Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư
Chương 41: Một Đêm Trăng Tối Gió Lớn
Đúng lúc này một cơn gió thổi qua, cánh cửa gỗ kêu lên "kẽo kẹt" sau đó khép lại, Vương thị quay phắt đầu lại nhưng chẳng nhìn thấy gì hết. Mặt trăng trên trời đã bị tầng mây che khuất, gió lạnh gào thét khiến bầu không khí trong sân càng thêm âm trầm, khiếp người.
Trên lưng Vương thị chảy mồ hôi lạnh, bà ta mở to hai mắt, biểu hiện căng thẳng nhìn chằm chằm khắp sân, nhìn một lúc lâu mới bắt đầu dợm bước. Đúng vào lúc này, một tiếng "bà ngoại" âm trầm vang lên phía sau lưng bà ta.
Vương thị hoảng hốt, quay người lại, bất ngờ nhìn thấy Mạch Tuệ đứng ở trong sân, bà ta lập tức sợ hãi đến nỗi đôi chân mềm nhũn, suýt nữa ngã lăn ra đất.
"Bà ngoại, đêm hôm khuya khoắt bà còn ở trong sân nhà ta làm gì thế?"
Gương mặt uy nghiêm mang theo nét cười của Mạnh Tuệ trông vô cùng đáng sợ, nàng bước từng bước tới gần Vương thị.
Vương thị khiếp sợ nói: "Ngươi chưa chết à?"
Ánh mắt của Mạch Tuệ trầm xuống, câu nói này gần như đã giúp nàng xác định Vương thị chính là người hạ độc kia, cơn giận luôn âm ỉ trong lòng nàng lập tức bùng lên.
"Vương thị, hai nhà chúng ta đã chẳng còn liên quan gì đến nhau từ lâu, tại sao bà cứ nhất quyết muốn hại chúng ta thế?"
Vương thị cười một tiếng lạnh lùng, lớn tiếng ngụy biện: "Ta hại người? Ngươi có chứng cứ không, ngươi có thể đưa ta đi gặp quan không? Tiếc quá, để ngươi thoát được một kiếp rồi."
Đã nói đến mức này, Mạch Tuệ cũng không muốn nhịn bà ta nữa: "Nếu đã như vậy thì bà cũng chớ trách ta vô tình."
Vương thị cau mày: "Ngươi đang nói mớ cái gì đấy, một con nhãi ranh như người mà cũng dám đấu với ta à, đúng là không biết tự lượng sức..."
Vương thị còn chưa nói xong, đã thấy Mạch Tuệ mở cửa phòng chứa củi ra, ngỗng lớn âm thầm lao ra, nhào về phía Vương thị!
Tiếng ngỗng kêu và tiếng gào thảm thiết của Vương thị vang vọng chân trời, Mạch Tuệ lập tức gào to: "Người đâu mau tới đây! Bắt lấy tên trộm!"
Bên này Tôn Đại Ngưu Tôn Nhị Ngưu canh chừng đến tận nửa đêm, vừa nghe thấy tiếng ngỗng kêu, cả hai vội vàng đứng dậy, xách theo dao bầu chọc tiết heo phi vào trong sân nhà Mạch Tuệ.
Vương thị bị ngỗng mổ cho thương tích đầy mình, bà ta sờ soạng lần mò chạy về phía cửa, ai dè cánh cửa bỗng mở tung ra, hai thanh niên cao to xuất hiện, đứng chặn ở trước cửa.
Vương thị còn chưa kịp làm gì, con dao bầu chọc tiết heo đã kề sát cổ bà ta, ấn bà ta xuống đất.
Vương thị tức giận chửi ầm lên: "Mở to mắt ra mà nhìn xem bà là ai! Dám cầm dao chọc tiết lợn dọa bà à, các ngươi cứ chờ đấy cho ta!"
Mạch Tuệ không ngờ Vương thị làm trộm mà vẫn có thể chửi đổng một cách hùng hồn đến thế, Đại Ngưu Nhị Ngưu nghe thấy giọng nói của bà ta đều thấy kinh ngạc.
Tuệ nha đầu nói chờ người hạ độc đến, sao người đó lại là Vương thị cơ chứ? Chẳng phải người này là bà ngoại nàng sao, dù chỉ là bà ngoại kế, quan hệ giữa hai nhà cũng không ổn lắm nhưng cái chuyện hạ độc kiểu này... Đúng là khiến người ta đau lòng!
"Trói bà ta lại đi, muội đi mời thôn trưởng tới." Toàn thân Mạch Tuệ toát lên dáng vẻ kiên quyết, nàng lạnh lùng nói:
"Đêm nay ở ngay trong căn nhà này, kiểu gì cũng phải thẩm tra mọi chuyện cho rõ ràng!" Tôn Nhị Ngưu chưa bao giờ thấy Mạch Tuệ như vậy, nhìn nàng còn kiên quyết hơn cả nam nhân, hắn ta bị dáng vẻ này của nàng làm cho chấn động, hơi ngạc nhiên mất một lúc.
Tôn Đại Ngưu phải huých vào khuỷu tay hắn ta một cái, hắn ta mới lấy lại tinh thần, trói Vương thị lại, sau đó vội vã ngăn cản Mạch Tuệ.
"Trời tối đường khó đi lắm, muội cứ ở nhà để ta đi cho."
Nói xong hắn ta quay người lập tức chạy ra ngoài. Mạch Tuệ xoay người lại, nhóm lửa trong sân lên, Vương thị bị trói ngồi dưới đất chửi ầm lên, chửi đủ thứ từ tục tĩu.
Chuyện đã đến nước này, Mạch Tuệ cũng không thèm giả bộ nữa, mặt mũi nàng sa sầm lại đi tới, cho bà ta một bạt tai vô cùng tàn nhẫn. Sau đó nhét miếng vải rách vào miệng bà ta, không thèm để ý đến ánh mắt khiếp sợ của Tôn Đại Ngưu. Nàng ngồi ở trước đống lửa với dáng vẻ lạnh túc nghiêm túc.
Trên lưng Vương thị chảy mồ hôi lạnh, bà ta mở to hai mắt, biểu hiện căng thẳng nhìn chằm chằm khắp sân, nhìn một lúc lâu mới bắt đầu dợm bước. Đúng vào lúc này, một tiếng "bà ngoại" âm trầm vang lên phía sau lưng bà ta.
Vương thị hoảng hốt, quay người lại, bất ngờ nhìn thấy Mạch Tuệ đứng ở trong sân, bà ta lập tức sợ hãi đến nỗi đôi chân mềm nhũn, suýt nữa ngã lăn ra đất.
"Bà ngoại, đêm hôm khuya khoắt bà còn ở trong sân nhà ta làm gì thế?"
Gương mặt uy nghiêm mang theo nét cười của Mạnh Tuệ trông vô cùng đáng sợ, nàng bước từng bước tới gần Vương thị.
Vương thị khiếp sợ nói: "Ngươi chưa chết à?"
Ánh mắt của Mạch Tuệ trầm xuống, câu nói này gần như đã giúp nàng xác định Vương thị chính là người hạ độc kia, cơn giận luôn âm ỉ trong lòng nàng lập tức bùng lên.
"Vương thị, hai nhà chúng ta đã chẳng còn liên quan gì đến nhau từ lâu, tại sao bà cứ nhất quyết muốn hại chúng ta thế?"
Vương thị cười một tiếng lạnh lùng, lớn tiếng ngụy biện: "Ta hại người? Ngươi có chứng cứ không, ngươi có thể đưa ta đi gặp quan không? Tiếc quá, để ngươi thoát được một kiếp rồi."
Đã nói đến mức này, Mạch Tuệ cũng không muốn nhịn bà ta nữa: "Nếu đã như vậy thì bà cũng chớ trách ta vô tình."
Vương thị cau mày: "Ngươi đang nói mớ cái gì đấy, một con nhãi ranh như người mà cũng dám đấu với ta à, đúng là không biết tự lượng sức..."
Vương thị còn chưa nói xong, đã thấy Mạch Tuệ mở cửa phòng chứa củi ra, ngỗng lớn âm thầm lao ra, nhào về phía Vương thị!
Tiếng ngỗng kêu và tiếng gào thảm thiết của Vương thị vang vọng chân trời, Mạch Tuệ lập tức gào to: "Người đâu mau tới đây! Bắt lấy tên trộm!"
Bên này Tôn Đại Ngưu Tôn Nhị Ngưu canh chừng đến tận nửa đêm, vừa nghe thấy tiếng ngỗng kêu, cả hai vội vàng đứng dậy, xách theo dao bầu chọc tiết heo phi vào trong sân nhà Mạch Tuệ.
Vương thị bị ngỗng mổ cho thương tích đầy mình, bà ta sờ soạng lần mò chạy về phía cửa, ai dè cánh cửa bỗng mở tung ra, hai thanh niên cao to xuất hiện, đứng chặn ở trước cửa.
Vương thị còn chưa kịp làm gì, con dao bầu chọc tiết heo đã kề sát cổ bà ta, ấn bà ta xuống đất.
Vương thị tức giận chửi ầm lên: "Mở to mắt ra mà nhìn xem bà là ai! Dám cầm dao chọc tiết lợn dọa bà à, các ngươi cứ chờ đấy cho ta!"
Mạch Tuệ không ngờ Vương thị làm trộm mà vẫn có thể chửi đổng một cách hùng hồn đến thế, Đại Ngưu Nhị Ngưu nghe thấy giọng nói của bà ta đều thấy kinh ngạc.
Tuệ nha đầu nói chờ người hạ độc đến, sao người đó lại là Vương thị cơ chứ? Chẳng phải người này là bà ngoại nàng sao, dù chỉ là bà ngoại kế, quan hệ giữa hai nhà cũng không ổn lắm nhưng cái chuyện hạ độc kiểu này... Đúng là khiến người ta đau lòng!
"Trói bà ta lại đi, muội đi mời thôn trưởng tới." Toàn thân Mạch Tuệ toát lên dáng vẻ kiên quyết, nàng lạnh lùng nói:
"Đêm nay ở ngay trong căn nhà này, kiểu gì cũng phải thẩm tra mọi chuyện cho rõ ràng!" Tôn Nhị Ngưu chưa bao giờ thấy Mạch Tuệ như vậy, nhìn nàng còn kiên quyết hơn cả nam nhân, hắn ta bị dáng vẻ này của nàng làm cho chấn động, hơi ngạc nhiên mất một lúc.
Tôn Đại Ngưu phải huých vào khuỷu tay hắn ta một cái, hắn ta mới lấy lại tinh thần, trói Vương thị lại, sau đó vội vã ngăn cản Mạch Tuệ.
"Trời tối đường khó đi lắm, muội cứ ở nhà để ta đi cho."
Nói xong hắn ta quay người lập tức chạy ra ngoài. Mạch Tuệ xoay người lại, nhóm lửa trong sân lên, Vương thị bị trói ngồi dưới đất chửi ầm lên, chửi đủ thứ từ tục tĩu.
Chuyện đã đến nước này, Mạch Tuệ cũng không thèm giả bộ nữa, mặt mũi nàng sa sầm lại đi tới, cho bà ta một bạt tai vô cùng tàn nhẫn. Sau đó nhét miếng vải rách vào miệng bà ta, không thèm để ý đến ánh mắt khiếp sợ của Tôn Đại Ngưu. Nàng ngồi ở trước đống lửa với dáng vẻ lạnh túc nghiêm túc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất