Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 84: Cá mập đen biển sâu

Trước Sau
Sau khi Tạ Thần bất tỉnh, quả nhiên “người giúp việc” kia từ tốn bước vào phòng ăn, nói: “Dụ Nhiên, cậu làm tốt lắm.”

Giọng bà ta nghe hơi khản, giống giọng bà Lý trong trí nhớ của Dụ Nhiên đến 99%. Nếu không vì thiếu mất vết sẹo trên tay, có lẽ Dụ Nhiên cũng đã bị lừa.

Bà Lý thật chắc đã bị giết hại tàn nhẫn. Nhớ đến bà lão hiền lành thường kể chuyện cho mình nghe hồi bé, Dụ Nhiên thấy vô cùng đau lòng, hận không thể băm kẻ giả mạo trước mặt thành trăm mảnh.

Nhưng cậu chưa thể làm thế.

Tuy bắt được bạch tuộc biến hình là một chuyện rất tốt nhưng quan trọng hơn cả vẫn là danh sách chi tiết thành viên tổ chức hắc ám. Cậu phải điều tra rõ ràng xem tổ chức này rốt cuộc có bao nhiêu người, một lưới bắt gọn tất cả lũ chuột bọ chui rúc dưới cống ngầm đó, diệt trừ tai họa về sau.

Dụ Nhiên nhanh chóng bình tĩnh lại, thản nhiên nói: “Bà là người tổ chức sắp xếp ở cạnh Tướng quân Tạ?”

Những nếp nhăn trên mặt bà lão như những khe rãnh gồ ghề. Bà ta liếc nhìn Tạ Thần, nói: “Tướng quân Tạ rất cẩn trọng, tôi mãi vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay. May mà hôm sinh nhật này các cậu đích thân đến thăm hỏi, cô ta nhất định phải ăn chút gì đó.”

Dụ Nhiên nhìn bà ta chằm chằm, hỏi: “Tiếp theo thì sao? Tổ chức có bảo bà chuyển lời tới tôi không?”

Bà lão nói: “Khống chế cô ta như cách khống chế Tướng quân Lục.”

Dụ Nhiên bật ra tiếng cười nhạt: “Đùa gì vậy chứ? Khoảng cách khống chế của tôi chỉ có giới hạn thôi. Sao tôi khống chế hai Quân đoàn trưởng cùng một lúc được?”

Tổ chức hắc ám muốn khống chế người thường thì rất dễ, ngay như hành tinh B-73 cũng có vô số cư dân bị bọn họ điều khiển.

Nhưng thế giới tinh thần của Lính gác cấp S quá rộng, không dễ khống chế như vậy. Các thí nghiệm khống chế Lính gác cấp S trước đây của bọn họ luôn thất bại, Lục Tắc Hiên là vật thí nghiệm “thành công” đầu tiên. Thế nên cụ thể Dụ Nhiên đã khống chế Lục Tắc Hiên ra sao, phía tổ chức cũng không nắm rõ được.

Dụ Nhiên lợi dụng chính sự thiếu hụt thông tin này để tìm cách bảo vệ dì út.

Bà lão kia nghe cậu nói thế thì chợt như ngẩn ra, tiếp đó mới nhíu mày, hỏi: “Khoảng cách xa nhất cậu khống chế được con rối cấp S là bao nhiêu?”

Dụ Nhiên nói: “Cũng tầm tầm như khoảng cách xa nhất thực thể tinh thần có thể rời khỏi chủ nhân, không quá 500 mét. Trong khoảng thời gian này, lúc nào tôi cũng kè kè bên cạnh Lục Tắc Hiên chính vì nguyên nhân đó.”

Lúc này, Lục Tắc Hiên với vẻ mặt đờ đẫn đang ngoan ngoãn đứng cạnh Dụ Nhiên như con rối nghe lời.

Dụ Nhiên liếc nhìn Tạ Thần đã bất tỉnh trên ghế, nói: “Không thì thế này, để tôi điều khiển Tướng quân Tạ mở cuộc họp trực tuyến với lãnh đạo cấp cao trong quân đoàn, bảo rằng gần đây sức khỏe không tốt, cần ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, quân vụ tạm thời giao cho Quân đoàn phó của Quân đoàn Ánh Sao giải quyết. Chúng ta giam lỏng cô ta, khi nào cần cô ta ra mặt thì tôi sẽ tìm cách điều khiển.”

Bà lão như đang suy nghĩ, tròng mắt đục màu đảo qua đảo lại rồi nói: “Sếp bảo cứ theo cách của cậu mà làm.”

Vì khi bị tổ chức hắc ám khống chế, não người bình thường sẽ bị cài chương trình theo dõi. Biểu hiện của bà lão này quả thật giống y như có kẻ khống chế, nghe lén phía sau. Nhưng Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên biết thực chất bà ta chính là con bạch tuộc biến hình kia, là cùng một người với Tổng thống giả hôm nọ.

Chính là kẻ cầm đầu họ luôn truy lùng.

Bạch tuộc biến hình có thể tùy ý thay đổi ngoại hình, diện mạo của bản thân. Loại thực thể tinh thần thật sự quá đáng sợ.

Nhưng việc “ngụy trang” của bạch tuộc biến hình cũng có những hạn chế trí mạng: Nó chỉ có thể thay đổi vẻ ngoài và giọng nói giống với người mà nó đã biết. Những chi tiết nhỏ như độ dài ngón tay của Tổng thống hay vết sẹo trên tay bà lão, nó không cách nào phục chế hoàn toàn.

Dụ Nhiên ung dung gật đầu, nói: “Được, cứ vậy đi. Tôi đánh thức Tướng quân Tạ đã.”

***

Lúc này, trong thế giới tinh thần của Dụ Nhiên, hồ nước giữa rừng được cáo trắng mở rộng gấp đôi.

Sâu dưới đáy hồ, một con cá mập đen từ từ tỉnh giấc. Nó hoang mang quan sát xung quanh như không thể hiểu nổi tại sao đại dương của nó lại đột ngột biến thành một cái hồ.

Nước biển và nước hồ hoàn toàn khác nhau. Nó là bá chủ đại dương chứ không phải con cá trong ao!

Có vẻ cá mập đen khá giận dữ. Nó quẫy đuôi muốn bơi lên trên, kết quả lại phát hiện ra cơ thể mình đang bị dây leo màu xanh lục mềm mại trói chặt. Thứ dây leo xanh biếc này bền chắc đến khó tin, nhất thời, nó không tài nào vùng vẫy để thoát ra nổi.

Nhưng càng kỳ lạ hơn chính là vầng sáng dịu mắt tỏa ra từ những sợi dây leo. Một luồng sức mạnh tinh thần dồi dào chầm chập len lỏi khắp cơ thể nó theo sợi dây leo như dòng điện cường độ thấp.

… Dễ chịu quá.

Mấy năm qua, nó chưa bao giờ được thoải mái như thế. Cảm giác này hệt như từng lỗ chân lông trên người đều đang được vuốt v3 dịu dàng.

Đây là sức mạnh tinh thần của Dẫn đường loại hình chữa trị đang chữa lành những vết thương do biển động gây nên khi nãy.

Cá mập đen được Dụ Nhiên trấn an cực nhanh. Thậm chí nó còn vui vẻ khép mắt, hưởng thụ quá trình chữa trị của dây leo.

Cùng với việc cá mập đen dần khôi phục sức mạnh, Tạ Thần trên sô pha cũng mở mắt.

Nhìn Dụ Nhiên mặt mày lạnh tanh, Lục Tắc Hiên đờ đẫn ngây dại và người giúp việc đang nở nụ cười quái dị, Tạ Thần không dám hành động l ỗ mãng. Ý thức của thực thể tinh thần và chủ nhân gắn liền với nhau, cô nhanh chóng nhận ra cá mập của mình đang bị Dụ Nhiên kéo vào thế giới tinh thần của cậu.



Dẫn đường cấp S+ mới có khả năng kéo thực thể tinh thần của người khác vào thế giới tinh thần của mình để trò chuyện.

Lần đầu tiên cô bị kéo đi là từ hồi thiếu niên, được Nguyên soái Tần Tiêu đưa vào đại dương của ông ấy, trò chuyện với Nguyên soái trong bong bóng khí trong suốt của sứa. Khi đó, cô cảm thấy đại dương của Nguyên soái còn tráng lệ, rộng lớn hơn đại dương của cô, trong lòng tràn ngập sự kính nể đối với Dẫn đường cấp S+.

Giờ khắc này, cô lại cảm nhận được sức mạnh tinh thần mạnh không hề kém cạnh Nguyên soái năm đó.

Sức mạnh tinh thần của Dụ Nhiên ít nhất cũng phải là S+.

Trước mắt cá mập đen là một hồ nước trong veo. Nhưng nhìn từ hình phản chiếu, thế giới tinh thần của cậu không chỉ có mặt hồ này, cây cối, hoa cỏ ven hồ in bóng rõ mồn một xuống… Nơi này trông có vẻ là một khu rừng.

Tạ Thần không phải người bộp chộp, nhận ra Dụ Nhiên đã cứu cá mập đen của mình, cô bình tĩnh hỏi: “Dụ Nhiên, rốt cuộc cậu đang làm gì? Tại sao lại đưa cá mập đen của tôi vào hồ của cậu, còn chữa trị cho nó nữa?”

Ý thức của cô truyền đạt tới thông qua cá mập đen, Dụ Nhiên có thể nghe được giọng cô vang lên từ dưới đáy hồ.

Dụ Nhiên lo lắng biểu cảm của cô sẽ làm lộ chuyện, không nói thẳng thân phận thật của mình, chỉ thấp giọng nói: “Tướng quân Tạ, người giúp việc bên cạnh chị đã tẩm thuốc vào bát đũa chị dùng, muốn tôi nhân cơ hội chị cuồng bạo để khống chế thực thể tinh thần, biến chị thành con rối của tổ chức hắc ám. Những chuyện khác tôi sẽ giải thích với chị sau. Giờ chị cần phối hợp diễn một màn kịch với tôi.”

- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---

Tạ Thần hoảng hốt. Quả nhiên thứ thuốc tổ chức hắc ám nghiên cứu đã có bước tiến rất lớn, dám nhăm nhe đến tận Lính gác cấp S!

Dụ Nhiên là người của tổ chức hắc ám?

Không! Nếu Dụ Nhiên là người của tổ chức hắc ám thì cô đã chết não, biến thành con rối của cậu ta lâu rồi.

Nhưng khi nãy, khoảnh khắc thế giới tinh thần của cô sắp sụp đổ, cá mập đen suýt nữa bị cuốn vào xoáy nước trong lòng biển, chính Dụ Nhiên đã ra tay cứu nó, thậm chí đưa nó vào thế giới tinh thần của cậu ta để chữa trị, bảo vệ ý thức của cô.

Vậy nên Dụ Nhiên là người phe mình?

Vậy chỉ có một cách giải thích: Gián điệp hai mang.

Cậu ta là nằm vùng do quân đoàn nào cài vào tổ chức hắc ám mà lại giỏi đến như thế, xâm nhập tới tận đầu não, tiếp xúc được với những bí mật quan trọng như thế?!

Những dòng suy nghĩ chảy cuồn cuộn trong đầu Tạ Thần. Cô ép mình bình tĩnh lại, giả bộ nhìn Dụ Nhiên với vẻ ngây dại.

Dụ Nhiên nói trong đầu: “Nhờ chị triệu tập một cuộc họp trực tuyến khẩn cấp, nói với tướng lĩnh Quân đoàn Ánh Sao rằng sức khỏe chị hiện không ổn, cần ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, tạm thời giao công việc nội bộ cho Quân đoàn phó giải quyết.”

Tạ Thần gật đầu, đứng dậy, đi vào thư phòng như con rối gỗ, mở hệ thống liên lạc nội bộ của Quân đoàn Ánh Sao.

Rất nhanh, vài tướng quân trong quân đoàn đã vào phòng họp trực tuyến. Họ trông thấy Tạ Thần ngồi trước bàn làm việc, trên người là bộ thường phục, sắc mặt rất tái, nói: “Các vị, thành thật xin lỗi. Tình hình sức khỏe tôi gần đây rất không ổn, bác sĩ đề nghị tôi ở nhà nghỉ ngơi một thời gian. Trong thời gian đó, công việc của Quân đoàn Ánh Sao tạm thời giao cho Quân đoàn phó xử lý thay tôi.”

Nghe cô nói, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Nhưng sức khỏe Tạ Thần gặp vấn đề cũng là chuyện nằm trong dự đoán của mọi người.

Từ sau khi chị gái mất, cô điên cuồng làm việc, gần như cả năm không nghỉ, chuyện lớn chuyện nhỏ gì trong quân đoàn cũng do một mình cô cáng đáng. Mọi người biết cô khổ tâm, muốn dùng áp lực công việc làm xao nhãng chính mình…

Khi trước cũng có người khuyên cô nên nghỉ ngơi một thời gian, bị cô từ chối thẳng thừng. Giờ cơ thể không chịu nổi nữa, cô cần nghỉ ngơi, đương nhiên các tướng quân sẽ đồng ý ngay.

Quân đoàn phó nói: “Tướng quân, tình hình có nghiêm trọng lắm không? Có cần vào viện điều trị không?”

Tạ Thần nói: “Không cần, uống thuốc là được. Nghỉ ở nhà thoải mái hơn, tôi không quen môi trường trong bệnh viện lắm.”

Mọi người ân cần động viên: “Vậy chị giữ sức khỏe nhé.” “Đúng thế, đã hai năm liên tục chị không nghỉ rồi, cũng nên thả lỏng một thời gian.” “Gần đây quân đoàn cũng không có chuyện gì lớn, chị cứ yên tâm, chúng tôi sẽ san sẻ công việc hằng ngày với Quân đoàn phó.”

Tạ Thần gật đầu: “Được, vậy phiền các vị rồi.”

Kết thúc cuộc họp, Tạ Thần ra khỏi thư phòng với khuôn mặt lạnh tanh.

Quả nhiên, bà lão kia đứng chờ sẵn ngoài cửa, chắc chắn đã nghe được toàn bộ nội dung.

Cô thản nhiên tránh khỏi bà ta, bước về phía Dụ Nhiên.

Cô không có kinh nghiệm diễn vai con rối. Nhưng có vẻ Lục Tắc Hiên đang làm mẫu cho cô, người đàn ông kia đứng bên cạnh Dụ Nhiên, nét mặt đơ như gỗ. Tạ Thần học theo bộ dạng của hắn, cũng tiến tới chỗ Dụ Nhiên với khuôn mặt đờ đẫn.

Dụ Nhiên mỉm cười nhìn Tạ Thần, khen ngợi: “Làm tốt lắm.”

Bà lão bỗng nói: “Sếp bảo chiều nay dẫn cô ta tới Trung tâm Y tế Dẫn đường kiểm tra.”



Dụ Nhiên không hề từ chối: “Được, bà đi cùng không?”

Bà lão nói: “Thôi, tôi chỉ là người giúp việc, đi theo dễ bị nghi ngờ.”

Dụ Nhiên dẫn hai “con rối giả” Lục Tắc Hiên và Tạ Thần cùng xuất phát, “tiện đường” đưa Tạ Thần đến Trung tâm Y tế Dẫn đường.

Vừa đẩy cửa vào, hóa ra Dẫn đường trực khám hôm nay chính là quý cô Adeline. Là Dẫn đường loại hình chữa trị cấp S nổi tiếng ở hành tinh Thủ đô, cô ta cũng thường xuyên làm tình nguyện hỗ trợ Lính gác tại Trung tâm Y tế Dẫn đường. Dù gì cô ta cũng mang trên mình cái vỏ “nhà từ thiện”.

Adeline mỉm cười: “Tướng quân Tạ? Tướng quân Lục? Trùng hợp quá, hôm nay hai người cùng tới đây sao?”

Lục Tắc Hiên thản nhiên nói: “Hôm nay tôi tới nhà Tướng quân Tạ có chút việc. Chị ấy không khỏe nên tôi tiện đường đưa đi chị ấy đi khám.”

Tạ Thần ngồi xuống, Adeline nói vài lời khách sáo rồi vươn tua ý thức ra khám cho cô.

Thế giới tinh thần của cô thật sự đã bị tổn hại nghiêm trọng, san hô, đá ngầm, tảo biển dưới đáy nước đã bị phá tan hoang. Cả vùng biển trở nên tối mò, không trông thấy chút ánh nắng nào. Trên trời là sấm rung chớp giật, cơn lốc đáng sợ thỉnh thoảng lại quét qua mặt biển. Xoáy nước đen ngòm, sâu không thấy đáy như muốn nuốt trọn mọi thứ.

Tránh việc bị xoáy nước cuốn vào, Adeline lập tức lùi ra ngoài.

Đại dương bị phá hủy thật đáng sợ.

Cô ta nhanh chóng bình ổn tâm trạng, cười nói: “Tướng quân Tạ, chị sinh bệnh vì mệt mỏi quá lâu, cần nghỉ ngơi một thời gian.”

Tạ Thần thản nhiên nói: “Phiền chị kê cho tôi vài loại thuốc điều trị hằng ngày, tôi sẽ về nghỉ ngơi.”

Dù sao Adeline cũng là Dẫn đường loại hình chữa trị, nghiệp vụ không hề kém. Cô ta lập tức kê mấy loại thuốc bổ vô thưởng vô phạt cho Tạ Thần.

Nhận thuốc xong, Tạ Thần rời khỏi Trung tâm Y tế.

Tuy thực thể tinh thần và ý thức đã được Dụ Nhiên bảo vệ nhưng thế giới tinh thần của cô thật sự quá thảm. Thuốc của tổ chức hắc ám khiến Lính gác cuồng bạo, trải qua một trận động đất sóng thần, đại dương của cô đã biến thành một mớ hỗn độn, cá mập đen gần như không còn không gian sinh tồn nữa.

Nhưng có vẻ cá mập đen rất thích hồ nước của Dụ Nhiên.

Sau khi những sợi dây leo cuốn lấy nó buông ra, nó vui vẻ biến thành “cá mập nước ngọt”, bắt đầu bơi loanh quanh trong hồ.

Trên đường trở về, Dụ Nhiên nói trong thế giới tinh thần: “Cửa này tạm thời qua rồi nhưng có lẽ tổ chức hắc ám vẫn sẽ kiểm tra thế giới tinh thần của chị tiếp. Thế nên tôi tạm thời chưa chữa thế giới tinh thần giúp chị được. Đại dương của chị vẫn phải duy trì tình trạng hỗn độn vì bị hủy diệt này. Trong những ngày tới, trạng thái tinh thần của chị sẽ rất tệ, phải chú ý nghỉ ngơi.”

Tạ Thần nói: “Tôi hiểu. Nhưng thực thể tinh thần không thể cách xa tôi quá 500 mét, cá mập đen không ở chỗ của cậu mãi được.”

Dụ Nhiên nói: “Yên tâm, tôi sẽ tạo một không gian sinh tồn bí mật phù hợp với nó ở sâu dưới biển. Bình thường, chị cứ để nó trốn trong đó, khi nào có người kiểm tra thì lại thả ra, cho nó giả bộ như mất ý thức là được.”

Tạ Thần ngoảnh sang nhìn Dụ Nhiên.

Rõ ràng mang dáng vẻ một thiếu niên 18 tuổi nhưng cậu ta lại bình tĩnh, cơ trí đến thế. Mỗi khi đôi mắt hai màu trong veo, sáng ngời kia nhìn về phía cô, một cảm giác thân thiết và dịu dàng kỳ lạ như chất chứa trong ấy.

Tạ Thần nhìn thẳng vào mắt cậu một hồi lâu, cảm giác thân quen khó lý giải bỗng dâng lên.

“Có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?”

Lời băn khoăn của cô vang lên trong đầu.

Ngay khoảnh khắc ấy, mắt Dụ Nhiên cay sè, nhưng cậu vẫn kiềm chế xúc động muốn nói hết tất cả ra.

Cậu đang chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm tột bậc. Một khi dì út biết cậu chính là Tạ Nhiên, chắc chắn dì ấy sẽ lo lắng cho cậu, thậm chí để lộ mối quan hệ này vào thời khắc mấu chốt vì chính sự quan tâm ấy. Thế nên… Giữ bí mật mới là cách bảo vệ tốt nhất.

Dụ Nhiên trả lời trong đầu: “Năm xưa, khi thực tập trong Quân đoàn Ánh Sao, tôi đã từng gặp chị, chắc chị không nhớ tôi đâu.”

Tạ Thần cẩn thận quan sát gương mặt Dụ Nhiên: “Thế à? Đúng là tôi không có ấn tượng gì thật.” Cô ngừng một lát, lại nói: “Trông cậu rất trẻ, nhưng chắc chắn không phải 18 tuổi. Cậu là… Do chị tôi phái đi?”

Dụ Nhiên không phủ nhận, cậu khẽ nói: “Tướng quân Tạ Hi là người tôi tôn kính nhất.”

Tạ Thần biết, năm xưa, chị cô luôn điều tra tổ chức hắc ám, từng phái một Dẫn đường đi làm nội gián cũng là chuyện dễ hiểu. Về sau, chị cô qua đời, nội gián này bắt đầu ẩn nấp, chờ đến hiện tại mới lộ diện. Tuổi tác, diện mạo của cậu chắc chắn đã được chỉnh sửa.

Mấy năm nay, chắc cậu ta cũng rất gian nan?

Nghĩ vậy, tâm trạng Tạ Thần rất ngổn ngang: “Nếu còn tại thế, thấy cậu xâm nhập được đầu não của tổ chức, chắc chắn chị tôi sẽ rất vui.”

Đáy lòng Dụ Nhiên xót xa.

Liệu mẹ có vui mừng không? Con trai mẹ đã không khiến mẹ thất vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau