Chương 92: Bái sư
Sáng hôm sau, Dụ Nhiên tới Sở Nghiên cứu của Viện Khoa học Trung ương Liên bang đúng giờ.
Trước kia, cha cậu là nhân viên công tác ở Sở Nghiên cứu, là người phụ trách chính trong nhóm nghiên cứu “Khoang điều trị tái tạo” của Giáo sư Mạc Duy. Lúc nhỏ, Dụ Nhiên đã tới đây rất nhiều lần. Hiện tại, nhìn tòa nhà quen thuộc trước mặt, trong lòng Dụ Nhiên không còn cảm giác vui vẻ, hào hứng khi được tới đây nữa.
Cha cậu đã mất.
Mà người thầy cha kính trọng nhất, bên dưới vẻ ngoài hòa nhã, thiện lành lại là lòng tham và sự ngạo mạn mất sạch nhân tính.
Có lẽ quá trình trưởng thành từ Dẫn đường cấp C lên đến cấp S+ của Mạc Duy không thuận lợi nên mới tạo nên tính cách tự phụ đến mức cực đoan, cho rằng Dẫn đường mới là người tiến hóa ưu tú nhất, Lính gác chỉ là “đám rác rưởi khuyết tật gen không nên tồn tại” và muốn khống chế Lính gác thành con rối của mình.
Thứ thuốc lão ta nghiên cứu ra đã giết chết bao nhiêu Lính gác vô tội, phá hủy bao nhiêu gia đình?
Kẻ tên Mạc Duy này thực sự đáng bị băm vằm thành trăm mảnh.
Dụ Nhiên nhắm mắt, giấu sạch nỗi thống hận với Mạc Duy vào sâu trong lòng, vờ như bình tĩnh bước vào trụ sở của Sở Nghiên cứu.
Có người đón cậu từ ngoài cửa, là một nữ Dẫn đường trẻ tuổi với thực thể tinh thần cá thờn bơn. Trông cô chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, khoác áo blouse trắng, tươi cười nói chuyện với Dụ Nhiên: “Dụ Nhiên, Giáo sư Mạc Duy đang chờ trên tầng, để tôi dẫn cậu tới.”
Dụ Nhiên gật đầu, theo cô ta vào thang máy đi lên tầng cao nhất.
Tòa nhà của Sở nghiên cứu có tổng cộng 68 tầng. Trên tầng cao nhất có một mặt tường kính có thể quan sát toàn bộ quang cảnh bên ngoài. Đứng từ tầng cao nhất nhìn xuống, người đi đường và những chiếc xe bay chạy trên cao tốc trên không đều trông nhỏ xíu như những con kiến.
Mạc Duy đang đứng trước cửa sổ sát đất, híp mắt nhìn ra bên ngoài. Cảm giác đứng ở nơi cao quan sát vạn vật rất thú vị, lão ta luôn tin rằng đứng chỗ cao sẽ trông được xa. Lão đã mường tượng ra được thí nghiệm của lão sẽ là phát minh vĩ đại nhất lịch sử loài người.
Nghe tiếng gõ cửa, Mạc Duy ngoảnh lại, bắt gặp một đôi mắt hai màu sáng ngời.
Đôi mắt này rất đặc biệt, mắt phải trong veo như hổ phách, mắt trái lại như pha lê đỏ. Lần đầu trông thấy mắt hai màu, người ta sẽ cảm thấy rất kỳ quái, nhưng càng nhìn lâu lại càng thấy đẹp.
Mạc Duy mỉm cười, vẫy tay gọi Dụ Nhiên: “Dụ Nhiên, mau qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Chào Giáo sư.” Dụ Nhiên đặt giỏ trái cây lên bàn, “Đây là trái cây trong vườn nhà họ Lục, em tự tay hái tới mời thầy.”
Mạc Duy nhìn trái cây tươi rói trong giỏ, cười nói: “Cậu còn mang quà tới nữa à?”
Dụ Nhiên nói: “Chẳng phải thầy bảo muốn nhận em làm học trò út còn gì? Học trò lần đầu ra mắt thầy giáo sao có thể đi tay không?”
Nghe đến đó, Mạc Duy càng cười sung sướng hơn, lão vỗ vai Dụ Nhiên: “Đúng là đứa trẻ ngoan. Tình hình Lục Tắc Hiên sao rồi?”
Dụ Nhiên nói: “Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, em đã thôi miên hắn ta. Giờ chắc hắn vẫn đang ngủ mê mệt trong nhà.”
Mạc Duy gật đầu vui mừng: “Rất tốt. Không hổ là người tôi coi trọng, quả nhiên làm việc rất cẩn thận.” Lão ta ngồi xuống trước bàn làm việc, nói: “Nếu nhận cậu làm học trò, vậy cậu kính thầy một chén trà theo đúng quy củ đi.”
Năm xưa, cha cậu cũng kính trà lão ta ở đây sao?
Dụ Nhiên quay đi, giấu tiệt gai góc trong mắt, ngoan ngoãn đi tới máy nước tự động pha một chén trà nóng rồi bưng tới, lễ phép mời Mạc Duy: “Mời thầy uống trà.”
Mạc Duy cười tủm tỉm nhận chén trà, uống một hớp, cảm thán: “Không ngờ đã ngoài bảy mươi, tôi lại có được cậu học trò út vừa ý thế này. Nói chứ, hồi xưa, tôi có cậu học trò cả tâm đắc lắm… Aiz, tiếc thật, cậu ta chẳng chịu nghe lời gì cả.”
Dụ Nhiên cười khẩy trong lòng.
Ông ấy không nghe lời, âm thầm điều tra ông nên ông mới diệt khẩu cả nhà họ?!
Chắc ông không tài nào ngờ được cậu học trò út đang đứng trước mặt ông chính là con trai của cậu học trò cả kia đâu nhỉ.
Mạc Duy ngẩng đầu, nhìn Dụ Nhiên, nói: “Dụ Nhiên, kế hoạch vĩ đại nhằm thay đổi tương lai thế giới cần phải nỗ lực duy trì thực hiện khoảng hai đời người thì mới có thể diệt sạch toàn bộ Lính gác. Cậu chính là hạt giống tốt tôi xem trọng, kể từ hôm nay, cậu tiếp tục giám sát Lục Tắc Hiên vào các ngày làm việc, cuối tuần thì theo tôi học hỏi. Với khả năng ghi nhớ và tiếp thu của Dẫn đường cấp S, tôi tin cậu sẽ học được nhanh thôi.”
Dụ Nhiên giả vờ như rất hào hứng: “Em nhất định sẽ chăm chỉ học hành, không phụ sự ưu ái của thầy.”
Mạc Duy gật đầu rất hài lòng: “Phải rồi, vì tới nằm vùng bên cạnh Lục Tắc Hiên, cậu vẫn luôn thể hiện mình là Dẫn đường cấp C. Tôi không thể nhận một Dẫn đường cấp C năng lực tầm thường làm học trò được…”
Lão ta cau mày trầm tư rồi nảy ra một cách: “Chi bằng cậu nói với mọi người rằng cậu chính là Dẫn đường kiểu phát triển hiếm gặp giống tôi. Tôi phát hiện ra thiên phú của cậu nên mới muốn tập trung bồi dưỡng. Như thế, cậu phát triển thành Dẫn đường cấp S sẽ không bị nghi ngờ.”
Dụ Nhiên cười nói: “Em cũng nghĩ vậy. Thực ra lúc còn ở Học viện Dẫn đường, em đã nói với chủ nhiệm lớp và Giám đốc Tạ rằng em là Dẫn đường kiểu phát triển nên ông ta mới dạy riêng và cho em tốt nghiệp sớm. Nhưng khi tốt nghiệp, sức mạnh tinh thần em thể hiện ra mới chỉ là cấp B. Giờ em có thể nói rằng mình đã phát triển lên cấp A, sang tháng lại lên cấp S nhờ sự bồi dưỡng của thầy, thầy thấy sao?”
Mạc Duy nói: “Rất tốt! Hai thầy trò chúng ta hợp ý nhau đấy chứ, Dẫn đường kiểu phát triển đúng là cái cớ hoàn hảo.”
Dụ Nhiên hiếu kỳ hỏi: “Thầy ơi, hồi trước thầy từ cấp C dần dần phát triển lên cấp S+ ạ?”
Mạc Duy xoa cằm, cười nhạt: “Lúc thức tỉnh, tôi đã 16 tuổi rồi, ban đầu chỉ là một Dẫn đường cấp C, bị kỳ thị đủ đường. Về sau, khi sức mạnh tinh thần của tôi dần tăng lên, thái độ của những kẻ khác cũng thay đổi theo. Cậu nói xem, có phải rất thú vị không?”
Dụ Nhiên nhướng mày: “Đám người đó đúng là có mắt như mù, không nhìn ra thiên phú của thầy.”
Mạc Duy khẽ cười, thở dài: “Đúng vậy. Thế nên tôi mới biến đám Lính gác hồi nhỏ khinh thường tôi thành vật thí nghiệm đợt đầu tiên. Lúc bọn chúng cuồng bạo, cái vẻ mặt vừa đau đớn vừa hãi hùng ấy trông hay ho lắm.”
Dụ Nhiên: “…”
Xem ra trong “quá trình phát triển”, Mạc Duy đã chịu không ít uất ức nên tâm lý mới biến thái như vậy.
Mạc Duy đứng dậy: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi tham quan phòng thí nghiệm của chúng ta.”
Dụ Nhiên theo sau Mạc Duy, tới phòng thí nghiệm bí mật trong Sở Nghiên cứu.
Phòng thí nghiệm này được cài đặt mật mã rất mạnh, Mạc Duy mở khóa bằng đồng tử, Dụ Nhiên theo lão vào trong. Vài nhà khoa học đang chăm chú làm thí nghiệm, trên mặt bàn trắng phau là các thiết bị thí nghiệm tiên tiến, ống nghiệm và các loại thuốc nhiều màu được sắp xếp gọn gàng, trông không khác gì một phòng thí nghiệm bình thường.
Không một ai biết bọn họ đang nghiên cứu thứ thuốc kinh khủng cỡ nào.
Dụ Nhiên yên lặng tham quan phòng thí nghiệm cùng Mạc Duy. Mạc Duy giới thiệu các thành viên trong nhóm thí nghiệm cho cậu: “Những người này đều là thành viên cốt cán trong nhóm thí nghiệm của chúng ta. Đây là Dụ Nhiên, học trò mới của tôi, Dẫn đường kiểu phát triển, hiện đã lên đến cấp A, mọi người làm quen nhau nào.”
Dụ Nhiên lễ phép chào hỏi: “Chào các anh các chị, mong được giúp đỡ nhiều ạ.”
Mọi người cười, nói đùa: “Hay quá, chúc mừng Giáo sư có học trò mới! Lực lượng nghiên cứu khoa học chúng ta lại được bổ sung nhân lực rồi.”
“Giáo sư, cho Dụ Nhiên tham gia vào thí nghiệm gen kế tiếp ạ?”
Mạc Duy trả lời rất quyết đoán: “Đương nhiên, Dụ Nhiên sẽ là người phụ trách chính trong giai đoạn về sau của thí nghiệm. Mấy cô mấy cậu nói tỉ mỉ kỹ càng nội dung, trình tự thí nghiệm cho cậu ấy một lượt. Từ tuần sau, cho Dụ Nhiên tham dự luôn, tôi tin cậu ấy sẽ học được nhanh thôi.”
Thí nghiệm gen? Đáy lòng Dụ Nhiên lạnh toát. Cậu tò mò hỏi: “Thí nghiệm gen là gì ạ?”
Một Dẫn đường mỉm cười, giải thích: “Vì gen của Lính gác bị khuyết tật nên mới cuồng bạo. Chúng ta sẽ giảm tỉ lệ sinh ra Lính gác từ mặt gen di truyền, thay đổi hoàn toàn cấu trúc dân số con người.”
Dụ Nhiên: “…”
Muốn thí nghiệm cả bào thai còn chưa chào đời ư? Đám người này thật sự điên rồi!
Mạc Duy say sưa tưởng tượng: “Chừng 100 năm sau, trong xã hội loài người sẽ không còn tồn tại Lính gác nữa, thay vào đó là rất nhiều Dẫn đường ưu tú. Không có Lính gác, kết hợp nhiệt phiền toái nhất đối với Dẫn đường cũng sẽ biến mất triệt để.”
Dụ Nhiên nhìn Mạc Duy với vẻ sùng bái: “Giáo sư, chắc chắn thầy chính là nhà khoa học vĩ đại nhất lịch sử nhân loại.”
Được cậu tâng bốc, tâm trạng Mạc Duy càng sung sướng hơn. Cậu học trò út này vừa thông minh lanh lợi, vừa ngoan ngoãn khéo miệng, giết người lại quyết tuyệt gọn gàng, đúng là học trò cưng lý tưởng trong lòng lão.
Tìm được hậu bối có tư tưởng hợp mình thế này thật sự không dễ dàng gì.
Sau khi dẫn Dụ Nhiên đi tham quan toàn bộ phòng thí nghiệm và được cậu phỉnh cho sướng cả người, Mạc Duy lại tiết lộ cho Dụ Nhiên một thông tin quan trọng: “Phải rồi, cuối tháng này sẽ tổ chức bầu Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường mới.”
Dụ Nhiên thắc mắc: “Bầu mới? Không phải ngài Ludwig đang đương nhiệm sao?”
Mạc Duy buột miệng: “Ông ấy bận quá, không kham nổi.” Nhận ra mình lỡ lời, Mạc Duy vội bổ sung: “Ludwig đã làm Hội trưởng mười mấy năm rồi, muốn từ chức để nghỉ ngơi. Người ứng cử của phe ta hiện tại là Adeline. Sau lưng cô ta có nguồn tài lực hùng hậu ủng hộ, chỉ cần thuận lợi vào chức Hội trưởng, Hiệp hội Dẫn đường sẽ tiếp tục bị chúng ta khống chế.”
Dụ Nhiên nói: “Adeline cũng có tiếng tăm rất tốt vì thường xuyên đi làm từ thiện. Để cô ấy tranh cử Hội trưởng, chắc chắn không thành vấn đề.”
Mạc Duy vỗ vai Dụ Nhiên, dặn dò: “Cậu còn trẻ, giờ cứ làm thí nghiệm cùng nhóm nghiên cứu trước đã. Chờ đến khi Adeline rút lui, tôi sẽ đề cử cậu đảm nhiệm vị trí Hội trưởng đời kế tiếp.”
Dụ Nhiên tươi cười xán lạn: “Cảm ơn thầy đã ưu ái. Nếu có thể lên làm Hội trưởng, vậy coi như em chính là tên cướp vũ trụ có tiền đồ nhất rồi!”
Mạc Duy nói: “Phải rồi, cậu xuất thân từ cướp vũ trụ, cho cậu biết một tin tốt. Sau khi tái đắc cử, Tổng thống sẽ hủy bỏ kế hoạch tiêu diệt cướp vũ trụ, cướp vũ trụ sẽ không phải trốn chui trốn lủi khắp nơi nữa. Nói chứ, mấy năm qua, cướp vũ trụ đã giúp tôi khá nhiều việc, giờ tôi lại nhận một cướp vũ trụ làm học trò, cũng coi như là có duyên!”
***
Buổi trưa, trong lúc ăn cơm tại Sở Nghiên cứu, Dụ Nhiên âm thầm quan sát những nhân viên nghiên cứu khoa học ở đây.
Chắc chắn Sở Nghiên cứu này có đặc công nằm vùng của Quân đoàn Ánh Sao và Quân đoàn Liệp Ưng. Nhưng giờ chưa phải lúc để liên lạc với những người đó, tránh việc bại lộ thân phận. Thời gian khá gấp gáp, cậu cần mau chóng tìm ra danh sách thành viên của tổ chức hắc ám.
Giọng Lục Tắc Hiên vang lên trong đầu: “Nhiên Nhiên, em ổn chứ?”
Dụ Nhiên nói: “Không sao, em nói chuyện cả sáng với Mạc Duy, cuối cùng cũng hiểu tại sao bọn họ lại tự nguyện gia nhập tổ chức hắc ám.”
Adeline của cải thừa mứa nhưng lại khao khát quyền lực, thế nên bọn họ hứa hẹn sẽ cho cô ta trở thành Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường. Cướp vũ trụ có sức chiến đấu đáng gờm nhưng luôn bị các quân đoàn của Liên bang bao vây, càn quét, thế nên bọn họ đảm bảo sẽ hủy bỏ kế hoạch tiêu diệt, để cướp vũ trụ được tự do hoạt động.
Mỗi người lại có một khát vọng riêng, khó trách bọn họ chịu làm việc cho Mạc Duy.
Ludwig bận quá? Đương nhiên rồi, ông ta phải giả trang thành Tổng thống, tiếp tục đi diễn thuyết mà. Thế nên ông ta cần chuyển giao chức vụ Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường cho Adeline càng sớm càng tốt để chuyên tâm sắm vai Tổng thống.
Cảm nhận được suy nghĩ của Dụ Nhiên, Lục Tắc Hiên nói: “Kế hoạch của bọn chúng chặt chẽ thật đấy. Xem ra Tổng thống Harrison đã gặp nạn rồi. Sau khi bầu lại Hội trưởng, Ludwig có thể biến mất, hoàn toàn thế chỗ cho Tổng thống.”
Dụ Nhiên nói: “Chúng ta nhất định phải vạch mặt bọn họ trước khi cuộc bầu cử Tổng thống diễn ra. Trong khoảng thời gian này, em sẽ cố gắng tìm cho ra danh sách tổ chức hắc ám.”
Lục Tắc Hiên nhắc nhở: “Dẫn đường tên Lục Tinh Duyệt có thực thể tinh thần là bọ rùa bảy đốm ở Sở nghiên cứu, tốt nghiệp từ khoa Sinh mệnh Học viện Y học Dẫn đường, là đặc công của nhà họ Lục. Chắc cô ấy sẽ giúp được em?”
Dụ Nhiên nói: “Tạm thời em chưa thể tiếp xúc với những người khác, tránh cho Mạc Duy sinh nghi. Chờ em tương đối quen mặt ở Sở nghiên cứu rồi sẽ nghĩ cách liên lạc với cô ấy.”
Lục Tắc Hiên nói: “Được, nhớ cẩn trọng.”
***
Cùng lúc đó, đội sáu người của Nguyên soái Tần Tiêu đã trở lại căn cứ hành tinh Nhện đỏ một cách an toàn.
Thấy ông bình an trở về, cuối cùng Tướng quân Lục Đình Ngự cũng được thở phào một hơi.
Tần Tiêu đưa Tổng thống, Tướng quân Lục và cả Đường Sách, Chu Thiên Dịch vào thế giới tinh thần họp. Tướng quân Lục vội hỏi: “Sao rồi Nguyên soái? Ông điều tra ra chân tướng ở chòm sao Thời Chung không?”
Tần Tiêu khẳng định: “Ludwig thực sự đã bị sinh vật vũ trụ ký sinh. Cách ký sinh của quái vật trí tuệ cao này cực kỳ hung tàn, nó có thể tách các chi của mình ra, nuôi thành cá thể sống mới. Mục tiêu cuối cùng của nó là chiếm lĩnh hành tinh Thủ đô, biến đại dương ở đó thành ngôi nhà mới của nó.”
Lục Đình Ngự và Harrison quay sang nhìn nhau.
Tần Tiêu nhìn Đường Sách, nghiêm túc nói: “Tiếp theo, Thiếu tá Đường bí mật trở về hành tinh Thủ đô một chuyến, tìm cách báo lại toàn bộ kết quả điều tra cho Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên. Chờ khi họ tra được danh sách của tổ chức hắc ám rồi, chúng ta sẽ tiến hành phản kích.”
Đường Sách đáp rất dõng dạc: “Rõ! Tôi sẽ xuất phát ngay hôm nay.”
Kỳ nhông hàng rào có khả năng tàng hình cực mạnh. Để Đường Sách một mình trở về báo tin sẽ ít gây ra sự chú ý.
Tần Tiêu nhìn sang Tổng thống Harrison, nói: “Chúng ta cũng nên chính thức tới chào hỏi một vị đồng minh của loài người.”
Harrison giật mình: “Đồng minh của loài người?”
Tần Tiêu nói: “Mọi người không thấy chúng ta sống ở đây cực kỳ yên ổn à? Làm gì có dã thú nào tìm tới tấn công.”
Lục Đình Ngự ngẫm lại, quả đúng là như vậy. Rõ ràng trên hành tinh này có vài loài động vật nhỏ nhưng chúng đều tự giác tránh xa con người. Côn trùng biết bay trên không lại thường bay tới vây quanh họ vo ve một lúc rồi lũ lượt rời đi.
Nghe Moore kể lại, khi Lục Tắc Hiên diễn cảnh cuồng bạo đi đồ sát đã đâm bị thương khá nhiều đồng đội. Tuy vết thương không nguy hiểm tính mạng nhưng vẫn có nguy cơ bị nhiễm trùng, cuối cùng được một đám nhện kỳ lạ bò tới giúp băng bó, cầm máu?
Chu Thiên Dịch băn khoăn: “Chẳng lẽ đồng minh của loài người mà Nguyên nói chính là sinh vật vũ trụ?”
Tần Tiêu nhìn Trưởng phòng Chu, cười nói: “Kể ra bà ấy cũng có họ hàng với thực thể tinh thần của cậu ấy… Bà ấy cũng là một loài nhện.”
Trước kia, cha cậu là nhân viên công tác ở Sở Nghiên cứu, là người phụ trách chính trong nhóm nghiên cứu “Khoang điều trị tái tạo” của Giáo sư Mạc Duy. Lúc nhỏ, Dụ Nhiên đã tới đây rất nhiều lần. Hiện tại, nhìn tòa nhà quen thuộc trước mặt, trong lòng Dụ Nhiên không còn cảm giác vui vẻ, hào hứng khi được tới đây nữa.
Cha cậu đã mất.
Mà người thầy cha kính trọng nhất, bên dưới vẻ ngoài hòa nhã, thiện lành lại là lòng tham và sự ngạo mạn mất sạch nhân tính.
Có lẽ quá trình trưởng thành từ Dẫn đường cấp C lên đến cấp S+ của Mạc Duy không thuận lợi nên mới tạo nên tính cách tự phụ đến mức cực đoan, cho rằng Dẫn đường mới là người tiến hóa ưu tú nhất, Lính gác chỉ là “đám rác rưởi khuyết tật gen không nên tồn tại” và muốn khống chế Lính gác thành con rối của mình.
Thứ thuốc lão ta nghiên cứu ra đã giết chết bao nhiêu Lính gác vô tội, phá hủy bao nhiêu gia đình?
Kẻ tên Mạc Duy này thực sự đáng bị băm vằm thành trăm mảnh.
Dụ Nhiên nhắm mắt, giấu sạch nỗi thống hận với Mạc Duy vào sâu trong lòng, vờ như bình tĩnh bước vào trụ sở của Sở Nghiên cứu.
Có người đón cậu từ ngoài cửa, là một nữ Dẫn đường trẻ tuổi với thực thể tinh thần cá thờn bơn. Trông cô chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, khoác áo blouse trắng, tươi cười nói chuyện với Dụ Nhiên: “Dụ Nhiên, Giáo sư Mạc Duy đang chờ trên tầng, để tôi dẫn cậu tới.”
Dụ Nhiên gật đầu, theo cô ta vào thang máy đi lên tầng cao nhất.
Tòa nhà của Sở nghiên cứu có tổng cộng 68 tầng. Trên tầng cao nhất có một mặt tường kính có thể quan sát toàn bộ quang cảnh bên ngoài. Đứng từ tầng cao nhất nhìn xuống, người đi đường và những chiếc xe bay chạy trên cao tốc trên không đều trông nhỏ xíu như những con kiến.
Mạc Duy đang đứng trước cửa sổ sát đất, híp mắt nhìn ra bên ngoài. Cảm giác đứng ở nơi cao quan sát vạn vật rất thú vị, lão ta luôn tin rằng đứng chỗ cao sẽ trông được xa. Lão đã mường tượng ra được thí nghiệm của lão sẽ là phát minh vĩ đại nhất lịch sử loài người.
Nghe tiếng gõ cửa, Mạc Duy ngoảnh lại, bắt gặp một đôi mắt hai màu sáng ngời.
Đôi mắt này rất đặc biệt, mắt phải trong veo như hổ phách, mắt trái lại như pha lê đỏ. Lần đầu trông thấy mắt hai màu, người ta sẽ cảm thấy rất kỳ quái, nhưng càng nhìn lâu lại càng thấy đẹp.
Mạc Duy mỉm cười, vẫy tay gọi Dụ Nhiên: “Dụ Nhiên, mau qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Chào Giáo sư.” Dụ Nhiên đặt giỏ trái cây lên bàn, “Đây là trái cây trong vườn nhà họ Lục, em tự tay hái tới mời thầy.”
Mạc Duy nhìn trái cây tươi rói trong giỏ, cười nói: “Cậu còn mang quà tới nữa à?”
Dụ Nhiên nói: “Chẳng phải thầy bảo muốn nhận em làm học trò út còn gì? Học trò lần đầu ra mắt thầy giáo sao có thể đi tay không?”
Nghe đến đó, Mạc Duy càng cười sung sướng hơn, lão vỗ vai Dụ Nhiên: “Đúng là đứa trẻ ngoan. Tình hình Lục Tắc Hiên sao rồi?”
Dụ Nhiên nói: “Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, em đã thôi miên hắn ta. Giờ chắc hắn vẫn đang ngủ mê mệt trong nhà.”
Mạc Duy gật đầu vui mừng: “Rất tốt. Không hổ là người tôi coi trọng, quả nhiên làm việc rất cẩn thận.” Lão ta ngồi xuống trước bàn làm việc, nói: “Nếu nhận cậu làm học trò, vậy cậu kính thầy một chén trà theo đúng quy củ đi.”
Năm xưa, cha cậu cũng kính trà lão ta ở đây sao?
Dụ Nhiên quay đi, giấu tiệt gai góc trong mắt, ngoan ngoãn đi tới máy nước tự động pha một chén trà nóng rồi bưng tới, lễ phép mời Mạc Duy: “Mời thầy uống trà.”
Mạc Duy cười tủm tỉm nhận chén trà, uống một hớp, cảm thán: “Không ngờ đã ngoài bảy mươi, tôi lại có được cậu học trò út vừa ý thế này. Nói chứ, hồi xưa, tôi có cậu học trò cả tâm đắc lắm… Aiz, tiếc thật, cậu ta chẳng chịu nghe lời gì cả.”
Dụ Nhiên cười khẩy trong lòng.
Ông ấy không nghe lời, âm thầm điều tra ông nên ông mới diệt khẩu cả nhà họ?!
Chắc ông không tài nào ngờ được cậu học trò út đang đứng trước mặt ông chính là con trai của cậu học trò cả kia đâu nhỉ.
Mạc Duy ngẩng đầu, nhìn Dụ Nhiên, nói: “Dụ Nhiên, kế hoạch vĩ đại nhằm thay đổi tương lai thế giới cần phải nỗ lực duy trì thực hiện khoảng hai đời người thì mới có thể diệt sạch toàn bộ Lính gác. Cậu chính là hạt giống tốt tôi xem trọng, kể từ hôm nay, cậu tiếp tục giám sát Lục Tắc Hiên vào các ngày làm việc, cuối tuần thì theo tôi học hỏi. Với khả năng ghi nhớ và tiếp thu của Dẫn đường cấp S, tôi tin cậu sẽ học được nhanh thôi.”
Dụ Nhiên giả vờ như rất hào hứng: “Em nhất định sẽ chăm chỉ học hành, không phụ sự ưu ái của thầy.”
Mạc Duy gật đầu rất hài lòng: “Phải rồi, vì tới nằm vùng bên cạnh Lục Tắc Hiên, cậu vẫn luôn thể hiện mình là Dẫn đường cấp C. Tôi không thể nhận một Dẫn đường cấp C năng lực tầm thường làm học trò được…”
Lão ta cau mày trầm tư rồi nảy ra một cách: “Chi bằng cậu nói với mọi người rằng cậu chính là Dẫn đường kiểu phát triển hiếm gặp giống tôi. Tôi phát hiện ra thiên phú của cậu nên mới muốn tập trung bồi dưỡng. Như thế, cậu phát triển thành Dẫn đường cấp S sẽ không bị nghi ngờ.”
Dụ Nhiên cười nói: “Em cũng nghĩ vậy. Thực ra lúc còn ở Học viện Dẫn đường, em đã nói với chủ nhiệm lớp và Giám đốc Tạ rằng em là Dẫn đường kiểu phát triển nên ông ta mới dạy riêng và cho em tốt nghiệp sớm. Nhưng khi tốt nghiệp, sức mạnh tinh thần em thể hiện ra mới chỉ là cấp B. Giờ em có thể nói rằng mình đã phát triển lên cấp A, sang tháng lại lên cấp S nhờ sự bồi dưỡng của thầy, thầy thấy sao?”
Mạc Duy nói: “Rất tốt! Hai thầy trò chúng ta hợp ý nhau đấy chứ, Dẫn đường kiểu phát triển đúng là cái cớ hoàn hảo.”
Dụ Nhiên hiếu kỳ hỏi: “Thầy ơi, hồi trước thầy từ cấp C dần dần phát triển lên cấp S+ ạ?”
Mạc Duy xoa cằm, cười nhạt: “Lúc thức tỉnh, tôi đã 16 tuổi rồi, ban đầu chỉ là một Dẫn đường cấp C, bị kỳ thị đủ đường. Về sau, khi sức mạnh tinh thần của tôi dần tăng lên, thái độ của những kẻ khác cũng thay đổi theo. Cậu nói xem, có phải rất thú vị không?”
Dụ Nhiên nhướng mày: “Đám người đó đúng là có mắt như mù, không nhìn ra thiên phú của thầy.”
Mạc Duy khẽ cười, thở dài: “Đúng vậy. Thế nên tôi mới biến đám Lính gác hồi nhỏ khinh thường tôi thành vật thí nghiệm đợt đầu tiên. Lúc bọn chúng cuồng bạo, cái vẻ mặt vừa đau đớn vừa hãi hùng ấy trông hay ho lắm.”
Dụ Nhiên: “…”
Xem ra trong “quá trình phát triển”, Mạc Duy đã chịu không ít uất ức nên tâm lý mới biến thái như vậy.
Mạc Duy đứng dậy: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi tham quan phòng thí nghiệm của chúng ta.”
Dụ Nhiên theo sau Mạc Duy, tới phòng thí nghiệm bí mật trong Sở Nghiên cứu.
Phòng thí nghiệm này được cài đặt mật mã rất mạnh, Mạc Duy mở khóa bằng đồng tử, Dụ Nhiên theo lão vào trong. Vài nhà khoa học đang chăm chú làm thí nghiệm, trên mặt bàn trắng phau là các thiết bị thí nghiệm tiên tiến, ống nghiệm và các loại thuốc nhiều màu được sắp xếp gọn gàng, trông không khác gì một phòng thí nghiệm bình thường.
Không một ai biết bọn họ đang nghiên cứu thứ thuốc kinh khủng cỡ nào.
Dụ Nhiên yên lặng tham quan phòng thí nghiệm cùng Mạc Duy. Mạc Duy giới thiệu các thành viên trong nhóm thí nghiệm cho cậu: “Những người này đều là thành viên cốt cán trong nhóm thí nghiệm của chúng ta. Đây là Dụ Nhiên, học trò mới của tôi, Dẫn đường kiểu phát triển, hiện đã lên đến cấp A, mọi người làm quen nhau nào.”
Dụ Nhiên lễ phép chào hỏi: “Chào các anh các chị, mong được giúp đỡ nhiều ạ.”
Mọi người cười, nói đùa: “Hay quá, chúc mừng Giáo sư có học trò mới! Lực lượng nghiên cứu khoa học chúng ta lại được bổ sung nhân lực rồi.”
“Giáo sư, cho Dụ Nhiên tham gia vào thí nghiệm gen kế tiếp ạ?”
Mạc Duy trả lời rất quyết đoán: “Đương nhiên, Dụ Nhiên sẽ là người phụ trách chính trong giai đoạn về sau của thí nghiệm. Mấy cô mấy cậu nói tỉ mỉ kỹ càng nội dung, trình tự thí nghiệm cho cậu ấy một lượt. Từ tuần sau, cho Dụ Nhiên tham dự luôn, tôi tin cậu ấy sẽ học được nhanh thôi.”
Thí nghiệm gen? Đáy lòng Dụ Nhiên lạnh toát. Cậu tò mò hỏi: “Thí nghiệm gen là gì ạ?”
Một Dẫn đường mỉm cười, giải thích: “Vì gen của Lính gác bị khuyết tật nên mới cuồng bạo. Chúng ta sẽ giảm tỉ lệ sinh ra Lính gác từ mặt gen di truyền, thay đổi hoàn toàn cấu trúc dân số con người.”
Dụ Nhiên: “…”
Muốn thí nghiệm cả bào thai còn chưa chào đời ư? Đám người này thật sự điên rồi!
Mạc Duy say sưa tưởng tượng: “Chừng 100 năm sau, trong xã hội loài người sẽ không còn tồn tại Lính gác nữa, thay vào đó là rất nhiều Dẫn đường ưu tú. Không có Lính gác, kết hợp nhiệt phiền toái nhất đối với Dẫn đường cũng sẽ biến mất triệt để.”
Dụ Nhiên nhìn Mạc Duy với vẻ sùng bái: “Giáo sư, chắc chắn thầy chính là nhà khoa học vĩ đại nhất lịch sử nhân loại.”
Được cậu tâng bốc, tâm trạng Mạc Duy càng sung sướng hơn. Cậu học trò út này vừa thông minh lanh lợi, vừa ngoan ngoãn khéo miệng, giết người lại quyết tuyệt gọn gàng, đúng là học trò cưng lý tưởng trong lòng lão.
Tìm được hậu bối có tư tưởng hợp mình thế này thật sự không dễ dàng gì.
Sau khi dẫn Dụ Nhiên đi tham quan toàn bộ phòng thí nghiệm và được cậu phỉnh cho sướng cả người, Mạc Duy lại tiết lộ cho Dụ Nhiên một thông tin quan trọng: “Phải rồi, cuối tháng này sẽ tổ chức bầu Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường mới.”
Dụ Nhiên thắc mắc: “Bầu mới? Không phải ngài Ludwig đang đương nhiệm sao?”
Mạc Duy buột miệng: “Ông ấy bận quá, không kham nổi.” Nhận ra mình lỡ lời, Mạc Duy vội bổ sung: “Ludwig đã làm Hội trưởng mười mấy năm rồi, muốn từ chức để nghỉ ngơi. Người ứng cử của phe ta hiện tại là Adeline. Sau lưng cô ta có nguồn tài lực hùng hậu ủng hộ, chỉ cần thuận lợi vào chức Hội trưởng, Hiệp hội Dẫn đường sẽ tiếp tục bị chúng ta khống chế.”
Dụ Nhiên nói: “Adeline cũng có tiếng tăm rất tốt vì thường xuyên đi làm từ thiện. Để cô ấy tranh cử Hội trưởng, chắc chắn không thành vấn đề.”
Mạc Duy vỗ vai Dụ Nhiên, dặn dò: “Cậu còn trẻ, giờ cứ làm thí nghiệm cùng nhóm nghiên cứu trước đã. Chờ đến khi Adeline rút lui, tôi sẽ đề cử cậu đảm nhiệm vị trí Hội trưởng đời kế tiếp.”
Dụ Nhiên tươi cười xán lạn: “Cảm ơn thầy đã ưu ái. Nếu có thể lên làm Hội trưởng, vậy coi như em chính là tên cướp vũ trụ có tiền đồ nhất rồi!”
Mạc Duy nói: “Phải rồi, cậu xuất thân từ cướp vũ trụ, cho cậu biết một tin tốt. Sau khi tái đắc cử, Tổng thống sẽ hủy bỏ kế hoạch tiêu diệt cướp vũ trụ, cướp vũ trụ sẽ không phải trốn chui trốn lủi khắp nơi nữa. Nói chứ, mấy năm qua, cướp vũ trụ đã giúp tôi khá nhiều việc, giờ tôi lại nhận một cướp vũ trụ làm học trò, cũng coi như là có duyên!”
***
Buổi trưa, trong lúc ăn cơm tại Sở Nghiên cứu, Dụ Nhiên âm thầm quan sát những nhân viên nghiên cứu khoa học ở đây.
Chắc chắn Sở Nghiên cứu này có đặc công nằm vùng của Quân đoàn Ánh Sao và Quân đoàn Liệp Ưng. Nhưng giờ chưa phải lúc để liên lạc với những người đó, tránh việc bại lộ thân phận. Thời gian khá gấp gáp, cậu cần mau chóng tìm ra danh sách thành viên của tổ chức hắc ám.
Giọng Lục Tắc Hiên vang lên trong đầu: “Nhiên Nhiên, em ổn chứ?”
Dụ Nhiên nói: “Không sao, em nói chuyện cả sáng với Mạc Duy, cuối cùng cũng hiểu tại sao bọn họ lại tự nguyện gia nhập tổ chức hắc ám.”
Adeline của cải thừa mứa nhưng lại khao khát quyền lực, thế nên bọn họ hứa hẹn sẽ cho cô ta trở thành Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường. Cướp vũ trụ có sức chiến đấu đáng gờm nhưng luôn bị các quân đoàn của Liên bang bao vây, càn quét, thế nên bọn họ đảm bảo sẽ hủy bỏ kế hoạch tiêu diệt, để cướp vũ trụ được tự do hoạt động.
Mỗi người lại có một khát vọng riêng, khó trách bọn họ chịu làm việc cho Mạc Duy.
Ludwig bận quá? Đương nhiên rồi, ông ta phải giả trang thành Tổng thống, tiếp tục đi diễn thuyết mà. Thế nên ông ta cần chuyển giao chức vụ Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường cho Adeline càng sớm càng tốt để chuyên tâm sắm vai Tổng thống.
Cảm nhận được suy nghĩ của Dụ Nhiên, Lục Tắc Hiên nói: “Kế hoạch của bọn chúng chặt chẽ thật đấy. Xem ra Tổng thống Harrison đã gặp nạn rồi. Sau khi bầu lại Hội trưởng, Ludwig có thể biến mất, hoàn toàn thế chỗ cho Tổng thống.”
Dụ Nhiên nói: “Chúng ta nhất định phải vạch mặt bọn họ trước khi cuộc bầu cử Tổng thống diễn ra. Trong khoảng thời gian này, em sẽ cố gắng tìm cho ra danh sách tổ chức hắc ám.”
Lục Tắc Hiên nhắc nhở: “Dẫn đường tên Lục Tinh Duyệt có thực thể tinh thần là bọ rùa bảy đốm ở Sở nghiên cứu, tốt nghiệp từ khoa Sinh mệnh Học viện Y học Dẫn đường, là đặc công của nhà họ Lục. Chắc cô ấy sẽ giúp được em?”
Dụ Nhiên nói: “Tạm thời em chưa thể tiếp xúc với những người khác, tránh cho Mạc Duy sinh nghi. Chờ em tương đối quen mặt ở Sở nghiên cứu rồi sẽ nghĩ cách liên lạc với cô ấy.”
Lục Tắc Hiên nói: “Được, nhớ cẩn trọng.”
***
Cùng lúc đó, đội sáu người của Nguyên soái Tần Tiêu đã trở lại căn cứ hành tinh Nhện đỏ một cách an toàn.
Thấy ông bình an trở về, cuối cùng Tướng quân Lục Đình Ngự cũng được thở phào một hơi.
Tần Tiêu đưa Tổng thống, Tướng quân Lục và cả Đường Sách, Chu Thiên Dịch vào thế giới tinh thần họp. Tướng quân Lục vội hỏi: “Sao rồi Nguyên soái? Ông điều tra ra chân tướng ở chòm sao Thời Chung không?”
Tần Tiêu khẳng định: “Ludwig thực sự đã bị sinh vật vũ trụ ký sinh. Cách ký sinh của quái vật trí tuệ cao này cực kỳ hung tàn, nó có thể tách các chi của mình ra, nuôi thành cá thể sống mới. Mục tiêu cuối cùng của nó là chiếm lĩnh hành tinh Thủ đô, biến đại dương ở đó thành ngôi nhà mới của nó.”
Lục Đình Ngự và Harrison quay sang nhìn nhau.
Tần Tiêu nhìn Đường Sách, nghiêm túc nói: “Tiếp theo, Thiếu tá Đường bí mật trở về hành tinh Thủ đô một chuyến, tìm cách báo lại toàn bộ kết quả điều tra cho Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên. Chờ khi họ tra được danh sách của tổ chức hắc ám rồi, chúng ta sẽ tiến hành phản kích.”
Đường Sách đáp rất dõng dạc: “Rõ! Tôi sẽ xuất phát ngay hôm nay.”
Kỳ nhông hàng rào có khả năng tàng hình cực mạnh. Để Đường Sách một mình trở về báo tin sẽ ít gây ra sự chú ý.
Tần Tiêu nhìn sang Tổng thống Harrison, nói: “Chúng ta cũng nên chính thức tới chào hỏi một vị đồng minh của loài người.”
Harrison giật mình: “Đồng minh của loài người?”
Tần Tiêu nói: “Mọi người không thấy chúng ta sống ở đây cực kỳ yên ổn à? Làm gì có dã thú nào tìm tới tấn công.”
Lục Đình Ngự ngẫm lại, quả đúng là như vậy. Rõ ràng trên hành tinh này có vài loài động vật nhỏ nhưng chúng đều tự giác tránh xa con người. Côn trùng biết bay trên không lại thường bay tới vây quanh họ vo ve một lúc rồi lũ lượt rời đi.
Nghe Moore kể lại, khi Lục Tắc Hiên diễn cảnh cuồng bạo đi đồ sát đã đâm bị thương khá nhiều đồng đội. Tuy vết thương không nguy hiểm tính mạng nhưng vẫn có nguy cơ bị nhiễm trùng, cuối cùng được một đám nhện kỳ lạ bò tới giúp băng bó, cầm máu?
Chu Thiên Dịch băn khoăn: “Chẳng lẽ đồng minh của loài người mà Nguyên nói chính là sinh vật vũ trụ?”
Tần Tiêu nhìn Trưởng phòng Chu, cười nói: “Kể ra bà ấy cũng có họ hàng với thực thể tinh thần của cậu ấy… Bà ấy cũng là một loài nhện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất