Chương 5: Cái chết bất ngờ
Sau khi trở lại phòng, thiết bị truyền tin trên tay Lục Tắc Hiên vừa lúc sáng lên, là tin từ Medis, bạn thân của hắn, gửi tới: “Đây là thông tin những người tham gia vũ hội tốt nghiệp năm 494 cậu cần, nhớ lúc về phải mời tôi một bữa đấy.”
Lục Tắc Hiên trả lời: “Cảm ơn.”
Medis là bạn thân từ nhỏ của Lục Tắc Hiên, lớn hơn hắn hai tuổi, hiện tại đang làm việc trong Trung tâm Tình báo Liên bang với cương vị Trưởng phòng Tình báo.
Lục Tắc Hiên mở danh sách ra xem kỹ một lượt, toàn bộ họ tên, tuổi tác, chiều cao, cân nặng, bối cảnh gia đình, thành tích học tập của các Dẫn đường tham gia hôm đó đều được liệt kê rành mạch, ngay cả cuộc sống sau khi tốt nghiệp cũng được tóm tắt lại, ví dụ như kết hôn với ai, sinh mấy người con, vào cơ quan nào, làm công việc gì,…
Tư liệu do Trưởng phòng Tình báo gửi cho quả nhiên đầy đủ hết.
Trong danh sách này đương nhiên không có tên “Dụ Nhiên”. Có lẽ cậu ta đã thay tên đổi họ?
Có tổng cộng 186 Dẫn đường tham gia vũ hội tốt nghiệp năm ấy, trong đó có 124 người đã tìm được bạn đời Lính gác của mình. Dẫn đường đã kết hôn với Lính gác hầu như sẽ không rời đối phương quá xa, nhóm người này có thể tạm loại trừ. 62 người còn lại không ai gặp tai nạn tử vong hay mất tích, tất cả đều đang công tác tại các ban ngành ở Thủ đô, có thể dễ dàng xác nhận, không tìm thấy bất kỳ điểm đáng ngờ nào.
Kỳ lạ, chẳng lẽ bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi?
Lục Tắc Hiên cau mày, lục lọi ký ức thêm một lượt. Lần đó có rất nhiều người tham gia vũ hội, rất nhiều đôi Lính gác và Dẫn đường khiêu vũ trong sân nhảy, xung quanh là các quầy buffet với các món ăn thơm phức. Đủ loại pheromone Dẫn đường lẫn vào với mùi đồ ăn, muốn phân biệt rõ mùi của một Dẫn đường nào đó thực sự rất khó. Rốt cuộc hắn đã ngửi thấy mùi hương mát lạnh này từ Dẫn đường nào, Lục Tắc Hiên hoàn toàn không có ấn tượng.
Khả năng tư liệu phía tình báo gửi đến bị lỗi là rất thấp.
Có lẽ thật sự là trùng hợp?
---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Pheromone Dẫn đường hắn người được năm đó có phần giống với mùi trên người Dụ Nhiên, hai Dẫn đường không phải cùng một người?
Xem ra giờ chỉ có thể giải thích như vậy.
Lục Tắc Hiên day huyệt Thái Dương nhức bưng bưng, vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa, thay một bộ đồ sạch sẽ.
Lúc này, Moore vừa xong việc trở về, đúng lúc gặp Dụ Nhiên đang đi qua đi lại trước cửa phi thuyền. Thiếu niên trông có vẻ khá bồn chồn, sau khi thấy Moore, đôi mắt cậu sáng lên, bước nhanh tới, hỏi: “Bác sĩ Moore, nghe Tướng quân bảo chiều nay người của Hiệp hội Dẫn đường sẽ tới đón em, em có thể về nhà một chuyến không? Em muốn về tìm vài món đồ, là di vật cha mẹ em để lại.”
Thực thể tinh thần cáo trắng trông thấy Moore thì vui phơi phới, lập tức chạy qua cọ đầu vào ống quần Moore, thể hiện nó rất tin tưởng và yêu quý anh.
Moore mỉm cười, cúi xuống xoa lớp lông xù trên đầu cáo nhỏ, nói: “Đương nhiên là được. Cần anh cho người đi cùng em không?”
Vừa dứt lời, sau lưng chợt vang lên giọng Lục Tắc Hiên: “Để tôi đi cùng, tiện thể bảo vệ cậu ấy luôn.”
Dụ Nhiên: “…”“May quá, chính là nó, cảm ơn anh!” Đôi mắt Dụ Nhiên sáng lên, cẩn thận nhận lấy sợi dây chuyền, lau bụi đất bám trên đó bằng tay áo.
Gọi là bảo vệ, thực chất là giám sát chứ gì?
Xem ra Lục Tắc Hiên vẫn không tin cậu, tên Lính gác này phiền thật đấy. Trong bụng Dụ Nhiên không vui lắm, cáo nhỏ cũng buồn bực trốn ra phía sau cậu.
Lục Tắc Hiên bước đến bên cạnh Dụ Nhiên, giải thích: “Tiệm bánh ngọt đã sập rồi, vào trong tìm đồ rất nguy hiểm. Nhỡ cậu chẳng may bị thương thì tôi cũng khó ăn nói với Hiệp hội.”
Dụ Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt Lính gác rất khó đoán, vẻ mặt thì lạnh lùng, lời nói ra lại mang uy thế không cho người khác từ chối.
Vị Lính gác cấp S trẻ tuổi nhất lịch sử Liên bang này có vẻ thông minh và cẩn trọng hơn Dụ Nhiên tưởng. Nếu hắn đã cố tình muốn đi theo, Dụ Nhiên đành phải gật đầu: “Vậy làm phiền Tướng quân rồi.”
Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên cùng nhau ra ngoài.
Đại bộ phận Lính gác đều có vóc dáng rất cao lớn. Lục Tắc Hiên 1m95, dáng người cao ráo, cân đối, rất có lực uy hiếp đối với người khác. Ngược lại, Dẫn đường đi cạnh hắn chỉ cao 1m75, trông có vẻ đơn thuần, vô hại, chú cáo nhỏ trên vai cũng run rẩy như đang lo lắng, sợ sệt.
Mưa to vẫn chưa ngừng, Lục Tắc Hiên bung một chiếc ô lớn màu đen, chu đáo nghiêng sang phía Dụ Nhiên, đảm bảo cậu không bị mưa ướt. Dụ Nhiên ngoan ngoãn đi bên cạnh hắn, suốt dọc đường, cả hai không ai nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến gần tiệm bánh ngọt.
Dụ Nhiên nhìn căn nhà đổ nát trước mặt, nhíu mày, “Nhà sập mất rồi, không biết có tìm được đồ em cần không nữa.”
Thiếu niên bước vào trong, tìm kiếm giữa đống hỗn độn. Lục Tắc Hiên hỏi: “Cậu cần tìm gì?”
“Một sợi dây chuyền, là quà sinh nhật mẹ tặng em.” Giọng Dụ Nhiên nghe có vẻ buồn hơn hẳn khi nhắc đến mẹ.
Lục Tắc Hiên ngồi xổm xuống tìm cùng cậu. Đôi mắt tinh tường của Lính gác nhanh chóng đảo quanh căn nhà sập một lượt, lát sau, hắn tìm thấy một món trang sức bị gạch đá vùi lấp ở góc phòng. Lục Tắc Hiên đẩy mớ gạch đá ra, lấy món trang sức bên dưới đưa tới trước mặt Dụ Nhiên, hỏi: “Là nó à?”
“May quá, chính là nó, cảm ơn Tướng quân!” Đôi mắt Dụ Nhiên sáng lên, cẩn thận nhận lấy sợi dây chuyền, lau bụi đất bám trên đó bằng tay áo.
Món trang sức đó có một mặt đeo tinh xảo hình vuông. Mặt dây chuyền có thể mở ra, bên trong là một bức ảnh chụp nhỏ xíu: Ảnh chụp chung của một cặp vợ chồng trung niên và Dụ Nhiên, cả ba người đều cười rất tươi.
Nhìn ảnh chụp, mắt Dụ Nhiên đỏ hoe: “Đây là ảnh gia đình em, mẹ em làm nó thành dây chuyền tặng sinh nhật em, vốn hy vọng rằng cả gia đình có thể sống bình an. Không ngờ, hôm sinh nhật em…”
Theo lời Moore thuật lại, hôm sinh nhật Dụ Nhiên cũng chính là ngày sập hầm mỏ, cha mẹ cùng qua đời. Trong tình huống tâm lý bị đả kích nghiêm trọng, cậu thức tỉnh thành Dẫn đường.
Trông dáng vẻ như sắp khóc của thiếu niên, Lục Tắc Hiên nhất thời không biết nên an ủi thế nào.
Người đàn ông im lặng một lát rồi vươn tay ra trông rất ngốc, vỗ vai Dụ Nhiên một cách cứng nhắc: “Đừng khóc, người chết rồi thì không sống lại được. Về sau sẽ có Hiệp hội Dẫn đường bảo vệ cậu.” Hắn dừng một chút, bổ sung: “Nếu cần giúp cũng có thể tìm tôi.”
Dụ Nhiên sụt sịt mũi, kiềm chế cảm xúc của bản thân xong xuôi mới cẩn thận đeo dây chuyền lên cổ. Cậu ngẩng đầu nhìn Lục Tắc Hiên: “Phải rồi, em muốn nhờ Tướng quân giúp em một chuyện.”
Lục Tắc Hiên hơi bất ngờ: “Chuyện gì?”
Dụ Nhiên nói: “Em muốn tới bệnh viện tìm một người. Tối qua em thấy chị ấy bị bầy thú đuổi theo nhưng em không kịp cứu, không biết chị ấy thế nào rồi.”
Nếu từ nhỏ cậu đã sống ở đây, có bạn bè, người thân cũng không lạ. Lục Tắc Hiên không nghi ngờ gì, dẫn cậu tới bệnh viện.
Khiến Lục Tắc Hiên bất ngờ là trước cửa bệnh viện lúc này có vài phóng viên túm tụm lại, còn Thống đốc căn cứ B-73, Leonard, đang đứng đó trả lời phỏng vấn.
“Đêm qua, căn cứ bị thú vũ trụ biến dị tấn công bất ngờ, tôi chân thành cảm ơn Đội đặc chiến Liệp Ưng đã kịp tới tới cứu viện! Với những công dân Liên bang không may gặp nạn, tôi xin được bày tỏ lòng tiếc thương sâu sắc. Hiện tại, tôi đảm bảo sẽ sắp xếp thỏa đáng cho người thân của những nạn nhân xấu số.”
“Thưa Thống đốc Leonard, nghe nói những người dân bị thương nặng đêm qua đều được đưa vào khoang điều trị, ông còn nói sẽ chi trả chi phí chữa trị cho họ đúng không?” ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
“Đúng vậy. Mọi người đều biết, mỗi lần khởi động khoang điều trị đều tiêu tốn cả triệu tinh tệ. Tuy nhiên… so với chi phí chữa trị đắt đỏ, mạng người mới là vô giá! Tôi đã yêu cầu bộ phận Tài chính cung cấp quỹ cứu trợ để giúp đỡ những người bị thương. Chính phủ Liên bang sẽ không bỏ lại bất kỳ công dân nào, dù đó có phải người tiến hóa hay không, sinh mệnh của mỗi người đều đáng quý như nhau!”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Dụ Nhiên cúi đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, khóe môi lại đang lẳng lặng nhếch lên. Đoán đúng rồi, quả nhiên gã ta tới bệnh viện thăm bệnh nhân, còn gọi sẵn phóng viên tới phỏng vấn trực tiếp, làm mấy trò đánh bóng tên tuổi giả dối khiến người ta buồn nôn.
Lục Tắc Hiên bình thản lách khỏi các phóng viên, bước vào qua cửa hông, hắn đã thay thường phục nên không bị ai nhận ra. Dụ Nhiên cũng đi vào từ cửa hông theo Lục Tắc Hiên. Nhưng khi đi ngang qua Leonard, cậu bỗng nhiên ngoảnh lại liếc nhìn gã.
Xung quanh có rất nhiều phóng viên, Leonard cũng không nhận thấy ánh nhìn từ phía sau lưng kia.
Không ai thấy dưới bóng râm của mái hiên có một sợi tua ý thức dài mảnh như sợi tơ đang lẳng lặng bò về phía trước. Sợi tua đó như có mắt, di động uốn lượn theo hình chữ S, linh hoạt luồn lách bên dưới đám đông, nhanh chóng bò lên gót chân Leonard.
Hôm nay Leonard mặc một bộ Âu phục, lúc này, sợi tua màu đỏ kia đang chui vào ống quần gã, trườn lên trên cực nhanh, nháy mắt đã bò tới sau gáy Leonard. Tiếp đó, nó chọc thẳng vào óc gã như cây kim.
Leonard chỉ thấy đầu ong lên một tiếng, cảm giác giống như bị điện giật ấy khiến gã mất khả năng suy nghĩ trong giây lát.
Nhưng chỉ chốc lát sau gã đã hoàn hồn ngay.
Leonard lắc đầu khó hiểu, tiếp tục diễn thuyết với vẻ đau khổ: “Hiện tại chúng tôi vẫn đang điều tra tại sao bầy thú vũ trụ đó lại đột ngột tấn công căn cứ con người. Nhưng xin mọi người hãy yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ xây dựng lại hệ thống phòng ngự bằng hàng rào điện của căn cứ, bảo đảm sự an toàn cho người dân…”
Giọng gã xa dần, Dụ Nhiên theo Lục Tắc Hiên vào khu phòng bệnh.
Lục Tắc Hiên hỏi: “Người cậu cần tìm tên gì?”
Dụ Nhiên đáp: “Chị ấy tên Vinh Oánh Oánh, là một cô gái có mái tóc dài, Tướng quân có từng thấy chị ấy không?”
Lục Tắc Hiên: “… Đi theo tôi.”
Không ngờ lại chính là cô gái bị bầy thú cắn đứt hai chân suýt chết đêm qua. May mà Lục Tắc Hiên kịp thời khởi động khoang điều trị, phần dưới đầu gối bị cắn đứt đã mọc lại, chỉ là chức năng thần kinh và cơ bắp vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Dù vậy, chắc chắn không đến một tháng, cô gái kia sẽ có thể đi lại như bình thường.
Lục Tắc Hiên dẫn Dụ Nhiên vào phòng bệnh số 01, cô gái nằm trên giường bệnh tuy sắc mặt vẫn rất tái nhưng tinh thần khá ổn. Sau khi thấy Dụ Nhiên, cô rục rịch muốn ngồi dậy: “Nhiên Nhiên, em còn sống! Thật tốt quá!”
Dụ Nhiên bước tới: “Chị, chị không sao chứ?”
Vinh Oánh Oánh nghẹn ngào: “Không sao hết, họ đưa chị vào khoang điều trị, chân chị được chữa rồi. Em thì sao?”
Dụ Nhiên ngoảnh lại nhìn Lục Tắc Hiên, đáp: “Là vị Tướng quân này đã cứu em.”
Vinh Oánh Oánh vội vàng nói: “Cảm ơn Tướng quân đã cứu em trai tôi, chân thành cảm ơn anh!”
“Không cần cảm ơn.” Lục Tắc Hiên nhìn sang, “Hai người là… Chị em?”
Dụ Nhiên đáp: “Chị ấy là chị họ em. Phải rồi, cô đâu ạ?”
Vinh Oánh Oánh nói: “Mẹ đang đi mua đồ ăn cho chị.”
Dụ Nhiên gật đầu, nhỏ giọng kể: “Chị, chiều nay người của Hiệp hội Dẫn đường sẽ tới đón em. Sau này em phải tới đó sống… Chắc sẽ rất khó gặp lại mọi người.”
Vinh Oánh Oánh ngây ra, nhìn Dụ Nhiên với vẻ không nỡ: “Một mình em tới hành tinh Thủ đô liệu có sao không?”
Dụ Nhiên nói: “Hiệp hội Dẫn đường sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện. Em cũng không muốn đi khỏi đây, nhưng… Em thức tỉnh thành Dẫn đường rồi, chị biết mà, em phải nghe theo sắp xếp của Hiệp hội…”
Hai chị em lưu luyến, bịn rịn từ biệt nhau trong bệnh viện.
Lục Tắc Hiên nhìn khung cảnh ấy, cảm giác hoài nghi đối với Dụ Nhiên giảm bớt phần nào.
Cậu ấy có cha mẹ, có người thân, còn có quá khứ hoàn chỉnh, nếu muốn làm giả tất cả những điều này thì phải trả một cái giá quá lớn. Mặc dù Dẫn đường cấp cao có thể tạo ra ảo ảnh tinh thần, sửa đổi ký ức của bản thân nhưng chung quy cũng không thể thay đổi ký ức của tất cả những người xung quanh.
Lát sau, mẹ Vinh Oánh Oánh trở lại, cũng rất tiếc khi nghe nói Dụ Nhiên sẽ phải đi. Dụ Nhiên từ biệt người thân, khoảng nửa tiếng sau, cậu đứng dậy, khẽ nói với Lục Tắc Hiên: “Được rồi, trở về thôi ạ.”
Lúc hai người ra đến cửa bệnh viện, Leonard và những phóng viên gã mời tới đã đi. Gã Thống đốc này đứng trả lời phỏng vấn ngay cửa bệnh viện quả nhiên là đang làm màu. Lục Tắc Hiên nhíu mày, dẫn Dụ Nhiên trở về phi thuyền.
Vừa lên phi thuyền không lâu đã thấy một Lính gác cuống cuồng chạy tới, báo tin: “Đội trưởng Lục, xảy ra chuyện rồi!”
Lục Tắc Hiên ngoảnh lại: “Chuyện gì?”
Lính gác nói: “Khi nãy, Thống đốc Leonard kia dẫn phóng viên về tòa thị chính quay phim đã trượt chân ngã lầu chết rồi.”
Lục Tắc Hiên: “…” ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Hắn quay sang nhìn Dụ Nhiên theo bản năng, lại đụng phải đôi mắt ngơ ngác, vô tội của thiếu niên.
Đáy lòng Lục Tắc Hiên dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ. Dựa theo thời gian, khi Leonard tử vong, hắn và Dụ Nhiên chắc chắn đang ở trong bệnh viện từ biệt người thân.
Đây… Thật sự là một tai nạn bất ngờ sao?
Lục Tắc Hiên trả lời: “Cảm ơn.”
Medis là bạn thân từ nhỏ của Lục Tắc Hiên, lớn hơn hắn hai tuổi, hiện tại đang làm việc trong Trung tâm Tình báo Liên bang với cương vị Trưởng phòng Tình báo.
Lục Tắc Hiên mở danh sách ra xem kỹ một lượt, toàn bộ họ tên, tuổi tác, chiều cao, cân nặng, bối cảnh gia đình, thành tích học tập của các Dẫn đường tham gia hôm đó đều được liệt kê rành mạch, ngay cả cuộc sống sau khi tốt nghiệp cũng được tóm tắt lại, ví dụ như kết hôn với ai, sinh mấy người con, vào cơ quan nào, làm công việc gì,…
Tư liệu do Trưởng phòng Tình báo gửi cho quả nhiên đầy đủ hết.
Trong danh sách này đương nhiên không có tên “Dụ Nhiên”. Có lẽ cậu ta đã thay tên đổi họ?
Có tổng cộng 186 Dẫn đường tham gia vũ hội tốt nghiệp năm ấy, trong đó có 124 người đã tìm được bạn đời Lính gác của mình. Dẫn đường đã kết hôn với Lính gác hầu như sẽ không rời đối phương quá xa, nhóm người này có thể tạm loại trừ. 62 người còn lại không ai gặp tai nạn tử vong hay mất tích, tất cả đều đang công tác tại các ban ngành ở Thủ đô, có thể dễ dàng xác nhận, không tìm thấy bất kỳ điểm đáng ngờ nào.
Kỳ lạ, chẳng lẽ bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi?
Lục Tắc Hiên cau mày, lục lọi ký ức thêm một lượt. Lần đó có rất nhiều người tham gia vũ hội, rất nhiều đôi Lính gác và Dẫn đường khiêu vũ trong sân nhảy, xung quanh là các quầy buffet với các món ăn thơm phức. Đủ loại pheromone Dẫn đường lẫn vào với mùi đồ ăn, muốn phân biệt rõ mùi của một Dẫn đường nào đó thực sự rất khó. Rốt cuộc hắn đã ngửi thấy mùi hương mát lạnh này từ Dẫn đường nào, Lục Tắc Hiên hoàn toàn không có ấn tượng.
Khả năng tư liệu phía tình báo gửi đến bị lỗi là rất thấp.
Có lẽ thật sự là trùng hợp?
---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Pheromone Dẫn đường hắn người được năm đó có phần giống với mùi trên người Dụ Nhiên, hai Dẫn đường không phải cùng một người?
Xem ra giờ chỉ có thể giải thích như vậy.
Lục Tắc Hiên day huyệt Thái Dương nhức bưng bưng, vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa, thay một bộ đồ sạch sẽ.
Lúc này, Moore vừa xong việc trở về, đúng lúc gặp Dụ Nhiên đang đi qua đi lại trước cửa phi thuyền. Thiếu niên trông có vẻ khá bồn chồn, sau khi thấy Moore, đôi mắt cậu sáng lên, bước nhanh tới, hỏi: “Bác sĩ Moore, nghe Tướng quân bảo chiều nay người của Hiệp hội Dẫn đường sẽ tới đón em, em có thể về nhà một chuyến không? Em muốn về tìm vài món đồ, là di vật cha mẹ em để lại.”
Thực thể tinh thần cáo trắng trông thấy Moore thì vui phơi phới, lập tức chạy qua cọ đầu vào ống quần Moore, thể hiện nó rất tin tưởng và yêu quý anh.
Moore mỉm cười, cúi xuống xoa lớp lông xù trên đầu cáo nhỏ, nói: “Đương nhiên là được. Cần anh cho người đi cùng em không?”
Vừa dứt lời, sau lưng chợt vang lên giọng Lục Tắc Hiên: “Để tôi đi cùng, tiện thể bảo vệ cậu ấy luôn.”
Dụ Nhiên: “…”“May quá, chính là nó, cảm ơn anh!” Đôi mắt Dụ Nhiên sáng lên, cẩn thận nhận lấy sợi dây chuyền, lau bụi đất bám trên đó bằng tay áo.
Gọi là bảo vệ, thực chất là giám sát chứ gì?
Xem ra Lục Tắc Hiên vẫn không tin cậu, tên Lính gác này phiền thật đấy. Trong bụng Dụ Nhiên không vui lắm, cáo nhỏ cũng buồn bực trốn ra phía sau cậu.
Lục Tắc Hiên bước đến bên cạnh Dụ Nhiên, giải thích: “Tiệm bánh ngọt đã sập rồi, vào trong tìm đồ rất nguy hiểm. Nhỡ cậu chẳng may bị thương thì tôi cũng khó ăn nói với Hiệp hội.”
Dụ Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt Lính gác rất khó đoán, vẻ mặt thì lạnh lùng, lời nói ra lại mang uy thế không cho người khác từ chối.
Vị Lính gác cấp S trẻ tuổi nhất lịch sử Liên bang này có vẻ thông minh và cẩn trọng hơn Dụ Nhiên tưởng. Nếu hắn đã cố tình muốn đi theo, Dụ Nhiên đành phải gật đầu: “Vậy làm phiền Tướng quân rồi.”
Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên cùng nhau ra ngoài.
Đại bộ phận Lính gác đều có vóc dáng rất cao lớn. Lục Tắc Hiên 1m95, dáng người cao ráo, cân đối, rất có lực uy hiếp đối với người khác. Ngược lại, Dẫn đường đi cạnh hắn chỉ cao 1m75, trông có vẻ đơn thuần, vô hại, chú cáo nhỏ trên vai cũng run rẩy như đang lo lắng, sợ sệt.
Mưa to vẫn chưa ngừng, Lục Tắc Hiên bung một chiếc ô lớn màu đen, chu đáo nghiêng sang phía Dụ Nhiên, đảm bảo cậu không bị mưa ướt. Dụ Nhiên ngoan ngoãn đi bên cạnh hắn, suốt dọc đường, cả hai không ai nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến gần tiệm bánh ngọt.
Dụ Nhiên nhìn căn nhà đổ nát trước mặt, nhíu mày, “Nhà sập mất rồi, không biết có tìm được đồ em cần không nữa.”
Thiếu niên bước vào trong, tìm kiếm giữa đống hỗn độn. Lục Tắc Hiên hỏi: “Cậu cần tìm gì?”
“Một sợi dây chuyền, là quà sinh nhật mẹ tặng em.” Giọng Dụ Nhiên nghe có vẻ buồn hơn hẳn khi nhắc đến mẹ.
Lục Tắc Hiên ngồi xổm xuống tìm cùng cậu. Đôi mắt tinh tường của Lính gác nhanh chóng đảo quanh căn nhà sập một lượt, lát sau, hắn tìm thấy một món trang sức bị gạch đá vùi lấp ở góc phòng. Lục Tắc Hiên đẩy mớ gạch đá ra, lấy món trang sức bên dưới đưa tới trước mặt Dụ Nhiên, hỏi: “Là nó à?”
“May quá, chính là nó, cảm ơn Tướng quân!” Đôi mắt Dụ Nhiên sáng lên, cẩn thận nhận lấy sợi dây chuyền, lau bụi đất bám trên đó bằng tay áo.
Món trang sức đó có một mặt đeo tinh xảo hình vuông. Mặt dây chuyền có thể mở ra, bên trong là một bức ảnh chụp nhỏ xíu: Ảnh chụp chung của một cặp vợ chồng trung niên và Dụ Nhiên, cả ba người đều cười rất tươi.
Nhìn ảnh chụp, mắt Dụ Nhiên đỏ hoe: “Đây là ảnh gia đình em, mẹ em làm nó thành dây chuyền tặng sinh nhật em, vốn hy vọng rằng cả gia đình có thể sống bình an. Không ngờ, hôm sinh nhật em…”
Theo lời Moore thuật lại, hôm sinh nhật Dụ Nhiên cũng chính là ngày sập hầm mỏ, cha mẹ cùng qua đời. Trong tình huống tâm lý bị đả kích nghiêm trọng, cậu thức tỉnh thành Dẫn đường.
Trông dáng vẻ như sắp khóc của thiếu niên, Lục Tắc Hiên nhất thời không biết nên an ủi thế nào.
Người đàn ông im lặng một lát rồi vươn tay ra trông rất ngốc, vỗ vai Dụ Nhiên một cách cứng nhắc: “Đừng khóc, người chết rồi thì không sống lại được. Về sau sẽ có Hiệp hội Dẫn đường bảo vệ cậu.” Hắn dừng một chút, bổ sung: “Nếu cần giúp cũng có thể tìm tôi.”
Dụ Nhiên sụt sịt mũi, kiềm chế cảm xúc của bản thân xong xuôi mới cẩn thận đeo dây chuyền lên cổ. Cậu ngẩng đầu nhìn Lục Tắc Hiên: “Phải rồi, em muốn nhờ Tướng quân giúp em một chuyện.”
Lục Tắc Hiên hơi bất ngờ: “Chuyện gì?”
Dụ Nhiên nói: “Em muốn tới bệnh viện tìm một người. Tối qua em thấy chị ấy bị bầy thú đuổi theo nhưng em không kịp cứu, không biết chị ấy thế nào rồi.”
Nếu từ nhỏ cậu đã sống ở đây, có bạn bè, người thân cũng không lạ. Lục Tắc Hiên không nghi ngờ gì, dẫn cậu tới bệnh viện.
Khiến Lục Tắc Hiên bất ngờ là trước cửa bệnh viện lúc này có vài phóng viên túm tụm lại, còn Thống đốc căn cứ B-73, Leonard, đang đứng đó trả lời phỏng vấn.
“Đêm qua, căn cứ bị thú vũ trụ biến dị tấn công bất ngờ, tôi chân thành cảm ơn Đội đặc chiến Liệp Ưng đã kịp tới tới cứu viện! Với những công dân Liên bang không may gặp nạn, tôi xin được bày tỏ lòng tiếc thương sâu sắc. Hiện tại, tôi đảm bảo sẽ sắp xếp thỏa đáng cho người thân của những nạn nhân xấu số.”
“Thưa Thống đốc Leonard, nghe nói những người dân bị thương nặng đêm qua đều được đưa vào khoang điều trị, ông còn nói sẽ chi trả chi phí chữa trị cho họ đúng không?” ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
“Đúng vậy. Mọi người đều biết, mỗi lần khởi động khoang điều trị đều tiêu tốn cả triệu tinh tệ. Tuy nhiên… so với chi phí chữa trị đắt đỏ, mạng người mới là vô giá! Tôi đã yêu cầu bộ phận Tài chính cung cấp quỹ cứu trợ để giúp đỡ những người bị thương. Chính phủ Liên bang sẽ không bỏ lại bất kỳ công dân nào, dù đó có phải người tiến hóa hay không, sinh mệnh của mỗi người đều đáng quý như nhau!”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Dụ Nhiên cúi đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, khóe môi lại đang lẳng lặng nhếch lên. Đoán đúng rồi, quả nhiên gã ta tới bệnh viện thăm bệnh nhân, còn gọi sẵn phóng viên tới phỏng vấn trực tiếp, làm mấy trò đánh bóng tên tuổi giả dối khiến người ta buồn nôn.
Lục Tắc Hiên bình thản lách khỏi các phóng viên, bước vào qua cửa hông, hắn đã thay thường phục nên không bị ai nhận ra. Dụ Nhiên cũng đi vào từ cửa hông theo Lục Tắc Hiên. Nhưng khi đi ngang qua Leonard, cậu bỗng nhiên ngoảnh lại liếc nhìn gã.
Xung quanh có rất nhiều phóng viên, Leonard cũng không nhận thấy ánh nhìn từ phía sau lưng kia.
Không ai thấy dưới bóng râm của mái hiên có một sợi tua ý thức dài mảnh như sợi tơ đang lẳng lặng bò về phía trước. Sợi tua đó như có mắt, di động uốn lượn theo hình chữ S, linh hoạt luồn lách bên dưới đám đông, nhanh chóng bò lên gót chân Leonard.
Hôm nay Leonard mặc một bộ Âu phục, lúc này, sợi tua màu đỏ kia đang chui vào ống quần gã, trườn lên trên cực nhanh, nháy mắt đã bò tới sau gáy Leonard. Tiếp đó, nó chọc thẳng vào óc gã như cây kim.
Leonard chỉ thấy đầu ong lên một tiếng, cảm giác giống như bị điện giật ấy khiến gã mất khả năng suy nghĩ trong giây lát.
Nhưng chỉ chốc lát sau gã đã hoàn hồn ngay.
Leonard lắc đầu khó hiểu, tiếp tục diễn thuyết với vẻ đau khổ: “Hiện tại chúng tôi vẫn đang điều tra tại sao bầy thú vũ trụ đó lại đột ngột tấn công căn cứ con người. Nhưng xin mọi người hãy yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ xây dựng lại hệ thống phòng ngự bằng hàng rào điện của căn cứ, bảo đảm sự an toàn cho người dân…”
Giọng gã xa dần, Dụ Nhiên theo Lục Tắc Hiên vào khu phòng bệnh.
Lục Tắc Hiên hỏi: “Người cậu cần tìm tên gì?”
Dụ Nhiên đáp: “Chị ấy tên Vinh Oánh Oánh, là một cô gái có mái tóc dài, Tướng quân có từng thấy chị ấy không?”
Lục Tắc Hiên: “… Đi theo tôi.”
Không ngờ lại chính là cô gái bị bầy thú cắn đứt hai chân suýt chết đêm qua. May mà Lục Tắc Hiên kịp thời khởi động khoang điều trị, phần dưới đầu gối bị cắn đứt đã mọc lại, chỉ là chức năng thần kinh và cơ bắp vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Dù vậy, chắc chắn không đến một tháng, cô gái kia sẽ có thể đi lại như bình thường.
Lục Tắc Hiên dẫn Dụ Nhiên vào phòng bệnh số 01, cô gái nằm trên giường bệnh tuy sắc mặt vẫn rất tái nhưng tinh thần khá ổn. Sau khi thấy Dụ Nhiên, cô rục rịch muốn ngồi dậy: “Nhiên Nhiên, em còn sống! Thật tốt quá!”
Dụ Nhiên bước tới: “Chị, chị không sao chứ?”
Vinh Oánh Oánh nghẹn ngào: “Không sao hết, họ đưa chị vào khoang điều trị, chân chị được chữa rồi. Em thì sao?”
Dụ Nhiên ngoảnh lại nhìn Lục Tắc Hiên, đáp: “Là vị Tướng quân này đã cứu em.”
Vinh Oánh Oánh vội vàng nói: “Cảm ơn Tướng quân đã cứu em trai tôi, chân thành cảm ơn anh!”
“Không cần cảm ơn.” Lục Tắc Hiên nhìn sang, “Hai người là… Chị em?”
Dụ Nhiên đáp: “Chị ấy là chị họ em. Phải rồi, cô đâu ạ?”
Vinh Oánh Oánh nói: “Mẹ đang đi mua đồ ăn cho chị.”
Dụ Nhiên gật đầu, nhỏ giọng kể: “Chị, chiều nay người của Hiệp hội Dẫn đường sẽ tới đón em. Sau này em phải tới đó sống… Chắc sẽ rất khó gặp lại mọi người.”
Vinh Oánh Oánh ngây ra, nhìn Dụ Nhiên với vẻ không nỡ: “Một mình em tới hành tinh Thủ đô liệu có sao không?”
Dụ Nhiên nói: “Hiệp hội Dẫn đường sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện. Em cũng không muốn đi khỏi đây, nhưng… Em thức tỉnh thành Dẫn đường rồi, chị biết mà, em phải nghe theo sắp xếp của Hiệp hội…”
Hai chị em lưu luyến, bịn rịn từ biệt nhau trong bệnh viện.
Lục Tắc Hiên nhìn khung cảnh ấy, cảm giác hoài nghi đối với Dụ Nhiên giảm bớt phần nào.
Cậu ấy có cha mẹ, có người thân, còn có quá khứ hoàn chỉnh, nếu muốn làm giả tất cả những điều này thì phải trả một cái giá quá lớn. Mặc dù Dẫn đường cấp cao có thể tạo ra ảo ảnh tinh thần, sửa đổi ký ức của bản thân nhưng chung quy cũng không thể thay đổi ký ức của tất cả những người xung quanh.
Lát sau, mẹ Vinh Oánh Oánh trở lại, cũng rất tiếc khi nghe nói Dụ Nhiên sẽ phải đi. Dụ Nhiên từ biệt người thân, khoảng nửa tiếng sau, cậu đứng dậy, khẽ nói với Lục Tắc Hiên: “Được rồi, trở về thôi ạ.”
Lúc hai người ra đến cửa bệnh viện, Leonard và những phóng viên gã mời tới đã đi. Gã Thống đốc này đứng trả lời phỏng vấn ngay cửa bệnh viện quả nhiên là đang làm màu. Lục Tắc Hiên nhíu mày, dẫn Dụ Nhiên trở về phi thuyền.
Vừa lên phi thuyền không lâu đã thấy một Lính gác cuống cuồng chạy tới, báo tin: “Đội trưởng Lục, xảy ra chuyện rồi!”
Lục Tắc Hiên ngoảnh lại: “Chuyện gì?”
Lính gác nói: “Khi nãy, Thống đốc Leonard kia dẫn phóng viên về tòa thị chính quay phim đã trượt chân ngã lầu chết rồi.”
Lục Tắc Hiên: “…” ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Hắn quay sang nhìn Dụ Nhiên theo bản năng, lại đụng phải đôi mắt ngơ ngác, vô tội của thiếu niên.
Đáy lòng Lục Tắc Hiên dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ. Dựa theo thời gian, khi Leonard tử vong, hắn và Dụ Nhiên chắc chắn đang ở trong bệnh viện từ biệt người thân.
Đây… Thật sự là một tai nạn bất ngờ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất