Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay
Chương 131: Cứ thế này thì biết đến bao giờ kỳ động dục mới qua nổi?
bởi oshplaypubg Theo dõi
Milocy tìm ra biện pháp giải quyết ngay trước khi kỳ động dục của Auston trôi qua. Sau khi phân tích sợi lông từ quá trình chuyển hóa, gã phát hiện trong đó chứa có một loại mã có thể kích hoạt tự nhiên những đặc điểm di truyền lặn, mà trùng hợp trong cơ thể Auston lại có loại gen lặn đó.
Quá trình ấy không hề đơn giản, chỉ riêng việc nhặt nhạnh những sợi lông của ngày đầu tiên thôi đã gần như kiệt sức.
Tất nhiên kiểu công việc như nhặt nhạnh bới móc Milocy sẽ không đích thân làm. Gã giao cho người trong đội.
Gã nằng nặc đòi ở lại xem Auston biến thân. Sau khi tận mắt chứng kiến y từ sói hóa về hình người, gã liền bật ra tràng cười quái dị:
- Thú vị! Thú vị! Tôi muốn tiếp tục ở lại nghiên cứu vấn đề này. Giá như một ngày nào đó có thể nhìn thấy hầu tước Nicolas tự do biến đổi giữa hình người và sói...
Lộc Minh Trạch vươn tay giúp Auston che chắn bộ vị quan trọng. Nhưng rồi thấy Milocy mãi dán mắt vào Auston, hắn dứt khoát che mắt gã, lôi ra ngoài:
- Anh có nhìn nữa thì anh ấy cũng không biến thành người được đâu, ra đây với tôi!
- Đều là Alpha cả, có gì hay ho để nhìn đâu... Á à~ Cưng sợ tổn thương lòng tự trọng của hầu tước hả? Hí hí hí...1
Lộc Minh Trạch thụi một cú vào bụng Milocy:
- Im mồm!
Trong lúc đợi Auston mặc quần áo sửa sang hình tượng, Lộc Minh Trạch chợt nhớ ra vấn đề bị lãng quên mấy ngày qua: Kể từ hôm Mary đến văn phòng tìm hắn, cô không còn xuất hiện lần nào nữa. Chuyện tình xảy ra quá đột ngột, Lộc Minh Trạch chưa kịp liên lạc lại với cô. Không biết cái con bé chuyên để tâm chuyện lông gà vỏ tỏi ấy ra sao rồi.
Lộc Minh Trạch lập tức dùng đường dây liên lạc riêng của Auston gọi đến số điện thoại ở nhà. Từ khi mua được nhà mới, Lộc Minh Trạch liền bảo Mary dọn khỏi nhà Gavin, nhưng đáng tiếc khi đó hắn bận nam chinh bắc chiến cùng Auston, thế là đến hình dáng ngôi nhà tròn méo thế nào hắn cũng chẳng biết.
Điện thoại reo hồi lâu, không một ai nhấc máy. Ban đầu, Lộc Minh Trạch chỉ mang tâm thế thăm dò, khoanh tay nghi ngờ, nhưng đến lúc này đây, nỗi lo bắt đầu trỗi dậy trong lòng hắn. Từ khi Mary rời quân đội, phạm vi hoạt động thu hẹp lại rất nhiều, hơn nữa vì lý do công việc của Lộc Minh Trạch và xuất thân của hai người, Mary rất hiếm lai vãng đến nhà hàng xóm.
Đáng nhẽ lúc này, cô bé không thể không có mặt ở nhà.
Không bỏ cuộc, Lộc Minh Trạch quyết gọi lại lần nữa. Lần này không bao lâu đã có người nhấc máy, nhưng ngay khi Lộc Minh Trạch toan mở lời, đầu dây bên kia bỗng dội lại một tiếng "Gâu!".
- Thượng Tá... Mày học được trò tiếp điện thoại đấy à. - Có giỏi thì học cả cách nói chuyện xem, còn có thể giúp hắn xem Mary đi đâu.
Lộc Minh Trạch cúp máy. Giờ phút này, ruột gan hắn nôn nao như bị lửa đốt. Hắn đã nghĩ về khả năng Mary đến nhà Gavin tìm chân tướng, song em trai Gavin cũng bị Adonis bắt đi, cô có đến đó chẳng phải cũng hóa công cốc thôi sao?
Hắn đưa mắt nhìn về phía Auston, ngập ngừng nói với Milocy:
- Anh ở đây với anh ấy, tôi về nhà một chuyến...
Milocy rất vui vẻ:
- Được! Được!
- ... Tôi cảnh cáo anh, đừng nuôi ý đồ gì với anh ấy.
Hắn biết rõ, để Milocy ở lại, chưa chắc là ai bảo vệ ai. Gã này yếu đuối trông chẳng ra dáng Alpha chút nào. Dẫu vậy có người giám sát cũng đỡ hơn không có ai, kỳ động dục Auston vẫn chưa qua, nhỡ có trường hợp khẩn cấp xảy ra, Milocy ở đó sẽ trấn an y.
Cơ mà hai tên A ở cùng nhau sẽ không có chuyện gì đâu ha.
Ừ... Dù gì Milocy cũng không thể đánh lại Auston, gã không dám rước họa vào thân đâu.
Lộc Minh Trạch mua nhà không xa văn phòng chính phủ mấy, đi xe mấy phút là đến nơi. Về đến nhà, hắn phát hiện cửa đã bị khóa. Lộc Minh Trạch vừa vào liền bị Thượng Tá nhảy xổ vào lòng, nhưng nhìn quanh lại không thấy bóng dáng Mary đâu.
Lộc Minh Trạch vuốt ve Thượng Tá đôi ba cái, thấy nó vẫn là mập mạp khỏe khắn, thức ăn trong bát chỉ còn thừa lại một nửa, có thể thấy Mary rời đi chưa quá lâu.
Rời đi? Khóa cửa trong nhà không hỏng... Thế tức là, không phải cô bị bắt cóc... Mà là tự bỏ đi ư?
Lộc Minh Trạch vẫn không yên lòng, nhưng các dấu hiệu đã rõ ràng cho thấy Mary thật sự không hề chống cự, nếu cô bị bắt trói, Thượng Tá cũng sẽ không như thế này. Với mối quan hệ thân thiết của Thượng Tá và Mary, gì thì gì nó cũng phải rụng vài nhúm lông.
Lộc Minh Trạch do dự xoa đầu Thượng Tá. Hắn lại nhìn thức ăn cho chó trong bát, cảm thấy sẽ không có chuyện gì. Mary biết Thượng Tá ăn nhiều, nên đã để lại cho nó một đống thức ăn rồi một mình lẻn đi(1).
(1)Raw "玛丽知道上校吃饭没数,应该不会给它留下一堆吃的自己跑了。" Thật sự mình cũng không rõ câu này lắm đoán ý thôi hic @[email protected]
Có lẽ cô chỉ ra ngoài giải sầu thôi chăng?
Lộc Minh Trạch vốn định mang Thượng Tá đi, hiện tại chỗ Auston đang thiếu nhân lực, để Thượng Tá bảo vệ Auston những lúc hắn không có mặt cũng tốt. Chung quy vẫn đáng tin hơn Milocy nhiều. Thế nhưng Mary ở nhà một mình còn nguy hiểm hơn, tốt hơn hết nên chờ cô trở về, đến khi đó tìm một nơi an toàn đưa cả người lẫn chó cùng đi.
"Tích!"
Đồng hồ truyền tin đột nhiên vang lên, Lộc Minh Trạch nhận cuộc gọi, tiếng hét như lợn bị chọc tiết của Milocy vang lên:
- Tiểu Lộc!!! Cậu đâu rồi!! Về mau!!! Hầu tước lại phát điên rồi!!!
Lộc Minh Trạch sực nhớ kỳ động dục của Auston vẫn chưa qua, kinh hãi ra mặt:
- Anh bị thịt rồi hả?!
- A a a a hắn muốn bóp chết tôi nè!!! Cứu tôi vói!!!
"Rụp! "
Lộc Minh Trạch chưa kịp nói gì, điện thoại bất thình lình tắt ngúm. Hắn chửi thầm một tiếng rồi vắt chân lên cổ chạy về. Sao hắn lại quên mất, khi Alpha động dục ngửi thấy mùi của Alpha khác sẽ nổi điên. Đã quen thấy Auston ôn tồn lễ độ, luôn kiểm soát cảm xúc, hắn dễ dàng quên mất một điều rằng y cũng là một A ưu việt... Cơ mà, không đến nỗi giết người đâu ha.
Vừa bước vào cửa, Lộc Minh Trạch liền bị một luồng sương mù "tập kích" thẳng mặt, hắn lắc đầu nguầy nguậy:
- Cái quỷ gì đây?!
Một cơn "lốc xoáy" quét qua, kéo theo cổ tay hắn. Lộc Minh Trạch lập tức bị đập vào một bờ ngực vững chãi.
Chưa kịp ngẩng đầu lên, hắn liền nghe trên đỉnh đầu có tiếng nói:
- Cút ra ngoài!
Lộc Minh Trạch lúc này mới nhận ra, người kéo hắn chính là Auston, còn kẻ phun thứ sương mù kỳ quái lên mặt là Milocy. Hắn lén lút liếc mắt nhìn, trông thấy Milocy tơi tả lủi khỏi phòng. Cảm nhận được ánh mắt của Lộc Minh Trạch, gã quay đầu, thê thảm lườm hắn đầy oán hận:
- Hai người cố gắng hưởng thụ đi!
Tim Lộc Minh Trạch bỗng đánh lô tô trong lồng ngực:
- Milocy, quay lại đây, anh phun cái gì cho tôi...
Chưa dứt lời, hắn bỗng nhiên bị ấn đầu vào ngực. Lộc Minh Trạch há miệng toan hỏi, liền bị Aus nâng đầu, "cơn mưa" nụ hôn ùa đến.
- Gượm... gượm đã!
Auston mặc kệ, ôm chầm lấy hắn rồi sờ soạng tấm lưng hắn. Đôi môi ướt át ngậm chặt, không ngừng liếm cắn. Sau một hồi quấn quít, Lộc Minh Trạch dần dần thả lỏng. Không biết có phải do hai ngày qua quá "sa đọa" hay không, dường như Lộc Minh Trạch đã hạ thấp yêu cầu đi hẳn – chỉ cần Auston không còn ở trong hình dạng sói, y có làm gì hắn cũng chấp hết.
Hai người ôm hôn từ cửa đến tận bàn làm việc. Lộc Minh Trạch được ôm eo bế lên bàn, cảm giác thiếu không khí và ướt át quyến luyến trên môi khiến Lộc Minh Trạch chẳng còn hơi sức đâu bận tâm đến những chuyện khác. Thuận theo cử động của Auston, hắn ngả người về sau, hai khủy tay chống lên mặt bàn, cố rướn hàm dưới hôn y.
Có chút... nhớ hình dáng này. Cuối cùng cũng không mang hình hài loài thú vật nữa rồi.
Nghĩ thế, Lộc Minh Trạch càng thêm tập trung, thậm chí còn chủ động dùng đầu lưỡi quấn lấy. Một lúc sau, Auston đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt vằn vện tia máu. Lộc Minh Trạch dừng theo, nhìn y. Vẻ mặt đối phương nom là lạ, y ôm eo Lộc Minh Trạch, ngừng một chốc, rồi cúi đầu nhẹ nhàng ngửi cổ hắn.
Lộc Minh Trạch không biết Auston có ý gì, đẩy đầu y ra, giọng khàn khàn:
- Anh làm gì đấy...
Auston ngẩn ra hồi lâu, rồi cất giọng nghi ngờ:
- A Trạch?
- Hả?
- ... - Auston vươn tay vén áo hắn lên, chôn mặt trên bụng Lộc Minh Trạch cảm nhận, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch.
Lộc Minh Trạch cứ thở dồn dập vì hành động khơi gợi này, rồi bỗng nhận ra Auston mãi không nhúc nhích gì nữa, thế là sốt ruột hét lên:
- Làm gì đấy! Làm sói phát nghiện rồi à, chỉ biết ngửi ngửi ngửi... Có muốn làm nữa không hả!
Auston nhìn hắn chòng chọc, suy tư hồi lâu:
- A Trạch, sao em biến thành Omega rồi...1
- Hả?
Auston sờ cổ Lộc Minh Trạch, hít thật sâu, rồi thì thầm:
- Tuy vẫn là mùi rượu... Nhưng mùi của em lại biến thành Omega rồi. Quái!
- ...
Lộc Minh Trạch vội vã ngồi dậy, nhấc cánh tay lên ngửi thử, nhưng mãi chẳng ngửi thấy gì. Lộc Minh Trạch liền tháo thắt lưng, thò tay vào quần sờ soạng.
- Đâu có, tôi vẫn bình thường mà, thằng em cũng còn nguyên này.
- ... Ý tôi là nói mùi hương ấy. – Với cả Omega cũng có thứ đó đấy nhé.
Lộc Minh Trạch cau mày nghĩ ngợi, chợt vỡ lẽ:
- Khi nãy Milocy phun thứ gì đó lên mặt tôi... - Lẽ nào gã ta chế cả thuốc ngụy trang Omega? Lại còn mang theo bên người... Sao mà vô vị thế không biết!
Hắn nhớ Auston từng nói – y đã từng âm thầm "cải tạo" lại cơ thể, cực kì ghét mùi Omega, chỉ cần ngửi thấy sẽ nôn mửa. Trông bộ dạng uất ức của y, Lộc Minh Trạch không nhịn được mà phì cười.
- A Trạchhhh!
Lộc Minh Trạch lập tức ôm lấy y an ủi:
- Thôi thì, anh bớt giận đi... Khó chấp nhận đến thế sao?
- Khó...
Auston ôm Lộc Minh Trạch,vẻ mặt chếnh choáng như bị pheromone Omega kích thích. Lộc Minh Trạch cười muốn lả người:
- Phì... Vậy... vậy làm sao đây, nhét hai miếng bông vào lỗ mũi anh nhá? Dổi ôi... cười chết tôi, ha ha ha ha ha!
Kỳ thật, rất khó để lí giải cách phân biệt mùi hương ở thế giới này. Mùi của Omega đối với Alpha hẳn là mùi thơm ngọt mới đúng, Auston đã cải tạo cơ thể, nhưng sao ngửi thấy mùi thơm ngọt của Omega lại muốn ói?
Vừa thơm ngọt vừa khiến người ta muốn ói, Lộc Minh Trạch chỉ có thể nghĩ đến thuốc diệt muỗi.1
Thấy Lộc Minh Trạch cười đến run rẩy, sắc mặt Auston tối lại, y cau có nhìn hắn chòng chọc, rồi bỗng vác Lộc Minh Trạch lên vai.
- Đệt —— mợ! Gượm đã...
Auston đưa tay nắm mông hắn, bóp thật lực:
- Cười tiếp đi.
Lộc Minh Trạch nằm vắt vẻo trên vai Auston, thấy y đi về hướng mật thất, tiếng cười liền im bặt.
- Em sai rồi em sai rồi... Anh giai ơi anh giai à, anh thả em xuống đi.
Auston ném Lộc Minh Trạch lên ghế sô pha trong mật thất, dùng vân tay khóa cửa lại:
- Em là Alpha tôi nhịn được thì em là Omega tôi cũng chịu được.
Lộc Minh Trạch chật vật đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhưng rồi bị Auston đè trở lại. Y xé toạc áo Lộc Minh Trạch, gấp lại, nhẹ nhàng bịt mắt hắn.
- Chơi trò kích thích chút đi.
Auston kéo tay hắn lên đỉnh đầu, hôn dọc gáy Lộc Minh Trạch:
- Nếu em là A, tôi sẽ thích A. Nếu em là O, tôi sẽ thích O... Đừng cắn môi, ở đây em có thể tha hồ rên lớn mà.
- ...
Lộc Minh Trạch vô thức ngẩng đầu, nuốt nước bọt. Auston giỏi nói mấy lời khêu gợi tán tỉnh khỉ gió này ra phết đấy.
*1
- Anh giai này, tôi có thể hỏi một câu được không?
Auston kéo bàn tay đang tác loạn trên mặt mình xuống, kéo Lộc Minh Trạch vào lòng, giọng đượm vui sướng:
- Hỏi đi.
Lộc Minh Trạch khó chịu vì cứ bị y sờ mó, lười biếng đẩy y ra:
- Sao kỳ động dục của anh dài quá vậy?
- Hừm... Tôi cũng không biết. Dù sao cũng đã được nghỉ phép, kỳ động dục dài có thể cho tôi ở cùng em lâu hơn.
Lộc Minh Trạch toan ném cái lườm mắt sang, Auston bỗng vươn mình đè lên hắn:
- Gọi thêm mấy tiếng anh nghe nào.
- Sao anh không bảo tôi gọi papa luôn đi?
Auston đặt tay lên eo hắn:
- Được đó, vậy em gọi papa xem.
Lộc Minh Trạch thiếu điều nhảy dựng lên:
- Khỉ gió! Đừng có lại gần đây! Ông đây mệt rồi, ngủ đây!
Auston cắn chặt môi hắn, hôn say đắm đến mức làm Lộc Minh Trạch nín thinh, sau đó mới buông hắn ra:
- Không phải em muốn gọi papa à? Gọi đi.
- Cút...
- Gọi không?
Lộc Minh Trạch quay đầu đi:
- Không gọi.
- Muốn hôn không?
Lộc Minh Trạch liếm môi, hãy còn thòm thèm chút dư vị vương vất. Rồi hắn hé môi, kề sát lại:
- Muốn.
Auston bật cười, ôm hắn, cúi đầu hôn:
- Ngoan thế không biết.
Lộc Minh Trạch ôm chặt Auston, lầu bầu:
- Xem anh hầu hạ tốt đến đâu...
Sáng sớm đầu óc còn mơ màng chẳng phân biệt được đâu thực đâu mơ, Auston và Lộc Minh Trạch lại học cái tật càng ngày càng mặt dày, cái gì cũng dám nói:
- Thấy thế nào?
Lộc Minh Trạch thật lâu sau mới cất lời:
- Sướng... Nhanh lên.
- Còn chưa chịu gọi sao?
Tiếng thở của Lộc Minh Trạch càng lúc càng lớn:
- Anh ơi...
- Papa đâu?
- Cứ gọi anh đấy... Shh, nhanh lên.
Lộc Minh Trạch chôn mặt trong ngực Auston, thở nhè nhẹ. Y bật cười khe khẽ, ôm chặt hắn:
- Trông em hãy còn sung sức lắm, chẳng giống buồn ngủ tí nào. Mấy câu than mệt khi nãy là vờ vịt đúng không?
Lộc Minh Trạch cắn lên ngực Auston, thỏa mãn rồi mới giở vẻ tinh ranh:
- Anh giai mới mệt ấy.
Auston ôm Lộc Minh Trạch, nhẹ nhàng vuốt ve gáy hắn, mãi không thấy phần nhô lên đáng ra nên có ở đó, ấy thế mà hương rượu vương vất quanh chóp mũi lại ngày càng nồng. Auston bất chợt thở dài, cứ thế này thì biết đến bao giờ kỳ động dục mới qua nổi?
——————————————————————————————
Milocy tìm ra biện pháp giải quyết ngay trước khi kỳ động dục của Auston trôi qua. Sau khi phân tích sợi lông từ quá trình chuyển hóa, gã phát hiện trong đó chứa có một loại mã có thể kích hoạt tự nhiên những đặc điểm di truyền lặn, mà trùng hợp trong cơ thể Auston lại có loại gen lặn đó.
Quá trình ấy không hề đơn giản, chỉ riêng việc nhặt nhạnh những sợi lông của ngày đầu tiên thôi đã gần như kiệt sức.
Tất nhiên kiểu công việc như nhặt nhạnh bới móc Milocy sẽ không đích thân làm. Gã giao cho người trong đội.
Gã nằng nặc đòi ở lại xem Auston biến thân. Sau khi tận mắt chứng kiến y từ sói hóa về hình người, gã liền bật ra tràng cười quái dị:
- Thú vị! Thú vị! Tôi muốn tiếp tục ở lại nghiên cứu vấn đề này. Giá như một ngày nào đó có thể nhìn thấy hầu tước Nicolas tự do biến đổi giữa hình người và sói...
Lộc Minh Trạch vươn tay giúp Auston che chắn bộ vị quan trọng. Nhưng rồi thấy Milocy mãi dán mắt vào Auston, hắn dứt khoát che mắt gã, lôi ra ngoài:
- Anh có nhìn nữa thì anh ấy cũng không biến thành người được đâu, ra đây với tôi!
- Đều là Alpha cả, có gì hay ho để nhìn đâu... Á à~ Cưng sợ tổn thương lòng tự trọng của hầu tước hả? Hí hí hí...1
Lộc Minh Trạch thụi một cú vào bụng Milocy:
- Im mồm!
Trong lúc đợi Auston mặc quần áo sửa sang hình tượng, Lộc Minh Trạch chợt nhớ ra vấn đề bị lãng quên mấy ngày qua: Kể từ hôm Mary đến văn phòng tìm hắn, cô không còn xuất hiện lần nào nữa. Chuyện tình xảy ra quá đột ngột, Lộc Minh Trạch chưa kịp liên lạc lại với cô. Không biết cái con bé chuyên để tâm chuyện lông gà vỏ tỏi ấy ra sao rồi.
Lộc Minh Trạch lập tức dùng đường dây liên lạc riêng của Auston gọi đến số điện thoại ở nhà. Từ khi mua được nhà mới, Lộc Minh Trạch liền bảo Mary dọn khỏi nhà Gavin, nhưng đáng tiếc khi đó hắn bận nam chinh bắc chiến cùng Auston, thế là đến hình dáng ngôi nhà tròn méo thế nào hắn cũng chẳng biết.
Điện thoại reo hồi lâu, không một ai nhấc máy. Ban đầu, Lộc Minh Trạch chỉ mang tâm thế thăm dò, khoanh tay nghi ngờ, nhưng đến lúc này đây, nỗi lo bắt đầu trỗi dậy trong lòng hắn. Từ khi Mary rời quân đội, phạm vi hoạt động thu hẹp lại rất nhiều, hơn nữa vì lý do công việc của Lộc Minh Trạch và xuất thân của hai người, Mary rất hiếm lai vãng đến nhà hàng xóm.
Đáng nhẽ lúc này, cô bé không thể không có mặt ở nhà.
Không bỏ cuộc, Lộc Minh Trạch quyết gọi lại lần nữa. Lần này không bao lâu đã có người nhấc máy, nhưng ngay khi Lộc Minh Trạch toan mở lời, đầu dây bên kia bỗng dội lại một tiếng "Gâu!".
- Thượng Tá... Mày học được trò tiếp điện thoại đấy à. - Có giỏi thì học cả cách nói chuyện xem, còn có thể giúp hắn xem Mary đi đâu.
Lộc Minh Trạch cúp máy. Giờ phút này, ruột gan hắn nôn nao như bị lửa đốt. Hắn đã nghĩ về khả năng Mary đến nhà Gavin tìm chân tướng, song em trai Gavin cũng bị Adonis bắt đi, cô có đến đó chẳng phải cũng hóa công cốc thôi sao?
Hắn đưa mắt nhìn về phía Auston, ngập ngừng nói với Milocy:
- Anh ở đây với anh ấy, tôi về nhà một chuyến...
Milocy rất vui vẻ:
- Được! Được!
- ... Tôi cảnh cáo anh, đừng nuôi ý đồ gì với anh ấy.
Hắn biết rõ, để Milocy ở lại, chưa chắc là ai bảo vệ ai. Gã này yếu đuối trông chẳng ra dáng Alpha chút nào. Dẫu vậy có người giám sát cũng đỡ hơn không có ai, kỳ động dục Auston vẫn chưa qua, nhỡ có trường hợp khẩn cấp xảy ra, Milocy ở đó sẽ trấn an y.
Cơ mà hai tên A ở cùng nhau sẽ không có chuyện gì đâu ha.
Ừ... Dù gì Milocy cũng không thể đánh lại Auston, gã không dám rước họa vào thân đâu.
Lộc Minh Trạch mua nhà không xa văn phòng chính phủ mấy, đi xe mấy phút là đến nơi. Về đến nhà, hắn phát hiện cửa đã bị khóa. Lộc Minh Trạch vừa vào liền bị Thượng Tá nhảy xổ vào lòng, nhưng nhìn quanh lại không thấy bóng dáng Mary đâu.
Lộc Minh Trạch vuốt ve Thượng Tá đôi ba cái, thấy nó vẫn là mập mạp khỏe khắn, thức ăn trong bát chỉ còn thừa lại một nửa, có thể thấy Mary rời đi chưa quá lâu.
Rời đi? Khóa cửa trong nhà không hỏng... Thế tức là, không phải cô bị bắt cóc... Mà là tự bỏ đi ư?
Lộc Minh Trạch vẫn không yên lòng, nhưng các dấu hiệu đã rõ ràng cho thấy Mary thật sự không hề chống cự, nếu cô bị bắt trói, Thượng Tá cũng sẽ không như thế này. Với mối quan hệ thân thiết của Thượng Tá và Mary, gì thì gì nó cũng phải rụng vài nhúm lông.
Lộc Minh Trạch do dự xoa đầu Thượng Tá. Hắn lại nhìn thức ăn cho chó trong bát, cảm thấy sẽ không có chuyện gì. Mary biết Thượng Tá ăn nhiều, nên đã để lại cho nó một đống thức ăn rồi một mình lẻn đi(1).
(1)Raw "玛丽知道上校吃饭没数,应该不会给它留下一堆吃的自己跑了。" Thật sự mình cũng không rõ câu này lắm đoán ý thôi hic @[email protected]
Có lẽ cô chỉ ra ngoài giải sầu thôi chăng?
Lộc Minh Trạch vốn định mang Thượng Tá đi, hiện tại chỗ Auston đang thiếu nhân lực, để Thượng Tá bảo vệ Auston những lúc hắn không có mặt cũng tốt. Chung quy vẫn đáng tin hơn Milocy nhiều. Thế nhưng Mary ở nhà một mình còn nguy hiểm hơn, tốt hơn hết nên chờ cô trở về, đến khi đó tìm một nơi an toàn đưa cả người lẫn chó cùng đi.
"Tích!"
Đồng hồ truyền tin đột nhiên vang lên, Lộc Minh Trạch nhận cuộc gọi, tiếng hét như lợn bị chọc tiết của Milocy vang lên:
- Tiểu Lộc!!! Cậu đâu rồi!! Về mau!!! Hầu tước lại phát điên rồi!!!
Lộc Minh Trạch sực nhớ kỳ động dục của Auston vẫn chưa qua, kinh hãi ra mặt:
- Anh bị thịt rồi hả?!
- A a a a hắn muốn bóp chết tôi nè!!! Cứu tôi vói!!!
"Rụp! "
Lộc Minh Trạch chưa kịp nói gì, điện thoại bất thình lình tắt ngúm. Hắn chửi thầm một tiếng rồi vắt chân lên cổ chạy về. Sao hắn lại quên mất, khi Alpha động dục ngửi thấy mùi của Alpha khác sẽ nổi điên. Đã quen thấy Auston ôn tồn lễ độ, luôn kiểm soát cảm xúc, hắn dễ dàng quên mất một điều rằng y cũng là một A ưu việt... Cơ mà, không đến nỗi giết người đâu ha.
Vừa bước vào cửa, Lộc Minh Trạch liền bị một luồng sương mù "tập kích" thẳng mặt, hắn lắc đầu nguầy nguậy:
- Cái quỷ gì đây?!
Một cơn "lốc xoáy" quét qua, kéo theo cổ tay hắn. Lộc Minh Trạch lập tức bị đập vào một bờ ngực vững chãi.
Chưa kịp ngẩng đầu lên, hắn liền nghe trên đỉnh đầu có tiếng nói:
- Cút ra ngoài!
Lộc Minh Trạch lúc này mới nhận ra, người kéo hắn chính là Auston, còn kẻ phun thứ sương mù kỳ quái lên mặt là Milocy. Hắn lén lút liếc mắt nhìn, trông thấy Milocy tơi tả lủi khỏi phòng. Cảm nhận được ánh mắt của Lộc Minh Trạch, gã quay đầu, thê thảm lườm hắn đầy oán hận:
- Hai người cố gắng hưởng thụ đi!
Tim Lộc Minh Trạch bỗng đánh lô tô trong lồng ngực:
- Milocy, quay lại đây, anh phun cái gì cho tôi...
Chưa dứt lời, hắn bỗng nhiên bị ấn đầu vào ngực. Lộc Minh Trạch há miệng toan hỏi, liền bị Aus nâng đầu, "cơn mưa" nụ hôn ùa đến.
- Gượm... gượm đã!
Auston mặc kệ, ôm chầm lấy hắn rồi sờ soạng tấm lưng hắn. Đôi môi ướt át ngậm chặt, không ngừng liếm cắn. Sau một hồi quấn quít, Lộc Minh Trạch dần dần thả lỏng. Không biết có phải do hai ngày qua quá "sa đọa" hay không, dường như Lộc Minh Trạch đã hạ thấp yêu cầu đi hẳn – chỉ cần Auston không còn ở trong hình dạng sói, y có làm gì hắn cũng chấp hết.
Hai người ôm hôn từ cửa đến tận bàn làm việc. Lộc Minh Trạch được ôm eo bế lên bàn, cảm giác thiếu không khí và ướt át quyến luyến trên môi khiến Lộc Minh Trạch chẳng còn hơi sức đâu bận tâm đến những chuyện khác. Thuận theo cử động của Auston, hắn ngả người về sau, hai khủy tay chống lên mặt bàn, cố rướn hàm dưới hôn y.
Có chút... nhớ hình dáng này. Cuối cùng cũng không mang hình hài loài thú vật nữa rồi.
Nghĩ thế, Lộc Minh Trạch càng thêm tập trung, thậm chí còn chủ động dùng đầu lưỡi quấn lấy. Một lúc sau, Auston đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt vằn vện tia máu. Lộc Minh Trạch dừng theo, nhìn y. Vẻ mặt đối phương nom là lạ, y ôm eo Lộc Minh Trạch, ngừng một chốc, rồi cúi đầu nhẹ nhàng ngửi cổ hắn.
Lộc Minh Trạch không biết Auston có ý gì, đẩy đầu y ra, giọng khàn khàn:
- Anh làm gì đấy...
Auston ngẩn ra hồi lâu, rồi cất giọng nghi ngờ:
- A Trạch?
- Hả?
- ... - Auston vươn tay vén áo hắn lên, chôn mặt trên bụng Lộc Minh Trạch cảm nhận, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch.
Lộc Minh Trạch cứ thở dồn dập vì hành động khơi gợi này, rồi bỗng nhận ra Auston mãi không nhúc nhích gì nữa, thế là sốt ruột hét lên:
- Làm gì đấy! Làm sói phát nghiện rồi à, chỉ biết ngửi ngửi ngửi... Có muốn làm nữa không hả!
Auston nhìn hắn chòng chọc, suy tư hồi lâu:
- A Trạch, sao em biến thành Omega rồi...1
- Hả?
Auston sờ cổ Lộc Minh Trạch, hít thật sâu, rồi thì thầm:
- Tuy vẫn là mùi rượu... Nhưng mùi của em lại biến thành Omega rồi. Quái!
- ...
Lộc Minh Trạch vội vã ngồi dậy, nhấc cánh tay lên ngửi thử, nhưng mãi chẳng ngửi thấy gì. Lộc Minh Trạch liền tháo thắt lưng, thò tay vào quần sờ soạng.
- Đâu có, tôi vẫn bình thường mà, thằng em cũng còn nguyên này.
- ... Ý tôi là nói mùi hương ấy. – Với cả Omega cũng có thứ đó đấy nhé.
Lộc Minh Trạch cau mày nghĩ ngợi, chợt vỡ lẽ:
- Khi nãy Milocy phun thứ gì đó lên mặt tôi... - Lẽ nào gã ta chế cả thuốc ngụy trang Omega? Lại còn mang theo bên người... Sao mà vô vị thế không biết!
Hắn nhớ Auston từng nói – y đã từng âm thầm "cải tạo" lại cơ thể, cực kì ghét mùi Omega, chỉ cần ngửi thấy sẽ nôn mửa. Trông bộ dạng uất ức của y, Lộc Minh Trạch không nhịn được mà phì cười.
- A Trạchhhh!
Lộc Minh Trạch lập tức ôm lấy y an ủi:
- Thôi thì, anh bớt giận đi... Khó chấp nhận đến thế sao?
- Khó...
Auston ôm Lộc Minh Trạch,vẻ mặt chếnh choáng như bị pheromone Omega kích thích. Lộc Minh Trạch cười muốn lả người:
- Phì... Vậy... vậy làm sao đây, nhét hai miếng bông vào lỗ mũi anh nhá? Dổi ôi... cười chết tôi, ha ha ha ha ha!
Kỳ thật, rất khó để lí giải cách phân biệt mùi hương ở thế giới này. Mùi của Omega đối với Alpha hẳn là mùi thơm ngọt mới đúng, Auston đã cải tạo cơ thể, nhưng sao ngửi thấy mùi thơm ngọt của Omega lại muốn ói?
Vừa thơm ngọt vừa khiến người ta muốn ói, Lộc Minh Trạch chỉ có thể nghĩ đến thuốc diệt muỗi.1
Thấy Lộc Minh Trạch cười đến run rẩy, sắc mặt Auston tối lại, y cau có nhìn hắn chòng chọc, rồi bỗng vác Lộc Minh Trạch lên vai.
- Đệt —— mợ! Gượm đã...
Auston đưa tay nắm mông hắn, bóp thật lực:
- Cười tiếp đi.
Lộc Minh Trạch nằm vắt vẻo trên vai Auston, thấy y đi về hướng mật thất, tiếng cười liền im bặt.
- Em sai rồi em sai rồi... Anh giai ơi anh giai à, anh thả em xuống đi.
Auston ném Lộc Minh Trạch lên ghế sô pha trong mật thất, dùng vân tay khóa cửa lại:
- Em là Alpha tôi nhịn được thì em là Omega tôi cũng chịu được.
Lộc Minh Trạch chật vật đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhưng rồi bị Auston đè trở lại. Y xé toạc áo Lộc Minh Trạch, gấp lại, nhẹ nhàng bịt mắt hắn.
- Chơi trò kích thích chút đi.
Auston kéo tay hắn lên đỉnh đầu, hôn dọc gáy Lộc Minh Trạch:
- Nếu em là A, tôi sẽ thích A. Nếu em là O, tôi sẽ thích O... Đừng cắn môi, ở đây em có thể tha hồ rên lớn mà.
- ...
Lộc Minh Trạch vô thức ngẩng đầu, nuốt nước bọt. Auston giỏi nói mấy lời khêu gợi tán tỉnh khỉ gió này ra phết đấy.
*1
- Anh giai này, tôi có thể hỏi một câu được không?
Auston kéo bàn tay đang tác loạn trên mặt mình xuống, kéo Lộc Minh Trạch vào lòng, giọng đượm vui sướng:
- Hỏi đi.
Lộc Minh Trạch khó chịu vì cứ bị y sờ mó, lười biếng đẩy y ra:
- Sao kỳ động dục của anh dài quá vậy?
- Hừm... Tôi cũng không biết. Dù sao cũng đã được nghỉ phép, kỳ động dục dài có thể cho tôi ở cùng em lâu hơn.
Lộc Minh Trạch toan ném cái lườm mắt sang, Auston bỗng vươn mình đè lên hắn:
- Gọi thêm mấy tiếng anh nghe nào.
- Sao anh không bảo tôi gọi papa luôn đi?
Auston đặt tay lên eo hắn:
- Được đó, vậy em gọi papa xem.
Lộc Minh Trạch thiếu điều nhảy dựng lên:
- Khỉ gió! Đừng có lại gần đây! Ông đây mệt rồi, ngủ đây!
Auston cắn chặt môi hắn, hôn say đắm đến mức làm Lộc Minh Trạch nín thinh, sau đó mới buông hắn ra:
- Không phải em muốn gọi papa à? Gọi đi.
- Cút...
- Gọi không?
Lộc Minh Trạch quay đầu đi:
- Không gọi.
- Muốn hôn không?
Lộc Minh Trạch liếm môi, hãy còn thòm thèm chút dư vị vương vất. Rồi hắn hé môi, kề sát lại:
- Muốn.
Auston bật cười, ôm hắn, cúi đầu hôn:
- Ngoan thế không biết.
Lộc Minh Trạch ôm chặt Auston, lầu bầu:
- Xem anh hầu hạ tốt đến đâu...
Sáng sớm đầu óc còn mơ màng chẳng phân biệt được đâu thực đâu mơ, Auston và Lộc Minh Trạch lại học cái tật càng ngày càng mặt dày, cái gì cũng dám nói:
- Thấy thế nào?
Lộc Minh Trạch thật lâu sau mới cất lời:
- Sướng... Nhanh lên.
- Còn chưa chịu gọi sao?
Tiếng thở của Lộc Minh Trạch càng lúc càng lớn:
- Anh ơi...
- Papa đâu?
- Cứ gọi anh đấy... Shh, nhanh lên.
Lộc Minh Trạch chôn mặt trong ngực Auston, thở nhè nhẹ. Y bật cười khe khẽ, ôm chặt hắn:
- Trông em hãy còn sung sức lắm, chẳng giống buồn ngủ tí nào. Mấy câu than mệt khi nãy là vờ vịt đúng không?
Lộc Minh Trạch cắn lên ngực Auston, thỏa mãn rồi mới giở vẻ tinh ranh:
- Anh giai mới mệt ấy.
Auston ôm Lộc Minh Trạch, nhẹ nhàng vuốt ve gáy hắn, mãi không thấy phần nhô lên đáng ra nên có ở đó, ấy thế mà hương rượu vương vất quanh chóp mũi lại ngày càng nồng. Auston bất chợt thở dài, cứ thế này thì biết đến bao giờ kỳ động dục mới qua nổi?
——————————————————————————————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất