[Dân Quốc] Pháp Y Bạch Hướng Mặc

Chương 9:

Trước Sau
“Mọi chuyện phải đợi sau khi kiểm tra thi thể cùng điều tra hiện trường xong mới có thể đưa ra suy đoán, tôi hy vọng những suy đoán này chỉ giới hạn trong hai chúng ta biết.”

Một khi có điểm gió thổi cỏ lay truyền ra đi, thanh danh của Trương Thư Ninh sẽ bị hủy hoại.

Tuy rằng cô ấy đã chết, cũng không thể để người ta xem như đề tài câu chuyện sau buổi trà chiều bàn tán.

Bạch Hướng Mặc: “Đây là đương nhiên, tôi là một người rất có đạo đức nghề nghiệp.”

Tề Minh hơi hơi gật đầu, hành cái thân sĩ lễ.

Bạch Hướng Mặc khóe miệng trừu trừu, khá tốt một cái soái ca, lại làm hành động như vậy, một lời khó nói hết.

Tề Minh: “Cho nên, hiện tại cậu lựa chọn thế nào?”

Câu chuyện lúc này đã trở lại vấn đề chính lúc đầu.

“Tôi chấp nhận mượn tiền của ann!” Bạch Hướng Mặc cắn răng: “Nhưng tôi muốn trả góp.”

Nếu đặt ở hiện đại hắn chỉ cần nằm chờ kết quả điều tra là được, nhưng hiện tại hắn không thể đem tánh mạng của mình giao cho người khác được, chỉ có thể lựa chọn thiếu một đống nợ.

Rốt cuộc, mạng sống quan trọng hơn.

Bạch Hướng Mặc thực vất vả mới sống lại, hắn không nghĩ bị chết một cách oan uổng.

Dựa theo hoàn cảnh nơi này, mặc dù hắn bị chỉ định là vô tội, không có tiền sợ là rất khó ra ngoài.

“Trả góp?” Tề Minh nhấm nuốt cái này từ, “Có thể, nhưng còn lợi tức……”

Bạch Hướng Mặc trừng mắt: “Đều lấy 5% lợi tức còn muốn thêm a!”

“5% lợi tức đã là thấp nhất, trừ bỏ khách hàng cũ quen biết, tôi tuyệt đối sẽ không có ưu đãi như vậy” Tề Minh cười đến hòa nhã thân thiện.



“Nếu không phải thấy cậu là sinh viên của đại học St. John, có tương lai tươi sáng, đừng nói 5% lợi tức, cho dù gấp đôi tôi cũng sẽ không cho cậu mượn. Cho cậu mượn, tôi cũng không biết khi nào mới có thể lấy lại tiền vốn nữa. Đã vậy cậu còn muốn trả góp, phải thêm 2% lợi tức mới được.”

Tề Minh lộ ra biểu tình làm như chính mình ăn mệt, liên tục thở dài.

Bạch Hướng Mặc: “ 0.5% ”

Tề Minh: : “ 2% .”

Bạch Hướng Mặc: “0.7%.”

Tề Minh: “ 2%.”

Bạch Hướng Mặc: “Chỉ có thể thêm 1%, không thể nhiều hơn! Nhiều hơn tôi trả không nổi, nếu như anh đem tôi bức tử, sẽ càng lỗ nặng.”

Tề Minh: “Vậy 1.5% đi, không được nữa thì thôi quên đi.”

Tề Minh từ trong túi móc ra một phần hợp đồng cho vay tiền, mặt trên đại khái đã viết tốt nội dung, chỉ cần tiến hành một ít thay đổi bổ sung là được.

Bạch Hướng Mặc: "Đây là đã sớm chuẩn bị tốt a!

Bạch Hướng Mặc có cảm giác như bị mắc mưu, nhưng hiện tại hắn không có lựa chọn nào khác.

Nhà hắn đã sớm bị cha của nguyên chủ làm cho phá sản, một nghèo hai trắng, bình thường ngoại trừ dựa vào học bổng đi học, còn muốn kiêm chức đi dạy kèm, mới có thể duy trì cơ bản sinh hoạt.

Lúc trước nguyên chủ thường xuyên xuất hiện ở gần Trương gia công quán, cũng là vì nơi dạy kèm cách nơi này không xa.

Mỗi lần dạy xong, hắn sẽ ở gần đây đi dạo vài vòng mới rời đi, cho nên mới thường xuyên ở ban đêm xuất hiện.

Sau khi ký xuống ‘ bán mình khế ’, Bạch Hướng Mặc rốt cuộc cũng có thể từ trong phòng giam không thấy ánh mặt trời ra ngoài, quần áo trên người bị dính nước tiểu cũng đã đổi thành quần áo Lâm Uyển Như mang đến.

Bên ngoài nhà tù, ánh mặt trời xán lạn, làm Bạch Hướng Mặc hai ngày này vẫn luôn ở trong bóng đêm không khỏi híp híp mắt.



Một lần nữa được ánh nắng ấm áp bao phủ toàn thân, làm Bạch Hướng Mặc cảm thấy như được sống lại.

Mới vừa đi ra nhà tù, Bạch Hướng Mặc đã bị kéo đến nhà tang lễ.

Dọc theo đường đi, có thể nhìn thấy xe kéo đang vội vàng kéo khách, đứa nhỏ bán báo, phụ nữ mặc sườn xám, đàn ông mặc trường bào, kẻ ăn xin bên đường, còn có những bảng hiệu viết bằng chữ phồn thể, âm thanh của xe điện v.v., làm Bạch Hướng Mặc càng thêm nhận rõ chính mình đang ở trong hoàn cảnh nào.

“Hoan nghênh cậu đã trở lại nhân gian.” Tề Minh nhìn thấy bộ dáng mê mang của Bạch Hướng Mặc khi nhìn ta ngoài cửa sổ liền cười nói.

Bạch Hướng Mặc thu hồi ánh mắt, kiên định nói: “Tôi nhất định sẽ không quay trở về nơi đó.”

Tề Minh: “Tôi cũng hy vọng như vậy.”

Bạch Hướng Mặc: “Cảm ơn……”

Tề Minh đẩy đẩy trên mũi tơ vàng mắt kính: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn lấy lại tiền của tôi thôi.”

Bạch Hướng Mặc: “……”

Nhà tang lễ An Bình.

Nếu như phía trên không có chữ viết, khi Bạch Hướng Mặc vừa nhìn thấy cánh cổng của nhà tang lễ, còn tưởng rằng đây là hoa viên của nhà nào.

Cổng vào thiết kế tinh xảo hoa mỹ theo phong cách Tây dương, lối đi được san bằng rộng mở, phong cảnh hợp lòng người.

Cách cửa vào khoảng chừng hai ba trăm mét có một cái ngã rẽ, hai con đường này đi thông hai tòa bất đồng kiến trúc.

Bên trái đi thông kiểu Trung Quốc kiến trúc lễ đường, bên phải tắc đi thông kiểu Tây kiến trúc lễ đường.

Cả hai lễ đường đều được xây dựng rất lớn, có thể cất chứa hơn một trăm người khi tiến hành hoạt động an tán.

Xe chạy vào hướng bên phải lễ đường, thi thể của Trương Thư Ninh đang được bảo tồn trong nhà xác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau