Chương 9: Cáo chín đuôi
Sau khi rời khỏi phi thuyền, Kane lo lắng nhìn sang phía đồng nghiệp: “Có phải ban nãy cậu ra tay hơi quá không? Bà Joseph có thành kiến với cậu rồi đấy.”
Kloger đáp với vẻ bất đắc dĩ: “Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với Dẫn đường mới thức tỉnh mà, ai biết được thế giới tinh thần của cậu ta lại yếu tới vậy.”
Theo lý thuyết, dù là Dẫn đường cấp C thì cũng không dễ sụp đổ tinh thần như vậy, Kloger cứ cảm thấy mọi chuyện không đúng cho lắm. Nhưng nhìn từ biểu hiện của Dụ Nhiên, quả thật không tìm ra bất kỳ sơ hở nào. Chỉ có thể giải thích là tâm lý của cậu yếu hơn nhiều so với những Dẫn đường khác, lại mới mất cha mẹ nên dễ bị cảm xúc tiêu cực xâm chiếm.
“Vậy giờ thế nào?” Kane gãi đầu, “Nếu Dụ Nhiên đã không còn khả nghi thì chỉ có thể kết luận là “tai nạn ngã lầu” thôi nhỉ?”
Kloger cân nhắc một lát, quyết định: “Cứ vậy đi, về viết báo cáo điều tra rồi gửi cho Trưởng phòng.”
Cùng lúc đó, trong trụ sở Công ty Khoáng sản Norte, một người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi trắng đang gấp gáp mở két sắt. Sau lưng hắn, một nam trung niên đeo kính gọng bạc trông có vẻ rất hào hoa phong nhã sốt ruột thúc giục: “Nhanh lên, tranh thủ khi người của Phòng Điều tra còn chưa điều tra đến chúng ta thì mau ôm của trốn đi!”
“Anh bảo có thật là Leonard vô tình ngã chết không?” Người đàn ông mặc sơ mi trắng lôi một cái vali ra khỏi két bảo hiểm. Bên trong vali đầy ắp thạch anh đỏ được mài cắt gọn gàng, sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Mọi công dân và doanh nghiệp thuộc Liên bang đều có tài khoản chip định danh riêng. Hệ thống thanh toán điện tử được theo dõi bởi ngân hàng trung ương, mỗi khoản tiền giao dịch đều được xác minh rõ ràng.
Một món tiền mặt lớn dù chuyển vào tài khoản công ty hay tài khoản cá nhân đều dễ bị ngân hàng để mắt tới. Nhưng nếu quy đổi thành loại tiền tệ mạnh như thạch anh đỏ này ở chợ đen, không chỉ dễ dàng mang theo người mà còn có thể tránh được sự giám sát của ngân hàng.
Người đàn ông đeo nhìn chiếc vali chứa đầy thạch anh đỏ bằng ánh mắt tham lam, lạnh lùng nói: “Gã Leonard lòng tham không đáy đó chết rồi càng tốt, đỡ bao nhiêu phiền toái cho chúng ta! Căn cứ B-73 không còn an toàn nữa, về hành tinh Thủ đô trước rồi tính tiếp.” Hắn đón lấy cái vali từ tay đối phương, giục: “Đừng lằng nhằng nữa, đi nhanh lên.”
Hai người lần lượt rời khỏi tòa nhà, lên một chiếc xe bay cỡ nhỏ, nhanh chóng đi tới trạm vũ trụ của hành tinh B-73.Đám đông khiến trạm vũ trụ vốn không quá rộng trông khá nhốn nháo, xung quanh cũng rất ồn ào.
Trên phi thuyền Liệp Ưng, Dụ Nhiên nhìn giờ từ chiếc đồng hồ điện tử treo tường, chống cằm suy ngẫm. Bốn giờ chiều nay phi thuyền chở khách liên hành tinh sẽ cất cánh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, kẻ nào đó hẳn sẽ cúp đuôi chạy trối chết nhỉ?
Dụ Nhiên chỉnh trang lại một chút rồi ra ngoài tìm bà Joseph.Hai người đàn ông cao lớn mặc đồ Âu, kéo vali đi sang lối VIP, xung quanh còn có không ít Lính gác đi theo bảo vệ.
Thiếu niên trông rất bình tĩnh lập tức thay đổi biểu cảm ngay khi vừa bước qua cánh cửa. Trên mặt cậu là vẻ yếu ớt như “vừa qua trận ốm nặng”, ánh mắt cũng đầy sự bất an.
Bà Joseph đang nói chuyện với Moore ở sảnh chính. Trông thấy Dụ Nhiên, bà vội vàng bước tới, ân cần hỏi han: “Nhiên Nhiên, cháu sao rồi? Đầu còn đau không?”
Dụ Nhiên khẽ đáp: “Cháu ngủ một giấc dậy thấy khá hơn nhiều rồi. Giờ thế giới tinh thần rất ổn định, cảm ơn mọi người đã giúp ạ.”
Bà Joseph cười, xoa đầu cậu: “Khách sáo gì gì chứ, cháu không sao là tốt rồi. Cháu mới thức tỉnh, còn chưa nắm được cách thức khống chế sức mạnh tinh thần. Sau khi tới Viện Thánh, giáo viên sẽ dạy cháu cách tạo lá chắn tinh thần, sau này cháu sẽ biết làm thế nào để tự bảo vệ bản thân.”
Dụ Nhiên gật đầu, hỏi: “Phải rồi, người của Phòng Điều tra đi chưa ạ?”
Như nhớ tới đàn bướm đáng sợ càn quét khắp thế giới tinh thần mình, sắc mặt thiếu niên trông tái hẳn đi.
Moore hòa nhã nói: “Yên tâm, bọn họ đi rồi. Căn cứ cũng không bị phong tỏa nữa.”
Dụ Nhiên khẽ thở phào một hơi, nhìn sang phía bà Joseph: “Chúng ta có thể xuất phát tới hành tinh Thủ đô luôn không ạ?”
Bà Joseph lo lắng nhìn cậu: “Giờ đi luôn sao? Cháu có cần nghỉ ngơi thêm không?”
Dụ Nhiên lắc đầu: “Không cần đâu ạ, tinh thần cháu đã ổn định rồi. Với cả, nếu cháu còn nán lại trên phi thuyền thêm nữa thì sẽ quấy rầy công việc của Tướng quân và mọi người mất.”
Tiếng bước chân quen tai tới gần, tiếp đó, giọng nói trầm thấp, êm tai của Lính gác tuổi trẻ vang lên: “Không đến mức quấy rầy. Nhưng đúng là cậu cũng nên tới Hiệp hội Dẫn đường đăng ký sớm một chút. Tôi phái hai người đi theo bảo vệ, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường.”
Dụ Nhiên ngoảnh lại, đối diện với ánh mắt khó đoán của Lục Tắc Hiên.
Có vẻ vị Lính gác nhạy bén này đã bớt nghi ngờ cậu hơn rồi? Chí ít lần này không đích thân đi theo nữa.
Bà Joseph tới đây bằng phi thuyền có biểu tượng đặc trưng của Hiệp hội Dẫn đường, không ai dám ngang nhiên đắc tội. Nhưng để đề phòng chuyện chẳng may, phái thêm hai Lính gác có sức chiến đấu cao theo hộ tống cũng hợp tình hợp lý.
Lục Tắc Hiên nhìn sang phía cấp dưới: “Hai cậu bảo vệ phu nhân và Dụ Nhiên cho tốt, hộ tống họ đến Hiệp hội Dẫn đường an toàn.”
“Rõ thưa đội trưởng!” Hai Lính gác cao lớn lập tức đứng sang hai bên bà bà Joseph như Hộ Pháp.
Bà Joseph không từ chối đề nghị của Lục Tắc Hiên, cười nói: “Vậy cảm ơn Tướng quân.”
“Đừng khách khí.”
Bà Joseph chuyển đề tài: “Chí ít cậu cũng nên nghiêm túc xem thông tin về mấy Dẫn đường tôi đưa một lượt chứ, biết đâu lại thấy được người nào phù hợp thì sao? Dù tôi không gấp thì cha cậu cũng sốt ruột.”
Lục Tắc Hiên bất đắc dĩ: “… Tôi sẽ tự nói chuyện với cha mình, không phiền phu nhân phải nhọc lòng đâu.”
Moore đứng bên cạnh cố nhịn cười. Dụ Nhiên thì ngơ ngác như thể không hiểu mọi người đang nói gì.
Bà Joseph dẫn Dụ Nhiên rời khỏi phi thuyền Liệp Ưng, lên phi thuyền của Hiệp hội Dẫn đường.
Bà đưa Dụ Nhiên vào phòng nghỉ, bảo cậu ngồi xuống rồi lấy vài đĩa đồ ngọt đẹp mắt ra, cười nói: “Ăn một chút trước đi, chắc cháu đói rồi.”
Dụ Nhiên ngủ hết buổi trưa để khôi phục sức mạnh tinh thần, quả thật chưa ăn gì, bụng cũng hơi đói. Cậu không câu nệ, cầm dao dĩa lên, bắt đầu ăn đồ ngọt trên bàn.
Nhìn dáng vẻ cúi đầu ăn rất ngoan của thiếu niên, đáy mắt bà Joseph xuất hiện nét hiền từ, dịu dàng: “Ăn nhiều chút, đừng để bị đói. Nếu chưa no thì vẫn còn trong tủ lạnh.”
Dụ Nhiên cảm thấy bà đang chăm bẵm mình như đứa trẻ, cảm giác ấm áp hiếm hoi bất chợt dâng lên trong lòng.Dụ Nhiên ngủ hết buổi trưa để khôi phục sức mạnh tinh thần, quả thật chưa ăn gì, bụng cũng hơi đói. Cậu không câu nệ, cầm dao dĩa lên, bắt đầu ăn đồ ngọt trên bàn.
Bà ấy vẫn cưng những Dẫn đường nhỏ tuổi hệt như hồi trước.
Dụ Nhiên nhanh chóng ăn hết đồ ăn trên đĩa.
Đúng lúc này, bên tai bỗng vang lên âm thanh được máy móc: “Đã tới trạm vũ trụ số hiệu B-73, mời tất cả các phi thuyền đáp xuống sân bay để kiểm tra an ninh.”
Dụ Nhiên tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ. Trạm vũ trụ là nơi tất cả phi thuyền phải đi qua. Các phi thuyền sẽ được kiểm tra an ninh tại đây thông qua hệ thống tra xét tự động. Các phi thuyền quân sự chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp giống như của Đội đặc chiến Liệp Ưng thì có thể bay thẳng qua. Hiệp hội Dẫn đường là một tổ chức dân sự, đương nhiên không có quyền vượt qua công tác kiểm tra an ninh của trạm vũ trụ.
Phía trước chếch về bên trái gần đó có một chiếc phi thuyền chở khách liên hành tinh với sức chứa khoảng một nghìn người đang đỗ lại.
Phi thuyền kia thường không quá đông khách nhưng hôm nay lại tấp nập hơn hẳn, người chờ soát vé xếp thành hẳn một hàng dài. Hiển nhiên, căn cứ bị thú vũ trụ biến chủng tấn công, những người khá giả chút đều muốn rời khỏi nơi thiếu an toàn này, vậy nên nét mặt ai trông cũng căng thẳng, sợ hãi.
Hai người đàn ông cao lớn mặc Âu phục, kéo vali đi sang lối VIP, xung quanh còn có không ít Lính gác đi theo bảo vệ.
Trông thấy bọn họ, vẻ tàn nhẫn chợt xẹt qua đáy mắt Dụ Nhiên.
Lúc này, bà Joseph cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trùng hợp quá, không ngờ phi thuyền chở khách cũng cất cánh vào giờ này, đông đúc ghê nhỉ?”
Dụ Nhiên giải thích: “Chỗ chúng cháu vắng người lắm, mỗi tháng chỉ có một chuyến phi thuyền liên hành tinh tới Thủ đô thôi. Hôm nay đông người vậy có lẽ là do thú biến chủng tập kích căn cứ, mọi người cảm thấy nơi này không còn an toàn nữa, muốn tới nơi khác lánh nạn.”
Bà Joseph thở dài: “Cũng phải, ở đây quả thật không an toàn. Đừng sợ, cháu theo tôi đến hành tinh Thủ đô là ổn rồi.”
Dụ Nhiên bất chợt kích động như thấy được người quen giữa đám đông, cậu chỉ về phía đối phương, nói: “Kevin cũng đang ở đằng kia, cháu có thể qua đó tạm biệt cậu ấy không?”
Thấy nét mặt ngờ vực của bà Joseph, Dụ Nhiên vội giải thích: “Kevin là bạn thân nhất từ bé của cháu ạ.”
Viện Thánh quản lý theo hình thức khép kín, Dụ Nhiên tới đó học tập thì sẽ không thể gặp mặt người thân, bạn bè.
Nếu gặp được bạn thân nhất ngay trạm vũ trụ, chào hỏi nhau một tiếng cũng là chuyện bình thường. Bà Joseph dặn dò cẩn thận: “Được rồi. Dù sao cũng mất một lúc nữa mới được thông quan trạm vũ trụ, cháu đi tạm biệt bạn đi, mười phút đủ rồi chứ?”
Dụ Nhiên vui vẻ đứng dậy: “Cảm ơn bà, vậy là đủ rồi!”
Bà Joseph nhìn về phía hai Lính gác đằng sau: “Hai cậu bảo vệ Nhiên Nhiên cẩn thận.”
“Vâng thưa phu nhân.”
Dụ Nhiên xuống khỏi phi thuyền, đi nhanh về phía đám đông, vẫy tay gọi một thiếu niên đứng trong đó: “Kevin!”
Sau khi trông thấy cậu, dường như thiếu niên tóc xoăn hơi giật mình, tiếp đó mới kích động chạy sang chỗ cậu: “Dụ Nhiên? Sao cậu lại ở đây?”
Dụ Nhiên trả lời: “Mình cũng sắp đến hành tinh Thủ đô. Phải rồi, sau khi tốt nghiệp cậu làm gì vậy? Lâu lắm không gặp luôn.”
“Mình đi bán hàng cùng cha mẹ ấy mà…”
Đám đông khiến trạm vũ trụ vốn không quá rộng trông khá nhốn nháo, xung quanh cũng rất ồn ào.
Vì đi lối VIP, hai người đàn ông mặc Âu phục đã chuẩn bị lên phi thuyền liên hành tinh đầu tiên.
Không ai phát hiện ra hai sợi tua ý thức mảnh như sợi tơ đang len lỏi dưới chân đám đông bằng tốc độ nhanh như chớp. Chẳng mấy chốc, chúng đã bắt kịp hai kẻ kia, linh hoạt quấn lấy mắt cá chân bọn họ, sau đó bò lên cổ dọc theo thân người.
Phần nối giữa cổ và ót giật lên cảm giác đau nhói như bị kim châm. Bọn họ như nghe thấy một tiếng nổ trong đầu mình, còn suýt nữa ngã sấp xuống vì trượt chân.
Nhưng cảm giác đó chỉ chợt xuất hiện đúng một giây, bọn họ cũng không nghĩ nhiều, cứ thế kéo vali, vội vã lên phi thuyền, vào căn phòng riêng sang trọng của vé hạng nhất.
Giữa đám đông ở trạm vũ trụ, Dụ Nhiên bịn rịn ôm Kevin một cái, nói: “Tự chăm sóc bản thân tốt nhé, có dịp mình sẽ về thăm cậu.”
Kevin vẫy tay chào: “Ừ, tạm biệt Dụ Nhiên!”
Sau khi tạm biệt cậu bạn thân, Dụ Nhiên cùng hai Lính gác trở về phi thuyền. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Thấy nét mặt buồn thiu của cậu, bà Joseph mỉm cười an ủi: “Yên tâm, sau khi tốt nghiệp Viện Thánh là cháu lại có thể gặp người thân, bạn bè như thường thôi. Viện Thánh đào tạo theo hình thức khép kín cũng là vì bảo vệ các cháu. Nói chung, Dẫn đường mới thức tỉnh thường không biết cách khống chế sức mạnh, thế giới tinh thần cũng rất dễ bị tổn thương.”
Dụ Nhiên gật đầu: “Cháu hiểu ạ.”
Bà Joseph nói: “Vậy chúng ta xuất phát thôi, trạm vũ trụ đã kiểm tra xong rồi.”
Phi thuyền của Hiệp hội Dẫn đường có giấy thông hành liên hành tinh, sau khi được trạm vũ trụ thông qua, phi thuyền bay vút lên cao, rời khỏi hành tinh B-73.
Tuy phi thuyền này có kích thước khá nhỏ nhưng công nghệ chế tạo lại vô cùng tiên tiến, được trang bị kỹ thuật chuyển tiếp không gian nhanh nhất. Hành tinh số hiệu B-73 nằm ở chòm sao Củ Xích, không quá xa hành tinh Thủ đô, chỉ di chuyển nửa giờ, mọi người đã tới trạm vũ trụ đích.
Mà lúc này, phi thuyền chở khách liên hành tinh khổng lồ giờ mới cất cánh, rời khỏi trạm vũ trụ B-73.
Trong căn phòng VIP sang trọng, người đàn ông đeo kính và người đàn ông mặc sơ mi trắng khui một chai rượu vang chúc mừng cả hai đã đào tẩu thuận lợi. Nhưng trong não bọn họ bất thình lình như có sợi tơ siết chặt lấy từng tế bào.
Cả hai hoảng loạn ôm đầu, muốn gọi người tới cứu nhưng lại phát hiện dây thanh quản mình như đã bị cắt đứt, không tài nào phát ra âm thanh.
Trong thế giới tinh thần, một con cáo chín đuôi khổng lồ xuất hiện.
Chín cái đuôi của nó vổng lên cao như đám lửa hừng hực cháy, đôi mắt màu đỏ lạnh lùng nhìn tòa lâu đài dưới chân.
Tòa lâu đài kia là thế giới tinh thần của Lính gác cấp B. Rõ ràng là một lâu đài khổng lồ nhưng lại trông thật nhỏ bé khi so sánh với cáo chín đuôi. Nó nhìn tòa lâu đài như nhìn một món đồ chơi của trẻ con.
Ngọn lửa đỏ rực bắt đầu điên cuồng lan ra. Trong nháy mắt, ngọn lửa kỳ quái ấy nuốt trọn tòa lâu đài như cơn lũ.Không ai phát hiện ra hai sợi tua ý thức mảnh như sợi tơ đang len lỏi dưới chân đám đông bằng tốc độ nhanh như chớp. Chẳng mấy chốc, chúng đã bắt kịp hai kẻ kia, linh hoạt quấn lấy mắt cá chân bọn họ, sau đó bò lên cổ dọc theo thân người.
Từng sợi dây thần kinh trong đầu cũng như bị lửa thiêu cháy.
Đau đớn khiến người ta chỉ muốn chết đi.
“Á á á —— á á ——” ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Tiếng thét chói tai nổ cổ không ngừng vang lên trong đầu tên đàn ông nhưng căn phòng vẫn lặng ngắt như tờ, không có bất kỳ âm thanh nào.
Đó là tiếng hét đau đớn từ trong thế giới tinh thần. Ngoại trừ chính bọn họ, không một ai khác nghe thấy.
Kloger đáp với vẻ bất đắc dĩ: “Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với Dẫn đường mới thức tỉnh mà, ai biết được thế giới tinh thần của cậu ta lại yếu tới vậy.”
Theo lý thuyết, dù là Dẫn đường cấp C thì cũng không dễ sụp đổ tinh thần như vậy, Kloger cứ cảm thấy mọi chuyện không đúng cho lắm. Nhưng nhìn từ biểu hiện của Dụ Nhiên, quả thật không tìm ra bất kỳ sơ hở nào. Chỉ có thể giải thích là tâm lý của cậu yếu hơn nhiều so với những Dẫn đường khác, lại mới mất cha mẹ nên dễ bị cảm xúc tiêu cực xâm chiếm.
“Vậy giờ thế nào?” Kane gãi đầu, “Nếu Dụ Nhiên đã không còn khả nghi thì chỉ có thể kết luận là “tai nạn ngã lầu” thôi nhỉ?”
Kloger cân nhắc một lát, quyết định: “Cứ vậy đi, về viết báo cáo điều tra rồi gửi cho Trưởng phòng.”
Cùng lúc đó, trong trụ sở Công ty Khoáng sản Norte, một người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi trắng đang gấp gáp mở két sắt. Sau lưng hắn, một nam trung niên đeo kính gọng bạc trông có vẻ rất hào hoa phong nhã sốt ruột thúc giục: “Nhanh lên, tranh thủ khi người của Phòng Điều tra còn chưa điều tra đến chúng ta thì mau ôm của trốn đi!”
“Anh bảo có thật là Leonard vô tình ngã chết không?” Người đàn ông mặc sơ mi trắng lôi một cái vali ra khỏi két bảo hiểm. Bên trong vali đầy ắp thạch anh đỏ được mài cắt gọn gàng, sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Mọi công dân và doanh nghiệp thuộc Liên bang đều có tài khoản chip định danh riêng. Hệ thống thanh toán điện tử được theo dõi bởi ngân hàng trung ương, mỗi khoản tiền giao dịch đều được xác minh rõ ràng.
Một món tiền mặt lớn dù chuyển vào tài khoản công ty hay tài khoản cá nhân đều dễ bị ngân hàng để mắt tới. Nhưng nếu quy đổi thành loại tiền tệ mạnh như thạch anh đỏ này ở chợ đen, không chỉ dễ dàng mang theo người mà còn có thể tránh được sự giám sát của ngân hàng.
Người đàn ông đeo nhìn chiếc vali chứa đầy thạch anh đỏ bằng ánh mắt tham lam, lạnh lùng nói: “Gã Leonard lòng tham không đáy đó chết rồi càng tốt, đỡ bao nhiêu phiền toái cho chúng ta! Căn cứ B-73 không còn an toàn nữa, về hành tinh Thủ đô trước rồi tính tiếp.” Hắn đón lấy cái vali từ tay đối phương, giục: “Đừng lằng nhằng nữa, đi nhanh lên.”
Hai người lần lượt rời khỏi tòa nhà, lên một chiếc xe bay cỡ nhỏ, nhanh chóng đi tới trạm vũ trụ của hành tinh B-73.Đám đông khiến trạm vũ trụ vốn không quá rộng trông khá nhốn nháo, xung quanh cũng rất ồn ào.
Trên phi thuyền Liệp Ưng, Dụ Nhiên nhìn giờ từ chiếc đồng hồ điện tử treo tường, chống cằm suy ngẫm. Bốn giờ chiều nay phi thuyền chở khách liên hành tinh sẽ cất cánh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, kẻ nào đó hẳn sẽ cúp đuôi chạy trối chết nhỉ?
Dụ Nhiên chỉnh trang lại một chút rồi ra ngoài tìm bà Joseph.Hai người đàn ông cao lớn mặc đồ Âu, kéo vali đi sang lối VIP, xung quanh còn có không ít Lính gác đi theo bảo vệ.
Thiếu niên trông rất bình tĩnh lập tức thay đổi biểu cảm ngay khi vừa bước qua cánh cửa. Trên mặt cậu là vẻ yếu ớt như “vừa qua trận ốm nặng”, ánh mắt cũng đầy sự bất an.
Bà Joseph đang nói chuyện với Moore ở sảnh chính. Trông thấy Dụ Nhiên, bà vội vàng bước tới, ân cần hỏi han: “Nhiên Nhiên, cháu sao rồi? Đầu còn đau không?”
Dụ Nhiên khẽ đáp: “Cháu ngủ một giấc dậy thấy khá hơn nhiều rồi. Giờ thế giới tinh thần rất ổn định, cảm ơn mọi người đã giúp ạ.”
Bà Joseph cười, xoa đầu cậu: “Khách sáo gì gì chứ, cháu không sao là tốt rồi. Cháu mới thức tỉnh, còn chưa nắm được cách thức khống chế sức mạnh tinh thần. Sau khi tới Viện Thánh, giáo viên sẽ dạy cháu cách tạo lá chắn tinh thần, sau này cháu sẽ biết làm thế nào để tự bảo vệ bản thân.”
Dụ Nhiên gật đầu, hỏi: “Phải rồi, người của Phòng Điều tra đi chưa ạ?”
Như nhớ tới đàn bướm đáng sợ càn quét khắp thế giới tinh thần mình, sắc mặt thiếu niên trông tái hẳn đi.
Moore hòa nhã nói: “Yên tâm, bọn họ đi rồi. Căn cứ cũng không bị phong tỏa nữa.”
Dụ Nhiên khẽ thở phào một hơi, nhìn sang phía bà Joseph: “Chúng ta có thể xuất phát tới hành tinh Thủ đô luôn không ạ?”
Bà Joseph lo lắng nhìn cậu: “Giờ đi luôn sao? Cháu có cần nghỉ ngơi thêm không?”
Dụ Nhiên lắc đầu: “Không cần đâu ạ, tinh thần cháu đã ổn định rồi. Với cả, nếu cháu còn nán lại trên phi thuyền thêm nữa thì sẽ quấy rầy công việc của Tướng quân và mọi người mất.”
Tiếng bước chân quen tai tới gần, tiếp đó, giọng nói trầm thấp, êm tai của Lính gác tuổi trẻ vang lên: “Không đến mức quấy rầy. Nhưng đúng là cậu cũng nên tới Hiệp hội Dẫn đường đăng ký sớm một chút. Tôi phái hai người đi theo bảo vệ, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường.”
Dụ Nhiên ngoảnh lại, đối diện với ánh mắt khó đoán của Lục Tắc Hiên.
Có vẻ vị Lính gác nhạy bén này đã bớt nghi ngờ cậu hơn rồi? Chí ít lần này không đích thân đi theo nữa.
Bà Joseph tới đây bằng phi thuyền có biểu tượng đặc trưng của Hiệp hội Dẫn đường, không ai dám ngang nhiên đắc tội. Nhưng để đề phòng chuyện chẳng may, phái thêm hai Lính gác có sức chiến đấu cao theo hộ tống cũng hợp tình hợp lý.
Lục Tắc Hiên nhìn sang phía cấp dưới: “Hai cậu bảo vệ phu nhân và Dụ Nhiên cho tốt, hộ tống họ đến Hiệp hội Dẫn đường an toàn.”
“Rõ thưa đội trưởng!” Hai Lính gác cao lớn lập tức đứng sang hai bên bà bà Joseph như Hộ Pháp.
Bà Joseph không từ chối đề nghị của Lục Tắc Hiên, cười nói: “Vậy cảm ơn Tướng quân.”
“Đừng khách khí.”
Bà Joseph chuyển đề tài: “Chí ít cậu cũng nên nghiêm túc xem thông tin về mấy Dẫn đường tôi đưa một lượt chứ, biết đâu lại thấy được người nào phù hợp thì sao? Dù tôi không gấp thì cha cậu cũng sốt ruột.”
Lục Tắc Hiên bất đắc dĩ: “… Tôi sẽ tự nói chuyện với cha mình, không phiền phu nhân phải nhọc lòng đâu.”
Moore đứng bên cạnh cố nhịn cười. Dụ Nhiên thì ngơ ngác như thể không hiểu mọi người đang nói gì.
Bà Joseph dẫn Dụ Nhiên rời khỏi phi thuyền Liệp Ưng, lên phi thuyền của Hiệp hội Dẫn đường.
Bà đưa Dụ Nhiên vào phòng nghỉ, bảo cậu ngồi xuống rồi lấy vài đĩa đồ ngọt đẹp mắt ra, cười nói: “Ăn một chút trước đi, chắc cháu đói rồi.”
Dụ Nhiên ngủ hết buổi trưa để khôi phục sức mạnh tinh thần, quả thật chưa ăn gì, bụng cũng hơi đói. Cậu không câu nệ, cầm dao dĩa lên, bắt đầu ăn đồ ngọt trên bàn.
Nhìn dáng vẻ cúi đầu ăn rất ngoan của thiếu niên, đáy mắt bà Joseph xuất hiện nét hiền từ, dịu dàng: “Ăn nhiều chút, đừng để bị đói. Nếu chưa no thì vẫn còn trong tủ lạnh.”
Dụ Nhiên cảm thấy bà đang chăm bẵm mình như đứa trẻ, cảm giác ấm áp hiếm hoi bất chợt dâng lên trong lòng.Dụ Nhiên ngủ hết buổi trưa để khôi phục sức mạnh tinh thần, quả thật chưa ăn gì, bụng cũng hơi đói. Cậu không câu nệ, cầm dao dĩa lên, bắt đầu ăn đồ ngọt trên bàn.
Bà ấy vẫn cưng những Dẫn đường nhỏ tuổi hệt như hồi trước.
Dụ Nhiên nhanh chóng ăn hết đồ ăn trên đĩa.
Đúng lúc này, bên tai bỗng vang lên âm thanh được máy móc: “Đã tới trạm vũ trụ số hiệu B-73, mời tất cả các phi thuyền đáp xuống sân bay để kiểm tra an ninh.”
Dụ Nhiên tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ. Trạm vũ trụ là nơi tất cả phi thuyền phải đi qua. Các phi thuyền sẽ được kiểm tra an ninh tại đây thông qua hệ thống tra xét tự động. Các phi thuyền quân sự chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp giống như của Đội đặc chiến Liệp Ưng thì có thể bay thẳng qua. Hiệp hội Dẫn đường là một tổ chức dân sự, đương nhiên không có quyền vượt qua công tác kiểm tra an ninh của trạm vũ trụ.
Phía trước chếch về bên trái gần đó có một chiếc phi thuyền chở khách liên hành tinh với sức chứa khoảng một nghìn người đang đỗ lại.
Phi thuyền kia thường không quá đông khách nhưng hôm nay lại tấp nập hơn hẳn, người chờ soát vé xếp thành hẳn một hàng dài. Hiển nhiên, căn cứ bị thú vũ trụ biến chủng tấn công, những người khá giả chút đều muốn rời khỏi nơi thiếu an toàn này, vậy nên nét mặt ai trông cũng căng thẳng, sợ hãi.
Hai người đàn ông cao lớn mặc Âu phục, kéo vali đi sang lối VIP, xung quanh còn có không ít Lính gác đi theo bảo vệ.
Trông thấy bọn họ, vẻ tàn nhẫn chợt xẹt qua đáy mắt Dụ Nhiên.
Lúc này, bà Joseph cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trùng hợp quá, không ngờ phi thuyền chở khách cũng cất cánh vào giờ này, đông đúc ghê nhỉ?”
Dụ Nhiên giải thích: “Chỗ chúng cháu vắng người lắm, mỗi tháng chỉ có một chuyến phi thuyền liên hành tinh tới Thủ đô thôi. Hôm nay đông người vậy có lẽ là do thú biến chủng tập kích căn cứ, mọi người cảm thấy nơi này không còn an toàn nữa, muốn tới nơi khác lánh nạn.”
Bà Joseph thở dài: “Cũng phải, ở đây quả thật không an toàn. Đừng sợ, cháu theo tôi đến hành tinh Thủ đô là ổn rồi.”
Dụ Nhiên bất chợt kích động như thấy được người quen giữa đám đông, cậu chỉ về phía đối phương, nói: “Kevin cũng đang ở đằng kia, cháu có thể qua đó tạm biệt cậu ấy không?”
Thấy nét mặt ngờ vực của bà Joseph, Dụ Nhiên vội giải thích: “Kevin là bạn thân nhất từ bé của cháu ạ.”
Viện Thánh quản lý theo hình thức khép kín, Dụ Nhiên tới đó học tập thì sẽ không thể gặp mặt người thân, bạn bè.
Nếu gặp được bạn thân nhất ngay trạm vũ trụ, chào hỏi nhau một tiếng cũng là chuyện bình thường. Bà Joseph dặn dò cẩn thận: “Được rồi. Dù sao cũng mất một lúc nữa mới được thông quan trạm vũ trụ, cháu đi tạm biệt bạn đi, mười phút đủ rồi chứ?”
Dụ Nhiên vui vẻ đứng dậy: “Cảm ơn bà, vậy là đủ rồi!”
Bà Joseph nhìn về phía hai Lính gác đằng sau: “Hai cậu bảo vệ Nhiên Nhiên cẩn thận.”
“Vâng thưa phu nhân.”
Dụ Nhiên xuống khỏi phi thuyền, đi nhanh về phía đám đông, vẫy tay gọi một thiếu niên đứng trong đó: “Kevin!”
Sau khi trông thấy cậu, dường như thiếu niên tóc xoăn hơi giật mình, tiếp đó mới kích động chạy sang chỗ cậu: “Dụ Nhiên? Sao cậu lại ở đây?”
Dụ Nhiên trả lời: “Mình cũng sắp đến hành tinh Thủ đô. Phải rồi, sau khi tốt nghiệp cậu làm gì vậy? Lâu lắm không gặp luôn.”
“Mình đi bán hàng cùng cha mẹ ấy mà…”
Đám đông khiến trạm vũ trụ vốn không quá rộng trông khá nhốn nháo, xung quanh cũng rất ồn ào.
Vì đi lối VIP, hai người đàn ông mặc Âu phục đã chuẩn bị lên phi thuyền liên hành tinh đầu tiên.
Không ai phát hiện ra hai sợi tua ý thức mảnh như sợi tơ đang len lỏi dưới chân đám đông bằng tốc độ nhanh như chớp. Chẳng mấy chốc, chúng đã bắt kịp hai kẻ kia, linh hoạt quấn lấy mắt cá chân bọn họ, sau đó bò lên cổ dọc theo thân người.
Phần nối giữa cổ và ót giật lên cảm giác đau nhói như bị kim châm. Bọn họ như nghe thấy một tiếng nổ trong đầu mình, còn suýt nữa ngã sấp xuống vì trượt chân.
Nhưng cảm giác đó chỉ chợt xuất hiện đúng một giây, bọn họ cũng không nghĩ nhiều, cứ thế kéo vali, vội vã lên phi thuyền, vào căn phòng riêng sang trọng của vé hạng nhất.
Giữa đám đông ở trạm vũ trụ, Dụ Nhiên bịn rịn ôm Kevin một cái, nói: “Tự chăm sóc bản thân tốt nhé, có dịp mình sẽ về thăm cậu.”
Kevin vẫy tay chào: “Ừ, tạm biệt Dụ Nhiên!”
Sau khi tạm biệt cậu bạn thân, Dụ Nhiên cùng hai Lính gác trở về phi thuyền. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Thấy nét mặt buồn thiu của cậu, bà Joseph mỉm cười an ủi: “Yên tâm, sau khi tốt nghiệp Viện Thánh là cháu lại có thể gặp người thân, bạn bè như thường thôi. Viện Thánh đào tạo theo hình thức khép kín cũng là vì bảo vệ các cháu. Nói chung, Dẫn đường mới thức tỉnh thường không biết cách khống chế sức mạnh, thế giới tinh thần cũng rất dễ bị tổn thương.”
Dụ Nhiên gật đầu: “Cháu hiểu ạ.”
Bà Joseph nói: “Vậy chúng ta xuất phát thôi, trạm vũ trụ đã kiểm tra xong rồi.”
Phi thuyền của Hiệp hội Dẫn đường có giấy thông hành liên hành tinh, sau khi được trạm vũ trụ thông qua, phi thuyền bay vút lên cao, rời khỏi hành tinh B-73.
Tuy phi thuyền này có kích thước khá nhỏ nhưng công nghệ chế tạo lại vô cùng tiên tiến, được trang bị kỹ thuật chuyển tiếp không gian nhanh nhất. Hành tinh số hiệu B-73 nằm ở chòm sao Củ Xích, không quá xa hành tinh Thủ đô, chỉ di chuyển nửa giờ, mọi người đã tới trạm vũ trụ đích.
Mà lúc này, phi thuyền chở khách liên hành tinh khổng lồ giờ mới cất cánh, rời khỏi trạm vũ trụ B-73.
Trong căn phòng VIP sang trọng, người đàn ông đeo kính và người đàn ông mặc sơ mi trắng khui một chai rượu vang chúc mừng cả hai đã đào tẩu thuận lợi. Nhưng trong não bọn họ bất thình lình như có sợi tơ siết chặt lấy từng tế bào.
Cả hai hoảng loạn ôm đầu, muốn gọi người tới cứu nhưng lại phát hiện dây thanh quản mình như đã bị cắt đứt, không tài nào phát ra âm thanh.
Trong thế giới tinh thần, một con cáo chín đuôi khổng lồ xuất hiện.
Chín cái đuôi của nó vổng lên cao như đám lửa hừng hực cháy, đôi mắt màu đỏ lạnh lùng nhìn tòa lâu đài dưới chân.
Tòa lâu đài kia là thế giới tinh thần của Lính gác cấp B. Rõ ràng là một lâu đài khổng lồ nhưng lại trông thật nhỏ bé khi so sánh với cáo chín đuôi. Nó nhìn tòa lâu đài như nhìn một món đồ chơi của trẻ con.
Ngọn lửa đỏ rực bắt đầu điên cuồng lan ra. Trong nháy mắt, ngọn lửa kỳ quái ấy nuốt trọn tòa lâu đài như cơn lũ.Không ai phát hiện ra hai sợi tua ý thức mảnh như sợi tơ đang len lỏi dưới chân đám đông bằng tốc độ nhanh như chớp. Chẳng mấy chốc, chúng đã bắt kịp hai kẻ kia, linh hoạt quấn lấy mắt cá chân bọn họ, sau đó bò lên cổ dọc theo thân người.
Từng sợi dây thần kinh trong đầu cũng như bị lửa thiêu cháy.
Đau đớn khiến người ta chỉ muốn chết đi.
“Á á á —— á á ——” ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Tiếng thét chói tai nổ cổ không ngừng vang lên trong đầu tên đàn ông nhưng căn phòng vẫn lặng ngắt như tờ, không có bất kỳ âm thanh nào.
Đó là tiếng hét đau đớn từ trong thế giới tinh thần. Ngoại trừ chính bọn họ, không một ai khác nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất