Chương 78: Gặp lại
Ba ngày trước, trên hành tinh Nhện Đỏ.
Một chiếc tàu chiến màu đen rơi xuống, phát ra tiếng động ầm ầm. Đám nhện nhỏ nối đuôi nhau bay tới do thám, nhao nhao báo lại cho nữ hoàng.
“Mẹ ơi, lại có đồ của con người rơi xuống!”
“Hình như là phương tiện bay hay phi thuyền gì ấy?”
“Là Nhiên Nhiên đưa tới hả?”
“Nhiên Nhiên đưa nhiều người đến chỗ bọn mình quá chừng!”
Nhện chúa hòa nhã nói: “Mẹ biết rồi. Nếu là Nhiên Nhiên đưa tới thì đừng làm họ sợ.”
Một người đàn ông bước ra khỏi tàu chiến, bên cạnh còn có hai cận vệ đi theo. Hai người kia căng thẳng hỏi: “Tướng quân, ông không sao chứ?”
Lục Đình Ngự xua tay: “Không sao. Mau, đi tìm phi thuyền kia!”
Trước đó, khi tới địa điểm chỉ định, ông đã thấy một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ đỗ sẵn tại chỗ. Qua ô cửa sổ bên hông phi thuyền, ông có thể nhìn thấy rất rõ một gương mặt, chính là gương mặt của Lục Thành An đã “hy sinh” nhiều năm trước.
Lục Đình Ngự muốn cứu cháu trai về, nhưng khi họ vừa tới gần, chiếc phi thuyền kia đột ngột khởi động chương trình tự hủy. Chỉ nghe “ầm” một tiếng đinh tai, luồng sáng trắng chói mắt quét về phía tàu chiến như cơn sóng lớn. Sóng xung kích mãnh liệt đẩy cả tàu chiến lẫn phi thuyền vào lỗ sâu vũ trụ tăm tối.
Ngay khi vừa vào lỗ sâu, vụ nổ đột nhiên ngưng bặt. Đến lúc này Lục Đình Ngự mới hiểu thiết bị phát nổ kia đã được chỉnh sửa thành một thứ thùng rỗng kêu to. Ánh lửa ngợp trời rình rang hơn hẳn hiệu quả thực tế, cuối cùng chỉ hun đen được một mảng vỏ tàu chiến.
Hiển nhiên là dàn dựng cho kẻ khác nhìn.
Lục Đình Ngự yên lòng, lập tức mở lồng phòng ngự cho tàu chiến.
Sau hơn mười phút chao đảo gập ghềnh như đi tàu lượn siêu tốc, cuối cùng tàu chiến cũng rơi xuống một hành tinh lạ.
Vì đã kịp thời dùng lồng phòng ngự, tàu chiến không hề hấn gì. Ông lo tình hình bên Lục Thành An hơn, vội vàng lệnh cho cấp dưới đi tìm chiếc phi thuyền kia.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã báo lại: “Tướng quân, tìm thấy rồi!”
Lục Đình Ngự rảo bước tiến tới hướng phát ra âm thanh, quả nhiên trông thấy một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ cũng đã được mở sẵn lồng phòng ngự rơi ở đó.
Mở cửa khoang phi thuyền ra, ông lập tức trông thấy một quái vật mặt người mình chim đang bị xiềng xích trói lại, nhét trong thùng đựng hàng. Khuôn mặt hắn vẫn hệt như trong trí nhớ của Lục Đình Ngự, chỉ là đôi mắt thuần một màu đen, cơ thể đã biến dị hoàn toàn.
Mắt Lục Đình Ngự như muốn nứt ra: “Thành An! Sao cháu lại biến thành bộ dạng này?”
Lục Thành An không có bất kỳ phản ứng gì.
Nhìn đứa cháu trai ông thương yêu từ nhỏ biến thành hình hài này, nắm tay Lục Đình Ngự siết chặt đến mức sắp tự bóp gãy tay mình. Ông nhanh chóng hiểu được là Tắc Hiên và Dụ Nhiên đã cứu hắn ra. Lục Thành An trở thành thế này chắc chắn có liên quan đến tổ chức hắc ám.
Lục Đình Ngự nghiến răng giận dữ: “Lũ súc sinh vô nhân tính! Bọn chúng dám thí nghiệm lên Thành An sao?”
Hai cận vệ hãi hùng hỏi dò: “Tướng quân, phải xử lý sao với… Thiếu tướng Lục Thành An đây?”
Lục Đình Ngự bình tĩnh nói: “Giờ khoan động vào nó! Nó đã biến dị rồi, không còn ý thức con người đâu. Thả ra, nhỡ nó tấn công chúng ta thì đôi bên đều thiệt. Cứ để nó ở trong thùng tạm đã, sau rồi nghĩ cách.”
Hai người đồng thanh đáp: “Rõ.”
Đúng lúc này, phía sau chợt vang lên tiếng hô đầy kinh ngạc: “Tướng quân Lục?”
Lục Đình Ngự ngoảnh lại, đụng ngay hai đôi mắt quen thuộc. Không ngờ chính là hai anh em sinh đôi Triệu Phong và Triệu Thuyên.
Đôi anh em này đã làm cận vệ rất nhiều năm bên cạnh ông, là trợ thủ Lục Đình Ngự vô cùng tin cậy, trước đó không lâu còn được ông phái đi bảo vệ Lục Tắc Hiên.
Triệu Phong kích động thực hiện động tác chào kiểu quân đội, nói: “Tướng quân, sao ông cũng ở đây?”
Lục Đình Ngự chỉ lên trời: “Rơi từ lỗ sâu xuống.”
Triệu Phong ngẩn người: “Vậy… Thiếu tướng Lục?”
Lục Đình Ngự nói: “Nó rất ổn. Cả Đội đặc chiến Liệp Ưng các cậu đều ở đây à?”
Hai anh em nhìn nhau, đáp: “Ngoại trừ Thiếu tướng Lục, Dụ Nhiên và Lữ Tiểu Long, các thành viên khác đều ở đây.”
Vừa dứt lời, phía sau lại vang lên tiếng bước chân.
Giọng người nọ rất điềm đạm: “Triệu Phong, nhờ mấy anh đi hái ít nấm mà sao đi lâu quá vậy?”
Hai người còn chưa kịp nói câu nào, tiếng bước chân kia đã dừng khựng lại.
Người đang đi tới chính là Moore. Từ chỗ xa, qua ô cửa sổ bên hông phi thuyền, anh đối diện với một đôi mắt vừa quen lại vừa lạ.
Khuôn mặt khiến anh nhung nhớ khôn nguôi trông vẫn anh tuấn, rắn rỏi như thế. Chỉ là ánh mắt vốn thường mang ý cười giờ không còn bất kỳ biểu cảm nào. Đôi mắt đen ngòm chằm chằm nhìn vào anh, khuôn mặt lạnh tanh như thể hai người chẳng hề quen nhau.
Moore đứng sững tại chỗ, run rẩy.
Là… Là Lục Thành An? Thật sự là anh ấy?
Moore không dám tiến thêm bước nào, anh sợ tất cả những điều này chỉ là mơ, tiến lên sẽ lập tức tỉnh lại.
Thấy Moore, Lục Đình Ngự vẫy tay, thấp giọng gọi: “Moore, lại đây đi, tới gặp chiến hữu cũ.”
Moore chần chừ một lát mới gượng gạo bước đến.
Anh bước từng bước rất dè dặt, sợ tiếng chân quá lớn sẽ dọa đến đối phương. Chỉ mười mét ngắn ngủi mà anh đi mất rất lâu, người còn liên tục run rẩy.
Mãi đến khi đứng trước khoang thuyền, nhìn rõ đại bàng vàng biến dị bị xiềng xích trói chặt.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Ngay khoảnh khắc ấy, Moore cảm tưởng như tim mình bị bóp nát, đau đến không thở nổi.
Thực chất, ngay từ khi nhìn thấy đôi mắt đen ngòm, vô cảm của Lục Thành An, anh đã có dự cảm rất không lành. Nhưng tận mắt trông thấy hình dạng đã biến dị của đối phương, anh vẫn đau đớn, chật vật vô cùng.
Vị tướng quân trẻ tuổi, tự tin, nhiệt huyết, ngời sáng như ánh nắng chói chang đã phải trải qua bao nhiêu dằn vặt, khốn khổ mới biến thành quái vật đầu người mình chim này.
Thấy Moore run rẩy, Lục Đình Ngự khẽ thở dài, nói: “Năm đó, chúng ta đều tưởng nó chết rồi, còn làm lễ tang. Nhưng giờ xem ra khi ấy nó đã biến dị rồi bị đám nhà khoa học điên bắt về nghiên cứu.”
Nghe lời Lục Đình Ngự nói, Moore chỉ cảm thấy tim mình đau quặn từng cơn. Bị bắt về nghiên cứu? Những từ ngữ tàn khốc ấy khiến người ta nghe mà lạnh sống lưng.
Moore run rẩy vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm lên mặt Lục Thành An, nhỏ nhẹ gọi: “Lục Thành An… Anh Thành, anh nghe thấy em nói không?”
Mí mắt Lục Thành An hơi giật giật nhưng khuôn mặt vẫn đờ đẫn.
Hốc mắt Moore hoe đỏ, nước mắt làm nhòe tầm nhìn. Anh không ngại bộ dạng xấu xí này của Lục Thành An, nhào thẳng tới, ôm chặt lấy đại bàng vàng. Mà hươu trắng của anh cũng đang buồn bã liên tục đi vòng quanh đại bàng vàng.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều quay ra nhìn nhau.
Lục Đình Ngự vỗ vai Moore, nói: “Nó đã biến dị rồi, không nghe cậu nói gì đâu. Aiz… May mà nó còn sống. Nói không chừng tương lai vẫn có hy vọng nó khôi phục được ý thức.”
Tướng quân đưa mắt nhìn tất cả những người đang ở đây, bình tĩnh nói: “Chuyện Thành An còn sống nhưng biến dị chỉ mấy người chúng ta biết thôi, đừng để lộ. Triệu Phong, Triệu Thuyên, đưa thùng hàng đi giấu ở chỗ kín đáo.”
Hai anh em đồng thanh đáp: “Rõ.”
Moore nhẹ nhàng buông Lục Thành An ra. Tướng quân Lục nói đúng, hắn đã biến dị, dù có ôm lấy hắn khóc cả ngày hắn cũng không biết. Tạm thời giấu hắn đi, chăm sóc cho tốt, tương lai, chỉ cần có hy vọng giúp hắn bình phục, Moore sẵn sàng trả mọi giá.
Hai anh em Triệu Phong, Triệu Thuyên nâng thùng hàng lên, giấu đại bàng vàng biến dị vào một hang núi cách xa nơi này.
Bấy giờ Lục Đình Ngự mới nói: “Tập hợp thành viên Đội đặc chiến, tôi có vài lời cần nói.”
Moore dẫn Tướng quân Lục tới cứ điểm của Đội đặc chiến.
Những ngày qua, bọn họ đã thích ứng với cuộc sống trên hành tinh Nhện Đỏ, chặt một vài cành cây và lá cây dựng thành những căn nhà gỗ nhỏ tránh mưa, trong nhà còn trải cỏ khô làm chăn đệm.
Bên cạnh nhà gỗ đặt khá nhiều ống trúc dẫn nước suối trong veo về và những rổ quả dại, nấm rừng.
Có Moore phụ trách sắp xếp công việc thường ngày, hơn năm mươi người “đóng quân dã ngoại sinh hoạt tập thể” rất đâu vào đấy.
Thấy Lục Đình Ngự xuất hiện, mọi người kích động, nhanh chóng xếp thành ba hàng, đồng loạt chào: “Tướng quân Lục!”
Lục Đình Ngự chào lại theo kiểu quân đội, nói: “Đừng mừng vội, tôi không tới đón mọi người về đâu… Tôi tới gia nhập.”
Mọi người:???
Lục Đình Ngự xắn tay áo, cười tủm tỉm: “Nguyên nhân cụ thể mọi người không cần tìm hiểu sâu, cứ nghe theo chỉ đạo của tôi. Đến lúc cần về tự khắc sẽ đưa mọi người về. Giờ thì cứ yên tâm ở đây đã.”
Ông quay sang quan sát rổ đựng đồ của mọi người một lượt, hỏi: “Bình thường các cô cậu ăn gì? Trái cây trên hành tinh này ngon không?”
Mọi người: “…”
Nghe nói Tướng quân Lục trồng hẳn một vườn rau tại nhà, rảnh rỗi còn nuôi gà nuôi cá, đã trù tính sẵn cuộc sống khi về hưu.
Chắc ông sẽ vui vẻ hòa nhập vào trải nghiệm đóng quân dã ngoại trên hành tinh lạ? Nhưng cũng đừng thích nơi này đến mức khai khẩn hẳn một mảnh đất trồng rau trên này đấy nhé.
Lục Đình Ngự nhanh chóng yên vị trên hành tinh Nhện Đỏ, còn dựng một căn nhà gỗ cho riêng mình, thể hiện rõ ý định sẽ ở lại đây lâu dài.
Tranh thủ lúc mọi người không để ý, Moore cầm ít hoa quả đi thăm Lục Thành An.
Lục Đình Ngự nhìn theo bóng lưng đó, mắt nhắm mắt mở mặc kệ.
Ông là người từng trải, năm xưa đã sớm nhận ra hai người mến nhau. Chỉ là thằng cháu nhà ông hơi chậm hiểu, còn chưa kịp tỏ tình.
Sau khi Thành An hy sinh, mấy năm nay Moore vẫn luôn độc thân. Giờ Thành An biến dị thành quái vật, Moore vẫn kề cận không rời, đúng là một người si tình hiếm thấy.
Thân là bậc cha chú, dù là Tắc Hiên với Nhiên Nhiên hay Thành An với Moore, ông chỉ hy vọng chúng có thể thoải mái ở bên nhau. Những kẻ tàn ác đứng sau màn phải bị diệt sạch thì các con các cháu mới có thể sống những ngày yên ổn, hòa bình thực sự.
Lục Đình Ngự chạm vào lệnh bài trong túi áo.
Thực ra tấm lệnh bài này có hai nửa, ghép vào với nhau mới tạo thành một hình tròn hoàn chỉnh. Khi Lục Tắc Hiên sử dụng lệnh bài, phía Lục Đình Ngự cũng sẽ nhận được thông tin, đây là giao hẹn của cha con hai người. Chờ đến khi Lục Tắc Hiên có được sự tín nhiệm từ tổ chức hắc ám, cần cha trợ giúp, Lục Đình Ngự sẽ dẫn dắt Đội đặc chiến Liệp Ưng và Tổ Đặc công bí mật của nhà họ Lục trở lại bên cạnh Lục Tắc Hiên.
***
Sau khi lễ tang kết thúc, Tiêu Thước đệ đơn xin nghỉ tới Giám đốc Học viện Quân sự với lý do “chưa vượt qua được cú sốc mất người thân” để về quê ngoại nghỉ ngơi. Đơn xin nhanh chóng được phê duyệt, bà cùng vài cận vệ của Quân đoàn Liệp Ưng rời khỏi hành tinh Thủ đô.
Lục Tắc Hiên chính thức tới Quân đoàn Liệp Ưng nhậm chức.
Lính gác trẻ tuổi lia đôi mắt sắc bén nhìn các tướng quân trong phòng họp, thấp giọng nói: “Thi cốt cha tôi còn chưa lạnh, tôi vội vàng tiếp nhận vị trí Quân đoàn trưởng, có rất nhiều công việc còn chưa hiểu rõ, mong các vị tiền bối sẽ giúp đỡ và ủng hộ. Nếu có chỗ nào làm chưa đúng, cũng mong các vị vui lòng phê bình, chỉ ra chỗ sai.”
Khi đối diện với các tiền bối, hắn lịch sự, khiêm tốn, bình tĩnh, ung dung. Dù sao cũng là Lính gác cấp S có thực lực mạnh, lại còn là con độc đinh của Lục Đình Ngự, hắn kế thừa Quân đoàn Liệp Ưng cũng là hợp tình hợp lý, mọi người không có ý kiến gì.
Mọi người vỗ tay chào mừng Quân đoàn trưởng mới nhậm chức.
Là lãnh đạo mới, Lục Tắc Hiên cần đi thị sát các căn cứ đóng quân như lệ thường để các tướng sĩ nắm được nhân sự cấp cao mới của quân đoàn.
Dụ Nhiên theo Lục Tắc Hiên đi thị sát căn cứ trên khắp các hành tinh với thân phận người nhà.
Một tuần thị sát trôi đi rất nhanh, đến khi xong việc, trở lại hành tinh Thủ đô, Vinh Oánh Oánh lại lần nữa xuất hiện dưới Tháp Trắng.
Cô ta xuất hiện đồng nghĩa với tổ chức có nhiệm vụ cần giao.
Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên cùng lên xe, Vinh Oánh Oánh lại đưa hai ống thuốc mê cho họ. Dụ Nhiên tiêm thuốc mê một cách rất dứt khoát, hai người nhanh chóng bất tỉnh.
Chờ đến khi tỉnh lại, hai người nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Lần này, đối phương không đeo mặt nạ đồng điếu. Người nọ có mái tóc hoa râm, nét mặt nghiêm túc, mặc trên mình bộ Âu phục màu xám phẳng phiu. Thấy hai người đã tỉnh, đối phương mỉm cười.
“Lần thứ hai gặp nhau, không cần giới thiệu nữa nhỉ.”
Giọng đối phương rất hòa nhã.
Dụ Nhiên giật mình, vờ như kinh ngạc: “Ngài Tổng thống?”
Người tới gặp riêng họ chính là Tổng thống Harrison vừa gặp trong lễ tang tuần trước.
Một chiếc tàu chiến màu đen rơi xuống, phát ra tiếng động ầm ầm. Đám nhện nhỏ nối đuôi nhau bay tới do thám, nhao nhao báo lại cho nữ hoàng.
“Mẹ ơi, lại có đồ của con người rơi xuống!”
“Hình như là phương tiện bay hay phi thuyền gì ấy?”
“Là Nhiên Nhiên đưa tới hả?”
“Nhiên Nhiên đưa nhiều người đến chỗ bọn mình quá chừng!”
Nhện chúa hòa nhã nói: “Mẹ biết rồi. Nếu là Nhiên Nhiên đưa tới thì đừng làm họ sợ.”
Một người đàn ông bước ra khỏi tàu chiến, bên cạnh còn có hai cận vệ đi theo. Hai người kia căng thẳng hỏi: “Tướng quân, ông không sao chứ?”
Lục Đình Ngự xua tay: “Không sao. Mau, đi tìm phi thuyền kia!”
Trước đó, khi tới địa điểm chỉ định, ông đã thấy một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ đỗ sẵn tại chỗ. Qua ô cửa sổ bên hông phi thuyền, ông có thể nhìn thấy rất rõ một gương mặt, chính là gương mặt của Lục Thành An đã “hy sinh” nhiều năm trước.
Lục Đình Ngự muốn cứu cháu trai về, nhưng khi họ vừa tới gần, chiếc phi thuyền kia đột ngột khởi động chương trình tự hủy. Chỉ nghe “ầm” một tiếng đinh tai, luồng sáng trắng chói mắt quét về phía tàu chiến như cơn sóng lớn. Sóng xung kích mãnh liệt đẩy cả tàu chiến lẫn phi thuyền vào lỗ sâu vũ trụ tăm tối.
Ngay khi vừa vào lỗ sâu, vụ nổ đột nhiên ngưng bặt. Đến lúc này Lục Đình Ngự mới hiểu thiết bị phát nổ kia đã được chỉnh sửa thành một thứ thùng rỗng kêu to. Ánh lửa ngợp trời rình rang hơn hẳn hiệu quả thực tế, cuối cùng chỉ hun đen được một mảng vỏ tàu chiến.
Hiển nhiên là dàn dựng cho kẻ khác nhìn.
Lục Đình Ngự yên lòng, lập tức mở lồng phòng ngự cho tàu chiến.
Sau hơn mười phút chao đảo gập ghềnh như đi tàu lượn siêu tốc, cuối cùng tàu chiến cũng rơi xuống một hành tinh lạ.
Vì đã kịp thời dùng lồng phòng ngự, tàu chiến không hề hấn gì. Ông lo tình hình bên Lục Thành An hơn, vội vàng lệnh cho cấp dưới đi tìm chiếc phi thuyền kia.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã báo lại: “Tướng quân, tìm thấy rồi!”
Lục Đình Ngự rảo bước tiến tới hướng phát ra âm thanh, quả nhiên trông thấy một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ cũng đã được mở sẵn lồng phòng ngự rơi ở đó.
Mở cửa khoang phi thuyền ra, ông lập tức trông thấy một quái vật mặt người mình chim đang bị xiềng xích trói lại, nhét trong thùng đựng hàng. Khuôn mặt hắn vẫn hệt như trong trí nhớ của Lục Đình Ngự, chỉ là đôi mắt thuần một màu đen, cơ thể đã biến dị hoàn toàn.
Mắt Lục Đình Ngự như muốn nứt ra: “Thành An! Sao cháu lại biến thành bộ dạng này?”
Lục Thành An không có bất kỳ phản ứng gì.
Nhìn đứa cháu trai ông thương yêu từ nhỏ biến thành hình hài này, nắm tay Lục Đình Ngự siết chặt đến mức sắp tự bóp gãy tay mình. Ông nhanh chóng hiểu được là Tắc Hiên và Dụ Nhiên đã cứu hắn ra. Lục Thành An trở thành thế này chắc chắn có liên quan đến tổ chức hắc ám.
Lục Đình Ngự nghiến răng giận dữ: “Lũ súc sinh vô nhân tính! Bọn chúng dám thí nghiệm lên Thành An sao?”
Hai cận vệ hãi hùng hỏi dò: “Tướng quân, phải xử lý sao với… Thiếu tướng Lục Thành An đây?”
Lục Đình Ngự bình tĩnh nói: “Giờ khoan động vào nó! Nó đã biến dị rồi, không còn ý thức con người đâu. Thả ra, nhỡ nó tấn công chúng ta thì đôi bên đều thiệt. Cứ để nó ở trong thùng tạm đã, sau rồi nghĩ cách.”
Hai người đồng thanh đáp: “Rõ.”
Đúng lúc này, phía sau chợt vang lên tiếng hô đầy kinh ngạc: “Tướng quân Lục?”
Lục Đình Ngự ngoảnh lại, đụng ngay hai đôi mắt quen thuộc. Không ngờ chính là hai anh em sinh đôi Triệu Phong và Triệu Thuyên.
Đôi anh em này đã làm cận vệ rất nhiều năm bên cạnh ông, là trợ thủ Lục Đình Ngự vô cùng tin cậy, trước đó không lâu còn được ông phái đi bảo vệ Lục Tắc Hiên.
Triệu Phong kích động thực hiện động tác chào kiểu quân đội, nói: “Tướng quân, sao ông cũng ở đây?”
Lục Đình Ngự chỉ lên trời: “Rơi từ lỗ sâu xuống.”
Triệu Phong ngẩn người: “Vậy… Thiếu tướng Lục?”
Lục Đình Ngự nói: “Nó rất ổn. Cả Đội đặc chiến Liệp Ưng các cậu đều ở đây à?”
Hai anh em nhìn nhau, đáp: “Ngoại trừ Thiếu tướng Lục, Dụ Nhiên và Lữ Tiểu Long, các thành viên khác đều ở đây.”
Vừa dứt lời, phía sau lại vang lên tiếng bước chân.
Giọng người nọ rất điềm đạm: “Triệu Phong, nhờ mấy anh đi hái ít nấm mà sao đi lâu quá vậy?”
Hai người còn chưa kịp nói câu nào, tiếng bước chân kia đã dừng khựng lại.
Người đang đi tới chính là Moore. Từ chỗ xa, qua ô cửa sổ bên hông phi thuyền, anh đối diện với một đôi mắt vừa quen lại vừa lạ.
Khuôn mặt khiến anh nhung nhớ khôn nguôi trông vẫn anh tuấn, rắn rỏi như thế. Chỉ là ánh mắt vốn thường mang ý cười giờ không còn bất kỳ biểu cảm nào. Đôi mắt đen ngòm chằm chằm nhìn vào anh, khuôn mặt lạnh tanh như thể hai người chẳng hề quen nhau.
Moore đứng sững tại chỗ, run rẩy.
Là… Là Lục Thành An? Thật sự là anh ấy?
Moore không dám tiến thêm bước nào, anh sợ tất cả những điều này chỉ là mơ, tiến lên sẽ lập tức tỉnh lại.
Thấy Moore, Lục Đình Ngự vẫy tay, thấp giọng gọi: “Moore, lại đây đi, tới gặp chiến hữu cũ.”
Moore chần chừ một lát mới gượng gạo bước đến.
Anh bước từng bước rất dè dặt, sợ tiếng chân quá lớn sẽ dọa đến đối phương. Chỉ mười mét ngắn ngủi mà anh đi mất rất lâu, người còn liên tục run rẩy.
Mãi đến khi đứng trước khoang thuyền, nhìn rõ đại bàng vàng biến dị bị xiềng xích trói chặt.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Ngay khoảnh khắc ấy, Moore cảm tưởng như tim mình bị bóp nát, đau đến không thở nổi.
Thực chất, ngay từ khi nhìn thấy đôi mắt đen ngòm, vô cảm của Lục Thành An, anh đã có dự cảm rất không lành. Nhưng tận mắt trông thấy hình dạng đã biến dị của đối phương, anh vẫn đau đớn, chật vật vô cùng.
Vị tướng quân trẻ tuổi, tự tin, nhiệt huyết, ngời sáng như ánh nắng chói chang đã phải trải qua bao nhiêu dằn vặt, khốn khổ mới biến thành quái vật đầu người mình chim này.
Thấy Moore run rẩy, Lục Đình Ngự khẽ thở dài, nói: “Năm đó, chúng ta đều tưởng nó chết rồi, còn làm lễ tang. Nhưng giờ xem ra khi ấy nó đã biến dị rồi bị đám nhà khoa học điên bắt về nghiên cứu.”
Nghe lời Lục Đình Ngự nói, Moore chỉ cảm thấy tim mình đau quặn từng cơn. Bị bắt về nghiên cứu? Những từ ngữ tàn khốc ấy khiến người ta nghe mà lạnh sống lưng.
Moore run rẩy vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm lên mặt Lục Thành An, nhỏ nhẹ gọi: “Lục Thành An… Anh Thành, anh nghe thấy em nói không?”
Mí mắt Lục Thành An hơi giật giật nhưng khuôn mặt vẫn đờ đẫn.
Hốc mắt Moore hoe đỏ, nước mắt làm nhòe tầm nhìn. Anh không ngại bộ dạng xấu xí này của Lục Thành An, nhào thẳng tới, ôm chặt lấy đại bàng vàng. Mà hươu trắng của anh cũng đang buồn bã liên tục đi vòng quanh đại bàng vàng.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều quay ra nhìn nhau.
Lục Đình Ngự vỗ vai Moore, nói: “Nó đã biến dị rồi, không nghe cậu nói gì đâu. Aiz… May mà nó còn sống. Nói không chừng tương lai vẫn có hy vọng nó khôi phục được ý thức.”
Tướng quân đưa mắt nhìn tất cả những người đang ở đây, bình tĩnh nói: “Chuyện Thành An còn sống nhưng biến dị chỉ mấy người chúng ta biết thôi, đừng để lộ. Triệu Phong, Triệu Thuyên, đưa thùng hàng đi giấu ở chỗ kín đáo.”
Hai anh em đồng thanh đáp: “Rõ.”
Moore nhẹ nhàng buông Lục Thành An ra. Tướng quân Lục nói đúng, hắn đã biến dị, dù có ôm lấy hắn khóc cả ngày hắn cũng không biết. Tạm thời giấu hắn đi, chăm sóc cho tốt, tương lai, chỉ cần có hy vọng giúp hắn bình phục, Moore sẵn sàng trả mọi giá.
Hai anh em Triệu Phong, Triệu Thuyên nâng thùng hàng lên, giấu đại bàng vàng biến dị vào một hang núi cách xa nơi này.
Bấy giờ Lục Đình Ngự mới nói: “Tập hợp thành viên Đội đặc chiến, tôi có vài lời cần nói.”
Moore dẫn Tướng quân Lục tới cứ điểm của Đội đặc chiến.
Những ngày qua, bọn họ đã thích ứng với cuộc sống trên hành tinh Nhện Đỏ, chặt một vài cành cây và lá cây dựng thành những căn nhà gỗ nhỏ tránh mưa, trong nhà còn trải cỏ khô làm chăn đệm.
Bên cạnh nhà gỗ đặt khá nhiều ống trúc dẫn nước suối trong veo về và những rổ quả dại, nấm rừng.
Có Moore phụ trách sắp xếp công việc thường ngày, hơn năm mươi người “đóng quân dã ngoại sinh hoạt tập thể” rất đâu vào đấy.
Thấy Lục Đình Ngự xuất hiện, mọi người kích động, nhanh chóng xếp thành ba hàng, đồng loạt chào: “Tướng quân Lục!”
Lục Đình Ngự chào lại theo kiểu quân đội, nói: “Đừng mừng vội, tôi không tới đón mọi người về đâu… Tôi tới gia nhập.”
Mọi người:???
Lục Đình Ngự xắn tay áo, cười tủm tỉm: “Nguyên nhân cụ thể mọi người không cần tìm hiểu sâu, cứ nghe theo chỉ đạo của tôi. Đến lúc cần về tự khắc sẽ đưa mọi người về. Giờ thì cứ yên tâm ở đây đã.”
Ông quay sang quan sát rổ đựng đồ của mọi người một lượt, hỏi: “Bình thường các cô cậu ăn gì? Trái cây trên hành tinh này ngon không?”
Mọi người: “…”
Nghe nói Tướng quân Lục trồng hẳn một vườn rau tại nhà, rảnh rỗi còn nuôi gà nuôi cá, đã trù tính sẵn cuộc sống khi về hưu.
Chắc ông sẽ vui vẻ hòa nhập vào trải nghiệm đóng quân dã ngoại trên hành tinh lạ? Nhưng cũng đừng thích nơi này đến mức khai khẩn hẳn một mảnh đất trồng rau trên này đấy nhé.
Lục Đình Ngự nhanh chóng yên vị trên hành tinh Nhện Đỏ, còn dựng một căn nhà gỗ cho riêng mình, thể hiện rõ ý định sẽ ở lại đây lâu dài.
Tranh thủ lúc mọi người không để ý, Moore cầm ít hoa quả đi thăm Lục Thành An.
Lục Đình Ngự nhìn theo bóng lưng đó, mắt nhắm mắt mở mặc kệ.
Ông là người từng trải, năm xưa đã sớm nhận ra hai người mến nhau. Chỉ là thằng cháu nhà ông hơi chậm hiểu, còn chưa kịp tỏ tình.
Sau khi Thành An hy sinh, mấy năm nay Moore vẫn luôn độc thân. Giờ Thành An biến dị thành quái vật, Moore vẫn kề cận không rời, đúng là một người si tình hiếm thấy.
Thân là bậc cha chú, dù là Tắc Hiên với Nhiên Nhiên hay Thành An với Moore, ông chỉ hy vọng chúng có thể thoải mái ở bên nhau. Những kẻ tàn ác đứng sau màn phải bị diệt sạch thì các con các cháu mới có thể sống những ngày yên ổn, hòa bình thực sự.
Lục Đình Ngự chạm vào lệnh bài trong túi áo.
Thực ra tấm lệnh bài này có hai nửa, ghép vào với nhau mới tạo thành một hình tròn hoàn chỉnh. Khi Lục Tắc Hiên sử dụng lệnh bài, phía Lục Đình Ngự cũng sẽ nhận được thông tin, đây là giao hẹn của cha con hai người. Chờ đến khi Lục Tắc Hiên có được sự tín nhiệm từ tổ chức hắc ám, cần cha trợ giúp, Lục Đình Ngự sẽ dẫn dắt Đội đặc chiến Liệp Ưng và Tổ Đặc công bí mật của nhà họ Lục trở lại bên cạnh Lục Tắc Hiên.
***
Sau khi lễ tang kết thúc, Tiêu Thước đệ đơn xin nghỉ tới Giám đốc Học viện Quân sự với lý do “chưa vượt qua được cú sốc mất người thân” để về quê ngoại nghỉ ngơi. Đơn xin nhanh chóng được phê duyệt, bà cùng vài cận vệ của Quân đoàn Liệp Ưng rời khỏi hành tinh Thủ đô.
Lục Tắc Hiên chính thức tới Quân đoàn Liệp Ưng nhậm chức.
Lính gác trẻ tuổi lia đôi mắt sắc bén nhìn các tướng quân trong phòng họp, thấp giọng nói: “Thi cốt cha tôi còn chưa lạnh, tôi vội vàng tiếp nhận vị trí Quân đoàn trưởng, có rất nhiều công việc còn chưa hiểu rõ, mong các vị tiền bối sẽ giúp đỡ và ủng hộ. Nếu có chỗ nào làm chưa đúng, cũng mong các vị vui lòng phê bình, chỉ ra chỗ sai.”
Khi đối diện với các tiền bối, hắn lịch sự, khiêm tốn, bình tĩnh, ung dung. Dù sao cũng là Lính gác cấp S có thực lực mạnh, lại còn là con độc đinh của Lục Đình Ngự, hắn kế thừa Quân đoàn Liệp Ưng cũng là hợp tình hợp lý, mọi người không có ý kiến gì.
Mọi người vỗ tay chào mừng Quân đoàn trưởng mới nhậm chức.
Là lãnh đạo mới, Lục Tắc Hiên cần đi thị sát các căn cứ đóng quân như lệ thường để các tướng sĩ nắm được nhân sự cấp cao mới của quân đoàn.
Dụ Nhiên theo Lục Tắc Hiên đi thị sát căn cứ trên khắp các hành tinh với thân phận người nhà.
Một tuần thị sát trôi đi rất nhanh, đến khi xong việc, trở lại hành tinh Thủ đô, Vinh Oánh Oánh lại lần nữa xuất hiện dưới Tháp Trắng.
Cô ta xuất hiện đồng nghĩa với tổ chức có nhiệm vụ cần giao.
Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên cùng lên xe, Vinh Oánh Oánh lại đưa hai ống thuốc mê cho họ. Dụ Nhiên tiêm thuốc mê một cách rất dứt khoát, hai người nhanh chóng bất tỉnh.
Chờ đến khi tỉnh lại, hai người nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Lần này, đối phương không đeo mặt nạ đồng điếu. Người nọ có mái tóc hoa râm, nét mặt nghiêm túc, mặc trên mình bộ Âu phục màu xám phẳng phiu. Thấy hai người đã tỉnh, đối phương mỉm cười.
“Lần thứ hai gặp nhau, không cần giới thiệu nữa nhỉ.”
Giọng đối phương rất hòa nhã.
Dụ Nhiên giật mình, vờ như kinh ngạc: “Ngài Tổng thống?”
Người tới gặp riêng họ chính là Tổng thống Harrison vừa gặp trong lễ tang tuần trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất