Chương 2: Hôn ước
Ngày hôm sau.
Ánh sáng ban mai nhàn nhạt, trời vẫn còn sớm nhưng Cố Kinh Hàn đã thức dậy.
Thói quen nhiều năm khiến cho hắn làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật. Dù cho cơ thể mệt mỏi đến đâu, hắn cũng không dựa vào giường.
Cố Kinh Hàn đứng lên mặc quần dài vào, rồi kéo màn cửa, ánh bình minh rực rỡ rắc lên nửa người trên rắn rỏi. Tiếp đó, hắn khoanh chân ngồi xuống thảm trải nền, bắt đầu ngồi thiền.
Mãi đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ: "Đại thiếu gia dậy chưa ạ?"
Cố Kinh Hàn mở mắt, mặc áo vào, mở cửa.
Đứng ngoài cửa là hai cô người làm tầm mười mấy tuổi, trong tay bưng nước nóng và vật dụng rửa mặt. Một người trong đó ngẩng mặt lên, gương mặt thanh tú xinh đẹp, đôi mắt hạnh như biết nói, hàm chứa ý cười dịu dàng, nhìn Cố Kinh Hàn và nói: "Hàm Thúy gặp đại thiếu gia, đêm qua đại thiếu gia ngủ ngon chứ ạ?"
Cố Kinh Hàn liếc nhìn Hàm Thúy, xoay người vào phòng: "Đặt đồ xuống rồi lui xuống đi."
Bị đôi mắt đen thâm trầm nhìn chằm chằm, nét cười trên mặt Hàm Thúy chợt cứng lại, mâm gỗ trên tay gần như rơi xuống đất, chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh tràn ra khắp người, ngay cả xương cốt cũng đóng băng.
Hàm Thúy tái mét mặt, không cam lòng cắn răng, đặt đồ xuống rồi lui ra.
Cố Kinh Hàn rửa mặt xong, thay quần áo rồi đi xuống lầu.
Hôm nay, hắn muốn đến thăm hỏi Dung gia nên cố ý chọn một bộ trang phục thanh lịch. Tây trang trắng được cắt may khéo léo, tôn lên vòng eo cứng cáp và đôi chân thon dài, phân chia tỷ lệ thích hợp. Khuy măng sét để mở, để lộ xương cổ tay rõ nét đẹp mắt, tao nhã và có lực.
Tiết Bình nhìn con trai xuất chúng như thế, cơn uất ức kìm nén một đêm lại trào dâng trong lòng.
"Hàn nhi, con ngủ có ngon không?" Tiết Bình đứng dậy múc cháo cho Cố Kinh Hàn, gượng gạo mỉm cười, "Bên cạnh con không có người hầu hạ, thế nào cũng thấy không tiện, mẹ thấy Hàm Thúy rất được, không bằng..."
Tiết Bình đang đi đường vòng.
Nhưng Cố Kinh Hàn hiểu rõ, việc kết hôn giữa hắn và Dung Phỉ vốn không phải là vấn đề yêu thích nam giới hay yêu thích nữ giới.
Vì thế, hắn không muốn đưa ra bất cứ hi vọng nào cho Tiết Bình, thẳng thắn nói: "Mẹ, con tu tập Tỏa Dương thuật, nữ giới không được, nam giới cũng không được, nếu thật muốn phá giải thì chỉ có mỗi Dung Phỉ mà thôi."
Tiết Bình nghẹn lời, trong chốc lát cũng không biết nói gì cho phải.
Mặc kệ lời này là thật hay giả, nếu Cố Kinh Hàn đã lên tiếng thì Tiết Bình không thể ép buộc được nữa. Bà tự biết bản thân mắc nợ con trai rất nhiều, tính tình lại mềm mỏng, không làm được chuyện cứng rắn.
Tiết Bình mất tập trung khuấy cháo, nói: "Vậy hôm nay... con đi Dung gia, có cần mẹ đi cùng hay không?"
Cố Kinh Hàn hơi nhíu mày, từ trong túi móc ra hai đồng tiền, tiện tay ném lên mặt bàn, liếc nhìn, lông mày giãn ra, lắc đầu nói: "Không cần đâu mẹ. Hôm nay, Dung gia chủ và Dung phu nhân không có ở nhà, con chỉ đến gặp Dung thiếu gia, sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Dung gia sẽ phái người đến cầu hôn."
Nghe thấy hai chữ "cầu hôn", sắc mặt Tiết Bình hơi khó coi, thấy động tác của Cố Kinh Hàn, liền nói sang chuyện khác: "Hàn nhi, con... bói ra à? Chuyện này cũng bói ra được sao?"
Năm năm trước, Cố Kinh Hàn có biết một chút phép thuật và bói toán đơn giản, Tiết Bình không có gì kinh ngạc. Chỉ là thiếu niên năm ấy chỉ có thể đoán ra chút cát, hung, họa, phúc, bây giờ lại có thể tính ra sự vật cụ thể như vậy, Tiết Bình vẫn có hơi khó tin.
Cố Kinh Hàn: "Có lúc có thể, có lúc không thể."
Tiết Bình gật gù, nói: "Hàn nhi này, con có thể bói xem cha con hiện đang thế nào không? Theo lý thì chiều hôm qua bọn họ nên đến Bắc Bình rồi, nhưng lại không thấy báo tin bình an, lòng mẹ có chút không yên."
Cố Kinh Hàn nói: "Có liên hệ máu mủ với con, bói không ra."
"Thì ra là vậy," Tiết Bình gật đầu, cũng không thất vọng lắm, bà chỉ hơi lo lắng, muốn cầu an tâm mà thôi, "Hàn nhi, ăn nhiều một chút. Trưa con có về dùng cơm không?"
"Không ạ, con muốn đi đạo."
Dăm ba câu, bầu không khí lại dịu xuống.
Mẹ con hai người dùng xong bữa, Cố Kinh Hàn liền ra cửa, lái xe vẫn là Cố Tiểu Ngũ, một đường chạy thẳng đến Dung gia.
Hải thành vào đầu thu, cơn nắng nóng chưa tan.
Sau cơn mưa, những giọt nước mưa vẫn còn rải khắp bãi cây ngô đồng rậm rạp xanh um hai bên đường. Ánh nắng rực rỡ rọi chếch xuống, chiếu sáng cả con đường không một bóng người.
Cố Kinh Hàn để Cố Tiểu Ngũ đợi ở bên ngoài, tự mình xuống xe, đi tới trước cửa Dung phủ.
So với biệt thự Cố gia một màu trắng thuần khiết nhã nhặn, Dung phủ hiển nhiên xa hoa hơn rất nhiều. Có rất nhiều tòa nhà, trông cũng khí thế hơn, cách bức tường thấp có thể nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp, dây leo giăng đầy bên trong.
Sau khi gõ cửa, chỉ trong chốc lát, quản gia Dung phủ đã xuất hiện ở phía sau cửa, mỉm cười đón tiếp Cố Kinh Hàn: "Hẳn đây là Cố đại thiếu gia phải không? Cậu đến tìm thiếu gia ư?"
Bái thiếp của Cố gia vẫn coi như có chút sức nặng ở Hải thành, đủ để gõ mở cửa Dung gia.
Cố Kinh Hàn vào cửa, gật đầu: "Dung thiếu gia có ở nhà không?"
Quản gia La cười nói: "Có. Nhưng hôm nay lão gia và phu nhân không có ở nhà, nếu cậu mà tìm lão gia thì coi như đi một chuyến uổng công rồi. Mời Cố đại thiếu gia đi theo tôi."
Dẫn Cố Kinh Hàn lên lầu, quản gia La tiếp tục nói: "Thiếu gia đã nhận được thiếp mời của cậu, đang ở phòng sách chờ cậu. Xin mời."
Đi tới lầu hai, đứng trước cửa gỗ chạm trổ hoa văn khép hờ, quản gia La gõ cửa: "Thiếu gia, Cố đại thiếu gia đến rồi."
"Ừ," bên trong truyền ra một giọng nam có vài phần lười nhác, "Vào đi."
Quản gia La đẩy cửa ra, lui xuống.
Cố Kinh Hàn đi vào, ánh sáng đột ngột xuyên qua khe cửa rọi sáng cả gian phòng.
Phòng sách này rất rộng rãi, bên trong có một cái bàn, một ghế sô pha dài dựa sát bên cửa sổ, trên chiếc bàn thấp có đặt một bình rượu đỏ, bên cạnh là vài ly thủy tinh, một trong số đó còn sót chút rượu, hiển nhiên từng được người dùng qua.
Có lẽ sắp sửa ra ngoài nên thanh niên mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa tiêu sái, an vị trên tay vịn ghế sô pha.
Cổ áo lỏng lẻo, tóc đen hơi rối, chiếc thắt lưng da bản to tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân dài tùy ý buông thõng, một chân mang giày bốt gác lên ghế nhỏ, roi ngựa trong tay khua trên nền nhà, phát ra tiếng trầm nhẹ.
Ánh sáng dìu dịu ngoài cửa sổ phủ lên gương đẹp xinh đẹp, lông mày dài sắc, mắt đào hoa hé mở, là kiểu mặt sắc sảo và mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết không dễ hòa hợp.
Dung Phỉ nghe thấy động tĩnh, đặt thiếp mời trong tay xuống, lười biếng nhướng mày nhìn sang, ánh mắt không hề giấu diếm nhìn Cố Kinh Hàn từ trên xuống dưới, cuối cùng, ánh sáng lưu chuyển trong mắt, khẽ mỉm cười, đầy hứng thú nói: "Cố Kinh Hàn? Anh nói chúng ta có hôn ước, anh phải gả cho tôi sao?"
Cố Kinh Hàn lấy thư ra: "Dung thiếu gia có thể xem thử."
Dung Phỉ hơi nhíu mày, cầm lấy nhìn lướt qua, cười nói: "Thật giả không quan trọng, người đẹp đưa tới cửa thì nào có đạo lý đẩy ra ngoài. Miễn là anh đồng ý gả vào, sẵn sàng xưng hô chị chị em em với mấy cô vợ lẽ trong tương lai của tôi, thì tôi không ngại gì cả."
Cố Kinh Hàn đối đầu với ánh mắt tràn đầy khiêu khích của Dung Phỉ, đột nhiên chìa tay ra, chạm vào môi dưới của Dung Phỉ, rồi trượt nhẹ đi trước khi đối phương kịp phản ứng, như một chiếc lông vũ lướt qua, để lại một chút hơi lạnh, liền thu tay về.
Một giọt máu nhỏ tụ trên ngón tay, Cố Kinh Hàn đưa ngón tay lên mũi ngửi, vẻ mặt hờ hững nói: "Cậu chưa tiết nguyên dương, ngay cả tay con gái cũng chưa từng chạm qua."
"Phóng cái chó má gì đó!"
Một vệt cảm xúc lúng túng và tức giận lướt nhanh qua gương mặt của Dung Phỉ, đôi môi ửng đỏ vì chợt bị lấy chút máu, kéo lên một độ cong không vui, cười lạnh nói: "Cố Kinh Hàn, đừng có tưởng mặt anh đẹp thì tôi không dám đánh anh..."
Cố Kinh Hàn liếm liếm chút máu kia, ngắt lời cậu: "Mùi vị khá tuyệt."
Dung Phỉ nhìn động tác của Cố Kinh Hàn, tựa như có ảo giác thứ mà đầu lưỡi kia đang liếm chính là môi của mình, lòng cậu chợt nổi lửa, roi ngựa trong tay quất tới.
Cố Kinh Hàn phản ứng cực nhanh, một tay giữ lấy cổ tay Dung Phỉ, người hơi cúi, ấn người kia tựa vào lưng ghế.
Trong lúc đó, một làn hương quyến rũ nhè nhẹ tràn ra từ trong cổ áo lỏng lẻo của Dung Phỉ, Cố Kinh Hàn nheo mắt, kéo cổ áo Dung Phỉ xuống, vùi đầu vào cần cổ thanh tú hít một hơi, nhẹ giọng nói: "Lẳng lơ thật."
Cả người Dung Phỉ cứng đờ, không còn giả vờ được nữa, liền nhấc gối đá: "Cút mẹ anh đi! Có tin ông đây đập chết anh không!"
Cố Kinh Hàn ra tay như đã biết trước, đè lại Dung Phỉ đang phản kháng, cau mày nói: "Đừng nghịch. Hôm qua cậu đã đi đâu? Mùi hồ ly tinh trên người cậu rất nồng, át mất dương khí, không tốt cho sức khỏe của cậu."
"Tôi đi chỗ nào mắc mớ gì tới anh! Thả ra!"
Hơi thở ấm áp kèm theo chút hương lạnh riêng biệt vỗ về bên tai, Dung Phỉ như muốn phát nổ. Sức mạnh của cậu không nhỏ, dựa vào nó có thể đánh vài trận, ấy mà lại bị người này kiểm soát một cách dễ dàng như thế, thật sự khiến người khác cảm thấy thất bại thảm hại.
"Được thôi."
Cố Kinh Hàn quan sát Dung Phỉ chốc lát, đồng ý.
Dung Phỉ có hơi bất ngờ, trong chớp mắt Cố Kinh Hàn buông tay, Dung Phỉ vung tay tới, cùng lúc đó, Cố Kinh Hàn không biết móc ra từ đâu ra một tấm bùa vàng, trước khi nắm đấm của Dung Phỉ kịp chạm vào chóp mũi Cố Kinh Hàn, đùng một cái dán lên mặt Dung Phỉ.
Cả người đột nhiên mất sức, tê liệt ngã xuống.
Cố Kinh Hàn đã sớm chuẩn bị, thuận thế ôm lấy eo Dung Phỉ, đặt người lên ghế sô pha, đối diện với ánh mắt hận không thể cắn chết hắn của Dung Phỉ, bình tĩnh nói: "Dung thiếu không ngồi vững được thì có thể dựa vào tôi."
Lồng ngực Dung Phỉ phập phồng dữ dội, muốn khạc máu phun vào mặt Cố Kinh Hàn. Thế nhưng, tấm bùa vàng đã rút sạch sức lực của cậu, chuyện này quá kỳ quái, cậu buộc phải tin vào vị Cố đại thiếu gia quỷ dị trước mặt này.
Ánh mắt nửa tin nửa ngờ tập trung trên người Cố Kinh Hàn, Dung Phỉ hòa hoãn một chút, lạnh mặt nói: "Tôi bị thương nhẹ, mấy hôm nay vẫn ở nhà dưỡng thương, chưa từng ra khỏi cửa."
Cố Kinh Hàn nhìn chằm chằm Dung Phỉ trong giây lát, tháo tấm bùa vàng kia xuống, ngón tay se nhẹ.
Bùa vàng đột nhiên nổ thành tro bụi, rơi vào lòng bàn tay của Cố Kinh Hàn.
Dung Phỉ ngưng mắt nhìn, chỉ thấy Cố Kinh Hàn cầm lấy một bàn tay của cậu, hai lòng bàn tay áp lại, mười ngón tay đan vào nhau, nắm lấy.
Khe hở bàn tay bị một nhiệt độ khác thâm nhập, quấn quít, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cậu chằm chằm. Dung Phỉ chỉ cảm thấy trong đầu bùm một tiếng, y như bị trúng tà. Tầm mắt không tự chủ chuyển tới bờ môi nhợt nhạt của Cố Kinh Hàn, cuống họng hơi khô, rất có ham muốn liếm lấy nó.
"Được rồi."
Cố Kinh Hàn rút tay về, đứng dậy nói, "Nửa phút sau sức lực của cậu sẽ khôi phục. Nếu cậu không có ý kiến gì về việc kết hôn này, vậy thì hãy trao đổi với Dung gia chủ và phu nhân, ngày 18 tháng sau là ngày hoàng đạo... Dung thiếu? Mặt cậu có hơi đỏ..."
"Cút!" Dung Phỉ nhất thời tức ngực khó thở, cảm thấy tâm sắc của mình đã chịu thua kém rồi.
Răng cắn chặt, Dung Phỉ tỉnh táo lại, nhìn chòng chọc vào nửa bên mặt của Cố Kinh Hàn, mắt cong lên, mỉm cười, "Được lắm... ngày 18 tháng sau, Cố đại thiếu hãy chuẩn bị tốt áo cưới, chờ bổn thiếu gia đến nhà hỏi cưới đi."
Cố Kinh Hàn đã có được câu trả lời chắc chắn như mong muốn, vẻ mặt bất biến, khẽ vuốt cằm, tiêu sái bước đi.
Ra khỏi Dung gia, không ai đuổi theo.
Dung thiếu gia kiêu căng và nóng nảy nhưng cũng có chừng mực, đương nhiên, có lẽ đang chờ sau này phục thù.
Nhàn tản cất bước, Cố Kinh Hàn chậm rãi giơ ngón tay mơn trớn môi dưới Dung Phỉ lên mũi, ngửi nhẹ một chút.
Như thể đang thưởng thức một đóa hoa tuyệt đẹp và nổi danh, hắn cụp mắt, vẻ mặt đông lạnh thường trực bong ra từng mảng, lộ ra chút dịu dàng và vui vẻ.
Ánh sáng ban mai nhàn nhạt, trời vẫn còn sớm nhưng Cố Kinh Hàn đã thức dậy.
Thói quen nhiều năm khiến cho hắn làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật. Dù cho cơ thể mệt mỏi đến đâu, hắn cũng không dựa vào giường.
Cố Kinh Hàn đứng lên mặc quần dài vào, rồi kéo màn cửa, ánh bình minh rực rỡ rắc lên nửa người trên rắn rỏi. Tiếp đó, hắn khoanh chân ngồi xuống thảm trải nền, bắt đầu ngồi thiền.
Mãi đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ: "Đại thiếu gia dậy chưa ạ?"
Cố Kinh Hàn mở mắt, mặc áo vào, mở cửa.
Đứng ngoài cửa là hai cô người làm tầm mười mấy tuổi, trong tay bưng nước nóng và vật dụng rửa mặt. Một người trong đó ngẩng mặt lên, gương mặt thanh tú xinh đẹp, đôi mắt hạnh như biết nói, hàm chứa ý cười dịu dàng, nhìn Cố Kinh Hàn và nói: "Hàm Thúy gặp đại thiếu gia, đêm qua đại thiếu gia ngủ ngon chứ ạ?"
Cố Kinh Hàn liếc nhìn Hàm Thúy, xoay người vào phòng: "Đặt đồ xuống rồi lui xuống đi."
Bị đôi mắt đen thâm trầm nhìn chằm chằm, nét cười trên mặt Hàm Thúy chợt cứng lại, mâm gỗ trên tay gần như rơi xuống đất, chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh tràn ra khắp người, ngay cả xương cốt cũng đóng băng.
Hàm Thúy tái mét mặt, không cam lòng cắn răng, đặt đồ xuống rồi lui ra.
Cố Kinh Hàn rửa mặt xong, thay quần áo rồi đi xuống lầu.
Hôm nay, hắn muốn đến thăm hỏi Dung gia nên cố ý chọn một bộ trang phục thanh lịch. Tây trang trắng được cắt may khéo léo, tôn lên vòng eo cứng cáp và đôi chân thon dài, phân chia tỷ lệ thích hợp. Khuy măng sét để mở, để lộ xương cổ tay rõ nét đẹp mắt, tao nhã và có lực.
Tiết Bình nhìn con trai xuất chúng như thế, cơn uất ức kìm nén một đêm lại trào dâng trong lòng.
"Hàn nhi, con ngủ có ngon không?" Tiết Bình đứng dậy múc cháo cho Cố Kinh Hàn, gượng gạo mỉm cười, "Bên cạnh con không có người hầu hạ, thế nào cũng thấy không tiện, mẹ thấy Hàm Thúy rất được, không bằng..."
Tiết Bình đang đi đường vòng.
Nhưng Cố Kinh Hàn hiểu rõ, việc kết hôn giữa hắn và Dung Phỉ vốn không phải là vấn đề yêu thích nam giới hay yêu thích nữ giới.
Vì thế, hắn không muốn đưa ra bất cứ hi vọng nào cho Tiết Bình, thẳng thắn nói: "Mẹ, con tu tập Tỏa Dương thuật, nữ giới không được, nam giới cũng không được, nếu thật muốn phá giải thì chỉ có mỗi Dung Phỉ mà thôi."
Tiết Bình nghẹn lời, trong chốc lát cũng không biết nói gì cho phải.
Mặc kệ lời này là thật hay giả, nếu Cố Kinh Hàn đã lên tiếng thì Tiết Bình không thể ép buộc được nữa. Bà tự biết bản thân mắc nợ con trai rất nhiều, tính tình lại mềm mỏng, không làm được chuyện cứng rắn.
Tiết Bình mất tập trung khuấy cháo, nói: "Vậy hôm nay... con đi Dung gia, có cần mẹ đi cùng hay không?"
Cố Kinh Hàn hơi nhíu mày, từ trong túi móc ra hai đồng tiền, tiện tay ném lên mặt bàn, liếc nhìn, lông mày giãn ra, lắc đầu nói: "Không cần đâu mẹ. Hôm nay, Dung gia chủ và Dung phu nhân không có ở nhà, con chỉ đến gặp Dung thiếu gia, sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Dung gia sẽ phái người đến cầu hôn."
Nghe thấy hai chữ "cầu hôn", sắc mặt Tiết Bình hơi khó coi, thấy động tác của Cố Kinh Hàn, liền nói sang chuyện khác: "Hàn nhi, con... bói ra à? Chuyện này cũng bói ra được sao?"
Năm năm trước, Cố Kinh Hàn có biết một chút phép thuật và bói toán đơn giản, Tiết Bình không có gì kinh ngạc. Chỉ là thiếu niên năm ấy chỉ có thể đoán ra chút cát, hung, họa, phúc, bây giờ lại có thể tính ra sự vật cụ thể như vậy, Tiết Bình vẫn có hơi khó tin.
Cố Kinh Hàn: "Có lúc có thể, có lúc không thể."
Tiết Bình gật gù, nói: "Hàn nhi này, con có thể bói xem cha con hiện đang thế nào không? Theo lý thì chiều hôm qua bọn họ nên đến Bắc Bình rồi, nhưng lại không thấy báo tin bình an, lòng mẹ có chút không yên."
Cố Kinh Hàn nói: "Có liên hệ máu mủ với con, bói không ra."
"Thì ra là vậy," Tiết Bình gật đầu, cũng không thất vọng lắm, bà chỉ hơi lo lắng, muốn cầu an tâm mà thôi, "Hàn nhi, ăn nhiều một chút. Trưa con có về dùng cơm không?"
"Không ạ, con muốn đi đạo."
Dăm ba câu, bầu không khí lại dịu xuống.
Mẹ con hai người dùng xong bữa, Cố Kinh Hàn liền ra cửa, lái xe vẫn là Cố Tiểu Ngũ, một đường chạy thẳng đến Dung gia.
Hải thành vào đầu thu, cơn nắng nóng chưa tan.
Sau cơn mưa, những giọt nước mưa vẫn còn rải khắp bãi cây ngô đồng rậm rạp xanh um hai bên đường. Ánh nắng rực rỡ rọi chếch xuống, chiếu sáng cả con đường không một bóng người.
Cố Kinh Hàn để Cố Tiểu Ngũ đợi ở bên ngoài, tự mình xuống xe, đi tới trước cửa Dung phủ.
So với biệt thự Cố gia một màu trắng thuần khiết nhã nhặn, Dung phủ hiển nhiên xa hoa hơn rất nhiều. Có rất nhiều tòa nhà, trông cũng khí thế hơn, cách bức tường thấp có thể nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp, dây leo giăng đầy bên trong.
Sau khi gõ cửa, chỉ trong chốc lát, quản gia Dung phủ đã xuất hiện ở phía sau cửa, mỉm cười đón tiếp Cố Kinh Hàn: "Hẳn đây là Cố đại thiếu gia phải không? Cậu đến tìm thiếu gia ư?"
Bái thiếp của Cố gia vẫn coi như có chút sức nặng ở Hải thành, đủ để gõ mở cửa Dung gia.
Cố Kinh Hàn vào cửa, gật đầu: "Dung thiếu gia có ở nhà không?"
Quản gia La cười nói: "Có. Nhưng hôm nay lão gia và phu nhân không có ở nhà, nếu cậu mà tìm lão gia thì coi như đi một chuyến uổng công rồi. Mời Cố đại thiếu gia đi theo tôi."
Dẫn Cố Kinh Hàn lên lầu, quản gia La tiếp tục nói: "Thiếu gia đã nhận được thiếp mời của cậu, đang ở phòng sách chờ cậu. Xin mời."
Đi tới lầu hai, đứng trước cửa gỗ chạm trổ hoa văn khép hờ, quản gia La gõ cửa: "Thiếu gia, Cố đại thiếu gia đến rồi."
"Ừ," bên trong truyền ra một giọng nam có vài phần lười nhác, "Vào đi."
Quản gia La đẩy cửa ra, lui xuống.
Cố Kinh Hàn đi vào, ánh sáng đột ngột xuyên qua khe cửa rọi sáng cả gian phòng.
Phòng sách này rất rộng rãi, bên trong có một cái bàn, một ghế sô pha dài dựa sát bên cửa sổ, trên chiếc bàn thấp có đặt một bình rượu đỏ, bên cạnh là vài ly thủy tinh, một trong số đó còn sót chút rượu, hiển nhiên từng được người dùng qua.
Có lẽ sắp sửa ra ngoài nên thanh niên mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa tiêu sái, an vị trên tay vịn ghế sô pha.
Cổ áo lỏng lẻo, tóc đen hơi rối, chiếc thắt lưng da bản to tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân dài tùy ý buông thõng, một chân mang giày bốt gác lên ghế nhỏ, roi ngựa trong tay khua trên nền nhà, phát ra tiếng trầm nhẹ.
Ánh sáng dìu dịu ngoài cửa sổ phủ lên gương đẹp xinh đẹp, lông mày dài sắc, mắt đào hoa hé mở, là kiểu mặt sắc sảo và mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết không dễ hòa hợp.
Dung Phỉ nghe thấy động tĩnh, đặt thiếp mời trong tay xuống, lười biếng nhướng mày nhìn sang, ánh mắt không hề giấu diếm nhìn Cố Kinh Hàn từ trên xuống dưới, cuối cùng, ánh sáng lưu chuyển trong mắt, khẽ mỉm cười, đầy hứng thú nói: "Cố Kinh Hàn? Anh nói chúng ta có hôn ước, anh phải gả cho tôi sao?"
Cố Kinh Hàn lấy thư ra: "Dung thiếu gia có thể xem thử."
Dung Phỉ hơi nhíu mày, cầm lấy nhìn lướt qua, cười nói: "Thật giả không quan trọng, người đẹp đưa tới cửa thì nào có đạo lý đẩy ra ngoài. Miễn là anh đồng ý gả vào, sẵn sàng xưng hô chị chị em em với mấy cô vợ lẽ trong tương lai của tôi, thì tôi không ngại gì cả."
Cố Kinh Hàn đối đầu với ánh mắt tràn đầy khiêu khích của Dung Phỉ, đột nhiên chìa tay ra, chạm vào môi dưới của Dung Phỉ, rồi trượt nhẹ đi trước khi đối phương kịp phản ứng, như một chiếc lông vũ lướt qua, để lại một chút hơi lạnh, liền thu tay về.
Một giọt máu nhỏ tụ trên ngón tay, Cố Kinh Hàn đưa ngón tay lên mũi ngửi, vẻ mặt hờ hững nói: "Cậu chưa tiết nguyên dương, ngay cả tay con gái cũng chưa từng chạm qua."
"Phóng cái chó má gì đó!"
Một vệt cảm xúc lúng túng và tức giận lướt nhanh qua gương mặt của Dung Phỉ, đôi môi ửng đỏ vì chợt bị lấy chút máu, kéo lên một độ cong không vui, cười lạnh nói: "Cố Kinh Hàn, đừng có tưởng mặt anh đẹp thì tôi không dám đánh anh..."
Cố Kinh Hàn liếm liếm chút máu kia, ngắt lời cậu: "Mùi vị khá tuyệt."
Dung Phỉ nhìn động tác của Cố Kinh Hàn, tựa như có ảo giác thứ mà đầu lưỡi kia đang liếm chính là môi của mình, lòng cậu chợt nổi lửa, roi ngựa trong tay quất tới.
Cố Kinh Hàn phản ứng cực nhanh, một tay giữ lấy cổ tay Dung Phỉ, người hơi cúi, ấn người kia tựa vào lưng ghế.
Trong lúc đó, một làn hương quyến rũ nhè nhẹ tràn ra từ trong cổ áo lỏng lẻo của Dung Phỉ, Cố Kinh Hàn nheo mắt, kéo cổ áo Dung Phỉ xuống, vùi đầu vào cần cổ thanh tú hít một hơi, nhẹ giọng nói: "Lẳng lơ thật."
Cả người Dung Phỉ cứng đờ, không còn giả vờ được nữa, liền nhấc gối đá: "Cút mẹ anh đi! Có tin ông đây đập chết anh không!"
Cố Kinh Hàn ra tay như đã biết trước, đè lại Dung Phỉ đang phản kháng, cau mày nói: "Đừng nghịch. Hôm qua cậu đã đi đâu? Mùi hồ ly tinh trên người cậu rất nồng, át mất dương khí, không tốt cho sức khỏe của cậu."
"Tôi đi chỗ nào mắc mớ gì tới anh! Thả ra!"
Hơi thở ấm áp kèm theo chút hương lạnh riêng biệt vỗ về bên tai, Dung Phỉ như muốn phát nổ. Sức mạnh của cậu không nhỏ, dựa vào nó có thể đánh vài trận, ấy mà lại bị người này kiểm soát một cách dễ dàng như thế, thật sự khiến người khác cảm thấy thất bại thảm hại.
"Được thôi."
Cố Kinh Hàn quan sát Dung Phỉ chốc lát, đồng ý.
Dung Phỉ có hơi bất ngờ, trong chớp mắt Cố Kinh Hàn buông tay, Dung Phỉ vung tay tới, cùng lúc đó, Cố Kinh Hàn không biết móc ra từ đâu ra một tấm bùa vàng, trước khi nắm đấm của Dung Phỉ kịp chạm vào chóp mũi Cố Kinh Hàn, đùng một cái dán lên mặt Dung Phỉ.
Cả người đột nhiên mất sức, tê liệt ngã xuống.
Cố Kinh Hàn đã sớm chuẩn bị, thuận thế ôm lấy eo Dung Phỉ, đặt người lên ghế sô pha, đối diện với ánh mắt hận không thể cắn chết hắn của Dung Phỉ, bình tĩnh nói: "Dung thiếu không ngồi vững được thì có thể dựa vào tôi."
Lồng ngực Dung Phỉ phập phồng dữ dội, muốn khạc máu phun vào mặt Cố Kinh Hàn. Thế nhưng, tấm bùa vàng đã rút sạch sức lực của cậu, chuyện này quá kỳ quái, cậu buộc phải tin vào vị Cố đại thiếu gia quỷ dị trước mặt này.
Ánh mắt nửa tin nửa ngờ tập trung trên người Cố Kinh Hàn, Dung Phỉ hòa hoãn một chút, lạnh mặt nói: "Tôi bị thương nhẹ, mấy hôm nay vẫn ở nhà dưỡng thương, chưa từng ra khỏi cửa."
Cố Kinh Hàn nhìn chằm chằm Dung Phỉ trong giây lát, tháo tấm bùa vàng kia xuống, ngón tay se nhẹ.
Bùa vàng đột nhiên nổ thành tro bụi, rơi vào lòng bàn tay của Cố Kinh Hàn.
Dung Phỉ ngưng mắt nhìn, chỉ thấy Cố Kinh Hàn cầm lấy một bàn tay của cậu, hai lòng bàn tay áp lại, mười ngón tay đan vào nhau, nắm lấy.
Khe hở bàn tay bị một nhiệt độ khác thâm nhập, quấn quít, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cậu chằm chằm. Dung Phỉ chỉ cảm thấy trong đầu bùm một tiếng, y như bị trúng tà. Tầm mắt không tự chủ chuyển tới bờ môi nhợt nhạt của Cố Kinh Hàn, cuống họng hơi khô, rất có ham muốn liếm lấy nó.
"Được rồi."
Cố Kinh Hàn rút tay về, đứng dậy nói, "Nửa phút sau sức lực của cậu sẽ khôi phục. Nếu cậu không có ý kiến gì về việc kết hôn này, vậy thì hãy trao đổi với Dung gia chủ và phu nhân, ngày 18 tháng sau là ngày hoàng đạo... Dung thiếu? Mặt cậu có hơi đỏ..."
"Cút!" Dung Phỉ nhất thời tức ngực khó thở, cảm thấy tâm sắc của mình đã chịu thua kém rồi.
Răng cắn chặt, Dung Phỉ tỉnh táo lại, nhìn chòng chọc vào nửa bên mặt của Cố Kinh Hàn, mắt cong lên, mỉm cười, "Được lắm... ngày 18 tháng sau, Cố đại thiếu hãy chuẩn bị tốt áo cưới, chờ bổn thiếu gia đến nhà hỏi cưới đi."
Cố Kinh Hàn đã có được câu trả lời chắc chắn như mong muốn, vẻ mặt bất biến, khẽ vuốt cằm, tiêu sái bước đi.
Ra khỏi Dung gia, không ai đuổi theo.
Dung thiếu gia kiêu căng và nóng nảy nhưng cũng có chừng mực, đương nhiên, có lẽ đang chờ sau này phục thù.
Nhàn tản cất bước, Cố Kinh Hàn chậm rãi giơ ngón tay mơn trớn môi dưới Dung Phỉ lên mũi, ngửi nhẹ một chút.
Như thể đang thưởng thức một đóa hoa tuyệt đẹp và nổi danh, hắn cụp mắt, vẻ mặt đông lạnh thường trực bong ra từng mảng, lộ ra chút dịu dàng và vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất