Chương 55: Phân tích cuối cùng
7 giờ tối, sau khi Lục Tắc Hiên ra ngoài, Dụ Nhiên tới nhà ăn của Tháp Trắng ăn tối một mình. Trông thấy Đường Sách, Lâm Phong Dao và Lữ Tiểu Long cũng đang dùng bữa ở nhà ăn này, cậu lập tức bước tới bắt chuyện: “Hai ngày nay mọi người có đi đâu chơi không?”
Đường Sách nói: “Tôi không ra ngoài, nằm trong ký túc xem vài bộ phim.”
Lữ Tiểu Long gãi đầu, cười nói: “Tôi đi mua ít đồ ăn vặt.”
Lâm Phong Dao vỗ vai hắn: “Tôi biết rồi, cậu chỉ hứng thú với đồ ăn thôi, sau nhớ chừa ít quà vặt cho tôi nhé.” Cô nhìn Dụ Nhiên, thì thầm hỏi chuyện: “Nhiên Nhiên, em với Đội trưởng Lục thì sao? Có phải hai hôm rồi ra ngoài hẹn hò không?”
Dụ Nhiên ngại ngùng cười trừ: “Hôm qua đi dạo công viên, sáng nay anh ấy lại đưa em đi mua ít quần áo.”
Lữ Tiểu Long hâm mộ lắm: “Tình cảm hai người thắm thiết thật đấy, bao giờ tôi mới gặp được Dẫn đường của mình nhỉ?”
Đường Sách cười nói: “Anh Long đẹp trai thế sớm muộn gì cũng gặp được thôi.”
Lâm Phong Dao khó hiểu: “Mà này, sao Đội trưởng Lục không lên ăn tối cùng em?”
Dụ Nhiên nói: “Anh ấy đi ăn cơm với bạn rồi, sẽ về trước 11 giờ.”
Lâm Phong Dao cười toe toét: “Đội trưởng Lục đúng là bạn trai xịn, ra ngoài làm gì, mấy giờ về đều báo cáo rõ ràng.”
Vành tai Dụ Nhiên đỏ lên: “Anh ấy sợ em lo thôi mà.”
Mấy người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, cơm nước xong lại lần lượt về ký túc nghỉ ngơi. Vì mới vào đội, phòng ký túc của Đường Sách nằm khác tầng so với mọi người. Hắn giả vờ lên tầng, sau khi thang máy tới nơi lại lặng lẽ đổi sang một buồng thang khác, đi xuống tầng Dụ Nhiên ở.
Đường Sách bật người nhảy lên ở góc chết, cơ thể nhanh chóng hòa cùng một màu với trần nhà.
Dụ Nhiên về đến phòng, mở cửa, bỗng cảm nhận thấy bên tai có cơn gió nhẹ thoảng qua. Cậu bình tĩnh bước vào trong, khóa cửa lại, Đường Sách nhân cơ hội kia bò vào giờ mới nhảy xuống, hiện hình.
Dụ Nhiên kết nối với hắn bằng tua ý thức, nói trong đầu: “Thiếu tá Đường có phát hiện gì à?”
Đường Sách nói: “Hôm đó, trên phi thuyền, tôi lén ra ngoài điều tra, vừa hay bắt gặp Lữ Tiểu Long xuất hiện ở kho vật tư. Khi ấy tôi chỉ nghĩ hắn ẩn thân đi trộm đồ ăn, nhưng giờ ngẫm lại, hắn cũng có thể giả vờ đi trộm đồ để nghe lén động tĩnh của những người khác. Mấy hôm nay tôi hỏi vài thành viên lâu năm trong đội, bọn họ đều nói Lữ Tiểu Long là tên tham ăn, rất nhiều người từng bắt gặp hắn ăn vụng lúc nửa đêm. Hơn nữa, hắn còn thường xuyên ra ngoài mua đồ ăn vặt.”
Nghe đến đó, Dụ Nhiên hơi nhíu mày: “Thường xuyên đi mua đồ ăn vặt?”
Đường Sách nói: “Theo lý thuyết, Lính gác với thực thể tinh thần tắc kè hoa không có sức ăn quá lớn. Tôi nghe ngóng được từ chỗ Chim Ruồi, lần trước, trước khi xuất phát, hắn đã mua rất nhiều đồ ăn vặt. Lần này đi chưa tới một tuần, làm gì đã hết được? Vậy nên tôi đoán mua đồ ăn vặt là lấy cớ, tham ăn cũng chỉ là hình tượng hắn cố tình tạo ra, nói không chừng, hắn nương vào lý do đi mua đồ ăn này để ra ngoài gặp ai đó cũng nên?”
Dụ Nhiên cẩn thận suy nghĩ, nói: “Chuyện này rất có thể. Còn Moore thì sao, có động tĩnh gì không?”
“Thứ Bảy Moore ra ngoài cả ngày, lúc về trông sắc mặt rất tệ, Chủ nhật không đi đâu.” Đường Sách ngừng một lát, lại nói: “Hùng Khải cũng thế, thứ Bảy đi cả ngày, Chủ nhật thì ở trong phòng. Tôi đã cẩn thận theo dõi những người khác, một số về nhà thăm cha mẹ, còn lại hầu hết thì rủ nhau đi chơi, đến mấy chỗ như sân bóng rổ, sàn đấm bốc, bể bơi,… không có gì đáng ngờ.”
Lính gác dư thừa thể lực, yêu thích vận động, ngày nghỉ tụ tập nhau đi chơi thể thao cũng không có gì lạ.
Dụ Nhiên gật đầu: “Tôi biết rồi. Anh cẩn thận, đừng để nội gián bắt gặp.”
Đường Sách nói: “Yên tâm. Đội trưởng Lục sắp về rồi nhỉ? Tôi đi trước đây.”
Dụ Nhiên quay ra mở cửa, Đường Sách nhảy lên trần nhà, cơ thể nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.
***
10 rưỡi tối, Lục Tắc Hiên trở về Tháp Trắng đúng giờ, gặp được Hùng Khải trong hành lang.
Thấy Hùng Khải cứ dập dòm trước cửa phòng mình, Lục Tắc Hiên thấp giọng hỏi: “Đội phó Hùng, anh tới tìm tôi à?”
Hùng Khải cười ngượng, vò đầu: “Tôi có chuyện cần trao đổi với anh.”
Lục Tắc Hiên nói: “Vào trong rồi nói.”
Dụ Nhiên đang suy nghĩ trong phòng, nghe tiếng động bên ngoài, cậu lập tức thay đổi biểu cảm. Ngay khi Lục Tắc Hiên mở cửa, trên mặt Dụ Nhiên đã đổi thành nụ cười tươi rói đơn thuần, đáng yêu. Cậu tiến tới: “Anh về rồi à?”
Dứt lời còn rất tự nhiên nhận lấy áo khoác trong tay Lục Tắc Hiên, treo lên giá treo bên cạnh, đúng chuẩn cậu người yêu chu đáo. Ánh mắt cậu vẫn luôn tập trung vào Lục Tắc Hiên, sau đó mới để ý đến Hùng Khải sau lưng hắn, ngạc nhiên hỏi: “Đội phó Hùng tới sao?”
Hùng Khải xấu hổ chào hỏi Dụ Nhiên: “Chào Dẫn đường Dụ. Tôi… Tôi gặp Đội trưởng Lục nói vài chuyện.”
Dụ Nhiên mời: “Anh vào đi.”
Hùng Khải vào phòng, chần chừ một lát mới cúi đầu, nói: “Đội trưởng, chuyện là… tôi muốn xin xuất ngũ. Nhiệm vụ tới, tôi sẽ không xuất chiến cùng mọi người nữa.”
Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên liếc nhau.
Chuyện gì thế này? Đối tượng bị nghi ngờ là nội gián nhiều nhất lại muốn bỏ chạy giữa đường?
Lục Tắc Hiên nhíu mày: “Sao bỗng nhiên lại xin xuất ngũ.”
Mặt Hùng Khải đỏ bừng lên: “Cha tôi đó giờ vẫn muốn tôi về Thủ đô làm việc. Nghe nói nhiệm vụ lần này thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng suýt nữa mất mạng, cha tôi đã tự quyết định luôn, gửi đơn xin xuất ngũ thay tôi… Xin lỗi Đội trưởng Lục, tôi biết làm vậy không khác gì đào binh, tôi cũng rất muốn được sóng vai chiến đấu với mọi người. Nhưng mấy năm nay bà nội tôi rất yếu, phải điều trị liên tục. Tôi được bà một tay nuôi lớn nên cũng muốn về chăm sóc bà mình một thời gian.”
Hùng Khải đã làm việc bảy năm rưỡi trong Đội đặc chiến Liệp Ưng, theo quy định, Lính gác phải nhập ngũ tám năm mới được xuất ngũ. Nhưng những trường hợp đặc biệt vẫn có thể xin xuất ngũ sớm tối đa một năm. Cha Hùng Khải làm việc trong Quốc hội, lo lắng cho sự an toàn tính mạng của con trai nên đã xin xuất ngũ thay hắn, chuyện này không khó giải thích.
Nếu Hùng Khải đã rời đơn vị, vậy hắn không phải nội gián do tổ chức hắc ám cài vào. Thế thì hắn cứ ngấm ngầm quan sát mình làm gì? Dụ Nhiên nhìn Đội phó trước mặt với vẻ khó hiểu.
Lục Tắc Hiên nói rất dứt khoát: “Cha anh đã trình đơn xin xuất ngũ rồi thì cứ làm như quy trình bình thường thôi. Anh làm việc trong đội bảy năm rưỡi, thời gian cũng đã đủ dài, muốn về chăm sóc người thân là lựa chọn cá nhân của anh. Tôi sẽ không can thiệp.”
Hùng Khải cúi gập người với Lục Tắc Hiên, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Lục, anh là đội trưởng tận chức tận trách nhất tôi từng gặp. Tôi đã học hỏi được rất nhiều trong mấy năm cùng nhau chiến đấu. Sau khi xuất ngũ, tôi sẽ về làm việc ở Ban Bảo vệ hành tinh Thủ đô. Nếu có chuyện cần, anh cứ nói với tôi một tiếng.”
Lục Tắc Hiên vỗ vai hắn: “Ừ, đổi nơi công tác thì làm việc cho tốt, có dịp lại gặp nhau. Cần tôi sắp xếp một bữa tiệc chia tay cho anh không?”
Hùng Khải vội vàng xua tay: “Thôi thôi, tôi rời đi giữa chừng thế này chẳng khác gì đào ngũ, sao còn mặt mũi gặp mọi người. Anh cứ nói nhà tôi có việc gấp, bà nội nằm viện, tạm thời xin nghỉ nhé.”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Được, vậy anh đi đi.”
Hùng Khải xoay người rời đi, thực thể tinh thần gấu nâu cao lớn sau lưng hắn cũng gục đầu, có vẻ khá buồn.
Chờ hắn đi rồi, Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên nhìn nhau.
Dụ Nhiên lập tức kết nối với Lục Tắc Hiên bằng tua ý thức: “Bên anh điều tra được gì rồi? Sao Hùng Khải lại rời đi đột ngột thế?”
Lục Tắc Hiên nói: “Tôi cho người theo dõi, phát hiện anh ta rất cảnh giác tránh né theo dõi. Hôm thứ Bảy, hắn lái xe tới khách sạn suối nước nóng ở ngoại ô, Phó phòng Điều tra Tề An, chị gái anh ta, cũng tới khách sạn đó, chắc hẳn hai người họ đã gặp nhau.”
Tề An là chị của Hùng Khải, Dụ Nhiên đã đoán được chuyện này từ lâu.
Dụ Nhiên chống cằm đăm chiêu. Lát sau, cậu bỗng nghĩ ra một trường hợp: “Tôi hiểu rồi. Hùng Khải không phải nằm vùng của tổ chức hắc ám. Anh ta âm thầm điều tra tôi theo sắp xếp của Chu Thiên Dịch và chị gái.”
Lục Tắc Hiên cân nhắc cẩn thận, cũng thấy chuyện này rất có khả năng: “Chu Thiên Dịch vẫn luôn nghi ngờ cậu có liên quan đến cái chết của mấy tay cộm cán ở hành tinh B-73, vừa hay Hùng Khải là em trai Tề An đang làm việc tại Đội đặc chiến Liệp Ưng. Thế nên anh ta nhờ Hùng Khải âm thầm quan sát cậu, thử xem có gì bất thường không.”
Dụ Nhiên gật đầu, nói tiếp theo suy đoán của Lục Tắc Hiên: “Nhiệm vụ lần này, anh bị đàn thú bao vây, tôi bất chấp nguy hiểm lao xuống cứu anh. Có lẽ Hùng Khải cảm thấy tôi không giống hung thủ giết người. Hôm qua tới khách sạn suối nước nóng khả năng cao là để báo lại kết quả điều tra với chị mình. Gia thế anh ta rất khủng, cha anh ta không muốn con trai tiếp tục ở lại Đội đặc chiến Liệp Ưng đương đầu với nguy hiểm nên đã xin xuất ngũ thay?”
Theo mạch logic này, Hùng Khải vẫn luôn âm thầm quan sát Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên nhưng không liên quan gì đến tổ chức hắc ám mà là đang hỗ trợ cho Phòng Điều tra. Nếu Hùng Khải thật sự không liên quan đến tổ chức hắc ám, vậy thì nội gián trong Phòng Điều tra chưa chắc đã là cô chị gái Tề An.
Cơ cấu lãnh đạo của Phòng Điều tra là Trưởng phòng Chu Thiên Dịch Lính gác cấp S và hai Dẫn đường cấp A+ Phó phòng Tề An cùng Chuyên viên thẩm vấn Kloger.
Mạng nhện của Chu Thiên Dịch bắt trói, bươm bướm của Kloger tạo ra ảo ảnh tinh thần, ong mật của Tề An giám sát diện rộng, thực lực cả ba đều rất mạnh. Nếu Tề An không phải nằm vùng của tổ chức hắc ám, vậy… Chẳng lẽ là Kloger?
Dụ Nhiên nhớ lúc Kloger thẩm vấn mình đã đột ngột xông thẳng vào thế giới tinh thần.
Theo lý thuyết, lúc ấy cậu đang sắm vai một Dẫn đường cấp C, Kloger không cần hung hãn như thế với một cậu Dẫn đường trẻ yếu ớt, làm quá đà rất dễ khiến đối phương sụp đổ tinh thần. Nhưng Kloger vẫn đánh úp bằng đàn bướm, hơn nữa còn điều tra thế giới tinh thần của Dụ Nhiên bằng cách thức vô cùng cực đoan.
Trừ phi anh ta biết thân phận của Dụ Nhiên, thẩm vấn bất ngờ chỉ để kiểm tra xem cậu có gì đáng nghi hay không.
Dụ Nhiên nhớ lại cảnh bọ ngựa của hai anh em Adeline xông vào thế giới tinh thần.
Kiểu cách ấy… Giống nhau đến kỳ lạ?
Hôm diễn ra dạ tiệc, tuy Kloger không có mặt tại hiện trường nhưng chắc chắn anh ta có đến tiếp ứng bên ngoài. Nói cách khác, nếu anh ta là nội gián tổ chức hắc ám cài vào Phòng Điều tra, anh ta cũng có thể tìm cách lấy được tài liệu từ trong tay Chu Thiên Dịch sau khi Dụ Nhiên thất thủ. Dù gì anh ta cũng là chuyên viên thẩm vấn tối cao của Phòng Điều tra.
Hơn nữa, trong quá trình thẩm vấn Adeline, anh ta cũng có thể động tay động chân gì đó.
Tua ý thức của Dụ Nhiên đang nối với Lục Tắc Hiên, ý nghĩ của cậu cũng truyền vào đầu hắn.
Lục Tắc Hiên suy xét rồi nói: “Cậu phân tích rất hợp lý. Lúc trước, khi Kloger thẩm vấn cậu bất ngờ, tôi đã thấy sai sai rồi. Phương thức thẩm vấn của anh ta luôn sắc bén nhưng làm thế với Dẫn đường cấp C, nhỡ may sơ suất, rất dễ làm chết người. Xem ra anh ta đã biết sức mạnh tinh thần của cậu rất lớn, sẽ không sụp đổ vì thẩm vấn được. Đột ngột tập kích cậu chỉ là để thử xem cậu có thực sự quy thuận tổ chức hay không?”
Dụ Nhiên gật đầu, nói: “Vậy thì dễ hiểu rồi. Hơn nữa, Kloger là một Dẫn đường kiểu phát triển, từ cấp C tăng lên đến cấp A+. Tôi nghi ngờ sức mạnh tinh thần của anh ta không chỉ là A+ thôi đâu, nếu đàn bướm nhiều màu của anh ta có thể sinh sôi vô hạn thì sức mạnh tinh thần hẳn là có thể đạt tới cấp S.”
Hai người liếc nhìn nhau.
Tổ chức hắc ám chỗ nào cũng chui vào được, ngành nghề nào cũng có tai mắt của bọn họ.
Bảo sao bên Chu Thiên Dịch điều tra mãi mà không tiến triển được gì, chưa biết chừng là Kloger đã động tay động chân với báo cáo. Hai tên Lính gác tấn công sát hại nhau trên phi thuyền vũ trụ đã bị Dụ Nhiên phá hủy hoàn toàn thế giới tinh thần. Kể cả Kloger có phát hiện được gì, chắc chắn anh sẽ không báo cáo lại cho Trưởng phòng Chu.
Trưởng phòng Chu là người thuộc phe Tổng thống, Phòng Điều tra là cơ quan điều tra độc lập. Giả sử Tổng thống chưa bị mua chuộc, vậy xác suất tổ chức hắc ám sẽ diệt trừ hoặc để nội gián khống chế Chu Thiên Dịch là rất lớn, gây sai lệch phán đoán bên phía Tổng thống.
Xem ra Trưởng phòng Chu cũng gặp nguy hiểm không khác gì Lục Tắc Hiên.
Cục diện dần dần sáng tỏ, Dụ Nhiên nhìn Lục Tắc Hiên: “Nếu Hùng Khải rời đơn vị rồi, vậy thì nội gián tổ chức hắc ám sắp xếp trong đội chắc chắn phải là người khác. Bên anh có phát hiện gì không?”
Lục Tắc Hiên nói: “Còn một người, Lữ Tiểu Long.”
Đáp án này không hẹn mà trùng với suy đoán của Đường Sách.
Hiển nhiên, Lữ Tiểu Long và Hùng Khải không hề nắm được hành động của đối phương. Bằng không, nếu bọn họ phối hợp với nhau, Đường Sách chưa chắc đã điều tra được gì.
Hiện giờ xem ra Hùng Khải chỉ tiện thể giúp Phòng Điều tra, không phải nằm vùng do Chu Thiên Dịch cài vào sẵn. Hắn chỉ vừa khéo là em trai Tề An và đang làm việc trong Đội đặc chiến Liệp Ưng nên Trưởng phòng Chu bèn nhờ hắn để mắt tới Dụ Nhiên. Vậy nên hắn mới lẳng lặng quan sát cậu như vậy.
Mà Lữ Tiểu Long mới là tên nội gián ẩn náu kĩ nhất của tổ chức hắc ám.
Hắn đã gia nhập Đội đặc chiến được năm năm rưỡi. Khi mới tới trình diện, Đội trưởng vẫn còn là Thiếu tướng Lục Thành An.
Dụ Nhiên hỏi: “Lữ Tiểu Long? Lúc nãy, tôi có gặp anh ta khi đi ăn cơm, anh ta nói hôm thứ Bảy đi mua đồ ăn vặt.”
Ánh mắt Lục Tắc Hiên sắc bén hẳn: “Cũng có thể là mượn cớ đi mua đồ ăn vặt để gặp cấp trên. Hơn nữa, tôi nghi ngờ chuyện anh tôi bất ngờ cuồng bạo năm đó có liên quan đến tên Lữ Tiểu Long này.”
Dụ Nhiên kinh ngạc: “Anh trai anh đột ngột cuồng bạo?”
Lục Tắc Hiên gật đầu, nói: “Trước khi xuất phát, anh ấy đã ăn một gói bánh quy Lữ Tiểu Long đưa cho.”
Đường Sách nói: “Tôi không ra ngoài, nằm trong ký túc xem vài bộ phim.”
Lữ Tiểu Long gãi đầu, cười nói: “Tôi đi mua ít đồ ăn vặt.”
Lâm Phong Dao vỗ vai hắn: “Tôi biết rồi, cậu chỉ hứng thú với đồ ăn thôi, sau nhớ chừa ít quà vặt cho tôi nhé.” Cô nhìn Dụ Nhiên, thì thầm hỏi chuyện: “Nhiên Nhiên, em với Đội trưởng Lục thì sao? Có phải hai hôm rồi ra ngoài hẹn hò không?”
Dụ Nhiên ngại ngùng cười trừ: “Hôm qua đi dạo công viên, sáng nay anh ấy lại đưa em đi mua ít quần áo.”
Lữ Tiểu Long hâm mộ lắm: “Tình cảm hai người thắm thiết thật đấy, bao giờ tôi mới gặp được Dẫn đường của mình nhỉ?”
Đường Sách cười nói: “Anh Long đẹp trai thế sớm muộn gì cũng gặp được thôi.”
Lâm Phong Dao khó hiểu: “Mà này, sao Đội trưởng Lục không lên ăn tối cùng em?”
Dụ Nhiên nói: “Anh ấy đi ăn cơm với bạn rồi, sẽ về trước 11 giờ.”
Lâm Phong Dao cười toe toét: “Đội trưởng Lục đúng là bạn trai xịn, ra ngoài làm gì, mấy giờ về đều báo cáo rõ ràng.”
Vành tai Dụ Nhiên đỏ lên: “Anh ấy sợ em lo thôi mà.”
Mấy người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, cơm nước xong lại lần lượt về ký túc nghỉ ngơi. Vì mới vào đội, phòng ký túc của Đường Sách nằm khác tầng so với mọi người. Hắn giả vờ lên tầng, sau khi thang máy tới nơi lại lặng lẽ đổi sang một buồng thang khác, đi xuống tầng Dụ Nhiên ở.
Đường Sách bật người nhảy lên ở góc chết, cơ thể nhanh chóng hòa cùng một màu với trần nhà.
Dụ Nhiên về đến phòng, mở cửa, bỗng cảm nhận thấy bên tai có cơn gió nhẹ thoảng qua. Cậu bình tĩnh bước vào trong, khóa cửa lại, Đường Sách nhân cơ hội kia bò vào giờ mới nhảy xuống, hiện hình.
Dụ Nhiên kết nối với hắn bằng tua ý thức, nói trong đầu: “Thiếu tá Đường có phát hiện gì à?”
Đường Sách nói: “Hôm đó, trên phi thuyền, tôi lén ra ngoài điều tra, vừa hay bắt gặp Lữ Tiểu Long xuất hiện ở kho vật tư. Khi ấy tôi chỉ nghĩ hắn ẩn thân đi trộm đồ ăn, nhưng giờ ngẫm lại, hắn cũng có thể giả vờ đi trộm đồ để nghe lén động tĩnh của những người khác. Mấy hôm nay tôi hỏi vài thành viên lâu năm trong đội, bọn họ đều nói Lữ Tiểu Long là tên tham ăn, rất nhiều người từng bắt gặp hắn ăn vụng lúc nửa đêm. Hơn nữa, hắn còn thường xuyên ra ngoài mua đồ ăn vặt.”
Nghe đến đó, Dụ Nhiên hơi nhíu mày: “Thường xuyên đi mua đồ ăn vặt?”
Đường Sách nói: “Theo lý thuyết, Lính gác với thực thể tinh thần tắc kè hoa không có sức ăn quá lớn. Tôi nghe ngóng được từ chỗ Chim Ruồi, lần trước, trước khi xuất phát, hắn đã mua rất nhiều đồ ăn vặt. Lần này đi chưa tới một tuần, làm gì đã hết được? Vậy nên tôi đoán mua đồ ăn vặt là lấy cớ, tham ăn cũng chỉ là hình tượng hắn cố tình tạo ra, nói không chừng, hắn nương vào lý do đi mua đồ ăn này để ra ngoài gặp ai đó cũng nên?”
Dụ Nhiên cẩn thận suy nghĩ, nói: “Chuyện này rất có thể. Còn Moore thì sao, có động tĩnh gì không?”
“Thứ Bảy Moore ra ngoài cả ngày, lúc về trông sắc mặt rất tệ, Chủ nhật không đi đâu.” Đường Sách ngừng một lát, lại nói: “Hùng Khải cũng thế, thứ Bảy đi cả ngày, Chủ nhật thì ở trong phòng. Tôi đã cẩn thận theo dõi những người khác, một số về nhà thăm cha mẹ, còn lại hầu hết thì rủ nhau đi chơi, đến mấy chỗ như sân bóng rổ, sàn đấm bốc, bể bơi,… không có gì đáng ngờ.”
Lính gác dư thừa thể lực, yêu thích vận động, ngày nghỉ tụ tập nhau đi chơi thể thao cũng không có gì lạ.
Dụ Nhiên gật đầu: “Tôi biết rồi. Anh cẩn thận, đừng để nội gián bắt gặp.”
Đường Sách nói: “Yên tâm. Đội trưởng Lục sắp về rồi nhỉ? Tôi đi trước đây.”
Dụ Nhiên quay ra mở cửa, Đường Sách nhảy lên trần nhà, cơ thể nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.
***
10 rưỡi tối, Lục Tắc Hiên trở về Tháp Trắng đúng giờ, gặp được Hùng Khải trong hành lang.
Thấy Hùng Khải cứ dập dòm trước cửa phòng mình, Lục Tắc Hiên thấp giọng hỏi: “Đội phó Hùng, anh tới tìm tôi à?”
Hùng Khải cười ngượng, vò đầu: “Tôi có chuyện cần trao đổi với anh.”
Lục Tắc Hiên nói: “Vào trong rồi nói.”
Dụ Nhiên đang suy nghĩ trong phòng, nghe tiếng động bên ngoài, cậu lập tức thay đổi biểu cảm. Ngay khi Lục Tắc Hiên mở cửa, trên mặt Dụ Nhiên đã đổi thành nụ cười tươi rói đơn thuần, đáng yêu. Cậu tiến tới: “Anh về rồi à?”
Dứt lời còn rất tự nhiên nhận lấy áo khoác trong tay Lục Tắc Hiên, treo lên giá treo bên cạnh, đúng chuẩn cậu người yêu chu đáo. Ánh mắt cậu vẫn luôn tập trung vào Lục Tắc Hiên, sau đó mới để ý đến Hùng Khải sau lưng hắn, ngạc nhiên hỏi: “Đội phó Hùng tới sao?”
Hùng Khải xấu hổ chào hỏi Dụ Nhiên: “Chào Dẫn đường Dụ. Tôi… Tôi gặp Đội trưởng Lục nói vài chuyện.”
Dụ Nhiên mời: “Anh vào đi.”
Hùng Khải vào phòng, chần chừ một lát mới cúi đầu, nói: “Đội trưởng, chuyện là… tôi muốn xin xuất ngũ. Nhiệm vụ tới, tôi sẽ không xuất chiến cùng mọi người nữa.”
Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên liếc nhau.
Chuyện gì thế này? Đối tượng bị nghi ngờ là nội gián nhiều nhất lại muốn bỏ chạy giữa đường?
Lục Tắc Hiên nhíu mày: “Sao bỗng nhiên lại xin xuất ngũ.”
Mặt Hùng Khải đỏ bừng lên: “Cha tôi đó giờ vẫn muốn tôi về Thủ đô làm việc. Nghe nói nhiệm vụ lần này thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng suýt nữa mất mạng, cha tôi đã tự quyết định luôn, gửi đơn xin xuất ngũ thay tôi… Xin lỗi Đội trưởng Lục, tôi biết làm vậy không khác gì đào binh, tôi cũng rất muốn được sóng vai chiến đấu với mọi người. Nhưng mấy năm nay bà nội tôi rất yếu, phải điều trị liên tục. Tôi được bà một tay nuôi lớn nên cũng muốn về chăm sóc bà mình một thời gian.”
Hùng Khải đã làm việc bảy năm rưỡi trong Đội đặc chiến Liệp Ưng, theo quy định, Lính gác phải nhập ngũ tám năm mới được xuất ngũ. Nhưng những trường hợp đặc biệt vẫn có thể xin xuất ngũ sớm tối đa một năm. Cha Hùng Khải làm việc trong Quốc hội, lo lắng cho sự an toàn tính mạng của con trai nên đã xin xuất ngũ thay hắn, chuyện này không khó giải thích.
Nếu Hùng Khải đã rời đơn vị, vậy hắn không phải nội gián do tổ chức hắc ám cài vào. Thế thì hắn cứ ngấm ngầm quan sát mình làm gì? Dụ Nhiên nhìn Đội phó trước mặt với vẻ khó hiểu.
Lục Tắc Hiên nói rất dứt khoát: “Cha anh đã trình đơn xin xuất ngũ rồi thì cứ làm như quy trình bình thường thôi. Anh làm việc trong đội bảy năm rưỡi, thời gian cũng đã đủ dài, muốn về chăm sóc người thân là lựa chọn cá nhân của anh. Tôi sẽ không can thiệp.”
Hùng Khải cúi gập người với Lục Tắc Hiên, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Lục, anh là đội trưởng tận chức tận trách nhất tôi từng gặp. Tôi đã học hỏi được rất nhiều trong mấy năm cùng nhau chiến đấu. Sau khi xuất ngũ, tôi sẽ về làm việc ở Ban Bảo vệ hành tinh Thủ đô. Nếu có chuyện cần, anh cứ nói với tôi một tiếng.”
Lục Tắc Hiên vỗ vai hắn: “Ừ, đổi nơi công tác thì làm việc cho tốt, có dịp lại gặp nhau. Cần tôi sắp xếp một bữa tiệc chia tay cho anh không?”
Hùng Khải vội vàng xua tay: “Thôi thôi, tôi rời đi giữa chừng thế này chẳng khác gì đào ngũ, sao còn mặt mũi gặp mọi người. Anh cứ nói nhà tôi có việc gấp, bà nội nằm viện, tạm thời xin nghỉ nhé.”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Được, vậy anh đi đi.”
Hùng Khải xoay người rời đi, thực thể tinh thần gấu nâu cao lớn sau lưng hắn cũng gục đầu, có vẻ khá buồn.
Chờ hắn đi rồi, Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên nhìn nhau.
Dụ Nhiên lập tức kết nối với Lục Tắc Hiên bằng tua ý thức: “Bên anh điều tra được gì rồi? Sao Hùng Khải lại rời đi đột ngột thế?”
Lục Tắc Hiên nói: “Tôi cho người theo dõi, phát hiện anh ta rất cảnh giác tránh né theo dõi. Hôm thứ Bảy, hắn lái xe tới khách sạn suối nước nóng ở ngoại ô, Phó phòng Điều tra Tề An, chị gái anh ta, cũng tới khách sạn đó, chắc hẳn hai người họ đã gặp nhau.”
Tề An là chị của Hùng Khải, Dụ Nhiên đã đoán được chuyện này từ lâu.
Dụ Nhiên chống cằm đăm chiêu. Lát sau, cậu bỗng nghĩ ra một trường hợp: “Tôi hiểu rồi. Hùng Khải không phải nằm vùng của tổ chức hắc ám. Anh ta âm thầm điều tra tôi theo sắp xếp của Chu Thiên Dịch và chị gái.”
Lục Tắc Hiên cân nhắc cẩn thận, cũng thấy chuyện này rất có khả năng: “Chu Thiên Dịch vẫn luôn nghi ngờ cậu có liên quan đến cái chết của mấy tay cộm cán ở hành tinh B-73, vừa hay Hùng Khải là em trai Tề An đang làm việc tại Đội đặc chiến Liệp Ưng. Thế nên anh ta nhờ Hùng Khải âm thầm quan sát cậu, thử xem có gì bất thường không.”
Dụ Nhiên gật đầu, nói tiếp theo suy đoán của Lục Tắc Hiên: “Nhiệm vụ lần này, anh bị đàn thú bao vây, tôi bất chấp nguy hiểm lao xuống cứu anh. Có lẽ Hùng Khải cảm thấy tôi không giống hung thủ giết người. Hôm qua tới khách sạn suối nước nóng khả năng cao là để báo lại kết quả điều tra với chị mình. Gia thế anh ta rất khủng, cha anh ta không muốn con trai tiếp tục ở lại Đội đặc chiến Liệp Ưng đương đầu với nguy hiểm nên đã xin xuất ngũ thay?”
Theo mạch logic này, Hùng Khải vẫn luôn âm thầm quan sát Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên nhưng không liên quan gì đến tổ chức hắc ám mà là đang hỗ trợ cho Phòng Điều tra. Nếu Hùng Khải thật sự không liên quan đến tổ chức hắc ám, vậy thì nội gián trong Phòng Điều tra chưa chắc đã là cô chị gái Tề An.
Cơ cấu lãnh đạo của Phòng Điều tra là Trưởng phòng Chu Thiên Dịch Lính gác cấp S và hai Dẫn đường cấp A+ Phó phòng Tề An cùng Chuyên viên thẩm vấn Kloger.
Mạng nhện của Chu Thiên Dịch bắt trói, bươm bướm của Kloger tạo ra ảo ảnh tinh thần, ong mật của Tề An giám sát diện rộng, thực lực cả ba đều rất mạnh. Nếu Tề An không phải nằm vùng của tổ chức hắc ám, vậy… Chẳng lẽ là Kloger?
Dụ Nhiên nhớ lúc Kloger thẩm vấn mình đã đột ngột xông thẳng vào thế giới tinh thần.
Theo lý thuyết, lúc ấy cậu đang sắm vai một Dẫn đường cấp C, Kloger không cần hung hãn như thế với một cậu Dẫn đường trẻ yếu ớt, làm quá đà rất dễ khiến đối phương sụp đổ tinh thần. Nhưng Kloger vẫn đánh úp bằng đàn bướm, hơn nữa còn điều tra thế giới tinh thần của Dụ Nhiên bằng cách thức vô cùng cực đoan.
Trừ phi anh ta biết thân phận của Dụ Nhiên, thẩm vấn bất ngờ chỉ để kiểm tra xem cậu có gì đáng nghi hay không.
Dụ Nhiên nhớ lại cảnh bọ ngựa của hai anh em Adeline xông vào thế giới tinh thần.
Kiểu cách ấy… Giống nhau đến kỳ lạ?
Hôm diễn ra dạ tiệc, tuy Kloger không có mặt tại hiện trường nhưng chắc chắn anh ta có đến tiếp ứng bên ngoài. Nói cách khác, nếu anh ta là nội gián tổ chức hắc ám cài vào Phòng Điều tra, anh ta cũng có thể tìm cách lấy được tài liệu từ trong tay Chu Thiên Dịch sau khi Dụ Nhiên thất thủ. Dù gì anh ta cũng là chuyên viên thẩm vấn tối cao của Phòng Điều tra.
Hơn nữa, trong quá trình thẩm vấn Adeline, anh ta cũng có thể động tay động chân gì đó.
Tua ý thức của Dụ Nhiên đang nối với Lục Tắc Hiên, ý nghĩ của cậu cũng truyền vào đầu hắn.
Lục Tắc Hiên suy xét rồi nói: “Cậu phân tích rất hợp lý. Lúc trước, khi Kloger thẩm vấn cậu bất ngờ, tôi đã thấy sai sai rồi. Phương thức thẩm vấn của anh ta luôn sắc bén nhưng làm thế với Dẫn đường cấp C, nhỡ may sơ suất, rất dễ làm chết người. Xem ra anh ta đã biết sức mạnh tinh thần của cậu rất lớn, sẽ không sụp đổ vì thẩm vấn được. Đột ngột tập kích cậu chỉ là để thử xem cậu có thực sự quy thuận tổ chức hay không?”
Dụ Nhiên gật đầu, nói: “Vậy thì dễ hiểu rồi. Hơn nữa, Kloger là một Dẫn đường kiểu phát triển, từ cấp C tăng lên đến cấp A+. Tôi nghi ngờ sức mạnh tinh thần của anh ta không chỉ là A+ thôi đâu, nếu đàn bướm nhiều màu của anh ta có thể sinh sôi vô hạn thì sức mạnh tinh thần hẳn là có thể đạt tới cấp S.”
Hai người liếc nhìn nhau.
Tổ chức hắc ám chỗ nào cũng chui vào được, ngành nghề nào cũng có tai mắt của bọn họ.
Bảo sao bên Chu Thiên Dịch điều tra mãi mà không tiến triển được gì, chưa biết chừng là Kloger đã động tay động chân với báo cáo. Hai tên Lính gác tấn công sát hại nhau trên phi thuyền vũ trụ đã bị Dụ Nhiên phá hủy hoàn toàn thế giới tinh thần. Kể cả Kloger có phát hiện được gì, chắc chắn anh sẽ không báo cáo lại cho Trưởng phòng Chu.
Trưởng phòng Chu là người thuộc phe Tổng thống, Phòng Điều tra là cơ quan điều tra độc lập. Giả sử Tổng thống chưa bị mua chuộc, vậy xác suất tổ chức hắc ám sẽ diệt trừ hoặc để nội gián khống chế Chu Thiên Dịch là rất lớn, gây sai lệch phán đoán bên phía Tổng thống.
Xem ra Trưởng phòng Chu cũng gặp nguy hiểm không khác gì Lục Tắc Hiên.
Cục diện dần dần sáng tỏ, Dụ Nhiên nhìn Lục Tắc Hiên: “Nếu Hùng Khải rời đơn vị rồi, vậy thì nội gián tổ chức hắc ám sắp xếp trong đội chắc chắn phải là người khác. Bên anh có phát hiện gì không?”
Lục Tắc Hiên nói: “Còn một người, Lữ Tiểu Long.”
Đáp án này không hẹn mà trùng với suy đoán của Đường Sách.
Hiển nhiên, Lữ Tiểu Long và Hùng Khải không hề nắm được hành động của đối phương. Bằng không, nếu bọn họ phối hợp với nhau, Đường Sách chưa chắc đã điều tra được gì.
Hiện giờ xem ra Hùng Khải chỉ tiện thể giúp Phòng Điều tra, không phải nằm vùng do Chu Thiên Dịch cài vào sẵn. Hắn chỉ vừa khéo là em trai Tề An và đang làm việc trong Đội đặc chiến Liệp Ưng nên Trưởng phòng Chu bèn nhờ hắn để mắt tới Dụ Nhiên. Vậy nên hắn mới lẳng lặng quan sát cậu như vậy.
Mà Lữ Tiểu Long mới là tên nội gián ẩn náu kĩ nhất của tổ chức hắc ám.
Hắn đã gia nhập Đội đặc chiến được năm năm rưỡi. Khi mới tới trình diện, Đội trưởng vẫn còn là Thiếu tướng Lục Thành An.
Dụ Nhiên hỏi: “Lữ Tiểu Long? Lúc nãy, tôi có gặp anh ta khi đi ăn cơm, anh ta nói hôm thứ Bảy đi mua đồ ăn vặt.”
Ánh mắt Lục Tắc Hiên sắc bén hẳn: “Cũng có thể là mượn cớ đi mua đồ ăn vặt để gặp cấp trên. Hơn nữa, tôi nghi ngờ chuyện anh tôi bất ngờ cuồng bạo năm đó có liên quan đến tên Lữ Tiểu Long này.”
Dụ Nhiên kinh ngạc: “Anh trai anh đột ngột cuồng bạo?”
Lục Tắc Hiên gật đầu, nói: “Trước khi xuất phát, anh ấy đã ăn một gói bánh quy Lữ Tiểu Long đưa cho.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất