[Dân Quốc] Pháp Y Bạch Hướng Mặc

Chương 34:

Trước Sau
Đi đến nơi ít người, Tề Minh mới hỏi:

“Tôi có hai tin tức tốt, cậu muốn nghe cái nào?”

Bạch Hướng Mặc: “……”

“Một chút hài hước mà cậu cũng không có.” Vẻ mặt Tề Minh hơi tiếc nuối, nhưng cũng không tiếp tục úp úp mở mở nữa.

“Một cái là về vụ án của Trương gia, Trương Thư Ninh đã bị tìm trở về; còn một cái khác chính là cơ hội kiếm tiền của cậu tới rồi, mới có vụ án mới, yêu cầu cậu đi kiểm tra thi thể.”

"Nhanh như vậy đã tìm được rồi?!” Bạch Hướng Mặc kinh ngạc.

Đêm qua mới vừa điều tra xong, hôm nay đã tìm được người rồi, tốc độ này cũng quá nhanh đi.

“Trương tiên sinh vẫn luôn phái người đi điều tra chuyện này, thật ra trước đó ông ta cũng đã hoài nghi rồi, chẳng qua là không muốn lộ ra thôi”

Bạch Hướng Mặc nghe vậy lại cảm thấy không thích hợp: “Cho nên ông ta biết tôi ở trong Cục cảnh sát bị tra tấn, nhưng cũng thờ ơ mặc kệ?”

Tiền bồi thường vẫn là lấy thiếu mà!

“Ai biết cậu có phải là người hỗ trợ Trương Thư Ninh chạy trốn không.”

Hiện giờ Bạch Hướng Mặc thật sâu sắc mà cảm nhận được những kẻ có tiền có quyền của thời đại này đối với những người bình thường như bọn họ thật sự chẳng coi ra gì, chỉ cần đạt tới mục đích, dù có bắt sai cũng không thèm để ý.

“Trương Thư Ninh chạy đi đâu?”

“Chạy tới một cái thôn nhỏ gần Thượng Hải, từ Trương gia lái xe tới đó khoảng một tiếng đồng hồ, cho nên mới có thể tìm được cô ấy nhanh như vậy.”



“Gần vậy à?”

Bạch Hướng Mặc kinh ngạc, “Cô ấy dùng cách phản ứng mạnh mẽ như vậy, tôi còn tưởng rằng sẽ chạy tới phía bắc chứ.”

Nếu hoàn cảnh của Trương Thư Ninh giống như suy đoán của hắn, hẳn là phải chạy trốn rất xa, sao lại trốn gần Thượng Hải thế này.

“Cô ấy cho rằng chính mình rất thông minh có thể lừa gạt được mọi người, cho nên cũng không cố kỵ cái gì.”

Bạch Hướng Mặc vẫn cảm thấy logic này của hắn vẫn chưa thông: “Nhưng nếu trốn ở đó cũng quá gần đi, cô ấy là một cô gái có khát vọng cùng lý tưởng, nếu như trốn gần Thượng Hải, vì tránh cho thân phận bại lộ, cô ấy sẽ không thể thi triển tài năng được.”

“Việc này tôi cũng không rõ nữa, nhưng có thể chắc chắn một điều chính là suy đoán lúc trước của cậu rất có thể đã sai.”

“Hy vọng là như vậy.” Bạch Hướng Mặc cũng không hy vọng nhìn thấy chuyện đó thành sự thật.

“Mà người hỗ trợ cho cô ấy chạy trốn cũng bị bắt trở về, là bạn trai của Trương Thư Ninh.”

Bạch Hướng Mặc kinh ngạc: “Cô ấy thật sự có người yêu?”

“Cậu cũng quen tên đó.”

“Là bạn học nào? Thế nhưng lại có thể che giấu kĩ đến vậy.”

Bạch Hướng Mặc rất tò mò, nguyên chủ biết rất rõ Trương Thư Ninh, nhưng vẫn tìm không thấy tên kia.

“Hắn tên là Hoàng Bình.”

“Hoàng Bình? Cái tên này rất là quen tai? Nhưng tôi lại nghĩ không ra là ai trong trường học.”

“Là người chuyên môn cho các sinh viên chạy chân truyền tin.”



Lúc này Bạch Hướng Mặc mớ bừng tỉnh: “Thì ra là hắn a! Thế nhưng lại là hắn!”

Bưu điện đưa thư thật sự rất chậm, cho dù chỉ gửi trong cùng một thành phố cũng phải thường xuyên đợi mấy ngày, hơn nữa có đôi khi còn sẽ làm mất thư từ, bởi vậy nên mới có người chuyên môn làm người chạy chân truyền tin.

Hoàng Bình là con trai người hầu trong nhà một bạn học của nguyên chủ, ban đầu chỉ là giúp cậu chủ nhà mình đưa thư, sau đó dần dần có người làm hắn hỗ trợ chạy chân.

Hoàng Bình cũng là một người thông minh, dứt khoát liền ôm lấy công việc đưa thư này.

Có chút trường học đặc biệt là những trường quản lý nữ sinh rất nghiêm ngặt, mỗi lần có thư gửi đến còn sẽ bị tra hỏi, nhưng Hoàng Bình sẽ đem thư giao tận tay cho mọi người, như vậy sẽ không bị người trong trường biết được.

Hắn đưa thư nhanh cũng sẽ không xuất hiện tình trạng thất lạc hoặc mất thư, cho nên mọi người đều thích tìm hắn.

Bạch Hướng Mặc gửi thư cho Trương Thư Ninh cũng là nhờ Hoàng Bình đưa giúp.

Trương Thư Ninh là cô gái rất nhiệt tình, rất nhiều thư từ đều là do cô ấy phụ trách đi nhận.

Thường xuyên cùng Hoàng Bình giao tiếp cho dù phát sinh tình cảm, cũng rất khó bị người khác phát hiện.

“Nói vậy thi thể nữ kia cũng là do Hoàng Bình tìm tới?”

“Ân.”

Tề Minh đẩy đẩy trên mũi mắt kính, khóe miệng gợi lên một tia lãnh đạm ý cười. “Người phụ nữ kia sống cùng thôn với Hoàng Bình, là một cái điển thê.”

“Điển thê?”

“Có một số đàn ông vì tiền sẽ đem vợ của mình đi cầm cố hoặc đưa cho người đàn ông khác không có tiền cưới lão bà làm công cụ sinh con, đến khi tới thời hạn hoặc đã hoàn thành nhiệm vụ sinh dục lại đến đem về.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau