Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày
Chương 21
Chương 21:
Có một loại người luôn có thể khiến Vinh Hạ Sinh bội phục, đó không phải là kiểu người trời sinh tài hoa hơn người, mà là những người có thể thành thạo ứng phó với cả thế giới.
Đối với Vinh Hạ Sinh thì việc xã giao còn khó khăn hơn cả sáng tác.
Trước kia anh cũng hiểu rõ, nếu cứ đóng mãi cánh cửa với thế giới bên ngoài thì sẽ chẳng bao giờ viết được một tác phẩm hay, chỉ có thực sự bước ra ngoài thì mới có cái nhìn chân thật.
Nhưng hiểu là một chuyện, thực tế lại quá khó khăn, tựa như hồi nhỏ đã cố học đi học lại công thức toán học cơ bản, nhưng đến khi bước vào phòng thi lại chẳng thể phát huy được.
Những ngày trong quá khứ, Vinh Hạ Sinh cảm thấy một bước kia rất khó, mà cái gọi là “một bước” ấy, lại đơn giản chỉ là nhấc chân lên bước qua cánh cửa ngôi nhà mình.
Anh gần như chẳng hiểu mình đang sợ hãi điều gì, đến cùng thì sự khác nhau sau “một bước” ấy là những hình dạng kiến trúc khác nhau hay là những kiểu con người chẳng ai giống ai? Hoặc cũng có thể nói, là lòng mỗi người đều độc nhất vô nhị.
Chính vì không biết, cho nên mới không dám nghĩ đến, mà cũng bởi vì không dám nghĩ nên mới không hành động.
Từ trước đến nay Vinh Hạ Sinh đều không phủ nhận bản thân là một người nhát gan.
Nhưng lúc này đây, không biết vì cớ gì, có lẽ là vì đang tự mình cảm nhận được “cuộc sống”, anh đột nhiên cảm thấy việc bước ra ngoài chẳng đáng sợ như vậy nữa, hơn nữa mỗi khi anh ngẩng đầu lên nhìn thấy người đang đi đằng trước mình, cũng chính là Đồng Dã với bóng dáng của tuổi trẻ tràn ngập sức sống, anh sẽ cảm thấy lòng mình thật kiên định.
Trong vài giây ngắn ngủi, Vinh Hạ Sinh đã nghiêm túc suy nghĩ vì sao mình lại có loại cảm giác này, và anh kết luận rằng đó là vì Đồng Dã và thầy Đồng rất giống nhau.
Sự giống nhau này không phải ở gien máu mủ, mà là Đồng Dã toát lên một vẻ đáng tin cậy không hề khác gì so với thầy Đồng.
Mặc dù trẻ tuổi, nhưng tuổi trẻ ấy cũng có thể mang trên vai thanh đao chiến đấu với cả thế giới.
Đồng Dã mang đến cho Vinh Hạ Sinh một cảm giác như vậy.
Thanh đao của Đồng Dã không sắc bén, cũng không lạnh lẽo, mà là một thanh đao mềm mại mang theo ấm áp. Trên thế gian này một sát thủ đáng sợ nhất không phải là một kẻ mặc áo đen trong tay cầm một lưỡi dao sắc bén sáng chói, mà là một lãng tử với khuôn mặt ôn nhu tươi cười.
Vinh Hạ Sinh nói. “Nếu không tiện thì thôi.”
“Tiện chứ!” Đồng Dã vui vẻ, hắn lập tức xoay người chờ Vinh Hạ Sinh đi lên tới gần sóng vai cùng mình. “Làm gì có chuyện không tiện!”
Đồng Dã cảm thấy hơi ngoài ý muốn, vì bị từ chối một lần cho nên hắn cũng đã từng nghĩ liệu có phải vị Vinh Hạ Sinh này cảm thấy thứ gọi là ban nhạc và trình diễn của họ như mấy trò chơi ấu trĩ sau giờ học của bọn học sinh cấp hai không, chơi bời lung tung chứ chẳng thể nào lên sân khấu được.
Hắn rất nỗ lực muốn tập luyện thật tốt, chờ cho đến khi biểu diễn chính thức có thể cho Vinh Hạ Sinh nhìn xem ban nhạc của hắn cũng như chính bản thân mình đều không phải là một trò đùa.
Không ngờ chính hắn lại nghĩ nhiều, chú nhỏ nhà hắn không phải là kiểu coi thường người trẻ tuổi.
Đồng Dã hơi ngượng cười nói. “Tôi còn tưởng anh không thích.”
Vinh Hạ Sinh cười. “Tôi sợ làm phiền các cậu thôi.”
“Làm gì có chuyện đấy!” Đồng Dã nói. “Tôi còn mong anh đến nè, anh đến xem thì tôi sẽ tập luyện càng tốt cho mà xem!”
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn cười cười, đôi mắt sau cặp kính tựa như ánh mặt trời lấp lánh chiếu lên mặt hồ rập rờn sóng nước.
Khi hai người lên đến tầng ba, Đồng Dã vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn.
Hắn phát hiện ra có thể trên người mình bị Vinh Hạ Sinh cài một công tắc thần kỳ nào đó, mọi cảm xúc của mình đều bị đối phương điều khiển.
Chẳng lẽ đây là tình yêu?
Thật đúng là kỳ diệu.
Tưởng Tức nhìn bọn họ bước tới, cầm đàn ghita đặt bên người đưa cho Đồng Dã.
Đồng Dã vừa nhận vừa nói. “3 giờ chiều mai có buổi tập, đừng có quên đấy.”
Tưởng Tức sửng sốt một chút, sau đó hiểu rõ gật đầu. “Không quên đâu.”
Y nhìn qua người đang hơi câu nệ đứng bên cạnh Đồng Dã, cười hỏi. “Chú nhỏ cũng tới à?”
Vinh Hạ Sinh đột nhiên bị đưa vào cuộc trò chuyện, không kịp phản ứng lại.
“Đúng vậy, anh ấy cũng tới.” Đồng Dã tiếp lời, vỗ vỗ vai Tưởng Tức. “Bọn tôi đi trước, ông đừng quên đấy, tiện nhắc mọi người một chút.”
Cái gì mà ngày mai tập luyện, Tưởng Tức nhịn mãi mới không vạch trần hắn, lần trước bọn họ tập khá tốt, mọi người đều cảm thấy ổn cho nên đã thống nhất rằng trước khi tới ngày biểu diễn chính thức thì cần tập thêm một lần nữa là xong, nhưng thằng nhóc Đồng Dã này lại vì lấy lòng crush mà hành hạ anh em.
Tưởng Tức khẽ cười một tiếng. “Ờ.”
Nhưng trong lòng thì chửi, mà chửi xong thì lại cảm thấy hơi hâm mộ.
Tưởng Tức cười với hai người.
Đồng Dã kéo ống tay áo của Vinh Hạ Sinh. “Đi, tôi dẫn anh đi dạo tiếp.”
Vinh Hạ Sinh tạm biệt Tưởng Tức rồi bước theo Đồng Dã.
Đồng Dã không biết người khác có giống như mình không, nhưng hắn rất thích việc dẫn người trong lòng đi dạo ở những nơi sinh hoạt học tập thường ngày của mình, giống như đang kéo đối phương vào thế giới của hắn vậy.
Hắn muốn đưa Vinh Hạ Sinh đến những phòng học hắn thường ngồi, nói cho anh biết hắn thường ngồi ở khoảng giữa, muốn nghe giảng thì vẫn có thể nghe, mà muốn ngủ thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Hắn cũng muốn dẫn Vinh Hạ Sinh tới tòa âm nhạc mà hắn thích nhất, trường bọn họ có hẳn một tòa nhà toàn là phòng học nhạc, có cả phòng đàn, phòng có các loại thiết bị âm nhạc, thậm chí còn có cả phòng thu âm.
Hắn còn muốn rủ Vinh Hạ Sinh đến nhà ăn, muốn mua cho đối phương đồ mình thích ăn nhất.
Rồi còn muốn dẫn Vinh Hạ Sinh đi gặp những người bạn của mình, muốn khoe với tất cả mọi người đây là chú nhỏ nhà hắn.
Thế giới của Đồng Dã náo nhiệt lắm, hắn chẳng thể nào chờ được, chỉ muốn dâng tất cả náo nhiệt đó cho Vinh Hạ Sinh.
Nhưng Vinh Hạ Sinh lại chẳng hiểu điều đó.
Đối với Vinh Hạ Sinh mà nói, đây là thời gian ra khỏi cửa hiếm hoi của anh, anh dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và đánh giá mọi thứ xung quanh, mỗi một dãy hành lang, mỗi một phòng học, mỗi một con người đi ngang qua đều tự động đi vào “kho tư liệu sống”, sau đó có thể trở thành tư liệu sáng tác của anh.
Cuộc sống của anh chính là thế, trong niềm khao khát sáng tác anh đã không thể hoàn toàn hưởng thụ mọi thứ xung quanh, tất cả những điều lọt vào ánh mắt của anh đều có mục đích cả.
Vinh Hạ Sinh biết vậy là không tốt, nhưng đây đã là thói quen từ rất lâu rồi.
Không biết từ khi nào bắt đầu, ý nghĩa cho sự tồn tại của anh không dành cho bản thân anh nữa, mà dành cho việc sáng tác.
Việc sáng tác này đã chiếm giữ một vị trí quan trọng trong cuộc sống của anh, mà cuộc đời anh cũng bị nó khống chế.
Đồng Dã nói. “Anh thấy trường tôi thế nào?”
Trước khi Đồng Dã hỏi, Vinh Hạ Sinh đang chìm trong thế giới của chính mình, anh nhìn thấy một căn phòng piano mà đột nhiên quên đi mục đích mình tới đây, trong đầu anh lại hiện lên một cảnh tượng sớm hay muộn cũng dừng dưới ngòi bút của mình – một thần đồng âm nhạc từ nhỏ có một ngày đột nhiên phát hiện ra mình đã mất đi khả năng cảm nhạc, mọi cảm xúc sợ hãi, lo âu, thống khổ cắn nuốt lấy cậu, để đến một ngày cậu lại tự tay phá hủy người đồng hành thân thiết nhất của mình. Khi những phím đàn đen trắng không thể vương vấn thành một bản nhạc rung động lòng người trên đầu ngón tay cậu nữa, đó cũng là lúc nó trở thành một thứ vũ khí sắc bén giết chết cậu.
Vinh Hạ Sinh thậm chí còn có thể nhìn thấy được cảnh tưởng người kia nhấc chiếc ghế lên, trên khuôn mặt toàn là vẻ dữ tợn thống khổ và tuyệt vọng.
“Chú nhỏ?” Đồng Dã thấy anh không phản ứng bèn nghiêng người nhìn anh.
“Hả? Cái gì?”
Đồng Dã cười. “Sao mà anh lại dễ mất tập trung thế chứ? Có phải ngày xưa đi học anh thường xuyên không nghe giảng không?”
Vinh Hạ Sinh cười nâng mắt kính. “Ngại quá.”
“Nếu biết ngại thì sau này anh có thể điều chỉnh lại mình một chút.” Đồng Dã nói. “Hoặc anh có thể nói ra, để tôi mất tập trung cùng anh.”
Vinh Hạ Sinh ngước mắt nhìn cậu sinh viên trước mặt, thuận miệng đáp. “Được, sau này có thể thử.”
Đồng Dã biết người này chỉ tùy tiện nói mà thôi, Vinh Hạ Sinh không phải là người sẽ chia sẻ thế giới nội tâm của mình với người khác.
Nhưng Đồng Dã cũng biết có công mài sắt có ngày nên kim, sớm hay muộn hắn cũng có thể bước tới tận cùng của thế giới ấy.
...
Hôm nay idol comeback nên hứng chí edit một chương nè ^^
Có một loại người luôn có thể khiến Vinh Hạ Sinh bội phục, đó không phải là kiểu người trời sinh tài hoa hơn người, mà là những người có thể thành thạo ứng phó với cả thế giới.
Đối với Vinh Hạ Sinh thì việc xã giao còn khó khăn hơn cả sáng tác.
Trước kia anh cũng hiểu rõ, nếu cứ đóng mãi cánh cửa với thế giới bên ngoài thì sẽ chẳng bao giờ viết được một tác phẩm hay, chỉ có thực sự bước ra ngoài thì mới có cái nhìn chân thật.
Nhưng hiểu là một chuyện, thực tế lại quá khó khăn, tựa như hồi nhỏ đã cố học đi học lại công thức toán học cơ bản, nhưng đến khi bước vào phòng thi lại chẳng thể phát huy được.
Những ngày trong quá khứ, Vinh Hạ Sinh cảm thấy một bước kia rất khó, mà cái gọi là “một bước” ấy, lại đơn giản chỉ là nhấc chân lên bước qua cánh cửa ngôi nhà mình.
Anh gần như chẳng hiểu mình đang sợ hãi điều gì, đến cùng thì sự khác nhau sau “một bước” ấy là những hình dạng kiến trúc khác nhau hay là những kiểu con người chẳng ai giống ai? Hoặc cũng có thể nói, là lòng mỗi người đều độc nhất vô nhị.
Chính vì không biết, cho nên mới không dám nghĩ đến, mà cũng bởi vì không dám nghĩ nên mới không hành động.
Từ trước đến nay Vinh Hạ Sinh đều không phủ nhận bản thân là một người nhát gan.
Nhưng lúc này đây, không biết vì cớ gì, có lẽ là vì đang tự mình cảm nhận được “cuộc sống”, anh đột nhiên cảm thấy việc bước ra ngoài chẳng đáng sợ như vậy nữa, hơn nữa mỗi khi anh ngẩng đầu lên nhìn thấy người đang đi đằng trước mình, cũng chính là Đồng Dã với bóng dáng của tuổi trẻ tràn ngập sức sống, anh sẽ cảm thấy lòng mình thật kiên định.
Trong vài giây ngắn ngủi, Vinh Hạ Sinh đã nghiêm túc suy nghĩ vì sao mình lại có loại cảm giác này, và anh kết luận rằng đó là vì Đồng Dã và thầy Đồng rất giống nhau.
Sự giống nhau này không phải ở gien máu mủ, mà là Đồng Dã toát lên một vẻ đáng tin cậy không hề khác gì so với thầy Đồng.
Mặc dù trẻ tuổi, nhưng tuổi trẻ ấy cũng có thể mang trên vai thanh đao chiến đấu với cả thế giới.
Đồng Dã mang đến cho Vinh Hạ Sinh một cảm giác như vậy.
Thanh đao của Đồng Dã không sắc bén, cũng không lạnh lẽo, mà là một thanh đao mềm mại mang theo ấm áp. Trên thế gian này một sát thủ đáng sợ nhất không phải là một kẻ mặc áo đen trong tay cầm một lưỡi dao sắc bén sáng chói, mà là một lãng tử với khuôn mặt ôn nhu tươi cười.
Vinh Hạ Sinh nói. “Nếu không tiện thì thôi.”
“Tiện chứ!” Đồng Dã vui vẻ, hắn lập tức xoay người chờ Vinh Hạ Sinh đi lên tới gần sóng vai cùng mình. “Làm gì có chuyện không tiện!”
Đồng Dã cảm thấy hơi ngoài ý muốn, vì bị từ chối một lần cho nên hắn cũng đã từng nghĩ liệu có phải vị Vinh Hạ Sinh này cảm thấy thứ gọi là ban nhạc và trình diễn của họ như mấy trò chơi ấu trĩ sau giờ học của bọn học sinh cấp hai không, chơi bời lung tung chứ chẳng thể nào lên sân khấu được.
Hắn rất nỗ lực muốn tập luyện thật tốt, chờ cho đến khi biểu diễn chính thức có thể cho Vinh Hạ Sinh nhìn xem ban nhạc của hắn cũng như chính bản thân mình đều không phải là một trò đùa.
Không ngờ chính hắn lại nghĩ nhiều, chú nhỏ nhà hắn không phải là kiểu coi thường người trẻ tuổi.
Đồng Dã hơi ngượng cười nói. “Tôi còn tưởng anh không thích.”
Vinh Hạ Sinh cười. “Tôi sợ làm phiền các cậu thôi.”
“Làm gì có chuyện đấy!” Đồng Dã nói. “Tôi còn mong anh đến nè, anh đến xem thì tôi sẽ tập luyện càng tốt cho mà xem!”
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn cười cười, đôi mắt sau cặp kính tựa như ánh mặt trời lấp lánh chiếu lên mặt hồ rập rờn sóng nước.
Khi hai người lên đến tầng ba, Đồng Dã vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn.
Hắn phát hiện ra có thể trên người mình bị Vinh Hạ Sinh cài một công tắc thần kỳ nào đó, mọi cảm xúc của mình đều bị đối phương điều khiển.
Chẳng lẽ đây là tình yêu?
Thật đúng là kỳ diệu.
Tưởng Tức nhìn bọn họ bước tới, cầm đàn ghita đặt bên người đưa cho Đồng Dã.
Đồng Dã vừa nhận vừa nói. “3 giờ chiều mai có buổi tập, đừng có quên đấy.”
Tưởng Tức sửng sốt một chút, sau đó hiểu rõ gật đầu. “Không quên đâu.”
Y nhìn qua người đang hơi câu nệ đứng bên cạnh Đồng Dã, cười hỏi. “Chú nhỏ cũng tới à?”
Vinh Hạ Sinh đột nhiên bị đưa vào cuộc trò chuyện, không kịp phản ứng lại.
“Đúng vậy, anh ấy cũng tới.” Đồng Dã tiếp lời, vỗ vỗ vai Tưởng Tức. “Bọn tôi đi trước, ông đừng quên đấy, tiện nhắc mọi người một chút.”
Cái gì mà ngày mai tập luyện, Tưởng Tức nhịn mãi mới không vạch trần hắn, lần trước bọn họ tập khá tốt, mọi người đều cảm thấy ổn cho nên đã thống nhất rằng trước khi tới ngày biểu diễn chính thức thì cần tập thêm một lần nữa là xong, nhưng thằng nhóc Đồng Dã này lại vì lấy lòng crush mà hành hạ anh em.
Tưởng Tức khẽ cười một tiếng. “Ờ.”
Nhưng trong lòng thì chửi, mà chửi xong thì lại cảm thấy hơi hâm mộ.
Tưởng Tức cười với hai người.
Đồng Dã kéo ống tay áo của Vinh Hạ Sinh. “Đi, tôi dẫn anh đi dạo tiếp.”
Vinh Hạ Sinh tạm biệt Tưởng Tức rồi bước theo Đồng Dã.
Đồng Dã không biết người khác có giống như mình không, nhưng hắn rất thích việc dẫn người trong lòng đi dạo ở những nơi sinh hoạt học tập thường ngày của mình, giống như đang kéo đối phương vào thế giới của hắn vậy.
Hắn muốn đưa Vinh Hạ Sinh đến những phòng học hắn thường ngồi, nói cho anh biết hắn thường ngồi ở khoảng giữa, muốn nghe giảng thì vẫn có thể nghe, mà muốn ngủ thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Hắn cũng muốn dẫn Vinh Hạ Sinh tới tòa âm nhạc mà hắn thích nhất, trường bọn họ có hẳn một tòa nhà toàn là phòng học nhạc, có cả phòng đàn, phòng có các loại thiết bị âm nhạc, thậm chí còn có cả phòng thu âm.
Hắn còn muốn rủ Vinh Hạ Sinh đến nhà ăn, muốn mua cho đối phương đồ mình thích ăn nhất.
Rồi còn muốn dẫn Vinh Hạ Sinh đi gặp những người bạn của mình, muốn khoe với tất cả mọi người đây là chú nhỏ nhà hắn.
Thế giới của Đồng Dã náo nhiệt lắm, hắn chẳng thể nào chờ được, chỉ muốn dâng tất cả náo nhiệt đó cho Vinh Hạ Sinh.
Nhưng Vinh Hạ Sinh lại chẳng hiểu điều đó.
Đối với Vinh Hạ Sinh mà nói, đây là thời gian ra khỏi cửa hiếm hoi của anh, anh dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và đánh giá mọi thứ xung quanh, mỗi một dãy hành lang, mỗi một phòng học, mỗi một con người đi ngang qua đều tự động đi vào “kho tư liệu sống”, sau đó có thể trở thành tư liệu sáng tác của anh.
Cuộc sống của anh chính là thế, trong niềm khao khát sáng tác anh đã không thể hoàn toàn hưởng thụ mọi thứ xung quanh, tất cả những điều lọt vào ánh mắt của anh đều có mục đích cả.
Vinh Hạ Sinh biết vậy là không tốt, nhưng đây đã là thói quen từ rất lâu rồi.
Không biết từ khi nào bắt đầu, ý nghĩa cho sự tồn tại của anh không dành cho bản thân anh nữa, mà dành cho việc sáng tác.
Việc sáng tác này đã chiếm giữ một vị trí quan trọng trong cuộc sống của anh, mà cuộc đời anh cũng bị nó khống chế.
Đồng Dã nói. “Anh thấy trường tôi thế nào?”
Trước khi Đồng Dã hỏi, Vinh Hạ Sinh đang chìm trong thế giới của chính mình, anh nhìn thấy một căn phòng piano mà đột nhiên quên đi mục đích mình tới đây, trong đầu anh lại hiện lên một cảnh tượng sớm hay muộn cũng dừng dưới ngòi bút của mình – một thần đồng âm nhạc từ nhỏ có một ngày đột nhiên phát hiện ra mình đã mất đi khả năng cảm nhạc, mọi cảm xúc sợ hãi, lo âu, thống khổ cắn nuốt lấy cậu, để đến một ngày cậu lại tự tay phá hủy người đồng hành thân thiết nhất của mình. Khi những phím đàn đen trắng không thể vương vấn thành một bản nhạc rung động lòng người trên đầu ngón tay cậu nữa, đó cũng là lúc nó trở thành một thứ vũ khí sắc bén giết chết cậu.
Vinh Hạ Sinh thậm chí còn có thể nhìn thấy được cảnh tưởng người kia nhấc chiếc ghế lên, trên khuôn mặt toàn là vẻ dữ tợn thống khổ và tuyệt vọng.
“Chú nhỏ?” Đồng Dã thấy anh không phản ứng bèn nghiêng người nhìn anh.
“Hả? Cái gì?”
Đồng Dã cười. “Sao mà anh lại dễ mất tập trung thế chứ? Có phải ngày xưa đi học anh thường xuyên không nghe giảng không?”
Vinh Hạ Sinh cười nâng mắt kính. “Ngại quá.”
“Nếu biết ngại thì sau này anh có thể điều chỉnh lại mình một chút.” Đồng Dã nói. “Hoặc anh có thể nói ra, để tôi mất tập trung cùng anh.”
Vinh Hạ Sinh ngước mắt nhìn cậu sinh viên trước mặt, thuận miệng đáp. “Được, sau này có thể thử.”
Đồng Dã biết người này chỉ tùy tiện nói mà thôi, Vinh Hạ Sinh không phải là người sẽ chia sẻ thế giới nội tâm của mình với người khác.
Nhưng Đồng Dã cũng biết có công mài sắt có ngày nên kim, sớm hay muộn hắn cũng có thể bước tới tận cùng của thế giới ấy.
...
Hôm nay idol comeback nên hứng chí edit một chương nè ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất