chỗ trong góc để ngồi.

Những ánh mắt xung quanh khiến Dụ Nhiên hơi xấu hổ, cậu vội vàng cắm cúi ăn cơm. Đồ ăn của Tháp Trắng vẫn ngon như thế. Dù gì Lính gác cũng có vị giác rất nhạy, Lính gác cấp A trở lên đa phần đều kén ăn. Nếu nấu không ngon, chắc chắn đầu bếp sẽ bị sa thải.

Buổi chiều, Lục Tắc Hiên lái xe đưa Dụ Nhiên về trường. Trước lúc chia tay, Lục Tắc Hiên bỗng nói: “Chuyện hôm nay, cảm ơn sự giúp đỡ của em.”

Dụ Nhiên cười nói: “Đừng nói vậy, em cũng rất vui khi có thể giúp được cô bé.”

Lục Tắc Hiên nói: “Em về trước đi, mai tôi lại tới thăm em.”

Dụ Nhiên quay người bước vào trường. Lục Tắc Hiên lái xe đến một hướng khác của vùng ngoại ô: Nhà họ Lục.

Đã lâu lắm rồi hắn chưa về nhà.

Nhà họ Lục nhiều đời nhập ngũ. Bắt đầu từ 300 năm trước, Lính gác cấp cao của nhà họ Lục đã làm việc trong Bộ Quân sự Liên bang. Cụ cố của hắn lập chiến công vang dội trong chiến dịch bình định Lính gác làm phản hồi năm thiên văn thứ 255. Kể từ đó, địa vị của nhà họ Lục ngày càng vững chắc, tính đến đời Lục Tắc Hiên, gia tộc này đã sinh ra nhiều vị tướng lĩnh.Lục Tắc Hiên: “… Cũng được.”

Cha Lục Tắc Hiên, Lục Đình Ngự, là một trong bốn vị Thượng tướng của Liên bang, Quân đoàn trưởng Quân đoàn Liệp Ưng, vị thế chỉ xếp dưới Nguyên soái trong Bộ Quân sự. Dù ông là một Tướng quân với nhiều chiến công hiển hách nhưng lại rất nhiệt tình, tính cách hiền hòa, dễ gần, còn đặc biệt thích trồng rau.

Nhà họ Lục có một trang viên ở vùng ngoại ô hành tinh Thủ đô, bên trong xây dựng vài khu nhà kính cỡ lớn, trồng đủ loại rau dưa hoa quả. Vừa về đến nhà, Lục Tắc Hiên đã trông thấy một người đàn ông đang xắn tay áo, ngồi xổm hái rau trong nhà kính. Một con đại bàng vàng to lớn, uy mãnh bay phía trên chủ nhân, nó nhanh chóng phát hiện ra chim ưng trắng, bèn bay tới chào chim kia.



Lục Đình Ngự ngẩng đầu, nói: “Chà, bố còn tưởng là ai cơ. Sao tự nhiên con lại về nhà thế này?”Lục Tắc Hiên: “Mi ngưng đi. Mi là thực thể tinh thần của Lính gác cấp S, sức mạnh thì ghê gớm đấy mà không có chỉ số thông minh của động vật cấp S.”

Lục Tắc Hiên gãi mũi: “Con về lần này là có chuyện quan trọng cần hỏi bố.”

Lục Đình Ngự cười nói: “Được, bố còn chưa ăn tối. Con xuống bếp, nấu một bữa thật thịnh soạn rồi bố sẽ suy xét có nên trả lời vấn đề của con không.”

Lục Tắc Hiên bất đắc dĩ nhận lấy giỏ rau trong tay cha mình. Lính gác trẻ nhanh nhẹn sơ chế nguyên liệu, nấu nướng, chẳng mấy chốc đã dọn ba món mặn một món canh ra bàn ăn.“Cũng được, vậy tôi dẫn em tới nhà hàng buffet.”

Các món cơm nhà đơn giản nhưng đầy đủ cả sắc, hương, vị. Lục Đình Ngự không khách khí cầm đũa nếm vài miếng, khen: “Cũng khá ổn, chưa bị xuống tay.” Tiếp đó lại tủm tỉm cười với cậu con trai: “Phải rồi, cậu Dẫn đường phù hợp trên 98% với con đâu? Định khi nào dẫn về gặp bố mẹ?”

Lục Tắc Hiên đáp cho qua chuyện: “Con tự có chừng mực. Em ấy còn nhỏ, bọn con mới đang làm quen thôi, chưa vội.”

Tướng quân Lục vẫn luôn quan tâm chuyện chung thân đại sự của con trai, Khi trước, ông nhờ bà Joseph giới thiệu đối tượng cho Lục Tắc Hiên, tiếc là hắn không hứng thú gì với những Dẫn đường đó. Giờ khó khăn lắm mới gặp được người có độ phù hợp cao, ông chỉ hận sao Lục Tắc Hiên không đưa Dẫn đường kia về nhà ngay hôm nay, ngày mai thì đi đăng ký kết hôn luôn.

Thấy cha mình còn định nói tiếp, Lục Tắc Hiên vội vàng chuyển sang chuyện khác: “Bố, gần đây nhiều nơi xuất hiện Lính gác cuồng bạo số lượng lớn, bố có nắm được thông tin gì không?”

Dù sao Lục Đình Ngự cũng là một Quân đoàn trưởng của Liên bang, có chức có quyền trong Bộ Quân sự, chắc chắn biết được nhiều thông tin hơn Lục Tắc Hiên.

Sau khi biết là chuyện này, ông nghiêm túc hẳn, hỏi ngược lại: “Con nghĩ sao?”

Lục Tắc Hiên phân tích: “Con cảm thấy rất giống do con người làm ra. Cả sáng nay con đọc thông tin về những Lính gác cuồng bạo đó, phát hiện bọn họ có rất nhiều đặc điểm chung: Đều là Lính gác cấp C, tuổi từ 22 đến 32, ít kinh nghiệm chiến đấu.”

Lục Đình Ngự hạ giọng, nói: “Bộ Quân sự đang điều tra chuyện này, hiện tại do Quân đoàn Ánh Sao phụ trách, không thuộc phạm vi quyền hạn của bố, tình hình cụ thể bố không tiết lộ nhiều cho con được. Nhưng bố nhắc con này, nếu về sau gặp phải nhiều Lính gác cuồng bạo trong lúc làm nhiệm vụ thì phải chú ý thật cẩn thận.”

Quân đoàn Ánh Sao? Lục Tắc Hiên nhíu mày. Là con cháu dòng chính của nhà họ Lục, sau khi tốt nghiệp Học viện Quân sự, hắn đương nhiên gia nhập Quân đoàn Liệp Ưng, trở thành Đội trưởng Đội đặc chiến. Cha sắp xếp như vậy cũng vì muốn để hắn tích lũy được nhiều kinh nghiệm hơn. Còn về những Quân đoàn khác, hắn quả thật không biết gì nhiều.Nhưng hắn là con người, ngoại trừ “bản năng động vật”, con người còn có mặt “lý trí”, rất nhiều thời điểm, “lý trí” phải nắm quyền chủ động. Quả thật, hắn muốn gặp Dụ Nhiên nhưng không phải vì hắn thích cậu hay muốn ở bên cậu mà là vì hắn muốn hiểu rõ hơn về Dẫn đường này, phải xác định được thân phận, lai lịch của đối phương rồi mới tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.

Nhưng nếu đang có người điều tra rồi thì hắn cũng không cần quá sốt ruột, chung quy sẽ tìm ra kết quả thôi.

Qua một ngày, tình trạng của Tiểu Thất đã ổn định lại, cũng có thể nói chuyện bình thường với Moore. Nhưng cô bé cũng không biết gì nhiều về chuyện Lính gác cuồng bạo, chỉ nhớ rằng cha mình nói sẽ dẫn đội đi làm nhiệm vụ, nhưng vài ngày trôi qua, tất cả những Lính gác đó đều không thấy trở về.

Không thu được nhiều thông tin hơn từ Tiểu Thất, Moore đưa cô bé đến Trung tâm Chăm sóc trẻ em của Tháp Trắng. Ở đó có rất nhiều Lính gác nhỏ tuổi mồ côi, cô bé có thể đi học, sinh sống cùng, coi như có bạn có bè.

Lục Tắc Hiên quyết định lại tới thăm Dụ Nhiên. Hôm qua tới đón cậu đi rất vội, cũng chưa kịp tặng quà gì, hôm nay bổ sung cũng vừa đẹp. Dụ Nhiên là học sinh, trong thời gian đi học tại Học viện Dẫn đường đều phải mặc đồng phục, tặng quần áo là không cần thiết. Có vẻ cậu ấy cũng không thích chơi game, ngày nào cũng chăm chỉ học hành, tặng máy chơi game có khi lại dở.

Nên tặng gì đây?

Lục Tắc Hiên đắn đo một thôi một hồi cũng không nghĩ ra được món quà gì khác, bèn quyết định lái xe tới tiệm bánh lần trước từng mua Tiramisu.

Hắn vẫn nhớ lần đó Dụ Nhiên kể từ sau khi mẹ mất, cậu không còn được ăn bánh ngọt mẹ làm nữa; còn bảo Tiramisu rất ngon, cậu ấy rất thích.

Nghĩ đến đây, Lục Tắc Hiên bước vào tiệm, chọn một chiếc bánh mousse kem tươi đẹp mắt để chủ tiệm gói vào hộp.

Chủ tiệm nhiệt tình giới thiệu: “Chúng tôi đang có chương trình kỷ niệm ngày khai trương cửa hàng: Đăng ký thẻ thành viên sẽ được giảm giá 10%, còn có thể đặt trước sản phẩm và miễn phí giao hàng tận nơi.”

Chim ưng trắng ồn ào trong đầu: “Quá tuyệt vời! Những khi anh ra ngoài làm nhiệm vụ có thể đặt tiệm đưa bánh tới cho Dụ Nhiên! Nếu cậu ấy thích ăn thì mỗi ngày tặng một cái!”

Lục Tắc Hiên bất đắc dĩ nói trong thế giới tinh thần: “Mi chắc chắn muốn để cậu ấy ngày nào cũng ăn một cái bánh kem nhiều calo thế này à?”



Chim ưng trắng ngẫm nghĩ, cũng thấy ngày nào cũng ăn một cái bánh thì chẳng mấy mà thành bé mập. Nó bèn sửa lời: “Thì mỗi tuần một cái?”

Lục Tắc Hiên: “… Cũng được.”

Thế rồi, dưới sự nhiệt tình tư vấn của chủ tiệm, Lục Tắc Hiên đóng tiền làm thẻ hội viên một năm, còn chọn dịch vụ giao hàng định kỳ. Thế này, dù hắn không có mặt tại hành tinh Thủ đô, ra ngoài chấp hành, Dụ Nhiên vẫn được ăn bánh ngọt mới làm trong ngày, hơn nữa còn là mỗi tuần một loại không trùng lặp.

Lục Tắc Hiên tới trước cổng Học viện Dẫn đường, đang định nhờ bảo vệ gọi Dụ Nhiên ra, chim ưng trắng trên vai đột nhiên kích động bay thẳng đi: “Bé cáo ở kia kìa, có phải em đấy đang đợi tôi không!”

Lục Tắc Hiên nhìn theo hướng chim ưng bay, quả nhiên phát hiện Dụ Nhiên đang ngồi một mình bên đó, tay cầm một cuốn sách.

Nhưng rõ ràng Dụ Nhiên không thực sự tập trung đọc sách, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn xung quanh như đang tìm ai đó. Sau khi trông thấy chim ưng trắng, cậu vui hẳn lên, cáo nhỏ trên vai cũng hào hứng vẫy đuôi với nó. Chim ưng trắng đang bay trên không suýt nữa sướng phát ngất, nó lao tới, xoay mòng mòng trên đầu cáo nhỏ.

Lục Tắc Hiên: “… Xem cái liêm sỉ của nhà mi kìa.”

Chim ưng trắng không phục: “Ý nghĩ của tôi đại diện cho suy nghĩ trong tiềm thức của anh. Rõ ràng anh cũng muốn gặp cậu ấy!”

Lục Tắc Hiên không phản bác. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---

Chim ưng là thực thể tinh thần của hắn, đại diện cho phương diện “bản năng động vật”. Pheromone Dẫn đường của Dụ Nhiên có độ phù hợp cao tới 98% quả thực rất thu hút hắn. Chim ưng trắng muốn tiếp cận cáo nhỏ theo bản năng động vật cũng là chuyện có thể tha thứ về mặt tình cảm.

Nhưng hắn là con người, ngoại trừ “bản năng động vật”, con người còn có mặt “lý trí”, rất nhiều thời điểm, “lý trí” phải nắm quyền chủ động. Quả thật, hắn muốn gặp Dụ Nhiên nhưng không phải vì hắn thích cậu hay muốn ở bên cậu mà là vì hắn muốn hiểu rõ hơn về Dẫn đường này, phải xác định được thân phận, lai lịch của đối phương rồi mới tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.

Lục Tắc Hiên nhanh chóng bình tĩnh, hắn bước nhanh tới: “Em ngồi đây chờ tôi à?”

Dụ Nhiên đỏ mặt xấu hổ, nói: “Em nghĩ sáng nay anh sẽ tới nên ra chờ sẵn…” Đang nói, thấy hắn xách theo một cái hộp rất quen mắt, Dụ Nhiên hỏi như hơi bất ngờ: “Anh lại mua bánh cho em ạ?”

Lục Tắc Hiên nói: “Ừ, lần trước em khen bánh ngon nên lần này tôi mua thử vị khác. Em ăn thử xem.”

Dụ Nhiên giả bộ bất ngờ mở hộp bánh ra: “…”

Cả cái bánh mousse kem tươi to thế này luôn? Anh tha cho tôi được không?

Tôi ghét đồ ngọt, lại càng ghét kem tươi đó!!

Cáo trắng nhỏ cảm nhận được cảm xúc khó chịu trong thế giới tinh thần của chủ nhân thì gục hẳn đầu xuống.

Dụ Nhiên nâng chiếc bánh bằng hai tay, vờ như rất vui vẻ, nói: “Cảm ơn anh, đây là vị em thích nhất. Nhưng chắc Tướng quân bận lắm, về sau tới gặp em thật sự không cần mua quà phiền phức vậy đâu.”

Lục Tắc Hiên nói: “Không phiền. Tôi đã đặt với chủ tiệm rồi, họ sẽ giao bánh tận nơi cho em. Về sau, cho dù tôi không ở hành tinh Thủ đô, Chủ nhật hàng tuần tiệm sẽ giao bánh tươi tới, em cứ ra cổng trường nhận là được.”

Dụ Nhiên: “…”

Mỗi tuần một cái, lại còn giao hàng tận nơi???

Hình như Dẫn đường ngồi cạnh hắn đang cảm động sắp khóc luôn rồi, cứ cúi đầu từ nãy đến giờ.

Lục Tắc Hiên nói: “Đừng khách sao, chút chuyện nhỏ thôi mà.”Qua một ngày, tình trạng của Tiểu Thất đã ổn định lại, cũng có thể nói chuyện bình thường với Moore. Nhưng cô bé cũng không biết gì nhiều về chuyện Lính gác cuồng bạo, chỉ nhớ rằng cha mình nói sẽ dẫn đột đi làm nhiệm vụ, nhưng vài ngày trôi qua, tất cả những Lính gác đó đều không thấy trở về.

Dụ Nhiên: “… Vẫn phải cảm ơn anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau