Chương 35: Quý gia cố trạch 04
Tuy là nói thu Lâm Tinh làm đệ tử, nhưng mà Lâm Mạc cũng không thường xuyên ở tại đạo quán, cho nên y cùng quán chủ còn có gia gia của Tinh Tinh thương lượng một chút, rồi cùng Quý Thế Lăng mang theo Lâm Tinh đến Lâm gia ở.
"Nơi này, về sau sẽ là phòng của đệ, có thích không?" Lâm Mạc mở cửa phòng nói, gian phòng này gần với phòng y, nếu có chuyện gì thì y cũng có thể nhanh chóng chạy qua, dù sao Tinh Tinh vẫn còn nhỏ cần có người chiếu cố.
"Đúng rồi, Tinh Tinh, nếu đệ thiếu thứ gì thì có thể nói với huynh." Lâm Phác cùng Lâm Cù tươi cười đầy mặt nhìn Tinh Tinh, dù sao thì trong nhà cũng hiếm khi có một đứa nhỏ xuất hiện.
Môn Sinh ở một bên tựa người vào cửa, nhìn Tinh Tinh nhỏ giọng nói lời cảm ơn sư phụ, cảm ơn ca ca gì đó, cười cười: "Tinh Tinh, đệ gọi Lâm Mạc là sư phụ, lại gọi bọn họ là ca ca, có phải bối phận không hợp lắm không? Đệ không nên gọi bọn họ là ca ca nha." Môn Sinh nở nụ cười xấu xa chỉ vào Lâm Phác cùng Lâm Cù.
Tinh Tinh có chút không biết phải làm sao nắm tay nhìn Lâm Mạc: "Vậy nên gọi là gì? Sư phụ."
Lâm Mạc ngẩng đầu nhìn Môn Sinh: "Vậy ngươi nói Tinh Tinh nên gọi đại ca, nhị ca của ta là gì?"
Môn Sinh làm bộ sờ cằm tự hỏi rồi nói: "Một ngày làm thầy cả đời làm cha, Tinh Tinh cũng giống như hài tử của ngươi vậy, cho nên nó hẳn là nên gọi tiểu Phác và Lâm Cù là đại bá, nhị bá nha, haha."
Nói đến lời cuối cùng, Môn Sinh không thể nào nhịn được, bật cười.
Tuy rằng, tuổi vẫn còn trẻ đã bị người khác gọi là đại bá, nhưng mà Lâm Phác vẫn mỉm cười gật đầu: "Là đạo lý này, về sau Tinh Tinh gọi ta đại bá là được."
Lâm Cù có chút không vui thầm nói: "Đều biến ta thành người già rồi, bất quá nhìn đến dáng vẻ đáng yêu của Tinh Tinh, vậy muốn gọi thì gọi đi."
Nghe vậy, Tinh Tinh ngoan ngoãn gọi hai người một tiếng, lại hướng đến bên người Môn Sinh gọi thúc thúc.
Quý gia cố trạch, bởi vì tòa nhà này đã bắt đầu cũ nát, mà người của Quý gia lại càng ngày càng nhiều, cho nên mấy năm trước Quý gia đã dọn khỏi cố trạch, đến ở toà nhà dinh thự mới của Quý gia.
Mà cố trạch cũng vì vậy mà bị bỏ hoang, bởi đây là một phần không thể bỏ của Quý gia, nên mỗi lần đến tết, Quý gia đều sẽ trở về tổ trạch dâng hương, cầu phúc, bái tế tổ tiên.
Bởi vì hằng năm tỉ mỉ tu sửa, nhìn qua cố trạch Quý gia càng lúc càng tốt, chưa kể đến thủ công của tòa nhà này, vì là cổ trạch, nên được chạm khắc trang trí rất hoàn mỹ, có bao nhiêu là vô giá, mà gia chủ Quý gia có thể sở hữu cố trạch Quý gia cũng thể hiện lên thân phận của mình.
Đây cũng là lý do vì sao sau khi Quý Lộc An nghe được Quý Thế Lăng đánh chủ ý lên cố trạch, phản ứng mới lớn như vậy.
Đi theo phụ thân rảo bước đến tổ trạch, Quý Thế Tài nhìn sân viện yên tĩnh, có chút không cao hứng: "Phụ thân, chúng ta đến đây làm gì?"
Bởi từ nhỏ Quý Thế Tài đã đi theo phụ thân bái tế dâng hương ở tổ trạch, cho nên đến hiện tại, ký ức của Quý Thế Tài đối với cố trạch Quý gia vẫn là cũ nát, thêm chút âm trầm, xung quanh là bài vị, làm cho hắn khi còn nhỏ nhìn đến sợ hãi, cho nên thẳng đến khi trưởng thành, cho dù có chuyện quan trọng, Quý Thế Tài cũng chẳng muốn đi đến cố trạch.
"Câm miệng, theo sau ta." Quý Lộc An liếc nhi tử một cái mang theo ý tứ cảnh cáo, trong lòng ngực ông ôm lấy một cái bình đen như mực, cẩn thận mang theo Quý Thế Tài đến nơi đặt bài vị.
Quý Lộc An nhíu mày, nhìn nơi rất nhiều bài vị phía trước, trong miệng lẩm bẩm: "Đây đều là vì Quý gia, mong tổ tông phù hộ....."
Vừa nói, hắn vừa đặt cái bình xuống trước bài vị, vào lúc Quý Thế Tài đang nhìn chăm chú, Quý Lộc An từ cổ tay áo móc ra một con dao nhỏ, cắt vào ngón tay của mình, nhỏ máu vào miệng bình.
"Phụ thân, ngài đang làm cái gì?" Quý Thế Tài kinh ngạc nhìn ông.
Quý Lộc An không đáp lời, chờ đến khi bản thân nhỏ xong mau, lại nắm tay Quý Thế Tài đến: "Kiên nhẫn chút."
Dứt lời, thừa dịp Quý Thế Tài chưa kịp phản ứng, cũng đem ngón tay hắn cắt qua, nhỏ máu vào.
"Tê!" Quý Thế Tài theo bản năng muốn rút tay, lại bị Quý Lộc An chặt chẽ nắm lấy, sau khi nhỏ xong máu mới buông ra.
Đem ngón tay nhét vào miệng mút, Quý Thế Tài mới hỏi lại lần nữa.
"Đến khi đó, ngươi sẽ biết, về sau cứ cách ba ngày chúng ta lại đến đây một lần." Quý Lộc An vẫn luôn mãi nhìn cái bình, sau mới mang theo Quý Thế Tài mặt tràn đầy nghi hoặc rời đi.
Từ đó về sau cứ cách ba ngày, Quý Lộc An đều mang theo Quý Thế Tài đến cố trạch, mà mỗi lần đến, trong lòng ngực của ông đều sẽ ôm lấy một cái bình đen như mực, lúc sau mỗi cái bình đều được tích máu, Quý Thế Tài vài lần mang theo vẻ nghi hoặc, mắt thấy Quý Lộc An chắc sẽ không nói cho hắn biết, liền không hỏi nữa, vô tâm vô phế chọc ngón tay, lưu máu là được.
Hôm nay, Quý Thế Tài lên phố, vừa vặn đụng phải huynh muội Quý Thế Vân đang mua chút đồ dùng, xem bộ dạng thoải mái của bọn họ, trong lòng Quý Thế Tài liền khó chịu, lập tức tiến lên ngăn cản hai người.
"Quý Thế Tài, ngươi muốn làm gì?" Vừa thấy người đến, Quý Thế Vân liền che chắn trước mặt muội muội, không còn cách, trước đây, số lần Quý Thế Tài khi dễ người quá nhiều, lần này, nhìn thấy biểu tình của hắn, liền biết người này không có ý tốt.
"Không làm gì a, chúng ta mấy người huynh đệ, huynh muội đã lâu không gặp, muốn ôn chuyện không được sao." Quý Thế Tài bĩu môi, tiến lên một bước dán sát vào hai người Quý Thế Vân.
Quý Thế Vân lập tức kéo Quý Thi Vận lùi lại một bước, nhìn Quý Thế Tài nhếch miệng cười không ngừng: "Làm sao, đệ sợ ta à?"
Quý Thế Vân banh mặt không trả lời, lòng nghĩ, tên yêu tinh gây rối này biến nhanh đi!
Không ngờ Quý Thế Vân càng không để ý đến hắn, thì trong lòng Quý Thế Tài càng thêm không thuận, nói vài câu, liền vươn tay, muốn lôi kéo Quý Thi Vận đang tránh ở phía sau Quý Thế Vân.
Nhưng mà, cánh tay vừa vươn ra, đã bị người khác nắm lấy, Giản Hưng cười tủm tỉm xuất hiện trước mặt bọn họ, đem tay Quý Thế Tài ném sang một bên: "Không biết nhị thiếu gia Quý gia muốn làm chi?"
Nhận ra đây là người bên cạnh Quý Thế Lăng, Quý Thế Tài mới hừ một tiếng, xoa xoa cổ tay, lòng nghĩ người này rất mạnh, miệng lại đáp: "Thế nào, huynh muội chúng ta liên lạc cảm tình không được sao?"
"Ta nhưng là không muốn cùng ngươi liên hệ cảm tình....." Quý Thi Vận núp ở phía sau nhỏ giọng nói, mỗi lần nhìn thấy vị nhị ca này đều không có chuyện gì tốt, nếu như không phải khi dễ nàng thì chính là khi dễ ca ca của nàng.
Giản Hưng cười: "Liên hệ cảm tình tất nhiên là việc tốt, nhưng mà mấy người huynh muội các ngươi liên hệ cảm tình, cũng không dẫn lão bản của ta đến, thì không tốt lắm, bằng không, ta mang theo nhị thiếu đến tìm lão bản, cùng nhau liên hệ cảm tình có được không?"
Giản Hưng còn chưa dứt lời, sắc mặt của Quý Thế Tài liền khó coi, mỗi lần gặp Quý Thế Lăng, hắn đều sẽ rơi xuống thế hạ phong, cho dù khoảng thời gian Quý Thế Lăng còn nhỏ, không nơi nương tựa, hắn cũng chưa từng chiếm được hời, miễn bàn đến việc khi dễ hắn, bằng không hắn mới là người khó chịu.
Lúc này, nghe thấy lời nói của Giản Hưng, Quý Thế Tài liền xua tay một bộ không hứng thú: "Ta mới không tìm lão bản của ngươi." Nói xong xoay người rời đi.
Vẻ mặt Giản Hưng lộ ra vẻ đáng tiếc, tựa hồ là thiệt tâm muốn Quý Thế Tài đến tìm lão bản nhà hắn, lại trấn an vài câu với hai người Quý Thế Vân, nhóm người lúc này mới chậm rãi đi về nhà.
Quý Thế Lăng mua căn nhà rất lớn, cho nên Giản Hưng cùng Đại Thành cũng ở đây, Quý Thế Vân cùng mẫu thân Quý Thi Vận thích yên tĩnh, vì thế Quý Thế Lăng an bài cho họn họ một toà lâu độc lập, trong nhà còn có vài người hầu trẻ tuổi và hạ nhân hầu hạ ẩm thực.
Buổi tối, Quý Thi Vận nói chuyện cùng Quý Thế Vân trong chốc lát, rồi trở về phòng mình, gian nhà này cũng không giống với Quý gia theo phong cách cổ xưa, mà là trang trí theo phong cách tây hóa, là toà nhà có kiến trúc phương tây.
Giường nệm là loại mềm mại, đứng lên ngồi xuống đều có độ đàn hồi nhất định, kỳ thật khi ở Quý gia, ngủ chính là cái giường cứng, sau khi ngủ trên cái giường mềm này, ban đầu Quý Thi Vận còn có chút không quen, nhưng mà khi ấy Quý Thế Lăng chịu tiếp nhận bọn họ đã là một đại ân, cho nên khi Quý Thế Lăng nói nếu họ có yêu cầu gì thì nói ra, Quý Thi Vận cũng không đề cập đến sợ sẽ phiền hắn.
May mắn, hiện tại đã hình thành được thói quen.
Đem đèn bàn tắt đi, Quý Thi Vận mặc một bộ váy ngủ nằm xuống, một đêm này, nàng ngủ không quá an ổn, lăn qua lộn lại, hẳn là do gặp lại tên Quý Thế Tài luôn khi dễ người kìa, Quý Thi Vận thở dài, tính toán ngồi dậy.
Thế nhưng đúng lúc này..... Ngoài cửa truyền đến âm thanh tiếng bước chân cực nhỏ, Quý Thi Vận nghi hoặc, đã trễ như vậy, ai còn ở bên ngoài đi lại?
Tay đặt trên nút ấn đèn bàn vẫn chưa ấn xuống, Quý Thi Vận liền nghe thấy tiếng bước chân kia dừng lại trước cửa phòng nàng, sau đó, then cửa từ từ chuyển động......
Quý Thi Vận trong lòng cả kinh, trước khi ngủ nàng luôn nhớ khóa cửa, trong nhà, ai cũng biết đến thói quen này của nàng, cho nên mỗi buổi tối nếu đến tìm nàng, đều sẽ gõ cửa, chưa từng có ai tự mình vặn then cửa.
Vì vậy, Quý Thi Vận thu hồi bàn tay đặt trên đèn bàn, một phen cầm lấy cây kéo nhỏ nàng dùng để cắt chỉ, nhìn về phía cửa, vừa thấy, đôi mắt liền trừng lớn.
Người nọ ở bên ngoài vặn vẹo một chút, thấy không thể mở cửa liền từ bỏ, một khắc tiếp theo, tại khe hở, thế nhưng xuất hiện một bàn tay, khe hở của cửa vốn dĩ rất nhỏ, bình thường một bàn tay không thể tiến vào vậy mà bàn tay này lại có thể, bàn tay màu đen bằng phẳng, nhìn qua liền biết không phải là của con người.....
Nhớ đến bản thân mình cũng xem như đã gặp qua việc đời, Quý Thi Vận hít sâu một hơi, nắm chặt tay kéo trong tay, thừa dịp cái thứ ngoài cửa chưa đưa vào, nàng nhẹ nhàng đi xuống giường.
Cũng may dưới giường trải thảm, sẽ không phát ra tiếng, cho nên sau khi Quý Thi Vận rời giường, liền đem cái gối nhét vào trong chăn, sau đó đi đến cạnh ngăn tủ trốn.
Mà bây giờ, bàn tay không thể tưởng tượng kéo rất dài tiến vào, chậm rãi sờ soạng trên mặt đất, tìm kiếm, sau đó cái đầu cũng chui vào, cho dù ở trong đêm tối vẫn có thể nhìn thấy rõ đôi con ngươi đỏ tươi, nhìn về phía giường.
Trong lòng Quý Thi Vận cả kinh, càng tránh ở phía sau ngăn tủ, nhìn thấy toàn bộ thân thể ra đến của thứ kia, thân thể thon dài, tựa hồ toàn thân xương cốt đều được tổ hợp lại, làm người trông thấy vô cùng quái dị, cảm thấy không được thoải mái.
Mà thứ kia cái eo gầy gò, đầu rũ xuống, ánh mắt nhìn về phía giường, chậm rãi đi qua, mắt thấy đôi tay kia muốn duỗi đến phía giường, Quý Thi Vận thầm nghĩ, nếu không thể trốn, liền tìm người cầu cứu!
Vì thế, nàng phát huy bản năng tốc độ nhanh nhất từ trước đến đây, chạy về phía cửa, mở cửa phòng, xông ra ngoài, đồng thời la lớn: "Người đâu, mau cứu người! Cứu mạng!."
Một tiếng dồn vào đan điền gọi lớn này, liền gọi tỉnh mấy người đang ngủ, phòng của Quý Thi Vận cách Quý Thế Vân không xa, vì thế hắn vẫn buồn ngủ mông lung từ trong phòng vọt ra: "Làm sao? Có chuyện gì?"
Mới vừa đến cửa, liền thấy muội muội của hắn chạy nhanh đến muốn mất mạng, Quý Thế Vân nghi hoặc vừa định mở miệng, liền nhìn thấy phía sau nàng có một con quái vật, tay dài chân dài, vẻ mặt khủng bố đang đuổi theo.
"A––––––" Quý Thế Vân cũng kêu một tiếng, cuối cùng sợ muội muội bị bắt được, liền chờ Quý Thi Vận chạy đến trước mặt, lập tức nắm lấy tay nàng chạy nhanh: "Chúng ta mau đến chỗ Lăng ca!"
Thứ kia tứ chi quá dài, thời điểm chạy càng không thể phối hợp tốt, vì thế, lúc Quý Thế Vân quay đầu nhìn lại, nháy mắt trông thấy toàn bộ tứ chi thứ kia chấm đất giống như bò sát, tốc độ cũng vì vậy mà tăng nhanh.
Mắt thấy, thứ kia rất nhanh sẽ đuổi kịp, đúng lúc này lại nghe thấy âm thanh của Giản Hưng: "Ta kháo, thứ này là cái quỷ gì!"
Cùng lúc đó, một trận ánh sáng cường thịnh tỏa ra, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gầm rống, nhưng nếu lắng nghe kỹ càng lại có chút bất đồng.
Âm thanh qua đi, thứ kia liền gào lên đầy thê lương, trông thấy Quý Thế Lăng cùng Giản Hưng xuất hiện, Quý Thi Vận cùng Quý Thế Vân thở phì phò, nhìn lại phía sau.
Toàn thân thứ kia giống như bị lục quang quấn quanh, xuất hiện một loại động vật hư ảo quấn trên người nó, cuối cùng biến mất.
"Tì Hưu!" Quý Thế Vân kinh ngạc nhìn hư ảnh kia tiêu diệt xong quái vật, vọt vào ngọc bích trên tay Quý Thế Lăng, kia chính là Tì Hưu Lâm Mạc điêu khắc.
"Thật là lợi hại!" Hai người Quý Thế Vân há miệng nói, bọn họ đã biết, đây là thứ Lâm Mạc khắc ra, nhưng mà bọn họ vẫn luôn nghĩ cái vật sang quý xinh đẹp này chỉ dùng trang trí, không nghĩ đến nó còn có tác dụng khác.
"Đây là có chuyện gì?" Thu tốt Tì Hưu, Quý Thế Lăng cau mày hỏi.
"Muội cũng không biết." Quý Thi Vận vẻ mặt đau khổ nói lại chuyện lúc nãy, tay nàng còn nắm chặt cây kéo, bởi vì quá khẩn trương, nắm đến chặt cứng, dấu vết cây kéo cũng xuất hiện ở trên lòng bàn tay, tràn đầy vệt đỏ, làm Quý Thế Vân đau lòng muốn chết rồi.
Ngồi trên sô pha ở đại sảnh, bị ca ca mình lôi kéo tay thoa dược, Quý Thi Vận vẻ mặt như đưa đám: "Hay là do ta có thể chất xui xẻo? Như thế nào việc kỳ lạ gì cùng tìm đến ta......"
"Nơi này, về sau sẽ là phòng của đệ, có thích không?" Lâm Mạc mở cửa phòng nói, gian phòng này gần với phòng y, nếu có chuyện gì thì y cũng có thể nhanh chóng chạy qua, dù sao Tinh Tinh vẫn còn nhỏ cần có người chiếu cố.
"Đúng rồi, Tinh Tinh, nếu đệ thiếu thứ gì thì có thể nói với huynh." Lâm Phác cùng Lâm Cù tươi cười đầy mặt nhìn Tinh Tinh, dù sao thì trong nhà cũng hiếm khi có một đứa nhỏ xuất hiện.
Môn Sinh ở một bên tựa người vào cửa, nhìn Tinh Tinh nhỏ giọng nói lời cảm ơn sư phụ, cảm ơn ca ca gì đó, cười cười: "Tinh Tinh, đệ gọi Lâm Mạc là sư phụ, lại gọi bọn họ là ca ca, có phải bối phận không hợp lắm không? Đệ không nên gọi bọn họ là ca ca nha." Môn Sinh nở nụ cười xấu xa chỉ vào Lâm Phác cùng Lâm Cù.
Tinh Tinh có chút không biết phải làm sao nắm tay nhìn Lâm Mạc: "Vậy nên gọi là gì? Sư phụ."
Lâm Mạc ngẩng đầu nhìn Môn Sinh: "Vậy ngươi nói Tinh Tinh nên gọi đại ca, nhị ca của ta là gì?"
Môn Sinh làm bộ sờ cằm tự hỏi rồi nói: "Một ngày làm thầy cả đời làm cha, Tinh Tinh cũng giống như hài tử của ngươi vậy, cho nên nó hẳn là nên gọi tiểu Phác và Lâm Cù là đại bá, nhị bá nha, haha."
Nói đến lời cuối cùng, Môn Sinh không thể nào nhịn được, bật cười.
Tuy rằng, tuổi vẫn còn trẻ đã bị người khác gọi là đại bá, nhưng mà Lâm Phác vẫn mỉm cười gật đầu: "Là đạo lý này, về sau Tinh Tinh gọi ta đại bá là được."
Lâm Cù có chút không vui thầm nói: "Đều biến ta thành người già rồi, bất quá nhìn đến dáng vẻ đáng yêu của Tinh Tinh, vậy muốn gọi thì gọi đi."
Nghe vậy, Tinh Tinh ngoan ngoãn gọi hai người một tiếng, lại hướng đến bên người Môn Sinh gọi thúc thúc.
Quý gia cố trạch, bởi vì tòa nhà này đã bắt đầu cũ nát, mà người của Quý gia lại càng ngày càng nhiều, cho nên mấy năm trước Quý gia đã dọn khỏi cố trạch, đến ở toà nhà dinh thự mới của Quý gia.
Mà cố trạch cũng vì vậy mà bị bỏ hoang, bởi đây là một phần không thể bỏ của Quý gia, nên mỗi lần đến tết, Quý gia đều sẽ trở về tổ trạch dâng hương, cầu phúc, bái tế tổ tiên.
Bởi vì hằng năm tỉ mỉ tu sửa, nhìn qua cố trạch Quý gia càng lúc càng tốt, chưa kể đến thủ công của tòa nhà này, vì là cổ trạch, nên được chạm khắc trang trí rất hoàn mỹ, có bao nhiêu là vô giá, mà gia chủ Quý gia có thể sở hữu cố trạch Quý gia cũng thể hiện lên thân phận của mình.
Đây cũng là lý do vì sao sau khi Quý Lộc An nghe được Quý Thế Lăng đánh chủ ý lên cố trạch, phản ứng mới lớn như vậy.
Đi theo phụ thân rảo bước đến tổ trạch, Quý Thế Tài nhìn sân viện yên tĩnh, có chút không cao hứng: "Phụ thân, chúng ta đến đây làm gì?"
Bởi từ nhỏ Quý Thế Tài đã đi theo phụ thân bái tế dâng hương ở tổ trạch, cho nên đến hiện tại, ký ức của Quý Thế Tài đối với cố trạch Quý gia vẫn là cũ nát, thêm chút âm trầm, xung quanh là bài vị, làm cho hắn khi còn nhỏ nhìn đến sợ hãi, cho nên thẳng đến khi trưởng thành, cho dù có chuyện quan trọng, Quý Thế Tài cũng chẳng muốn đi đến cố trạch.
"Câm miệng, theo sau ta." Quý Lộc An liếc nhi tử một cái mang theo ý tứ cảnh cáo, trong lòng ngực ông ôm lấy một cái bình đen như mực, cẩn thận mang theo Quý Thế Tài đến nơi đặt bài vị.
Quý Lộc An nhíu mày, nhìn nơi rất nhiều bài vị phía trước, trong miệng lẩm bẩm: "Đây đều là vì Quý gia, mong tổ tông phù hộ....."
Vừa nói, hắn vừa đặt cái bình xuống trước bài vị, vào lúc Quý Thế Tài đang nhìn chăm chú, Quý Lộc An từ cổ tay áo móc ra một con dao nhỏ, cắt vào ngón tay của mình, nhỏ máu vào miệng bình.
"Phụ thân, ngài đang làm cái gì?" Quý Thế Tài kinh ngạc nhìn ông.
Quý Lộc An không đáp lời, chờ đến khi bản thân nhỏ xong mau, lại nắm tay Quý Thế Tài đến: "Kiên nhẫn chút."
Dứt lời, thừa dịp Quý Thế Tài chưa kịp phản ứng, cũng đem ngón tay hắn cắt qua, nhỏ máu vào.
"Tê!" Quý Thế Tài theo bản năng muốn rút tay, lại bị Quý Lộc An chặt chẽ nắm lấy, sau khi nhỏ xong máu mới buông ra.
Đem ngón tay nhét vào miệng mút, Quý Thế Tài mới hỏi lại lần nữa.
"Đến khi đó, ngươi sẽ biết, về sau cứ cách ba ngày chúng ta lại đến đây một lần." Quý Lộc An vẫn luôn mãi nhìn cái bình, sau mới mang theo Quý Thế Tài mặt tràn đầy nghi hoặc rời đi.
Từ đó về sau cứ cách ba ngày, Quý Lộc An đều mang theo Quý Thế Tài đến cố trạch, mà mỗi lần đến, trong lòng ngực của ông đều sẽ ôm lấy một cái bình đen như mực, lúc sau mỗi cái bình đều được tích máu, Quý Thế Tài vài lần mang theo vẻ nghi hoặc, mắt thấy Quý Lộc An chắc sẽ không nói cho hắn biết, liền không hỏi nữa, vô tâm vô phế chọc ngón tay, lưu máu là được.
Hôm nay, Quý Thế Tài lên phố, vừa vặn đụng phải huynh muội Quý Thế Vân đang mua chút đồ dùng, xem bộ dạng thoải mái của bọn họ, trong lòng Quý Thế Tài liền khó chịu, lập tức tiến lên ngăn cản hai người.
"Quý Thế Tài, ngươi muốn làm gì?" Vừa thấy người đến, Quý Thế Vân liền che chắn trước mặt muội muội, không còn cách, trước đây, số lần Quý Thế Tài khi dễ người quá nhiều, lần này, nhìn thấy biểu tình của hắn, liền biết người này không có ý tốt.
"Không làm gì a, chúng ta mấy người huynh đệ, huynh muội đã lâu không gặp, muốn ôn chuyện không được sao." Quý Thế Tài bĩu môi, tiến lên một bước dán sát vào hai người Quý Thế Vân.
Quý Thế Vân lập tức kéo Quý Thi Vận lùi lại một bước, nhìn Quý Thế Tài nhếch miệng cười không ngừng: "Làm sao, đệ sợ ta à?"
Quý Thế Vân banh mặt không trả lời, lòng nghĩ, tên yêu tinh gây rối này biến nhanh đi!
Không ngờ Quý Thế Vân càng không để ý đến hắn, thì trong lòng Quý Thế Tài càng thêm không thuận, nói vài câu, liền vươn tay, muốn lôi kéo Quý Thi Vận đang tránh ở phía sau Quý Thế Vân.
Nhưng mà, cánh tay vừa vươn ra, đã bị người khác nắm lấy, Giản Hưng cười tủm tỉm xuất hiện trước mặt bọn họ, đem tay Quý Thế Tài ném sang một bên: "Không biết nhị thiếu gia Quý gia muốn làm chi?"
Nhận ra đây là người bên cạnh Quý Thế Lăng, Quý Thế Tài mới hừ một tiếng, xoa xoa cổ tay, lòng nghĩ người này rất mạnh, miệng lại đáp: "Thế nào, huynh muội chúng ta liên lạc cảm tình không được sao?"
"Ta nhưng là không muốn cùng ngươi liên hệ cảm tình....." Quý Thi Vận núp ở phía sau nhỏ giọng nói, mỗi lần nhìn thấy vị nhị ca này đều không có chuyện gì tốt, nếu như không phải khi dễ nàng thì chính là khi dễ ca ca của nàng.
Giản Hưng cười: "Liên hệ cảm tình tất nhiên là việc tốt, nhưng mà mấy người huynh muội các ngươi liên hệ cảm tình, cũng không dẫn lão bản của ta đến, thì không tốt lắm, bằng không, ta mang theo nhị thiếu đến tìm lão bản, cùng nhau liên hệ cảm tình có được không?"
Giản Hưng còn chưa dứt lời, sắc mặt của Quý Thế Tài liền khó coi, mỗi lần gặp Quý Thế Lăng, hắn đều sẽ rơi xuống thế hạ phong, cho dù khoảng thời gian Quý Thế Lăng còn nhỏ, không nơi nương tựa, hắn cũng chưa từng chiếm được hời, miễn bàn đến việc khi dễ hắn, bằng không hắn mới là người khó chịu.
Lúc này, nghe thấy lời nói của Giản Hưng, Quý Thế Tài liền xua tay một bộ không hứng thú: "Ta mới không tìm lão bản của ngươi." Nói xong xoay người rời đi.
Vẻ mặt Giản Hưng lộ ra vẻ đáng tiếc, tựa hồ là thiệt tâm muốn Quý Thế Tài đến tìm lão bản nhà hắn, lại trấn an vài câu với hai người Quý Thế Vân, nhóm người lúc này mới chậm rãi đi về nhà.
Quý Thế Lăng mua căn nhà rất lớn, cho nên Giản Hưng cùng Đại Thành cũng ở đây, Quý Thế Vân cùng mẫu thân Quý Thi Vận thích yên tĩnh, vì thế Quý Thế Lăng an bài cho họn họ một toà lâu độc lập, trong nhà còn có vài người hầu trẻ tuổi và hạ nhân hầu hạ ẩm thực.
Buổi tối, Quý Thi Vận nói chuyện cùng Quý Thế Vân trong chốc lát, rồi trở về phòng mình, gian nhà này cũng không giống với Quý gia theo phong cách cổ xưa, mà là trang trí theo phong cách tây hóa, là toà nhà có kiến trúc phương tây.
Giường nệm là loại mềm mại, đứng lên ngồi xuống đều có độ đàn hồi nhất định, kỳ thật khi ở Quý gia, ngủ chính là cái giường cứng, sau khi ngủ trên cái giường mềm này, ban đầu Quý Thi Vận còn có chút không quen, nhưng mà khi ấy Quý Thế Lăng chịu tiếp nhận bọn họ đã là một đại ân, cho nên khi Quý Thế Lăng nói nếu họ có yêu cầu gì thì nói ra, Quý Thi Vận cũng không đề cập đến sợ sẽ phiền hắn.
May mắn, hiện tại đã hình thành được thói quen.
Đem đèn bàn tắt đi, Quý Thi Vận mặc một bộ váy ngủ nằm xuống, một đêm này, nàng ngủ không quá an ổn, lăn qua lộn lại, hẳn là do gặp lại tên Quý Thế Tài luôn khi dễ người kìa, Quý Thi Vận thở dài, tính toán ngồi dậy.
Thế nhưng đúng lúc này..... Ngoài cửa truyền đến âm thanh tiếng bước chân cực nhỏ, Quý Thi Vận nghi hoặc, đã trễ như vậy, ai còn ở bên ngoài đi lại?
Tay đặt trên nút ấn đèn bàn vẫn chưa ấn xuống, Quý Thi Vận liền nghe thấy tiếng bước chân kia dừng lại trước cửa phòng nàng, sau đó, then cửa từ từ chuyển động......
Quý Thi Vận trong lòng cả kinh, trước khi ngủ nàng luôn nhớ khóa cửa, trong nhà, ai cũng biết đến thói quen này của nàng, cho nên mỗi buổi tối nếu đến tìm nàng, đều sẽ gõ cửa, chưa từng có ai tự mình vặn then cửa.
Vì vậy, Quý Thi Vận thu hồi bàn tay đặt trên đèn bàn, một phen cầm lấy cây kéo nhỏ nàng dùng để cắt chỉ, nhìn về phía cửa, vừa thấy, đôi mắt liền trừng lớn.
Người nọ ở bên ngoài vặn vẹo một chút, thấy không thể mở cửa liền từ bỏ, một khắc tiếp theo, tại khe hở, thế nhưng xuất hiện một bàn tay, khe hở của cửa vốn dĩ rất nhỏ, bình thường một bàn tay không thể tiến vào vậy mà bàn tay này lại có thể, bàn tay màu đen bằng phẳng, nhìn qua liền biết không phải là của con người.....
Nhớ đến bản thân mình cũng xem như đã gặp qua việc đời, Quý Thi Vận hít sâu một hơi, nắm chặt tay kéo trong tay, thừa dịp cái thứ ngoài cửa chưa đưa vào, nàng nhẹ nhàng đi xuống giường.
Cũng may dưới giường trải thảm, sẽ không phát ra tiếng, cho nên sau khi Quý Thi Vận rời giường, liền đem cái gối nhét vào trong chăn, sau đó đi đến cạnh ngăn tủ trốn.
Mà bây giờ, bàn tay không thể tưởng tượng kéo rất dài tiến vào, chậm rãi sờ soạng trên mặt đất, tìm kiếm, sau đó cái đầu cũng chui vào, cho dù ở trong đêm tối vẫn có thể nhìn thấy rõ đôi con ngươi đỏ tươi, nhìn về phía giường.
Trong lòng Quý Thi Vận cả kinh, càng tránh ở phía sau ngăn tủ, nhìn thấy toàn bộ thân thể ra đến của thứ kia, thân thể thon dài, tựa hồ toàn thân xương cốt đều được tổ hợp lại, làm người trông thấy vô cùng quái dị, cảm thấy không được thoải mái.
Mà thứ kia cái eo gầy gò, đầu rũ xuống, ánh mắt nhìn về phía giường, chậm rãi đi qua, mắt thấy đôi tay kia muốn duỗi đến phía giường, Quý Thi Vận thầm nghĩ, nếu không thể trốn, liền tìm người cầu cứu!
Vì thế, nàng phát huy bản năng tốc độ nhanh nhất từ trước đến đây, chạy về phía cửa, mở cửa phòng, xông ra ngoài, đồng thời la lớn: "Người đâu, mau cứu người! Cứu mạng!."
Một tiếng dồn vào đan điền gọi lớn này, liền gọi tỉnh mấy người đang ngủ, phòng của Quý Thi Vận cách Quý Thế Vân không xa, vì thế hắn vẫn buồn ngủ mông lung từ trong phòng vọt ra: "Làm sao? Có chuyện gì?"
Mới vừa đến cửa, liền thấy muội muội của hắn chạy nhanh đến muốn mất mạng, Quý Thế Vân nghi hoặc vừa định mở miệng, liền nhìn thấy phía sau nàng có một con quái vật, tay dài chân dài, vẻ mặt khủng bố đang đuổi theo.
"A––––––" Quý Thế Vân cũng kêu một tiếng, cuối cùng sợ muội muội bị bắt được, liền chờ Quý Thi Vận chạy đến trước mặt, lập tức nắm lấy tay nàng chạy nhanh: "Chúng ta mau đến chỗ Lăng ca!"
Thứ kia tứ chi quá dài, thời điểm chạy càng không thể phối hợp tốt, vì thế, lúc Quý Thế Vân quay đầu nhìn lại, nháy mắt trông thấy toàn bộ tứ chi thứ kia chấm đất giống như bò sát, tốc độ cũng vì vậy mà tăng nhanh.
Mắt thấy, thứ kia rất nhanh sẽ đuổi kịp, đúng lúc này lại nghe thấy âm thanh của Giản Hưng: "Ta kháo, thứ này là cái quỷ gì!"
Cùng lúc đó, một trận ánh sáng cường thịnh tỏa ra, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gầm rống, nhưng nếu lắng nghe kỹ càng lại có chút bất đồng.
Âm thanh qua đi, thứ kia liền gào lên đầy thê lương, trông thấy Quý Thế Lăng cùng Giản Hưng xuất hiện, Quý Thi Vận cùng Quý Thế Vân thở phì phò, nhìn lại phía sau.
Toàn thân thứ kia giống như bị lục quang quấn quanh, xuất hiện một loại động vật hư ảo quấn trên người nó, cuối cùng biến mất.
"Tì Hưu!" Quý Thế Vân kinh ngạc nhìn hư ảnh kia tiêu diệt xong quái vật, vọt vào ngọc bích trên tay Quý Thế Lăng, kia chính là Tì Hưu Lâm Mạc điêu khắc.
"Thật là lợi hại!" Hai người Quý Thế Vân há miệng nói, bọn họ đã biết, đây là thứ Lâm Mạc khắc ra, nhưng mà bọn họ vẫn luôn nghĩ cái vật sang quý xinh đẹp này chỉ dùng trang trí, không nghĩ đến nó còn có tác dụng khác.
"Đây là có chuyện gì?" Thu tốt Tì Hưu, Quý Thế Lăng cau mày hỏi.
"Muội cũng không biết." Quý Thi Vận vẻ mặt đau khổ nói lại chuyện lúc nãy, tay nàng còn nắm chặt cây kéo, bởi vì quá khẩn trương, nắm đến chặt cứng, dấu vết cây kéo cũng xuất hiện ở trên lòng bàn tay, tràn đầy vệt đỏ, làm Quý Thế Vân đau lòng muốn chết rồi.
Ngồi trên sô pha ở đại sảnh, bị ca ca mình lôi kéo tay thoa dược, Quý Thi Vận vẻ mặt như đưa đám: "Hay là do ta có thể chất xui xẻo? Như thế nào việc kỳ lạ gì cùng tìm đến ta......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất