[Dân Quốc] Pháp Y Bạch Hướng Mặc

Chương 30:

Trước Sau
“Có số tiền này, ngày mai chúng ta có thể ứng phó được với những kẻ cho vay nặng lãi rồi.” Bạch Hỉ Nhi cảm thán nói.

Bạch Hướng Mặc kinh ngạc: “Vay nặng lãi?!”

Bạch Hỉ Nhi mới phản ứng lại đây, chuyện này nàng vẫn chưa nói cho Bạch Hướng Mặc biết.

Lâm Uyển Như hốc mắt lại đỏ lên nói: “Cha ngươi……”

“Chị dâu, ông ta không xứng đáng làm cha của Thạch Đầu!” Bạch Hỉ Nhi không vui cắt ngang lời của Lâm Uyển Như muốn nói.

Lâm Uyển Như lẩm bẩm nói: “Nhưng dù sao ông ta cũng là cha của Thạch Đầu.”

Bạch Hỉ Nhi tức giận đem mặt quay sang bên khác, nhịn không được nhéo nhéo ngón tay .

“Ông ta ở bên ngoài mượn tiền nặng lãi, sau khi ôm tiền bỏ trốn những người đó liền tìm tới cửa.”

Trước đây Bạch gia còn có phòng, lại có Bạch Hướng Mặc là sinh viên, bọn cho vay nặng lãi thích nhất chính là cho mấy người như Bạch cha mượn nợ. Thời đại này không quan tâm cha mượn hay con mượn tiền, cha thiếu nợ thì con phải trả.

Đây cũng là nguyên nhân Bạch Hướng Mặc muốn cho Lâm Uyển Như đăng báo ly hôn, nếu không giải trừ hôn nhân, Bạch cha chỉ cần không chết, sau này cả nhà sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện phiền phức.

Bạch Hướng Mặc chết lặng, hắn mới vừa nhặt lại được một cái mạng a, giờ lại phải đối mặt với nợ nần ngập đầu.

“Ông ta thiếu bao nhiêu tiền?”

Lâm Uyển Như: “ Hai ngàn đồng đại dương.”

“Hai ngàn?!”



Bạch Hướng Mặc đã chuẩn bị tốt tinh thần nhưng vẫn bị con số này làm cho hoảng sợ, hắn vừa rồi còn cảm thấy chính mình có tiền, hiện tại lại biến thành kẻ ngèo hèn.

Bạch Hỉ Nhi: “Mấy tên cho vay nặng lãi kia nói, nếu hiện tại không trả hết, chờ đến cuối tháng sẽ biến thành 3000 đồng đại dương.”

Hơn nữa nàng cũng sẽ bị lôi đi bán, Bạch Hỉ Nhi nuốt xuống những lời này không có nói ra.

Bọn cho vay nặng lãi chỉ cần tiền, chỉ cần trả một ít cho bọn chúng, bọn họ cũng sẽ không gây khó dễ. Chính mình lớn lên cũng không được đẹp, nếu đem bán cũng bán không được bao nhiêu, những người đó có tiền cũng sẽ nguyện ý chờ.

Hiện tại Bạch Hướng Mặc mới biết được Tề Minh chỉ lấy hắn năm phần lợi tức đã rất phúc hậu.

“Ông ta lúc đầu mượn bao nhiêu tiền?"

Lâm Uyển Như: “500 đồng đại dương.”

Bạch Hướng Mặc âm thầm phun tài, hắn đây là có duyên với con số 500 đồng đại dương a.

Hiện tại, Bạch Hướng Mặc chỉ cảm thấy đau đầu, cả người mệt mỏi vô lực, không thể suy nghĩ bất kì chuyện gì, cũng làm không được cái gì. Hắn đã sớm chịu đựng không nổi, lúc trước bị tra tấn vết thương còn chưa lành, đã vậy hôm nay vẫn luôn bận rộn suốt một ngày. Nếu là trước đây thì không sao, hiện tại với thân thể suy yếu này có muốn chống đỡ cũng không được.

“Vệc này ngày mai nói tiếp, ta sẽ nghĩ cách, hiện tại đi ngủ đi.”

Lâm Uyển Như cùng Bạch Hỉ Nhi vốn định để Bạch Hướng Mặc ngủ trên giường, còn hai người bọn sẽ nằm trên mặt đất.

Bạch Hướng Mặc liền cự tuyệt, sau đó từ trên giường lấy cái gối đầu, đem áo khoác trải trên mặt đất, trực tiếp nằm xuống ngủ.

Thấy vậy hai chị em chồng mới từ bỏ ý định khuyên nhủ, sau đó thổi tắt nến lên giường đi ngủ.

Sáng hôm sau.....

"Ai đó!?”



Trong lúc ngủ say, Bạch Hướng Mặc cảm thấy bên cạnh có động tĩnh, đột nhiên mở bừng mắt, lạnh giọng quát lớn.

“Thạch Đầu, mẹ đánh thức con sao? Mẹ và tiểu cô của con đã dậy, con lên giường ngủ đi.” Lâm Uyển Như ôn nhu trả lời.

Trong phòng không có ánh sáng, chỉ có thể sờ soạng di chuyển.

Lúc này Bạch Hướng Mặc mới phục hồi tinh thần lại, mới nhớ tới chính mình hiện tại đang ở nhà, không phải ở trong tù.

“Mẹ, con cũng thức rồi.”

Bạch Hướng Mặc đứng lên sau đó đem cửa phòng mở ra. Ngoài trời mới vừa tờ mờ sáng, nhưng trong ngõ nhỏ đã có rất nhiều người thức dậy. Nhìn thấy bọn họ mở cửa phòng, mấy người hàng xóm đều nhiệt tình chào hỏi.

“Bạch tiểu tiên sinh, ta vừa mới mua sữa đậu nành có hơi nhiều, các ngươi có muốn uống không?” Lão bà của Ngô thợ may hỏi.

“Cám ơn thím, để ta đi lấy chén.”

Bạch Hướng Mặc quay vào phòng, mới phát hiện ra nhà bọn họ một cái chén cũng không có.

Lâm Uyển Như quẫn bách nói: “Trong nhà chỉ còn lại có mấy thứ này, những đồ vậy khác đều đem đi cầm hết rồi.”

Sau khi Bạch cha ôm tiền bỏ trốn, các nàng vừa muốn thuê nhà lại muốn lo lót tiền để vào ngục giam thăm Bạch Hướng Mặc, đồ vật trong nhà có thể đem cầm nàng đều cầm hết.

Hiện tại trong phòng dùng bếp lò vẫn là chủ nhà cho bọn họ mượn dùng, thật sự có thể nói là nghèo rớt mồng tơi.

Lão bà của Ngô thợ may bưng chén đi vào cửa nói: “Cứ lấy chén của tôi đi, một lát dùng xong rửa sạch sẽ trả lại cho tôi là được.”

“Cảm ơn thím, sữa đậu nành này bao nhiêu tiền?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau