Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày
Chương 8
Chương 8:
Đụng xe.
Trong đầu Đồng Dã vang lên một tiếng “Ầm”, hắn nhanh chân chạy về hướng nhà của Vinh Hạ Sinh, chạy hai bước hắn mới phát hiện không ổn, bèn xoay người đứng ở ven đường bắt taxi.
“Anh đang ở đâu?” Đồng Dã mạnh mẽ ngăn chặn sự lo lắng và hoảng loạn trong giọng nói của mình, cố gắng hết sức để nghe thật bình tĩnh.
Vinh Hạ Sinh nói. “Ở ven đường, cậu cứ về trước đi.”
Anh vừa nói vài lời cùng Đồng Dã, cảnh sát giao thông cũng tới.
“Tôi có chút việc ở đây, cậu về trước đi.”
Không đợi Đồng Dã nói tiếp, Vinh Hạ Sinh đã cúp điện thoại, cau mày đi theo cảnh sát để đàm phán.
Bị cúp điện thoại Đồng Dã cảm thấy không vui, cứ như là hắn bị ghét bỏ vậy.
“Này bạn học, cậu đi đâu thế?”
Lúc này Đồng Dã mới nhận ra từ khi lên xe hắn vẫn chưa nói điểm đến, bác tài đang nhìn hắn với vẻ mặt mất kiên nhẫn.
“Rẽ trái ở đoạn trên kia, chú cứ đi đi ạ.”
Hắn không xác định được Vinh Hạ Sinh ở đâu, nhưng khẳng định là bị đâm ở trên đường đến đây.
Đồng Dã bảo tài xế đi chậm một chút, tới nơi nào có tai nạn thì dừng xe.
Xe vừa đi chưa xa lắm, Đồng Dã đã nhìn thấy Vinh Hạ Sinh.
Tài xế không tình nguyện vừa nhận tiền vừa mắng hai câu, đại khái như thanh niên bây giờ kỳ cục thật, đi đoạn ngắn có vài bước thế này thôi mà cũng phải gọi xe.
Đồng Dã cũng không giải thích, hắn vừa xuống xe bèn chạy ngay sang bên kia đường.
Hôm nay khi ra đường Vinh Hạ Sinh mặc một chiếc áo khoác nỉ màu vàng, cũng không biết là anh gầy hơn so với ngày xưa hay là chính bản thân mua áo quá lớn, nhìn kiểu gì cũng thấy không vừa người, đặc biệt là mỗi khi gió thu thổi qua lại trông càng đáng thương hơn.
Thời điểm Đồng Dã bước đến Vinh Hạ Sinh đang đứng đó nói chuyện với người ta, đối phương cũng là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, vóc dáng rất cao, mặc một chiếc áo khoác dày. Nói xong một hai câu, người đàn ông đó đưa cho Vinh Hạ Sinh một tấm danh thiếp.
“Anh không sao chứ?” Đồng Dã đi qua đứng bên cạnh Vinh Hạ Sinh.
Vinh Hạ Sinh kinh ngạc nhìn hắn. “Sao cậu lại tới đây?”
“Thấy anh nên xuống xe.” Đồng Dã nói. “Thế nào rồi? Không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Vinh Hạ Sinh bỏ danh thiếp vào túi áo khoác, nói với hắn. “Không phải trách nhiệm của tôi.”
“Ngại quá.” Người đàn ông mặc áo khoác dày kia nói. “Mang thêm phiền toái cho các cậu rồi.”
Người này lớn lên nhìn không tệ, dáng người cũng đẹp, khí chất không có gì đáng để chê, thái độ và ngữ khí khi nói chuyện cũng bình thường, nhưng không hiểu vì sao mà Đồng Dã lại cảm thấy gã không vừa mắt cho lắm.
Đồng Dã không có lập trường gì để mở miệng, chỉ có thể quay đầu nhìn Vinh Hạ Sinh.
“Được rồi, vậy cứ thế đã.” Vinh Hạ Sinh nói. “Tôi đi đến cửa hàng 4S trước, sau đó liên hệ với anh sau.”
(4S: Sales (Bán Hàng) – Service (Dịch Vụ) – Spare Parts (Phụ tùng chính hãng) – Global System (Kết nối toàn cầu). Đây là một loại mô hình đại lý của hãng xe Volkswagen, có bao gồm cả bày bán xe cũng như các dịch vụ sửa chữa, lắp đặt phụ tùng cho xe. Xe Sagitar của Vinh Hạ Sinh cũng là một dòng xe thuộc Volkswagen.)
“Được được, không thành vấn đề.” Đối phương nói thêm vài câu xin lỗi rồi rời đi.
Đồng Dã đi hai vòng quanh xe của Vinh Hạ Sinh, nói. “Anh không sao chứ?”
Cửa xe bên ghế phụ bị đụng phải, trên thân xe có mấy vết xước, Đồng Dã nhìn thoáng qua chiếc xe người đàn ông mới lái đi kia, trong lòng nghĩ may mà trách nhiệm lần này là của đối phương.
Xe vừa đi kia là Bentley đó.
“Không sao.” Vinh Hạ Sinh nói. “Cậu về nhà trước đi, tôi mang xe đi sửa đã.”
“Thôi, đi cùng đi.” Đồng Dã nói. “Tôi đi cùng với anh.”
Đi đến cửa hàng 4S, Đồng Dã oán giận. “Đáng lẽ phải dẫn theo anh ta mới đúng, để anh ta trả tiền.”
Vinh Hạ Sinh cười nói. “Không sao, tôi chuẩn bị hết giấy tờ rồi đưa cho anh ta là được, người ta có việc nên phải đi vội.”
Đồng Dã nhìn anh. “Anh không sợ người ta chạy mất à?”
“Không.” Vinh Hạ Sinh nói. “Anh ta làm cùng công ty với một đàn em của tôi, nên là không trốn được.”
“… Đàn em?” Đồng Dã nhăn mày. “Đàn em nào?”
“Đàn em thời còn làm nghiên cứu sinh.”
“Rất thân với anh à? Quan hệ tốt lắm sao?”
Vinh Hạ Sinh quay đầu lại nhìn hắn.
Đồng Dã biết mình hỏi hơi nhiều, nhưng vẫn không từ bỏ ý định. “Hai người có thường liên lạc với nhau không?”
“Cũng không nhiều lắm.” Vinh Hạ Sinh nói. “Đã lâu rồi không liên lạc, vừa rồi mới nhắc tới.”
Đồng Dã như suy tư gì đó mà nhìn về phía trước, một lát sau nói. “Chú nhỏ này, anh có bạn bè nào mà hay liên lạc không? Hoặc là bạn bè thân thiết ấy.”
“Làm sao vậy?”
Vinh Hạ Sinh từ nhỏ đến lớn đều không phải người giỏi kết bạn, trong mỗi giai đoạn của cuộc đời, trên cơ bản anh chỉ có một hai bạn cùng lớp tương đối quen thân, chưa nói đến những người có thể gọi là tâm giao thì như đếm trên đầu ngón tay.
“Tôi chỉ hỏi thôi.” Đồng Dã nói. “Cảm giác anh là kiểu không tiếp xúc với nhiều người lắm.”
“Ai cũng bận mà.” Vinh Hạ Sinh nói. “Tôi chỉ cố gắng để không quấy rầy người khác.”
“Liên lạc với bạn bè sao lại có thể gọi là quấy rầy được? Anh nghĩ nhiều quá rồi.”
Vinh Hạ Sinh nhìn phía trước không nói gì.
“Ngày thường anh hay làm gì thế?” Đồng Dã lại hỏi. “Ngoài trừ ở trong phòng sách ra anh cũng không ra ngoài một chút sao? Anh có uống được rượu không? Hai chúng ta đi hát hò uống rượu đi!”
Vinh Hạ Sinh quay đầu nhìn hắn, sau đó nói. “Tới rồi.”
Vinh Hạ Sinh để xe lại để sửa chữa, hai người đi từ cửa hàng 4S ra, Vinh Hạ Sinh do dự nắm tờ hóa đơn trong túi.
“Để tôi.” Đồng Dã duỗi tay. “Tôi gọi điện thoại cho anh ta.”
Vinh Hạ Sinh nghi hoặc hỏi. “Ai cơ?”
“Cái người vừa đâm xe anh chứ ai, để tôi đòi tiền anh ta!”
Tuy xe của Vinh Hạ Sinh không phải loại siêu xe gì, nhưng một lần sửa chữa cũng mất không ít tiền, Vinh Hạ Sinh không lo mà Đồng Dã đã lo hộ rồi.
Nghe thấy Đồng Dã nói vậy, trong lòng Vinh Hạ Sinh cảm thấy nhẹ nhõm khó nói nên lời, anh nhẹ nhàng thở ra.
Đối với anh mà nói, gọi điện thoại là một việc rất khó khăn.
Có lẽ nhiều người sẽ chẳng thể nào hiểu nổi, cảm thấy việc cầm điện thoại lên ấn số rồi nói hai ba câu là xong chuyện, so với việc nhắn tin còn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhưng đối với Vinh Hạ Sinh mà nói, để nói chuyện với một người không quen thuộc thì anh phải xây dựng tâm lý cho bản thân trước đã.
Khi ấy gọi điện cho Đồng Dã cũng thế, anh phải mạnh mẽ ép buộc chính mình rồi mới gọi được cú điện thoại kia.
“Tôi gọi là được rồi, không cần gấp đâu.” Những việc như này Vinh Hạ Sinh lại không muốn làm phiền Đồng Dã, anh cảm thấy không cần thiết.
Việc mình có thể xử lý, cớ gì lại muốn làm phiền đến người khác?
“Cứ để tôi đi.” Đồng Dã nói. “Tôi nhìn người kia trông có vẻ không dễ nói chuyện, nhỡ đâu anh ta quỵt nợ, anh không mắng được thì để tôi mắng hộ cho.”
Vinh Hạ Sinh bất đắc dĩ cười nhìn hắn. “Đâu đến mức đó đâu.”
“Chẳng ai biết trước được điều gì cả.” Đồng Dã dùng bả vai huých anh. “Để tôi để tôi, tôi nói chuyện với anh ta.”
Cuối cùng Vinh Hạ Sinh cũng chịu thua, anh móc danh thiếp và hóa đơn trong túi ra đưa cho Đồng Dã.
Đồng Dã đứng ở ven đường vui vẻ nhấn số điện thoại.
Điện thoại được nhận rất nhanh, Đồng Dã nói. “Alô, anh có phải là Thẩm Yển không?”
“Đúng rồi, ai đấy?”
Đồng Dã liếc mắt nhìn Vinh Hạ Sinh, hắng giọng. “Tôi là người bị anh đâm xe.”
Vinh Hạ Sinh vốn đang quan sát xe đi tới đi lui trên đường định bắt một chiếc taxi, nghe thấy Đồng Dã nói như vậy bèn quay đầu nhìn hắn.
Thẩm Yển vừa nghe lời này lập tức cười đáp lại, ngữ khí nhẹ nhàng đi nhiều, Đồng Dã nghe thấy thế cũng phải nheo mắt lại.
“Là cậu à, sao rồi? Đến cửa hàng 4S rồi hả?”
“Đúng vậy, tôi đã trả tiền rồi, giờ tìm anh để thanh toán.”
Đối phương cười khẽ một tiếng. “Đương nhiên đương nhiên, bao nhiêu tiền thế? Tôi chuyển cho cậu kiểu gì bây giờ?”
“Tôi…”
“Tôi có thể thêm WeChat của cậu không?” Thẩm Yển nói. “Chuyển khoản trực tiếp qua WeChat cho cậu đi.”
Đồng Dã nhíu mày không nghĩ gì thêm.
Có thể đoán được hắn do dự, Thẩm Yển nói. “Dù sao thì tôi cũng cần phải xem chi tiết thanh toán chứ đúng không?”
Cảm thấy lời nói này cũng có lý, Đồng Dã nghĩ nghĩ rồi đáp ứng. “Vậy anh tìm theo số điện thoại này của tôi đi, tôi còn có việc, lát liên hệ trên WeChat với anh sau.”
“Được.” Thẩm Yển cười nói. “Để tôi kết bạn với cậu.”
Cúp điện thoại, Vinh Hạ Sinh hỏi. “Anh ta nói thế nào?”
“Chuyển khoản qua WeChat.” Đồng Dã giơ tay vẫy một chiếc taxi. “Đi thôi, cũng đến giờ rồi, chúng ta đi ăn ở ngoài rồi về nhà.”
Hai người lên xe, Đồng Dã mở WeChat thấy một thông báo xin được kết bạn.
WeChat của Thẩm Yển là tên của y, ảnh đại diện là một chú chó Bichon đeo một chiếc vòng cổ, y gửi một tin nhắn chứng thực: Chào Hạ tiên sinh, tôi là Thẩm Yển.
Đụng xe.
Trong đầu Đồng Dã vang lên một tiếng “Ầm”, hắn nhanh chân chạy về hướng nhà của Vinh Hạ Sinh, chạy hai bước hắn mới phát hiện không ổn, bèn xoay người đứng ở ven đường bắt taxi.
“Anh đang ở đâu?” Đồng Dã mạnh mẽ ngăn chặn sự lo lắng và hoảng loạn trong giọng nói của mình, cố gắng hết sức để nghe thật bình tĩnh.
Vinh Hạ Sinh nói. “Ở ven đường, cậu cứ về trước đi.”
Anh vừa nói vài lời cùng Đồng Dã, cảnh sát giao thông cũng tới.
“Tôi có chút việc ở đây, cậu về trước đi.”
Không đợi Đồng Dã nói tiếp, Vinh Hạ Sinh đã cúp điện thoại, cau mày đi theo cảnh sát để đàm phán.
Bị cúp điện thoại Đồng Dã cảm thấy không vui, cứ như là hắn bị ghét bỏ vậy.
“Này bạn học, cậu đi đâu thế?”
Lúc này Đồng Dã mới nhận ra từ khi lên xe hắn vẫn chưa nói điểm đến, bác tài đang nhìn hắn với vẻ mặt mất kiên nhẫn.
“Rẽ trái ở đoạn trên kia, chú cứ đi đi ạ.”
Hắn không xác định được Vinh Hạ Sinh ở đâu, nhưng khẳng định là bị đâm ở trên đường đến đây.
Đồng Dã bảo tài xế đi chậm một chút, tới nơi nào có tai nạn thì dừng xe.
Xe vừa đi chưa xa lắm, Đồng Dã đã nhìn thấy Vinh Hạ Sinh.
Tài xế không tình nguyện vừa nhận tiền vừa mắng hai câu, đại khái như thanh niên bây giờ kỳ cục thật, đi đoạn ngắn có vài bước thế này thôi mà cũng phải gọi xe.
Đồng Dã cũng không giải thích, hắn vừa xuống xe bèn chạy ngay sang bên kia đường.
Hôm nay khi ra đường Vinh Hạ Sinh mặc một chiếc áo khoác nỉ màu vàng, cũng không biết là anh gầy hơn so với ngày xưa hay là chính bản thân mua áo quá lớn, nhìn kiểu gì cũng thấy không vừa người, đặc biệt là mỗi khi gió thu thổi qua lại trông càng đáng thương hơn.
Thời điểm Đồng Dã bước đến Vinh Hạ Sinh đang đứng đó nói chuyện với người ta, đối phương cũng là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, vóc dáng rất cao, mặc một chiếc áo khoác dày. Nói xong một hai câu, người đàn ông đó đưa cho Vinh Hạ Sinh một tấm danh thiếp.
“Anh không sao chứ?” Đồng Dã đi qua đứng bên cạnh Vinh Hạ Sinh.
Vinh Hạ Sinh kinh ngạc nhìn hắn. “Sao cậu lại tới đây?”
“Thấy anh nên xuống xe.” Đồng Dã nói. “Thế nào rồi? Không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Vinh Hạ Sinh bỏ danh thiếp vào túi áo khoác, nói với hắn. “Không phải trách nhiệm của tôi.”
“Ngại quá.” Người đàn ông mặc áo khoác dày kia nói. “Mang thêm phiền toái cho các cậu rồi.”
Người này lớn lên nhìn không tệ, dáng người cũng đẹp, khí chất không có gì đáng để chê, thái độ và ngữ khí khi nói chuyện cũng bình thường, nhưng không hiểu vì sao mà Đồng Dã lại cảm thấy gã không vừa mắt cho lắm.
Đồng Dã không có lập trường gì để mở miệng, chỉ có thể quay đầu nhìn Vinh Hạ Sinh.
“Được rồi, vậy cứ thế đã.” Vinh Hạ Sinh nói. “Tôi đi đến cửa hàng 4S trước, sau đó liên hệ với anh sau.”
(4S: Sales (Bán Hàng) – Service (Dịch Vụ) – Spare Parts (Phụ tùng chính hãng) – Global System (Kết nối toàn cầu). Đây là một loại mô hình đại lý của hãng xe Volkswagen, có bao gồm cả bày bán xe cũng như các dịch vụ sửa chữa, lắp đặt phụ tùng cho xe. Xe Sagitar của Vinh Hạ Sinh cũng là một dòng xe thuộc Volkswagen.)
“Được được, không thành vấn đề.” Đối phương nói thêm vài câu xin lỗi rồi rời đi.
Đồng Dã đi hai vòng quanh xe của Vinh Hạ Sinh, nói. “Anh không sao chứ?”
Cửa xe bên ghế phụ bị đụng phải, trên thân xe có mấy vết xước, Đồng Dã nhìn thoáng qua chiếc xe người đàn ông mới lái đi kia, trong lòng nghĩ may mà trách nhiệm lần này là của đối phương.
Xe vừa đi kia là Bentley đó.
“Không sao.” Vinh Hạ Sinh nói. “Cậu về nhà trước đi, tôi mang xe đi sửa đã.”
“Thôi, đi cùng đi.” Đồng Dã nói. “Tôi đi cùng với anh.”
Đi đến cửa hàng 4S, Đồng Dã oán giận. “Đáng lẽ phải dẫn theo anh ta mới đúng, để anh ta trả tiền.”
Vinh Hạ Sinh cười nói. “Không sao, tôi chuẩn bị hết giấy tờ rồi đưa cho anh ta là được, người ta có việc nên phải đi vội.”
Đồng Dã nhìn anh. “Anh không sợ người ta chạy mất à?”
“Không.” Vinh Hạ Sinh nói. “Anh ta làm cùng công ty với một đàn em của tôi, nên là không trốn được.”
“… Đàn em?” Đồng Dã nhăn mày. “Đàn em nào?”
“Đàn em thời còn làm nghiên cứu sinh.”
“Rất thân với anh à? Quan hệ tốt lắm sao?”
Vinh Hạ Sinh quay đầu lại nhìn hắn.
Đồng Dã biết mình hỏi hơi nhiều, nhưng vẫn không từ bỏ ý định. “Hai người có thường liên lạc với nhau không?”
“Cũng không nhiều lắm.” Vinh Hạ Sinh nói. “Đã lâu rồi không liên lạc, vừa rồi mới nhắc tới.”
Đồng Dã như suy tư gì đó mà nhìn về phía trước, một lát sau nói. “Chú nhỏ này, anh có bạn bè nào mà hay liên lạc không? Hoặc là bạn bè thân thiết ấy.”
“Làm sao vậy?”
Vinh Hạ Sinh từ nhỏ đến lớn đều không phải người giỏi kết bạn, trong mỗi giai đoạn của cuộc đời, trên cơ bản anh chỉ có một hai bạn cùng lớp tương đối quen thân, chưa nói đến những người có thể gọi là tâm giao thì như đếm trên đầu ngón tay.
“Tôi chỉ hỏi thôi.” Đồng Dã nói. “Cảm giác anh là kiểu không tiếp xúc với nhiều người lắm.”
“Ai cũng bận mà.” Vinh Hạ Sinh nói. “Tôi chỉ cố gắng để không quấy rầy người khác.”
“Liên lạc với bạn bè sao lại có thể gọi là quấy rầy được? Anh nghĩ nhiều quá rồi.”
Vinh Hạ Sinh nhìn phía trước không nói gì.
“Ngày thường anh hay làm gì thế?” Đồng Dã lại hỏi. “Ngoài trừ ở trong phòng sách ra anh cũng không ra ngoài một chút sao? Anh có uống được rượu không? Hai chúng ta đi hát hò uống rượu đi!”
Vinh Hạ Sinh quay đầu nhìn hắn, sau đó nói. “Tới rồi.”
Vinh Hạ Sinh để xe lại để sửa chữa, hai người đi từ cửa hàng 4S ra, Vinh Hạ Sinh do dự nắm tờ hóa đơn trong túi.
“Để tôi.” Đồng Dã duỗi tay. “Tôi gọi điện thoại cho anh ta.”
Vinh Hạ Sinh nghi hoặc hỏi. “Ai cơ?”
“Cái người vừa đâm xe anh chứ ai, để tôi đòi tiền anh ta!”
Tuy xe của Vinh Hạ Sinh không phải loại siêu xe gì, nhưng một lần sửa chữa cũng mất không ít tiền, Vinh Hạ Sinh không lo mà Đồng Dã đã lo hộ rồi.
Nghe thấy Đồng Dã nói vậy, trong lòng Vinh Hạ Sinh cảm thấy nhẹ nhõm khó nói nên lời, anh nhẹ nhàng thở ra.
Đối với anh mà nói, gọi điện thoại là một việc rất khó khăn.
Có lẽ nhiều người sẽ chẳng thể nào hiểu nổi, cảm thấy việc cầm điện thoại lên ấn số rồi nói hai ba câu là xong chuyện, so với việc nhắn tin còn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhưng đối với Vinh Hạ Sinh mà nói, để nói chuyện với một người không quen thuộc thì anh phải xây dựng tâm lý cho bản thân trước đã.
Khi ấy gọi điện cho Đồng Dã cũng thế, anh phải mạnh mẽ ép buộc chính mình rồi mới gọi được cú điện thoại kia.
“Tôi gọi là được rồi, không cần gấp đâu.” Những việc như này Vinh Hạ Sinh lại không muốn làm phiền Đồng Dã, anh cảm thấy không cần thiết.
Việc mình có thể xử lý, cớ gì lại muốn làm phiền đến người khác?
“Cứ để tôi đi.” Đồng Dã nói. “Tôi nhìn người kia trông có vẻ không dễ nói chuyện, nhỡ đâu anh ta quỵt nợ, anh không mắng được thì để tôi mắng hộ cho.”
Vinh Hạ Sinh bất đắc dĩ cười nhìn hắn. “Đâu đến mức đó đâu.”
“Chẳng ai biết trước được điều gì cả.” Đồng Dã dùng bả vai huých anh. “Để tôi để tôi, tôi nói chuyện với anh ta.”
Cuối cùng Vinh Hạ Sinh cũng chịu thua, anh móc danh thiếp và hóa đơn trong túi ra đưa cho Đồng Dã.
Đồng Dã đứng ở ven đường vui vẻ nhấn số điện thoại.
Điện thoại được nhận rất nhanh, Đồng Dã nói. “Alô, anh có phải là Thẩm Yển không?”
“Đúng rồi, ai đấy?”
Đồng Dã liếc mắt nhìn Vinh Hạ Sinh, hắng giọng. “Tôi là người bị anh đâm xe.”
Vinh Hạ Sinh vốn đang quan sát xe đi tới đi lui trên đường định bắt một chiếc taxi, nghe thấy Đồng Dã nói như vậy bèn quay đầu nhìn hắn.
Thẩm Yển vừa nghe lời này lập tức cười đáp lại, ngữ khí nhẹ nhàng đi nhiều, Đồng Dã nghe thấy thế cũng phải nheo mắt lại.
“Là cậu à, sao rồi? Đến cửa hàng 4S rồi hả?”
“Đúng vậy, tôi đã trả tiền rồi, giờ tìm anh để thanh toán.”
Đối phương cười khẽ một tiếng. “Đương nhiên đương nhiên, bao nhiêu tiền thế? Tôi chuyển cho cậu kiểu gì bây giờ?”
“Tôi…”
“Tôi có thể thêm WeChat của cậu không?” Thẩm Yển nói. “Chuyển khoản trực tiếp qua WeChat cho cậu đi.”
Đồng Dã nhíu mày không nghĩ gì thêm.
Có thể đoán được hắn do dự, Thẩm Yển nói. “Dù sao thì tôi cũng cần phải xem chi tiết thanh toán chứ đúng không?”
Cảm thấy lời nói này cũng có lý, Đồng Dã nghĩ nghĩ rồi đáp ứng. “Vậy anh tìm theo số điện thoại này của tôi đi, tôi còn có việc, lát liên hệ trên WeChat với anh sau.”
“Được.” Thẩm Yển cười nói. “Để tôi kết bạn với cậu.”
Cúp điện thoại, Vinh Hạ Sinh hỏi. “Anh ta nói thế nào?”
“Chuyển khoản qua WeChat.” Đồng Dã giơ tay vẫy một chiếc taxi. “Đi thôi, cũng đến giờ rồi, chúng ta đi ăn ở ngoài rồi về nhà.”
Hai người lên xe, Đồng Dã mở WeChat thấy một thông báo xin được kết bạn.
WeChat của Thẩm Yển là tên của y, ảnh đại diện là một chú chó Bichon đeo một chiếc vòng cổ, y gửi một tin nhắn chứng thực: Chào Hạ tiên sinh, tôi là Thẩm Yển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất