Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 59: Dùng sinh mệnh có hạn mà vùi đầu vào ôn tập vô hạn

Trước Sau
Edit: Cá chết

Chương này có nhiều đoạn qt đọc khó hiểu x_x mấy đoạn ấy hơn nửa phần là tui đoán già đoán non, đó cũng là lý do ngâm hơn một tuần, vì không cách nào hiểu hết nghĩa, thông cảm cho trình độ giải mã qt có hạn. Đọc sẽ hơi lấn cấn.

***

Lộc Minh Trạch nằm lì trên giường ngây ngẩn một hồi, liền kéo chăn lên che đầu, lời Auston vừa nói như ma chú, đọng lại trong đầu hắn.

Auston cũng không phải lần đầu tiên tỏ rõ cõi lòng với hắn, chỉ là trước kia hắn không suy nghĩ tỉ mỉ, cũng cảm thấy không cần suy nghĩ, thế nhưng hôm nay là lần thứ hai đối phương nghiêm túc bộc bạch.

Y không phải người ôm tâm thái đùa giỡn tình cảm, Auston quá mức nghiêm túc, khiến Lộc Minh Trạch không thể tiếp tục trốn tránh.

"Nhưng, tại sao là tôi?"

Hắn lúc đó hỏi y như thế, đối phương nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp lại.

"Có lẽ bởi vì... Tôi hi vọng người ấy là em."

"Bởi vì tôi không có pheromone?"

Lộc Minh Trạch hỏi xong liền cảm thấy mình thật già mồm, khi hắn không có pheromone thì đem chuyện thất tình quy tội cho pheromone, khi đối phương không ngại hắn không có pheromone, hắn lại bắt đầu hoài nghi có phải bởi vì mình không có pheromone.

Auston nghĩ ngợi, nói: "Không thể không thừa nhận đấy là một phần nguyên nhân, nếu như em ngay từ đầu là Omega, tôi có thể sẽ..."

"Tránh tôi không kịp?"

Auston mỉm cười nói: "Cũng không phải, nhưng chắc chắn sẽ không biến thành cục diện hiện tại."

Tất cả mối quan hệ của mọi người, bao gồm tình thân, tình yêu, tình bạn, cũng không nên tìm tận căn nguyên nguồn gốc mà dò hỏi tại sao. "Tại sao lại như vậy", "Vì sao phải là tôi", bởi vì nguồn gốc nảy sinh tình cảm có lẽ căn bản không có nguyên nhân, mà là cơ duyên xảo hợp.

Lộc Minh Trạch suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra lý do cự tuyệt, hắn chỉ có thể nói: "Tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc."

Nói xong hắn đột nhiên nhớ ra, hắn hình như vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác được người ta theo đuổi, nghiêm túc nhớ lại những cuộc tình trước đây, đại đa số đều lộn xộn hỗn tạp, bắt đầu thế nào kết thúc ra sao, lý do cơ bản không rõ ràng.

Dường như cơ bản đều do xúc động tình dục.

"Còn có một việc, tôi muốn nói với em."

Auston nhìn Lộc Minh Trạch đầy ám chỉ mà nói: "Tôi hi vọng em giả vờ không quen biết tôi khoảng thời gian này, chỉ là giả vờ mà thôi."

Lộc Minh Trạch cười nói: "Bằng không còn có thể thế nào, từ bỏ cái đùi to lớn nhà anh á? Khó mà được, tôi rất vất vả mới ôm được, anh muốn giả vờ không quen biết tôi còn không làm ấy."

Auston không nhịn được xoa nhẹ đầu Lộc Minh Trạch, không biết có phải do bọn họ đã làm rõ chuyện ấy, tâm tính Lộc Minh Trạch có chút biến hóa, luôn cảm thấy có thể từ động tác của Auston nhận ra một chút hương vị cưng chiều.

...

Hứ hứ hứ! Hứ hứ hứ hứ! Đầu óc bị úng nước thật rồi!

Lộc Minh Trạch không được tự nhiên xoay đầu đi, nhích nhích sang một bên: "Tôi muốn trở về, Thượng Tá và Mary còn ở trong khoang thuyền, tôi lo lắng cho an toàn của chúng."

Auston thoáng nhìn bên ngoài cửa sổ: "Không có khả năng lắm, em sớm nhất phải sáng sớm ngày mai mới có thể trở về."

Lộc Minh Trạch hừ nói: "Tại sao? Thể hiện "năng lực" của anh rất mạnh?"

Auston là quý tộc tao nhã, không muốn tiếp lưu manh ngả ngớn, y đưa tay búng mạnh lên trán Lộc Minh Trạch một cái: "Không được là không được. Tắm rửa đi, chuẩn bị đi ngủ."

Trong khoang chỉ có một cái giường, Lộc Minh Trạch kiến nghị Auston ngủ ghế sô pha, chính hắn thì nằm lỳ ở trên giường dùng chăn che kín đầu ngẩn người, Lộc Minh Trạch cảm thấy mình không thể như một bé gái chỉ với một biểu hiện tình cảm ngoài mặt thật thật giả giả không xác định như thế đã mất bình tĩnh, không thể tiếp tục làm nai vàng ngơ ngác. Thế nhưng hắn thực sự ngủ không được, trợn tròn mắt như chết không nhắm mắt mà trừng vách tường, hắn có loại xúc động, muốn bò lên ghế sôpha của cái người kia mà ngủ.

...Tâm không biết nên làm gì, thân thể hẳn phải biết đi.

Lộc Minh Trạch đang nghĩ bậy nghĩ bạ, cảm giác đệm giường bên người đột nhiên lún xuống, hắn bất chợt vén chăn lên, Auston đang nằm bên cạnh nhìn hắn, thấy hắn nhìn sang, liền nhoẻn khóe môi.

Lộc Minh Trạch liếm liếm bờ môi: "Sao anh không ngủ ở ghế sô pha."

"Ghế sô pha không thoải mái."

Lộc Minh Trạch ngả đầu vào gối, nghiêng mặt nhìn y: "Lúc anh ở nhà tôi đều ngủ ghế sô pha, chưa từng nói không thoải mái."

"Thế nhưng hiện tại có điều kiện giường ngủ, tại sao còn phải ngủ ghế sô pha?"

Auston nói xong cũng học theo Lộc Minh Trạch nằm lì trên giường, y xoay qua mặt đối mặt với hắn. Bọn họ cách nhau rất gần, hơi thở thậm chí có thể phả lên mặt đối phương, nhưng hai người chỉ nằm kề nhau nhìn đối phương, ai cũng không nhúc nhích, hô hấp phả rồi lại phả ra, Lộc Minh Trạch nhịn không được, phụt cười ra tiếng.

Hắn xoay người nằm ngửa, Auston đột nhiên kề sát, vẫn dùng hai cái tay chống hai bên tai Lộc Minh Trạch, cúi người xuống, nhìn hắn từ phía trên, Lộc Minh Trạch lẳng lặng để y nhìn một chốc, rồi vươn tay ra đẩy ngực Auston: "Đừng nằm đè lên tôi."

Auston thuận thế nắm chặt tay hắn, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay mấy lần, y không lên tiếng, chậm rãi cúi người xuống. Lộc Minh Trạch cảm thấy tim khẽ đập nhanh, hắn nhớ tới nụ hôn cố chấp mấy lần trước của đối phương, cho rằng y lại muốn giở trò cũ, do dự không biết có nên đẩy y ra lần nữa. Cũng không thể vì một lần thổ lộ liền thuận theo y, chẳng phải sẽ khiến đối phương hiểu lầm mình đã đồng ý sao?



Lộc Minh Trạch đang rầu rĩ, đôi môi Auston đã tiến đến trước mặt hắn, trong con mắt xám của y như tràn ra gợn sóng, thật ướt át thật nhu hòa.

...Thôi, hôn thì hôn đi, cũng đâu phải chưa từng hôn.

"Tôi nghĩ tới một chuyện."

Lộc Minh Trạch cười hỏi: "Chuyện gì?"

Auston mặt mày nghiêm túc nói: "Tôi nên cho em học bổ túc."

Lộc Minh Trạch ngẩn người, ngỡ là mình nghe lầm, hỏi lại lần nữa: "Cái gì?

Auston mỉm cười nhìn hắn: "Lễ khai giảng Glasgow vào tháng chín Tinh lịch hàng năm, tháng bảy Tinh lịch có một kỳ thi, bao gồm sáu môn thi viết và hai bài thực hành, nếu bất kì môn nào trong tám môn học này thất bại, em cũng đừng mong tiến vào trường quân đội. Bây giờ đã là trung tuần tháng ba Tinh lịch, em còn chưa đầy bốn tháng để chuẩn bị."

"........."

Glasgow là tên chính thức của học viện quân sự đế quốc, dân gian gọi nó là "trường quân đội đế quốc".

Lộc Minh Trạch trong khoảnh khắc đó, biểu tình trống rỗng, chuyện này cứ như bạn tình đã tắm rửa sạch sẽ bắt đầu ve vãn tiến vào cảnh đẹp, đối phương đột nhiên tháo mặt nạ xuống nói "Tôi là thầy chủ nhiệm của cậu, không ngờ phải không, ngày mai thi tốt nghiệp trung học sao cậu còn sao lãng".

Mất hứng!!!!

Thế nhưng không thể không rời giường mặc quần áo! Thi trường quân đội không thể qua loa a a a a!

Lộc Minh Trạch đột nhiên từ trên giường nhảy lên, suy sụp hô lên: "Sao anh không nói sớm! Mau! Làm sao bây giờ! Mấy thứ tôi học thuộc trước đây đều sắp quên sạch rồi! Thực hành là thi cái gì, tôi làm sao nhớ lúc tôi thi vật lộn với hạng một như thế nào?! Thật mẹ nó muốn điên rồi! Anh còn nằm đó làm gì!"

Hắn vừa thấy Auston còn mang vẻ nhàn nhã, liền xông lên đạp, vừa đạp vừa rít gào: "Tìm sách tham khảo đi! Bài thi đi! Có đề cương không?! Đừng nói với tôi con mẹ nó anh nhiều năm làm thầy chủ nhiệm đều là vô duyên vô cớ, hả?! Không nhả đề cương ông đây chơi liều với anh!"

Không mua được vé xe lửa thì chờ đến độc thân cả đời đi nhaaaaaa!

Trên đời học bá phân thành mấy loại, Lộc Minh Trạch chắc chắn là loại thần kinh nhất. Hắn rất am hiểu học tập, nhưng mỗi lần đến kì thi quan trọng, Lộc Minh Trạch sẽ rơi vào trạng thái suy sụp, năm đó mấy ngày cuối cùng thi tuyển nghiên cứu sinh, cũng là mấy ngày hắn suy sụp nhất, hắn một bên gặp trở ngại một bên học thuộc lòng sách, cả người trông điên điên khùng khùng, mấy người anh em tốt cho là hắn không ôn tập tốt nên luống cuống, thay phiên tiến lên an ủi "Năm sau tái chiến", "Còn có thể điều chỉnh", "Không được thì đi khu hai không cần phải ngược đãi bản thân như thế" vân vân... Ai biết thành tích vừa đưa ra, tên khốn này lại đạt tổng điểm cao nhất tại trường học hắn ghi danh kia.

Auston không biết thói quen của Lộc Minh Trạch, thấy y vừa nhắc tới kỳ thi thì hưng phấn như thế, còn tưởng rằng hắn lo lắng về kỳ thi thật, vội vàng từ trên giường bò dậy: "Không sao, đến lúc đó tôi sẽ giúp em học bổ túc, thực hành tăng thêm một mục thao tác cơ giáp, điểm lý thuyết được hạ xuống, không cần quá lo lắng."

"Cơ giáp! Tôi xưa nay còn chưa sờ qua cơ giáp đó!"

Lộc Minh Trạch bắt lấy cổ tay áo ngủ của Auston, gần như giật toàn bộ quần áo từ trên người y xuống, hắn vừa lay Auston vừa suy sụp gọi: "Qua không được thì làm sao giờ! Thất bại thì làm sao giờ! Anh có thể cho tôi đi cửa sau không?!"

Auston cười đầy thâm ý: "Không thể, chỉ có thể tôi đi của em."

"..."

Lộc Minh Trạch mạnh mẽ ném y đi, sau đó đi tìm máy tính trong khoang thuyền: "Không có tâm trạng kể chuyện tiếu lâm mặn cho anh nghe đâu, trên mạng có đề cương hay không, tôi nhớ năm đó tôi là kiểu học thuộc lòng trong sách, chưa từng rờ tới internet... Anh mau giúp tôi tìm tư liệu đi."

Auston nhìn hắn như một con thiêu thân lao đầu tán loạn khắp phòng, trong lòng có chút bất đắc dĩ, y đi tới chặn ngang Lộc Minh Trạch ôm ném lên giường: "Trước tiên ngủ đi, muốn học bổ túc cũng phải ngày mai mới bắt đầu, đừng sốt sắng như vậy."

Auston đột nhiên thấy hơi hối hận đã tạo áp lực cho Lộc Minh Trạch sớm như vậy, y vốn cảm thấy giá trị vũ lực của Lộc Minh Trạch quá cao, sẽ không quá coi trọng kiến thức lý thuyết, muốn đánh tiếng sớm một chút, không nghĩ hắn thế mà...hiếu học như vậy?

Đương nhiên, cũng có thể chỉ là đơn thuần không am hiểu mấy môn văn hóa, bởi vậy sinh ra tâm trạng lo lắng.

Lộc Minh Trạch giãy dụa muốn đứng lên, Auston trực tiếp nằm xuống, cánh tay dùng sức chặn eo hắn, sau đó ôm sát vào trong ngực: "Đừng quậy, em mà đứng dậy tôi sẽ không nói cho em trọng điểm bài thi, ngủ đi."

Hai con mắt của Lộc Minh Trạch trợn thật lớn, đáy mắt đều là tơ máu, nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn, khiến người cảm thấy hắn gần như muốn nổi điên giết người: "Không được! Tôi không thể tỉnh táo, tôi ngủ không được!"

Auston bỗng nhiên xoay người, đặt Lộc Minh Trạch dưới thân.

"Vậy thì làm chút chuyện có thể khiến người ta tĩnh táo đi."

Tiếng thở dài của Auston mơ hồ biến mất giữa cánh môi đang kề sát của hai người, tay sờ lưng Lộc Minh Trạch rồi ôm chặt lấy hắn. Người kia do dự cũng không do dự, cắn một cái trên môi y, sau đó giãy dụa lật ngược lên người Auston: "Ngoại trừ học tập chẳng có gì khiến tôi tỉnh táo được! Buông tôi ra tôi muốn đi học..."

Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy sau cổ nhói lên, ánh sáng trước mắt dần dần tắt. Auston thở dài, ôm chặt Lộc Minh Trạch hôn lên trán hắn, lần đầu tiên nhìn thấy người vì học tập mà tự hành hạ như thế.

Lộc Minh Trạch một đêm ngao du trong cơn ác mộng thi rớt, ngày hôm sau khi tỉnh lại cổ đau muốn chết, đồng thời lúc mở mắt liền nhìn thấy Auston. Thế nhưng không biết có phải nằm mơ đến nỗi quá mệt mỏi hay không, hắn thực sự lười bò dậy đánh y, âm u đầy tử khí mà nằm lì ở trên giường không nhúc nhích.

Auston cười cười với hắn: "Rời giường ăn cơm."

Lộc Minh Trạch giương mắt nhìn y, rồi nhắm mắt lại: "Đừng để ý tới tôi, cổ tôi đau."

Auston đưa đĩa trứng chiên tới dưới mũi Lộc Minh Trạch: "Thật sự không ăn?"

Lộc Minh Trạch vừa ngửi thấy mùi hương liền bị con sâu tham ăn trong bụng quấy phá, tối hôm qua bởi vì quá nhiều chuyện phát sinh, ăn gì cũng không ăn hết. Lộc Minh Trạch yên lặng nhận cái đĩa hốc miếng trứng chiên vào miệng, lòng đỏ trứng còn chưa đặc lại, phía trên đã tu nước canh ngon lành, vị giác được thỏa mãn ở một mức độ nào đó xoa dịu nỗi lo lắng của hắn.

Auston ở bên cạnh yên lặng nhìn, thấy Lộc Minh Trạch ăn xong lại lặng lẽ đưa tới một cái đĩa khác, bên trong chứa một miếng bít tết dày, Lộc Minh Trạch liền đưa tay đón, y lại đem sườn bò bỏ lên bàn. Ánh mắt của Lộc Minh Trạch đuổi theo miếng thịt bò, đối diện với đôi mắt của Auston, người kia khoanh tay trước ngực mặt mỉm cười mà nhìn hắn: "Rời giường."



"..."

Lộc Minh Trạch sờ mũi một cái bò khỏi giườg, sau đó đi rửa mặt.

Bầu không khí trên bàn ăn đầy quái dị, Auston dùng dao ăn ưu nhã cắt thịt, Lộc Minh Trạch ngồi đối diện y, nắm cái nĩa đâm cả miếng bít tết, giơ cao như đùi gà mà gặm.

Hắn một bên nhai kỹ thịt trong miệng, đôi mắt liến thoắng vòng tới vòng lui, liếc ngang liếc dọc một hồi đột nhiên hỏi: "Tư liệu tôi muốn tối hôm qua đâu?"

Ngủ một đêm, Lộc Minh Trạch đã tỉnh táo không ít, đương nhiên, ở một mức độ nhất định là vì hắn mới vừa rời giường còn chưa kịp phản ứng lại, chờ đầu óc bắt đầu hoạt động bình thường, hắn nói không chừng sẽ lần thứ hai rơi vào trạng thái suy sụp.

Dù sao thời gian để chuẩn bị cho kỳ thi không còn dài.

"Còn nhớ chuyện này?"

Auston lau khóe miệng: "Thứ em muốn trước mắt vẫn chưa có, tôi sẽ giúp em giải quyết vấn đề giáo trình."

"Giáo trình?"

Auston cười cười: "Nội dung thi của Glasgow và trong chương trình dạy học sơ cấp nội bộ có tính trùng hợp nhất định, trước mắt tôi chỉ có thể tìm ra cái này, về phần ra đề mục gì, thì xem tâm trạng người ra đề."

Lộc Minh Trạch nhíu mày: "Các anh không có đề cương sao?"

Auston khiêm tốn thỉnh giáo: "Cái gì gọi là đề cương?"

"Chính là đề thi qua mấy năm đó! Hoặc là kho đề thi, lọai hình đề thi hẳn sẽ không thay đổi ha."

Tuy rằng hắn chỉ mới thi một lần, nhưng chắc sẽ không thay đổi đề mục hằng năm, như vậy ra giáo viên ra đề cũng sẽ rất mệt.

Auston cười nói: "Trên mạng ngược lại có tổng kết đề thi qua các năm, có điều chẳng có tác dụng gì. Mấy năm gần đây cải cách tương đối nhanh, đề thi đầu vào của Glasgow đã thay đổi thành phương thức tổng hợp với tỉ lệ nhất định, ra đề có thể là giáo sư, cũng có thể là sinh viên khóa trên... Sau khi tổng hợp lại sẽ được thống nhất bởi người sàng lọc đề, hình thức ra đề này làm sao có thể có quy luật mà nói được. Hơn nữa phải xem vận may, nếu như người sàng lọc đề đúng quy đúng củ, vậy chỉ cần học thuộc sách giáo khoa là tốt rồi, còn nếu người sàng lọc đề thích mấy cái chủ đề khó hiểu... Ừ, em liền tự cầu phúc đi."

Auston cười đến không có ý tốt, y nhét một miếng thịt bò vào miệng, nhấc nhấc cằm chỉ về cái đĩa của Lộc Minh Trạch: "Muốn tôi giúp em cắt gọn không?"

"Không cần!"

Lộc Minh Trạch dùng sức cắn miếng bít tết một cái, oán thầm không thôi. Cái phương thức ra đề tùy tâm sở dục này rốt cuộc là đang làm khó dễ học sinh hay làm khó dễ giáo viên vậy, nếu như người lọc đề nhảy kênh, chẳng phải sẽ xuất hiện kiểu tiêu đề như "Mẹ bạn họ gì" sao?!

"Các anh có phải đang đùa không vậy, đề thi tuyển đều dựa vào sở thích người lọc đề, đây không phải có bệnh sao, nhỡ lọc đề lọc thành trả thù xã hội thì làm sao bây giờ? Đây là sự cố giảng dạy."

Auston nhún nhún vai: "Hết cách rồi, hàng năm đều có người kiện người sàng lọc đề với trường quân đội, bọn họ đương nhiên cũng sẽ chịu rủi ro tương đối. Có điều môn thực hành bọn họ không xen vào được, hơn nữa còn có thể viết đề thi chính quy, phạm vi chủ đề chính là chương trình học sơ cấp. Nhưng việc này cũng tránh tình huống thí sinh đạt điểm tối đa ở mức độ nhất định, cho nên hiệu trưởng cực lực ủng hộ cho cải cách."

Lộc - thí sinh - từng đạt điểm tối đa - Minh Trạch hơi nghi hoặc: "Đạt điểm tối đa thì sao? Còn có trường học lo lắng thí sinh thành tích quá tốt à?"

Auston cười cười: "Nghe nói kiểu này làm tiêu chuẩn của Glasgow có vẻ rất thấp."

"..."

"Cho nên không có biện pháp, chuẩn bị hai bài thực hành cẩn thận đi, kiến thức lý thuyết chớ cúp tiết là được."

Lộc Minh Trạch cắn cái nĩa găm miếng bít tết, tộng vào mồm dùng sức nhai: "Vậy anh mau tìm giáo trình cho tôi đi, chỉ còn bốn tháng... Tôi chuẩn bị kiểu gì nổi."

Auston cười đưa tay ra, vò hai cái lên cái đầu lông xù của hắn: "Yên tâm, có tôi ở đây."

Auston bảo đảm nhanh đến mức được chứng minh ngay, sau khi Lộc Minh Trạch từ khoang phòng của Auston trở về chỗ Mary, đối phương đã truyền một phần tư liệu qua đồng hồ cho hắn, Lộc Minh Trạch nhìn sơ lược một lần, phát hiện quả nhiên có một vài thứ mình chưa bao giờ tiếp xúc qua, hắn liền bắt đầu ôn tập như đói khát.

...Không biết còn tưởng hắn thích học nhường nào.

Lộc Minh Trạch kỳ thực không thích học tí ti nào, nhưng đều là người trưởng thành rồi, không thể cứ thích gì làm nấy. Hắn trước đây cũng rất tùy hứng, nhưng sau đó phát hiện, có một vài thứ hắn muốn theo đuổi, muốn đạt đến trình độ cao, chỉ có thể thông qua việc bản thân không thích đi "đường vòng cứu quốc"(1).

Mary sau khi tỉnh lại thì hỏi Lộc Minh Trạch bọn họ ở nơi nào, vì sao lại ở trên phi thuyền, hắn không biết giải thích thế nào, chỉ có thể nói cho cô bé biết sao Snow bùng phát ôn dịch đáng sợ, chính phủ phái người cứu viện đưa bọn họ đi.

Mary nhìn quanh quất, nghi hoặc mà hỏi: "Ba mẹ đâu? Họ ở khoang tàu khác sao?"

Lộc Minh Trạch cổ họng nghẹn ứ, lập tức mỉm cười nói: "Đúng vậy, quá nhiều người, người ta chỉ có thể tách chúng ta ra."

Mary là một cô bé thông minh, cô nhạy bén nhận ra Lộc Minh Trạch không tự nhiên, nhưng thấy Lộc Minh Trạch đang bận một ít chuyện, liền không nói gì, ôm Thượng Tá lui qua một bên.

Lộc Minh Trạch thấy Mary không hỏi những vấn đề này nữa, thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn lần nữa lấy tư liệu ra, dùng cái sinh mệnh có hạn mà vùi đầu vào ôn tập vô hạn.

***

(*)Chú thích nhỏ (không quan trọng mấy) cho một số bạn chưa biết về kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh: kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh thường được phối hợp chung với kỳ thi tuyển học viên cao học và gọi chung là kỳ thi tuyển sau đại học. Và những nghiên cứu sinh này theo học những khóa trình nghiên cứu khoa học, rồi trải qua quá trình bảo vệ luận văn luận án thạc sĩ tiến sĩ cấp cơ sở, cấp nhà nước.

(1)Đường vòng cứu quốc (曲线救国): một cụm từ xuất hiện trong cuộc kháng chiến chống Nhật của Trung Quốc, nghĩa là không thể trực tiếp giải quyết quân địch do không đủ sức mạnh, nên phải đi theo cách gián tiếp.

Các thím thích gọi là lịch thiên văn hay tinh lịch nè?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau