[Dân Quốc] Pháp Y Bạch Hướng Mặc

Chương 4:

Trước Sau
Lúc này cửa phòng giam bị mở ra, một người đàn ông với thân hình cao lớn đĩnh bạt, tây trang thẳng tắp, mặc dù trên mũi mang mắt kính gọng vàng, cũng khó có thể che giấu được hơi thở cường hãn trên người anh ta, cứ như vậy xuất hiện trước mặt Bạch Hướng Mặc.

Tề Minh từ trên cao nhìn xuống Bạch Hướng Mặc, âm thanh trầm thấp có lực: “Cậu chính là Bạch Hướng Mặc, hung thủ giết chết tiểu thư Trương Thư Ninh".

Bạch Hướng Mặc bình tĩnh tiếp nhận anh ta đánh giá, ngữ khí kiên định nói: "Tôi không có giết người.”

Bạch Hướng Mặc cũng không biết người đàn ông này là ai, nhưng từ cách ăn mặc quần áo, cùng với thái độ của cảnh sát lúc dẫn anh ta vào đây, là có thể nhìn ra được người đàn ông này là một nhân vật không tầm thường.

Bạch Hướng Mặc tiếp tục trả lời: "Ngày đó tôi cũng không có tới gần nhà họ Trương, chỉ ở bên ngoài đi dạo một vòng rồi rời đi. Nếu các người không tin có thể đến hiện trường điều tra dấu chân cùng dấu vân tay của tôi, là có thể chứng minh tôi không nói dối .”

Người đàn ông nhướng mày nói: “Nếu cậu đã sớm có mưu đồ thì sao, muốn hủy diệt dấu vết cũng không khó. Có thể trở thành sinh viên của Đại học St. John và có thành tích ưu tú đến mức được miễn học phí, thì tôi nghĩ cậu cũng đủ thông minh để làm chuyện này.”

Đại học St. John Thượng Hải được ví như ‘Phương đông Harvard ’, là một trong những ngôi trường học nổi tiếng nhất nước về dạy học và giáo dục.

Đại học St. John khoa y thực hành bảy năm biên chế, một khi tốt nghiệp sẽ được trao tặng học vị tiến sĩ, là trường học đầu tiên cũng là duy nhất ở Hoa Quốc có quyền trao tặng danh hiệu học vị tiến sĩ y học.

Bạch Hướng Mặc ngay lập tức phản bác lại: “Nếu như tôi đã lên kế hoạch trước đó, thì trong khoảng thời gian này tôi sẽ không làm người khác biết mình thường xuyên xuất hiện ở hiện trường, lúc động thủ giết người cũng sẽ tránh đi người khác.”

Người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Hướng Mặc, ánh mắt cực kỳ có tính công kích:“Đây cũng có thể là trò đùa của cậu, nạn nhân là cô gái cậu thích, tình huống hiện giờ của cậu rất bất lợi, nhưng cậu vẫn có thể bình tĩnh trả lời những câu hỏi của tôi, tuyệt đối không phải là người bình thường có thể có được bình tĩnh, vì thế cậu là người có hiềm nghi nhất".



Bạch Hướng Mặc nói: “Dư thừa cảm xúc cũng không thể trợ giúp phá án, thậm chí sẽ quấy nhiễu phán đoán. Lúc này tôi có thể giữ bình tĩnh, cũng không thể chứng minh tôi là hung thủ.”

Tề Minh mỉm cười, từng bước ép sát nói: “Vậy cũng chưa chắc.”

Trong lòng Bạch Hướng Mặc đột nhiên bất an, hắn đã quên thế giới này cùng trước kia khác nhau rất nhiều.

Cho dù không có chứng cứ, chỉ cần người có quyền thế cho rằng hắn có tội, hắn vẫn có thể bị đưa lên đoạn đầu đài.

Suy nghĩ một lát, Bạch Hướng Mặc mới nói tiếp: “Lúc tôi rời đi, nhà họ Trương cũng chưa có nổi lửa.”

Tề Minh: “Chuyện này chỉ có thể thuyết minh cậu có đồng lõa.”

Bạch Hướng Mặc xê dịch thân thể đang bị ép tới chết lặng, đau đến hắn nhe răng trợn mắt nói: "Lý do! Nếu anh đã có năng lực giết cô ấy, tại sao còn muốn làm chuyện dư thừa tìm người hủy thi diệt tích. Việc này chỉ làm gia tăng nguy cơ bị người khác phát hiện, thêm một người biết cũng thêm một phần nguy hiểm.”

Tề Minh: “Thời gian xê xích nhau, như vậy, cậu sẽ có được chứng cứ không có mặt ở hiện trường.”

Bạch Hướng Mặc cười, nhìn trên người vết thương: “ Ý tưởng này thật ngu xuẩn?”

Khoé miệng Tề Minh hơi hơi cong lên, thành khẩn kiến nghị: “Nếu hiện tại cậu chịu nhận tội, tốt xấu gì cũng có thể chết thống khoái.”



Bạch Hướng Mặc nhắc lại: “Tôi không có giết người. Nếu các người chịu nghiêm túc điều tra hiện trường vụ án, tiến hành nghiệm thi giải phẫu, là có thể chứng minh tôi trong sạch. Nhưng nếu các người chỉ vì muốn báo cáo kết quả công tác, không có trải qua điều tra liền định tội tôi, như vậy sẽ làm hung thủ thật sự ung dung ngoài vòng pháp luật, sau này rất có thể sẽ còn người thứ hai, thậm chí là càng nhiều người bị hại hơn!”

Tề Minh: “Cậu đúng là đối bản thân rất có tin tưởng nha.”

“Bởi vì tôi không có làm cho nên tôi không sợ.” Bạch Hướng Mặc thản nhiên đối diện với ánh mắt đánh giá của người đàn ông trước mặt.

“Trước đây tôi xác thật có thích bạn học Trương, nhưng sau khi bị cô ấy từ chối, cũng không có lại quấy rầy cô ấy.”

Bạch Hướng Mặc tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi xác thật rất hay xuất hiện quanh nhà cô ấy, nhưng tôi cũng không có làm gì. Trường học đóng cửa, tôi cảm thấy tương lai của mình không rõ, trong lòng phiền muộn nên mới tới đây xem bạn học Trương, nhưng tôi chỉ là xa xa nhìn cô ấy.”

Tề Minh đánh giá Bạch Hướng Mặc từ trên xuống dưới, giống như không ngờ tới da mặt cậu ta lại dày như vậy, có thể nói ra những lời thế này.

Thời cuộc rung chuyển, Đại học St. John tuyên bố đóng cửa.

Tuy rằng học viện giáo hội cùng học viện y học vẫn còn giảng bài, nhưng vẫn ảnh hưởng rất lớn đến bọn học sinh, làm cho bọn họ đối tương lai mờ mịt sợ hãi.

Đại học St. John mấy năm nay bởi vì ‘lập án' và ‘sự kiện quốc kỳ’ đã bị làm cho sứt đầu mẻ trán, tương lai vốn dĩ cũng không sáng rọi, hiện tại lại tuyên bố đóng cửa, làm người cảm thấy vô cùng u ám.

Bạch Hướng Mặc đã từng coi việc học là con đường duy nhất có thể thay đổi vận mệnh của bản thân, hiện tại lại bị như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau